Trên mu bàn tay Thưởng Nam in dấu răng sâu thấy máu.
Hoài Thiểm ngước mắt, đôi mắt sâu thẳm như chưa từng rời đi dù chỉ một khắc: "Cha xứ, ngài đừng sợ, dù sao ngài cũng là đứa con duy nhất của Thánh Chủ, tôi sẽ không làm hại ngài."
Ý hắn là vết cắn này của hắn không tính là làm hại Thưởng Nam.
"Chuyện của gia đình đó giao cho tôi, tốt nhất cha xứ nên tránh xa những chuyện này, cứ cầu nguyện, cắt cỏ..." Hoài Thiểm nghi hoặc:"Sao cứ phải xen vào chuyện này?"
"Giáo chủ định làm gì?" Thưởng Nam giấu bàn tay đau nhức tê dại ra sau lưng: "Ngài nói vậy, chắc chắn là có cách rồi?”
"Tôi sẽ nói một tiếng với Gurney, cô ta thích lo chuyện của các nữ thánh tử hơn. Ngài đừng nghĩ tự mình chạy đi tìm cô ta, cùng lắm ngài chỉ liên lạc được với chấp tế của cô ta thôi, nhưng chấp tế của cô ta sẽ không để ý đến yêu cầu của một Cha xứ quèn, đừng nói là chuyển lời. Hơn nữa, Cha xứ à, ngài có thật sự là người Bolachi không?" Đôi mắt Hoài Thiểm tỉ mỉ đánh giá Thưởng Nam, Thưởng Nam bị đối phương nhìn đến tê cả da đầu, chỉ nghe Hoài Thiểm tiếp tục nói:"Không ai ở Bolachi không coi lời Thánh Chủ như ngôn ngữ thần thánh, càng không nghi ngờ bất kỳ quy tắc nào trong giáo hội. Mà ngài lại dám nghi ngờ Thánh Chủ giáo, nếu hôm nay ngài đối mặt với người khác, lời nói của ngài đã đủ để ngài bị xử tử một lần rồi.”
"Cha xứ, lần sau nữa, tôi sẽ không giúp ngài đâu, Thánh Chủ cũng rất hoan nghênh đứa con của ngài trở về nhà."
Hoài Thiểm quay người rời đi, áo choàng hắn tung bay giống như một cánh buồm trắng giữa biển vàng. Hắn vừa đi vừa dừng, thỉnh thoảng chào hỏi các thánh tử và chấp tế đi ngang qua, rất nhanh biến mất trong điện phụ.
Sức lực cá nhân có hạn, đối đầu với cả một giáo hội chẳng khác nào tự tìm đường chết. Sao Cha xứ lại là người như vậy? Giáo hoàng không cần bất kỳ tiếng nói nghi ngờ nào - vị Cha xứ trẻ tuổi dường như không hề hay biết, mỗi năm Thánh Chủ giáo đều xử tử một nhóm "dũng sĩ" như cậu, Giáo hoàng gọi họ là "những kẻ có ý đồ xấu xa muốn tiêu diệt Thánh Chủ giáo".
Hoài Thiểm lớn hơn Cha xứ vài tuổi nhưng vẫn được gọi là Giáo chủ trẻ, với sự tà ác mà Malivi nhận thấy, đáng lẽ Hoài Thiểm nên nhân cơ hội này uy h**p Cha xứ làm trâu làm ngựa cho hắn mới đúng.
Cha xứ đẹp như vậy, để cậu làm người hầu trai của mình cũng không phải là không thể.
Nhưng nhìn đôi mắt sợ hãi bất lực của Cha xứ, dù biết rõ phần lớn là giả vờ thì Hoài Thiểm cũng không thốt ra được những lời đáng sợ hơn, "không bao giờ giúp ngài nữa" như vậy, Hoài Thiểm cảm thấy đã là hung ác tột độ, mức độ uy h**p cực lớn rồi. Đủ rồi đủ rồi, nặng hơn chút nữa, vị Cha xứ đáng thương kia sẽ khóc mất.
Thỏ Miễn đợi hắn ở cửa điện phụ, Hoài Thiểm thấy hắn ta, bước chân hơi dừng lại: "Chấp tế, dạo này ngươi cảm thấy thế nào?"
"Cha xứ rất trẻ, rất chính trực, rất dũng cảm, sở hữu những phẩm chất tốt đẹp mà nhiều người không có, nhưng hình như cha xứ không thích ngài, nhưng tôi lại cảm thấy, ngài đối với ngài ấy rất đặc biệt." Thỏ Miễn đi sau Hoài Thiểm đánh giá rất nghiêm túc, cũng tự cho là rất công bằng.
"Không hỏi cảm giác của ngươi về Cha xứ."
"Ồ, ngài hỏi vết sẹo trên người tôi sao? Trời nóng thì hơi ngứa, dạo này thời tiết mát mẻ, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn Giáo chủ quan tâm.”
"Đừng vội." Hoài Thiểm dừng bước, hoàng hôn mờ mịt, bóng tối đen kịt sẽ ập đến, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phía xa vẫn còn sót lại vài vệt ánh sáng đỏ như máu, tên Giáo chủ tà ác lẩm bẩm:"Rất nhanh thôi, ta sẽ để ngươi dùng bàn ủi nóng bỏng đóng dấu lên người bọn chúng hết lần này đến lần khác."
Thỏ Miễn bất động’ "Giáo chủ, ngài vẫn chưa buông bỏ sao?"
"Chấp tế buông bỏ rồi?"
"Chưa."
"Vậy chấp tế đang nói gì vậy?”
"Chúng ta không thể mãi sống trong hận thù, Bolachi còn rất nhiều điều tốt đẹp. Cửa hàng kẹo hạnh nhân bên ngoài trường giáo hội mà chúng ta học hồi nhỏ vẫn luôn buôn bán, gần đây còn làm thêm kẹo mềm vị táo và chanh, nhưng tôi vẫn thấy vị sữa dê ngon nhất. Ngài cũng gặp được vị Cha xứ khiến ngài vô cùng ngưỡng mộ. Tôi vui và vẫn còn những điều khiến Cha xứ thật sự vui vẻ." Thỏ Miễn cúi đầu, cả ngày hắn ta chỉ mặc áo choàng xám dài, đi theo sau Thiểm Thiểm khi được đưa lên bàn ăn của Giáo hoàng và các tông chủ, hắn ta cũng đi theo sau Thiểm Thiểm, Thiểm Thiểm bị chặt đầu, hắn ta bị làm thành thịt nướng.
"Chấp tế." Hoài Thiểm quay người, hắn thấp hơn Thỏ Miễn cao gầy một chút, Thỏ Miễn từ nhỏ đã cao hơn bạn bè cùng trang lứa: "Ngươi còn nhớ Thừa Lạc thích buộc dây màu lên tóc không?”
"Ăn thịt nhất định phải có kem và nước đường của Vinh Diễm Diễm, váy nhất định phải là váy ngắn của Biệt Duẫn, thích trang điểm là người ngươi thầm mến, Vạn Mễ..."
Hoài Thiểm vỗ một phát vào sau gáy Thỏ Miễn, Thỏ Miễn bị đánh ngã nhào về phía trước, bước chân lảo đảo. Giọng nói lạnh lùng của Giáo chủ vang lên trong hành lang hẹp, hắn đang hát, hát bài thơ họ thường hát trước đây, "Váy trắng, hoa nhài trắng, cô bé đáng yêu..."
Tiếng khóc thét và tiếng hát của những người bạn nhỏ trước khi chết vang lên cùng lúc. Vạn Mễ bị ném vào chiếc máy trộn lớn, đầu tiên là hai chân, sau đó là eo và bụng... phần th*n d*** nát vụn và khuôn mặt xinh đẹp của nó nhanh chóng hòa lẫn vào nhau. Tiếng kêu thảm thiết của Vạn Mễ đến giờ vẫn là cơn ác mộng của Thỏ Miễn.
Hắn ta co rúm lại trong góc tường:"Thiểm Thiểm, đừng hát nữa, đừng hát nữa, xin cậu.”
"Vạn Mễ..." Thỏ Miễn nằm sấp trên đất, áo choàng hắn sắp rơi ra, vết sẹo trên lưng lộ ra một chút ở sau gáy, da thịt bị bỏng co rúm lại trông như có mấy con sâu màu thịt đang bò trên người.
Hắn biết Thiểm Thiểm không còn là người nữa, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy đầu Thiểm Thiểm bị cắt xuống. Chiếc bàn ủi lớn phẳng lì ấn vào lưng, ngực, đùi hắn ta... khói xanh bốc lên, thịt cháy xém thơm lừng, giây tiếp theo, trước mắt hắn ta tối sầm lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, Thiểm Thiểm đã không còn là người, Thiểm Thiểm đã trở thành Tử Thần.
Hắn ta và Thiểm Thiểm sẽ vĩnh viễn đắm chìm trong đau khổ và hận thù.
Trong sảnh nhỏ, không biết Hoài Thiểm đã rời đi từ lúc nào, Thỏ Miễn th* d*c thu mình trong góc tối.
-
[14: Dàn đồng ca có mười người, người nhỏ tuổi nhất là một cậu bé tên Vinh Diễm Diễm, lớn tuổi nhất là Thiểm Thiểm và Thương Thỏ, còn một cô bé tên Biệt Duẫn.]
[14: Mười người, mười kiểu chết, mười cách... chế biến, nhưng Thương Thỏ không chết, bởi vì Thiểm Thiểm chết trước cậu ta. Thiểm Thiểm vừa chết, Tử Thần ra đời, Thiểm Thiểm mang theo Thương Thỏ máu me be bét đi. Thương Thỏ chính là Thỏ Miễn bên cạnh Hoài Thiểm, cậu ta không chết, chỉ là da toàn thân đã bị phá hủy, không thể phục hồi.]
[14: Trong dàn đồng ca, Hoài Thiểm luôn ở vị trí anh cả, thủ lĩnh. Cậu ta và Biệt Duẫn lần lượt chăm sóc các bạn nam và nữ. Hoài Thiểm rất hận, đặc biệt là khi Thỏ Miễn còn sống, luôn nhắc nhở cậu ta về mối hận thù.]
[14: Vết thương trên tay cậu tốt nhất nên xử lý đi, bởi vì không phải Giáo chủ Hoài Thiểm cắn, mà là Tử Thần.]
Malivi mời bác sĩ đến cho Thưởng Nam, không chỉ Malivi bị kinh hãi, bác sĩ cũng cảm thấy khó tin về vết cắn trên mu bàn tay Cha xứ:"Đây là bị con thú dữ nào cắn sao?"
"Ừ, một con chó." Thưởng Nam trả lời.
"Nhìn sự sắp xếp của răng và độ sâu của vết cắn... không giống răng chó lắm, nhưng tôi cũng chưa từng thấy con vật nào có loại răng này. Tôi tiêm cho ngài hai mũi vắc-xin trước nhé, rồi kê cho ngài một ít thuốc, ngài chú ý vết thương đừng để dính nước, gần đây cố gắng ăn uống thanh đạm một chút." Bác sĩ nói.
Tiêm thuốc, bôi thuốc, còn uống thuốc, cuối cùng Malivi cũng yên tâm hơn một chút. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Thưởng Nam, anh ta gọi điện cho bộ phận an ninh của Đại Thánh Đường Weirya, nhờ họ dành thời gian chú ý xem gần đại thánh đường có chó hoang hung dữ xuất hiện không. Sau khi cấp trên của họ nói chấp sự anh đang rảnh rỗi sinh sự nghi ngờ công việc của chúng tôi, Malivi đã nổi giận đùng đùng, nói Thánh Chủ chắc chắn sẽ trừng phạt đám lười biếng này.
Sau đó, anh ta gọi A Nhân và A Hợp, mang theo lưới điện và gậy dài đi tuần tra gần đại thánh đường, quả thực là chấp sự tận tâm nhất Weirya, không đúng, là toàn bộ Bolachi.
.
Đêm xuống, trên đỉnh tháp cao nhất của Đại Thánh Đường Weirya, mơ hồ có thể thấy một cánh buồm đỏ không ngừng tung bay, thỉnh thoảng lại lóe lên một chút ánh sáng lạnh lẽo.
Kẻ giết người đáng sợ đang giết người thứ hai, một cô gái tên Tú Ma Nhã.
Ồ, tay Tử Thần cầm lưỡi hái chậm rãi ngồi xuống đột nhiên nhớ ra, người này hình như là người mà Cha xứ muốn giúp đỡ. Khuôn mặt trắng bệch của hắn không hề có chút thương xót và đồng cảm, đôi mắt đỏ rực như cả một vùng nham thạch chậm rãi sủi bọt.
Thật là phiền não, hắn vốn không bao giờ giúp đỡ người khác, nhưng nếu Tú Ma Nhã cứ như vậy mà chết, chắc chắn cha xứ sẽ rất buồn.
Trong lúc do dự, nắp sọ của Tú Ma Nhã đã bị cắt rời.
Thôi vậy, Tử Thần hoàn toàn ngồi xuống, bây giờ giúp đỡ đã muộn rồi, không trách hắn. Hắn đã nói cái chết là vinh quang tối thượng.
Tú Ma Nhã là một cô gái xinh xắn ngoan ngoãn, cô vừa cầu nguyện buổi tối xong trở về, cô hy vọng Thánh Chủ phù hộ cô, phù hộ Cha xứ thành công. Cô không ngờ, không thể ngờ mình lại bị sát hại.
Cô đứng bên cạnh cơ thể mình, rất lâu sau mới nhìn thấy chàng thanh niên tóc đen áo đỏ không biết đã đứng ở bên kia đường bao lâu rồi. Chiếc liềm trong tay đối phương rất quen mắt, cán dài, lưỡi dao khổng lồ, mũi dao chạm đất, đó hình như là dao của Thánh Chủ.
Hoài Thiểm chỉ di chuyển vài lần đã đến trước mặt Tú Ma Nhã, Tú Ma Nhã sợ hãi lùi lại, cô biết mình chết rồi, nhưng không biết tại sao mình vẫn có thể đi lại, vẫn có thể nói chuyện.
"Dao trong tay ngài giống hệt dao của Thánh Chủ, ngài là Thánh Chủ sao?"
"Thánh Chủ, ngài có thể phù hộ cha mẹ con không? Xin ngài cho họ quên đi đứa con gái tội lỗi của họ, và xin ngài cũng phù hộ vị Cha xứ tốt bụng, ngài ấy là người đầu tiên nguyện ý giúp đỡ con."
Hoài Thiểm không bao giờ đối thoại với linh hồn, nhưng lần này ngoại lệ.
"Thánh tử, đương nhiên ta sẽ phù hộ vị Cha xứ tốt bụng, đó là bổn phận của ta."
Lưỡi hái chém xuống hoàn toàn không đau đớn, Tú Ma Nhã biến mất trong bóng đêm, Hoài Thiểm cũng biến mất theo sau trong bóng đêm.
Lúc này Malivi vẫn chưa ngủ, anh ta quỳ trước cửa phòng Thưởng Nam, miệng niệm kinh Thánh Chủ quyển thứ mười, chương bốn và năm. Anh ta lo lắng nhìn người trên giường, chỉ hận không thể tự mình thay thế.
Bác sĩ và y tá bận rộn bên ngoài, họ cần pha thuốc.
Tất cả họ đều không rõ, không rõ tại sao Cha xứ đột nhiên bắt đầu sốt cao lúc nửa đêm, cơ thể Cha xứ nóng như hòn đá lửa đang cháy. Thuốc hạ sốt đã uống, thuốc tiêm hạ sốt đã tiêm, Malivi cũng đã cầu nguyện cho Cha xứ một tiếng đồng hồ, nhưng không có chút hiệu quả nào. Lẽ nào Thánh Chủ đang thử thách Cha xứ sao?
Chút bệnh tật này Thưởng Nam không nỡ dùng điểm tích lũy, điểm tích lũy chỉ xóa bỏ cảm giác của cậu, nhưng tổn thương đối với cơ thể vẫn còn đó.
Thưởng Nam sốt đến mê man, mơ hồ nhớ lại buổi chiều ở đại thánh đường, Hoài Thiểm cắn cậu một cái... Mượn ánh đèn bàn, Thưởng Nam đưa tay trái lên trước mắt, mu bàn tay đau dữ dội lan ra cả cánh tay, vết cắn đã chuyển sang màu đỏ sẫm, như nước ép và thịt quả màu đỏ sẫm chảy ra từ trái cây chín nẫu.
Thưởng Nam ôm tay, đau đớn co người lại trong chăn.
[14: Lúc hắn cắn cậu tôi đã cảm thấy không đúng, dù sao cậu cũng không đắc tội gì hắn, hắn đối diện với cậu luôn khá vui vẻ, tôi thực sự không nghĩ ra cũng không thu thập được thông tin gì để giải thích hành vi cắn cậu này của hắn, khả năng lớn nhất là động vật đánh dấu, nhưng Hoài Thiểm là Tử Thần, không phải động vật.]
Đèn nhà nguyện nhỏ của Cha xứ sáng suốt đêm, Cha xứ bệnh, mọi người đều không thể ngủ yên.
Thưởng Nam chỉ cảm thấy cánh tay mình như sắp gãy lìa, đầu ngón tay đau, vai đau, cuối cùng lan ra nửa lưng cũng bắt đầu đau nhức dày đặc. Lúc tỉnh táo Thưởng Nam khó khăn dùng tay chạm vào vết cắn trên mu bàn tay, nhiệt độ trên đó nóng bỏng đến kinh ngạc, vượt xa nhiệt độ cơ thể hiện tại của Thưởng Nam, thịt xung quanh cũng mềm nhũn như bùn, như sắp bị đốt cháy tan chảy.
"Cha xứ, đây là lần đầu tiên tôi đóng dấu cho ai đó, đau lắm sao?"
Giọng Hoài Thiểm vang lên trong phòng.
Có lẽ vì bị phân tán sự chú ý, cơn đau khắp người Thưởng Nam giảm đi nhiều, cậu vén chăn nheo mắt nhìn Hoài Thiểm không biết từ lúc nào đã đứng cạnh giường mình.
Cũng là Tử Thần.
Thưởng Nam không thấy lưỡi hái trong tay Hoài Thiểm, nhưng tóc hắn đen càng làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch, áo choàng đỏ, đôi mắt cũng đỏ rực. Sự lạnh lẽo không thể bỏ qua từ từ lan tỏa ra từ người Hoài Thiểm, hắn đang rũ mắt nhìn mình.
Nếu không biết chắc đối phương không có ác ý, chỉ bằng ánh mắt Thưởng Nam cũng cảm thấy Hoài Thiểm đang chuẩn bị thu hoạch mình.
"Cha xứ, nói cho tôi biết, đau lắm không?"
Thưởng Nam khó khăn gật đầu, chỉ gật đầu thôi cổ cũng bị kéo theo, cậu đau đến nhăn cả mày.
Hoài Thiểm ngồi xổm xuống bên giường Thưởng Nam, kéo mu bàn tay Thưởng Nam ra khỏi chăn. Hắn nhìn vết cắn đáng sợ trên đó, trông đáng sợ hơn nhiều so với buổi chiều.
"Cha xứ, tôi sẽ bảo vệ ngài bình an." Hoài Thiểm hôn lên mu bàn tay Thưởng Nam, vừa đúng vào vết cắn. Một luồng khí lạnh từ vết thương lập tức lan ra khắp người Thưởng Nam, luồng khí lạnh này trái ngược hoàn toàn với cảm giác bỏng rát trước đó, hòa lẫn với cơn đau, ba cảm giác cực đoan khác nhau cuộn trào, giằng co trong cơ thể cậu.
Thưởng Nam vùng vẫy, cố gắng rút tay ra khỏi tay Hoài Thiểm, cậu khàn giọng nói: "Giáo chủ, Thánh Chủ chắc chắn sẽ trừng phạt sự tồi tệ của ngài."
Mái tóc trắng ướt đẫm mồ hôi xõa ra trên giường, có vài sợi dính vào má Thưởng Nam, mặt cậu bị sốt đến ửng hồng, giống như con quỷ quyến rũ như hoa cà độc dược trong kinh Thánh Chủ đã nhắc đến, sẽ bắt lấy trái tim của các thánh tử.
Hoài Thiểm muốn nhấn mạnh đoạn đó rồi viết lại một lần nữa, vị Cha xứ xinh đẹp ngây thơ yếu đuối rõ ràng còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ, ngài ấy còn muốn trừng phạt mình nữa chứ, hung dữ thật.
Hoài Thiểm không hề buông tay Thưởng Nam dù chỉ một chút, nên sự vùng vẫy của Thưởng Nam cũng không thành công, cho đến khi Hoài Thiểm bằng lòng buông tay cậu. Khi Hoài Thiểm buông tay Thưởng Nam, cảm giác trên cơ thể Thưởng Nam đột nhiên tốt hơn nhiều. Cậu nghiêng đầu nhìn mu bàn tay mình, vết cắn đã biến thành một vầng trăng khuyết màu bạc, nhưng nhìn kỹ mới thấy đó không phải là vầng trăng khuyết, mà là lưỡi liềm bạc.
"Giáo chủ, tại sao? Ngài là ai?" Vị Cha xứ yếu ớt chẳng khác nào quỷ dữ, hỏi.
"Cha xứ không cần biết quá nhiều, ngài chỉ cần biết, Thánh Chủ sẽ bảo vệ ngài," Hoài Thiểm đứng dậy, hắn đứng rất lâu, lâu đến nỗi Thưởng Nam tưởng hắn định biến thành tượng đá. Thưởng Nam ho khan vài tiếng, lúc này đối phương cúi người xuống - một nụ hôn lạnh lẽo in lên trán Thưởng Nam: "Cha xứ, chúc ngài ngủ ngon."
Nói xong Hoài Thiểm biến mất khỏi phòng Thưởng Nam.
Hắn vừa đi, cửa phòng liền bị đẩy mạnh ra, Malivi và mấy chấp tế cầm dụng cụ, mặt đầy vẻ nghi hoặc:"Sao cái cửa này lại đột nhiên mở được rồi?! Có phải Thánh Chủ đang cứu giúp Cha xứ không?!" Trông anh ta rất kích động, là một trong những người ở Bolachi tin tưởng nhất vào sự tồn tại có thật của Thánh Chủ.
Bác sĩ đến kiểm tra cho Thưởng Nam, họ phát hiện nhiệt độ cơ thể Thưởng Nam đã hạ xuống, cho rằng đó là công lao của mũi tiêm hạ sốt trước đó, còn Malivi thì cho rằng đó là công lao của Thánh Chủ.
Một đám người bận rộn xong, trời cũng gần sáng, gần như cả đêm Thưởng Nam không ngủ, cậu xin nghỉ ở đại thánh đường, lại nhớ ra buổi chiều còn một đám cưới cần chủ trì... nhưng Malivi nhận được điện thoại, nói Giáo chủ Hoài Thiểm đã ở hiện trường đám cưới, Giáo chủ Hoài Thiểm sẽ thay thế vị Cha xứ đang bị bệnh để hoàn thành công việc.
Đây là lần đầu tiên Malivi cảm thấy Giáo chủ Hoài Thiểm không tệ.
Không còn áp lực công việc, Thưởng Nam thoải mái ngủ một giấc đến tận chiều trong phòng ngủ. Trong giấc mơ, Malivi luôn ra vào, thực ra... anh ta không còn cha mẹ người thân, đều bị giáo hội giết sạch, Malivi thực sự là người tận tâm tận lực nhất với cậu trên thế giới này.
Chỉ là quá trung thành với Thánh Chủ.
-
Thưởng Nam tỉnh dậy vào buổi chiều, không biết rèm cửa phòng ngủ của cậu đã bị ai kéo ra từ lúc nào, ánh sáng bên ngoài trông như khoảng ba bốn giờ chiều, ánh nắng chiếu sáng một nửa căn phòng, trông đồ nội thất màu sẫm vẫn rất sâu lắng âm u.
Cậu vừa quay đầu liền nhìn thấy Hoài Thiểm đang ngồi trên ghế sofa. Hoài Thiểm vẫn mặc đồ công tác, trên ngực cài một bông hoa đỏ, chắc là vừa rời khỏi đám cưới đã đến đây. Nhưng không biết Hoài Thiểm đã đến phòng cậu bao lâu rồi, lại ngồi rất lâu trong góc tối không một tia sáng đó.
[14: Cái đó, có một tin không biết có tính là tốt hay không.]
[14: Giá trị tình yêu 5, giá trị hắc hóa vẫn như trước, không có bất kỳ thay đổi nào.]
Lúc 14 xuất hiện đã mang đến cho Thưởng Nam một tin như vậy, không tốt nhưng cũng không tệ. Giá trị hắc hóa của Hoài Thiểm sống chết không chịu giảm xuống khiến Thưởng Nam cảm thấy vô cùng đau đớn.
"Giáo chủ, sao ngài lại đến đây?"Thưởng Nam ngồi dậy từ trên giường, vừa ngồi dậy thì đầu nặng chân nhẹ, cảnh vật trước mắt thoáng chốc mờ đi, đợi đến khi hoàn toàn rõ ràng, Hoài Thiểm đã thần không hay quỷ không biết ngồi xuống mép giường Thưởng Nam.
"Tôi đã giúp Cha xứ hoàn thành một phần công việc, Cha xứ, ngài lại nợ tôi một phần thù lao." Hoài Thiểm chậm rãi nói, mắt nhìn vào cổ áo ngủ hơi lỏng lẻo của Thưởng Nam, vài sợi tóc không biết bằng cách nào chui vào trong, mà chủ nhân của chúng hoàn toàn không hay biết, đang nghiêm túc nhìn mình.
Có gì đẹp chứ, rõ ràng bản thân Cha xứ còn đẹp hơn.
Thưởng Nam mím môi:"Tôi đi lấy tiền cho ngài, hoặc ngài muốn vàng hay đá quý, ngọc trai tôi cũng có rất nhiều."
"Đều không cần," Hoài Thiểm lắc đầu:"Tôi không thiếu những thứ này."
Vừa nói Malivi cuối cùng cũng pha xong cà phê, bưng khay đi vào. Vừa bước vào cửa, anh ta đã thấy Giáo chủ Hoài Thiểm ngồi trên giường Cha xứ, bước chân anh ta lập tức nhanh hơn, làm một động tác "cút xéo cho ông" với Hoài Thiểm, tay vừa chạm vào áo choàng của Hoài Thiểm đã bị liếc một cái - hành động của anh ta đối với Giáo chủ là một sự xúc phạm không thể tha thứ.
Malivi rụt tay lại, đặt cà phê lên chiếc bàn trước vị trí mà Hoài Thiểm vừa ngồi, quay người khẽ nói: "Thưa Giáo chủ, cà phê xong rồi."
"Ồ, ta không mù, ngươi ra ngoài đi."
Malivi chỉ đang nhắc nhở Giáo chủ Hoài Thiểm: cà phê xong rồi mời ngài qua uống đi, quan trọng nhất là rời khỏi giường của vị Cha xứ kính yêu vĩ đại của tôi.
Malivi gần như ba bước quay đầu một lần, Cha xứ vừa mới ốm dậy, trong tình trạng này, nếu Giáo chủ Hoài Thiểm bắt nạt ngài ấy…
Cánh cửa phòng bị Malivi lo lắng đóng lại, Hoài Thiểm không để ý đến tách cà phê kia, mắt vẫn luôn dán chặt vào mặt Thưởng Nam:"Cha xứ, xin hãy để tôi chải tóc cho ngài, tóc ngài rối quá." Trong đôi mắt đen láy của hắn thoáng qua một vệt đỏ sẫm, giống như màu tóc của hắn, còn có sự hưng phấn kín đáo.
Ngón tay Thưởng Nam nắm chặt chăn, không hiểu Hoài Thiểm đang hưng phấn vì điều gì. Nhưng sự hưng phấn khó hiểu của Hoài Thiểm mới là điều khiến người ta sợ hãi và khó chịu nhất.
Giá trị tình yêu... Tại sao Hoài Thiểm lại có giá trị tình yêu?
"Cha xứ, xin hãy đi tìm lược của ngài cho tôi." Hoài Thiểm thúc giục.
Thưởng Nam hít sâu một hơi, cậu hoàn toàn vén chăn xuống giường, mái tóc cũng theo cậu rời khỏi giường, như thác nước trắng rủ xuống sau lưng, khuôn mặt tinh xảo như bước ra từ tranh vẽ. Cha xứ kéo ngăn kéo, cúi người tìm một chiếc lược gỗ từ bên trong.
Phòng Thưởng Nam có phòng thay đồ, trong phòng thay đồ có gương soi toàn thân và gương trang điểm.
Cha xứ có những yêu cầu khác nhau về trang phục và trang điểm trong các dịp trang trọng khác nhau. Vẻ bề ngoài rất quan trọng đối với các thần chức, các chấp tế cấp thấp vĩnh viễn chỉ có thể mặc áo choàng xám xịt, vĩnh viễn không thể đeo những viên đá quý lộng lẫy.
Thưởng Nam ngồi trước gương, nhìn Hoài Thiểm gom hết tóc cậu ra sau đầu, mái tóc dài mềm mại dày dặn trong tay Hoài Thiểm trông vô cùng ngoan ngoãn. Hoài Thiểm nói tóc Thưởng Nam rối cũng chỉ là nói bừa, mái tóc như vậy dù thế nào cũng không thể quá rối, một nút thắt cũng không có.
"Cha xứ, tôi có một chuyện muốn nói với ngài," Đôi mắt Hoài Thiểm đỏ như máu, giọng điệu nghe thậm chí có vài phần đau buồn:"Tôi đã chuẩn bị xong để giúp đỡ gia đình Tú Ma, nhưng sáng nay thi thể của Tú Ma Nhã đã được phát hiện trước cửa một hiệu sách cách nhà thờ không xa. Theo phương thức gây án, cơ bản có thể xác định là do hung thủ của vụ án giết người hàng loạt gây ra. Vậy xin hỏi Cha xứ, hành động cứu trợ của tôi có cần tiếp tục không?"
Đột nhiên nghe tin Tú Ma Nhã bị hại, Thưởng Nam vốn không tin nhưng nghĩ đến con người Hoài Thiểm, dù ngỗ ngược cũng không đến mức đùa giỡn như vậy. Vì vậy chỉ có thể là thật sự bị hại, và còn bị chọn làm mục tiêu của hung thủ giết người hàng loạt.
Điều này chỉ khiến Thưởng Nam cảm thấy buồn bã và thất vọng, giống như tất cả đều là kịch bản đã được định sẵn, giống như con diều bị thả lên trời tưởng chừng tự do tự tại, dù cố gắng thay đổi và vùng vẫy thế nào cũng đừng hòng thoát khỏi kịch bản đã định và sợi dây diều.
Ngoài ra, giá trị tình yêu có động tĩnh, giá trị hắc hóa thì bất động cũng khiến Thưởng Nam cảm thấy có chút thất bại.
"Cha xứ, cha của Tú Ma Nhã mời ngài đến chủ trì tang lễ cho Tú Ma Nhã, thư mời của ngài ở trên bàn phòng khách..."
Hoài Thiểm vẫn không nghe thấy Thưởng Nam lên tiếng, hắn tiếp tục nói: "Thánh Chủ sẽ phù hộ cô bé đáng thương đó, vốn cô bé có thể có một cuộc đời tốt đẹp, haiz, thật đáng tiếc.”
So với Tú Ma Nhã, Hoài Thiểm quan tâm đến Thưởng Nam hơn.
"Cha xứ, sao ngài không nói gì, tôi chải tóc làm ngài đau sao?" Hoài Thiểm dừng động tác, hắn còn cúi người xuống, bởi vì vừa nãy Thưởng Nam đã cúi đầu, nên hắn không thể quan sát biểu cảm của Thưởng Nam qua gương nữa. Hoài Thiểm cúi người rất sâu, trong bóng tối nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của Thưởng Nam.
Hoài Thiểm cúi người cười khiến Thưởng Nam hoàn hồn, cậu ngẩng đầu, đứng thẳng dậy: "Giáo chủ, ngài không làm tôi đau tóc, tay nghề của ngài rất tốt, tôi cảm thấy rất thoải mái."
Hắn biết mà, Hoài Thiểm nhếch khóe miệng.
Tử Thần còn rất trẻ, Tử Thần luôn đặt sự chú ý vào đám người trong Thánh Chủ giáo và việc thu hoạch linh hồn người chết. Lúc hắn thể hiện cảm xúc tích cực tuy rất kín đáo, nhưng trong mắt vị Cha xứ coi hắn là mục tiêu đã là đủ rồi.
Thưởng Nam định thay đổi cách đối xử với Hoài Thiểm.
Niềm vui được khen ngợi của Hoài Thiểm còn chưa kéo dài bao lâu, vị Cha xứ trước giờ luôn đoan trang nghiêm túc trước mắt đã đỏ mắt mở lời cầu xin hắn:"Tôi chỉ buồn cho Tú Ma Nhã còn trẻ... Giáo chủ, ngài có thể ôm tôi được không?”