Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 143

Dù là cơ thể người, môi Hữu Minh vẫn mang chút vị mặn của biển. Cái lạnh là của nước biển, còn độ ẩm trên môi là cảm giác thuộc về bản thể cậu ta.

 

Cậu ta chạm môi Thưởng Nam, dừng lại thoáng chốc rồi đầu lưỡi khẽ l**m vài lần.

 

Chiếc sơ mi hơi rộng theo động tác cúi người mà trễ xuống, để lộ vài đường cơ bắp mượt mà dưới hai chiếc cúc chưa cài. Thưởng Nam liếc qua, rồi vội quay đi thầm kinh ngạc, cậu vừa cảm nhận được sự… gợi cảm từ Hữu Minh?

 

Bạch tuộc nhỏ này thật sự đã lớn rồi.

 

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Thưởng Nam không nghe thấy, nhưng Hữu Minh thì nghe rõ. Cậu ta luyến tiếc rời môi cậu, nhưng vẫn dựa vào bàn trang điểm.

 

Thợ trang điểm mở cửa bước vào, thấy cảnh này thì hơi sững:“Các cậu đang làm gì vậy?”

 

Hữu Minh mỉm cười vừa đủ:“Trên mặt Tiểu Nam dính chút bụi, tôi lau giúp.”

 

Thợ trang điểm cũng không nghĩ nhiều:“Ồ ồ, nào, để tôi xem còn chỗ nào chưa ổn không…”

 

Thưởng Nam cuối cùng cũng bước ra trước mọi người. Hội trường được trang trí nhã nhặn mà sang trọng, bóng bay xanh nhạt và trắng phủ khắp sàn, trần nhà treo lưới pha lê lớn, ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

 

Mỗi khách mời đều nhận một món quà: nữ là khăn lụa và nước hoa, nam là cà vạt và nước hoa.

 

Trương Tâm Tâm vẫn như thời trẻ, mọi thứ liên quan đến Thưởng Nam đều muốn tự tay chuẩn bị.

 

Nhưng khi trên sân khấu chiếu những tấm ảnh và đoạn phim từ bé đến lớn của mình, Thưởng Nam vẫn thấy hơi xấu hổ. Có những bức ảnh cậu không nhớ từng chụp, và tám phần mười trong số đó đều có Hữu Minh xuất hiện.

 

Mọi người không chỉ thấy quá trình Thưởng Nam trưởng thành qua từng năm tháng, mà còn thấy rõ sự thay đổi của Hữu Minh theo tuổi tác, chỉ có một điều không đổi: trong bất cứ tấm ảnh nào, ánh mắt cậu ta dường như đều hướng về Thưởng Nam.

 

Mọi người đều biết hai người này thân nhau, thân đến mức có thể mặc chung một ống quần, nhưng không ngờ lại thân đến mức này. Nói là anh em ruột chắc cũng có người tin.

 

Tiếp đó là phần Thưởng Nam phát biểu cảm nghĩ khi trưởng thành. Cậu chỉ nói vài câu đơn giản đã thấy Trương Tâm Tâm dưới khán đài đỏ mắt.

 

Thật lạ, rõ ràng đây là một “thế giới nhiệm vụ”, có thể một số nơi, một số người không cần Thưởng Nam phải bỏ quá nhiều chân tình, nhưng Trương Tâm Tâm lại khác. Trong tiềm thức, Thưởng Nam thực sự coi bà như mẹ ruột của mình.

 

Cậu thậm chí còn nhớ rõ đối phương đã làm gì cho mình trong cuộc sống. Dù trước đây Trương Tâm Tâm mê đánh mạt chược, khi tám chuyện người khác thì lời nói sắc bén chua ngoa, nhưng tình thương dành cho cậu thì không thể chê trách. Bởi vì trước khi kết hôn bà không biết nấu ăn, sau khi kết hôn, trước khi sinh con cũng vẫn không biết. Chỉ đến khi Thưởng Nam sắp cai sữa, bà mới bắt đầu khổ luyện bếp núc.

 

“Tôi rất biết ơn mẹ tôi, cũng chính là cô gái Trương Tâm Tâm  ăn mặc còn lộng lẫy hơn cả tôi. Bà ấy thích giày cao gót, thích váy đẹp, thích túi xách và trang sức đắt tiền, thích làm móng xinh xắn. Nhưng từ khi tôi ra đời, sở thích của bà lại nhiều thêm một điều, bà thích tất cả những người và sự vật mà tôi thích.”

 

“Tôi rất cảm ơn vì bà yêu tôi. Tất nhiên, tôi cũng cảm ơn cha tôi.”

 

Đứng dưới khán đài, Thưởng Anh Thụ ngẩng cao đầu chờ được khen, nghe đến đoạn nói về mình thì chỉ có mấy chữ như vậy, liền mắng một câu nhóc con.

 

Nhưng thực ra ông cũng thấy ấm lòng. Trong việc sinh con nuôi con, Trương Tâm Tâm đã bỏ ra nhiều hơn ông, chỉ riêng chuyện mang thai sinh nở thôi cũng đã khiến bà chịu không ít cực khổ.

 

“Tiếp theo, người tôi muốn cảm ơn là Hữu Minh.” Phần video chiếu phía sau được điều khiển từ hậu trường, không hề tập dượt trước. Trương Tâm Tâm không thích kiểu màu mè giả tạo, cũng chẳng phải chương trình quan trọng gì, nên để Thưởng Nam tùy ý phát huy.

 

Bức ảnh đầu tiên hiện ra là tấm chụp năm tốt nghiệp cấp hai, do lớp trưởng mập mạp chụp dưới ánh đèn đường bằng máy ảnh. Lúc ấy nhìn tấm này chỉ thấy mình và Hữu Minh đã lớn, nhưng so với bây giờ mới thấy khi ấy vẫn còn là trẻ con, còn hiện tại mới thực sự trưởng thành.

 

Thưởng Nam quay đầu liếc nhìn, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Hữu Minh dưới khán đài. Giọng cậu trong micro khẽ nhẹ đi:“Tôi rất cảm ơn cậu ấy, bất kể khi nào, cậu ấy cũng ở bên tôi.”

 

Không biết hậu trường lấy từ đâu ra đoạn video, âm nhạc nền vừa khéo, không che mất giọng Thưởng Nam.

 

Là cảnh hồi rất rất nhỏ, năm năm tuổi, Thưởng Nam ôm bánh quy nhà mình đến tìm Hữu Minh để làm quen, kết quả bị Hữu Minh ăn hết một hơi. Bánh hết, bạn thì không làm quen được, tối về còn suýt bị Trương Tâm Tâm và Thưởng Anh Thụ mắng một trận.

 

Hai đứa trẻ dựa vào tường ngồi ở hành lang, ánh sáng rọi bên cạnh thân hình nhỏ bé. Bánh quy bị nhai rào rạo, vụn bánh rơi đầy tay và chân, Hữu Minh đều nhặt hết cho vào miệng. Lúc đó giọng cả hai đều còn là giọng trẻ con ngây ngô, Thưởng Nam thì mềm mại hơn, còn Hữu Minh thì lạnh nhạt dứt khoát.

 

Nhìn góc quay thì chắc là do hàng xóm đối diện quay, hình ảnh hơi rung, thỉnh thoảng còn xen tiếng người nói.

 

Thưởng Nam chỉ cười, còn khóe mắt trái của Hữu Minh lại bất ngờ rơi một giọt nước mắt. Không ai để ý, cậu ta bình thản dùng lòng bàn tay lau đi.

 

Vì khóc vì Tiểu Nam là chuyện quá đỗi bình thường.

 

Bên dưới cũng có bạn học xúc động, bạn từ nhỏ đến lớn, không phải ai cũng may mắn có được.

 

Nhưng cũng có vài tiếng bàn tán không mấy hòa hợp:

 

“Hồi nhỏ Hữu Minh gầy thật, chẳng đẹp trai bằng một nửa như bây giờ.”

 

“Nghe nói hồi nhỏ bố cậu ấy là kẻ bạo hành gia đình.”

 

“À, tội ghê, bảo sao…”

 

Hữu Minh coi như không nghe thấy.

 

 

Trưởng thành rồi thì có thể đường hoàng uống rượu. Thưởng Nam vốn không thích rượu, nhưng không tránh được việc bạn bè và những người hay chơi chung lần lượt tới chúc mừng, bên kia uống cạn, bên này dù chỉ nhấp một ngụm cũng cộng dồn thành mấy ly.

 

Thưởng Nam uống không đỏ mặt, tửu lượng cũng khá, nhưng hôm nay uống nhiều quá, hai gò má vẫn bị rượu hun lên chút đỏ, đúng ngay trước mắt trông như sắp khóc.

 

Mã Luyện dẫn theo hai cô gái và ba bốn nam sinh tới. Khác với hồi lớp 10, giờ Mã Luyện không còn đánh quyền vào không khí nữa, vest mặc chỉnh tề, một tay đút túi một tay cầm ly rượu, chẳng nói gì chỉ ra hiệu với Thưởng Nam, ngửa đầu uống cạn. Uống xong mới nói: “Chúc mừng sinh nhật.”

 

Những người khác cũng nối tiếp chúc mừng. Cô gái mặc váy quây hồng, trên tóc kẹp một chiếc kẹp lông vũ mềm mại, cười dịu dàng:“Hồi nhỏ Hữu Minh cũng đẹp trai lắm nhé.”

 

Hữu Minh đứng cạnh Thưởng Nam:“Cảm ơn.”

 

Bạn cô gái lại nói:“Không ngờ hồi nhỏ Thưởng Nam đáng yêu thế. Nhìn mặt hồi đó, giờ chắc phải là một chàng trai kute mới đúng.”

 

“Giờ không phải sao?” Thưởng Nam hỏi.

 

“Giờ không phải, giờ là tuấn mỹ.” Cô gái đáp.

 

Mã Luyện đặt ly rượu lên bàn cạnh đó, giống hệt như hồi lớp 10, hai tay mò trong túi móc ra một chiếc đồng hồ:“Quà sinh nhật.”

 

Nhưng khác với quà sinh nhật hồi lớp 10, lần trước là đồng hồ kim cương hạng sang, còn lần này chỉ là đồng hồ thạch anh hãng bình thường, giá chắc không cao.

 

“Tôi không có chỗ để, cậu…”

 

Mã Luyện hừ một tiếng:“Quà của thiếu gia tôi, sao có thể để chung với mấy thứ của người khác được?”

 

Mặt mấy người bên cạnh lập tức biến sắc.Bất đắc dĩ, Thưởng Nam đành nhận đồng hồ, bỏ vào túi:“Giờ được chưa?”

 

Hữu Minh ở bên đã bắt đầu ăn bánh kem. Cậu ta ăn chậm, vừa ăn vừa quan sát mọi người, ánh mắt lướt qua Mã Luyện nhiều nhất. Những động tác nhỏ của Mã Luyện đều không thoát khỏi mắt cậu ta, nhiều người thích Thưởng Nam cũng sẽ lộ ra những biểu cảm và hành vi tương tự.

 

Trong lòng cậu ta thầm lẩm bẩm: Muốn chết y như nhau vậy.

 

“Buổi tối có kế hoạch gì không? Ra ngoài chơi?” Mã Luyện hỏi.

 

Thưởng Nam lắc đầu:“Tối nay cả nhà tôi ăn cơm cùng nhau, không định ra ngoài. Có thời gian thì tính sau.”

 

“Được thôi.” Mã Luyện nhún vai, ra vẻ không sao cả:“Vậy bọn tôi đi chỗ khác chơi, đi thôi.”

 

Hắn dẫn bạn bè đi được một đoạn lại bất ngờ dừng bước, quay người nhìn Thưởng Nam hất cằm:“Thưởng Nam, cái đồng hồ đó tối về cậu xem thử, nếu thích thì có thể gọi điện cho tôi cảm ơn.”

 

Thưởng Nam: “…” Hoàn toàn không hiểu nổi cái lối suy nghĩ của mấy cậu ấm cô chiêu nhà danh gia vọng tộc này.

 

Họ đi xa rồi, Thưởng Nam mới khom lưng xuống, than:“Mấy kiểu qua lại thế này thật mệt người.”

 

Trước đây Thưởng Anh Thụ từng nhắc chuyện thừa kế gia nghiệp, Thưởng Nam sợ muốn chết. Một cậu nhóc nhà quê tầm thường sao lại bị Trương Tâm Tâm kéo xềnh xệch thành một cậu ấm có gia sản để thừa kế.

 

Nhưng so với Hữu Minh thì vẫn đỡ hơn.Cha dượng của Hữu Minh khôn ngoan lắm, ông ta sẽ không dùng việc hành hạ đứa con của vợ mình với chồng trước để thể hiện quyền kiểm soát và chiếm hữu phụ nữ. Ông ta vốn không có con, vì không thể sinh được, đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến Lý Mạn Thanh đồng ý lời theo đuổi của ông ta.

 

Mà Hữu Minh thì xuất sắc, hiểu lễ nghĩa, chỉ cần đào tạo chút thôi là sẽ trở thành rồng trong loài người. Có được một đứa con trai ưu tú thế này, ông ta còn mừng không kịp.

 

Theo như Thưởng Nam biết, người đàn ông đó đã lên kế hoạch cho ba mươi năm sau của Hữu Minh, sau này nhất định cậu ta phải lăn lộn trong giới quan trường ở thủ đô, mà những người đó toàn là những người tinh ramh.

 

“Sao nhìn tôi kiểu đó?” Hữu Minh từ ánh mắt của Thưởng Nam nhận ra ý cười trên nỗi bất hạnh của người khác.

 

“Tôi đang nghĩ lúc tôi phát biểu khi nãy, sao cậu lại khóc.” Thưởng Nam thuận miệng đáp.

 

“…” Hữu Minh thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Thưởng Nam, người hơi nghiêng về phía trước, chống cằm lên bàn: “Đúng thế, hình như Tiểu Nam chưa bao giờ khóc vì tôi.”

 

Thưởng Nam: “…”

 

Này, trời ơi chủ đề đâu phải như vậy chứ!

 

-

 

Bữa tối cả nhà, chỉ có Thưởng Nam Trương Tâm Tâm và Thưởng Anh Thụ. Ăn đồ Trung do chính tay Trương Tâm Tâm vào bếp, hai dì giúp việc phụ, làm ra nguyên một bàn đầy ắp món.

 

Vừa ngồi xuống, Thưởng Nam đã lâng lâng nói:“Chắc ăn cả tuần mới hết đồ thừa mất.”

 

Thưởng Anh Thụ mở một chai rượu:“Tâm Tâm là vậy đấy, chỉ quan tâm hiện tại.”

 

“Bố, đừng rót rượu cho con, ban ngày con uống nhiều quá rồi, con uống nước thôi.”Thưởng Nam vừa nhìn thấy rượu là đau đầu, vội nói trước khi Thưởng Anh Thụ kịp rót.

 

Trương Tâm Tâm tháo tạp dề bước ra:“Vì làm bữa này mà mẹ phải tháo cả móng tay đó. Mẹ thích bộ móng đó lắm.”

 

Bà gần bốn mươi tuổi nhưng trông chẳng khác mấy so với thời trẻ, thậm chí còn xinh đẹp hơn. Trong quá trình gây dựng sự nghiệp, bà ngày càng biết cách sống đúng với bản thân.

 

“Không làm móng cũng đẹp.” Thưởng Nam nói thật lòng.

 

“Biết chứ.” Trương Tâm Tâm cũng đáp thật lòng.

 

Gắp hai miếng thịt bò bỏ vào miệng, thêm nhiều ớt ngâm và măng khô, Thưởng Nam lập tức thấy tỉnh táo hơn. Cậu nghe Trương Tâm Tâm nói bên tai: “Nói thật nhé, lúc mới sinh con, mẹ không nghĩ con sẽ lớn thế này đâu.” Bà chống má, vô cùng mãn nguyện vì đã nuôi một đứa bé khôn lớn, “Mẹ lo sinh ra sẽ là một đứa tàn tật thiếu tay thiếu chân.”

 

“Nhưng tuy con tứ chi lành lặn, đầu cũng không có hai cái, thế mà hồi nhỏ con hay ốm lắm. Lúc đó mẹ mới hai mươi mấy, thật sự bị con làm phiền chết đi được. Nhưng con còn bé quá, là trẻ sơ sinh mà, khó chịu chỉ biết khóc, y như mèo chó, đói thì kêu, vì chưa biết nói. Mỗi lần bực mình với con, mẹ lại thấy áy náy.”

 

“Nên giờ mẹ chỉ mong con khỏe mạnh, tất nhiên nếu có thể thừa kế gia nghiệp rồi nhân tài sản lên mấy lần thì càng tốt.”

 

Thưởng Nam vừa xúc cơm vừa nuốt xuống:“Cậu ấm nhà giàu mà giữ được cơ nghiệp là tốt rồi. Ai bảo mẹ chỉ sinh một đứa. Nhà giàu thường sinh cả đống, chỉ cần có một đứa có đầu óc thì khỏi lo chuyện thừa kế, mấy đứa khác cũng được hưởng phúc.”

 

“Mẹ chỉ cần một đứa con, tình yêu không thể chia làm hai.” Trương Tâm Tâm nhấp một ngụm rượu vang, rồi đột nhiên hỏi:“Ở trường có thích cô gái nào không? Có hẹn cùng thi vào một trường đại học chưa?”

 

Chuyển chủ đề nhanh quá, Thưởng Nam suýt nghẹn cơm, có chút chột dạ:“Không có thích cô gái nào.” Ừm… có thích con trai, nói thế cũng không tính là nói dối.

 

“Không thể nào. Trường các con nhiều cô gái xinh thế cơ mà.”

 

Thưởng Nam ngậm một ngụm nước, nuốt từng chút một. Mỗi lần nuốt là một lần cân nhắc có nên nói thật hay không. Nhưng nhìn Trương Tâm Tâm, cậu thực sự không đủ can đảm.

 

Trương Tâm Tâm mẫn cảm phát hiện Thưởng Nam không đúng:“Sao vậy? Cuối cùng thì tuổi dậy thì cũng tới rồi à? Định gây chuyện hả?”

 

“…” Thưởng Nam lắc đầu, nuốt hết ngụm nước, thở dài một hơi:“Con muốn nói với bố mẹ một chuyện.”

 

Cậu dùng giọng rất nghiêm túc và trang trọng.

 

Trương Tâm Tâm và Thưởng Anh Thụ đều buông đũa, nghiêm túc nhìn cậu.

 

“Mời nói.” Thưởng Anh Thụ đáp.

 

Chân Thưởng Nam run lên:“Con muốn nói là… con không thích con gái, là vì con thích Hữu Minh.”

 

“Biết mà.” Phản ứng của Trương Tâm Tâm hoàn toàn ngoài dự liệu của Thưởng Nam. Không để ý vẻ ngơ ngác của cậu, bà chỉ tay sang Thưởng Anh Thụ:“Cả Tiểu Thụ cũng biết.”

 

“Còn dì Mạn Thanh nữa, ba chúng ta đều biết.”

 

“Vậy… sao mẹ…” Thưởng Nam nhìn không ra chút đùa cợt nào trên mặt bà:“Sao mọi người biết?”

 

Trương Tâm Tâm đưa tay mời Thưởng Anh Thụ:“Tiểu Thụ, ông nói đi.”

 

“Chuyện này ấy à…” Hai người một xướng một hoà, Thưởng Anh Thụ vuốt cằm:“Phải kể từ khi con gào đòi làm bạn với Tiểu Minh.”

 

“Con có biết hồi nhỏ mình phiền thế nào không? Chắc con không nhớ đâu. Con bị sạch sẽ quá mức, ngoài mẹ và Tâm Tâm, ai bế con cũng phải rửa tay trước, mà còn phải rửa trước mặt con. Không thì con khóc không cho bế, mà đã khóc là phải ba ngày ba đêm đến khi khóc ngất mới thôi.”

 

“Lớn hơn chút thì khá hơn, nhưng vẫn yếu ớt, không có bạn thân thiết nào. Con chê họ mũi dãi lem nhem, cứng lại như miếng cháy, chê họ lăn lộn trong bùn đất. Nhưng bố vẫn cho là do Tâm Tâm, cô ấy ăn mặc cho con như một ngôi sao nhí, nên con cũng bày đặt ra dáng.”

 

“Còn Tiểu Minh thì là bạn mà con chủ động đòi làm quen, hơn nữa còn kiểu sống chết bám lấy. Lúc đó bố và Tâm Tâm đều thấy kỳ lạ, nhưng trẻ con mà, một ngày một kiểu, nên cũng không để tâm.”

 

“Kết quả là con lại thật lòng toàn tâm toàn ý với Tiểu Minh, từ tiểu học đến trung học luôn dính lấy nhau.”

 

“Bố và Tâm Tâm đều có học, biết bạn bè thế nào, càng biết tình nhân thế nào. Nhiều lúc thấy hai đứa ở bên nhau, bố mẹ còn cảm giác mình là người ngoài. Bộ dáng đó của hai đứa không phải giống như biểu hiện của bố và Tâm Tâm khi yêu sao?”

 

Thưởng Nam thở nhẹ lại, cậu không ngờ những sinh hoạt thường ngày với Hữu Minh sớm đã lọt vào mắt các bậc phụ huynh.

 

Thưởng Anh Thụ nói tiếp:“Hồi đó, bố, Tâm Tâm và Lý Mạn Thanh đã họp một cuộc ngắn. Quan sát hai đứa rất lâu, cũng so với mấy cậu trai cùng tuổi, cuối cùng kết luận là: hai đứa chưa yêu nhau, nhưng Tiểu Minh nhất định là thích con rõ rành rành.”

 

Trương Tâm Tâm gật đầu: “Hôm nay mẹ còn thấy nó khóc, Tiểu Thụ chỉ khóc khi mẹ sinh con thôi.”

 

Mặt Thưởng Nam đỏ bừng, cúi đầu:“Bố mẹ không thấy con trai thích con trai rất kỳ lạ sao?”

 

“Kỳ chứ.” Trương Tâm Tâm thản nhiên nói:“Nhưng mẹ đã nói rồi, lúc mang thai con, mẹ đã chuẩn bị tâm lý là con có thể thiếu tay thiếu chân hay mọc hai cái đầu. So với thế thì bây giờ tốt hơn nhiều. Huống hồ, mấy năm nay mẹ đi làm ăn, đi lại trong ngoài nước, đã thấy không ít. Đồng tính đúng là thiểu số, nhưng chỉ cần con không thiếu tay…”

 

“Mẹ——” Thưởng Nam bất lực ngắt lời;“Mẹ thật sự không để ý sao?”

 

Thưởng Anh Thụ tựa vào ghế:“Tâm Tâm thì thật sự không để ý, còn bố với Lý Mạn Thanh lúc mới biết thì hơi khó chấp nhận. Nhưng từ hồi hai đứa học lớp 11, ba người chúng ta đã thống nhất cùng một chiến tuyến.”

 

“Bố mẹ chỉ muốn con hạnh phúc. Con thấy ở bên con gái hạnh phúc thì ở bên con gái, thấy ở bên con trai hạnh phúc thì ở bên con trai. Bố mẹ không ép.”

 

Trương Tâm Tâm giơ ngón tay trỏ bổ sung:“Trừ việc thừa kế gia nghiệp, đó là giang sơn mẹ vất vả mới dựng nên.”

 

“…” Nhưng lúc này, nghĩ tới chuyện thừa kế, Thưởng Nam đã không còn phản cảm như trước.

 

“Con thích Tiểu Minh, điều đó ai cũng thấy. Nó càng lớn càng chẳng còn chút dễ thương nào của hồi bé, với bố mẹ cũng không còn nhiệt tình như trước. Nhưng nó thích con thì rõ rệt lắm. Bố mẹ thấy chỉ cần nó thích con là được. Có điều, Tiểu Minh hồi nhỏ chịu nhiều khổ, tâm tư nhạy cảm mong manh hơn người, ở bên nó có thể sẽ rất mệt.”

 

Trương Tâm Tâm cau mày,  không phải không ủng hộ, chỉ lo hai người sau này vì tính cách mà va chạm, mài mòn mất tình cảm tốt đẹp.

 

“Nhưng không sao,” Bà chỉ lo một giây rồi phẩy tay:“Đó là chuyện của tụi trẻ các con. Khổ vì yêu thì yêu ai cũng khổ thôi.”

 

Thưởng Nam vừa muốn cười vừa muốn khóc vì cảm động:“Cảm ơn mẹ, cũng cảm ơn bố.”

 

Không còn bí mật, Thưởng Nam hoàn toàn nhẹ nhõm, ăn liền hai bát cơm.

 

Lúc dì dọn bàn, điện thoại cậu để trên sofa reo.

 

“Mẹ với Tiểu Thụ cá cược nhé, đoán xem ai gọi đến?” Trương Tâm Tâm nói trước khi Thưởng Nam kịp đứng dậy.

 

Thưởng Anh Thụ: “Bố đoán là Tiểu Minh.”

 

“Tôi là người đề nghị, lẽ ra tôi phải nói trước chứ.” Trương Tâm Tâm chen vào.

 

Thưởng Nam nghe hai người cãi nhau, cầm máy nghe điện.

 

Giọng Hữu Minh xen chút tạp âm điện:“Bây giờ ra ngoài được không? Tôi muốn gặp cậu.”

 

Lý Mạn Thanh mua nhà ở khu nhà giàu gần khu biệt thự nhà Thưởng Nam, gần 300m², hai mẹ con ở rất dư dả. Hơn nữa, dạo này Lý Mạn Thanh hầu hết ở nhà người yêu.

 

Thưởng Nam liếc ra sau: “Được.”

 

Trương Tâm Tâm ôm cổ Thưởng Anh Thụ, ngồi trên đùi ông:“Cá tiếp nhé, tôi cược Tiểu Nam ra hẹn hò.”

 

Thưởng Nam không nghe rõ Thưởng Anh Thụ nói gì. Biết thế này thì cậu đã để sau mới nói thật, chứ ở nhà sẽ bị trêu chọc mãi tới tận giờ ngủ.

 

Xuân lạnh, ánh đèn đường rọi xuống mặt đường như lớp sương cuối đông.

 

Thưởng Nam khoác áo măng tô xanh đậm, quàng đại khái chiếc khăn len ca rô màu sữa. Mùa xuân chậm ấm, phải đợi nghe tiếng trống hè mới chịu nhường chút nhiệt.

 

Trên con đường thẳng tắp, Thưởng Nam thấy một bóng dáng cao ráo tiến lại gần. Khoảng cách càng ngắn, gương mặt kia càng rõ.

 

“Nói chuyện yêu đương với Tiểu Nam, nếu mỗi ngày không làm chút gì, tôi sẽ thấy rất uổng.” Hữu Minh cúi mắt nhìn Thưởng Nam, chậm rãi nói.

 

Thưởng Nam rút tay khỏi túi, khẽ kéo tay áo Hữu Minh, ra hiệu đi song song, theo con đường mà tản bộ:“Mới ngày đầu thôi.”

 

Bóng của Hữu Minh và Thưởng Nam dính vào nhau:“Tôi biết. Chính vì biết nên sợ sau này hối hận.”

 

“Hối hận gì?”

 

“Sợ sau này khi cái chết chia lìa chúng ta, tôi sẽ hối hận vì đã không hôn cậu vào một ngày nào đó trước đây.” Hữu Minh đá mấy chiếc lá khô trên đường.

 

“Tôi thấy đó sẽ là điều tiếc nuối.”

 

Thưởng Nam cũng đá lá theo:“Vậy cậu có hối hận vì hồi bé ăn hết bánh của tôi mà không chịu làm bạn không?”

 

Hữu Minh đưa tay nắm lấy tay Thưởng Nam. Tay cậu ta rất lạnh, hồi nhỏ các ngón tay còn mềm, giờ đã cứng cáp hơn nhiều giống như những xúc tu của cậu ta vậy.

 

“Thường xuyên hối hận… nếu lúc ở vườn rau đã đồng ý với cậu, thì thời gian chúng ta trở thành bạn đã sớm hơn rồi.”

 

“Cho nên chúng ta phải trân trọng từng giây bây giờ.” Thưởng Nam bước từng bước dài, tuy chậm nhưng mỗi bước đều có thể bắt kịp Hữu Minh. Bóng của hai người đè lên nhau, còn thân mật hơn cả chính họ.

 

“Chỉ cần đã trân trọng, thì sẽ không hối hận.”

 

“Biết rồi… vậy, bây giờ tôi có thể hôn cậu chưa?” Hữu Minh bỗng dừng lại, Thưởng Nam không để ý, đâm đầu vào vai cậu ta.

 

“Trong lễ trưởng thành của tôi, cậu đã hôn rồi, giờ còn hỏi gì nữa?” Thưởng Nam nheo mắt, cậu quá hiểu cái vẻ giả bộ của Hữu Minh.

 

“Rõ rồi.” Hữu Minh thản nhiên nói.

 

Rõ… cái gì chứ?

 

Mắt Thưởng Nam lập tức mở to,  một chiếc xúc tu to khỏe  mềm mại đang cuốn về phía mình. Nó trực tiếp quấn trọn eo cậu, đường kính đủ để bao kín vòng eo, từ bụng tới lưng, những giác hút bám chặt, dù cách lớp áo dày vẫn cảm nhận rõ.

 

Bị đôi môi lạnh áp xuống, hôn mãnh liệt. Mới hôn phớt một lần trước đây thôi, Hữu Minh đã tiến bộ nhanh chóng,  biết cách cạy môi, biết sau khi lưỡi trượt vào thì nên làm gì. Thưởng Nam không rõ đây là do trí tuệ của Hữu Minh vốn cao, hay do khả năng học tập xuất sắc của loài bạch tuộc… có lẽ là cả hai.

 

Họ đang ở sau một cụm cây cổ thụ, đúng điểm mù camera. Không trách Hữu Minh dám liều đến vậy.

 

Phát hiện Thưởng Nam đang ngẩn người, Hữu Minh chậm rãi dừng lại. Nhưng một chiếc xúc tu lại men theo người Thưởng Nam bò lên trên, đầu xúc tu ẩm lạnh, trơn trượt chui thẳng vào miệng cậu.

Bình Luận (0)
Comment