Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 100

A Nhân từng nói, đồ ăn ở Bolachi đều đã được Thánh Chủ ban phước.

 

Anh ta nghe thấy tiếng động trong nhà ăn, vội vàng chạy vào, tạp dề vẫn còn quàng trên cổ: "Thưa cha, ngài... tổng giáo chủ, ngài đây là?"

 

Hoài Thiểm rụt tay từ mặt Thưởng Nam về, đầu ngón tay vẫn còn vương lại hơi ấm của nước mắt. Đã rất nhiều năm hắn chưa khóc, nhưng lại chứng kiến không ít người khóc. Phần lớn người ta trước khi chết sẽ rơi lệ, hoặc vì sợ hãi  hoặc vì hối hận. Vẻ mặt họ khi khóc đều rất xấu xí, ngay cả một sợi tóc của Cha xứ cũng không sánh bằng.

 

Kẻ ngạo mạn bất kham liếc nhìn A Nhân đang bất an: "Đồ ngươi làm khó ăn quá, làm Cha xứ khó chịu đến phát khóc rồi. Hãy thành tâm sám hối sự vô dụng của ngươi với Thánh Chủ đi, chấp tế.”

 

A Nhân còn trẻ tuổi sắc mặt xám xịt, vị tổng giáo chủ Hoài Thiểm đã dạy dỗ anh ta một bài học đau đớn đã tiêu sái rời đi.

 

Trong phòng khách trống trải, A Nhân khổ sở hỏi Thưởng Nam: "Thưa cha, thật sự khó ăn lắm sao?"

 

Dù tổng giáo chủ Hoài Thiểm đã quét sạch đồ ăn của anh ta, nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì anh ta phục vụ Cha xứ, đồ ăn trước mặt Cha xứ hầu như không động đến. A Nhân rất lo lắng bởi vì công việc chấp tế không dễ kiếm, anh ta còn có vợ đang mang thai và người mẹ ốm yếu cần chăm sóc, anh ta cần tiền lương này, cũng cần sự che chở của Thánh Chủ.

 

Thưởng Nam dùng mu bàn tay lau vết nước mắt trên mặt:"Không có, chỉ thiếu một chút muối, lần sau có thể thử cho thêm một ít."

 

"Vâng." A Nhân không còn dùng lời của Thánh Chủ để giải thích tại sao lại cho ít muối, bởi vì Thánh Chủ không trả lương cho anh ta.

 

A Nhân lo lắng trở về bếp, dưới ánh nắng lốm đốm buổi trưa, Thưởng Nam tiếp tục dùng bữa.

 

[14: Hắn ta thật xấu, Cha xứ, cậu nói có đúng không?]

 

Thưởng Nam gặm bắp ngô: "Miếng cuối cùng phải cho người mình thích nhất, có ý gì?"

 

[14: ...Nghĩa đen, đây là điều tôi tìm thấy trong giáo lý của Thánh Chủ giáo, nhưng không biết nó có áp dụng cho chính Tử thần hay không.]

 

"Ta nghiêng về phía hắn chỉ muốn chơi xỏ ta hơn." Thưởng Nam nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Hoài Thiểm, đỏ rực hưng phấn, giống như con thú nhốt trong lồng nhìn thấy con thỏ hoặc chuột đồng sắp bị ném cho mình xé xác ăn thịt. Nhưng cậu không phải là thỏ cũng chẳng phải là chuột đồng, cậu là Cha xứ, Hoài Thiểm cũng biết nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc Hoài Thiểm nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy.

 

Cậu là Cha xứ, là con của Thánh Chủ. Nếu Malivi có mặt ở đó, chắc chắn sẽ phẫn nộ nói như thế.

 

Malivi không biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà ăn, anh ta và các chấp tế cùng nhau dùng bữa ở phòng ăn nhỏ.

 

"Chấp sự," một chấp tế tên A Hợp tò mò hỏi:"Anh có biết tại sao gần đây tổng giáo chủ Hoài Thiểm luôn thường xuyên đến thăm Cha xứ không?"

 

Malivi hung hăng xé một chiếc đùi thỏ nướng:"Ai mà biết được, có lẽ đang ấp ủ chuyện xấu gì đó, ghen tị với mái tóc trắng dài xinh đẹp của Cha xứ chúng ta."

 

A Hợp và các đồng nghiệp đều cảm thấy chấp sự Malivi nói rất đúng: "Tại sao giáo chủ Gurney không đưa giáo chủ Hoài Thiểm đến cung điện? Ở đó thú vị hơn bên ngoài nhiều, còn có rất nhiều người hầu gái phục vụ hắn ta.”

 

"Trong cung điện không có quán bar, cũng không có sòng bạc, đương nhiên hắn ta sẽ không đi."

 

"Thật lo lắng tổng giáo chủ Hoài Thiểm sẽ gây rắc rối cho Cha xứ của chúng ta, Cha xứ là vị Cha xứ tốt nhất Weirya." A Hợp nói.

 

"Đừng nói chuyện này nữa, chấp sự Malivi, anh có biết không? Tối qua Cha xứ đã đến sở cảnh sát, bên ngoài công viên giải trí mới xây ở đường Vihajo đã xuất hiện nạn nhân thứ tư của vụ án giết người hàng loạt, là một phụ nữ xinh đẹp, là thánh tử trung thành nhất của Thánh Chủ, khi còn sống, cô ấy đã quyên góp rất nhiều đồ tế lễ cho Weirya.”

 

"Cha xứ đã đến sở cảnh sát? Tôi không biết!" Malivi kinh hãi.

 

"Đương nhiên anh không biết rồi, Cha xứ thấy muộn quá nên không gọi anh, ngài ấy đi cùng tài xế, khi về, tôi vừa làm xong một buổi cầu nguyện, còn hỏi thăm Cha xứ nữa đấy."

 

Vẻ mặt Malivi lộ vẻ xấu hổ, anh ta chưa bao giờ rời khỏi vị trí bên cạnh Cha xứ, lại còn trong thời kỳ nguy hiểm như vậy, vậy mà anh ta lại không biết Cha xứ một mình đến sở cảnh sát. Nếu Cha xứ gặp nguy hiểm thì tội của anh ta dù Thánh Chủ đích thân xét xử cũng không thể tha thứ được.

 

-
Hai ngày sau đó Hoài Thiểm không xuất hiện nữa, công việc của Cha xứ rất bận rộn, giá trị hắc hóa tạm thời không dao động, Thưởng Nam bận rộn công việc nên cũng không để ý đến hắn lắm.

 

Điện thoại từ sở cảnh sát gọi đến thường xuyên hơn trước rất nhiều, họ báo cáo cho Thưởng Nam từng tiến độ trong quá trình điều tra vụ án. Dù Thưởng Nam thấy rằng công việc của họ chẳng có tiến triển gì. Thi thể nạn nhân không thể cứ để mãi ở sở cảnh sát, người nhà có quyền nhất định, họ muốn đưa thi thể về nhà, muốn tổ chức tang lễ cho cô ấy, muốn cô ấy lên thiên đàng, có được sự sống vĩnh hằng.

 

Không còn bằng chứng nào có thể tiếp tục điều tra, họ chỉ có thể dựa vào những manh mối đã biết để từ từ điều tra. Đây là nạn nhân thứ tư, Weirya chưa bao giờ xảy ra chuyện kỳ quái hiếm thấy như vậy, quả thực là không thể tha thứ.

 

Người dân khu Nhất rơi vào sự hoảng loạn tột độ, bởi vì nạn nhân thứ tư xuất hiện ở khu Nhất, nên nghi phạm chắc chắn vẫn còn hoạt động ở khu Nhất, có lẽ nạn nhân tiếp theo chính là một trong số họ.

 

Số người đến nhà nguyện nhỏ của Cha xứ và Đại Thánh Đường Weirya để cầu nguyện ngày càng đông, không ngớt, ra vào tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Nhà nguyện nhỏ mỗi ngày đều nhận được rất nhiều đồ tế lễ, còn giọng của Thưởng Nam sau hơn hai mươi buổi cầu nguyện liên tiếp đã hoàn toàn khàn đặc, chỉ có thể tạm thời giao việc cầu nguyện cho Malivi.

 

Tuy nhiên, những người dân đến cầu nguyện đều hướng đến Cha xứ Thưởng Nam, chỉ có con của Thánh Chủ mới có thể bảo vệ họ như Thánh Chủ, vị chấp sự tóc đen này không phải là thần chức, càng không phải là con của Thánh Chủ, không thể cung cấp sự che chở cho họ.

 

Malivi hoàn toàn không tức giận, hoàn toàn không cảm thấy mình bị coi thường, anh ta cảm thấy những người dân nói rất đúng.

 

Nhưng trong một thời gian ngoài Malivi ra, họ căn bản không tìm được người phù hợp. Trong nhà nguyện nhỏ ngoài Thưởng Nam thì người có chức vị cao nhất chính là Malivi. Nếu Malivi không được người dân chấp nhận thì phải nhờ đến các Cha xứ khác, nhưng Đại Thánh Đường Weirya không có Cha xứ nào đóng quân ở đây, đây là đặc ân và ưu đãi mà chỉ Thưởng Nam mới có.

 

Vậy thì chỉ có thể nhờ đến các tổng giáo chủ đóng quân ở Đại Thánh Đường Weirya, dù tổng giáo chủ chỉ chịu trách nhiệm giám sát công việc của các Cha xứ trong giáo phận, họ không cần chủ trì các buổi cầu nguyện.

 

Những người dân đến cầu nguyện tạm thời chấp nhận chấp sự Malivi chủ trì một buổi cầu nguyện cho họ, bởi vì Thưởng Nam hứa sẽ mời tổng giáo chủ đến chủ trì cầu nguyện cho họ.

 

Vị Cha xứ mặc áo choàng đen giản dị từ điện phụ của Đại Thánh Đường Weirya đi đến dãy nhà màu trắng đỉnh nhọn phía sau. Trên sàn nhà vẽ hoa văn đen trắng xen kẽ, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động - đây là tòa nhà văn phòng của các tổng giáo chủ. Trong tòa nhà văn phòng của họ có nhà nguyện riêng, diện tích lớn hơn nhà nguyện nhỏ của Cha xứ rất nhiều. Trong nhà nguyện cũng có không ít người dân đang cầu nguyện, nghe thấy tiếng bước chân, họ quay đầu nhìn lại, thấy vị Cha xứ tóc trắng, lập tức lộ vẻ kính sợ.

 

Nhà nguyện của tổng giáo chủ không cần người chủ trì, bởi vì tổng giáo chủ gần gũi với Thánh Chủ hơn Cha xứ.

 

Vị tổng giáo chủ đầu tiên Thưởng Nam đến thăm là Bách Lê, bà là phụ nữ, năm nay bốn mươi tuổi.

 

Cánh cửa văn phòng bị kéo ra, một chấp tế đứng trong phòng nói: "Giáo chủ Bách Lê không khỏe, đang nghỉ ngơi ở nhà. Nếu Cha xứ có việc gì, con có thể thay ngài chuyển lời."

 

Vị tổng giáo chủ thứ hai được viếng thăm là Đông Nhị, ông ta say rượu, xé rách áo choàng trắng trong văn phòng của mình, gào thét: "Xin Thánh Chủ thương xót thánh tử của ngài, con đã độc thân bốn mươi năm rồi. Mẹ con nói năm nay nếu con tiếp tục độc thân, đó là con đã bị Thánh Chủ trừng phạt. Thánh Chủ ơi, xin ngài cho con biết, có phải ngài thật sự đang trừng phạt con không?”

 

Chấp tế phục vụ Đông Nhị rất xấu hổ, đặc biệt là trước mặt Cha xứ: "Thưa cha, mẹ của tổng giáo chủ Đông Nhị thúc giục ông ấy kết hôn, nhưng ông ấy vẫn chưa thành công. Các quý cô đều e ngại thân phận tổng giáo chủ, nên..." Thần chức phải giữ độc thân cho đến năm mươi tuổi, nếu muốn kết thúc độc thân, cần viết thư xin phép Giáo hoàng. Sau khi được đồng ý mới được phép kết hôn với một phụ nữ. Mà một khi kết hôn với thần chức, phải đồng sinh cộng tử - thần chức rất dễ bị xử tử.

 

"Được, không sao, sau khi tổng giáo chủ Đông Nhị tỉnh lại thì ngươi nói với ông ấy ta đã đến. Ta chúc ông ấy bình an." Thưởng Nam lùi một bước.

 

Chấp tế dường như không đành lòng nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Cha xứ: "Thưa cha, có lẽ ngài có thể đến thăm tổng giáo chủ Hoài Thiểm, hôm nay ngài ấy đến rất sớm, tôi chưa thấy ngài ấy rời đi."

 

"Được, cảm ơn."

 

Tòa nhà văn phòng của Hoài Thiểm là tòa nhà cuối cùng, bên ngoài mang phong cách kiến trúc và điêu khắc giống như Đại Thánh Đường Weirya, nhưng nội thất hoàn toàn khác biệt. Tòa nhà văn phòng của Bách Lê và Đông Nhị chưa từng bị chủ nhân phá bỏ sửa chữa, họ tôn trọng và yêu mến gu thẩm mỹ của Thánh Chủ, nhưng Hoài Thiểm thì khác. Tầng thượng cao vút bị hắn dùng một vật thể đen không rõ tên che chắn kín mít, chỉ để lộ một vòng tròn đường kính khoảng một mét ở chính giữa, ánh sáng bên ngoài chỉ có thể chiếu vào qua vị trí vòng tròn đó.

 

Bốn phía đều đặt chân nến, chân nến được đỡ bằng khay đồng trên tường.

 

Trong phòng tối tăm nhưng Thưởng Nam vẫn nhìn rõ bức họa Thánh Chủ ở chính giữa đại sảnh, cùng với chiếc liềm khổng lồ trong tay ngài.

 

Dọc theo hành lang, Thưởng Nam tiến lên từng bước, mái tóc dài của Cha xứ dưới ánh nến chiếu rọi giống như những sợi tơ bạc bay múa.

 

Trên cửa văn phòng có số phòng, là hình vẽ đơn giản, một khuôn mặt há miệng to nhiều răng nhọn, giống như răng của Hoài Thiểm mà Thưởng Nam đã thấy hai ngày trước.

 

"Cộc cộc."

 

"Làm gì?"

 

!

 

Âm thanh truyền đến từ phía sau Thưởng Nam, từ cuối hành lang đen kịt, tổng giáo chủ Hoài Thiểm mặc áo choàng trắng chậm rãi bước ra, hắn kéo mũ xuống:"Cha xứ, đại giá quang lâm, có việc gì?"

 

Trên người hắn có mùi máu tanh, càng đến gần hắn mùi máu tanh trước mũi càng nồng nặc, Thưởng Nam bị mùi này xông đến không nhịn được lùi một bước về phía sau.

 

Hoài Thiểm chú ý đến động tác né tránh của Thưởng Nam, hắn bước nhanh hơn, vết máu màu đỏ sẫm trên áo choàng cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt Thưởng Nam: "Cha xứ, tổng giáo chủ ra lệnh cho ngài trả lời câu hỏi của ngài ấy."

 

Với tư cách là tổng giáo chủ, là Tử thần, là Thánh Chủ đại nhân trong lòng các thánh tử. Vẻ mặt nghiêm nghị của Hoài Thiểm có sức ép cực lớn, hắn cao hơn vị Cha xứ nhỏ bé kia rất nhiều.

 

Thưởng Nam nói ra yêu cầu của mình, đồng thời chỉ vào áo choàng của Hoài Thiểm: "Tổng giáo chủ, áo của ngài bẩn rồi."

 

Hoài Thiểm cúi đầu, vài giây sau hắn đột nhiên nhe răng cười: "Cha xứ giúp tôi giặt nhé?"

 

"Thánh Chủ sẽ không tha thứ cho sự lười biếng của bất kỳ thánh tử nào của ngài, đó là tội ác đáng sợ hơn cả lòng tham."

 

Thưởng Nam cảm thấy một số lời của Thánh Chủ thật quá hữu dụng, ngay cả khi đối mặt với chính Thánh Chủ.

 

"Được thôi," Hoài Thiểm lùi lại, xé cổ áo, cởi áo choàng ra đẩy cửa văn phòng: "Mời cha xứ vào, chúng ta nói chuyện xem nên hoàn thành yêu cầu của ngài như thế nào.”

 

Trong văn phòng không ngột ngạt như bên ngoài, là một văn phòng rất bình thường và phổ biến, không có nhiều sách như văn phòng của Thưởng Nam. Văn phòng của Hoài Thiểm... những giá sách vốn nên bày sách lại đặt một số đồ kỳ quái, ví dụ như búa đóng đầy đinh sắt, rìu và kìm, dao chặt và sọ người trắng hếu, cùng một chiếc liềm treo trên tường.

 

Gần giống chiếc liềm mà Hoài Thiểm cầm đêm đó, chỉ là lớn hơn nhiều. Đứng trước nó, dường như trực diện với sự sắc bén và tanh tưởi của nó.

 

"Cha xứ, tôi có thể đồng ý chủ trì cầu nguyện cho ngài, nhưng ngài rất rõ, đây không thuộc phạm vi công việc của tôi," Hoài Thiểm mời Thưởng Nam ngồi xuống, "Vậy, ngài sẽ trả cho tôi thù lao gì?”

 

Hắn ngồi xổm xuống lục lọi trong tủ, cuối cùng tìm ra một chai rượu màu đỏ như máu: "Không có nước, cái này ngài uống không?"

 

"Không uống, cảm ơn tổng giáo chủ."

 

"Vậy tôi rót cho ngài một ly."

 

"..."

 

Chất lỏng trong chai rượu cũng màu đỏ, ầm ầm rót vào ly thủy tinh, Thưởng Nam quay đi:"Ngài muốn thù lao gì?" Cậu có rất nhiều tiền. Ở quốc gia gần như hoàn toàn bị giáo hội thống trị này, tiền lương của thần chức hoàn toàn không thể so sánh với công việc bình thường, tiền lương theo luật định, tiền thưởng nhận được hàng ngày từ các thánh tử và lễ vật hàng ngày của các thánh tử, cộng lại là một con số rất lớn.

 

"Tôi không thiếu tiền." Hoài Thiểm nói: "Cha xứ, tôi giàu hơn ngài nhiều."

 

"Thử đi, ngài uống hết cái này, tôi sẽ đồng ý với ngài." Hoài Thiểm đẩy một ly đầy đồ uống màu đỏ đến trước mặt Thưởng Nam, cũng có thể là rượu, dù Thưởng Nam không ngửi thấy mùi cồn, nhưng trông nó thật sự không giống thứ tốt lành gì, thậm chí không giống thứ có thể uống được.

 

Hơn nữa, đồ từ tay Hoài Thiểm đưa, Thưởng Nam có chút không dám uống, đặc biệt là nó còn được coi là điều kiện để đồng ý - khả năng là thuốc độc càng lớn.

 

"Cha xứ, thử xem, ngon lắm đấy." Hoài Thiểm khoanh tay, cả người lún sâu vào ghế sofa, trông vô cùng thoải mái.

 

Thưởng Nam cảm thấy sự hy sinh của mình vì người dân khu Nhất thật quá lớn. Cậu đưa tay nắm lấy chân ly, Hoài Thiểm tiếp tục dỗ dành cậu: "Tôi nghĩ ngài sẽ thích."

 

14 cũng cảm thấy đây có thể là thuốc độc, hoặc thuốc chuột, thuốc trừ sâu cũng không chừng, bởi vì Hoài Thiểm trông không có ý tốt, mà Hoài Thiểm vốn dĩ cũng không phải là thứ tốt lành gì.

 

Thưởng Nam nghiến răng, uống cạn ly chất lỏng, chắc chắn Hoài Thiểm không dám to gan đến mức hạ độc mình ở nơi này, cùng lắm chỉ là trò đùa ác ý.

 

Vừa vào miệng đã thấy ngọt, hơi chua nhưng rất dễ uống, không biết là loại trái cây gì, hương vị rất tươi mát. Tim Thưởng Nam đập thình thịch, cậu căng thẳng nắm chặt ly trong tay, đợi một lúc lâu không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, cậu mới hắng giọng: “Uống xong rồi." Làm quá nhiều buổi cầu nguyện giọng Thưởng Nam khàn đặc, đau đến nỗi ngay cả nước bọt cũng khó nuốt, nếu nói nhỏ quá, thậm chí còn không nghe rõ cậu đang nói gì.

 

Nhưng sau khi uống thứ đồ uống Hoài Thiểm đưa, cơn đau họng đã đỡ hơn nhiều.

 

"Tổng giáo chủ, ngài…”

 

Hoài Thiểm ném cho Thưởng Nam mấy tờ khăn giấy:"Đã nói rồi, ngài uống đồ của tôi, tôi giúp ngài chủ trì một ngày cầu nguyện."

 

"Thỏ Miễn, tiễn Cha xứ đi, tiễn đến cửa."

 

[14: Hình như Hoài Thiểm cũng là người tốt bụng nhỉ.]

 

"Mi là hệ thống, đừng luôn đưa ra những phán đoán thô bạo như vậy."

 

[14: Đùa thôi mà, cái đó hình như là thuốc, độ thoải mái cơ thể của cậu cao hơn trước nhiều.]

 

Chắc chắn Hoài Thiểm rất tệ, Thưởng Nam cũng không rõ Thiểm Thiểm là người như thế nào, cậu chỉ biết Hoài Thiểm.

 

Chấp tế của Hoài Thiểm tên là Thỏ Miễn, một thanh niên tóc xám, gầy cao như cây trúc, áo choàng khoác trên người gã như treo trên cây trúc. Gã không dám bằng mặt không bằng lòng, luôn tiễn Thưởng Nam đến tận cửa nhỏ thông từ đại điện Đại Thánh Đường Weirya đến điện phụ.

 

Trong góc sân trồng một khóm huệ tây nhỏ, Thưởng Nam dừng bước: "Thỏ Miễn, ngươi thấy tổng giáo chủ Hoài Thiểm là người thế nào?"

 

Đôi mắt nhỏ nhưng đen láy của Thỏ Miễn nheo lại càng nhỏ hơn: "Thưa cha, con không bao giờ bàn luận về người khác sau lưng, con hy vọng sau khi lên thiên đàng có thể có một cái lưỡi nguyên vẹn.”

 

"Nhưng nếu ngài muốn nghe đánh giá khách quan của con, con chỉ có thể nói với ngài," Thỏ Miễn ngừng một chút: "Tổng giáo chủ Hoài Thiểm không tệ như mọi người nghĩ.”

 

"Ngài ấy trả cho chúng con mức lương rất cao."

 

Thưởng Nam: "..."

 

Tuổi của Thỏ Miễn lớn hơn Thưởng Nam một giáp, gã nhìn vị Cha xứ trẻ tuổi, biết rõ tương lai của đối phương sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí Cha xứ, lại nói: "Thưa cha, tổng giáo chủ Hoài Thiểm không có bạn bè, không có người thân, ngài ấy luôn một mình."

 

"Ngài cũng không có bạn bè, không có người thân, Thánh Chủ để hai người như vậy gặp nhau, nhất định là có sự suy xét."
Trên đường về nhà nguyện nhỏ, Thưởng Nam nhớ lại những lời Thỏ Miễn vừa nói. Hoài Thiểm không có người thân, tại sao cậu cũng không có? Nhưng cậu lại không thể nhớ ra tại sao mình lại không có người thân.

 

[14: Cậu không có người thân, bởi vì khi cậu sinh ra tóc và mắt đều trắng, Bolachi từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện đứa trẻ nào như vậy, quốc vương và giáo hoàng đều kinh động.]

 

[14: Điểm quan trọng đây, cậu không phải sinh ra đã được xác định là con của Thánh Chủ. Cha mẹ và người thân của cậu đều bị xử tử vào ngày cậu sinh ra, bất cứ ai có quan hệ huyết thống với cậu, dù không phải trực hệ, cũng đều bị xử tử, bởi vì ban đầu cậu bị coi là con của quỷ. Một bà sơ già đã đồng ý chăm sóc cậu, bà nói dù là con của quỷ, Thánh Chủ cũng sẽ thương xót nó. Cậu sống với bà sơ già cho đến năm tám tuổi, có người tìm thấy trong giáo lý giải thích về tóc và mắt trắng, không phải con của quỷ, mà là con của Thánh Chủ.]

 

[14: Người thân của cậu đã được quốc vương ban cho vô số vinh dự, nhưng vô ích, bởi vì họ đều đã chết.]

 

[14: Lúc đó cậu còn quá nhỏ, không nhớ cũng là bình thường, dù không ai nói với cậu, nhưng quốc vương cũng không có ý định giấu giếm cậu.]

 

Về cha mẹ và người thân, Thưởng Nam không có chút ký ức nào liên quan, cậu không cảm thấy buồn lắm, chỉ cảm thấy hoang đường, vô cùng hoang đường.

 

Mạng người ở quốc gia này, có lẽ chẳng là gì cả.
-

 

Hoài Thiểm giữ đúng lời hứa, ngày hôm sau đúng giờ đến nhà nguyện nhỏ của Cha xứ để thay Thưởng Nam chủ trì cầu nguyện. Nhưng những người dân đến tham gia cầu nguyện đều kiên quyết yêu cầu, dù Cha xứ không thể chủ trì cũng xin Cha xứ có mặt, bởi vì cậu là con của Thánh Chủ, cậu có mặt, có thể truyền đạt tiếng nói của các thánh tử đến Thánh Chủ nhanh hơn.

 

Thưởng Nam ngồi dưới đài nhìn những người dân cúi đầu cầu nguyện, Hoài Thiểm thay thế vị trí trước đây của cậu.

 

Khi Hoài Thiểm mặc đồng phục nghiêm chỉnh khác hẳn ngày thường, nghiêm túc hơn một chút. Mái tóc đỏ sẫm của hắn bị chiếc mũ mềm mại che kín mít, cổ áo được kẹp chặt bằng kẹp kim loại, phần lớn hình xăm bị che khuất, chỉ có hình xăm trên cổ tay ẩn hiện. Móng tay hắn được cắt tỉa sạch sẽ, khuôn mặt góc cạnh hoàn toàn không lộ vẻ trung thành và kính ngưỡng đối với Thánh Chủ, chỉ là không ai nhìn thấy, người dân đều chuyên tâm cầu nguyện, cầu xin Thánh Chủ phù hộ sở cảnh sát sớm bắt được nghi phạm, khiến họ không còn phải lo lắng bất an nữa.

 

Do được Hoài Thiểm giúp đỡ gần như miễn phí, bữa ăn một ngày của Hoài Thiểm đều được giải quyết ở nhà nguyện nhỏ của Cha xứ. Hắn ăn rất nhiều, gấp đôi Thưởng Nam, cực kỳ thích thịt sống và máu tươi, hoàn toàn trái ngược với thói quen ăn uống của Thưởng Nam.

 

Toàn bộ nhà ăn đều thoang thoảng mùi máu tanh nhàn nhạt. Thi thoảng Thưởng Nam chủ động nói chuyện với Hoài Thiểm, Hoài Thiểm luôn uể oải, trông hắn rất mệt mỏi.

 

"Cha xứ, ngài có biết đã bao lâu rồi tôi không chủ trì cầu nguyện không?"

 

"Tôi nghĩ, tôi vẫn muốn một chút thù lao,"Hoài Thiểm rũ mắt, nhai miếng thịt sống lớn: "Nhưng cụ thể muốn gì, cứ nợ đã.”

 

"Được," Thưởng Nam thích bí đỏ hấp thêm đường và hạt dẻ: "Tổng giáo chủ muốn gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào." Quái vật cần được cứu rỗi, có lẽ cũng không quá tệ, chỉ là đôi khi hơi khó hiểu, Thưởng Nam nghĩ.

 

"Vậy nếu thứ tôi muốn... Cha xứ không cho được thì sao?" Hoài Thiểm ăn rất nhanh, mỗi lần hắn nuốt đều giống như cố nhét xuống vậy, Thưởng Nam ngồi đối diện còn có thể nghe thấy tiếng hắn nuốt.

 

Thưởng Nam vô cùng bình tĩnh: "Tổng giáo chủ muốn mạng của tôi sao?”

 

"Đến mức đó thì không cần, mạng là thứ rẻ mạt nhất." Hoài Thiểm cắn chiếc dĩa, những chiếc răng thép trên dĩa rõ ràng cong đi từng cái một, cong thành một đường cong giống hệt nhau. Hắn không hề che giấu sự khác thường của mình trước mặt Thưởng Nam. Nhưng Thưởng Nam cũng chưa bao giờ hỏi.

 

Thưởng Nam vừa định mở miệng nói vài câu giáo lý của Thánh Chủ, Hoài Thiểm đã cười:"Nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như mạng của Cha xứ rất đáng giá.”

 

Hắn không cho Thưởng Nam cơ hội mở miệng, gọi A Nhân đến, chỉ vào chiếc đĩa trống của mình:"Chấp tế, làm ơn cắt cho tôi thêm một miếng thịt nai được không? Loại đã được Thánh Chủ ban phước ấy, cảm ơn."

 

Bóng lưng A Nhân đi về phía bếp toát ra vẻ oán hận nhàn nhạt. Chấp sự Malivi nói không sai, tổng giáo chủ Hoài Thiểm thật sự đáng ghét.
.
Ngày hôm sau, Thưởng Nam được mời đến sở cảnh sát. Tố Viễn tỏ ra rất lo lắng. Người dân nghe nói liên quan đến vụ án giết người, đều nói hôm nay không cần Cha xứ đến cầu nguyện nữa, chỉ cần có tổng giáo chủ chủ trì là được.

 

Vì vậy, khi Hoài Thiểm đến nhà nguyện nhỏ, không thấy Thưởng Nam, thế là Hoài Thiểm càng qua loa hơn, nhưng vẫn không ai phát hiện ra.

 

Tố Viễn tức giận đến vô cùng, không còn tâm trạng ngắm vẻ đẹp của Cha xứ nữa, liền vội vàng cầu xin Cha xứ giúp đỡ:"Khu trưởng đã bắt một người dân, nói gã ta là nghi phạm, nhưng không có chút bằng chứng nào. Thưa cha, xin ngài khuyên khu trưởng, có phải ngài ấy đã bị quỷ ám rồi không?" Thật là không thể hiểu nổi, nhưng anh ta không có tư cách ngăn cản Bàng Tây Tây, chỉ có Cha xứ, duy chỉ có Cha xứ, mới có thể cứu vớt người đàn ông đáng thương đó.

 

Bàng Tây Tây ở phòng tạm giam bưng một ly sữa nóng hổi, thấy Cha xứ đến, chỉ vào người dân mặt mày bầm dập trong phòng: "Con dám chắc đó chính là kẻ giết người, nếu không tại sao gã lại lén lút ở hiện trường vụ án? Sở trưởng trẻ quá, ai cũng biết, người trẻ tuổi luôn ngu ngốc và tự tin.”

 

Hắn không để ý đến vẻ mặt khó coi của Tố Viễn, khi quay sang nói chuyện với Cha xứ, giọng điệu cung kính hơn nhiều: "Thưa cha, sở trưởng mới đến hoàn toàn không có lòng kính sợ Thánh Chủ. Con làm theo mệnh lệnh của Thánh Chủ, con đã vất vả nhiều năm cho khu Nhất, dậy sớm thức khuya, tiết kiệm chi tiêu, tuyệt đối sẽ không trái ý Thánh Chủ, xin ngài tin con." Bàng Tây Tây mặc bộ vest đặt may thủ công và đôi giày da bóng loáng, vô cùng tức giận và ấm ức.

 

Người dân đã bị giam giữ, gã ta lớn tiếng kêu không phải như vậy. Gã ăn mặc giản dị như dân lao động, trên mặt có những nếp nhăn sâu hằn sau bao vất vả: "Thưa cha, con thừa nhận con không phải là người hoàn toàn tốt, con chỉ muốn trộm vài thùng sơn mang đi đổi tiền! Con và vợ con đã ăn cháo loãng hai tháng rồi, con gái con gầy yếu như cây giá. Xin Thánh Chủ tha thứ cho con, xin Cha xứ tha thứ cho con, con tuyệt đối không phải là kẻ giết người!" Gã khom lưng, quỳ xuống đất, mặt áp xuống sàn.

 

Thưởng Nam đứng bên ngoài, bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó. Rất lâu sau cậu hỏi Bàng Tây Tây: "Khu trưởng, ngài có bằng chứng không?"

 

"Bằng chứng? Bằng chứng gì?" Bàng Tây Tây rung rung bộ vest: "Thánh Chủ đưa kẻ giết người đến trước mặt con, không cần bằng chứng. Chúng ta chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của Thánh Chủ mà làm thôi.”

 

"..." Thưởng Nam trực tiếp bỏ qua đối phương, nhìn về phía Tố Viễn đang giận mà không dám nói gì sau lưng:"Không có bằng chứng thì thả người."

 

"Chấp sự Malivi, mang một ít thức ăn đến nhà vị thánh tử này, cứ nói là khu trưởng thô lỗ ngang ngược đền bù." Vị Cha xứ tuy trẻ tuổi nhưng vẻ mặt uy nghiêm, cậu nhìn chằm chằm vào Bàng Tây Tây béo ú:"Thánh Chủ tuyệt đối sẽ không làm oan bất kỳ thánh tử nào. Ông chủ Bàng mở sòng bạc trái phép trong khu đô thị, tôi sẽ lập tức viết thư báo cáo lên tổng giáo chủ."

 

"Thưa cha..." Malivi bị lời nói của Thưởng Nam làm cho kinh ngạc, Cha xứ đang tức giận sao? Nhưng Bàng Tây Tây có chỗ dựa mà chỗ dựa lại là tông chủ giáo.

 

Cha xứ không sợ cường quyền, sự sùng bái của Malivi lộ rõ trong lời nói:"Con đi làm ngay!" Anh ta bước những bước hùng dũng oai vệ, đi ra khỏi phòng tạm giam.

 

Bàng Tây Tây uống cạn ly sữa, thô lỗ nhét chiếc ly vào tay trợ lý: "Thưa cha, tốt nhất ngài nên suy nghĩ lại."

 

Thưởng Nam lười nhìn hắn, quay người rời đi, Tố Viễn vội vàng đi theo:"Thưa cha, người đáng thương đó sẽ cảm ơn ngài." Vẻ mặt biết ơn của anh ta xuất phát từ tận đáy lòng. Với tư cách là sở trưởng, anh ta không thể chấp nhận bất kỳ ai bị oan, lại còn là kiểu oan chỉ để hoàn thành nhiệm vụ mà tùy tiện bắt một người thế vào.

 

Nhưng Tố Viễn cũng bày tỏ sự lo lắng của mình: "Con sợ sẽ liên lụy đến ngài.”

 

"Thánh Chủ sẽ bảo vệ tôi." Thưởng Nam lơ đãng nói, cậu biết thế giới này hoang đường đến mức nào, cũng có thể chỉ càng hoang đường hơn, cậu càng biết sức mạnh của một người nhỏ bé đến mức nào, những quan niệm trước đây của cậu ở Bolachi hoàn toàn không áp dụng được.

 

Tố Viễn nhìn nghiêng khuôn mặt tinh xảo của Thưởng Nam, lần đầu tiên trong đời, anh ta có chút nghi ngờ sự tồn tại của Thánh Chủ. Những nạn nhân liên tiếp xuất hiện, người dân vô tội bị bắt để hoàn thành nhiệm vụ chính trị, những thánh tử luôn phải chịu đựng đói khát và nghèo khó, Thánh Chủ đã không che chở họ.

 

"Thưa cha, nghe giọng ngài, hình như cổ họng ngài bị thương?"

 

Giọng điệu đột nhiên trở nên đời thường hơn, Thưởng Nam khựng lại: "Mấy ngày nay làm lễ cầu nguyện hơi nhiều, cảm ơn anh quan tâm."

 

"Ngài chờ một chút." Tố Viễn chạy về văn phòng của mình, anh ta nhanh chóng quay lại, trên tay cầm hai gói thuốc: "Đây là thảo dược trong hiệu thuốc của ông con, bảo vệ cổ họng cũng tiêu viêm, ngài cầm lấy, bảo các chấp tế sắc cho ngài, uống khi còn nóng, thuốc nguội sẽ không còn hiệu quả tốt như vậy. Ngài làm tròn bổn phận như vậy, thật sự quá vất vả.”

 

Tố Viễn có hơi giống những người bạn đại học của Thưởng Nam, không giống người Bolachi lắm, ngay cả màu da cũng không trắng bệch như vậy. Thưởng Nam nhận lấy thảo dược của đối phương:"Được, cảm ơn."

 

Trên đường về, Malivi biết Tố Viễn đưa thuốc cho Cha xứ không khỏi cảm thán, "Sở trưởng thật là một người tốt bụng."

 

Thưởng Nam đặt hai gói thuốc bọc giấy thô lên đùi, mùi thảo dược thanh đắng thấm ra. Vài giây sau cậu hỏi Malivi: "Chuyện bắt người bừa bãi để đối phó với cấp trên như thế này, thường xuyên xảy ra sao?"

 

"Thưa cha, ngài không cần lo lắng về những chuyện này," Malivi quay đầu từ ghế phụ lái, rất nghiêm túc: "Dù họ làm gì, ngài vẫn luôn là vị Cha xứ được yêu mến và tôn trọng nhất. Còn những người đó, Thánh Chủ sẽ phù hộ cho họ.”

 

Khi về đến nhà nguyện nhỏ của Cha xứ, buổi cầu nguyện đã kết thúc từ lâu.

 

Thưởng Nam vừa bước vào cửa, cởi áo choàng ra liền nhìn thấy Hoài Thiểm đang nằm trên ghế sofa đọc sách.

 

Sao Hoài Thiểm vẫn còn ở đây? Không phải hắn nên đi từ lâu rồi sao?

 

Nghe thấy tiếng động, Hoài Thiểm ném cuốn sách đi ngồi dậy, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn vào mặt Thưởng Nam, rõ ràng ánh mắt không thiện ý và chế giễu, nhưng giọng điệu lại ấm ức:"Cha xứ, sao giờ ngài mới về? Ngài mời tôi đến làm lễ cầu nguyện, lại bỏ mặc tôi không quan tâm, Thánh Chủ sẽ trừng phạt kẻ bạc tình như ngài.”

Bình Luận (0)
Comment