Chương 146 -1
Con bướm từ trong bóng tối bay tới, nơi nó đi qua là nơi duy nhất có màu sắc, trong mắt Thưởng Nam chỉ còn lại nó.
Nhìn thấy đôi cánh mềm mại của nó chầm chậm vỗ, nhìn khoảng cách dần dần thu hẹp, ba chiếc chân của nó buông thõng tự nhiên ở hai bên phần ngực bụng màu đen, nhưng vòi hút thon dài lại hướng thẳng về phía Thưởng Nam.
Đồng tử của Thưởng Nam từ từ giãn ra.
Cậu nén lại hơi thở, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Cậu không nghĩ mình bị con bướm đẹp một cách kỳ lạ này làm choáng váng mà không thể di chuyển. Con bướm này có một sức mạnh không thể lý giải được, khiến cậu chỉ có thể đứng chờ cái chết.
Màu xanh lam của cánh bướm dưới ánh sáng mờ ảo giống như một tấm lụa phát sáng màu xanh. Nó đổi hướng, hạ xuống và đậu trên mu bàn tay Thưởng Nam.
Thưởng Nam cúi đầu, phát hiện con bướm đậu ở vết thương của mình. Ba cái chân giúp nó giữ thăng bằng một cách vững vàng. Vòi hút trông có vẻ mỏng manh nhưng lại dễ dàng c*m v** bên trong vết thương đã sưng tấy và đỏ ửng của cậu.
Ngay khoảnh khắc đó, Thưởng Nam thậm chí còn nghe thấy một tiếng “bóp” giòn tan và rõ ràng.
Phần da bị mủ làm căng phồng nhanh chóng xẹp xuống sau khi bị vòi hút hút sạch. Con bướm rời đi một cách thỏa mãn và tao nhã, rất nhanh đã biến mất vào màn đêm.
Thưởng Nam nhìn chằm chằm vào mu bàn tay không còn sưng tấy, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Vệ Kiệt và Địch Thanh Minh đã đi xuống núi một lúc mới phát hiện Thưởng Nam không đi theo, bèn quay lại. Họ thấy Thưởng Nam đang trên xe đạp, một chân đặt lên bàn đạp, chân còn lại đứng trên mặt đất thất thần, không biết đang nghĩ gì, như thể linh hồn đã bị hút vào vùng núi này.
“Này! Cậu đang nghĩ gì vậy?” Vệ Kiệt đạp xe thở hổn hển: “Bọn tôi còn tưởng cậu bị lạc rồi chứ.”
Thấy vẻ mặt chất phác và đầy quan tâm của Vệ Kiệt, Thưởng Nam lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là thấy một con bướm có màu sắc rất đẹp thôi.”
“Bướm à?” Vệ Kiệt nhìn xung quanh: “Đâu?”
“Bay đi rồi,” Thưởng Nam chỉ đại một hướng.
Địch Thanh Minh bóp phanh: “Vân Thành đúng là có nhiều bướm thật, nhưng giờ này cậu thấy chắc là thiêu thân thì đúng hơn. Bướm thường chỉ ra ngoài vào ban ngày thôi.”
Địch Thanh Ngư là thiêu thân sao? 14 lại nói là bướm.
[14: Là bướm.]
“Nhưng cũng có thể là bướm,” Địch Thanh Minh thấy vẻ mặt Thưởng Nam có chút bối rối, cứ nghĩ cậu thất vọng, vội vàng nói: “Bây giờ vẫn chưa tối hẳn,có lẽ bướm đang trên đường về nhà, vừa hay cậu gặp được thôi.”
“Đi nhanh thôi, dì Trương bảo chúng ta về ăn tối, anh tôi cũng đang ở đấy.”
Nghĩ đến khuôn mặt nhợt nhạt và lộng lẫy của Địch Thanh Ngư, Thưởng Nam ngồi lên xe: “Đi thôi.”
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường nghe sột soạt. Từ xa, hàng chục biệt thự nằm rải rác giữa cánh đồng sáng đèn, mỗi ngôi nhà đều giống như có một con yêu quái già đang trú ngụ.
Ba cái bóng xe lần lượt rẽ qua khúc cua.Gió thổi tung mái tóc và tà áo của họ, giống như những cánh buồm không ngừng nghỉ, cũng giống như đôi cánh của một con bướm trắng khổng lồ đang bay lượn.
“Bọn cháu về rồi!!!” Địch Thanh Minh hét lớn vào trong nhà, cùng với Thưởng Nam và Vệ Kiệt dựng xe đạp vào nhà kho, rồi chạy vào nhà thay giày.
Tiếng đẩy nhau, đùa giỡn, cười đùa của họ bỗng chốc im bặt khi nhìn thấy chàng trai ngồi trong phòng khách. Cả ba đều rụt cổ lại.
“Anh ơi.”
Thưởng Nam và Vệ Kiệt cũng gọi theo một tiếng “anh ơi.”
Cả ba đồng loạt ngồi xuống thay giày, xếp gọn gàng vào tủ, rồi đi rửa tay.
Địch Thanh Ngư quét mắt nhìn ba con chim cút nhỏ, rồi lại hờ hững quay đi.
“Cạch.” Anh dùng kéo cắt đi phần cành hoa quá dài, tỉa bỏ những cái gai cứng, rồi từ tốn cắm hoa vào bình sứ trắng.
Thưởng Nam là người ra khỏi nhà vệ sinh đầu tiên. Địch Thanh Minh và Vệ Kiệt giành nhau đi vệ sinh, nên cậu đành ra trước.
Đứng ở cầu thang có nhiều ngã rẽ, Thưởng Nam không biết phải đi đâu. Bàn ăn trống trơn, rõ ràng là chưa đến giờ ăn cơm.
“Bạn của Tiểu Minh à? Lại đây ngồi đi.”
Giọng nói của Địch Thanh Ngư trong trẻo đến bất ngờ, như làn gió từ từ thổi tới từ trong núi, lại như đến từ đáy thung lũng đầy hoa dại. Giọng anh mang theo sự dịu dàng và khoan dung, nhưng cũng không thể hiện sự thân thiết.
Thưởng Nam nghĩ đến thân phận của đối phương. Con bướm có màu sắc rực rỡ kia là một màu xanh lam kiều diễm nhưng không hề ma mị. Khi liên kết với Địch Thanh Ngư trước mắt, không có chút gì là không hợp.
Chầm chậm bước đến, tìm một vị trí không quá gần cũng không quá xa Địch Thanh Ngư ngồi xuống. Dì giúp việc đứng gần đó ngay lập tức mang một tách trà đến đặt xuống. Thưởng Nam khẽ nói lời cảm ơn. Khi dì ấy rời đi, cậu ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Địch Thanh Ngư.
Ánh mắt Địch Thanh Ngư rơi vào mu bàn tay Thưởng Nam: “Em bị thương à?”
“À... cái này... có lẽ là do lúc nãy ở trong hang bị dơi cào trúng.” Không hiểu sao khi đối diện với ánh mắt của Địch Thanh Ngư, Thưởng Nam lại cảm thấy lo lắng, một sự lo lắng không thể kiểm soát.
“Tiểu Minh có tính cách hoạt bát, thích đi đến những nơi kỳ lạ và nguy hiểm. Nếu thực sự nguy hiểm, em và bạn có thể từ chối nó,” Địch Thanh Ngư cụp mắt xuống. Hàng mi rủ xuống dịu dàng như cánh bướm của anh lặng lẽ thể hiện sự hiền lành của mình: “Những con dơi đó sống trong hang quanh năm nên đều có độc. Ăn xong, em đi tìm dì Trương, bảo dì ấy xử lý vết thương đơn giản cho.”
“Dạ, em biết rồi, cảm ơn anh Thanh Ngư.” Giọng Thưởng Nam rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Địch Thanh Ngư.
Cậu thực sự không biết phải gọi Địch Thanh Ngư là gì. Lần trước gọi “anh ơi,” giọng cậu cũng rất nhỏ. Cậu và Địch Thanh Ngư hoàn toàn không quen biết, chỉ gọi “anh” có vẻ quá thân mật, vì vậy suy nghĩ một lúc, cậu thấy gọi “anh Thanh Ngư” thì hợp hơn.
Không ngờ rằng, sau khi nghe thấy, Địch Thanh Ngư im lặng một lúc lâu.
Địch Thanh Ngư từ từ duỗi thẳng người, tựa vào lưng ghế. Anh đặt khuỷu tay lên tay vịn của xe lăn: “Em tên là gì?”
“Thưởng Nam, chữ Nam trong phương Nam.” Thưởng Nam ngồi thẳng tắp.
“Một cái tên rất hay,” Địch Thanh Ngư mỉm cười: “Em muốn gọi anh thế nào cũng được, không cần căng thẳng. Phần lớn thời gian em sẽ ở cùng với Tiểu Minh, chúng ta cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau đâu.”
“Vâng.”
Sau khi nói vài câu, Địch Thanh Ngư cầm chiếc kéo trên bàn trà lên. Vừa cầm lên, dì Trương từ bếp đi ra: “Tiểu Ngư, ăn cơm thôi... Tiểu Minh và Tiểu Kiệt đâu rồi?”
Dì Trương gọi tên mọi người trong nhà đều bắt đầu bằng chữ “Tiểu” và kết thúc bằng chữ cuối cùng trong tên của người được gọi.
Địch Thanh Ngư lại đặt chiếc kéo xuống: “Họ ở trong nhà vệ sinh.”
“Thật là... Hai đứa ăn trước đi, không lát nữa thức ăn nguội hết. Để dì đi gọi chúng nó.” Dì Trương nhanh nhẹn, rõ ràng là người làm chủ gia đình này.
Thưởng Nam còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy những ngón tay trắng bệch của Địch Thanh Ngư đặt xuống dưới tay vịn xe lăn, nhấn một cái nút, chắc là nút phanh.
Xe lăn của Địch Thanh Ngư từ từ di chuyển, hai bánh xe đẩy về phía sau để tạo không gian thuận tiện quay đầu đi tới. Khi xe lăn dừng lại rồi lại đi, cơ thể anh sẽ hơi lắc lư theo. Vẻ mặt anh rất thản nhiên.Cho đến khi một cái nút có đèn xanh trên xe lăn đột nhiên chuyển sang màu đỏ và bắt đầu kêu "tít tít".
Chàng trai cúi đầu nhìn xuống dưới hai bánh xe, bánh xe bên phải bị kẹt một tờ giấy. Một cuốn tạp chí không biết từ lúc nào rơi xuống từ khung sắt phía sau, lật vài trang và bị bánh xe nghiền vào.
Địch Thanh Ngư cúi người xuống. Chân anh dường như không thể cử động dù chỉ một chút. Tóc mái trước trán rũ xuống. Cánh tay khó khăn vươn ra cố lấy mấy trang báo bị kẹt cứng trong bánh xe. Phần mà ngón tay anh nắm được bị xé ra, nhưng phần còn lại vẫn kẹt chặt ở trong.
Thưởng Nam thấy cánh tay ấy có một thoáng chán nản và kiệt sức, nhưng rất nhanh, Địch Thanh Ngư lại dùng một tư thế vô cùng khó khăn và nặng nhọc để dùng ngón tay với tới. Anh dùng tay còn lại bám chặt vào tay vịn của xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Lần này, Địch Thanh Ngư chỉ giật ra được vài mảnh giấy vụn.
Địch Thanh Ngư cuối cùng cũng bỏ cuộc, anh đứng thẳng người, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Anh nở một nụ cười rạng rỡ với Thưởng Nam: “Xin lỗi, để em chê cười rồi.”
“Em giúp anh,” Thưởng Nam nhìn thấy có chút xót xa. Cậu đứng dậy đi vòng qua bàn trà, ngồi xổm xuống phía sau xe lăn.
Cậu cảm nhận được ánh mắt của Địch Thanh Ngư vẫn luôn lảng vảng trên đầu mình, ánh mắt soi xét xen lẫn một chút đánh giá, và cả sự thiện chí chưa từng có trước đây.
Chỉ là vài tờ giấy bị kẹt, đối với một người khỏe mạnh thì chỉ mất mười mấy giây là xong, nhưng trong tay Địch Thanh Ngư lại khó khăn đến vậy.
“Được rồi, chắc có thể di chuyển được rồi,” Thưởng Nam gom hết đống rác trên sàn lại, vo thành một cục ném vào thùng rác bên cạnh, rồi đứng dậy, thở ra một hơi: “Anh thử xem.”
Đèn đỏ tắt, đèn xanh lại sáng lên, xe lăn có thể hoạt động bình thường trở lại.
“Cảm ơn em,” Địch Thanh Ngư cười nói với Thưởng Nam.
Nhìn bóng lưng Địch Thanh Ngư điều khiển xe lăn đi về phía phòng khách, Thưởng Nam lại nghĩ đến con bướm mà cậu gặp trên đường. Đúng như 14 đã nói, con bướm là một con quái vật dịu dàng đến đáng thương. Mặc dù anh ấy có thể điều khiển và biến hóa vô số con bướm để thay thế mình đi ra khỏi ngôi nhà này, giống như chiếc xe lăn dưới người anh, ngồi trên xe lăn, anh ấy cũng có thể tự do đi lại trong nhà.
Nhưng suy cho cùng, anh ấy không phải là một người khỏe mạnh, có lẽ anh ấy cũng muốn tự đi lại bằng đôi chân của mình.
Trong bữa tối, phần lớn thời gian là Địch Thanh Minh và Vệ Kiệt nói chuyện. Những gì Địch Thanh Minh nói cơ bản là để lấy lòng Thưởng Nam, chọc Thưởng Nam cười. Còn Vệ Kiệt thì chuyện gì cũng có thể bắt chuyện.
Còn Địch Thanh Ngư, anh gần như không nói lời nào, lặng lẽ ngồi ở vị trí đầu bàn ăn cơm và gắp thức ăn.
“Anh ơi, anh có biết không?” Địch Thanh Minh cuối cùng cũng nhớ ra nói chuyện với anh trai mình: “Buổi chiều, bọn em đã đi đến cái hang động mà ngày xưa hai anh em mình hay đi đấy. Bên trong rộng hơn hồi nhỏ nhiều. Bọn em còn nhìn thấy rất nhiều xác dơi ở cửa hang nữa, lúc đi vào thì không có.” Địch Thanh Minh bình thường nói chuyện khá ngầu, nhưng khi đứng trước mặt anh trai, cử chỉ và giọng điệu của cậu ta tự nhiên chuyển sang một đứa trẻ.
Tình cảm của hai anh em rất tốt. Khi Địch Thanh Minh nói chuyện, Địch Thanh Ngư gắp thức ăn vào đĩa cho cậu ta.
Nhân tiện, cũng gắp cho Thưởng Nam.
“Những con dơi đó không sạch sẽ, lần sau đừng đi nữa,” Địch Thanh Ngư nói.
Địch Thanh Minh không chịu: “Bọn em né nhanh lắm mà, có mỗi lũ dơi...”
“Bạn em bị thương, em không biết à?”
Địch Thanh Ngư hỏi ngược lại Địch Thanh Minh, trên mặt không có vẻ cười đùa rõ rệt.
Vẻ mặt của Địch Thanh Minh lập tức cứng lại. Không chỉ vì câu hỏi của Địch Thanh Ngư, mà còn vì câu nói quan trọng nhất: “Bạn em bị thương.” Cậu ta lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Vệ Kiệt: “Cậu bị thương à?”
Vệ Kiệt lắc đầu nguầy nguậy: “Không, tôi không có.”
Vậy người bị thương là Thưởng Nam rồi.
Thưởng Nam đưa mu bàn tay ra: “Ở trong hang không cẩn thận bị dơi cào trúng. Bây giờ thì... hình như đã khỏi rồi.” Tất cả là nhờ con bướm kia. Nếu không có con bướm xuất hiện, mu bàn tay của cậu chắc chắn đã sưng vù lên rồi.
Nhưng Địch Thanh Minh không biết những điều đó. Địch Thanh Minh chỉ biết Thưởng Nam bị thương, cậu ta vừa kinh ngạc vừa tức giận lại vừa xót xa, đứng bật dậy khỏi ghế: “Sao cậu không nói sớm? Đã lâu như vậy rồi! Cậu có biết là độc của mấy con dơi đó cực mạnh không, nếu bị viêm nhiễm, có khi còn phải cắt cụt tay đấy, sao tôi lại không hề phát hiện ra...”
Sự lo lắng và tức giận của cậu ta đến một cách bình thường nhưng quá khích. Tất cả mọi người trên bàn đều dừng ăn, nhìn về phía Địch Thanh Minh.
Trong số đó, ánh mắt của Địch Thanh Ngư hoàn toàn hiểu rõ.
Em trai anh thích Thưởng Nam.
Nhưng chắc chắn Thưởng Nam chẳng biết gì về tình cảm của em trai mình.
Thưởng Nam: “Trước khi ăn cơm, anh Thanh Ngư đã bảo dì Trương khử trùng và bôi thuốc cho tôi rồi.”
Nỗi lo lắng trong lòng Địch Thanh Minh mới vơi đi phần nào, cậu ta ngồi xuống lại: “À, tôi chỉ sợ cậu bị thương rồi quay lại đòi tôi bồi thường thôi.”
Vệ Kiệt không nghĩ nhiều như vậy, lý do Địch Thanh Minh đưa ra khiến cậu ya vô cùng tin tưởng: “Không phải chứ Địch Thanh Minh, chúng ta là kiểu người như thế sao?”
“Thưởng Nam thì không, còn cậu thì chưa chắc đâu.”
“Đậu má!”
Hai người cãi nhau qua lại, Thưởng Nam chỉ cảm thấy vô cùng đói bụng, đói hơn bình thường rất nhiều. Cậu ăn hết ba bát cơm, còn thức ăn thì không biết đã ăn bao nhiêu, tóm lại, một nửa món thịt kho tàu cay đã vào bụng cậu.
Cãi nhau xong, Địch Thanh Minh nói: “Vậy tối nay chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, ban ngày hai cậu đã đi đường dài rồi. Ngày mai tôi sẽ đưa hai cậu đi núi Mỹ Nhã ở Vân Thành.” Cậu ta cũng cân nhắc rằng Thưởng Nam đã bị thương, cần nghỉ ngơi thật tốt.
Đề nghị của Địch Thanh Minh, Thưởng Nam và Vệ Kiệt đều không có ý kiến gì.
Buổi tối ở khu biệt thự vô cùng yên tĩnh, đặc biệt là vào ban đêm. Ngoài tiếng côn trùng kêu râm ran, chỉ còn tiếng gió lúc to lúc nhỏ. Gió từ núi hoặc cánh đồng tới, khi thì như tiếng sáo dài, khi thì như tiếng đàn accordion.
Nửa đêm Thưởng Nam không ngủ được vì lạ giường. Khi đi vào nhà vệ sinh, sau khi đi xong, lúc rửa tay, cổ áo ngủ bị rũ xuống, cậu nhìn thấy một vết sẹo trên cổ mình, trước đó không hề có.
Vết sẹo bắt đầu từ vị trí xương quai xanh, màu sắc rất nhạt, viền sẹo rõ ràng nhưng ở giữa thì mờ nhạt. Tổng thể những vết hằn đậm hơn trông giống như vết răng, nếu trừu tượng hơn một chút thì giống hình một con bướm, đặc biệt là giống hình dáng con bướm lúc chiều.
“Địch Thanh Ngư cắn ra sao?”
[14: ... Nó có thể là một con bướm có độc.]
Thực ra hệ thống cũng nắm được tình hình. Quá trình làm nhiệm vụ của ký chủ trước đây đều được lưu trữ, chỉ khi nhiệm vụ kết thúc mới có thể xem. Vết răng này đã từng xuất hiện trong thế giới đồ giấy.
Các quái vật dường như có mối liên hệ ít nhiều với nhau.
Nhưng đây không nằm trong phạm vi tài liệu mà nó có thể cung cấp cho ký chủ.