Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 120

"Tôi không cần." Tiêu Nhai lạnh lùng đáp.

 

"Vậy thôi." Thưởng Nam lộ vẻ thất vọng, cậu lấy sổ ghi chép và cây bút bi thường dùng từ cặp sách ra: "Vậy tôi đi đăng ký cho mọi người trước nhé."

 

Dưới đất có rất nhiều đồ lặt vặt được chó hoang nhặt về làm đồ chơi: bóng da rách, chai nước ngọt, cành cây khô. Thưởng Nam bước rất cẩn thận, không đá chúng đi, cũng không giẫm trực tiếp lên.

 

Đốm Đốm cực kỳ cảnh giác và kháng cự khi Thưởng Nam đến gần. Nếu không phải vì IQ của nó cũng tạm ổn, có lẽ nó đã biến hình ngay tại chỗ rồi.

 

Nó kéo chiếc chăn bẩn thỉu của mình dịch sang một bên, mắt từ đầu đến cuối đều dán chặt vào Thưởng Nam.

 

Ngược lại, Ye Ye thì nhanh nhảu, vui vẻ mang một tảng đá lớn đến làm chỗ ngồi cho "khách", rồi gọi những con chó hoang muốn được nhận nuôi đến xếp hàng đăng ký.

 

Ban đầu, những con chó hoang tản mát khắp nơi vẫn không dám đến gần. Mãi đến khi một con Labrador cẩn thận bước vào chuồng chó, ngồi xuống trước mặt Thưởng Nam. Mắt nó đen láy và sáng long lanh, chỉ là hơi gầy và rất nhút nhát, Thưởng Nam có thể cảm nhận được điều đó.

 

Ye Ye chỉ vào nó nói: "Nó tên là Đào Tử, bốn tuổi, chủ nó ở tỉnh bên cạnh, sợ nó tìm về nên cố tình vứt bỏ ở nơi cách nhà hàng chục cây số."

 

"Sao em biết?" Thưởng Nam buồn cười nhìn cậu thiếu niên tóc trắng.

 

Đốm Đốm phía sau đầy vẻ căm giận vì chỉ tiếc rèn không được bạn mình.

 

Ye Ye căng thẳng nuốt nước bọt, nó quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu Đốm Đốm, nhưng đúng lúc đó, trên đỉnh đầu lại bị vỗ nhẹ: "Không sao, anh có thể hiểu chó nói gì."

 

Ye Ye còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen từ bên cạnh lao tới. Răng nanh dài và sắc nhọn của chó đốm gần như chạm vào mặt Thưởng Nam, đệm thịt dưới chân nó nóng hổi, ấn chặt vào ngực Thưởng Nam, tiếng gầm gừ trong cổ họng cho thấy nó có thể há miệng cắn xuống bất cứ lúc nào.
Nó nhìn chằm chằm vào chàng trai bị nó vồ ngã dưới đất. Con người mà có thể hiểu chúng nói gì, rất nguy hiểm.

 

Sỏi đá dưới đất cứng, quần áo mùa hè mỏng manh khiến lưng Thưởng Nam đau buốt.

 

Cậu từ từ giơ tay lên. Khi cánh tay cậu giơ lên, môi của con chó đốm cũng từ từ run rẩy, toàn thân nó căng cứng như sắp phóng ra bất cứ lúc nào, cho đến khi lòng bàn tay Thưởng Nam đặt lên đầu nó.

 

"Đề phòng cao thế à." Thưởng Nam khẽ nói. Nhìn qua đôi mắt của nó, Thưởng Nam tự hỏi, nếu Tiêu Nhai biến thành chó, có lẽ cũng sẽ yếu ớt và mong manh như thế này chăng.

 

Rốt cuộc không phải động vật hoang dã thực sự, sự thiện ý ấm áp từ lòng bàn tay truyền đi khắp cơ thể nó, cơ thể nó từ từ thả lỏng.

 

Lúc này, Tiêu Nhai bước tới. Hắn đá nhẹ vào con chó đốm, không nặng, con chó đốm ngã xuống đất rồi lại bò dậy, nhưng nó không lao vào Thưởng Nam nữa, chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn Thưởng Nam với vẻ hơi hung dữ.

 

Thưởng Nam ngồi dậy, cậu đưa tay ra với con chó đốm: "Chào em, anh tên là Thưởng Nam, em tên gì?"

 

Đốm Đốm ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhai. Tiêu Nhai đứng cạnh Thưởng Nam, bóng hắn che phủ hoàn toàn Thưởng Nam. Đốm Đốm ngồi xuống, đặt chân vào lòng bàn tay đối phương: "Em tên là Đốm Đốm.”

 

"Đến lượt tao rồi! Đến lượt tao rồi!" Con Samoyed tròn trịa không biết từ đâu nhảy ra tranh giành đưa chân cho Thưởng Nam: "Em tên là Ye Ye, chữ Ye trong Samoyed."

 

"Wow, tuyệt vời quá, hai em đều biết bắt tay à."

 

Cái đuôi của Ye Ye hoàn toàn mất kiểm soát, nó trực tiếp chui vào lòng Thưởng Nam, Đốm Đốm thì khá lạnh lùng, nó ngồi yên không động đậy.

 

"Tiếp tục đăng ký đi." Thưởng Nam nhặt cuốn sổ và bút rơi dưới đất lên, tiện thể bật camera điện thoại: "Chụp một bức ảnh cho Đào Tử nhé."

 

"Phải chụp ảnh nữa à? Em không ăn ảnh lắm." Đào Tử rất căng thẳng.

 

"Chắc chắn phải chụp rồi," Thưởng Nam cố gắng tìm góc tốt nhất: "Đúng rồi, em có kỳ vọng gì về chủ mới không?"

 

"Không bị đói là được." Kỳ vọng của Đào Tử rất đơn giản.

 

Thưởng Nam ghi lại kỳ vọng của Đào Tử vào sổ, liếc nhìn Tiêu Nhai đã đi ra bờ sông ngồi xuống. Không biết Tiêu Nhai có kỳ vọng gì về chủ mới.

 

Rất nhiều chó hoang nhận được thông báo tẩy giun đã lần lượt đến, nhưng khi đến nơi và nhìn thấy có người lạ, chúng liền lập tức bỏ chạy tán loạn. Đốm Đốm có nhiệm vụ gọi chúng quay lại, Ye Ye thì có nhiệm vụ giải thích tình hình hiện tại cho chúng.

 

Trong số đó, sáu mươi phần trăm số chó hoang sẵn lòng đăng ký ở chỗ Thưởng Nam. Kỳ vọng và yêu cầu của chúng đối với chủ nhân đều rất đơn giản:

 

“Muốn ăn ngon.”

 

“Chỉ yêu mình tôi.”

 

“Không được ăn no cũng không sao, miễn là chủ nhân yêu tôi.”

 

“Dù thế nào, xin đừng bỏ rơi tôi lần nữa.”

 

Giữa chừng, Thưởng Nam còn thấy chúng ăn một bữa. Có lẽ vì có người ngoài, chúng có vẻ hơi gượng gạo, lại nghe nói đối phương có thể hiểu chúng nói gì, chúng càng thấy không tự nhiên hơn.

 

Ye Ye nằm trên đùi Thưởng Nam, lật bụng lên, mặc cho cậu v**t v* cổ và bụng: "Anh và Anh Nhai đều giỏi quá, đều học đại học được."

 

"Còn có những trường đại học tốt hơn, trường chúng anh không phải tốt nhất đâu."

 

"Đại học còn phân tốt xấu nữa sao?"

 

"Đương nhiên."

 

"Tối nay anh có về trường không?"

 

"Đương nhiên.”

 

"Buồn quá."

 

Những con chó hoang đã ăn no nê đang mơ về cuộc sống được nhận nuôi, nằm ngủ say sưa trong chuồng chó. Hầu hết chó hoang đã rời khỏi đây, để đảm bảo an toàn, chúng thường không ở lại một địa điểm quá lâu.

 

Sự yên tĩnh hiếm hoi bị phá vỡ. Một luồng ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào trong chuồng chó. Ánh đèn bất ngờ khiến Thưởng Nam khó chịu nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, Ye Ye đang nằm trên đùi cậu đã không còn thấy đâu.

 

Mười mấy con chó trong chuồng chó lập tức lật người đứng dậy. Chúng dường như đã quá quen với cuộc sống này, nhanh chóng phản ứng, co chân bỏ chạy. Trong sự hỗn loạn, Thưởng Nam còn bị vài con chó lao ra giẫm lên.

 

Đốm Đốm chạy cực nhanh, nhưng không phải để trốn, nó lao ra khỏi chuồng chó, sủa lớn:“Chạy hết đi cho ông!”

 

Bảy tám tên bắt chó xuất hiện, trang bị đầy đủ. Đốm Đốm lao tới cắn vào cánh tay một tên, nhưng không ngờ đối phương đã quấn bảo vệ cánh tay dày cộm trên tay. Nó không những không làm bị thương đối phương, mà còn bị đấm bay ra.

 

Đốm Đốm kêu thảm thiết hai tiếng rồi lại bò dậy.

 

Ánh sáng trắng chói lòa, Thưởng Nam sững sờ ngồi tại chỗ. Tiếng kêu thảm thiết của Đốm Đốm khiến bên tai cậu xuất hiện một tiếng hú khác của con mèo trắng bị đội kiểm tra của Viện Khoa học dùng súng và pháo truy đuổi.

 

Mũi kim gây mê từ nòng súng của bọn bắt chó bắn trúng chân sau của Ye Ye. Bên tai Thưởng Nam theo đó xuất hiện một tiếng pháo kích chấn động đến ù tai.

 

Ye Ye ngã xuống đất, nhưng con mèo trắng chỉ bị sức xung kích của đạn pháo làm ngã. Một phần lông bụng nó bị cháy đen, nhưng nó nhanh nhẹn bò dậy, nhảy lên một căn nhà nhỏ. Khi quay đầu lại, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm… Thưởng Nam đang cấu kết với đội kiểm tra.

 

Nỗi thất vọng và hận thù trong mắt đối phương khiến Thưởng Nam như rơi vào vực sâu đen tối và lạnh lẽo.

 

Thưởng Nam nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất. Cậu nghe thấy tiếng rên ư ử của lũ chó con trong chuồng phía sau, không nghĩ nhiều, chạy tới nhét từng con một vào cặp sách, nói với chó mẹ: "Bây giờ cô có thể đi rồi, đi nhanh lên."

 

Chó mẹ nhìn Thưởng Nam với ánh mắt biết ơn, quay người chạy ra ngoài.

 

Tiêu Nhai không có ở đây, hắn đi mua đồ ăn cho Thưởng Nam.

 

Khi mọi người bắt đầu ăn, hắn mới chợt nhớ ra rằng Thưởng Nam không phải chó, không thể dùng bữa cùng mọi người.

 

Xách mấy món xào được đóng gói từ nhà hàng về, từ xa hắn đã nghe thấy tiếng chó sủa dưới cầu, và ánh đèn sáng chói kinh người kia.

 

Tiêu Nhai dừng bước, hắn đổi hướng đi thẳng vào con đường nhỏ ven sông. Khi xuất hiện dưới đèn đường lần nữa, một cái chân to khỏe, mạnh mẽ đã vươn ra trước.

 

Đám người đó không chỉ có súng gây mê mà còn có súng lửa, mỗi phát b*n r*, họng súng lại bốc lên một làn khói xanh. Kẻ đến chắc là tay lão luyện trong việc bắt chó, gần như trăm phát trăm trúng.

 

Ban đầu chỉ có hơn chục con chó nán lại dưới cầu, nhưng gần đó còn có những con chó hoang khác đang nghỉ ngơi. Nghe thấy bên này có chuyện, luôn có những con dũng cảm chạy đến giúp.

 

Con chó sói trực tiếp nhảy từ con đường nhỏ xuống dưới cầu. Khi nó chạy, tiếng gió còn lớn hơn tiếng bước chân của nó. Nó nhảy lên dùng một cú vồ trực tiếp hạ gục một tên gầy gò xuống đất.

 

Mấy con chó trúng thuốc gây mê nằm vật ra đất, mắt nửa nhắm nửa mở. Tình hình của những con trúng súng lửa thì không được tốt lắm, máu tươi không ngừng tuôn ra từ cơ thể chúng…

 

Con chó sói ngửa mặt lên trời hú một tiếng, rồi cúi xuống không chút do dự cắn vào vai tên gầy. Răng nanh của nó không ngừng cắm sâu, cho đến khi nghe thấy tiếng xương gãy và tiếng kêu thảm thiết của con người, nó mới giật mạnh cổ, cả cánh tay của tên đó bị nó cắn đứt đẫm máu trong miệng. Mắt nó đỏ ngầu, nhai nát phần thịt trong miệng rồi nhổ xuống đất.

 

Tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn đã thu hút sự chú ý của những người khác. Từ trong bóng tối, đối thủ thực sự của chúng dần hiện rõ. Mũi nó không ngừng phập phồng, máu tươi nhỏ giọt từ răng. Bộ lông dày của nó dính máu của đồng đội đối phương.

 

“Sói… sói à, sao ở đây lại có sói?” Người đàn ông cầm súng gây mê lùi lại vài bước. Hắn ta hoảng sợ bắn loạn xạ vài phát vào con chó sói đang từ từ tiến đến, không trúng phát nào.

 

Hắn ta cúi xuống chuẩn bị đổi súng lửa, con chó sói liền lao tới. Hắn ta ngã mạnh xuống đất, xương ức gần như bị đối phương giẫm nát.

 

Nó chạy về phía những người khác.

 

Chó sói vốn là loài chó có tính tấn công và sức chiến đấu rất mạnh, chưa kể Tiêu Nhai đã vượt xa loài chó bình thường. Cơ thể nó to lớn hơn, khỏe mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, răng sắc bén hơn. Nó hoàn toàn không giống một sinh vật sống trong thành phố của loài người.

 

Tuyến tấn công của nó rõ ràng, chỉ vài giây là có thể cắn bị thương một tên bắt chó. Mục tiêu tấn công cuối cùng của nó là tên cầm súng lửa, kẻ cầm đầu.

 

Một con người nặng hơn trăm cân đối đầu với một con chó sói nặng gần hai trăm cân không có bất kỳ cơ hội thắng nào. Toàn thân con người đều là điểm yếu. Con chó sói đã cắn đứt vài mảng thịt từ cơ thể đối phương, móng vuốt đặt lên mặt đối phương, từ từ dùng sức.

 

Hơi thở của dã thú đầy mùi máu tươi phả vào mặt hắn ta, hắn ta thậm chí không thể kêu cứu. Đau đớn và sợ hãi xuyên khắp cơ thể. Con chó sói này, nó là thủ lĩnh của những con chó hoang này sao?

 

Nó không g**t ch*t người đàn ông này, nó cúi đầu, ngửi ngửi trên mặt đất, ngậm túi hành lý của chúng, rồi quay người biến mất vào màn đêm.

 

Thời gian không còn nhiều, bọn chúng căn bản không thể chất những con chó hoang đã bị gây mê và bị hạ gục lên xe. Tên bắt chó duy nhất còn có thể bò trên mặt đất, toàn thân hắn ta run rẩy. Đôi mắt đỏ ngầu của con chó sói hiện rõ mồn một. Những hòn đá gần đó dính đầy máu của đồng bọn. Hắn ta khóc lóc gọi điện cho bệnh viện.

 

Theo mùi, con sói tìm thấy Thưởng Nam và mấy con chó đang ẩn nấp trong bồn hoa gần đó. Bên cạnh cậu là Ye Ye đang bất tỉnh và Đốm Đốm bị thương, trong cặp sách mấy con chó con đang ngủ say sưa.
Khi con sói xuất hiện, Thưởng Nam đang sắp xếp chỗ cho chúng, chuẩn bị quay lại cứu những con còn lại.

 

Cậu cúi người, lưng đột nhiên chạm vào một vật thể ấm áp, hơi ẩm ướt, kèm theo đó là tiếng thở nặng nề, chậm rãi.

 

Thưởng Nam từ từ quay người lại. Khi nhìn thấy đối phương, cậu kêu lên một tiếng kinh ngạc, từ từ ngồi xổm xuống, không biết có nên cử động hay không.

 

Mắt con sói hơi đỏ, hơi cúi đầu, mặt nó gần như chạm vào mặt Thưởng Nam, mũi nó ẩm ướt, hơi thở phả hết vào mặt Thưởng Nam. Mùi máu trong miệng nó rất nồng, bộ lông dày trên ngực ướt sũng,  dính máu và nước bọt, giống như một dã thú vừa chạy ra từ rừng nguyên sinh.

 

Tiêu Nhai?

 

"Thưởng Nam.”

 

Giọng của Tiêu Nhai.

 

[14: Chó to quá!]

 

Thưởng Nam đồng cảm sâu sắc, nhưng dáng vẻ của Tiêu Nhai lúc này giống chó sói vô cùng.

 

Con sói thè lưỡi, l**m một cái lên mặt Thưởng Nam. Mặt lưỡi nó có những hạt thô ráp, ướt át, ngứa ran. Thưởng Nam không kìm được mà rụt cổ né tránh.

 

"Tiêu Nhai?" Thưởng Nam biết mà vẫn hỏi, mặt cậu tái mét, ngồi phịch xuống bãi cỏ, giây tiếp theo dường như sắp lên cơn đau tim: "Sao cậu lại ra nông nỗi này? Cậu là người sói? Cậu bị nguyền rủa sao?"

 

Con sói ngồi xổm xuống: "Vốn dĩ tôi là chó." Ánh máu trong mắt nó biến mất, trở lại vẻ thờ ơ thường ngày: "Cậu sợ, có thể đi tố cáo tôi." Dù sao chó hoang vốn là đối tượng bị ghét bỏ và xua đuổi, một phần ác ý và vạn phần ác ý, không có gì khác biệt.
Con sói lạnh lùng nhìn Thưởng Nam đang ngồi dưới đất, bụng nó từ từ phập phồng, móng vuốt đặt trên mặt đất, chỉ có cái đuôi thỉnh thoảng khó chịu đập mạnh vào bãi cỏ phía sau.

 

"Tôi không sợ." Thưởng Nam dứt khoát nói. Cậu bò dậy từ bãi cỏ, ngồi xổm xuống đất, động tác còn dịu dàng hơn lúc nãy sờ Đốm Đốm: "Tôi thích chó nhất."

 

Thích…

 

Nói ra dễ dàng thế sao?

 

"Cậu bị thương à?" Thưởng Nam chỉ vào vai bên cạnh của con sói, trên đó có một vết trầy xước, vết thương không sâu nhưng rất rõ ràng.

 

"Không sao." Con sói đứng dậy. Khi nó đứng dậy, Tiêu Nhai xuất hiện trước mặt Thưởng Nam. Quần áo trên người hắn bẩn thỉu, vải ở vai bị xé rách, giống như vết thương do đạn bay sượt qua.

 

"Ye Ye trúng súng gây mê, Đốm Đốm bị dao chém hai nhát. Những con còn lại dưới cầu, ngoài những con bất tỉnh, cơ bản đều bị thương rồi." Thưởng Nam nói: "Có đưa đi bệnh viện không?"

 

"Số lượng quá nhiều, không đưa đi được. Tôi đi bệnh viện lấy thuốc…”

 

Không đợi Tiêu Nhai nói xong, Thưởng Nam chủ động nói: "Vậy tôi ở lại đây đợi cậu về."

 

"Được."

 

Đèn đường ven sông vàng vọt, Tiêu Nhai rời đi về phía bệnh viện. Bóng lưng cao gầy của hắn không hề lộ vẻ thảm hại sau trận chiến. Đi chưa được bao xa hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại.

 

Thưởng Nam vẫn đứng nguyên tại chỗ, thấy hắn quay đầu, Thưởng Nam vẫy tay với hắn: "Đi đi mà."

 

Tiêu Nhai mím môi.

 

Tiêu Nhai đi rồi, Thưởng Nam quay lại dưới cầu. Đám người kia đã biến mất, nhưng trang bị của chúng vẫn còn, máu tươi còn sót lại trên hiện trường khiến người ta rùng mình.

 

[14: Tôi đã nói nó là động vật hoang dã, mức độ nguy hiểm không liên quan nhiều đến giá trị hắc hóa. Giá trị hắc hóa chỉ thể hiện mức độ nó ghét con người, còn mức độ nguy hiểm là bẩm sinh.]

 

[14: Dữ liệu cho thấy, đối tượng nhiệm vụ hệ động vật đều như vậy.]

 

Thưởng Nam gần như có thể hình dung được Tiêu Nhai đã cắn xé nhóm người đó như thế nào, nhưng cậu không hề cảm thấy thương hại, bởi vì điều khiến cậu rùng mình còn là năm sáu xác chó hoang.

 

Chúng trúng đạn, lỗ thủng to bằng nắm tay trẻ con, máu chảy ra từ những lỗ đó nhuộm đỏ cả những viên đá gần đó. Bụng chúng đã ngừng phập phồng, cơ thể vẫn chưa nguội hẳn, mắt vẫn mở, miệng há hốc, trong miệng cũng có không ít máu tươi.

 

Trong số đó có bốn con đăng ký nhận nuôi ở chỗ Thưởng Nam, một trong bốn con chó bản địa đó có ước muốn: không cần ăn ngon, đói cũng không sao, tôi chỉ muốn được con người yêu thích.

 

Khi Tiêu Nhai quay lại, trong bồn hoa chỉ còn hơn chục con chó hoang còn thở. Hắn dẫn theo một bác sĩ từ bệnh viện đến, bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng này cũng rất sốc: "Nghiệp chướng quá!”

 

Tiêu Nhai đứng trên đường bên ngoài, hắn dựa vào hàng rào xi măng.

 

"Những con bị súng lửa bắn chết hết rồi, lát nữa chúng ta có phải đi chôn chúng không?" Thưởng Nam hỏi.

 

"Ừm."

 

"Tiêu Nhai, đó là đồng loại của cậu, cậu có buồn không?"

 

Tiêu Nhai cúi đầu: "Tại sao phải buồn? Có phải các người ai chết cũng buồn không? Các người thậm chí còn vui mừng khi đồng loại của mình chết đi..."

 

"Tiêu Nhai!" Thưởng Nam cắt ngang lời đối phương đang rất buồn bã, cậu cười: "Nanh nhe ra rồi kìa."

 

Ánh mắt Tiêu Nhai hơi động, không nói nữa.

 

Việc điều trị cho những con chó này đã tiêu tốn của bác sĩ hai tiếng đồng hồ. Khi anh hoàn thành nhiệm vụ, Thưởng Nam và Tiêu Nhai cũng đã quay lại từ dưới cầu. Họ đã chôn xác những con chó hoang đã chết dưới cầu, nơi đó coi như là nhà của chúng.

 

Bác sĩ tháo găng tay, thở dài: "Nam Xuyên có quá nhiều người bắt chó, chó của khách hàng cũng thường xuyên bị mất, đa phần cũng là do bọn chúng làm.”

 

"Những con chó này không bị thương nặng gì, tỉnh lại là ổn thôi, đừng lo lắng."

 

"Không có gì nữa thì tôi về bệnh viện đây."

 

Đốm Đốm mệt lả, nằm vật ra cạnh Ye Ye, không dám ngủ.

 

Thưởng Nam đi tới vuốt đầu nó, nó vẫy đuôi: "Anh gan thật, dám vuốt đầu Anh Nhai."

 

"Anh Nhai? Các em đều gọi cậu ấy là Anh Nhai sao?"

 

"Đương nhiên! Anh ấy là thủ lĩnh của chúng em!"

 

"Vậy anh cũng gọi anh ấy là Anh Nhai, Anh Nhai?"

 

"Đáng ghét, không được dùng cái giọng gọi thú cưng đó mà gọi Anh Nhai!"

 

Sau ngày hôm nay, trụ sở liên minh chó hoang sẽ phải thay đổi địa điểm. Tiêu Nhai đã sớm mua một căn biệt thự ở ngoại ô, sửa sang qua loa, trong sân cỏ dại mọc um tùm. Trước đây chúng lười chuyển nhà, dù sao chăn màn và đồ chơi trong chuồng là báu vật mà chúng đã tích góp mấy năm nay. Nhưng bây giờ thì không còn cách nào khác.

 

Đốm Đốm biến thành một thiếu niên đầy sẹo, khoanh chân ngồi trên đống cỏ, đưa tay nhận lấy chìa khóa và tiền mà Tiêu Nhai ném cho. "Em sẽ chăm sóc chúng thật tốt."

 

Thưởng Nam không nhịn được đưa tay vuốt mái tóc bù xù của Đốm Đốm.

 

"Đi thôi." Tiêu Nhai nhàn nhạt nói.

 

_

 

Trường đã tắt đèn, nhưng nhóm người trong ký túc xá 311 vẫn chưa ngủ. Người thì chơi game, người thì đọc tiểu thuyết, người thì trò chuyện.

 

Cửa đột nhiên mở ra, cả đám giật bắn mình vội vàng chui xuống gầm gối lôi ra một cây gậy sắt cầm trong tay, họ tưởng người của Trình Diệp lại đến gây rắc rối.

 

Thấy là Thưởng Nam và Tiêu Nhai, họ thở phào nhẹ nhõm.

 

“Đệt mẹ, tôi cứ tưởng hai đứa đi thuê phòng rồi chứ!” Triệu Kiến Ba nằm xuống lại, tim vẫn đập thình thịch.

 

“Không có, chỉ là đi dạo bên ngoài thôi.” Thưởng Nam đặt cặp sách xuống, định lấy sách ra, nhưng vừa kéo khóa thì cậungớ người ra. Con chó con mà cậu đã đổ ra ngoài hết, không biết từ lúc nào lại chui vào trong, đang dùng đôi mắt tròn xoe ướt át nhìn ra người bên ngoài cặp sách.

 

"Em không cố ý." Nó nói.

 

Tiêu Nhai cũng ngửi thấy mùi của nó, bước tới. Chó con thấy hắn, lập tức co mình lại thành một cục.

 

“À, tôi có mang một con chó nhỏ về, các cậu không phiền chứ?” Bây giờ đã quá muộn, Thưởng Nam không thể quay lại đưa nó về được, chỉ có thể hy vọng bạn cùng phòng không phiền.

 

“Chó? Chó gì?” Triệu Kiến Ba ngồi dậy trên giường, bật đèn pin, nhảy như một cây sào đến cạnh Thưởng Nam, chiếu vào con chó con: “Đệt, đáng yêu quá đi mất! Cậu mua à?”

 

“…Nhặt được.”

 

Chỉ chớp mắt, chó con đã được Triệu Kiến Ba chuyền tay từng người một, tinh thần chó con vẫn khá tốt. Kỷ Nhất vốn không thích chó, nhưng đêm hôm đó nếu không có sự xuất hiện của chó hoang, họ chắc chắn sẽ bị đánh cho tìm không ra răng, nên cậu ta cũng vuốt đầu chó con.

 

“Tối nay con ngủ với ba nhé, ba không chê con bẩn đâu, vì ba cũng bẩn.” Triệu Kiến Ba ôm nó lên giường.

 

Thưởng Nam: “…”

 

“Vậy tôi với Tiêu Nhai đi tắm trước nhé. Triệu Kiến Ba cậu trông nó cẩn thận, đừng để nó ngã xuống giường.”

 

Trường đã tắt đèn nhưng vẫn không cắt nước nóng, đèn ở phòng tắm và nhà vệ sinh công cộng vẫn sáng. Cắm thẻ nước vào máy, đợi vài giây là có nước nóng.
Bóng đèn trong phòng tắm có công suất lớn, mỗi ngăn đều có một bóng, như thể sợ sinh viên không nhìn rõ sẽ không tắm sạch được.

 

Mỗi ngăn không có cửa hay rèm, chỉ có hai bức tường lát gạch trắng, trên tường có móc treo. Quần áo thay để tránh bị bắn nước đều để ở bồn rửa mặt bên ngoài.

 

Đây là điều duy nhất Thưởng Nam không quen ở thế giới này, cậu không thể thoải mái tr*n tr**ng đi vào rồi tr*n tr**ng đi ra.
Cậu vào phòng tắm trước Tiêu Nhai, chọn một ngăn phía trong cùng, nền sạch nhất, không có giấy vụn hay nước đọng.

 

Nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống đầu, giữa tiếng nước ào ào, Thưởng Nam nghe thấy tiếng bước chân dần tiến lại bên ngoài. Tiếng bước chân dừng lại ở bồn rửa mặt bên ngoài chưa đến nửa phút, rồi lại tiếp tục vang lên.

 

Tiêu Nhai bước vào, tr*n tr**ng. Hắn nhìn chậu quần áo sạch chắn ngang lối đi, cúi xuống nhặt lên đặt ra ngoài cho Thưởng Nam. Thưởng Nam đang quay lưng lại với Tiêu Nhai để xoa sữa tắm, nên không thấy.

 

Thưởng Nam không ngờ Tiêu Nhai lại chọn ngăn đối diện mình. Vì không có cửa, mọi thứ đều hiện ra rõ mồn một.

 

Nếu đối phương xuất hiện dưới hình dạng chó sói, Thưởng Nam sẽ không cảm thấy bất kỳ sự xấu hổ hay khó chịu nào.

 

Nhưng đây là ở trường, Tiêu Nhai ở trong trường là một nam sinh viên có ngoại hình và vóc dáng cực kỳ xuất sắc: vai rộng, eo thon gọn, cơ bụng nổi rõ từng múi, đôi chân dài và mạnh mẽ.

 

Thưởng Nam nhanh chóng tắm xong, vội vàng lau khô tóc, cúi xuống định lấy đồ ngủ.

 

Đồ ngủ…

 

Đừng nói là đồ ngủ, ngay cả chậu của cậu cũng biến mất rồi?

 

Tiêu Nhai quay người thấy Thưởng Nam vẻ mặt khó hiểu, hắn tạm thời tắt vòi sen: "Tôi giúp cậu đặt ra ngoài rồi."

 

“…Cảm ơn.”

 

Dưới ánh mắt không chút xê dịch của Tiêu Nhai, Thưởng Nam cầm khăn tắm và sữa tắm tr*n tr**ng bước ra khỏi phòng tắm.
Thưởng Nam mặc quần áo xong, dùng máy sấy tóc công cộng ở ngoài sấy khô tóc. Đúng lúc Tiêu Nhai bước ra, hắn để trần trên, quần ngủ rộng thùng thình treo lỏng lẻo trên xương chậu. Nước nhỏ từ tóc xuống mặt và cổ, trượt xuống ngực, xuyên qua từng thớ cơ bụng, ẩn vào cạp quần, để lại một vệt ướt đậm màu.

 

Sự mảnh mai nhợt nhạt của Thưởng Nam tương phản rõ rệt với sự cao lớn rắn chắc của Tiêu Nhai.

 

"Tôi về trước đây." Thưởng Nam treo máy sấy tóc lại vào móc, bưng chậu đi.

 

Triệu Kiến Ba đang giặt ga trải giường ở ban công, thấy Thưởng Nam đi vào, hắn lập tức mách tội: "Nó tè lên giường tôi rồi."

 

Con chó nhỏ đang chạy vòng quanh tấm chăn không có ga trải giường của Triệu Kiến Ba, thỉnh thoảng lại cắn mạnh một miếng. Thưởng Nam vỗ vỗ mông nó: "Sao lại tè lên giường người ta thế?"

 

"Không nhịn được, em còn bé mà."

 

Tối nay, chó con chỉ có thể ngủ với cậu rồi.

 

Thưởng Nam đặt nó lên giường mình, sau đó bản thân cũng trèo lên nằm xuống.

 

Chó con rất thích cậu, con người duy nhất có thể giao tiếp không rào cản với chúng, lại còn rất lương thiện. Nó thật sự quá thích đối phương rồi, nó nhất định sẽ không tè lên giường cậu nữa.

 

Sau khi Tiêu Nhai quay về, Triệu Kiến Ba lại lần thứ hai mách tội chó con với hắn.

 

Tiêu Nhai nhìn về phía giường Triệu Kiến Ba, không thấy bóng chó con đâu. Triệu Kiến Ba chỉ vào con chó con đang nằm ngủ say sưa bên cạnh đầu Thưởng Nam: "Không phải trên giường tôi, nó ở chỗ Thưởng Nam kia kìa."

 

Con chó con ở rất gần Thưởng Nam, gần như không khoảng cách, cuộn tròn thành một cục. Thưởng Nam cũng đã ngủ say, một người một chó, thân thiết vô cùng.

 

Triệu Kiến Ba thì thầm với Tiêu Nhai: "Chó con hình như thích Thưởng Nam lắm, bên cạnh tôi cứ không ngủ, vừa cắn vừa gặm lại vừa tè..."

 

"Ngủ rồi." Không đợi Triệu Kiến Ba nói xong, Tiêu Nhai đã nằm xuống giường.

 

Để lại Triệu Kiến Ba há hốc mồm đứng dưới đất không tin nổi: "Đệt, lật mặt nhanh thế."

 

Cảnh một người một chó tựa vào nhau ngủ đã đọng lại rất lâu trong tâm trí Tiêu Nhai. Thưởng Nam có thể hiểu tiếng chó, thân thiện với chó, chơi với chúng, chó thích cậu là điều bình thường, vì vậy cậu cũng thích chúng.

 

Tiêu Nhai mở mắt, đáy mắt tỉnh táo. Hình ảnh thân mật vừa rồi chỉ là một đoạn phim trong đầu, giờ lại hiện rõ mồn một trước mắt hắn.

 

Đôi mắt đen kịt của hắn nhìn chằm chằm vào tấm ván giường trước mặt, không chút buồn ngủ. Trên đỉnh đầu dường như vẫn còn vương vấn hơi ấm từ lòng bàn tay Thưởng Nam, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng của cậu cũng văng vẳng bên tai.

 

Phiền phức không chịu nổi.

 

Nửa tiếng sau, bóng dáng Tiêu Nhai xuất hiện ở ban công. Hắn đứng rất lâu, hít một hơi thật sâu, dùng móc áo lấy một chiếc áo T-shirt xuống.

 

Gấp chiếc áo T-shirt gọn gàng rồi đặt dưới gối, sự bồn chồn và bạo ngược trong lòng Tiêu Nhai cuối cùng cũng bắt đầu lắng xuống, đón chào giấc ngủ.

 

Sáng sớm, Thưởng Nam chạm tay vào một vật lạnh ngắt. Cậu mở mắt, nhìn chỗ ngón tay mình đang đè lên một mảnh bản đồ nhỏ.

 

“……”

 

Chó con nằm ở bắp chân cậu, thấy cậu mở mắt: “Không nhịn được.”

 

“Anh biết rồi.” Thưởng Nam mở mắt, dùng hết sức lực mới ngồi dậy: “Anh đặt em xuống trước nhé, ga trải giường phải giặt.”

 

Tiêu Nhai nghe thấy tiếng Thưởng Nam nói, mở mắt.

 

Thưởng Nam cẩn thận bước xuống thang, chiếc giường sắt không ngừng phát ra tiếng cọt kẹt.

 

Bộ đồ ngủ của cậu là mua từ hồi cấp ba. Từ cấp ba cậu không cao thêm tí nào, nên hoàn toàn có thể mặc vừa, chỉ là giặt quá nhiều lần nên vải trở nên rất mỏng và mềm.

 

Ánh nắng chói chang chiếu vào ký túc xá, vàng rực cả phòng. Làn da dưới bộ đồ ngủ hiện rõ mồn một.

 

Dẫm lên dép lê, Thưởng Nam mới đối diện với đôi mắt tỉnh táo từ lúc nào không hay của Tiêu Nhai.

 

“Chào buổi sáng.”

 

Tiêu Nhai: “Chào buổi sáng.”

 

Hôm nay là thứ Bảy, mọi người trong ký túc xá đều đang ngủ. Thưởng Nam ôm ga trải giường đến nhà vệ sinh công cộng, đặc biệt chà xát kỹ phần bị chó con tè vào.
Tuy trường học Nam Xuyên tệ hại, nhưng dù là bãi rác, cũng sẽ có những người vô tình lạc vào.

 

Những người như Thưởng Nam gặp sự cố trong kỳ thi đại học là thiểu số, còn một phần người bừng tỉnh nhận ra cũng sẽ cố gắng học tập.

 

Khi đang giặt ga trải giường, bên cạnh vòi nước của Thưởng Nam xuất hiện vài nam sinh đang rửa mặt đánh răng.

 

“À! Thưởng Nam?” Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên bên tai Thưởng Nam. Cậu nghi ngờ nhìn về phía đối phương, cao lớn khỏe mạnh mà khá trắng, đầu nhỏ vai rộng hơi mất cân đối, trông như một cây măng tươi bị lột vỏ.

 

Là bạn học cấp ba. Trên mặt hắn ta viết rõ sự ngạc nhiên: "Cậu học giỏi thế, sao lại ở đây?"

 

"Ừm, lúc thi bị ngất, điểm không đủ nên ở đây thôi," Thưởng Nam thành thật kể lại: "Còn cậu thì sao?”

 

Cao Kiệt Xuất cũng thành thật kể lại: "Thi đậu vào đây, là do tôi vượt quá khả năng."

 

"..." Thưởng Nam không biết nói gì: "Chúc mừng nhé."

 

"Haiz," hắn ta đặt chậu rửa mặt xuống, bóp một đoạn kem đánh răng dài lên bàn chải: "Trường này loạn quá, còn có người thu tiền bảo kê, anh chị khóa trên ở đâu cũng chen hàng tùy tiện. Tôi định thi cao học, không thể tiếp tục sa sút được nữa."

 

"Cố lên!"

 

Nhìn khuôn mặt hiền lành, thanh tú của Thưởng Nam, cảm xúc tiêu cực mà Cao Kiệt Xuất cảm nhận được ở ngôi trường này giảm đi một chút. Vừa đánh răng hắn ta vừa nói: “Vẫn là ký túc xá 311 may mắn, nghe nói ký túc xá họ có một đại ca làm chỗ dựa, đánh nhau cực đỉnh, một chọi mấy chục cũng không thành vấn đề, hồi trước hắn còn đánh gục cả anh Trình Diệp, người ở ký túc xá 311 kiếp trước đúng là tổ tiên phù hộ mà!”

 

“Đúng rồi, cậu ở ký túc xá nào? Lúc nào không có tiết tôi có thể qua tìm cậu chơi.”

 

“311.”

 

“Mẹ kiếp!”

 

Cao Kiệt Xuất bắt đầu hỏi han đủ thứ về Tiêu Nhai, Thưởng Nam thì cứ "hỏi gì cũng không biết". Đang định rời đi thì Tiêu Nhai xuất hiện ở bồn rửa mặt phía bên kia của Thưởng Nam.

 

Thưởng Nam chỉ vào Tiêu Nhai, nói với Cao Kiệt Xuất: "Chính chủ đến rồi đây, cậu có vấn đề gì cứ hỏi trực tiếp."

 

Tiêu Nhai đứng ở nơi ánh nắng không chiếu tới, chỉ có một góc hàm dưới của hắn là sáng, hàm dưới sắc như dao, như lời cảnh báo "người lạ chớ lại gần" sắp bật ra.

 

Thấy Tiêu Nhai như vậy, Cao Kiệt Xuất không còn vấn đề gì nữa.

 

Cao Kiệt Xuất vội vã rời đi. Một lát sau, Tiêu Nhai mở lời hỏi: "Các cậu quen nhau à?"

 

"À, cậu ấy là bạn học cấp ba của tôi. Cậu ấy không biết tôi ở trường này, tôi cũng không biết cậu ấy ở đây." Dựa vào trí nhớ, cậu và Cao Kiệt Xuất không cùng lớp, chỉ cùng khối, thậm chí không phải là bạn xã giao. Cùng lắm là có thể nhận biết tên mặt đối phương, ngoài ra không có giao điểm nào.

 

Tiêu Nhai thong thả đánh răng, không tiếp lời Thưởng Nam.

 

Tắm rửa xong, hắn và Thưởng Nam cùng nhau quay về ký túc xá.

 

Thưởng Nam phơi ga trải giường xong quay vào phòng, thấy Tiêu Nhai đã thay quần áo xong, rõ ràng là chuẩn bị ra ngoài.

 

"Cậu muốn ra ngoài à?"

 

Yết hầu của Tiêu Nhai khẽ chuyển động, gần như không thể thấy được: "Đưa nó về." Nói xong, hắn nhìn con chó nhỏ đang nằm trên bàn gặm bút chơi.

 

"Em không muốn về, em muốn ở lại với các anh." Chó nhỏ nói.

 

Tiêu Nhai không biểu cảm: "Mẹ sẽ lo lắng."

 

"Bà ấy sẽ không đâu, bà ấy còn không nhớ em nữa." Chó con mới sinh, mạnh dạn cãi lại Tiêu Nhai.

 

Thưởng Nam vuốt đầu chó con: "Tiêu Nhai, tối qua chúng ta ngủ muộn quá rồi, hôm nay nên nghỉ ngơi một ngày đi, chiều mai chúng ta đưa nó về nhé."

 

Ánh mắt Tiêu Nhai rời khỏi đôi mắt long lanh của Thưởng Nam. Một lúc sau, hắn ngồi xuống giường, nhàn nhạt nói: "Tùy cậu."

 

"Tiêu Nhai, cậu tốt quá, ngoan quá." Thưởng Nam buột miệng nói.

 

Ngoan quá?

 

Tính từ này nhìn thế nào cũng không hợp với Tiêu Nhai, dù là hình dạng con người hay hình dạng chó sói, Tiêu Nhai đều không phù hợp với chữ "ngoan".

 

Tiêu Nhai rõ ràng cũng đã lâu không nghe thấy ai khen mình như vậy, đôi mắt đen thẫm của hắn nhìn chằm chằm vào Thưởng Nam không chớp, không thể nhìn ra hỉ nộ.

 

"Cậu không thích tôi khen cậu à?" Thưởng Nam khẽ nghiêng đầu.

 

Vài giây sau, "Không có." Nói xong, Tiêu Nhai lại nằm xuống giường. Vừa nhắm mắt lại hắn lại mở mắt, nhìn Thưởng Nam: "Giường cậu không ngủ được, có thể ngủ cùng tôi."

 

Thưởng Nam còn chưa kịp phản ứng với lời Tiêu Nhai, con chó nhỏ đang uống sữa tươi không đường trên bàn đã chép chép miệng: "Em cũng muốn ngủ." Chó con mới sinh chưa được bao lâu, còn không biết ý thức lãnh thổ của chó trưởng thành mạnh đến mức nào, càng không biết ý thức lãnh thổ của thủ lĩnh chúng mạnh đến đáng sợ ra sao.

 

Thưởng Nam vui mừng khôn xiết trước thái độ mềm mỏng của Tiêu Nhai.

 

Giường đơn trong ký túc xá chỉ đủ chỗ cho hai người tương đối gầy. Có Thưởng Nam và chú chó con nằm trong lòng cậu, Tiêu Nhai chỉ có thể hơi nghiêng người để không chèn ép người nằm sát mép giường.

 

Thưởng Nam tưởng Tiêu Nhai sẽ có mùi chó, không ngờ không phải. Chăn và gối của hắn cùng với mùi thoang thoảng từ phía sau phả vào mũi, đều là mùi của các sản phẩm vệ sinh từ thảo mộc, nhẹ nhàng và tươi mát.

 

Nhưng nhiệt độ cơ thể thì giống chó, rất cao. Dù không chạm vào nhau, cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ phía sau lưng, cao hơn nhiệt độ cơ thể mình một chút.

 

Chẳng mấy chốc, Thưởng Nam đã ngủ thiếp đi.

 

Ánh nắng mặt trời sau khi cậu ngủ cũng trở nên rực rỡ và gay gắt hơn, nhưng Thưởng Nam trong giấc ngủ say không cảm thấy nóng lắm.

 

Tiêu Nhai ngồi dậy, hắn lặng lẽ nhìn Thưởng Nam đang nằm sát mép giường, gần như sắp rơi xuống. Hắn nghiêng người đưa tay nhấc chú chó con lên đặt ở cuối giường: "Muốn tè thì nói, tè lên giường tao thử xem." Chó con nằm ở cuối giường, cụp đuôi rên ư ử.

 

Sau đó, Tiêu Nhai kéo vạt áo, cởi áo trên ra.

 

Loài chó vốn không thích mùa hè, chúng sợ nóng.

 

Tiêu Nhai nằm xuống lại. Tóc Thưởng Nam vừa gội tối qua có mùi hoa linh lan, sữa tắm là bạc hà chanh, quần áo có mùi nước giặt thông thường nhất trên thị trường, hòa quyện thành mùi hương độc đáo của riêng Thưởng Nam.

 

Tiêu Nhai nghiêng người, cánh tay vòng qua khuỷu tay Thưởng Nam, cẳng tay từ từ siết chặt. Cơ thể con người trong vòng tay hắn nhẹ nhàng, không cần tốn nhiều sức cũng có thể kéo cậu đến gần mình nhất.

 

Mùi hương trên cơ thể chàng trai cũng giống như tính cách của cậu,dịu dàng và thân thiện, tựa như mùa xuân cỏ xanh chim hót.

 

Đã là không khoảng cách.

 

Tiêu Nhai giữ chặt cơ thể Thưởng Nam, áp mặt vào gáy Thưởng Nam, làn da mịn màng ở ngay gần.

 

Cậu rất gầy, rất yếu ớt, dưới lớp da mềm mại hơi se lạnh là bộ xương cứng cáp như ngọc. Xương sống ở gáy nhô lên, tóc sau gáy hơi dài, những sợi tóc rơi xuống gáy.

 

Loài chó quá sợ thời tiết nóng bức, nhịp tim của Tiêu Nhai nhanh hơn Thưởng Nam rất nhiều. Hắn đổ mồ hôi khá nhiều, vì dán chặt vào nhau nên cũng khiến da Thưởng Nam bắt đầu rịn mồ hôi.

 

Tiêu Nhai thè lưỡi l**m nhẹ vào đốt sống gáy của Thưởng Nam.

 

Thưởng Nam ngủ say, không có chút phản ứng nào.

 

Động vật vẫn là động vật, khi chúng lấn tới hoàn toàn không cảm thấy mình đang lấn tới.

 

Hắn l**m miếng xương trước mắt ướt sũng và sáng bóng từng chút một, thậm chí còn không nhịn được dùng răng nanh cắn nhẹ.

 

-

 

Edit: mình nhầm tên của Ye Ye thành Ya Ya, giờ đang ngồi đổi lại nhe hic

Bình Luận (0)
Comment