Nhật ký Cún Con - Chương Cuối (129)
Nhìn mẹ đứng trong thang máy, không ngừng vẫy tay bảo mình quay về phòng bệnh, Thưởng Nam thấy mũi cay xè. Đồng tính luyến ái có ý nghĩa gì với thế giới này, cậu mang theo nhiệm vụ đến đây, không thể không biết rõ hơn.
Nhưng cậu cũng không thể vì để bố mẹ yên lòng mà làm lỡ dở con nhà người khác, con nhà ai mà chẳng là con…
Sợ bật khóc, Thưởng Nam theo thói quen đưa tay dụi mắt, nhìn thấy Tiêu Nhai không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau bức tường.
Cậu đứng ngay cửa, chỉ cần khẽ quay đầu là có thể nhìn thấy đối phương.
“Cậu nghe thấy hết rồi à?” Thưởng Nam bỏ tay xuống hỏi Tiêu Nhai.
Tiêu Nhai nói: "Nghe thấy rồi."
Hành lang bệnh viện lúc này rất yên tĩnh, khung cửa sổ cuối hành lang đẩy ra ngoài, một mảnh biển vàng buổi chiều tách ra, rải rác trên nền đất ẩm ướt vừa được lau, như một đoạn phim nhỏ đang cắt cảnh vào một khung cảnh lãng mạn.
"Dì ấy rất yêu cậu," Giọng Tiêu Nhai đã gắn khung tranh kim loại tông lạnh cho đoạn phim vàng óng ấy, "Tôi cũng vậy."
Thưởng Nam từ từ đi đến trước mặt Tiêu Nhai khi hắn nói chuyện, đứng lại: "Cậu cũng gì?"
Ánh mắt hơi cụp xuống của Tiêu Nhai và ánh mắt dịu dàng, mỉm cười của Thưởng Nam giao nhau giữa không trung, hội tụ thành một cơn cuồng phong dữ dội không tiếng động. Hắn nhìn về phía khác của hành lang tĩnh lặng, các ngón tay rụt lại bên hông, không nói một lời, đột nhiên kéo gần khoảng cách với Thưởng Nam, nắm lấy hàm dưới của Thưởng Nam, nhẹ nhàng ấn ngón cái rồi hôn xuống.
Hai cái bóng xiên dài trên mặt đất chồng lên nhau, một cao một thấp, cái bóng cao hơn hoàn toàn bao trùm cái bóng thấp hơn.
Một tiếng đóng cửa rất nhỏ biến mất không gây chú ý cho bất cứ ai, kể cả hai chàng trai đang hôn nhau, cũng không bị kinh động.
Triệu Kiến Ba đang ngồi xổm ở cửa, tay nắm tay nắm cửa, mặt lúc trắng lúc đỏ, hắn ta quay đầu nói với những người phía sau: "Chúng ta nhất định phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không nhìn thấy gì cả!"
Chúng nó vốn định đi xem tại sao Thưởng Nam và Tiêu Nhai ra ngoài lâu thế mà vẫn chưa về, ai ngờ vừa mở cửa, quay đầu lại đã thấy cảnh tượng đó. Không thể nói là kinh hoàng, thực ra, cảnh tượng đó rất đẹp mắt, bất kể giới tính, người đẹp trai đứng cạnh nhau thì sẽ đẹp mắt, nhưng nếu phải xét giới tính, hai thằng con trai hôn nhau, đối với chúng nó vẫn hơi chất chơi quá rồi.
“Đệt, tao có thể giả bọo.” Lý Tái Tái nói, sau khi nói xong, Kỷ Nhất, Trương Đông Đông và Kim Tân Hoa cũng hùa theo, cho rằng đây là chuyện riêng tư của hai người đó, không liên quan gì đến họ.
Tiền Hùng nhún vai: "Đương nhiên tao sẽ giữ bí mật, dù sao tao không thể đảm bảo mình sẽ không trở thành sinh vật kỳ lạ trong mắt số đông về những phương diện khác."
"Chúng ta nhất định! Nhất định phải giữ bí mật cho họ!" Triệu Kiến Ba lại nói.
Mọi người nhìn Triệu Kiến Ba mồ hôi nhễ nhại, có chút lo lắng: "Trông mày có vẻ là người dễ lộ bí mật nhất đấy."
“……”
[14: Giá trị hắc hóa bằng không.]
[14: Đáng tiếc, nó chỉ từ một loài động vật hoang dã chưa được thuần hóa biến thành một con chó nhà hiền lành hơn một chút mà thôi, bản chất không thay đổi, vẫn nguy hiểm.]
_
Sau khi về trường, giáo viên quản lý đặc biệt chạy đến ký túc xá 311 để thăm Thưởng Nam. Thấy sắc mặt Thưởng Nam cũng không khác mấy so với các bạn cùng phòng, anh ta mới hơi yên tâm, nhưng vẫn lặp đi lặp lại "Nếu có gì không khỏe, nhất định phải đến bệnh viện kịp thời" ba năm sáu bảy tám lần. Dù sao, nếu chết ở trường thì phiền phức lắm.
Sau đó cảnh sát cũng đến, hỏi về những gì đã xảy ra tối hôm đó. Sau khi hỏi xong theo quy trình, họ còn hỏi Thưởng Nam và Tiêu Nhai, liệu có thấy con vật hoang dã nào vào ngày hôm đó không.
Thưởng Nam nói: "Không thấy, lúc đó tôi đã ngất xỉu rồi."
Họ tiếp tục hỏi Tiêu Nhai, Tiêu Nhai nói: "Cậu ấy ngất xỉu, tôi liền đưa cậu ấy đến bệnh viện, sau đó xảy ra chuyện gì, tôi không rõ."
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Thưởng Nam lo lắng hỏi.
"Có thể là có sói đi ra từ núi gần đó, mấy người bắt chó kia bị cắn què cụt, không ai thoát khỏi. Chúng tôi đã nhắc nhở người dân gần đây buổi tối cố gắng hạn chế ra ngoài, tuy các em ở trường, nhưng cũng phải chú ý an toàn, những chuyện như tối hôm đó, đừng làm nữa, đó không phải việc học sinh các em nên quản, các em cũng không cứu vãn được đâu." Cảnh sát nói thật, muốn không có chó hoang, trừ khi con người chết hết trước.
Sau khi cảnh sát rời đi, những người trong ký túc xá mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Thật sự có sói sao?” Trương Đông Đông sợ hãi hỏi.
Thưởng Nam xoay bút, liếc nhìn Tiêu Nhai không hề động đậy, dùng đầu bút chọc vào má, chọc một cái lõm một cái, chậm rãi trả lời câu hỏi của Trương Đông Đông: "Biết đâu đấy, núi gần Nam Xuyên rậm rạp hơn trước rất nhiều."
"Đúng là như vậy thật," Kỷ Nhất gật đầu, "Bà tôi nói ngày xưa núi trọc lóc, nhưng trước khi trọc lóc, có chồn hôi, báo gì đó, bây giờ trên đường còn thấy gà rừng, thỏ rừng nữa."
"Oa!" Trương Đông Đông hưởng ứng nhiệt tình: "Vậy thì thật tuyệt vời!"
"Có gì tốt đẹp đâu," Triệu Kiến Ba nói, "Sói còn ra cắn người nữa, mấy cảnh sát này không phải nói đều bị cắn què hết rồi sao? Vậy tại sao nó không ăn thịt họ, tại sao chỉ cắn thôi?"
Lý Tái Tái suy nghĩ một chút, nói: "Ai mà biết được?"
Không lâu sau, Thưởng Nam lại nghe được một tin tức, Trình Diệp khi về nhà vào buổi tối bị người ta trùm bao tải đánh một trận, cánh tay gã vừa mới khỏi lại gãy. Sau đó, gã treo thưởng lớn trong trường cho ai cung cấp manh mối, đáng tiếc không thu được gì, mọi chuyện chìm vào im lặng.
_
Sau một thời gian tĩnh dưỡng ở trường, Thưởng Nam cuối cùng cũng có thể ra ngoài hóng mát, cậu định đi thăm Ye Ye.
Ye Ye nằm viện tại bệnh viện thú y do Tiêu Nhai đầu tư. Lưỡi dao đâm quá sâu, vết thương quá nặng, nó nằm trong một cái lồng đặc biệt chỉ dành riêng cho một mình nó, trải đệm mềm, mỗi ngày không tiêm thì uống thuốc, lông bụng cũng bị cạo sạch.
Thưởng Nam đến cúi người trước lồng, gõ gõ.
Samoyed lười biếng mở mắt: "Hình như em béo lên rồi."
"Ăn nhiều mà không vận động được, bình thường thôi," Thưởng Nam nhìn lớp mỡ đã chất đầy trên bụng Samoyed để lộ ra, "Khá đáng yêu."
“Còn một tuần nữa em mới xuất viện,” Samoyed khó nhọc ngẩng đầu muốn nhìn vết thương đã được khâu trên bụng mình, “Đôi khi ngứa quá, nhưng không gãi được,em không với tới.”
Nó đang bực bội, bụng liền chạm vào một cảm giác mát lạnh — đó là ngón tay của Thưởng Nam, Thưởng Nam dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cho nó: “Dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Samoyed cảm động nhìn Thưởng Nam, địa vị của Tiêu Nhai trong lòng nó đột nhiên tụt dốc không phanh, ngay sau đó địa vị tăng lên là Thưởng Nam, Thưởng Nam chính là chủ nhân trong mơ của nó!
"Khi nào em xuất viện, anh và Tiêu Nhai sẽ đến đón em." Thưởng Nam vỗ vỗ đầu Samoyed.
Tiêu Nhai ở sảnh ngoài, đưa trái cây và đồ ăn vặt mang đến cho y tá chăm sóc Ye Ye. Y tá thấy Thưởng Nam đến, mặt nhăn nhó: "Tôi nói không sai chứ, Ye Ye rất quậy, nó còn có thể rủ mấy con chó bên cạnh và đối diện cùng quậy nữa."
"Em vào xem rồi, nó khá ngoan mà," Thưởng Nam nói thật.
Y tá: "Chắc chắn là em nhìn bằng con mắt của cha ruột rồi."
“Cha ruột không phải em, là cậu ấy,” Thưởng Nam chỉ Tiêu Nhai, “Ye Ye bị nhốt một mình trong lồng, đáng thương lắm.”
Y tá vội vàng nói: "May quá, mỗi ngày chúng tôi đều có người chơi với nó, vì nếu không chơi với nó, nó sẽ quậy."
Những người ở bệnh viện thú cưng đều biết đây là một trong những ông chủ của họ, đã biết từ lâu nhưng chưa từng gặp, đây là lần đầu tiên gặp mặt, trẻ hơn rất nhiều, và cũng đẹp trai hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Ít nói, trên mặt viết rõ "người lạ chớ đến gần", phần lớn thời gian đều là người bạn đi cùng hắn nói chuyện.
Tình cảm của họ trông rất tốt, không phải loại tình cảm giữa bạn bè, dù sao thì, tóm lại không giống bạn bè. Ngay cả khi hai người trước mặt họ không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, giao tiếp cũng không nhiều.
Nếu là tình nhân, chỉ cần họ đứng cạnh nhau là có thể nhìn ra, nhưng đây là hai chàng trai, một trong số đó lại là ông chủ của họ, nên họ không dám nói là tình nhân, vậy thì cứ coi là bạn rất rất rất rất thân vậy.
Cho Ye Ye ăn chút trái cây, và thề trước lồng nó sẽ đón nó về nhà vào tuần tới, sau đó, Thưởng Nam đưa Tiêu Nhai về nhà một chuyến.
Ánh sáng ban ngày chói chang, nhưng không khí lại có vẻ trong trẻo. Thưởng Nam khoác áo khoác kaki nhạt bên ngoài áo len mỏng, trông tươi tắn và sạch sẽ.
Tiêu Nhai không thích áo dài, hắn mặc áo hoodie, đôi chân đặc biệt dài, đi trên đường nổi bật như người mẫu.
“Cậu biết tôi đưa cậu về nhà làm gì không?” Gần xuống xe, Thưởng Nam véo ngón tay Tiêu Nhai: “Cậu sẽ không thực sự nghĩ tôi đưa cậu về nhà chỉ để ăn cơm chứ?”
Biểu cảm của Tiêu Nhai rõ ràng đang nói: Không phải sao?
“Muốn giới thiệu cậu với bố mẹ tôi.” Vừa xuống xe, Tiêu Nhai theo sau Thưởng Nam xuống, khi nghe Thưởng Nam nói hắn suýt chút nữa đã ngã sấp mặt xuống đất.
“Cậu nghĩ kỹ rồi chứ?” Tiêu Nhai hỏi, “Có thể họ sẽ tức giận.” Và những chuyện như cắt đứt quan hệ mà cha mẹ con người thường làm.
"Ừm," Thưởng Nam gật đầu, "Đương nhiên là đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định nói với họ. Chắc mẹ tôi đã có chuẩn bị tâm lý rồi. Chuyện này nói sớm một chút, tôi cũng yên tâm." Tránh để bố mẹ nghĩ rằng những lời cậu nói trước đây chỉ là nói suông, biết đâu đợi đến tuổi, đợi đến khi hiểu chuyện, cậu sẽ bắt đầu thích con gái.
Khi leo lên cầu thang, giọng Tiêu Nhai bỗng nhiên khẽ vang lên: "Tôi không mang quà."
“Cậu còn biết mang quà à?” Thưởng Nam có chút bất ngờ, trước nay Tiêu Nhai chưa bao giờ hiểu rõ những thứ xã giao khách sáo của loài người, từ khi nào hắn lại biết tìm hiểu những chuyện này?
Qua hai góc cua, Tiêu Nhai đưa tay nắm lấy cổ tay Thưởng Nam, không nói một lời mà nhét một tấm thẻ ngân hàng vào tay Thưởng Nam: "Cho dì và chú."
Khu nhà ở đã lâu năm, hành lang cũ kỹ tối tăm thoang thoảng mùi ẩm mốc. Thưởng Nam cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, ngẩn người: "Sao cậu lại mang thẻ ngân hàng bên mình vậy?"
"Tôi không biết ý định của cậu," Tiêu Nhai đứng ở bậc thang thấp hơn Thưởng Nam một bậc, nên ngang tầm mắt với Thưởng Nam, "Ban đầu định dùng số tiền này mua thêm một căn biệt thự cạnh biệt thự kia, để chúng ta tự ở."
"Mua biệt thự... Trong này có bao nhiêu tiền?"
"Khoảng một nghìn (tỷ)." Giọng Tiêu Nhai thản nhiên.
“……” Thưởng Nam nhét thẻ ngân hàng vào túi Tiêu Nhai: “Đến thăm người lớn tuổi thì tặng chút hoa quả, đồ bồi bổ là được rồi, ai lại tặng thẻ ngân hàng chứ?”
“Bạn học Tiêu Nhai, công tác chuẩn bị chưa đủ kỹ lưỡng rồi.” Thưởng Nam nhảy xuống một bậc, nắm tay Tiêu Nhai: “Hôm nay về là có chuyện chính cần nói, họ có thể không để ý việc cậu có mang quà hay không, lát nữa cậu cũng không cần nói gì, để tôi nói là được rồi, đây là chuyện của tôi, tôi tự xử lý.”
"Đưa cậu về, chỉ muốn nói với họ, người con trai tôi thích là cậu, mẹ tôi rất thích cậu, ừm, chắc mẹ sẽ không phản đối nhiều đâu."
Tiêu Nhai có thể nhìn ra, Thưởng Nam căng thẳng hơn hắn– bàn tay đang nắm chặt tay hắn, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Từ mắt mèo nhìn thấy con trai mình, bố Thưởng Nam vui vẻ mở cửa, nhưng khi nhìn thấy con trai mình nắm tay Tiêu Nhai bước vào, nụ cười trên mặt ông lập tức biến mất không dấu vết.
Bố Thưởng Nam đứng bất động, không biết phải phản ứng thế nào. Một lúc lâu sau, ông quên cả đóng cửa, đi thẳng đến bên máy lọc nước, lặng lẽ rót hai cốc nước, đặt lên bàn trà.
"Bố?" Thưởng Nam gọi một tiếng.
Bố Thưởng Nam lúc này mới ngẩng đầu nhìn hai người, nhưng trong đầu và trong lòng ông vẫn còn hỗn loạn. Thảo nào dạo trước Tiểu Hà cứ vô tình hay hữu ý hỏi nếu Tiểu Nam là người đồng tính thì họ phải làm sao?
Trên trình duyệt máy tính ở nhà cũng có lịch sử tìm kiếm về đồng tính luyến ái. Ông vốn nghĩ vợ mình đã lớn tuổi nên thấy buồn chán, đang chạy theo một xu hướng nào đó mà ông không biết, ai ngờ… nỗi lo lắng của bà ấy thực sự đã xảy ra, hay nói đúng hơn, bà ấy vốn đã biết, hỏi ông chỉ là muốn xem phản ứng của ông.
Ông nên phản ứng thế nào đây? Con trai mình thích con trai, lại còn là một người đàn ông cao hơn, vạm vỡ hơn nó.
Bố Thưởng Nam hoàn toàn không hiểu gì về đồng tính luyến ái, sự hiểu biết của ông về đồng tính luyến ái còn dừng lại ở nhận thức "sẽ mắc bệnh truyền nhiễm". Ông vô thức xoa đùi, cũng muốn vào phòng dùng máy tính lên mạng tìm kiếm.
Mẹ Thưởng Nam không biết Thưởng Nam về hôm nay, khi bà về thì đã một tiếng sau rồi. Vừa về thấy Thưởng Nam, bà vui mừng khôn xiết: "Về sao không nói với mẹ một tiếng? Đói chưa? Mẹ đi nấu cơm..." Vừa nói, bà vừa xắn tay áo lên, rồi tiếp tục nói, "Mấy đứa bạn của con đâu, sao không đến cùng?"
Thưởng Nam còn chưa kịp mở lời, thì đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ của bố mình
.
“Hà Hà!” Trần nhà suýt chút nữa sập xuống một mảng.
Mẹ Thưởng Nam giật mình, cũng nâng cao giọng: "Ông bị điên à? Tự nhiên la tôi làm gì?"
Bố Thưởng Nam tức giận vì rõ ràng bà đã nhận ra manh mối hoặc đã biết con trai mình thích con trai, nhưng lại không nói với ông, bây giờ ông không có lấy một đối sách nào, đầu óc hỗn loạn như một nồi cháo.
Ông ttrừng mắt nhìn Thưởng Nam một cái, giận dữ đứng dậy, nắm lấy cánh tay mẹ Thưởng Nam kéo vào phòng ngủ.
Ngôi nhà cũ cách âm không tốt, hai người trước đó có thể còn đang nói chuyện nhỏ tiếng, sau đó cãi nhau, mất kiểm soát, cũng không quan tâm người bên ngoài có nghe thấy hay không nữa.
Thưởng Nam và Tiêu Nhai nghe rõ mồn một.
Bố Thưởng Nam: "Có phải bà đã biết từ lâu rồi không?"
"Tôi biết gì rồi mà tôi biết?" Mẹ Thưởng Nam cũng nổi giận, không còn nói năng nhẹ nhàng nữa.
"Bà nói biết gì?" Bố Thưởng Nam đè giọng: "Đừng bắt tôi phải nói ra, ai cũng khó xử!"
"Rốt cuộc ông muốn nói gì? Vừa về đã trút giận lên tôi?"
"Chuyện Tiểu Nam thích con trai!!!! Sao bà không nói với tôi?"
Sau khi bố Thưởng Nam nói xong, giọng của mẹ Thưởng Nam biến mất.
Sau một lúc lâu, hai người mới từ phòng ngủ bước ra, vừa ra vừa chỉnh lại quần áo và tóc tai, rõ ràng, trong phòng ngủ họ không chỉ dùng miệng.
Thưởng Nam uống nước: "Hai người đánh nhau à?"
"Nói bậy, đánh nhau gì chứ?" Mẹ Thưởng Nam ngồi xuống đối diện Thưởng Nam, bà không hề hấn gì, ngược lại là bố Thưởng Nam đi ra sau, trên cổ có mấy vết cào, "Mẹ và bố con đã trao đổi rồi, về chuyện của con, mẹ và bố con không ủng hộ, nhưng chúng ta cũng không phản đối. Trước đây mẹ cũng đã nói rồi, đây là chuyện của con, con tự lựa chọn, tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, chúng ta không có gì để nói."
Bố Thưởng Nam cũng gật đầu: "Đúng, bố cũng ý này, tuy rằng thích con trai quả thực hơi kỳ lạ, nhưng trên đời này chẳng phải có không ít người kỳ lạ sao, uống xăng gặm tường không phải cũng là người kỳ quặc ư, bố đành tự nhận xui xẻo, bố..."
Không cho ông cơ hội nói hết, mẹ Thưởng Nam ném một cái gối sang, cảnh cáo ông im miệng.
Sau đó, bà lại nhìn Thưởng Nam: "Lời bố con nói đừng để trong lòng, không có gì kỳ lạ cả, chỉ là con trai thích con trai, con gái thích con gái, những người như vậy không nhiều, nên mọi người mới thấy kỳ lạ."
"Con tự hỏi lương tâm mình thấy không hổ thẹn là được, mẹ không có gì để nói cả." Mẹ Thưởng Nam nói.
Thưởng Nam cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Không chỉ để nói chuyện này, hôm nay con về, chủ yếu là muốn nói với bố mẹ, người con đang thích bây giờ là Tiêu Nhai, con đang hẹn hò với Tiêu Nhai."
Mẹ Thưởng Nam lập tức cứng đờ trên ghế sofa.
Bố Thưởng Nam trước đó đã tận mắt thấy Thưởng Nam và Tiêu Nhai nắm tay nhau vào nhà, nên ông không ngạc nhiên như mẹ Thưởng Nam.
"Con... các con... con..." Mẹ Thưởng Nam nhất thời không biết nói sao, lắp bắp một lúc lâu mới hỏi được câu hỏi: "Có phải vì không lâu trước đây ở bệnh viện, mẹ nói Tiêu Nhai tốt, nên..."
"Không không," Thưởng Nam vội nói, "Trước khi mẹ nói câu đó, con đã ở bên Tiêu Nhai rồi, nên khi mẹ nói Tiêu Nhai tốt, con khá vui."
Mẹ Thưởng Nam không thể cười nổi.
Nhưng khi nhìn Tiêu Nhai đang ngồi bên cạnh Thưởng Nam, bà đột nhiên cảm thấy không còn ai phù hợp với Thưởng Nam hơn Tiêu Nhai nữa.
Chỉ cần Tiểu Nam vui, bà nghiến răng nghĩ.
Mẹ Thưởng Nam: "Tiêu Nhai rất tốt, lần trước con cấp cứu nhập viện, nó lo lắng đến mức không biết gọi điện thoại hỏi trường, trực tiếp bắt taxi về nhà báo cho mẹ và bố con." Thật lòng mà nói, Thưởng Nam bị bệnh tim, nó không thể trở thành trụ cột gia đình, nó không thể chăm sóc ai, chỉ có thể là người được chăm sóc.
Tình huống trước mắt này, ngược lại còn khiến mẹ Thưởng Nam thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, Tiêu Nhai trông rất đáng tin cậy.
"Vậy mẹ đi nấu cơm đây, muốn ăn gì thì cứ nói mẹ, các con xem tivi trước đi."
Bố Thưởng Nam không nhìn thẳng Tiêu Nhai, không phải không muốn nhìn, mà là không biết phải nhìn thế nào. Bây giờ chắc chắn không thể coi là bạn học bình thường, nhưng đây là coi như con rể hay con dâu, ông bối rối, nên dứt khoát không nhìn.
Đợi đến lúc ăn cơm, có sự tham gia của mẹ Thưởng Nam, không khí đã dịu đi rất nhiều.
Mẹ Thưởng Nam cũng nhiệt tình hơn trước, hỏi Tiêu Nhai rất nhiều câu hỏi, không chỉ hỏi về gia đình Tiêu Nhai, mà còn hỏi về việc học của Tiêu Nhai. Khi biết Tiêu Nhai không cha không mẹ, không anh chị em, thậm chí không có một người thân nào, mẹ Thưởng Nam lập tức đau lòng vô cùng: "Vậy sau này ở nhà dì, dì và bố Thưởng Nam nhất định sẽ không để con phải chịu thiệt thòi, phải chịu ấm ức đâu."
Thưởng Nam gặm sườn, thầm nghĩ, không biết bình thường mẹ cậu ở nhà xem bao nhiêu bộ phim mẹ chồng nàng dâu.
Khi ra về, bố Thưởng Nam và mẹ Thưởng Nam đều lì xì cho Tiêu Nhai. Lần lì xì này có ý nghĩa khác so với lần đầu, nên lần này gói đặc biệt nhiều.
Thưởng Nam vẫy tay bảo họ vào nhà, không cần tiễn, rồi không nhìn đường, chân vấp một cái. Tiêu Nhai như thể có thể dự đoán trước, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy Thưởng Nam.
Nhìn thấy cảnh này, mẹ Thưởng Nam yên tâm hơn rất nhiều.
_
Đêm trước khi thực hiện chiến dịch giải cứu chó hoang ở Nam Xuyên, Tiêu Nhai nói sẽ đặt làm một lô vòng cổ cho những chú chó hoang ở lại biệt thự và chấp nhận nuôi dưỡng.
Chúng không tự đeo được, cần có người giúp.
Mạnh Tam phải đi học, Đốm Đốm ở bệnh viện thú cưng, từ khi Ye Ye bị thương, suốt ngày nó quấn quýt bên Ye Ye.
Lô vòng cổ đã được gửi đến sân, sau giờ học tối hôm đó, Thưởng Nam và Tiêu Nhai liền vội vàng đến.
Hai dì đang chăm sóc hơn hai mươi chú chó hoang trong biệt thự. Họ đến nấu ăn và dọn dẹp hàng ngày vào buổi sáng, tan ca lúc năm giờ chiều. Đám chó hoang được hai dì tận tâm chăm sóc đã béo lên một vòng.
Nhìn thấy Thưởng Nam và Tiêu Nhai, chúng lập tức phấn khích nhảy nhót và sủa vang, nhưng chúng biết sức khỏe Thưởng Nam không tốt, chỉ dám thể hiện tình cảm từ xa, không dám thực sự xông lên vồ lấy.
Tiêu Nhai ôm thùng hàng vào phòng khách, Thưởng Nam đưa kéo cho hắn, nói với chú chó phốc sóc nhỏ đang lè lưỡi dưới chân: "Vòng cổ mua cho các em đã đến rồi, lát nữa sẽ đeo cho các em."
"Em biết là vòng cổ." Chú phốc sóc nhỏ nói.
Thưởng Nam bất ngờ: "Em biết đọc chữ à?"
"Không biết chữ, nhưng trên đó có hình vẽ, giống hệt vòng cổ em từng đeo trước đây."
Hơn hai mươi chiếc vòng cổ được đổ xuống đất, trên mỗi chiếc đều khắc tên chó, kích thước có thể điều chỉnh, chỉ cần đeo vừa là được.
Thưởng Nam và Tiêu Nhai ngồi đối mặt nhau khoanh chân, có một chiếc vòng cổ rõ ràng lớn hơn những chiếc khác, được Tiêu Nhai đặt sang một bên.
Thưởng Nam không để tâm, cậu nhặt một chiếc vòng cổ màu hồng lên, nhìn tên trên đó, đọc ra: "Niên Niên? Niên Niên ở đâu vậy?"
Chú phốc sóc nhỏ vẫy đuôi chạy tới, khi đến bên chân Thưởng Nam thì vì tốc độ quá nhanh mà phanh gấp. Nó vui mừng nhảy lên: "Là em, là em, Niên Niên là em, là chủ nhân đặt tên cho em." Thực ra, đã lâu lắm rồi không ai gọi nó là Niên Niên, Đốm Đốm Ye Ye gọi nó là cún con, anh Nhai gọi nó là phốc sóc, Thưởng Nam là người đầu tiên gọi tên nó, đuôi nó vẫy đến mức không ngừng lại được.
Hơn hai mươi chiếc vòng cổ, từng chiếc một được đeo xong có trật tự, chỉ mất khoảng mười phút. Nhìn một lũ chó phấn khích chạy khắp nhà, Thưởng Nam rũ rũ tay, nhặt từng túi nhựa trên đất lên. Khi nhặt đến bên chân Tiêu Nhai, cậu chỉ vào chiếc vòng cổ đen cỡ lớn đó, hỏi: "Cái này còn một cái nữa?"
“Còn con chó nào chưa đeo vòng cổ không?” Thưởng Nam cầm chiếc vòng cổ lớn trong tay, ánh mắt lướt qua cổ từng con chó phía sau, đều đã đeo hết rồi mà.
Tiêu Nhai véo má cậu, bảo cậu quay lại, nhìn vào đôi mắt ngơ ngác của đối phương, giọng Tiêu Nhai khẽ khàng: "Cái này là của tôi."
Không giống như vòng cổ của những con chó khác, chiếc vòng cổ của Tiêu Nhai rõ ràng là được đặt làm đặc biệt, không chỉ vì kích thước lớn mà còn vì không có những vật trang trí rườm rà. Lớp ngoài là da mờ màu đen tuyền, lớp trong là lớp lông nhung mềm mại thoải mái, bên trong còn khắc hai chữ "Thưởng Nam", chỗ nối là khóa cài kim loại, cầm trên tay nặng trịch, có chút trọng lượng.
Thưởng Nam cầm chiếc vòng cổ lật đi lật lại mấy lần, phát hiện trên vòng cổ chỉ có tên mình, không có tên Tiêu Nhai.
Khi ngẩng đầu lên, con sói chó xuất hiện trước mặt cậu, cậu không lùi một bước nào, sự hung hăng của loài động vật hoang dã ập đến, khiến trái tim không tự chủ mà thắt lại.
Hình như đối phương lại lớn hơn trước, khi lại gần, hơi thở nóng ẩm phả vào hõm cổ cậu.
Những con chó khác vừa nhìn thấy anh Nhai, hoặc là nằm sấp giả chết, hoặc là chạy ra sân lăn lộn chơi đùa, sợ làm phiền anh Nhai.
Thưởng Nam đưa tay v**t v* đầu sói chó, cúi đầu gỡ khóa, tháo hẳn vòng cổ.
Cậu ngồi xổm xuống, con sói chó cũng theo đó nằm rạp xuống đất, trông có vẻ ngoan ngoãn và đáng yêu.
Đôi mắt đen như màn đêm của nó chăm chú nhìn Thưởng Nam, hơi thở phả hết lên mặt Thưởng Nam. Khi Thưởng Nam tháo vòng cổ, chiếc lưỡi ướt át của nó l**m qua mặt và tai Thưởng Nam.
Nó tự nguyện đưa cổ vào vòng cổ, tự nguyện trở thành chó nhà.
"Cạch"
Khóa cài đã đóng lại.
Thưởng Nam khựng lại, rồi lại tiến thêm một bước, gần con sói hơn. Thưởng Nam đưa tay ôm lấy con sói, vùi đầu vào bộ lông dày và mềm mại ở cổ con sói, dịu dàng nói: "Tiêu Nhai, bây giờ cậu là cún con của riêng tôi rồi."
KẾT THÚC!