"Chỉ chó con mới đeo vòng cổ." Thưởng Nam dùng ngón tay véo má Tiêu Nhai, vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Nhai không thay đổi, vì vậy, Thưởng Nam tiếp tục nói: "Nhưng cậu có thể khắc tên tôi lên vòng cổ của cậu."
Tiêu Nhai cụp mắt, dường như đang suy nghĩ xem đề nghị của Thưởng Nam có khả thi không, một lúc sau hắn gật đầu: "Được."
Mọi người trong ký túc xá đều đi theo Tiền Hùng đến trạm y tế vì cậu ta bất ngờ bị thương, xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo, tiếng dép lê của các bạn học đi ngang qua hành lang cũng có thể nghe rõ mồn một.
Ở riêng một mình với Tiêu Nhai trong một không gian, cảm giác hoàn toàn khác so với khi mọi người quây quần cùng nhau.
Có lẽ là bản năng của loài chó, Thưởng Nam dù làm gì cũng có thể cảm nhận được ánh mắt Tiêu Nhai đang dõi theo mình, nhưng ánh mắt của Tiêu Nhai lại khác với những con chó khác, bởi vì trong mắt Tiêu Nhai, Thưởng Nam không chỉ là chủ nhân của hắn mà còn là bạn trai của hắn.
Đèn tắt.
Thưởng Nam vốn còn đang ngồi trước máy tính trả lời tin nhắn của Chương Loạn, ký túc xá bỗng chìm vào bóng tối vì đèn tắt. Cậu còn chưa kịp thích nghi với bóng tối này, muốn tập trung lại vào màn hình máy tính thì eo đột nhiên bị ai đó ôm lấy từ phía sau. Thưởng Nam hoàn toàn không kịp phản ứng, lực đó đến nhanh và mạnh.
Khi cậu kịp phản ứng, người đã nằm trên giường của Tiêu Nhai. Tiêu Nhai dán chặt vào sau lưng cậu, ôm chặt đến không một kẽ hở.
Thật sự là,
Quá dính người!
[14: Cậu không cảm nhận sai đâu, đây là một trong những con quái vật dính người nhất cho đến thời điểm hiện tại.]
[14: Quái vật hệ động vật khác với các loại quái vật khác. Các loại quái vật khác tính công kích liên quan đến giá trị hắc hóa, còn quái vật hệ động vật có thể gây hại cho con người từ đầu đến cuối. Ngay cả khi giá trị hắc hóa giảm xuống 0, chỉ cần không có chủ nhân, dù khoác lên mình da người, cũng không thể thay đổi bản chất là động vật hoang dã của chúng.]
[14: Giống như thú cưng Kỳ Lệnh của cậu, nó biểu hiện rất ngoan ngoãn trước mặt cậu, nhưng khi thế giới của cậu bắt đầu dị biến, khi nó cố chấp cho rằng cậu đã phản bội nó, nó liền nhe nanh múa vuốt với cậu.]
Bọn Triệu Kiến Ba mãi đến nửa đêm mới về, trên người còn vương mùi gia vị của quán nướng và mùi bia nồng nặc.
Thấy Thưởng Nam và Tiêu Nhai đã ngủ, cả nhóm nhẹ nhàng rửa mặt leo lên giường, ký túc xá vẫn im lặng.
Sau một lúc lâu, Tiền Hùng xoa xoa sau gáy còn đang đau nói: "Triệu Kiến Ba, sau này mày mà còn lảm nhảm tao cặp với ai, con gái ngực to chân dài gì đó, tao sẽ xé rách mồm mày ra."
"Biết rồi, biết rồi." Triệu Kiến Ba sốt ruột nói.
Chỉ một chút động tĩnh cũng có thể khiến Tiêu Nhai tỉnh táo ngay lập tức. Nghe Tiền Hùng và Triệu Kiến Ba lại bắt đầu cãi vã, hắn nhắm mắt lại. Vài giây sau, cánh tay hắn đặt ngang eo Thưởng Nam từ từ di chuyển lên trên, dưới lớp áo ngủ mỏng manh, không chút khó khăn nào đã chạm tới.
Không lớn.
Chân Thưởng Nam dài, điều này thường ngày có thể nhìn thấy, và eo cậu thon gọn, mặc dù chiều cao không quá cao, nhưng tỷ lệ cơ thể cực kỳ tốt, xương nhỏ, nên dù nhìn hay chạm vào, đều không phải kiểu gầy khô khan.
Tiêu Nhai kéo lại tấm chăn bị tuột cho Thưởng Nam. Nhiệt độ hiện tại vẫn hơi nóng đối với hắn, nhưng có lẽ con người đã cảm thấy lạnh rồi.
Việc xin nghỉ phép ở chỗ giáo viên quản lý rất dễ dàng, anh ta không quan tâm nhiều đến công việc, cộng thêm việc vợ anh ta vừa sinh đôi không lâu, anh ta càng ít để tâm đến học sinh hơn. Thưởng Nam và Tiêu Nhai đến xin nghỉ phép, anh ta chỉ hỏi làm gì, cũng không nghi ngờ tính xác thực của lý do, trực tiếp ký tên, còn chúc Thưởng Nam sớm bình phục.
Nhưng Thưởng Nam nói là nhà có việc, không phải bản thân bị bệnh.
Trước cổng trường, ba thiếu niên trông chạc tuổi nhau đứng bên bồn hoa. Ye Ye tay cầm một cây kem, còn Đốm Đốm và Mạnh Tam thì vẻ mặt đầy lo lắng.
Thấy Tiêu Nhai, Mạnh Tam vội vàng chạy tới, Đốm Đốm và Ye Ye nối gót theo sau.
“Tối qua, chúng em đã liên lạc được với mấy nhóm trưởng ở các khu vực, đã hẹn địa điểm tập trung rồi. Chúng ta chỉ cần đi cùng xe tải đến đón chúng thôi, ra khỏi Nam Xuyên là mọi người an toàn rồi.” Mạnh Tam đeo một chiếc cặp sách phồng to, nhìn Thưởng Nam: “Thực ra theo Tiểu Nam là an toàn nhất, Tiểu Nam là con người, ở Nam Xuyên có nhà, gặp rắc rối thì khả năng trà trộn qua sẽ cao hơn, nên Đốm Đốm và Ye Ye theo Tiểu Nam sẽ tốt hơn.”
"Ăn không?" Ye Ye đưa cây kem chưa mở gói còn lại trong tay cho Thưởng Nam.
Thưởng Nam lắc đầu: "Em tự ăn đi."
Tiêu Nhai nhìn Thưởng Nam: "Cẩn thận nhé."
Nói xong, dường như hắn còn lời muốn nói, nhưng lại không thốt ra.
Thưởng Nam chủ động hỏi: "Sao vậy?"
Tiêu Nhai không do dự nữa, nói: "Hai đứa nó mà không nghe lời, có thể đánh."
Đốm Đốm và Ye Ye: “……”
Ye Ye: "Bây giờ nuôi chó cũng chú trọng khoa học, không được đánh đâu, phải nói chuyện tử tế với chúng em, phải có phần thưởng, ví dụ như đồ ăn vặt sấy khô gì đó, tốt nhất là còn có đồ hộp nữa..."
Đợi nó nói xong, Tiêu Nhai đã cùng Mạnh Tam đi rất xa.
Đốm Đốm không thèm để ý đến nó, nhìn Thưởng Nam nói: "Xe tải chúng em đã gọi từ sớm rồi, là xe thùng kín, có một cửa sổ, hơn nữa thời tiết gần đây không quá nóng, nên cũng không cần lo bị say nắng, cứ nhét vào xe là được. Mạnh Tam đã trả cho tài xế rất nhiều tiền, anh ta nói chở phân cũng được."
“Vậy đi thôi.”
Tài xế xe tải tên Trương, bác bảo mấy cậu học sinh gọi bác là bác Trương. Bác Trương là người địa phương Nam Xuyên, bình thường sống bằng nghề chở hàng. Nhận được đơn hàng này, bác kiếm được kha khá, nhưng cũng tò mò.
Trên đường đi đến điểm đến, bác Trương không kìm được hỏi: "Chó hoang khắp nơi thế này, các cháu cứu sao cho xuể?"
Đốm Đốm và Ye Ye đối xử với Thưởng Nam một kiểu, với người lạ lại là một kiểu khác. Khác với sự linh hoạt của Mạnh Tam, Đốm Đốm và Ye Ye ngồi cứng đờ căng thẳng trên ghế, không phản ứng gì với lời nói của bác Trương.
Thưởng Nam ngồi ghế phụ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Chỉ là cố gắng hết sức thôi."
Xe tải chạy với tốc độ không nhanh, tầm nhìn rất cao, cách một đoạn đường lại thấy những người bắt chó mặc đồng phục xanh lam cầm lưới và gậy gộc lục soát khắp bồn hoa.
Bác Trương nhìn ra ngoài mấy lần, cảm thán: "Lần này chính phủ làm thật rồi, sau này đường phố Nam Xuyên sẽ sạch sẽ thôi."
Răng hàm Ye Ye lập tức nghiến chặt.
Ánh sáng ban ngày rực rỡ, không khí se lạnh.
_
Tiêu Nhai xuống xe tải, con người không có mũi nhạy bén như vậy, không ngửi thấy mùi trên người Tiêu Nhai, nhưng loài chó thì có. Hắn vừa xuất hiện, từ phía sau bức tường trong con hẻm râm mát liền có mấy con chó hoang béo gầy khác nhau chậm rãi đi ra.
“Chỉ có mấy cậu thôi sao?” Tiêu Nhai hỏi.
Sau đó, từ phía sau bức tường lại lần lượt đi ra hơn mười con nữa, trong đó có bốn năm con có vết thương rõ ràng trên người.
Mạnh Tam không cần hỏi cũng biết chuyện gì đang xảy ra, cậu ta vác cặp sách chạy tới: "Lên xe trước đi, lên xe tôi sẽ xử lý vết thương cho các cậu."
Tài xế ngồi trên xe thậm chí không dám nói, anh ta chỉ cảm thấy loài chó này thật sự quá thần kỳ, lại có thể hiểu tiếng người, còn biết cùng nhau đợi cứu viện ở đây. Mai mốt anh ta cũng phải nuôi một con.
Thùng xe tải cách mặt đất rất xa, những chú chó hoang hầu như không có con nào cao to khỏe mạnh, phần lớn là chó lai tạp.Tiêu Nhai xắn tay áo, cúi người nhặt từng con một ném vào thùng xe.
Mạnh Tam cũng lên xe theo.
Thỉnh thoảng xe tải xóc nảy trên đường, Mạnh Tam mở cặp sách ra, ngồi thẳng trong thùng xe: "Con nào bị thương thì lại đây." Nói xong, cậu ta còn lấy ra mấy gói thịt đã chuẩn bị sẵn từ trong cặp: "Các cậu ăn chút đi."
Thấy thịt, một đám chó lập tức xông vào tranh giành, dáng vẻ ngấu nghiến trông có chút đáng sợ.
Con chó ta bị Mạnh Tam túm chân sát trùng vết thương nói với giọng buồn bã: "Mấy ngày rồi chúng tôi chưa được ăn no, họ rải thuốc chuột, thuốc trừ sâu gì đó ở nhiều nơi, làm chết không ít chó."
Một con chó khác nói: "Những con chó bị chết do thuốc độc sẽ được người bắt chó lái xe đến nhặt đi vào ban đêm, chắc chắn không phải để thiêu hủy, mà là đưa đến các quán thịt chó rồi."
Mạnh Tam ngồi không vững, mồ hôi đầm đìa: "Ra khỏi Nam Xuyên rồi, mọi người phải tự mình lo liệu thôi, tránh xa con người ra, đừng ăn lung tung."
"Biết rồi."
"Hiểu rồi."
Khu vực Nam Xuyên được phân chia rất chi tiết, tổng cộng có mười một khu, vì vậy Liên minh chó hoang cũng có mười một nhóm. Những nhóm ở khu vực sầm uất hơn đôi khi một chuyến xe không thể chở hết, một lần đón và đưa đi mất hai ba tiếng đồng hồ. Ánh nắng dần nghiêng, mọi người đều dần lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Những chú chó ở các khu vực khác chưa từng gặp Thưởng Nam, lần đầu tiên thấy Thưởng Nam, chúng vừa lo lắng vừa sợ hãi, sợ rằng đây là nhân viên đến dọn dẹp chúng, sẽ tóm gọn tất cả. Hầu hết thời gian đều cần Đốm Đốm và Ye Ye ra mặt giải thích, chúng mới có thể nhớ ra đó là Tiểu Nam mà anh Tam đã nhắc đến tối qua.
Khi trời gần tối, Thưởng Nam, Đốm Đốm, Ye Ye và bác Trương đang ăn ở một quán mì ven đường. Ye Ye giơ đũa lên: "Em chưa ăn mì trộn bao giờ! Cho em ba bát lớn đi!!!"
Thấy đồ ăn, Ye Ye đang mệt mỏi rũ rượi lập tức lại tràn đầy năng lượng.
Thưởng Nam gọi một tô mì kho lớn và một đĩa rau thập cẩm. Bác Trương giật mình:"Có quá nhiều không? Chúng ta ăn không hết đâu.”
"Ăn hết, ăn hết, sức ăn của cháu lớn lắm!" Ye Ye nhét cả cái đùi gà vào miệng, xương cũng nhai nát. Đốm Đốm thấy thời cơ, rút xương ra khỏi miệng nó: "Không ăn xương được."
"Không biết bên bọn anh Nhai thế nào rồi?" Đốm Đốm lơ đãng, nó dùng đũa chỉ vào mắt mình: "Các anh... người thường không phải nói, mắt phải giật là điềm gở sao? Mắt phải em cứ giật mãi."
Thưởng Nam đặt điện thoại xuống: "Bên Tiêu Nhai diễn ra rất suôn sẻ, cậu ấy đã nói với anh qua điện thoại. Chỉ là Mạnh Tam nói, buổi tối sẽ có rất nhiều người bắt chó lợi dụng tình hình để bắt chó, bảo chúng ta chú ý an toàn."
Dù sao Bác Trương cũng lớn tuổi hơn, kiến thức rộng hơn mấy cậu trai trẻ, bác húp mấy miếng mì: "Biết đâu đây vốn dĩ là để bắt chó, chứ không phải vì môi trường thành phố gì cả."
Tuy nhiên, nói xong bác lại nói: "Nhưng đúng là chó ở Nam Xuyên cần phải đánh một trận, tụ tập thành đàn, dọa chết người."
Đốm Đốm và Ye Ye không hùa theo bác.
Thưởng Nam sẽ nói chuyện vài câu với bác Trương, nhưng cũng không đồng tình với bác.
Năm khu vực cuối cùng được đưa ra ngoài dần dần sau khi đêm xuống. Năm khu vực này ban ngày sầm uất nhộn nhịp, chỉ khi về đêm mới dần trở nên yên tĩnh. Số lượng chó hoang ở những khu này cũng nhiều nhất,bình thường chúng đã trốn tránh con người, gần đây càng không dám đi lại lung tung trừ khi đói chết.
Mỗi nhóm chó mà Thưởng Nam nhìn thấy đều là những gương mặt bất an, sống trong những ngày tháng sợ hãi. Nếu không hiểu chúng, thực sự rất khó nhận ra động vật có thể có thất tình lục dục gì.
Nhưng một khi đã hiểu, nhìn vào mắt từng con chó, trong đó đều là sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Việc rải thuốc độc diện rộng khiến chúng không thể tìm được thức ăn, đội bắt chó không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào, đồng loại biến mất từng con một bên cạnh, sinh mạng hoàn toàn không do chúng tự quyết định, ngày chết có thể đến bất cứ lúc nào.
Sau nửa đêm, Nam Xuyên hoàn toàn yên tĩnh, xe cộ trên đường giảm đi hơn một nửa so với ban ngày, người đi bộ hầu như không có.
Gió bên sông thổi vù vù, xe tải đậu bên cạnh một lùm cây thấp xanh tươi. Bác Trương thấy hơi lạnh, rụt cổ đóng cửa sổ lại.
Ye Ye cúi người cho chúng ăn trước: "Đợi rời khỏi Nam Xuyên là ổn thôi."
Chúng là chó của khu Giang Lưu, khu Giang Lưu là một trong những khu vực sầm uất nhất, số lượng chó hoang tập trung cũng nhiều nhất, nên chúng có nhiều hơn hai nhóm trưởng so với các khu khác.
Thưởng Nam ước tính sơ bộ, có hơn tám mươi con, số lượng bị thương cũng là nhiều nhất mà cậu từng thấy ở một khu, tinh thần cũng tệ nhất.
"Khắp nơi đều có thuốc độc, nhóm trưởng lớn không ngủ nghỉ đi tuần tra, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thì lại nằm đúng bãi cỏ có thuốc độc, nhóm trưởng lớn chết ngay tại chỗ."
"Nhóm chúng tôi bị bắt đi hơn năm mươi con, bị đánh chết trực tiếp hơn mười con, bụng anh trai của Tiểu Lam bị đánh nát."
"Rõ ràng chúng em chẳng làm gì cả, không tấn công người đi đường, tránh né con người, chỉ ra ngoài nhặt đồ ăn vào buổi tối, chúng em chỉ muốn sống thôi."
Một luồng sáng mạnh chiếu tới, Thưởng Nam lập tức đứng dậy, cậu quay người nhìn mấy người cầm đèn pin từ từ di chuyển về phía mình: "Ai đó?" Cậu giấu tay sau lưng, ra hiệu cho mọi người trốn trước.
Đốm Đốm và Ye Ye cúi rạp người, chỉ huy mọi người chạy trước. Cả hai run rẩy vì sợ hãi, mùi của những người bắt chó khác với người bình thường, trên người họ có mùi máu tanh rất nồng.
Cỏ bị lay động phát ra tiếng sột soạt, người đàn ông dẫn đầu chợt nheo mắt: "Có chó, đuổi mau!" Gã vừa hô lên, mấy người khác lập tức chạy theo.
Thưởng Nam đưa tay chặn người đàn ông trung niên dẫn đầu: "Tôi đang dắt chó đi dạo, anh muốn đuổi chó của tôi à?"
"Xì! Ai mà nửa đêm không ngủ ở đây dắt chó đi dạo? Mấy loại người như mày mấy ngày nay tao gặp nhiều rồi," Người đàn ông lộ rõ vẻ hung dữ, "Mày coi chó hoang là bố mẹ mày à, cút đi!" Gã nói xong, hung hăng đẩy Thưởng Nam một cái.
Thưởng Nam phản tay đẩy lại, làm người đàn ông lảo đảo mấy bước, lạnh lùng nói: "Tôi nói tôi đang dắt chó đi dạo, Đốm Đốm?" Đốm Đốm hẳn phải hiểu ý cậu.Người đàn ông quả thật không tin cậu đang dắt chó đi dạo.
Nhưng khi một chú chó đốm đầy cỏ vụn chui ra từ phía sau bụi cỏ, gã sững sờ.Chú chó đốm đi đến bên cạnh Thưởng Nam ngồi xổm xuống, còn dụi dụi vào đùi Thưởng Nam, tiện thể nhe răng với người đàn ông.
“Đốm Đốm, đi thôi,” Thưởng Nam vỗ vỗ đầu Đốm Đốm, “Thấy chưa? Đây là những người bắt chó, tránh xa họ ra, dù sao trong mắt họ, chỉ cần là chó thì đều là một món ăn ngon.”
Đốm Đốm "Gâu" một tiếng.
Người đàn ông trung niên mặt đen sạm nhưng không dám nói gì, vì chuyện này quả thật là gã sai, nhầm chó cưng của người ta thành chó hoang, trách sao chủ chó không giận.
Gã khó chịu nhổ nước bọt xuống đất, nói với mấy đồng bọn: "Được rồi, chúng ta đi chỗ khác tìm đi, chỗ này nhất định không ít, mà lại còn béo tốt nữa."
Thưởng Nam giả vờ dắt Đốm Đốm đi dạo thong thả, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, xác nhận đội người đó đã lái xe rời đi, Thưởng Nam mới dừng lại: "Đốm Đốm, bảo tài xế lái xe đến, chúng ta nhanh lên."
Những người bắt chó và những người phụ trách dọn dẹp chó hoang khác nhau, người trước vì tiền, cực kỳ hung ác, trang bị đầy đủ, những người sau thực ra chỉ xuất hiện vào ban ngày, làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, không có kinh nghiệm bắt chó, tỷ lệ thất bại cực kỳ cao - phần lớn chó hẳn đều bỏ mạng dưới tay những người bắt chó.
Bác Trương lái xe đến bên lùm cây nơi chó hoang tạm thời ẩn nấp, lùi xe, để thùng xe thẳng sát bụi cỏ. Từ tận đáy lòng bác rất khâm phục cậu sinh viên này, nhìn thì thư sinh hiền lành vậy mà đối đầu với những người bắt chó kia lại không hề sợ hãi.
Mặc dù bác cũng không thích chó, nhưng bảo bác giết chó thì bác không làm được. Rất nhiều người không thể tùy tiện g**t ch*t một sinh mạng, nhưng những người bắt chó thì khác, những người làm nghề này đa số đều tàn nhẫn,người bình thường không làm được nghề này.
Thể lực của Thưởng Nam không tốt lắm, ca phẫu thuật tim của cậu vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, mệt đến mức phải dựa vào cây nghỉ ngơi, công việc đưa chó lên xe đều giao cho Đốm Đốm và Ye Ye.
Điện thoại trong cặp rung vài cái.
Thưởng Nam khó nhọc lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn tin nhắn gửi đến trên màn hình.
[Chó con: Còn một khu cuối cùng.]
Cùng lúc đó, Tiêu Nhai còn chia sẻ một vị trí địa lý: Đợi tôi ở đây, chúng ta sẽ cùng nhau đưa chuyến cuối cùng.
Khuôn mặt Thưởng Nam lúc này trắng bệch đến không tả được, cậu thở hổn hển, trả lời: Được, không vấn đề gì.
Hàng chục con chó hoang cuối cùng cũng được đưa lên xe. Ye Ye bị Đốm Đốm đẩy lên xe, vì trên xe còn có những người khác ngoài Thưởng Nam, Ye Ye chỉ có thể nằm vật xuống đùi Đốm Đốm mà than thở: "Mệt chết tao rồi, mệt chết tao rồi, mệt chết tao rồi, mệt chết tao rồi!"
Đốm Đốm trực tiếp dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.
Bác Trương vẫn còn tỉnh táo, bác chỉ chịu trách nhiệm lái xe, không phải bốc vác, bình thường cũng hay lái xe đêm, thậm chí thỉnh thoảng bác còn ngân nga vài câu hát.
Vô tình liếc thấy khuôn mặt Thưởng Nam trắng bệch như tờ giấy: "Ối, mặt cháu sao trắng bệch thế này? Có phải chỗ nào không khỏe không?"
Thưởng Nam thành thật trả lời: "Có chút, bác lái nhanh lên đi."
Cậu lấy lọ thuốc trong cặp ra, đổ mấy viên thuốc từ mỗi lọ, uống với nước khoáng.
"Thuốc gì vậy?" Bác Trương hỏi.
"Thuốc tim mạch." Thưởng Nam thản nhiên nói.
"Tim mạch? Cháu đừng chết trên xe bác đấy nhé." Bác Trương thẳng tính, nghĩ gì nói nấy.
Nói xong bị Thưởng Nam nhìn một cách không nói nên lời, bác Trương lập tức ngượng ngùng xin lỗi.
Khu vực cuối cùng là Tây Giang, diện tích lớn nhất, chó hoang nhiều nhất, không chỉ có thành viên của các nhóm liên minh, mà còn có rất nhiều chó hoang không được đăng ký.
Bác Trương đỗ xe sát một chiếc xe khác: "Vậy bác không xuống đâu nhé, các cháu cẩn thận an toàn."
Cửa xe phía phụ bị người bên ngoài kéo phăng ra, Tiêu Nhai đứng trên xe, ngón tay Thưởng Nam vừa vặn đặt trên khung cửa chuẩn bị xuống xe.
Tiêu Nhai trực tiếp vươn tay ôm eo Thưởng Nam bế cậu xuống xe. Vừa chạm đất, Thưởng Nam đã nghe thấy giọng Tiêu Nhai hơi khàn: "Cậu không khỏe ở đâu?"
Khi sức khỏe con người thay đổi, mùi trên người cũng sẽ thay đổi, dù là những bệnh rất kín đáo.
Đứng dưới đèn đường, Tiêu Nhai ghé sát mặt Thưởng Nam ngửi ngửi, sau đó hắn khẽ lùi lại: "Không nên để cậu đến."
"Tôi đã uống thuốc trên xe, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Thưởng Nam ngước mắt nhìn Tiêu Nhai, trên má hắn có vài vết xước đỏ: "Mặt cậu sao thế?"
Mạnh Tam có nhiều vết thương hơn từ phía sau đi tới: "Đánh nhau với bọn bắt chó rồi, bọn chúng thật sự không ra gì, em và anh Nhai lừa chúng nói chúng em cũng là người bắt chó, phải nói chuyện theo thứ tự trước sau chứ, kết quả bọn người đó trực tiếp nhảy lên xe cướp, động tay động chân thì bị thương."
"Yên tâm," Mạnh Tam nói, "Anh Nhai đập gãy chân chúng rồi." Trong mắt cậu ta không giấu nổi vẻ đắc ý.
Trông Tiêu Nhai xám xịt, vết thương trên mặt, bụi bặm trên người, khuôn mặt không mấy vui vẻ, khiến hắn trông như một công tử nhà giàu sa cơ mới bị gia tộc tuyên bố phá sản.
Hắn liếc nhìn Mạnh Tam: "Được rồi, làm việc đi."
Khu Tây Giang có hơn hai trăm con chó, có rất nhiều con nghe nói có thể rời khỏi Nam Xuyên nên từ nơi khác chạy đến.Trong bóng đêm, chúng mở to đôi mắt phát sáng, trông thật đáng sợ.
Tiêu Nhai để Thưởng Nam nghỉ ngơi một bên, hắn đối xử với đồng loại không hề dịu dàng, túm được con nào là con đó, trực tiếp ném lên xe, "bụp" một tiếng, con chó bị ném lên xe lăn vài vòng, tự mình lật người đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi vào góc, không dám than phiền một lời.
Chẳng trách hắn và Mạnh Tam nói họ là người bắt chó, những người kia lại tin.
Thưởng Nam nhìn động tác của Tiêu Nhai, thật sự rất tàn nhẫn.
Thấy hành động sắp kết thúc, mấy chiếc xe từ xa lái tới, không phải cùng loại xe, một chiếc xe tải nhỏ, một chiếc xe ba bánh, và một chiếc xe tải cũ nát, mỗi chiếc xe đều có vài người bước xuống.
Một người đàn ông què kéo lê cái chân bị thương, dùng gậy chỉ vào Tiêu Nhai: "Đại ca, chính là nó cướp hàng của chúng ta!"
Đây hẳn là nhóm người đã xảy ra xung đột với Tiêu Nhai và Mạnh Tam trước đó, Thưởng Nam từ từ đứng dậy khỏi bồn hoa.
Tiêu Nhai không hề hoảng hốt, không bị ảnh hưởng chút nào, ném những chú chó cuối cùng lên xe, Đốm Đốm lập tức lên khóa chặt cửa thùng xe.
Xác nhận không còn bỏ sót, Tiêu Nhai bỏ tay áo xuống, bước lên trước, khuôn mặt lạnh lùng của hắn có sức uy h**p đáng kể: "Hàng ở trong tay ai thì là của người đó."
"Đồ chó chết!" Người đàn ông cầm đầu nhổ một bãi nước bọt, có chút quen mắt.
Thưởng Nam nhận ra đối phương cùng lúc đối phương cũng nhận ra cậu, gã chỉ vào Thưởng Nam, chợt cười: "Mày chết tiệt nói mình đi dắt chó, tao còn tin thật, không ngờ mày với thằng nhóc này là cùng một phe, đều là lũ cướp hàng của ông." Vừa nãy mới gặp một lần ở bờ sông, Thưởng Nam trà trộn qua được, không ngờ lại chạm mặt, đối phương còn nhầm cậu cũng là người bắt chó.
Tiêu Nhai nắm lấy cánh tay người đàn ông trung niên, ấn xuống: "Đừng chỉ vào cậu ấy."
"Vậy ông chỉ vào mày à?" Gã đe dọa.
“Tùy thôi.” Tiêu Nhai nói.
“……”
Bác Trương và tài xế còn lại không dám xuống xe, nhóm người này trông rất hung hãn, giống như dân xã hội đen, không biết mấy cậu trai trẻ này tại sao lại phải làm cái việc nặng nhọc mà không được lợi lộc gì như vậy.
Người đàn ông trung niên chủ yếu nhắm vào chàng trai cao ráo trước mặt, còn những người khác gã hoàn toàn không để vào mắt. Mấy thằng nhóc học sinh chưa trải đời, thấy dao là sợ vãi ra quần, nhưng thêm chuyện không bằng bớt chuyện. Gã nén cơn giận, nặn ra nụ cười với Tiêu Nhai: "Thế này đi em trai, mày chia cho tao một nửa số chó, tao trả tiền cho mày, thế nào?"
Những con chó trong thùng xe nghe vậy đều xôn xao, chúng biết tiền là thứ tốt, là thứ đặc biệt tốt, con người đều thích tiền.
"Tôi không thiếu tiền." Tiêu Nhai lại từ tốn xắn tay áo lên, hắn liếc mắt nhìn, một vết sẹo ở thái dương khiến hắn lúc này trông đầy sát khí, hắn thản nhiên nói: "Trực tiếp ra tay đi."
Thịt trên mặt người đàn ông trung niên lập tức tức đến phì ra: "Mày cái thằng nhóc ranh chưa mọc đủ lông, tao nói chuyện tử tế với mày đã là nể mặt mày rồi, mày đừng có được voi đòi tiên!"
Gã dùng ngón tay chỉ vào mũi Tiêu Nhai: "Lô hàng này tao đã nhắm từ lâu rồi, tao còn thắc mắc sao dạo này chúng biến mất không thấy tăm hơi, hóa ra là bị thằng nhóc mày cuỗm đi mất rồi. Tao khuyên mày giao hết chúng cho tao, nếu không ông đây đánh mày phải bò lê la tìm…”
Lời nói của gã bị một cú đấm của Tiêu Nhai cắt ngang. Mũ áo hoodie của Tiêu Nhai bay lên, hắn lắc lắc cổ tay, mặt không biểu cảm: "Đã nói rồi, hàng là của tôi, các người muốn thì tự đến mà lấy, tôi không cho."
Người đàn ông trung niên bị một cú đấm chảy máu mũi, gã ôm miệng mũi: "Đệt, cướp cho tao!"
Ye Ye lập tức chắn trước Thưởng Nam, nó cũng ngửi thấy mùi trên người Thưởng Nam hơi khác thường.
Dù sao nó đánh nhau cũng không giỏi, dù là người hay là chó, thì không nên cản trở.
Loài chó vốn hiếu chiến bẩm sinh, Đốm Đốm vốn là chó dữ, Tiêu Nhai thì khỏi nói, Mạnh Tam chủ yếu là thông minh.
Nhưng đối diện có đủ người, cũng không phải tay không tấc sắt. Quanh năm bắt chó, luyện thành sức lực tốt và ra tay độc ác, nhưng họ vẫn không dám giết người, chỉ rút gậy gộc ra.
Đốm Đốm và Mạnh Tam không phải quái vật, chúng dựa vào Tiêu Nhai mà biến thành người, sức mạnh các mặt chắc chắn không bằng Tiêu Nhai. Hai ba người có thể giữ chân chúng, những người còn lại thì Tiêu Nhai phải tự mình đối phó.
Một cú đá của Tiêu Nhai có thể lật đổ một người, người bị đá sẽ bay xa vài mét, và phải rất lâu mới có thể đứng dậy.
Hắn đối phó một cách thoải mái, không tốn sức, ra tay dù không nặng thì đó cũng là bản năng một con sói chó.
Tiếng gió mang theo những tiếng r*n r* đau đớn và tiếng xương cốt ken két gãy vỡ.
Có người đánh đến mắt đỏ ngầu, rút dao từ bao ra. Lưỡi dao dưới ánh đèn đường lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, con dao này bình thường dùng để giết chó.
Phía sau bụi cỏ sau lưng Ye Ye có tiếng động, nó và Thưởng Nam đồng loạt quay đầu lại, thấy một khuôn mặt mập mạp đầy máu mũi, đó là đại ca của bọn bắt chó.
Ye Ye theo bản năng nhe răng, nhớ ra mình là người, nhe răng vô ích bèn giáng một cái tát vào mặt đối phương.
Thưởng Nam kéo Ye Ye ra sau mình, cậu nhanh nhẹn rút con dao rọc giấy ra. Khi đối phương vung dao về phía mình, cậu cắm dao vào vai đối phương nhanh hơn.
Người đàn ông trung niên đau đớn đến biến dạng khuôn mặt, nhưng dường như lại trở nên phấn khích hơn. Con dao gọt trái cây của gã lơ lửng trong không trung giáng mạnh xuống. Thấy Thưởng Nam không thể chống đỡ được sức lực của một người trưởng thành to lớn hơn mình nhiều, Ye Ye đẩy Thưởng Nam ra. Cánh tay đối phương trực tiếp bóp cổ Ye Ye và đâm Ye Ye mấy nhát.
Máu tươi văng tung tóe, Thưởng Nam muốn giúp đỡ, nhưng trước mắt từ một màu đỏ tươi biến thành một màu trắng xóa, cậu biết rõ mình hình như bị thiếu oxy, nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Ye Ye từ từ cúi đầu, nhìn máu chảy ra từ cơ thể mình, nước mắt rơi xuống, nó quay đầu hét về phía Đốm Đốm: "Cứu tao, cứu tao, tao chảy máu rồi, tao chảy máu rồi!"
Mạnh Tam đẩy Đốm Đốm một cái: "Mày qua giúp đi!"
Đốm Đốm bị máu dưới chân Ye Ye làm cay mắt, được Mạnh Tam nhắc nhở mới tỉnh lại. Nó nhặt cây gậy trên đất chạy về phía Ye Ye và Thưởng Nam, nhưng chưa đến nơi, đã nghe thấy tiếng gầm của anh Nhai phía sau. Nó đứng cứng đờ, toàn thân lông tơ dựng ngược từng sợi.
Thế này thì xong rồi.
Anh Nhai nhất định sẽ xé nát bọn người này ra.
Cảnh tượng cuối cùng Thưởng Nam nhìn thấy là Tiêu Nhai chạy về phía mình, chó con chắc chắn là lo lắng đến chết rồi, giữa chừng bị người ta dùng gậy đánh vào lưng, hắn lảo đảo mấy bước, ngã xuống đất.
Khi đứng dậy lần nữa, bộ lông trắng muốt, đôi mắt đen láy, nanh dài và sắc nhọn của sói chó ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, nhảy vào bụi cỏ ngoạm lấy người đàn ông trung niên kéo ra ngoài. Nó cắn đứt cánh tay đối phương, máu bắn lên đầu nó, một chưởng đánh ngất đối phương, sau đó quay người tấn công những người khác.
Con thú hoang đột nhiên xuất hiện khiến mọi người hoảng sợ, lập tức bỏ chạy tứ tán, nhưng con sói chó sẽ không bỏ qua chuyện này vì họ sợ hãi. Nó đuổi theo từng người một, cắn vào vai những người trốn trong bồn hoa bụi cây lôi ra ngoài, vừa cắn vừa lắc đầu.
Mùi máu tanh trong không khí ngày càng nồng.
[14: Chỉ là cậu quá mệt mỏi, chó con quá bốc đồng rồi.]
[14: Nhưng cũng có thể hiểu được, bảo vệ chủ là bản năng của loài động vật. Chỉ là bây giờ nguyên hình của nó đã bị con người nhìn thấy, nhất định phải xóa bỏ đoạn ký ức này của mấy người này, nhưng sẽ bị trừ đi hai trăm triệu điểm tích lũy của cậu.]
Ý thức Thưởng Nam tỉnh táo, vừa đau lòng vừa bất lực trước sự mất kiểm soát của chó con: "Trừ thì trừ đi, ai bảo tôi là chủ nhân và bạn trai của nó chứ."
____
Edit có lời muốn nói: Ai cũng muốn được sống mà phải không….