Đứa trẻ đang ốm, trong thời gian ngắn ngủi có được quyền được chiều chuộng, mọi ước muốn đều được thực hiện.
Trừ việc ăn kem.
Trời nóng bức, Thưởng Nam cầm một cốc nước nóng trong tay, cậu đã hạ sốt và đã trở về từ bệnh viện. Mặt trời bên ngoài sắp lặn, ánh vàng chói lọi nhanh chóng thu lại, chỉ còn lại một vệt vàng cuối cùng ở phía tây của thành phố nhỏ này.
Vệt sáng cuối cùng biến mất, bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa lạch cạch, tiếng túi ni lông cọ xát, và tiếng giày cao gót của Trương Tâm Tâm vang trên hành lang.
Bà cười ha hả: "Tiểu Minh, vào đi, vào đi, đừng ngại mà, Tiểu Nam đang xem phim hoạt hình, hai đứa cùng xem đi, dì nấu cơm, dì mua tôm càng xanh đấy."
Không nghe thấy Hữu Minh nói gì, nhưng nghe thấy tiếng cười lớn của Trương Tâm Tâm vài giây sau đó.
Bà vừa cười vừa mở cửa, Hữu Minh ngây ngốc bị bà đẩy vào nhà, bà cúi người xách một túi rau lớn bên chân, bước vào nhà tiện tay đóng cửa lại.
Nhìn thấy Hữu Minh Thưởng Nam lập tức thu lại vẻ yếu ớt, cậu vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho Hữu Minh đến ngồi cạnh.
"Phim hoạt hình, kể chuyện bắt ma, hay lắm." Thưởng Nam chỉ vào tivi nói.
Hữu Minh mặc đồ gần giống lần đầu gặp, điểm khác biệt duy nhất là màu áo ba lỗ khác nhau, hôm nay mặc màu vàng sáng, cũng hơi rộng, quần lửng trắng, trông có vẻ như đã được cố ý mặc đẹp, vì bình thường Hữu Minh luôn mặc đồ xám xịt dù là màu đen hay trắng, cậu ta mặc lên người luôn có một cảm giác u ám ẩm ướt khó tả, giống như góc ban công không bao giờ được chiếu sáng, giống như vô số con suối bỏ qua một vùng đất, đất khô cằn đến nứt nẻ.
Hai tay Hữu Minh nắm chặt vạt áo, từ từ đi đến chỗ bên cạnh Thưởng Nam, bàn tay cậu ta cẩn thận đặt lên ghế sofa mềm mại xinh xắn, cơ thể tỏ ra cẩn thận và căng thẳng hơn, cậu ta căng cứng cả người như thể sợ làm hỏng ghế sofa vậy.
Thưởng Nam túm lấy điều khiển từ xa, nhét vào tay Hữu Minh: "Cậu muốn xem gì, tự chọn đi."
"Cứ cái này đi." Hữu Minh nắm điều khiển từ xa đặt lên bàn trà:"Cậu nói hay thì là hay."
Vẻ ngoài của Hữu Minh từ đầu đến chân, từ sợi tóc đến toàn bộ con người cậu ta đều toát ra một cảm giác ngoan ngoãn, phục tùng không tả xiết, như thể cậu nói gì là thế nấy, cậu ta sẽ không bao giờ phản kháng.
Trương Tâm Tâm bưng một đĩa dưa lưới đã cắt sẵn và mấy quả xoài lớn do bà tự cắt ra, bà ngồi xổm trước bàn trà: "Tiểu Nam vừa hạ sốt, không thể ăn đồ lạnh nên Tiểu Minh chịu khó vậy nhé, đợi Tiểu Nam khỏi hẳn, dì sẽ mời hai đứa ăn kem cỡ siêu lớn."
Thưởng Nam dùng tăm xiên một miếng dưa lưới, quả thật không lạnh, thậm chí còn hơi ấm, dưa lưới ấm không thể nói là ngon hay không ngon, dù sao thì mùi vị cũng khá lạ.
Trương Tâm Tâm chuẩn bị trái cây cho hai đứa trẻ xong bèn quay lại bếp, Hữu Minh vẫn chưa động đũa.
"Ăn đi." Thưởng Nam nhận ra sự lúng túng của Hữu Minh, trực tiếp đưa đĩa dưa lưới vào tay Hữu Minh.
Hữu Minh nhìn phần dưa lưới đầy đặn trong tay mình: "Tôi... tôi không ăn hết."
"Ăn không hết thì đưa tôi ăn là được mà, nhưng tôi nghĩ chắc chắn cậu ăn hết được, lần trước cả hộp bánh quy lớn như vậy cậu còn ăn hết mà." Biểu cảm của Thưởng Nam khoa trương, nếu biểu cảm này xuất hiện trên mặt người lớn chắc chắn sẽ rất buồn cười, nhưng nếu do trẻ con làm ra thì vừa hay.
"Ừm, tôi cố gắng ăn." Hữu Minh không nỡ làm Thưởng Nam thất vọng.
Thực ra cậu ta thích trái cây và cả thịt nữa, các loại thịt đều thích, nếu là thịt sống thì cậu ta càng thích hơn.
Nhưng chỉ cần là thức ăn do Tiểu Nam cho, thì đó chính là thức ăn yêu thích nhất của cậu ta.
Xoài cần cả hai đứa tự bóc vỏ, Hữu Minh chưa từng ăn, ban đầu cậu ta chỉ có thể nhìn Thưởng Nam ăn trước rồi bắt chước động tác bóc vỏ của Thưởng Nam, cậu ta bóc rất khó khăn.
Thưởng Nam cũng bóc rất khó khăn, tay trẻ con nhỏ, năm ngón tay mập mạp. Biết Hữu Minh đang học theo mình, cậu bóc rất căng thẳng, thịt xoài trơn tuột, lúc nào cũng sẵn sàng bay ra khỏi tay. Sau khi bóc xong cả hai tay đều dính đầy nước xoài màu vàng, một ít thịt xoài còn dính trên ngón tay.
Thật bẩn thỉu.
Bao giờ mới lớn đây?
Trẻ con khi làm trẻ con thì muốn nhanh chóng lớn thành người lớn, người lớn khi làm trẻ con thì vẫn muốn nhanh chóng lớn thành người lớn, cuộc sống của một đứa trẻ con thật không dễ dàng gì.
Trương Tâm Tâm đã nấu một bữa tiệc thịnh soạn, mặc dù bà thường xuyên nấu những bữa tiệc như vậy nhưng mỗi lần nấu xong, bà đều tỏ ra như đã lâu lắm rồi không nấu một bữa ăn thịnh soạn.
Ba loại tôm càng xanh: sốt tỏi, hấp, cay tê. Bà làm mỗi loại một đĩa lớn, còn làm thêm vài món nguội và một món mì trộn, cùng với hai món rau xào cực kỳ sơ sài.
Khi bày món, Trương Tâm Tâm đặt một đĩa rau xào riêng cho Thưởng Nam và Hữu Minh, bà che mặt mỉm cười dịu dàng: "Trẻ con phải ăn nhiều rau vào nhé."
Thưởng Nam: "..."
Hữu Minh gật đầu lia lịa, thấy Trương Tâm Tâm nói gì cũng đúng.
Thưởng Anh Thụ từ bên ngoài trở về, ông đã bị gọi đi uống rượu sau khi tiêm xong cho Thưởng Nam, khi bữa ăn bắt đầu thì vừa hay ông về đến nhà.
Ông say rượu loạng choạng bước vào nhà, đầu đập vào tủ ở cửa, đá văng giày, đối mặt với ba cặp mắt nghi hoặc trong nhà, ánh mắt ông rơi vào đĩa tôm càng xanh đỏ au trên bàn ăn, ông lắc lắc đầu: "Tôm càng xanh à? Vậy anh cũng ăn một chút.”
Thưởng Nam bóc một con tôm càng xanh đặt vào lòng bàn tay Hữu Minh: "Ăn đi."
Những gì cậu có thể cho Hữu Minh lúc này chỉ có bấy nhiêu thôi, bánh quy, trái cây, tôm càng xanh, không thể cho cậu ta những thứ đặc biệt tốt, nhưng đó đã là những thứ tốt nhất mà Thưởng Nam năm tuổi có được.
Hữu Minh chưa bao giờ ăn tôm càng xanh, ngay cả nhìn cũng chỉ thấy trên biển quảng cáo của các cửa hàng tôm càng. Cậu ta biết sinh vật này khi xuống nồi sẽ chuyển sang màu đỏ, có một cặp càng to béo, cũng biết mùa thích hợp nhất để ăn tôm càng là mùa hè, và còn biết đây là một món ăn rất hợp để nhâm nhi rượu bia xem bóng đá, cậu ta thấy bố đã ăn khi uống rượu, ăn xong để lại một đống vỏ vụn cho mẹ dọn dẹp.
Ăn tôm càng không có phần của cậu ta. Cậu ta từng thấy mẹ mặc cả với người khác ở chợ rau củ nhưng bị người ta lợi dụng, mà dù sao đi nữa thì mẹ mua được tôm càng với giá ưng ý đều rất vui vẻ: "Tối nay Hữu Hữu Tài sẽ không nổi giận nữa nhỉ." Mẹ cậu ta nói vậy, càng tôm càng lớn sẽ chọc thủng túi ni lông, Hữu Minh cảm thấy hơi thở của mình cũng như những con tôm càng kia, càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng yếu ớt.
Cậu ta cũng muốn ăn, tại sao mẹ không cho cậu ta ăn?
Thưởng Nam lần lượt gắp cho Hữu Minh: "Hữu Minh, câuu phải tự gắp, gắp con to ấy."
Trương Tâm Tâm cắn càng tôm, đẩy đĩa tai heo trộn trước mặt mình sang trước mặt Hữu Minh: "Thử cái này đi, cũng ngon lắm đấy."
Thưởng Anh Thụ uống say, ban đầu Hữu Minh giật mình khi thấy Thưởng Anh Thụ say khướt trở về. Trước mắt cậu ta lập tức hiện ra khuôn mặt của bố bị rượu làm đỏ bừng trở nên méo mó biến dạng, la hét ầm ĩ, đập phá đá lung tung, cuối cùng bắt đầu đánh người. Cậu ta nghĩ tất cả mọi người uống rượu đều sẽ trở nên xấu xa, nghĩ rằng Thưởng Anh Thụ cũng có thể trở thành như bố mình.
Nhưng hiện thực không như cậu ta tưởng tượng, Thưởng Anh Thụ say rượu ngồi trên ghế, mặc cho Trương Tâm Tâm x** n*n mặt mình, cùng lắm ông mở mắt lẩm bẩm bất mãn vài câu, nhưng kết quả là Trương Tâm Tâm càng được đằng chân lân đằng đầu, còn Thưởng Anh Thụ hoàn toàn không có ý định động tay với Trương Tâm Tâm.
Không phải vấn đề của rượu, mà là vấn đề giữa bố và mẹ.
Trong lòng Hữu Minh dần dần thả lỏng, nhà của Tiểu Nam khác với nhà của cậu ta. Nhà của cậu ta có vô số chai bia, mùi cồn trong không khí có thể từ từ làm suy nhược và làm mềm thần kinh và cơ thể của cả con người, khiến người ta trở nên chán nản và yếu đuối. Nhà cậu ta còn có rất nhiều đồ đạc bị nứt, ngay cả chân bàn trà cũng bị khập khiễng một cái, trên tường không phải vết xước thì là vết máu, kết hợp lại, giống như một vũng bùn thối rữa bốc mùi.
Nhưng nhà Tiểu Nam thì khác, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, hơi giống mùi nước hoa, không nồng, dịu dàng như nước hồ cuối xuân, kính sáng và rèm cửa màu trắng, ghế sofa gọn gàng mềm mại, đồ đạc tuy đã lâu năm nhưng được bảo dưỡng rất tốt, còn có ảnh gia đình, mỗi góc đều đang kể cho khách đến chơi biết chủ nhân sống ở đây hạnh phúc đến nhường nào.
“À này, chuyện mẫu giáo của Tiểu Nam, anh đã bàn bạc với ông Vương rồi, cứ cho nó vào trường tư của ông ấy, tuy học phí hơi đắt nhưng rất đáng giá.” Thưởng Anh Thụ chống cằm, vừa ngủ gật vừa nói. Nói xong, ông nhìn Hữu Minh đang ngấu nghiến ăn mì sợi đối diện: “À này, Tiểu Minh, chú nhớ cháu lớn hơn Tiểu Nam nhà chú một chút, mẹ cháu có nói khi nào cho cháu đi mẫu giáo không?”
Hữu Minh từ từ đặt bát xuống, lắc đầu: "Chưa nói bao giờ ạ."
"Trường học thì vẫn phải đi chứ, dù thế nào cũng phải cho cháu đi học, chuyện người lớn thì người lớn tự giải quyết, liên lụy đến trẻ con thì tính sao," Trương Tâm Tâm thành thạo bóc vỏ tôm:"Tiểu Minh, đến lúc Tiểu Nam đi mẫu giáo rồi, sẽ không có ai chơi cùng cháu nữa đâu."
Hữu Minh có chút ngượng ngùng: "Cháu không biết mẹ có cho cháu đi mẫu giáo không." Trước khi Tiểu Nam nhắc đến, cậu ta còn không biết mình bây giờ nên đi mẫu giáo.
Cậu ta muốn học cùng mẫu giáo với Thưởng Nam, nhưng vừa rồi bố Tiểu Nam nói Tiểu Nam sẽ đi trường tư. Hữu Minh không hiểu "tư" nghĩa là gì, nhưng Thưởng Anh Thụ lại nói tiếp là "đắt hơn". "Đắt hơn" có nghĩa là cần rất nhiều tiền, điều này Hữu Minh hiểu. Nhà cậu ta không có tiền, không thể đi học trường rất đắt, nên cậu ta không thể học cùng mẫu giáo với Tiểu Nam.
"Đợi vài ngày nữa, dì sẽ tìm cơ hội nói chuyện với mẹ cháu, dì sẽ gợi ý cho mẹ cháu." Trương Tâm Tâm nháy mắt với Hữu Minh.
Thưởng Nam cắn thịt tôm, đợi mãi cuối cùng cũng có cơ hội mở lời: "Con không muốn đi trường tư, con muốn học cùng mẫu giáo với Hữu Minh."
“Hồ đồ,” Thưởng Anh Thụ buồn ngủ không chịu nổi, nhưng vẫn phải dạy dỗ cậu con trai cưng bỗng nhiên nổi loạn: “Cơ hội này là bố khó khăn lắm mới giành được đấy, con nhà người ta học trường đó, bố mẹ hoặc là làm quan chức hoặc là kinh doanh kiếm nhiều tiền, bố đang trải đường cho con đấy, con đừng có không biết điều chứ.”
"Nhưng con muốn ở cùng Hữu Minh." Thưởng Nam khẽ nói.
Trẻ con thật phiền phức, không có chút quyền tự quyết nào cả.
"Tan học cũng có thể chơi cùng mà, dù là bạn thân thì cũng không phải lúc nào cũng ở cùng nhau đâu." Trương Tâm Tâm nói, trong lòng nghĩ, bạn thân gì chứ, đợi Tiểu Nam đi mẫu giáo, thấy được thế giới muôn màu rồi, nói không chừng còn quên cả tên Hữu Minh ấy chứ, trẻ con hay quên nhất, cũng là vô lương tâm nhất.
Thưởng Nam không nói nữa, người khác bỏ tiền cho cậu đi học, quả thật cậu không thể đòi hỏi quá nhiều. Tình hình gia đình của Hữu Minh tuyệt đối không thể cho cậu ta đi học mẫu giáo tư thục đắt đỏ được, vì vậy Thưởng Nam chỉ thở dài, vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: "Vậy thì con có thể sẽ mắc bệnh tương tư mất."
Trương Tâm Tâm bật cười: "Con biết bệnh tương tư là gì không? Còn tương tư, chỉ là đi học thôi mà, làm gì mà lo lắng thế, Tiểu Minh sẽ không đi theo người khác đâu."
Bànhìn Hữu Minh: "Cháu có đi theo người khác, không cần Tiểu Nam không?"
Hữu Minh lắc đầu: "Không."
Thưởng Nam nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Hữu Minh, vẻ mặt u ám nhút nhát của cậu ta thường ngày lúc này đã nhạt đi rất nhiều, ánh đèn trên bàn ăn chiếu lên khuôn mặt cậu ta, làm rõ cả những sợi lông tơ nhỏ trên má. Trong lòng Thưởng Nam khẽ động, lời hứa của trẻ con dù có thể không thực hiện được nhưng vào khoảnh khắc thốt ra thì chắc chắn là thật lòng.
Ăn xong bữa tối, Trương Tâm Tâm nhìn bàn ăn bừa bộn rồi nhìn hai khuôn mặt non nớt đối diện. Thực ra không đứng ở góc độ của mẹ Tiểu Nam, mà dùng góc độ khách quan để đánh giá Tiểu Nam và Tiểu Minh, khuôn mặt Tiểu Nam có phần non nớt, đôi mắt lại tròn, dù lớn lên có thể cũng không thể trở thành một người đàn ông góc cạnh, Tiểu Minh thì hơi khác, bất kể là kiểu mắt hay sống mũi đều thiên về kiểu của những anh chàng đẹp trai, chỉ là bây giờ quá gầy, nếu cứ tiếp tục suy dinh dưỡng như vậy, nếu cuộc sống cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Minh có lẽ sẽ bị kiệt sức mà chết.
"Tiểu Minh ăn ngon thật đấy," Trương Tâm Tâm cảm thán: "Hôm nay Tiểu Nam cũng rất ngoan, mẹ quyết định thưởng cho mình một cái túi xách."
Thưởng Nam nghiêng đầu cắn càng tôm càng xanh bằng răng hàm bên cạnh, cạn lời nhìn Trương Tâm Tâm.
"Con nhìn cái gì đấy, thu lại cái vẻ mặt đó cho mẹ!" Trương Tâm Tâm chỉ vào Thưởng Nam nói.
"Tiểu Minh, nếu ngày mai được thì cháu vẫn có thể đến nhà dì ăn tối." Trương Tâm Tâm quay người vào bếp, chỉ thấy bà mở tủ lạnh lấy ra một hộp nước cam một lít’"Tiểu Minh mang về uống đi nhé, Tiểu Nam thích nhất loại nước cam này."
"Vâng, cháu cảm ơn dì." Những gì Thưởng Nam thích, cậu ta đều sẵn lòng thử.
"Thôi được rồi, vậy bây giờ Tiểu Nam đưa bạn về nhà nhé!" Trương Tâm Tâm nói.
"Dù không đi học mẫu giáo cùng nhau, cậu vẫn là bạn thân nhất của tôi." Khi đưa Hữu Minh về nhà, Thưởng Nam đứng ở cửa nhà mình nói với Hữu Minh.
Hữu Minh ôm hộp nước cam, từ từ quay người lại: "Không sao đâu, có thể làm bạn với Tiểu Nam tôi đã rất vui rồi." Mặc dù muốn độc chiếm nhưng Tiểu Nam tốt như vậy, làm sao cậu ta xứng đáng độc chiếm chứ.
Thưởng Nam cụp mắt xuống lộ ra vẻ mặt buồn bã: "Nhưng không lâu trước đây, cậu nói cậu không muốn chơi với tôi mà."
Trông cậu buồn bã đến tột độ, Hữu Minh gần như ngay lập tức trở nên lúng túng. Nỗi buồn của Tiểu Nam và nỗi buồn của mẹ cậu ta mang lại cho cậu ta hoàn toàn khác. Nỗi buồn của Tiểu Nam là vì cậu ta mà buồn, nhưng cậu ta biết rõ mẹ không buồn vì mình, không, cũng có thể có vì cậu ta mà buồn, nhưng không phải hoàn toàn, mẹ buồn nhiều hơn là vì tình yêu đã mất của mẹ và bố.
Cảm giác được trân trọng chưa bao giờ có giống như một cơn mưa xuân dịu dàng nhất trút xuống người, cậu ta ướt sũng nhưng lại vô cùng vui sướng.
"Không... không phải không muốn chơi với cậu, chỉ là tôi.” Mặt Hữu Minh từ từ đỏ lên, hai tay cậu ta xoắn xuýt trước bụng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tôi thấy cậu quá tốt."
Thưởng Nam chớp chớp mắt, đôi mắt cậu không tự nhiên nhìn đi chỗ khác rồi lại nhìn về, đúng là một con bạch tuộc nhỏ đơn thuần, đơn thuần đến đáng thương.
"Hữu Minh, tôi thấy cậu cũng rất tốt, chúng ta đều tốt như nhau." Thưởng Nam chủ động đưa tay nắm lấy tay Hữu Minh, tay Hữu Minh rất lạnh, có thể vì cậu ta là động vật thủy sinh, da cũng rất trơn và mềm giống như không có xương bên trong đỡ vậy, chạm vào cảm giác không giống tay người.
Lưng Thưởng Nam khẽ nổi một lớp da gà, nhưng cậu không biểu lộ ra ngoài, cười càng tươi hơn.
Chỉ là một con bạch tuộc nhỏ thôi mà.
[14: Thời kỳ ấu thơ, một trăm cân.]
_
Mắt Hữu Hữu Tài đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tivi, tivi đã sửa xong, chỉ có điều ở giữa có một vết nứt rất dài, rất dễ nhận thấy, nhưng dù tivi có xem được hay không cũng không đến lượt Hữu Minh xem.
Trên tivi đang chiếu kết quả xổ số bóng hai màu, gần đây Hữu Hữu Tài rất mê mua xổ số, đầu tư thấp lợi nhuận cao, ông ta đặt toàn bộ hy vọng đổi đời vào xổ số.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hiếm khi Hữu Hữu Tài để ý đến hướng cửa, ông ta nói với giọng châm chọc: "Ối chà, chịu khó về rồi đấy à?"
Hữu Minh "vâng" một tiếng, rồi cúi người thay giày.
Giọng Hữu Hữu Tài lại vang lên: "Tao còn tưởng mày đi làm con cho nhà người khác rồi chứ, mẹ mày là đồ tiện nhân, mày cũng vậy, cả ngày cứ chạy theo đít người khác, để người ta bố thí cho một miếng cơm ăn, sợ người ta không biết mày là đồ ăn hại à?"
“Mày tưởng nhà hàng xóm thực sự tốt với mày sao, bọn họ chỉ là sống quá tốt, muốn người khác cũng thấy bọn họ sống tốt, cố ý gọi mày sang xem bọn họ sống tốt đến mức nào, cũng chỉ có thằng ngu như mày mới vẫy đuôi chạy theo.” Hữu Hữu Tài th* t*c hạ thấp gia đình hàng xóm tệ hơn cả chó mèo.
Hữu Minh mím môi, ngón tay nó tự nhiên buông thõng, cậu ta khẽ nói: "Dì Trương đối xử với con rất tốt, cho con kẹo, mua bữa sáng cho con, làm tôm càng xanh cho con, Tiểu Nam cũng đối xử với con rất tốt, cậu ấy làm bạn với con, bố ơi, xin bố sau này đừng nói họ như vậy nữa."
Đây là lần đầu tiên Hữu Minh nói giúp người ngoài, bởi vì đây đã không phải là Hữu Hữu Tài chửi bới người khác, ông ta ghen ghét tất cả những người sống tốt hơn ông ta, không phân biệt nam nữ không phân biệt già trẻ, mà ông ta đã không ưa gia đình hàng xóm từ lâu rồi, cách một bức tường, cuộc sống lại khác xa một trời một vực, làm sao người ta không hận cho được?
Trước đây cậu ta cũng từng nói đỡ giúp mẹ, cậu ta đã không nhớ mình đã giúp mẹ bao nhiêu lần rồi.
Cậu ta ôm người mẹ đầy thương tích mà nói: "Mẹ ơi, chúng ta trốn đi, đến một nơi mà bố không tìm được chúng ta, mẹ giỏi giang như vậy, chúng ta có thể tự sống được."
Nhưng mẹ lại nói: "Bố con không biết nấu cơm giặt giũ, bố con không thể thiếu mẹ."
Một chai bia rỗng vạch một đường cong trong không khí, thẳng tắp đập vào vị trí Hữu Minh đang đứng, Hữu Minh không biết là không kịp tránh hay căn bản không nghĩ đến việc tránh, chai bia trực tiếp đập vào trán cậu.
"Rầm" một tiếng kêu trầm đục, chai bia lại rơi xuống đất, lăn một đoạn trên sàn.
Trán Hữu Minh nhanh chóng sưng lên một cục to, cậu ta dùng ngón tay sờ sờ, ánh mắt sâu thẳm.
Nghe thấy tiếng động, Lý Mạn Thanh từ phòng ngủ vội vàng chạy ra, vừa nhìn đã thấy cục u lớn trên trán Hữu Minh và chai bia dưới chân nó, bà kinh ngạc kêu lên:"Cái này là sao thế? Cái này là sao thế?"
Hữu Minh bình tĩnh nhìn Lý Mạn Thanh: “Rõ ràng mẹ biêt, tại sao lại cố tình hỏi?"
Môi Lý Mạn Thanh run rẩy vài cái, không nói nên lời.
"Mẹ, con muốn đi mẫu giáo," Hữu Minh cụp mí mắt xuống:"Tiểu Nam sắp đi mẫu giáo rồi."
Lời nói của cậu vừa dứt, Hữu Hữu Tài liền gầm lên với nó: "Mẫu giáo? Đi mẫu giáo nào? Đến lúc đó đi học lớp một là được rồi, Tiểu Nam đi mẫu giáo mày cũng đi, vậy người ta ăn ngon mặc đẹp mày cũng muốn ăn, cũng không nhìn xem mình có xứng hay không."
"Đã làm con của cái thằng nghèo khó như tao thì phải chấp nhận số phận đi, đừng cả ngày cứ mơ tưởng sống cuộc sống xa xỉ đó."Lần này Hữu Hữu Tài không đánh người vì tâm trạng ông ta lúc này trông có vẻ còn khá tốt, ông ta uống một ngụm bia, ông ta rất thích cái cảm giác thao túng người khác.
Nhiều người đàn ông đều như vậy, nếu họ thành công trong sự nghiệp, bản tính xấu xa của họ vẫn có thể bị che giấu. Nhưng một khi họ gặp trở ngại ở bên ngoài, họ chỉ có thể tìm kiếm lòng tự trọng của một người đàn ông trong gia đình.
Hữu Minh ngẩng mắt nhìn Lý Mạn Thanh: "Mẹ, con muốn đi mẫu giáo."
Lý Mạn Thanh đứng giữa Hữu Minh và Hữu Hữu Tài, trong lòng bà như bị một nồi cháo sôi sục chiếm lấy, nấu cho bà toát mồ hôi. Một lúc sau, bà cúi người, ôm lấy vai Hữu Minh: "Tiểu Minh, ngày mai mẹ đưa con đi xem vài trường mẫu giáo, chọn một trường có giá cả phù hợp, con cũng thích, được không?"
Bà còn chưa nói xong, Hữu Hữu Tài đã gầm lên: "Lý Mạn Thanh mày muốn chết phải không?!"
Lý Mạn Thanh đẩy Hữu Minh về phòng, vừa đi vừa nói: "Dù sao đi nữa, học vẫn phải học, lại còn phải để người khác nhắc nhở mẹ mới biết đưa con đi học, mẹ thật là một người mẹ không xứng đáng."
Đóng cửa lại, Hữu Hữu Tài đã sải bước đến phía sau bà lật người bà lại rồi tát một cái: "Tiện nhân, mày dám không nghe lời tao sao?!"
Hữu Minh nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, nghe tiếng đập phá, khóc lóc cầu xin bên ngoài, cậu ta vô cảm nhắm mắt lại. Một lúc sau cậu ta nghe thấy bức tường của mình bị gõ vài tiếng.
Đáng lẽ không nên nghe thấy, căn nhà này cách âm không tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ như vậy.
Suy cho cùng là vì Hữu Minh đã đục một lỗ trên tường, gõ vào lỗ đó, âm thanh sẽ truyền đến phòng cậu ta.
Khả năng cảm nhận và thính giác của động vật vượt xa con người, Hữu Minh không biết mình có nên nghe thấy hay không, nhưng cậu ta vẫn nghe thấy. Cậu ta nghe thấy Thưởng Nam khẽ hỏi mình: "Hữu Minh, bố cậu lại đánh mẹ cậu à?"
"Hữu Minh, cậu phải tự bảo vệ mình cho tốt nhé, nếu bố cậu đánh cậu thì cậu nhất định phải phản kháng, phải bỏ chạy."
Với âm lượng nhỏ như vậy, Tiểu Nam chắc hẳn đang tự lẩm bẩm, nhưng dù có phải tự lẩm bẩm hay không, những lời này của Tiểu Nam đều là nói cho cậu ta nghe.
Trong khoảnh khắc, tiếng đập phá và khóc lóc phía sau như biến thành nhạc nền du dương vui tươi, nắm đấm của Hữu Hữu Tài trở thành nhịp trống đầy tiết tấu, tiếng khóc của Lý Mạn Thanh là những nốt nhạc dây kéo dài.
Những lời của Thưởng Nam quả thật là nói cho Hữu Minh nghe, 14 nói rằng con người không thể nghe thấy cậu nói nhỏ qua bức tường, nhưng bạch tuộc thì có thể.
Nói xong, Thưởng Nam có chút tò mò về phản ứng của Hữu Minh, cậu để 14 dò tìm theo lỗ hổng trên tường.
14 trực tiếp xuyên thấu toàn bộ bức tường cho Thưởng Nam xem.
Đằng sau bức tường, một con bạch tuộc đen khổng lồ ở tuổi vị thành niên đang bám vào tường, xúc tu của nó mềm mại bám chặt vào bề mặt tường, chúng giống như một mạng lưới liên tục chuyển động, phần xa đầu thì mảnh, phần gần đầu thì to, chiếm trọn cả một bức tường.
Từ góc nhìn của Thưởng Nam, con bạch tuộc rõ ràng đang rất phấn khích này trông như đang nằm sấp ngay phía trên cơ thể cậu.