Dù trẻ con có nghiêm túc đến đâu, trông vẫn đáng yêu, Thưởng Anh Thụ bị vẻ nghiêm túc của Hữu Minh chọc cười. Ông dùng vòi sen dội nước vào bụng Thưởng Nam: "Tiểu Minh không phải là bạn tốt của con sao? Xem thôi cũng không được, keo kiệt quá đấy."
Thưởng Nam: "..."
"Tiểu Minh, có phải Tiểu Nam không coi cháu là bạn tốt nhất không, chúng ta đừng chơi với nó nữa nhé." Thưởng Anh Thụ nói đùa, trẻ con trân trọng tình bạn hơn đa số người lớn.
Thưởng Nam còn chưa kịp phản ứng, Hữu Minh đã lập tức nói: "Cháu không muốn."
Phòng tắm lặng lẽ trôi qua vài giây, giọng Hữu Minh ấm áp ẩm ướt: "Tiểu Nam rất ngại, chú ơi, chúng ta đang bắt nạt cậu ấy, cháu không thể bắt nạt bạn tốt, cháu không xem nữa."
Thưởng Anh Thụ lộ vẻ ngạc nhiên, ông nhướng mày: "Tiểu Minh ngoan lắm." Nếu được dạy dỗ tốt, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một người lớn xuất sắc.
"Không xem thì thôi, vậy chúng ta tắm trước đi." Thưởng Anh Thụ vén tay áo lên, "Lát nữa Tiểu Minh cứ mặc quần áo của Tiểu Nam nhé, hai đứa cao gần bằng nhau, cháu lại hơi gầy hơn một chút, chắc chắn quần áo của Tiểu Nam cháu sẽ mặc vừa."
"Vâng." Hữu Minh đồng ý ngay lập tức.
Miệng Hữu Minh nói là không xem, nhưng một khi hạt giống tò mò đã gieo vào lòng, sau này cậu ta sẽ không ngừng nghĩ về điều đó.
Thưởng Anh Thụ tắm cho cậu ta trước, Thưởng Nam xếp hàng phía sau. Phòng tắm tràn ngập hơi nước nhưng Hữu Minh có đôi mắt của động vật, những thứ này không gây ảnh hưởng gì đến cậu ta. Cậu ta nhìn thấy cơ thể khỏe mạnh cân đối của Thưởng Nam, không giống như mình, gầy gò như mảnh đất cằn cỗi dưới nhà mình. Cậu ta nhìn thấy cái bụng tròn vo của Thưởng Nam, cánh tay như hai đoạn củ sen, và c*p m*ng tr*n trịa. Chẳng trách, chẳng trách người lớn đều thích Tiểu Nam, cậu ta cũng rất thích Tiểu Nam.
Tắm xong, Thưởng Anh Thụ mặc áo phông và quần đùi của Thưởng Nam cho Hữu Minh, vỗ nhẹ vào cậu ta: "Xong rồi, ra ngoài đi, tivi chú đã bật sẵn khi vào rồi, điều khiển ở trên bàn trà, muốn xem gì thì tự điều chỉnh kênh."
Hữu Minh nói "Cháu cảm ơn chú", rồi chạy ra khỏi phòng tắm.
Đến lượt Thưởng Nam.
Thưởng Anh Thụ lại tắm lại cho cậu bé một lần nữa, dùng khăn khô lau từ đầu đến chân, vừa lau vừa nói: "Còn nhỏ thế này mà đã biết ngại rồi sao? Con gái còn bạo dạn hơn con đấy."
"Con gái cũng không nhát gan đâu." Thưởng Nam giơ tay lên để Thưởng Anh Thụ mặc đồ ngủ cho mình, giọng ồm ồm nói: "Tuần trước con còn thấy cháu gái của bà Lý, Tôn Bồi Bồi dùng tay tát Trương Tráng Tráng đấy."
"Bồi Bồi à, Bồi Bồi là được nuôi như con trai, tất cả con cái nhà cô ấy đều theo họ mẹ, bà Tôn cũng theo họ mẹ." Người lớn cũng biết, con gái dễ bị thiệt thòi hơn, nhưng con gái cũng có thể được nuôi dạy như con trai.
“Trán đỏ ửng thế này,” Thưởng Anh Thụ lại vén tóc Thưởng Nam lên nhìn, “May mà bố ở đấy, nếu là mẹ con đưa con đi thì thằng Tráng Tráng còn bị mẹ con đánh cho một trận nữa đấy.”
Trương Tâm Tâm có thể làm ra chuyện đánh con nít, không chỉ Thưởng Anh Thụ biết, Thưởng Nam cũng biết.
“Nhưng mà, lát nữa bố phải giải thích với mẹ con thế nào đây,” Thưởng Anh Thụ gần như chết lặng vì lo lắng, “Bố không trông con tốt, mẹ con không b*p ch*t bố mới lạ.”
Thưởng Nam mặc quần xong, tự kéo lên, đi dép lê, suy nghĩ một lát rồi nói: “Yên tâm đi ạ, vì bố vừa cùng Hữu Minh cười nhạo con, nên con sẽ không nói giúp bố đâu. Con còn sẽ nói với mẹ là lúc đó bố đang chơi cờ, căn bản không thèm để ý đến con.”
Thưởng Anh Thụ: "?"
Trước khi Thưởng Anh Thụ kịp phản ứng, Thưởng Nam đã chạy biến.
"Thằng ranh con, lại đây!" Tiếng gào thét trong phòng tắm, Thưởng Nam chỉ coi như không nghe thấy.
Thưởng Nam thở hổn hển, tay chân bám lên ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Hữu Minh, liếc nhìn tivi: "Cậu thích xem phim hoạt hình này à?"
Hữu Minh nhét điều khiển vào tay Thưởng Nam: "Tôi xem gì cũng được, Tiểu Nam thích xem gì thì tôi thích xem cái đó."
Thưởng Nam cảm thấy Hữu Minh thật sự quá tốt. Mặc dù bản thân Hữu Minh là một quái vật, nhưng nó là một đứa trẻ, tính cách và suy nghĩ của một đứa trẻ vẫn còn ở giai đoạn ấu thơ, đơn thuần non nớt, dễ đối phó hơn nhiều so với người lớn xảo quyệt.
"Thứ Hữu Minh thích, tôi cũng thích." Thưởng Nam cười toe toét nói.
Hữu Minh ngây người nhìn Thưởng Nam, cậu ta đang mặc quần áo của Thưởng Nam, cậu ta chưa bao giờ mặc quần áo đẹp như vậy.
Cậu ta thích Tiểu Nam, Tiểu Nam đã cho cậu ta một cuộc sống thực sự. Cậu ta đã luôn nghĩ rằng làm người không hạnh phúc, thà làm bạch tuộc cảnh trong bể cá còn hơn. Nhưng sau khi trở thành bạn với Tiểu Nam cậu ta mới biết, làm người có thể chơi game với Tiểu Nam, có thể cùng Tiểu Nam xem phim hoạt hình, còn có thể cùng Tiểu Nam tắm, làm người không phải là điều hạnh phúc nhất, mà quen biết Tiểu Nam mới là điều khiến cậu ta cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời.
"À, tôi có mua một món quà tặng cậu," Thưởng Nam mới nhớ ra, cậu nhảy từ ghế sofa xuống đất, mái tóc vừa sấy khô trên đầu nảy lên một cái, "Tôi về ngay đây."
Thưởng Nam nói về ngay thì quả thật là về ngay, cậu chạy về phòng ngủ của mình, xách cái túi mua sắm được gói đẹp đẽ dựa tường ra. Cặp sách không lớn, nhưng cửa hàng đã bọc hết lớp này đến lớp khác, túi mua sắm còn lồng hai cái, Thưởng Nam suýt bị túi làm cho vấp ngã, lại một lần nữa mong muốn được lớn lên chỉ sau một đêm.
"Tặng cậu đấy, mở ra xem đi." Thưởng Nam đặt túi mua sắm lên ghế sofa, tâm trạng đối với Hữu Minh rất phức tạp, không hoàn toàn coi đối phương là quái vật. Từ tận đáy lòng, cậu cảm thấy Hữu Minh là một đứa trẻ đáng thương cũng là một con bạch tuộc đáng thương, trong đó thậm chí còn xen lẫn một chút gì đó có thể là tình phụ tử.
"Cho tôi á?" Hữu Minh chưa kịp phản ứng.
"Ừ, tặng cậu đấy." Thưởng Nam nói lại.
Chưa từng có ai tặng quà cho cậu ta dù là người bố bạo lực hay người mẹ yếu đuối.Tặng quà là một việc dịu dàng và lãng mạn, nhà cậu ta không có sự dịu dàng càng không thể có sự lãng mạn.
Hữu Minh vô cùng cẩn thận lấy ra một cái túi từ trong túi mua sắm.
"..." Thưởng Nam vẫy tay, "Đồ ở bên trong mà, cái này là lớp bọc bên ngoài."
"À." Hữu Minh tiếp tục tập trung lấy món quà mà Thưởng Nam tặng mình ra khỏi túi mua sắm.
Sau túi mua sắm là một hộp quà màu xanh tím than, mở ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là một tấm áp phích phim hoạt hình. Cậu ta lấy tấm áp phích ra, nhìn thấy chiếc cặp sách màu xanh tím than ẩn dưới đó.
Hữu Minh nuốt nước bọt, cậu ta không ngờ Thưởng Nam lại tặng mình một chiếc cặp sách. Mặc dù không biết giá tiền, nhưng nhìn là biết không hề rẻ. Cửa hàng văn phòng phẩm bình thường có khi chỉ bọc một cái túi ni lông bên ngoài cặp sách mà thôi.
Thưởng Nam vỗ tay hưởng ứng: "Chúc mừng bạn nhỏ Hữu Minh đã trở thành bạn học nhỏ Hữu Minh!"
Vẻ mặt ngạc nhiên trên khuôn mặt Hữu Minh vẫn chưa tan hết, ánh mắt cậu ta chuyển từ cặp sách sang khuôn mặt Thưởng Nam, rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt lấp lánh như những viên ngọc trai rơi lả tả, khiến tiếng reo hò của Thưởng Nam đột ngột im bặt.
Cậu ta đột nhiên vươn tay ôm Thưởng Nam. Khác với cái ôm của con người, cái ôm của Hữu Minh khiến Thưởng Nam hơi khó thở, tiếng nức nở của Hữu Minh vang lên bên tai: "Cảm ơn Tiểu Nam, đây là món quà đầu tiên tôi nhận được, Tiểu Nam, cậu ta là người tôi thích nhất và quan trọng nhất trên thế giới này, tôi thích cậu, tôi sẽ mãi mãi thích cậu."
Đối với tình cảm của Hữu Minh, Thưởng Nam không nghĩ nhiều. Cậu vỗ vỗ lưng Hữu Minh: "Đừng khóc, sau này tôi sẽ tặng cậu nhiều quà hơn nữa."
Thưởng Anh Thụ cũng tắm xong đi ra.
Nhìn thấy Hữu Minh ôm chiếc cặp sách không rời tay, trước đây Trương Tâm Tâm đã nói với ông về chuyện này, nói rằng Thưởng Nam đã vét sạch ống heo của mình để mua cho Hữu Minh một chiếc cặp sách. Lúc đó ông đã thấy rất bất ngờ, một đứa trẻ con sao lại hiểu nhiều đến vậy.
Hơn nữa, sao ông lại có cảm giác Tiểu Nam đối với Tiểu Minh giống như đang nuôi con nuôi thú cưng vậy, không giống với hành động của một người bạn thân.
Thái độ của Tiểu Minh thì nằm ngoài dự đoán của Thưởng Anh Thụ. Bình thường, ông thấy con trai mình cứ chạy theo Tiểu Minh, con trai ông nói mười câu, Tiểu Minh có thể sẽ đáp lại, nhưng cơ bản toàn là gật đầu hoặc "ồ", "ừ", "được" kiểu trả lời như vậy. Tóm lại, con trai ông khá là bám người.
Nhưng trẻ con mà, hiểu biết được bao nhiêu. Ông và Trương Tâm Tâm vốn dĩ không có ý định tạo ra một môi trường trưởng thành "vô trùng*" cho Thưởng Nam, trải qua một vài thất bại nhỏ vừa phải, sẽ có lợi cho sự trưởng thành của tâm hồn.
(Là kiểu không tiếp xúc mà chỉ ở trong bốn bức tường)
Nhưng nhìn toàn diện, xem xét một số chi tiết nhỏ mà Tiểu Minh thể hiện hàng ngày, Thưởng Anh Thụ mới phát hiện, có lẽ Tiểu Minh coi Tiểu Nam còn quan trọng hơn cả bản thân nó.
Cái tát vào Trương Tráng Tráng, người lớn còn không thể ra tay mạnh như vậy.
_
Hữu Minh không thể học cùng mẫu giáo với Thưởng Nam. Mặc dù Lý Mạn Thanh cũng rất muốn hai đứa trẻ này ngày nào cũng ở bên nhau, nhưng trường mẫu giáo đó quá đắt, bà ấy chỉ có thể cho Hữu Minh đến một trường mẫu giáo khác có chi phí hợp lý hơn, cách trường của Thưởng Nam chỉ khoảng hai mươi phút đi xe, không xa.
Ngày khai giảng của Hữu Minh muộn hơn Thưởng Nam một ngày. Thưởng Nam học mà lòng không yên, đọc theo cô giáo bảng chữ cái tiếng Anh, bảng mẫu âm, phụ âm, học viết tên của mình.
Ngoài những môn cơ bản này, chúng còn có lớp học lễ nghi, và ba lớp tự chọn về nghệ thuật.
Nhưng đó là chương trình học trên giấy, ngày đầu tiên đi học, một nửa số trẻ trong lớp đều khóc, nửa còn lại chạy lung tung khắp phòng, còn có đứa tè dầm trong lớp. Biểu cảm của cô giáo trông vô cùng phong phú.
Người duy nhất im lặng chỉ có Thưởng Nam, cậu chống cằm, đôi mắt to và sáng như hai viên đá quý xinh đẹp. Bất kể là ngoan ngoãn hay xinh đẹp, cậu đều là người nổi bật trong số những đứa trẻ này, ngay lập tức chiếm được cảm tình của cô giáo.
Buổi học này khiến Thưởng Nam vô cùng mệt mỏi, cuối cùng cũng đến năm giờ chiều tan học, Thưởng Nam đeo cặp sách ủ rũ đứng ở cuối hàng.
Bên ngoài có phụ huynh đến đón, những đứa trẻ khác đều mong đợi nhìn ra ngoài, đến đón phần lớn là những chiếc xe sang trọng.
Đây là một thành phố nhỏ, xe sang hàng chục tỷ hiếm thấy, cả thành phố có được một hai chiếc đã là tốt lắm rồi, đa số là xe hàng tỷ. Vì vậy, xe hàng tỷ trong mắt người dân thành phố nhỏ này, cũng được coi là xe sang.
Thưởng Nam từ từ đi đến phía trước hàng. Cậu vừa nhìn đã thấy bóng dáng nhỏ bé của Hữu Minh giữa đám đông người lớn bên ngoài cổng trường. Hữu Minh mặc không đẹp, những đứa trẻ đi ra đều mặc đồng phục trường mẫu giáo xinh xắn, người lớn cũng ăn mặc lộng lẫy, cậu ta mặc chiếc áo phông ngắn tay màu vàng nhưng trông vẫn xám xịt, nụ cười trên mặt đã tươi tắn hơn rất nhiều so với trước đây, vì cậu ta đã nhìn thấy Thưởng Nam.
Tiểu Nam đứng giữa đám trẻ đó, là đứa đẹp nhất.
Hữu Minh đến sớm hơn cả Trương Tâm Tâm, nhưng phụ huynh chưa đến, trẻ con không được phép ra khỏi trường.
Thưởng Nam chỉ có thể bám vào lan can nói chuyện với Hữu Minh.
"Mẹ tôi đâu?"
"Buổi chiều dì ấy đi ra ngoài rồi, tôi nghe dì ấy nói có mấy đơn hàng lớn phải làm, làm một cái được một nghìn tệ." Hữu Minh không thể hiểu được, lại có người chịu bỏ ra một nghìn tệ để làm một bộ móng tay, không biết bộ móng tay làm xong sẽ như thế nào.
Thành phố nhỏ thì nhỏ, nhưng gặp thứ mình thích vẫn sẽ có người chi tiền. Xe một chục tỷ không mua nổi, nhưng bộ móng tay một nghìn tệ thì không thành vấn đề.
"Thôi được, kiếm tiền quan trọng hơn." Thưởng Nam rất hiểu.
"Tiểu Nam, cậu có khóc không? Mẹ tôi nói ngày đầu tiên đi học, trẻ con đều sẽ khóc." Hữu Minh tò mò hỏi Thưởng Nam.
"Tôi không khóc, nhưng Hữu Minh này, tại sao cậu lại đến đây?"
Hữu Minh nói: "Tôi đến đón cậu tan học."
Thưởng Nam đột nhiên không biết nói gì cho phải, con quái vật nhỏ quá đơn thuần, lại quá nhiệt tình.
"Cậu đến bằng cách nào?"
Hữu Minh nói: "Tôi đi bộ tới, hôm nay từ nhà đến đây khá lâu, mất hơn một tiếng, đợi ngày mai tôi cũng đi học, đi bộ đến đây chỉ mất hai mươi phút thôi."
Mùa thu còn chưa đến, trời vẫn còn nóng, Hữu Minh lại là động vật thủy sinh, không biết sẽ khó chịu đến mức nào.
"Sau này tan học cậu cứ về thẳng nhà đi, không cần đến đón tôi," Thưởng Nam có chút xót xa cho đối phương, "Mẹ tôi sẽ đến đón tôi."
Hữu Minh kiên quyết lắc đầu: "Tôi không muốn."
Một chiếc xe sedan màu đỏ từ xa chạy tới, còn bấm còi, không phải là xe đắt tiền gì, chỉ là màu đỏ này quá chói mắt, là màu hồng cánh sen.
Tiếng còi xe thu hút sự chú ý của Thưởng Nam và Hữu Minh.
Chiếc xe đỏ dừng lại ở cổng trường, bước xuống từ ghế lái trước tiên là một bắp chân thon dài trắng nõn, đi giày cao gót màu bạc, tiếp theo là chiếc váy ngắn bó sát màu trắng.
Thưởng Nam thì không cần phải nhìn nữa, vóc dáng và cách ăn mặc sánh ngang người mẫu nữ minh tinh thế này, chỉ có thể là quý cô Trương Tâm Tâm nhà cậu mà thôi.
Quả nhiên, Trương Tâm Tâm đeo kính râm màu đỏ rượu bước xuống xe, hất mái tóc dài bồng bềnh ra sau, không hề bị ánh mắt của mọi người xung quanh ảnh hưởng. Bà đi giày cao gót, "tạch tạch tạch" bước vào cổng trường, nhận Thưởng Nam từ tay cô giáo.
"Con nhà chị thật sự rất ngoan, không khóc không quấy, lại còn đặc biệt thông minh, dạy gì cũng biết, đúng là một em bé thiên tài." Cô giáo thao thao bất tuyệt khen ngợi Thưởng Nam.
Mặc dù khoác lên mình vẻ ngoài thiếu nữ lạnh lùng quyến rũ, nhưng Trương Tâm Tâm cũng không chịu nổi lời khen ngợi dành cho con trai mình. Bà tháo kính râm ra nói chuyện với cô giáo: "Tiểu Nam lúc nào cũng khiến tôi yên tâm, nhưng cô giáo nói đúng, Tiểu Nam thật sự là một em bé thiên tài."
Dắt Thưởng Nam đi ra ngoài cổng trường, Thưởng Nam có chút tò mò: "Mẹ ơi, tại sao mẹ không khiêm tốn một chút?" Phụ huynh bình thường đều phải khiêm tốn mà.
"Tại sao phải khiêm tốn? Chẳng phải lời cô ấy nói là sự thật sao," Trương Tâm Tâm xoa xoa mái tóc của Thưởng Nam, "Học hỏi đi, khiêm tốn chưa chắc là chuyện tốt, người khác khen con, con cứ thoải mái đón nhận hoặc khen lại là được rồi, mẹ vẫn luôn như vậy." Dù không phải gia đình giàu có, lái cũng không phải xe sang, Trương Tâm Tâm vẫn tự tin là người nổi bật nhất trong đám đông.
Nhân tiện, Trương Tâm Tâm đưa Hữu Minh về cùng.
Nói thật, trước đây những gì bà làm với Hữu Minh đều là xã giao. Nhưng kể từ khi Thưởng Nam và Hữu Minh kết bạn, Trương Tâm Tâm đã thay đổi cách nhìn về Hữu Minh. Nói tóm lại, là một câu, người tốt với con trai bà, đương nhiên bà cũng sẽ tốt với người đó – đặc biệt là sau khi nghe Thưởng Anh Thụ kể Hữu Minh vì muốn giúp Thưởng Nam xả giận, một cái tát đã khiến thằng nhóc mũm mĩm đáng ghét kia chảy máu mũi, bà càng nhìn Hữu Minh càng thấy vừa mắt.
Ngày hôm sau Hữu Minh cũng khai giảng, nhìn thấy Hữu Minh đeo một chiếc cặp sách mới không hợp với gia cảnh rách nát, Hữu Hữu Tài nói vài câu mỉa mai.
Nghe Lý Mạn Thanh nói là do Thưởng Nam tặng, vẻ mặt ông ta càng thêm u ám, chỉ là Lý Mạn Thanh dắt Hữu Minh vội vã ra ngoài, không để ý mà thôi.
Hữu Minh quay đầu lại nhìn, thấy Hữu Hữu Tài ngồi trước bàn ăn, khuôn mặt sưng phù vì uống không biết bao nhiêu rượu, không còn vẻ nho nhã như khi ông ta và mẹ còn tình cảm mặn nồng. Ánh mắt ông ta đầy thù hận và ghen tị, Hữu Minh cảm nhận được sự oán hận và nguy hiểm nồng nặc từ ông ta.
Lý Mạn Thanh dắt Hữu Minh đứng ở trạm xe buýt, một chiếc xe sedan màu đỏ từ xa đã đổi làn chạy về phía họ. Xe dừng lại trước mặt Lý Mạn Thanh, cửa kính ghế phụ hạ xuống, Thưởng Nam bám vào cửa kính, vẫy tay với Hữu Minh: "Bạn học Hữu Minh, chào buổi sáng, chúng ta cùng đi học nhé."
Vẻ mặt tươi sáng vui vẻ của cậu khiến mọi người ở trạm xe buýt không ngừng ngoái nhìn. Một đứa trẻ thật đáng yêu, không biết có phải được nuôi dưỡng bằng vàng bạc châu báu không, nhưng chắc chắn là loại trẻ con được yêu thương chăm sóc.
"Vậy thì cảm ơn nhiều nhé." Xe buýt thật sự rất khó đợi, có người tiện đường đưa đi một đoạn thì quá tốt rồi. Nghĩ vậy, Lý Mạn Thanh dắt Hữu Minh lên ghế sau.
Tin Trương Tâm Tâm mua xe, Lý Mạn Thanh đã biết ngay trong ngày bà lấy xe.
Bà ấy rất ngưỡng mộ Trương Tâm Tâm, người như vậy, dù ở hoàn cảnh nào cũng sẽ sống rất tốt nhỉ.
"Dù sao cũng tiện đường, sau này chị với Tiểu Minh cứ đi xe của tôi luôn đi," Trương Tâm Tâm thay một bộ móng tay xinh đẹp, cũng là màu hồng cánh sen, đúng vậy, là thay để hợp với chiếc xe yêu quý của bà, "Nhưng không miễn phí đâu nhé, Lý Mạn Thanh, mấy món dưa muối của chị, tôi không biết làm, chị cho tôi một ít đi."
Lý Mạn Thanh liên tục gật đầu, mắt đầy vẻ biết ơn: "Được, lát nữa tôi về sẽ mang sang cho cô mấy hũ." Tiền xăng xe đắt hơn dưa muối nhiều.
"Với lại, cửa tiệm làm móng của tôi đang thiếu một trợ lý, Lý Mạn Thanh, chị có muốn đến làm không, lương cao hơn ở nhà máy của chị. Ở nhà máy chị làm quần quật cả tháng cũng chỉ được hơn ba nghìn tệ, ở tiệm làm móng của tôi nếu chị làm tốt, còn biết kéo khách, một tháng có thể kiếm được tám chín nghìn tệ đấy." Trương Tâm Tâm tiếp tục nói, mặc kệ đôi mắt của Lý Mạn Thanh càng lúc càng mở to.
"Tại... tại sao lại giúp tôi?" Lý Mạn Thanh lúng túng hỏi.
Trương Tâm Tâm cũng không quan tâm hai đứa trẻ có hiểu hay không, bây giờ không hiểu, sau này rồi sẽ hiểu.
Bà dừng xe sau vạch kẻ đường, quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười nhạt: "Nếu khoảng cách giữa Tiểu Minh và Tiểu Nam ngày càng lớn, sau này sẽ rất khó để tiếp tục làm bạn. Hơn nữa, chị không cảm thấy con trai chị rất đáng thương sao?"
Lời nói của bà như những cây gậy con dao đâm vào Lý Mạn Thanh, bà ấy xấu hổ cúi đầu.
"Chị không cần nghĩ nhiều, tôi giúp chị là vì Tiểu Nam và Tiểu Minh. Mặc dù trước đây tôi từng nghĩ chị đáng đời, nhưng nói thật, nếu tôi bị quăng vào môi trường trưởng thành của chị, chưa chắc tôi đã làm tốt hơn chị."
"Nhưng, bây giờ có một lựa chọn tốt, nếu chị không chọn, thì đúng là đáng đời rồi." Trương Tâm Tâm nói chuyện vốn thẳng thắn.
Thưởng Nam từ ghế phụ quay đầu lại, cậu nằm sấp trên ghế, nghiêm túc nói: "Mặc dù mẹ cháu không có bảo hiểm, nhưng nhà máy cũng không có đâu ạ. Hơn nữa, sau này nói không chừng dì còn có thể tự mình mở tiệm được. Mẹ cháu mở tiệm kiếm được nhiều lắm đấy."
Lý Mạn Thanh thực sự đã động lòng, bất kể từ khía cạnh nào, đề nghị này đều vô cùng hấp dẫn bà ấy.
"Được... được," Bà ấy vốn định nói phải về hỏi Hữu Hữu Tài trước, nhưng lại nghĩ đến việc Hữu Hữu Tài chắc chắn sẽ không cho bà ấy nghỉ việc, bà ấy liền muốn giấu Hữu Hữu Tài, đồng ý thẳng với Trương Tâm Tâm, "Cảm ơn... cảm ơn cô, Tâm Tâm."
Thấy Lý Mạn Thanh đồng ý, Thưởng Nam thở phào nhẹ nhõm, cậu ngồi lại chỗ cũ nhìn Trương Tâm Tâm. Mặc dù đôi khi Trương Tâm Tâm nói những lời cay nghiệt đến chết người, nhưng không thể phủ nhận, bà là một người mẹ rất tốt, và trong lòng cũng rất lương thiện.
Hữu Minh cũng có một lý do chính đáng để hàng ngày đến trường mẫu giáo của Thưởng Nam chờ cậu tan học.
Thời gian học mẫu giáo là một năm, một năm trôi qua vô cùng nhanh chóng, nhưng Thưởng Nam cảm thấy vô cùng khó khăn. Những thứ trong sách giáo khoa cậu đều biết hết, ngoại trừ thổi sáo, kéo đàn, hát, nên lớp học nghệ thuật là môn học cậu mong đợi nhất.
Thưởng Nam chọn hội họa, violin, cờ vây. Những lớp này cậu nghe chăm chú nhất và tiếp thu cũng nhanh nhất. Các giáo viên mẫu giáo hễ nhìn thấy Thưởng Nam là khen không ngớt lời, vẻ mặt họ chỉ hận không thể coi Thưởng Nam là con trai họ thì tốt biết mấy.
Các bạn học cũng đặc biệt thích Thưởng Nam, giống như một người lớn nhỏ tuổi, biết nhiều thứ, toàn năng hơn cả bố mẹ, lại còn không mắng họ.
Trong tình huống này, bạn bè của Thưởng Nam ngày càng nhiều, cả trường mẫu giáo đều muốn làm bạn với cậu.
Và Hữu Minh ban đầu còn nhút nhát rụt rè, cũng đã thay đổi hoàn toàn chỉ trong một năm ngắn ngủi. Cô giáo nói cậu bé nói quá ít, không hoạt bát như những đứa trẻ khác. Bạn học nói cậu bé lạnh lùng, giống như một tảng băng.
Trẻ con mỗi ngày một khác, Hữu Minh đã lớn hơn một chút. Lý Mạn Thanh làm việc ở chỗ Trương Tâm Tâm rất tốt, tất cả những đức tính tốt như chịu khó, chăm chỉ bà ấy đều có. Tháng lương đầu tiên không bằng người khác, đến tháng thứ hai đã bắt kịp. Bà ấy kiếm được tiền, việc đầu tiên là thay toàn bộ đồ dùng sinh hoạt của Hữu Minh, thay bằng những thứ tốt nhất mà bà ấy có thể cho - tiền quả thực là thứ tốt, Hữu Minh được ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn, trông cuối cùng cũng không còn xám xịt nữa.
Vẻ lạnh lùng của cậu bé hoàn toàn là vì Thưởng Nam. Bạn bè của Thưởng Nam quá nhiều, cậu ta có thể cảm nhận được, mình là người đặc biệt đối với Thưởng Nam, nhưng không chịu nổi những người thích Thưởng Nam quá nhiều, họ tranh giành nhau để được chơi game với Thưởng Nam. Mãi mới đến kỳ nghỉ, họ lại kéo đến nhà Thưởng Nam làm khách cả một đám đông.
Hữu Minh ghét họ.
Vẻ mặt cau có của Hữu Minh đã mang lại cho cậu bé một biệt danh ở trường mẫu giáo: Tiểu hoàng tử mặt lạnh.
Khi lần đầu tiên Thưởng Nam nghe thấy, đã cười rất lâu.
Nếu là trước đây, vẻ mặt đó của Hữu Minh, có lẽ chỉ nhận được biệt danh "cục mụn mặt lạnh" mà thôi.
Một năm mẫu giáo kết thúc, bạn học của Thưởng Nam đến nhà cậu để dự tiệc.
Trương Tâm Tâm đã đồng ý, bà thích sự náo nhiệt, Thưởng Nam được mọi người yêu quý, bà cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhưng trước đó, để chúc mừng tốt nghiệp mẫu giáo, Hữu Minh đã đặc biệt dùng tiền tiết kiệm của mình mua một chiếc bánh kem nhỏ rất đắt đối với cậu ta. Cậu ta đã học được nhiều chữ, cũng được cô giáo khen là rất thông minh. Cậu ta viết một tấm thiệp treo bên ngoài hộp bánh: Chúc Tiểu Nam ngày nào cũng vui vẻ, hy vọng sẽ làm bạn tốt với Tiểu Nam cả đời.
Nhưng bữa tiệc của trường mẫu giáo Thưởng Nam, đương nhiên Hữu Minh không thể tham gia.
Tiểu Nam cũng không đến mời cậu ta, nếu được mời cậu ta cũng sẽ đi.
Hữu Minh mặc bộ quần áo mới mà mẹ mua cho, nằm trên giường, tiếng cười nói vui vẻ từ nhà bên cạnh rõ ràng lọt vào tai cậu ta. Cậu ta mở to mắt, ngây người nhìn trần nhà.
Nước mắt đột nhiên trượt xuống từ khóe mắt, từng giọt từng giọt.
Thái dương ướt đẫm, cậu ta dùng đầu xúc tu lau nước mắt, khuôn mặt thanh tú u ám như đáy biển không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cậu ta khó chịu vô cùng, trái tim đau nhói, cậu ta chỉ có thể nằm sấp trên giường, vùi mặt vào gối.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới dùng giọng nói đã khóc đến khàn đặc tự lẩm bẩm: "Muốn g**t ch*t tất cả mọi người quá."