(Mình sửa cách xưng hô của bố mẹ Thưởng Nam sang anh -em cho phù hợp với tuổi, bác nào thấy chỗ mình chưa sửa được nhắc mình nhe, thank you)
Ăn tối xong, Thưởng Nam được Trương Tâm Tâm và Thưởng Anh Thụ dắt đi dạo phố. Hai người lớn khi yêu cũng rất thích lang thang trên phố, giờ có Thưởng Nam tham gia, chuyến đi hai người biến thành ba người, với điều kiện Thưởng Nam không khóc nháo, thì vẫn sẽ thú vị hơn trước một chút.
Trương Tâm Tâm nói xong có chút hối hận, bà nắm tay Thưởng Nam: "Sao cứ phải chơi với Tiểu Minh chứ? Trong khu nhà có rất nhiều đứa trẻ đáng yêu mà, sao lại cứ thích nó vậy?"
Vẻ ngoài của Hữu Minh, nói dễ nghe thì là ngoan ngoãn, nói khó nghe thì là nhút nhát, không cởi mở, rụt rè sợ sệt, thực sự rất khó khiến người lớn yêu thích. Chỉ là trong sự không thích của Trương Tâm Tâm, còn có thêm một phần đồng cảm.
"Con thấy cậu ấy là một đứa trẻ tốt, trong phim truyền hình những đứa trẻ như vậy cuối cùng đều rất thành đạt." Thưởng Nam nhảy xuống cầu thang, Thưởng Anh Thụ đỡ lấy cậu, cười vang.
"Thằng nhóc này, bố mẹ nuôi con, con lại còn tính toán nuôi thêm một đứa bên ngoài nữa chứ." Thưởng Anh Thụ nhéo tai Thưởng Nam.
Thưởng Nam lắc đầu: "Lần này con thực sự muốn làm bạn với Hữu Minh."
Trương Tâm Tâm: "Vậy trước đây sao con không chơi với người ta?"
"Bây giờ con lớn rồi, con trưởng thành rồi." Thưởng Nam thành thạo nắm bắt được cặp bố mẹ còn trẻ tuổi của mình.
Trương Tâm Tâm cười ngả nghiêng, đứa trẻ cố tỏ ra trưởng thành chỉ khiến bản thân cậu trông đáng yêu và trẻ con hơn. Bà cười xong, vuốt tóc ra sau tai, ngồi xổm xuống, sửa lại cổ áo Thưởng Nam: "Vậy ngày mai bố mẹ sẽ đi thăm chú Hữu và dì Lý, chúng ta thì chịu trách nhiệm thuyết phục người lớn, còn Tiểu Minh thì tự con lo nhé."
Thưởng Anh Thụ vỗ đầu Thưởng Nam: "Cố lên."
Thưởng Nam không thể làm những động tác quá trẻ con, cậu gật đầu, dùng giọng nói non nớt nghiêm túc nói: "Dạ."
Trương Tâm Tâm và Thưởng Anh Thụ lại một lần nữa cười ngả nghiêng.
Thưởng Nam: "..."
Trên phố có vô vàn cửa hàng, trang trí bằng đèn neon sặc sỡ. Người đi bộ ăn mặc mát mẻ, thỉnh thoảng có chiếc xe kem chạy qua phát ra những bản nhạc thiếu nhi vui tươi.
Thưởng Nam được nhận một phần kem lớn với ba viên kem, bên trên rưới rất nhiều sốt dâu tây, có năm quả dâu tây nguyên vẹn, chua chua ngọt ngọt. Ngoài kem, Trương Tâm Tâm còn mua cho Thưởng Nam một cây kẹo bông gòn, to hơn đầu Thưởng Nam hai cỡ, giống như đang cầm một đám mây trong tay.
Trương Tâm Tâm thích mua quần áo, nửa sau buổi dạo phố là sân chơi của Trương Tâm Tâm, Thưởng Nam và Thưởng Anh Thụ đều là khán giả, Thưởng Anh Thụ còn kiêm luôn chức vụ túi tiền và người vận chuyển.
Thấy Thưởng Nam có vẻ buồn ngủ, Trương Tâm Tâm mới dừng lại: "Thôi được rồi, Tiểu Thụ, anh cõng Tiểu Nam về nhà đi."
Thưởng Nam giơ kẹo bông gòn, nằm sấp trên lưng Thưởng Anh Thụ, trong mũ của cậu còn được Trương Tâm Tâm đặt hai chiếc vòng tay của bà, tận dụng hết mức.
Cậu đã buồn ngủ, ngay cả khi nhìn những vì sao trên trời, cậu cũng cảm thấy chúng phân tán thành vô số hạt, bầu trời đêm rộng lớn trở nên chật chội vô cùng. Trước mắt cậu hiện lên hình ảnh Hữu Minh rụt rè lo lắng, như đang ở trong một trạng thái hoảng loạn tột độ, đến mức không được ăn no.
Nếu cậu là người lớn, thì cậu có thể có nhiều cách để cứu Hữu Minh khỏi cuộc sống đáng sợ đó. Nghĩ đến đây, Thưởng Nam nhìn vào tay mình, và cả Trương Tâm Tâm đang đi bên cạnh vừa nói vừa cười. Đáng tiếc, ở thế giới này, cậu cũng như Hữu Minh, đều chỉ là trẻ con. Cậu chỉ có thể cố gắng đối xử tốt với Hữu Minh, để tuổi thơ của Hữu Minh không hoàn toàn là một màu xám xịt u ám, cũng không hoàn toàn là người cha bạo lực và người mẹ yếu đuối.
"Tiểu Nam, không ăn sẽ chảy ra đấy." Thưởng Anh Thụ nhắc nhở Thưởng Nam.
Thưởng Nam "À" một tiếng: "Con định ngày mai cho Hữu Minh ăn."
"Nhưng sẽ chảy ra nên con cứ tự mình ăn đi, ngày mai con lại lấy một hộp bánh quy khác cho Tiểu Minh." Thưởng Anh Thụ nói chậm rãi, "Trước khi tốt với người khác, phải tốt với bản thân trước, nếu không người khác sẽ coi thường con."
Không nghe thấy Thưởng Nam trả lời, Thưởng Anh Thụ nghĩ là do Thưởng Nam còn nhỏ quá, có thể không hiểu, nên không nói tiếp nữa.
Trẻ con kết bạn, cũng thật là một chuyện phiền phức đáng kể.
_
Phải đến cuối tuần Thưởng Anh Thụ mới có thời gian, nên thời gian đến thăm gia đình Hữu Minh từ ngày hôm sau đã dời sang cuối tuần đó. Trương Tâm Tâm không muốn đến tay không, cũng không muốn làm việc vô ích, bà đã dậy sớm tinh mơ gõ cửa nhà hàng xóm, sau khi được Lý Mạn Thanh đồng ý, bà mới trở về nhà mình.
Đi thăm nhà người khác, dù là hàng xóm cũng nên trang trọng một chút, nhưng nếu đến mà không gặp được thì lại rất không đáng.
Thưởng Nam lại mặc một bộ quần áo mới, áo sơ mi trắng tay ngắn và quần short đen, trang phục rất học sinh, giống như đồng phục của một số trường trung học, trông rất ngoan ngoãn.
Cậu không biết Trương Tâm Tâm đã mua cho mình bao nhiêu bộ quần áo mới, dù sao cũng có một tủ quần áo riêng để đựng.
"Nếu không phải vì con, mẹ mới không muốn đến nhà cái thằng nghiện rượu chết tiệt đó. Thứ Bảy tuần này, lát nữa chúng ta đến có khi ông ta còn chưa tỉnh ngủ ấy chứ, haiz..." Trương Tâm Tâm đầy vẻ khinh bỉ, bà nói chuyện khắc nghiệt: "Nói chuyện với Lý Mạn Thanh cũng mệt nữa, giọng nói nhỏ xíu, lại cứ động một chút là như muốn khóc, ở chung với người như vậy thật sự rất khó chịu. Thôi, Tiểu Nam con cũng không hiểu đâu, bây giờ trong mắt con chỉ có Tiểu Minh thôi."
"Đứng đầu đương nhiên là mẹ." Thưởng Nam không chút do dự nói, câu hỏi này cậu giỏi nhất, ai hỏi thì thích người đó nhất.
Thưởng Anh Thụ đang ăn sáng nghe thấy: "Thế còn bố thì sao?"
"Bố và mẹ đứng đồng hạng nhất."
"Con còn biết đứng đồng hạng nhất nữa sao?"
"Đương nhiên." Dù sao bản chất cậu cũng đã trưởng thành, nếu thể hiện hết ra chắc sẽ dọa Trương Tâm Tâm và Thưởng Anh Thụ chết khiếp, để tránh trường hợp đó xảy ra, tốt nhất cậu vẫn nên ngây thơ một chút, nếu thông minh thì chỉ cần thông minh hơn bạn bè cùng trang lứa một chút là đủ rồi.
"Được rồi, đi lấy bánh quy đi," Trương Tâm Tâm vỗ Thưởng Nam, lấy ra một thỏi son từ trong túi xách, ngồi bên bàn ăn và tô lên.
Bà không trang điểm toàn bộ, gia đình Hữu Hữu Tài không xứng. Lý Mạn Thanh thì thôi đi, Trương Tâm Tâm từ tận đáy lòng ghét loại người như Hữu Hữu Tài.
Việc Lý Mạn Thanh lấy tiền khởi nghiệp của ông ta mà không bàn bạc trước khiến ông ta cảm thấy rất đáng ghét,ông ta hoàn toàn có thể ly hôn và kiện ra tòa, chứ không phải mượn cớ khởi nghiệp không thành mà ngày nào cũng chìm đắm trong men rượu, ngoài uống rượu ra thì là chơi game, đánh vợ, đánh con, quả thực là một tên khốn nạn.
Thưởng Nam nhớ lại bánh quy đã đưa cho Hữu Minh lần trước là vị mật ong, nên hôm nay cậu lấy loại khác, hôm nay là vị vani chanh.
Khi cậu ra khỏi phòng, Trương Tâm Tâm và Thưởng Anh Thụ đã đợi ở hành lang, Trương Tâm Tâm thúc giục: "Nhanh lên đi, lát nữa mẹ còn muốn đi đánh mạt chược."
Thưởng Nam tự mình mang vớ và giày, đôi giày đó không dễ mang, Thưởng Nam phải nhét mãi, mặt đỏ bừng, ngồi dưới đất đạp chân mang vào, dùng hết sức bình sinh, Trương Tâm Tâm và Thưởng Anh Thụ dựa vào tủ giày trò chuyện, không có ý định giúp đỡ chút nào.
Tuy nhiên, Thưởng Anh Thụ khuyến khích Thưởng Nam: "Trẻ không chịu khó, già hối hận."
Thưởng Nam: "..." Hình như không phải dùng như vậy.
Cuối cùng cũng mang xong, Trương Tâm Tâm nắm tay Thưởng Nam, gõ cửa nhà hàng xóm.
Người mở cửa là Lý Mạn Thanh, vẻ mặt Lý Mạn Thanh rất phức tạp, không phải không chào đón, ngược lại, Thưởng Nam còn thấy trên mặt bà ấy là sự kinh ngạc, niềm vui, sự lo sợ, và một số biểu cảm rất rất tinh tế.
"Mời vào đi." Lý Mạn Thanh nhường sang một bên, chắc hẳn bà ấy đã thay quần áo trước, không mặc đồ ở nhà mà mặc một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt chiết eo. Bà ấy gầy đáng thương, giống như Hữu Minh, như một cây sào đứng trên mặt đất, dưới xương quai xanh có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ của xương sườn, chiếc váy mặc trên người rộng hoác.
Trương Tâm Tâm đưa hộp quà trong tay ra cho Lý Mạn Thanh: "Lần trước đến nhà chị chơi là sinh nhật Tiểu Minh hai năm trước rồi, sau này thật là xa lạ, mốt phải thường xuyên qua lại nhé, chúng ta là hàng xóm mà." Bà tự nhiên chết đi được, mắt cười híp lại, hoàn toàn không nhìn ra trước khi ra khỏi nhà thực ra vẫn còn nhớ mấy ván mạt chược của mình.
Lý Mạn Thanh nhìn hộp quà trước mắt, bao bì đẹp đẽ, vừa nhìn đã thấy rất quý giá, bà vội vàng đưa tay từ chối: "Cái này tôi không thể nhận, hai người có thể đến chơi, tôi đã thấy rất vui rồi."
"Một chút lòng thành thôi, chị cứ nhận đi." Thưởng Anh Thụ nói.
Thưởng Nam cũng phụ họa: "Đúng rồi, dì ơi, dì cứ nhận đi ạ."
Lý Mạn Thanh lúc này mới cẩn thận nhận lấy hộp quà, miệng không ngừng nói cảm ơn, nhìn rất đáng thương.
Bà ấy cất quà xong, pha vài tách trà đặt trước mặt ba người: "Trà này do nhà máy chế biến tôi làm, là trà trước tiết Thanh Minh, hai người thử xem." Nói xong, bà ấy lại vội vàng vào nhà bưng ra một đĩa hạt dưa, lạc và kẹo.
“Hữu Hữu Tài tối qua tăng ca muộn quá, bây giờ vẫn chưa tỉnh, Tiểu Minh cũng đang ngủ,” Lý Mạn Thanh không nhút nhát như Trương Tâm Tâm nói, chỉ là vài phút đầu bà ấy rất ngượng ngùng và không tự nhiên, sau khi tiếp xúc, Thưởng Nam phát hiện bà ấy là một người khá cởi mở, nhiều chủ đề mà Trương Tâm Tâm trò chuyện bà ấy cũng có thể tiếp lời, còn có thể có những quan điểm riêng của mình, “Tiểu Nam có muốn chơi với Tiểu Minh không, tôi đi gọi thằng bé.” Lý Mạn Thanh nói, định đứng dậy từ ghế sofa.
"Không cần, không cần," Thưởng Nam ôm bánh quy nhảy xuống đất, "Dì Lý, dì cứ nói chuyện với bố mẹ cháu đi ạ, phòng Tiểu Minh ở đâu, cháu tự đi gọi cậu ấy là được rồi."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thưởng Nam, lòng Lý Mạn Thanh mềm nhũn, bà đưa tay chỉ một hướng.
Thưởng Nam ôm bánh quy đi về phía căn phòng đó.
Trước khi đến nhà Hữu Minh, Thưởng Nam đã tưởng tượng căn nhà này sẽ cũ nát đến mức nào, có lẽ ánh sáng rất kém, như thể sống ở nơi sâu hàng vạn mét dưới đáy biển. Nhưng khi thực sự ở trong đó, Thưởng Nam mới phát hiện căn nhà này cũng không tối như mình nghĩ, chỉ là đồ đạc chẳng còn mấy món nguyên vẹn, thời gian sử dụng nhìn là biết đã lâu năm, dưới chân bàn trà kê sách, một góc sofa đã lún xuống, trên tường trắng có đủ loại vết xước... Đúng là rất nát rồi.
Chắc chắn là do Hữu Hữu Tài đập phá, Thưởng Nam nghĩ.
Phòng của Hữu Minh không có khóa cửa, vị trí đáng lẽ phải có khóa cửa chỉ còn lại một lỗ hổng đen sì, chắc là bị đập nát rồi.
Thưởng Nam nhìn cái lỗ khóa trống rỗng đó, đại khái có thể hình dung ra nó đã biến mất như thế nào – Hữu Hữu Tài uống rượu say quá, lại bắt đầu nổi điên đánh người, đánh Lý Mạn Thanh thấy chưa hả giận, lại muốn đánh Hữu Minh. Hữu Minh sợ bị đánh, chạy vào phòng trốn và khóa cửa lại, cuối cùng khóa cửa bị Hữu Hữu Tài đang nổi điên đập nát, và Hữu Minh non nớt đã phải chịu một trận đòn tàn bạo đầy phẫn nộ sau khi Hữu Hữu Tài bị khiêu khích.
Thưởng Nam nhẹ nhàng đẩy cửa, thò đầu vào.
14 đã cung cấp cho cậu toàn cảnh căn phòng của Hữu Minh, vật thật không khác gì so với toàn cảnh mà 14 cung cấp, nhưng Thưởng Nam cảm nhận được sự ẩm ướt và u ám mà chỉ nhìn bằng mắt thường không thể cảm nhận được.
Cực kỳ ẩm, cực kỳ ướt, mặc dù không có chỗ nào có nước trong tầm mắt.
Hữu Minh nằm trên giường, đắp chăn, đang ngủ say. Mấy hôm trước khi gặp, trên mặt cậu ta vẫn còn những vết bầm tím rất rõ, hôm nay đã không còn nhiều, có lẽ là do khả năng phục hồi của trẻ con mạnh mẽ, trên mặt Hữu Minh chỉ còn lại những vết thương rất nhạt.
Thưởng Nam nhẹ nhàng di chuyển, thấy sắp đến giường Hữu Minh thì tiếng động của hộp bánh quy trong lòng làm Hữu Minh tỉnh dậy. Hữu Minh mở mắt, vô hồn nhìn trần nhà đã bị mốc một chút, nhìn một lúc, cậu ta mới di chuyển ánh mắt về phía nguồn phát ra tiếng động.
Nhìn thấy Thưởng Nam, đôi mắt vô hồn của cậu ta càng trở nên vô hồn hơn, cậu ta ngồi dậy: "Tôi đang mơ sao?"
"Không phải mơ," Bị phát hiện rồi, Thưởng Nam dứt khoát sải bước đi tới, mặc dù phòng Hữu Minh tổng cộng cũng chẳng đi được mấy bước, rất nhanh, cậu đứng bên giường Hữu Minh, đặt hộp bánh quy lên cốc của Hữu Minh, "Tôi đến nhà cậu chơi."
Tai của chú bạch tuộc nhỏ rất thính, cậu ta nghe kỹ một lúc, rồi hiểu ra, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Cậu và bố mẹ cậu đến cùng nhau."
"Ừm, họ đến thăm bố mẹ cậu, còn tôi đến để kết bạn với cậu." Lúc này Thưởng Nam thật sự bực mình vì mình không phải là một đứa trẻ nên không thể hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của một đứa trẻ thực sự.
Hữu Minh nhìn cả hộp bánh quy trên cốc, là một hương vị mới, cậu ta chậm rãi hỏi: "Tại sao cậu cứ phải làm bạn với tôi? Cậu thích tôi lắm sao?"
"Đúng vậy, tôi rất thích cậu." Không nói về nhiệm vụ, Thưởng Nam thật lòng cảm thấy đứa trẻ Hữu Minh này khá đáng thương, đáng được đồng cảm, cũng đáng được gặp những người lương thiện hơn, ví dụ như chính mình.
"Bố tôi còn không thích tôi, tại sao cậu lại thích tôi?" Hữu Minh ngước mắt nghiêng đầu nhìn Thưởng Nam: "Hơn nữa tôi không có đồ chơi để chơi cùng cậu, cũng không thể tặng cậu bánh quy ngon như thế này, bố tôi là kẻ nghiện rượu, bạo lực trong lời kể của người khác, tôi cũng là một đứa trẻ đáng ghét, tại sao cậu lại thích tôi?" Ban đầu giọng nói của cậu ta nghe có vẻ yếu ớt nhưng thực ra rất bình tĩnh, một sự bình tĩnh không giận, một sự thất vọng mà dù có chết ngay giây sau cũng không khiến người ta bất ngờ hay đau lòng.
Thưởng Nam ngồi xổm xuống, nằm sấp trên tấm chăn mỏng của Hữu Minh, nghiêm túc và kiên trì nói: "Là duyên phận đấy, Hữu Minh, cậu có biết duyên phận không? Chúng ta trở thành bạn bè chính là duyên phận đấy." Đôi mắt sáng long lanh của cậu còn rạng rỡ và đẹp hơn cả mặt trời bên ngoài. Hữu Minh nhìn đối phương, cảm thấy trước mắt trở nên sáng sủa hơn nhiều.
Không phải Thưởng Nam chiếu sáng căn phòng của cậu ta, mà là Thưởng Nam chiếu sáng đôi mắt cậu ta, bất kể cậu nhìn vật thể nào, vật thể đó đều rạng rỡ và sáng hơn trước.
Rất lâu sau, khi Thưởng Nam tưởng mình sắp thất bại nữa rồi, bàn tay Hữu Minh từ trong chăn thò ra.
Thưởng Nam tưởng cậu ta định đưa tay lấy bánh quy, vì mấy ngày trước trông Hữu Minh rất thích bánh quy, nhưng Hữu Minh lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của Thưởng Nam, cậu ta đưa tay ra để chạm vào mắt cậu.
Sự lạnh lẽo từ ngón tay Hữu Minh khiến Thưởng Nam không kìm được rụt người lại, mí mắt cậu không ngừng run rẩy, lông mi cũng khẽ run lên không kiểm soát dưới đầu ngón tay của Hữu Minh. Có lẽ là ảo giác, khi Hữu Minh chạm vào mắt mình, cậu thấy trên đầu ngón tay trỏ của đối phương xuất hiện một đoạn vật thể mềm mại màu đen rất nhỏ và mảnh.
[14: Không phải ảo giác, bạch tuộc con không kìm được thò xúc tu ra một chút.]
Hữu Minh rút tay về: "Nhưng tôi không có nhiều thời gian chơi với cậu, tôi phải giúp mẹ làm việc nhà, sức khỏe mẹ tôi không tốt, lại còn phải đi làm, nhưng nếu không làm xong việc nhà, bố sẽ tức giận đánh bà ấy, cũng sẽ đánh tôi."
"Vậy thì mỗi ngày cậu làm xong việc nhà thì đến nhà tôi chơi đi," Thưởng Nam nói, đột nhiên nhớ đến cuộc trò chuyện giữa Trương Tâm Tâm và Thưởng Anh Thụ không lâu trước đây, cậu quay đầu nhìn về phía phòng khách, rồi thu tầm mắt lại, "Bố mẹ cậu không định cho cậu đi mẫu giáo sao?"
"Mẫu giáo?" Ánh mắt Hữu Minh lộ vẻ mơ hồ, rõ ràng cậu ta không biết mẫu giáo là gì. Thưởng Nam vừa nhìn thấy chiếc tivi duy nhất trong nhà Hữu Minh có thể dùng để thu thập thông tin từ bên ngoài đã bị hỏng, trên đó có một vết nứt dài và to, kéo dài từ góc trên bên phải xuống góc dưới bên trái, rõ ràng đã bị hỏng rồi.
Thưởng Nam không biết giải thích mẫu giáo cho Hữu Minh thế nào, nói quá chuyên nghiệp lại không hợp với tuổi hiện tại của cậu, cậu suy nghĩ một lát, nói: "Là trường học mà chúng ta, trẻ con, đi học."
"Họ không nói là sẽ cho tôi đi mẫu giáo." Hữu Minh cúi đầu, rồi lại chợt ngẩng đầu: "Vậy cậu đi mẫu giáo, chắc sẽ kết được rất nhiều bạn mới nhỉ."
"Nhưng tôi chỉ muốn chơi với Hữu Minh thôi." Thưởng Nam lười chơi trò gia đình với một đám nhóc con, may mà Hữu Minh là đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nếu Hữu Minh là một đứa trẻ quỷ quái, thì cậu thực sự không biết phải làm sao nữa.
Khóe miệng Hữu Minh xuất hiện một nụ cười rất nhạt: "Vậy tôi cũng chỉ chơi với Tiểu Nam thôi."
"Ừ!" Thưởng Nam gật đầu mạnh: "Sau này bố cậu mà đánh cậu nữa thì cậu cứ chạy sang nhà tôi, chúng ta đặt một ám hiệu nhé, đến lúc đó cậu ở ngoài cửa nói ám hiệu, tôi sẽ biết là bố cậu lại đánh cậu rồi, tôi sẽ lập tức ra mở cửa cho cậu."
"Ám hiệu gì?" Tinh thần Hữu Minh đã tốt hơn trước một chút, vẻ u ám nhút nhát trên mặt cũng phai nhạt đi một chút.
"Cậu cứ nói..." Thưởng Nam không tốn nhiều thời gian, gần như không suy nghĩ gì, cậu đã nghĩ ra một cái: "Đến lúc đó, cậu cứ nói, 'Tiểu Nam mở cửa, Tiểu Nam mở cửa, tôi là Bạch Tuộc nhỏ'."
Đôi mắt Hữu Minh khẽ rung động, ngón tay cậu ta siết chặt trên chăn, giọng nói trở nên cực kỳ lạnh lẽo: "Bạch tuộc?"
"Bạch tuộc thì sao?" Thưởng Nam cười, tùy tiện ra hiệu: "Bạch tuộc con là con vật nhỏ mà tôi thích nhất."
Nghe Thưởng Nam nói chỉ vì thích bạch tuộc, ngón tay Hữu Minh nắm chặt mới từ từ buông ra, trên mặt cậu ta xuất hiện vẻ kinh ngạc và vui mừng mà lúc nãy không có: "Cậu thích bạch tuộc sao? Rất nhiều người không thích, họ thích mèo con, chó con và thỏ con hơn... Bạch tuộc đáng sợ lắm, nó có rất nhiều xúc tu, lại có giác hút rất khỏe, vừa ướt vừa trơn, trông cũng không đẹp mắt."
"Nhưng tôi thích, tôi thấy bạch tuộc đáng yêu lắm."
"Thế bạch tuộc to thì sao?"
"To cỡ nào?"
Hữu Minh nhìn quanh phòng mình: "Bạch tuộc lớn có thể lấp đầy cả phòng của tôi, cậu cũng thích không?"
Hữu Minh có thể lớn đến thế sao? Thưởng Nam thầm nghĩ có chút ngạc nhiên, nhưng không sao cả, dù Hữu Minh có to hơn cả tòa nhà này, cậu cũng sẽ nói thích, hơn nữa, tối hôm đó cậu vốn đã thấy xúc tu bạch tuộc khá đáng yêu, còn biết tự mình dò dẫm khắp nơi, chỉ là tổng thể trông hơi đáng sợ.
"Thích." Thưởng Nam khẳng định gật đầu.
Sau khi Thưởng Nam trả lời, cậu nhìn thấy nụ cười đầu tiên có thể gọi là rạng rỡ trên khuôn mặt Hữu Minh sau bao lâu, đôi mắt cười trong sáng vô cùng: "Tôi, cũng rất thích bạch tuộc, Tiểu Nam, chúng ta thực sự rất có duyên phận đấy."
Nhìn Hữu Minh cười, rõ ràng là một chuyện khiến Thưởng Nam cảm thấy vui vẻ, nhưng cậu lại thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu, ngay cả lông tay cũng dựng đứng lên một cách kỳ cục.
Khi cậu nhìn lại Hữu Minh, đối phương lại là vẻ nhút nhát cẩn trọng vô cùng.
[14: Tôi chỉ nói cậu ta còn nhỏ tuổi thôi, nhưng cậu ta là quái vật mà, cậu ta có thể làm ra chuyện chui vào bụng phụ nữ mang thai, chúng ta không thể coi cậu ta là một đứa trẻ bình thường hay một con bạch tuộc bình thường được.]
[14: Quái vật hệ động vật có ý thức lãnh thổ cực mạnh, cậu chủ động đề nghị kết bạn với cậu ta, cậu ta chấp nhận thiện ý của cậu, vậy thì trong mắt cậu ta, cậu chính là người của cậu ta rồi, không phải người thân, mà là một mối quan hệ hữu nghị không có huyết thống. Thiết lập quan hệ hữu nghị với một con quái vật, không khác gì đã bước một chân vào địa ngục.]
Ngày thứ Bảy này đối với gia đình Thưởng Nam, cũng như đối với Hữu Minh và Lý Mạn Thanh, không nghi ngờ gì nữa là một ngày cuối tuần hoàn hảo.
Trương Tâm Tâm thay đổi hoàn toàn sự khắc nghiệt trước đây đối với Lý Mạn Thanh, bà khen ngợi Lý Mạn Thanh ba trăm sáu mươi độ, nói: "Lý Mạn Thanh chỉ hơi yếu đuối thôi, cô ấy chỉ cần mạnh mẽ lên, cuộc sống chắc chắn sẽ rất thoải mái."
Thưởng Anh Thụ dội gáo nước lạnh vào bà: "Yếu đuối đã hủy hoại cô ấy rồi."
Dội xong một gáo, ông tiếp tục dội gáo thứ hai: "Cũng hủy hoại cả Tiểu Minh nữa."
Vẻ mặt Trương Tâm Tâm lập tức héo hon, phụ nữ dễ bị gia đình và đàn ông ràng buộc nhất. Khi bà đi học, trong lớp có những cô gái vì sinh con mà nghỉ học, ngược lại, các chàng trai, dù là học hành hay sự nghiệp đều không bị ảnh hưởng chút nào, trông rất phóng khoáng. Những người vật lộn trong vũng lầy của hôn nhân bất hạnh, thường cũng là phụ nữ.
Thưởng Nam xem phim hoạt hình, ôm dưa hấu, nhiệm vụ tiến triển thuận lợi, tâm trạng của cậu khá tốt.
Hữu Minh cũng vậy, Lý Mạn Thanh còn làm thêm một món mặn. Mặc dù Hữu Hữu Tài dậy muộn hoàn toàn không biết gia đình Thưởng Nam đã đến thăm, nhưng ông ta cũng cảm nhận được không khí trong nhà dường như khác với trước đây, ông ta liền hỏi một câu, Lý Mạn Thanh cũng không giấu giếm, nói hết.
Hữu Hữu Tài nghe xong lại sa sầm mặt: "Sao không gọi tao dậy? Khách đến mà tao ngủ, thật là." Trước khi nghiện rượu, ông ta thực ra còn điển trai hơn cả Thưởng Anh Thụ, nếu không thì Lý Mạn Thanh, một người cũng là đại mỹ nhân chưa chắc đã để mắt đến ông ta.
Lý Mạn Thanh bưng món ăn đặt trước mặt Hữu Hữu Tài, thấy sắc mặt Hữu Hữu Tài không tốt, bà ấy run rẩy trả lời: "Thấy ông ngủ say, nên không gọi ông dậy."
Hữu Hữu Tài kéo chai rượu uống dở từ hôm qua trên bàn, rót một cốc, uống một ngụm lớn, nuốt xong,ông ta chép miệng đột nhiên ngẩng đầu lên, đặt cốc rượu mạnh xuống bàn, đôi mắt đỏ ngầu hung dữ nhìn Lý Mạn Thanh: "Mày không gọi tao dậy, là cố ý muốn xem tao bẽ mặt phải không? Cố ý muốn cho người khác biết tao ở nhà ngủ đến trưa muộn?!"
Ông ta nói xong lại vỗ một cái vào bàn, Lý Mạn Thanh sợ hãi run rẩy người, co vai lại liên tục nói không phải, không phải.
Nhưng đã quá muộn, một ly rượu vào bụng, cồn xộc thẳng lên não, Hữu Hữu Tài giơ tay tát một cái mạnh vào mặt Lý Mạn Thanh, bà ấy ôm mặt loạng choạng ngã xuống ghế sofa, dép lê rơi mất một chiếc.
Lý Mạn Thanh nằm sấp trên ghế sofa khóc nức nở, xương sống sau lưng đội vải áo lên, gầy yếu không chịu nổi. Thân hình Hữu Hữu Tài cường tráng, một cái tát hầu như đã khiến Lý Mạn Thanh mất ý thức.
Hữu Hữu Tài đánh xong vẫn chưa đủ, đứng dậy đá đổ chiếc ghế, quay người túm lấy tóc Lý Mạn Thanh, dùng sức kéo mạnh bà ấy ra khỏi ghế sofa. Thấy nửa khuôn mặt Lý Mạn Thanh sưng vù đau đớn, trong lòng ông ta trỗi dậy một kh*** c*m ẩn giấu. Ông ta cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con tiện nhân, đồ sao chổi, hại tao một lần chưa đủ, còn muốn hại tao lần thứ hai! Hả?!"
Lý Mạn Thanh run rẩy khắp người, vừa khóc vừa cầu xin, nhưng vô ích.
Ngôi nhà cách âm không tốt, tiếng khóc cầu xin của Lý Mạn Thanh và tiếng chửi bới, đập phá của Hữu Hữu Tài, Hữu Minh ở trong phòng mình nghe rõ mồn một.
Cách một bức tường khác, Hữu Minh đang nằm sấp trên bức tường đó lắng nghe, cậu ta nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của nhà Thưởng Nam, giống như thế giới cổ tích.
Khi nghe thấy Hữu Hữu Tài cười gian nói "đi gọi thằng súc sinh kia ra đây", cơ thể Hữu Minh run rẩy dữ dội.
Hữu Minh áp sát vào bức tường giáp với phòng Thưởng Nam, đầu xúc tu cậu ta thò ra và bám vào bức tường khẽ vỗ vào tường. Giọng nó khẽ khàng yếu ớt: "Tiểu Nam, Tiểu Nam, tôi là Bạch Tuộc nhỏ."