Malivi nghĩ, dù Giáo chủ trừng phạt anh ta vào lúc này, anh ta cũng cam tâm chịu đựng.
Hoài Thiểm ngước mắt nhìn Malivi, lòng trắng mắt hắn vốn đã nhiều, bình thường nhìn đã khó gần, mặt mày hung ác. Cố tình liếc một cái, con ngươi đen trong hốc mắt chỉ còn lại một phần ba. Malivi bị vẻ mặt hắn dọa lùi lại một bước.
"Giáo chủ," Thưởng Nam từ từ bước xuống cầu thang:"Rượu trong tay ngài, là mang cho tôi sao?"
Thưởng Nam ngắt lời đúng lúc, sự chú ý của Hoài Thiểm bị chuyển hướng thành công. Hắn nhe răng cười với Thưởng Nam, vài chiếc răng nanh nhọn hoắt ẩn hiện: "Đúng vậy, tôi đói rồi, tôi có thể dùng bữa ở đây được không?"
"Được.”
Sự vô lễ của Malivi cứ thế nhẹ nhàng bị bỏ qua, Hoài Thiểm càng không thèm trả lời câu hỏi ngu ngốc của anh ta.
Malivi vẫn đứng trong bóng tối bên cạnh lan can cầu thang, cho đến khi nhà ăn truyền đến tiếng ghế dịch chuyển, cơ thể căng thẳng của anh ta mới thả lỏng.
Không hiểu tại sao, anh ta cảm thấy Hoài Thiểm vừa rồi không giống người. Nếu nói ánh mắt trước đó của Hoài Thiểm là muốn ăn thịt người, thì ánh mắt sau đó là muốn giết người.
Cánh cửa gỗ mun nhỏ của nhà ăn giống như một cái miệng rộng đầy máu, hút vị cha xứ đáng thương vào trong. Mà lúc này bên trong chỉ có cha xứ và Giáo chủ, thật nguy hiểm.
Thưởng Nam cắn một miếng bánh ngô, vị rất thô, phải nhai rất kỹ mới nuốt được, trong lúc đó còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của cháo nóng.
"Giáo chủ, Tú Ma Nhã gặp nạn rồi, ngài biết không?"
"Biết."
Hoài Thiểm trả lời dứt khoát: "Tố Viễn gọi điện thoại cho tôi, anh ta nói trong tay Tú Ma Nhã có tóc của ngài, hỏi tôi có biết không. Tôi biết gì chứ? Tôi không biết gì cả."
"Huống chi, cha xứ, theo nhận thức của ngài, một người như tôi có khả năng là hung thủ của vụ án giết người không?"
Hắn không giết người, hắn chỉ thu hoạch linh hồn, Thưởng Nam nghĩ.
"Giáo chủ tự thấy mình là người thế nào?”
"Nắng ấm cởi mở, đẹp trai phi phàm. Trong tất cả các bộ phim thì người như tôi, cùng lắm sẽ là một tên điên móc mắt người ăn như kẹo dẻo, chứ không phải là hung thủ giết người hàng loạt gây án lúc nửa đêm. Bọn chúng thường hướng nội hơn." Trước mặt Hoài Thiểm vẫn là thịt sống, thịt càng bê bết máu răng nanh của hắn càng bê bết máu. Hắn nói xong, đầu lưỡi chạm vào mặt răng l**m nhẹ qua. Mặt
Thưởng Nam không biểu cảm thu hồi ánh mắt. Nếu không biết thân phận và bản tính của Hoài Thiểm, chỉ bằng vẻ ngoài hiện tại của hắn đã đủ để Thưởng Nam đi tố cáo hắn rồi.
"Nhưng vấn đề là tại sao cha xứ lại có liên quan đến hung thủ vậy?" Răng Hoài Thiểm lại trở về trắng đều, hắn lấy một chiếc cốc thủy tinh hình trụ thường dùng để uống nước, tìm A Nhân xin một con dao nhỏ nhét vào miệng chai, nút chai gỗ bị hắn cạy ra. Hắn đổ đầy chín phần mười ly rượu, đặt trước mặt Thưởng Nam: "Tôi nghĩ ngài sẽ không thích."
Thưởng Nam: "..." Biết cậu không thích còn đưa cho cậu uống.
Hoài Thiểm cũng rót cho mình một ly, đầy ắp một ly, hắn ngửa cổ uống cạn một hơi, tiếng nuốt nghe như tiếng thú vật ừng ực uống nước. Rót xong ly thứ hai hắn mới chậm rãi ngồi xuống.
Không biết là rượu gì, rượu vừa rót ra khỏi chai đã tỏa ra mùi nồng nặc, cay xè khiến mắt Thưởng Nam theo bản năng nheo lại.
Loại rượu mạnh này, chắc chắn cậu sẽ không uống.
"Không rõ, nếu tôi biết thì vụ án này đã có thể phá được rồi."
"Cũng phải," Hoài Thiểm nói, hắn dừng lại một chút nghiêng đầu hỏi:"Có lẽ là thợ cắt tóc thì sao, dù sao anh ta cũng là người có khả năng nhổ tóc của ngài nhất."
Động tác cắt thịt của Thưởng Nam khựng lại. Lúc trước nói chuyện với 14, không phải cậu không cân nhắc đến khả năng này, nhưng em gái Thạch Sâm chết dưới tay Giáo hoàng và các tông chủ, nếu anh ta muốn giết cũng sẽ giết người trong giáo hội, khả năng giết anh ta còn lớn hơn khả năng giết người dân thường.
"Ừm, tôi không biết." Thưởng Nam gắp một miếng thịt nhỏ đã cắt xong cho vào miệng. Cách ăn lịch sự tao nhã của cậu và cách ăn ngấu nghiến của Hoài Thiểm là hai thái cực. Thế là Hoài Thiểm nhìn Thưởng Nam ăn rất chăm chú, như đang thưởng thức một vở kịch sân khấu có bối cảnh và ánh sáng đẹp đẽ.
"Ngài có phát hiện ra điểm chung của những người bị giết không?" Trước mặt Hoài Thiểm đã có miếng thịt thứ hai, hắn tạm thời không cầm dao nĩa mà nhìn chằm chằm Thưởng Nam:"Bây giờ là người thứ năm bị giết, khu Ba một người, khu Hai hai người, khu Nhất hiện tại cũng là hai người. Tôi nghĩ rất nhanh sẽ xuất hiện người thứ ba, người thứ ba bị giết chắc chắn là người trong Đại Thánh Đường Weirya. Từ khu Ba đến khu Nhất và Đại Thánh Đường Weirya, hình thành một trạng thái dần thu hẹp và số người bị giết tăng lên, những người bị giết đều là những tín đồ trung thành và ưu tú nhất trong giáo hội.”
"Cha xứ, có lẽ, nạn nhân tiếp theo chính là ngài đấy." Hoài Thiểm cười, con ngươi hắn lớn hơn trước một chút, hưng phấn và mong đợi nhìn thấy vẻ hoảng loạn và sợ hãi trên khuôn mặt cha xứ.
Thưởng Nam khiến hắn thất vọng.
"Không phải Giáo chủ nói bảo vệ tôi sao?"
Hoài Thiểm xị mặt xuống vùi đầu ăn thịt:"Cái đó à, tôi hối hận rồi, Thánh Chủ dạy chúng ta tùy tâm mà hành động."
Thưởng Nam nhấp một ngụm sữa dê, chậm rãi nói: "Vậy được, ngày mai tôi sẽ đi tìm thợ xăm phủ kín dấu ấn trên cánh tay, dùng hoa linh lan trong vườn, sao..."
Lời trêu chọc và đe dọa của vị cha xứ còn chưa kịp nói hết, Giáo chủ đã đột ngột ngẩng đầu. Miếng thịt trong miệng hắn còn chưa nuốt xuống, khi nói, hai hàm răng va vào nhau, thịt sống trong miệng bị ép, nước thịt đỏ như màu mắt hắn chảy ra từ khóe miệng. Hoài Thiểm nói từng chữ một: "Cha xứ, ngài cứ thử xem."
"Ngài thử rồi, lần sau tôi sẽ cắn khắp người ngài.”
"..." Thưởng Nam nhất thời không nói nên lời, cậu phát hiện chuyện cắn khắp người này đặt lên người khác, khả năng thực hiện không lớn, nhưng nếu là Hoài Thiểm, khả năng hắn nói được làm được rất cao.
Vị cha xứ luôn miệng lưỡi sắc bén không chịu nhường ai lần đầu tiên cúi đầu cao quý của mình, buồn bực nói: "Tôi biết rồi."
Khi cha xứ cúi đầu, tóc theo động tác của cậu mà lay động, vài sợi tóc rủ xuống bên vai trượt xuống khỏi vai, lộ ra đôi tai hơi ửng đỏ. Vệt đỏ này ẩn mình giữa mái tóc cậu trông đặc biệt diễm lệ động lòng người.
Hoài Thiểm nhìn chằm chằm hồi lâu, gấp khăn ăn lau khóe miệng, vẻ mặt trầm tư.
-
Hoài Thiểm đang nhắc nhở Thưởng Nam điều gì đó.
Ngày hôm sau Thưởng Nam bảo Malivi chuyển phân tích này cho Tố Viễn. Tố Viễn ở đầu dây bên kia cảm kích đến mức thề thốt đủ điều, nhưng anh ta cũng nói với Malivi rằng trong danh sách đó, không ai có thể bị liệt vào danh sách nghi phạm.
Trong danh sách đó cũng có thợ cắt tóc mà Hoài Thiểm đoán. Hoài Thiểm sẽ đi thu hoạch linh hồn sau khi người chết, hắn có khả năng đã đụng phải hiện trường. Hắn sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến một người dường như không liên quan gì đến vụ án.
Nhưng Thưởng Nam chỉ có thể ám chỉ, cậu không có bằng chứng chắc chắn để chỉ đích danh Thạch Sâm, bởi vì ngay cả bản thân cậu cũng nghi ngờ độ tin cậy của lời Hoài Thiểm - bởi vì Giáo chủ ngày thường thực sự quá ác liệt.
Buổi chiều Thưởng Nam đến chủ trì tang lễ cho Tú Ma Nhã. Gia đình cô bé khóc lóc thảm thiết, Thưởng Nam cũng không nán lại lâu, an ủi thầy Tú Ma vài câu rồi cùng Malivi rời đi.
Vốn tưởng hôm nay có thể nghỉ ngơi tốt, nhà nguyện nhỏ của cha xứ lại đón một vị khách không mời mà đến. Khách không mời mà đến là Thưởng Nam nhìn tướng mạo đoán ra. Tục ngữ có câu, tâm sinh tướng.
Ông lão tóc hoa râm đã được A Nhân mời vào phòng khách, ngoài mái tóc trông bồng bềnh mềm mại rất khỏe mạnh ra, những bộ phận còn lại trên cơ thể ông ta đều như đã cạn kiệt nước, chiếc áo choàng màu tím sẫm như bọc một miếng khô bò teo tóp, má hóp sâu, làn da nâu nhăn nheo làm nổi rõ xương mặt, nhưng đôi mắt lại không hề bị tuổi tác làm cho đục ngầu, ngược lại đen láy như than đá lăn trong nước, vừa sáng vừa khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.
Thưởng Nam thấy đối phương, quần áo còn chưa kịp thay, vội vàng đi tới cúi người chào hỏi:"Thưa Thánh Thủ Bàng, xin chào buổi tối, dạo này ngài có khỏe không?"
Thánh Thủ là cách gọi dành cho tông chủ, tông chủ chỉ thấp hơn Giáo hoàng một cấp, ngày thường rất khó gặp.
Thánh Thủ Bàng tên đầy đủ là Bàng Kế Đường, ông ta là chú hai của Bàng Tây Tây và Bàng Hưu Hưu. Vẻ mặt ông ta hoàn toàn đang nói với Thưởng Nam: Ta đến tìm cậu gây phiền phức.
Vì vậy, dù lễ nghi chào hỏi của Thưởng Nam đã đủ tiêu chuẩn và cung kính, ông ta cũng không cho Thưởng Nam sắc mặt tốt, ngược lại còn hừ một tiếng:"Một tên cha xứ quèn."
Thưởng Nam đứng im không nhúc nhích.
Ông ta trông hoàn toàn không giống hai anh em Bàng Tây Tây và Bàng Hưu Hưu béo phì quá mức. Nhiều năm ở vị trí cao, ánh mắt ông ta mang theo vẻ cao cao tại thượng rất tự nhiên và thuần phục.
"Cha xứ, tôi hy vọng cậu có thể dành cả một đêm để sám hối về sự vô lễ của cậu đối với khu trưởng Bàng Tây Tây. Dù cậu được Giáo Toạ coi là con của Thánh Chủ, dù sách của Thánh Chủ mô tả rõ ràng mái tóc trắng và đôi mắt trắng của cậu là của con ngài, nhưng vẻ ngoài thánh thiện lại che giấu một tâm hồn ô uế. Xin cậu đừng tiếp tục lãng phí làm ô uế vẻ ngoài thánh thiện của cậu."
Được 14 nhắc nhở, Thưởng Nam mới nhớ ra: Thánh Toạ là Giáo hoàng.
"Vâng." Thưởng Nam đáp.
Bàng Kế Đường trừng mắt: "Nhưng ta không thấy chút ý sám hối nào trong mắt cậu!"
Thưởng Nam ghét nhất những người vô lý gây sự, còn là loại lão già xấu xí cậy thế h**p người này. Cậu ngước mắt:"Khu trưởng Bàng tùy tiện đổ tội cho dân thường vô tội, chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, trong mắt ngài, đây là vô lễ sao?"
"Huống chi, Bàng Tây Tây chỉ là khu trưởng, còn tôi là cha xứ của hắn. Nếu nói vô lễ, thì cũng là hắn vô lễ với tôi mới đúng," Thưởng Nam chậm rãi nói: "Thánh Thủ Bàng, ngài đặc biệt vì chuyện nhỏ nhặt này mà đến đây, cũng là chuyện bé xé ra to rồi.”
Malivi đứng sau Thưởng Nam, không dám thở mạnh. Anh ta biết vị cha xứ của mình tôn quý, nhưng anh ta chưa bao giờ biết vị cha xứ của mình dám tranh cãi với một vị thánh thủ cao hơn mình mấy cấp bậc.
"Một tên cha xứ quèn!" Bàng Kế Đường tức giận không thôi. Trong giáo hội chưa từng có tín đồ ngạo mạn như vậy, Hoài Thiểm đã đủ khiến người ta đau đầu, giờ lại thêm một người nữa!
Bàng Kế Đường phất tay áo rời đi, Malivi lo lắng không thôi: "Thưa cha, nếu ông ta tố cáo ngài với Thánh Toạ thì sao?”
"Tố cáo cái rắm," Thưởng Nam buột miệng, chạm phải ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc tín ngưỡng sắp sụp đổ của Malivi, cậu lập tức đổi giọng:"Tố cáo cái gì chứ, nếu ta thật sự có tội, ông ta đã sớm thỉnh Thánh Toạ định đoạt, cần gì phải đích thân đến tìm ta."
"Bàng Tây Tây cũng quá đáng ghét rồi, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt thôi, hắn lại đi tố cáo ngài với Thánh Thủ. Nếu không phải nể mặt thân phận của ngài," Malivi sợ hãi nói: "Có lẽ Thánh Thủ đã tùy tiện tìm lý do giết ngài rồi."
Thế giới hoang đường, hệ thống đẳng cấp và quy tắc xã hội hoang đường, khiến Thưởng Nam nhớ lại những gì Hoài Thiểm đã nói trước đây: mạng người là thứ rẻ mạt nhất.
Ở Bolachi, quả thực là như vậy.
Hoài Thiểm dựng một căn nhà ở nơi cao nhất của Đại Thánh Đường Weirya, nơi đó đặt một chiếc chuông đồng khổng lồ.
Những năm trước có chấp tế làm việc ở vị trí này, mỗi giờ sẽ rung một lần, trước khi cầu nguyện hoặc bắt đầu một sự kiện lớn nào đó sẽ rung liên tiếp ba lần. Hiện tại chiếc chuông đồng đã được chuyển ra quảng trường trung tâm, nơi này bỏ trống.
Dưới đất đầy những chai rượu mạnh Hoài Thiểm uống cạn. Hắn chỉ uống rượu mạnh, mạnh đến mức như thể có thể đốt cháy cổ họng. Đốt cháy cổ họng là cảm giác mà Thỏ Miễn miêu tả, Hoài Thiểm đã không còn cảm nhận được nữa. Đương nhiên, hắn cũng không có cơ hội say, luôn tỉnh táo nhớ được một vài người.
Họ thắng cuộc thi hát hợp xướng, hiệu trưởng vô cùng xúc động bảo giáo viên chuẩn bị quần áo mới cho mười người. Đó là lần đầu tiên mọi người mặc đẹp như vậy, các cô gái tết những kiểu tóc tinh xảo nhất, nếp gấp váy không một chút lộn xộn, các chàng trai thì mặc vest và đi giày da, Vạn Mễ còn lén dùng chì kẻ mày tô lông mày.
Hắn không chỉ biết Thỏ Miễn thích Vạn Mễ, mà còn biết Vạn Mễ đã sớm chuẩn bị món quà sinh nhật mà cậu ấy cho là tuyệt nhất cho Thỏ Miễn. Món quà sinh nhật đó, đến giờ vẫn được hắn cất trong tủ văn phòng, hắn không dám cho Thỏ Miễn xem.
Hiệu trưởng biết, hai giáo viên cũng biết, họ vui vẻ đích thân đưa mọi người vào cung điện. Nhìn những điện thờ lộng lẫy ánh vàng thuộc về Giáo hoàng, mọi người từ hưng phấn chuyển sang thấp thỏm luống cuống.
May mắn thay, các chấp tế đều rất hòa nhã thân thiện, trò chuyện với mọi người về một số chuyện ở trường.
Phòng ăn rộng lớn được trang trí vô cùng lộng lẫy, như đang đón chào một ngày lễ hội vui vẻ nào đó. Thiểm Thiểm lúc đó cố gắng nhớ lại, hôm nay dường như không phải là ngày lễ gì, nhưng nếu chỉ để chào mừng và khen thưởng một đám trẻ con như họ thì có hơi quá mức.
Chỗ ngồi của mọi người cách nhau rất xa, đĩa ăn trước mặt sáng bóng như gương, đường kính lớn đến đáng sợ. Trước mặt mỗi người đều không có thức ăn, họ háo hức chờ đợi bữa tối thịnh soạn.
Giáo hoàng rất gầy như một bộ xương khô, da và mắt không có chút ánh sáng nào. Thiểm Thiểm chạm phải ánh mắt đối phương, bị đôi mắt đen kịt của đối phương dọa giật mình, nhưng cậu luôn là người bình tĩnh nhất trong dàn hợp xướng.Cậu mỉm cười nhẹ với Giáo hoàng, Giáo hoàng cũng đáp lại cậu một nụ cười.
Sau đó, Thạch Tiểu Nhuệ ngồi gần vị trí của Giáo hoàng nhất bị túm lấy hai cánh tay lôi ra khỏi ghế. Chín người còn lại ngẩn người một lát, vì không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và sắp xảy ra chuyện gì, trên mặt họ tràn đầy vẻ mờ mịt- Thạch Tiểu Nhuệ bị ném lên một tấm bạt nhựa trắng, cô bé hoang mang ngồi dậy, nhưng lại bị ấn xuống. Đầu cô bé hoàn toàn không thể cử động, ngơ ngác nhìn trần nhà dát vàng.
Cho đến khi một chiếc búa sắt to bằng miệng bát giơ cao trên người Thạch Tiểu Nhuệ, cả Thiểm Thiểm và Thương Thỏ đều phản ứng lại. Thiểm Thiểm trực tiếp nhảy lên bàn, cầm một con dao ăn chạy tới đâm mạnh vào lưng tên chấp tế kia. Cậu gần như không kịp kinh ngạc vì mình đã làm bị thương người, túm lấy Thạch Tiểu Nhuệ, cậu hét lên, gân xanh trên cổ nổi lên: "Chạy!”
Thương Thỏ kéo Vạn Mễ không thể cử động bỏ chạy, những người khác cũng theo Thiểm Thiểm chạy thục mạng.
Cánh cổng cao lớn và nặng nề đã bị đóng lại ngay khi họ bước vào. Hàng chục chấp tế mặc tạp dề từ phía sau Giáo hoàng xông ra…
Sở dĩ Thánh Chủ có thể miêu tả chính xác sự đáng sợ của địa ngục, là vì ngài đã từng tận mắt nhìn thấy địa ngục.
Đầu Thiểm Thiểm bị một gậy đánh vỡ toạc, máu tươi chảy dọc má. Họ trở thành thịt và cá trên thớt, bàn tay ấn trên vai họ mạnh đến kinh người. Cậu tận mắt nhìn thấy từng người bạn nhỏ bị lôi đi, khi họ chết, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, chẳng đẹp chút nào. Dù họ cắn xé đá đạp cũng không thể lay động những con quỷ này dù chỉ là mảy may.
Biệt Duẫn thích đẹp nhất, lại bị l*t s*ch quần áo trước mắt mọi người, quăng lên giá kim loại cao, mổ bụng moi ruột, bẻ gãy xương, điêu khắc thành một bông hoa đầy máu.
Vạn Mễ luôn miệng gọi Thỏ cứu tôi, Thiểm Thiểm không dám nhìn Thương Thỏ, đối phương gào thét khản cả giọng, gần như phát điên.
Sau đó đến lượt Thiểm Thiểm, cậu bị áp giải đến trước mặt Giáo hoàng. Không nghĩ ngợi gì, cậu nhổ một bãi nước bọt vào mặt Giáo hoàng. Con dao phay sau lưng cậu giơ cao, dao trong tay rơi xuống.
Như thánh vật được đưa đến trước mặt Giáo hoàng, Giáo hoàng đeo khăn ăn trắng tinh, túm lấy tóc Thiểm Thiểm, ngửa chiếc cổ khô khốc lên.
Hoài Thiểm không biết lúc đó mình đã chết hẳn chưa, hắn bình tĩnh nhìn đêm đen Weirya, vẫn còn cảm nhận rõ ràng sự mất mát nhanh chóng của chất lỏng trong đầu.
Hắn cầm liềm, nhảy xuống từ đỉnh tháp cao của nhà thờ, thấy một lão già mặc áo tím đang giận dữ đi ra khỏi nhà thờ.
Thánh Thủ Bàng à, tên tông chủ khen ngợi mùi hương của Biệt Duẫn không ngớt lời đó.
"Ái da!" Bàng Kế Đường đang đi thì đột nhiên không đi nổi nữa, còn như va phải một bức tường. Ông ta ôm đầu, nhìn con đường trống không phía trước, quay lại hỏi chấp tế của mình:"Vừa nãy, ngươi có thấy gì không?"
"Không ạ." Chấp tế của ông ta trả lời.
Bàng Kế Đường phồng má hóp lại tiếp tục bước tới, ông ta dùng rất nhiều sức.
Hoài Thiểm né sang một bên, Bàng Kế Đường đâm sầm vào khoảng không, lộn nhào từ cầu thang trước nhà thờ xuống, chấp tế của ông ta kinh hãi đuổi theo phía sau.
Hoài Thiểm quay người nhìn cảnh tượng này, ôm bụng cười điên cuồng.
Đáng tiếc, không chết.
.
Ba người bị nhốt trong tầng hầm tòa nhà văn phòng của Giáo chủ Hoài Thiểm, một người gầy như que củi, một người béo như heo nái, còn một người dáng vóc cân đối, nhưng sắc mặt vàng vọt, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.
Bên tai truyền đến tiếng hát mơ hồ, cơ thể ba người đồng loạt run rẩy dữ dội. Họ nhìn cánh cửa tầng hầm, cánh cửa sắt đó bất cứ lúc nào cũng có thể bị đẩy ra, người đó cũng có thể bước vào bất cứ lúc nào.
"Ầm!"
Cánh cửa sắt bị người bên ngoài đá văng, cửa đập vào tường phía sau rồi bật trở lại. Tử Thần vốn đã không vui, vác liềm lên vài giây đã chém nát cánh cửa sắt.
Người phụ nữ duy nhất bị nhốt trong tầng hầm thấy Hoài Thiểm lại phát điên, ôm đầu hét lên. Gã béo bên cạnh cô ta quỳ xuống:"Thiểm Thiểm à, là thầy có lỗi với con, con tha cho thầy đi, thầy không dám nữa đâu, thầy cũng bất lực mà, chúng ta biết nhưng chúng ta không có cách nào cả." Nói đến cuối, gã ta thậm chí còn huhu khóc nức nở.
Hoài Thiểm vừa ở cửa đã lập tức đến trước mặt chủ nhiệm, hắn vứt liềm xuống, cũng quỳ xuống:"Thiểm Thiểm à, là thầy có lỗi với con, con tha cho thầy đi, hu hu hu hu hu." Cùng một câu nói bị Hoài Thiểm bắt chước bằng giọng điệu kỳ quái, cả ba người đều nhìn Hoài Thiểm bằng ánh mắt quái dị.
Hoài Thiểm ban đầu huhu khóc, cuối cùng cười đến run rẩy cả người. Hắn càng cười, ba người càng sợ hãi, cho đến khi Hoài Thiểm tự nguyện dừng lại, hắn hất mái tóc đen dài ra sau đầu, nhìn Tôn Thức: "Thầy ơi, Vạn Mễ thích thầy nhất đấy, cậu ấy bị ném vào máy trộn rồi, thầy biết không? Để con bắt chước cho thầy xem nhé.”
Chủ nhiệm Tôn nhìn Thiểm Thiểm đã không còn dáng vẻ thiếu niên nữa. Mái tóc dài, đôi mắt đỏ, chiếc liềm và chiếc áo choàng đỏ của hắn giống hệt bức họa Thánh Chủ, điểm khác biệt duy nhất là khuôn mặt. Khuôn mặt Thánh Chủ hiền hòa thương xót, nhưng Thiểm Thiểm bây giờ thì không, hắn khinh miệt lạnh lùng, ngạo mạn khinh cuồng, mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
Hắn là Tử Thần, nhưng chết tiệt thay, hắn vẫn là Thiểm Thiểm.
Ánh đèn huỳnh quang trắng bệch, ba người bị nhốt ở đây, sợ hãi chờ đợi sự chế giễu và phán xét của Tử Thần.
Hoài Thiểm đột nhiên nhe răng cười, đôi mắt đỏ rực sáng lên khiến người ta lạnh sống lưng. Hắn dùng hàm răng nanh hung hãn gặm chiếc lồng sắt nhốt Tôn Thức. Những thanh sắt dưới sự gặm nhấm của răng hắn trở nên yếu ớt, nhanh chóng vặn vẹo biến dạng.
Tôn Thức nhìn hai hàm răng nanh giống như chỉ có loài thú dữ trong rừng sâu mới có, ôm đầu kêu la. Gã không ngừng kêu cứu, kêu Thiểm Thiểm thầy sai rồi.
Nước bọt trong suốt không ngừng chảy ra từ miệng Hoài Thiểm. Hắn trông như một con thú điên cuồng, hắn đã dọa sợ cả ba vị giáo viên.
"Chậc" Hoài Thiểm đột nhiên dừng lại, hắn dùng mu bàn tay lau đi nước bọt ở khóe miệng, mất kiên nhẫn nhìn Tôn Thức:"Đừng kêu nữa, tôi chỉ là một Giáo chủ, sao tôi lại giết các người chứ? Tôi không có tư cách đó." Hắn chỉ chuyển giao một phần tội ác của ba người cho đức tổng Giáo chủ, họ bị giam giữ hợp pháp trong khu vực hắn quản lý. Hắn nuôi dưỡng ba tên tội phạm này ăn ngon uống tốt, vậy mà họ vẫn sợ hãi?
Ánh mắt Hoài Thiểm chậm rãi di chuyển sang bên trái, mái tóc của người phụ nữ vì sống trong sợ hãi cả ngày mà đã rụng gần hết.
Mười đứa trẻ đó... họ cũng bất lực, nhưng đó cũng là ân điển của Giáo hoàng, cũng là vinh quang. Đáng lẽ họ phải rất sẵn lòng thậm chí chủ động dâng mình cho Giáo hoàng, bà ta cũng rất yêu quý những đứa trẻ đó.
Bà ta không ngờ Thiểm Thiểm lại tìm về.
Hắn đứng trong phòng bà ta, cười nói: "Thưa cô, mọi người đang đợi cô ở địa ngục."
Ngày hôm sau, bà ta chưa kịp bỏ trốn đã bị sở cảnh sát bắt giữ, tội danh là hối lộ. Bà ta sẽ bị giam giữ trong tầng hầm của Giáo chủ, thời hạn một trăm năm.
Bà ta chết cũng không ngờ, người xét xử bà ta lại là Thiểm Thiểm.
Và những người cùng bị xét xử với bà ta, còn có hiệu trưởng và chủ nhiệm khối của trường giáo hội lúc đó - họ là ba người duy nhất biết chuyện đó. Họ không nói gì, chỉ nhìn nhau, cũng biết tại sao mình lại ở đây.
Sau đó, họ cùng nhau gặp Thiểm Thiểm.
Họ không còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa.
Tên của mười đứa trẻ được Thiểm Thiểm nhắc đi nhắc lại, vốn đã phai nhạt bây giờ lại khắc sâu vào tâm trí họ.
Thiểm Thiểm đến tầng hầm không nhiều lần, nhưng mỗi lần đến, chắc chắn đều là lúc tâm trạng không tốt, phải hành hạ ba người họ một trận, hành hạ đến mức họ khóc lóc thảm thiết, đại tiểu tiện không tự chủ mới thôi. Nhưng cũng chỉ là hành hạ, Thiểm Thiểm đã nói, không giết họ.
Nhưng Thiểm Thiểm hôm nay có vẻ không đúng, hắn trông hưng phấn như muốn lập tức xử tử họ.
.
Thưởng Nam đã ngủ rồi, cửa lớn dưới lầu bị gõ cộc cộc cộc, không lâu sau Malivi xuất hiện bên ngoài phòng Thưởng Nam:"Thưa cha, xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của ngài, dưới lầu là chấp tế Thỏ Miễn, anh ta muốn gặp ngài, trông có vẻ có chuyện rất gấp."
Thỏ Miễn là người của Hoài Thiểm.
Thưởng Nam bật dậy khỏi giường, cậu còn chưa kịp chải tóc thay quần áo, Malivi theo sau khoác áo choàng lên người cậu, Thưởng Nam tự thắt chặt đai áo choàng.
Vừa xuống lầu, cậu đã thấy Thỏ Miễn đang đứng ngồi không yên. Thỏ Miễn có chuyện muốn nói, anh ta liếc nhìn Malivi, Thưởng Nam lập tức bảo Malivi lui xuống.
Sau khi không còn ai xung quanh, Thỏ Miễn lập tức nói: "Thưa cha, ngài có thể giúp con khuyên nhủ Giáo chủ được không? Lúc này tâm trạng ngài ấy không tốt, khi tâm trạng không tốt, ngài ấy thích ngược đãi tù nhân." Đương nhiên Thỏ Miễn không thể kể tội ác của những người đó cho cha xứ, ngày thường anh ta cũng mặc kệ Thiểm Thiểm, đó là quyền của Giáo chủ, nhưng Thiểm Thiểm hôm nay trông như muốn hành hạ ba người kia đến chết, đó không phải là quyền của Giáo chủ. Anh ta hy vọng Thiểm Thiểm có thể có một cuộc đời mới.
"Con biết ngài cảm thấy ngài và Giáo chủ của con không quen thuộc, nhưng trong lòng Giáo chủ của con, con biết một số bí mật của ngài ấy, ngài là người ngài ấy thích nhất."
"Thưa cha, xin ngài hãy giúp đỡ Giáo chủ của con.”
Thưởng Nam gần như chạy về phía tòa nhà văn phòng của Giáo chủ phía sau đại sảnh. Gió lùa vào cổ áo và áo choàng của cậu, tóc và áo choàng của cậu cùng bay phấp phới trong gió.
Đi trong hành lang tối đen, Thưởng Nam đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, có nam có nữ. Càng đến gần tầng hầm, tiếng kêu thảm thiết càng nghe rõ hơn, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Thưởng Nam nhớ lại, không lâu trước đây cậu đến văn phòng Hoài Thiểm mời đối phương giúp mình chủ trì thánh lễ, trên người đối phương có vết máu, chắc là vừa từ tầng hầm lên.
Thỏ Miễn đứng ở cửa thổi tắt nến trên giá, anh ta khẽ nói: "Giáo chủ ở ngay đó.”
Tầng hầm đã không còn cửa nữa, cánh cửa bị chém nát bét đã rơi xuống khỏi tường. Không cần đoán Thưởng Nam cũng biết là Hoài Thiểm làm.
Cậu nhìn vào trong tầng hầm, diện tích lớn hơn tầng hầm nhà nguyện nhỏ của cậu nhiều, nhưng tầng hầm của Hoài Thiểm chỉ nhốt ba người. Lồng của họ bây giờ đã biến dạng, trên đó toàn là vết dao chém xuống và dấu răng như của thú dữ.
Thưởng Nam liếc mắt đã thấy Hoài Thiểm đang dùng liềm chém lồng chơi, tóc tai rối bời. Mắt Hoài Thiểm đỏ rực, mặt đầy vẻ hưng phấn. Chém đến hăng say thì nhào tới túm lấy lồng điên cuồng xé xé, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của tù nhân trong lồng, hắn càng tỏ ra hưng phấn hơn.
Thỏ Miễn bên cạnh không biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào, nhưng trên đất có bóng, Thỏ Miễn đang đứng trên bậc thang sau tường.
Nhìn Hoài Thiểm như vậy, Thưởng Nam không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy cay cay nơi sống mũi. Đây vốn không phải là Thiểm Thiểm. Trên đường đến, 14 đã đưa cho Thưởng Nam những thông tin trực tiếp thu thập được.
Học sinh giỏi giành hết vinh dự ở trường, cậu ấm nhà giàu, có mẹ và chị gái xinh đẹp tao nhã, cha hiền lành đôn hậu, còn có những người bạn đáng yêu trọng nghĩa khí. Hắn vốn nên có một tương lai tươi sáng, gia đình hắn cũng vậy - gia đình Hoài Thiểm cũng đều bị xử tử sạch sẽ, giáo hội cho họ những lý do hợp tình hợp lý.
Tất cả họ đều chết, chết hết rồi, chỉ còn lại Hoài Thiểm một mình ở thế giới như địa ngục này, nhìn Thỏ Miễn đầy sẹo, dù đã là Tử Thần như thần linh, hắn vẫn đau khổ khôn nguôi.
"Hoài Thiểm?" Thưởng Nam khẽ gọi đối phương một tiếng.
Thanh niên tóc đen nghe thấy tiếng động của Thưởng Nam, động tác đột ngột dừng lại. Hắn ngước mắt, con ngươi đảo một vòng xác nhận là Thưởng Nam, hắn lau mặt chỉnh lại quần áo, bực bội vò tóc mấy cái:"Cha xứ, ngài đến sao không nói một tiếng?" Từ động tác của hắn, vậy mà có thể thấy được vài phần không tự nhiên vì bị lộ vẻ xấu xí.
"Giáo chủ, ngài không sao chứ?"
Ngón tay Thưởng Nam nắm lấy vạt áo choàng của mình. Cậu không sợ Hoài Thiểm, nhưng tính Hoài Thiểm thất thường, dễ làm những chuyện hắn vui nhưng người khác không vui.
Hoài Thiểm tức giận đá một cái vào lồng sắt, tầng hầm lập tức lại vang lên một tràng tiếng thét và tiếng khóc rên. Hắn cố nhịn cơn thôi thúc muốn băm nát mấy người này thành thịt vụn, xách liềm bước nhanh về phía vị cha xứ của hắn.
Hoài Thiểm trông hung hăng dữ tợn, mắt vẫn giữ nguyên màu đỏ máu trước đó, sát khí toàn thân cũng chưa thu lại hết.
Thưởng Nam theo bản năng lùi lại hai bước.
Thỏ Miễn thấy Thưởng Nam lùi lại liền muốn xuống giúp đỡ - anh ta tưởng Thiểm Thiểm phát điên lên, ngay cả cha xứ cũng muốn làm hại.
Nhưng trong chớp mắt, eo vị cha xứ đã bị ôm lấy, vị cha xứ bị kéo mạnh trở lại, những sợi tóc trắng bay lên theo sau, vẽ ra mấy đường cong khiến người ta lo lắng không thôi trong không trung.
Hoài Thiểm ôm chặt Thưởng Nam vào lòng, vùi mặt vào hõm vai ấm áp của Thưởng Nam, hơi thở toàn thân dần trở nên dịu dàng, hắn khàn giọng đáp lại lời thăm hỏi vừa rồi của Thưởng Nam: "Vị cha xứ của tôi, ngài đừng lo lắng, tôi vẫn ổn.”