Trong thế giới của Địch Thanh Minh, gia đình đứng ở vị trí thứ nhất, không phân biệt thứ tự trước sau. Tin dữ bố mẹ đột ngột qua đời khiến cậu ta rơi vào nỗi bi thương và hoang mang tột độ, còn anh trai... dường như cũng đã bỏ rơi cậu ta.
Địch Thanh Minh liên tục nức nở:“Anh, anh không lo, vậy em phải làm sao đây?”
Tuy Địch Thanh Ngư chỉ lớn hơn Địch Thanh Minh ba tuổi, nhưng dù chỉ là ba ngày, Địch Thanh Minh cũng xem anh là anh trai, từ tận đáy lòng tin tưởng và dựa dẫm vào đối phương.
Giờ đây, Địch Thanh Minh chỉ cảm thấy trời sập đất lở.
Địch Thanh Ngư cúp điện thoại, đồng thời dùng ngón tay búng hai con bướm đen đỏ vừa mới sinh ra kia bay đi.
Thưởng Nam nước mắt lưng tròng bị câu cằm lên, Địch Thanh Ngư cúi xuống hôn lên đôi môi đã mỏi nhừ của cậu, tất cả những gì trước đó đều là công việc chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
Đôi môi và lưỡi ấm nóng chạm vào nhau, trước mắt Thưởng Nam mờ đi thành một mảng, cậu không khóc, cho nên không phải là nước mắt che khuất tầm nhìn. Cậu nghĩ, có lẽ mình đã bị ảnh hưởng bởi con bướm, 14 đã nói, bướm có độc, xem kìa, nó lại đang giải phóng độc tố, khiến mình chỉ có thể như một con mèo được v**t v* đến vô cùng thỏa mãn mà nằm gục trên chân nó.
Một tay Địch Thanh Ngư véo sụn tai của Thưởng Nam, anh không tỏ ra quá nồng nhiệt, nhưng Thưởng Nam lại có thể cảm nhận rất rõ ràng sự yêu thích không buông tay của đối phương.
Đối với mình.
Hận không thể vò nát cậu.
.
Trời dần sáng, Địch Thanh Ngư dùng một cái lồng kính úp hai con bướm lại. Anh nói với dì Trương, đây là giống mới rất khó khăn mới nuôi được. Dì Trương “ái chà” một tiếng, cẩn thận bưng lồng kính mang vào phòng mẫu vật, trong lòng cầu nguyện hy vọng không phải là giống mới mong manh như Phá Kén.
Còn Thưởng Nam thì ngủ bù trong phòng của Địch Thanh Ngư, ngủ đến trưa. Đầu óc cậu bị con bướm làm cho mê man, toàn thân mềm nhũn không có sức lực. Tiếng chuông điện thoại lúc này có vẻ chói tai, Thưởng Nam gắng sức vươn tay lấy điện thoại.
Là Địch Thanh Minh gọi đến.
“Alô?” Giọng Thưởng Nam yếu ớt:“Tôi vẫn đang ngủ, vừa mới tỉnh.” Cậu hắng giọng.
Giọng Địch Thanh Minh khàn đặc:“Thưởng Nam, tối qua bố mẹ tôi bị tai nạn xe, bệnh viện không cứu được, họ đều chết cả rồi. Anh tôi không quan tâm đến tôi, bây giờ chỉ còn một mình tôi.”
Thưởng Nam lặng lẽ lắng nghe:“Xin chia buồn.”
“Cậu có thể đến bệnh viện với tôi không?” Địch Thanh Minh ngồi trong sảnh lạnh lẽo của nhà tang lễ, cậu ta nhìn người qua lại trong sảnh, mỗi lần hít thở đều đau đớn.
Những công việc đó đều được giao cho người của bố xử lý, cậu ta không cần làm gì cả, chỉ cần đợi đến tham dự tang lễ là được.
Nhưng dù vậy, Địch Thanh Minh vẫn cảm thấy sợ hãi, hoảng sợ, cậu ta cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại một mình mình.
Mãi cho đến khi cậu ta nghĩ đến Thưởng Nam.
Nghĩ đến Thưởng Nam, cậu ta thở dễ dàng hơn nhiều.
Là một người bạn, Thưởng Nam cảm thấy mình nên qua đó xem sao. Địch Thanh Minh hoàn toàn không biết gì về những hành vi mà bố mẹ đã làm sau lưng Địch Thanh Ngư, cậu ta vô tội, mặc dù cậu ta đã trở thành người được hưởng lợi.
Nhưng... Thưởng Nam lật người trên giường, vừa quay người lại đã đối diện với một con bướm xanh không biết từ lúc nào đã đậu ở góc tủ đầu giường. Thưởng Nam ngẩn người tiếp tục nghĩ, nếu bây giờ cậu rời khỏi núi Thanh Tuyết đi tìm Địch Thanh Minh, có lẽ Địch Thanh Ngư cũng sẽ nuôi mình từ trong kén ra.
Sau đó làm thành mẫu vật, đặt vào hộp mẫu vật, cuối cùng trưng bày trong tủ mẫu vật.
“Mấy ngày nữa, tôi sẽ về thủ đô...” Giọng Thưởng Nam đầy áy náy.
Địch Thanh Minh không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Thưởng Nam nhìn màn hình điện thoại từ từ tối đen, cũng khá cảm khái. Nếu Địch Thanh Minh là người biết chuyện, vậy thì cậu ta tội đáng muôn chết, nhưng cậu ta gần như hoàn toàn không biết gì, nhưng dù vậy, cậu ta vẫn bị bỏ rơi.
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, Thưởng Nam nghe thấy, lập tức vứt điện thoại nhắm mắt lại.
Người đẩy cửa bước vào là Lý Thất Đống. Lý Thất Đống bước tới, một tay giật tung chăn của Thưởng Nam ra, thô lỗ nói: “Dì Trương nói nghe thấy cậu đang gọi điện thoại, bảo tôi đến gọi cậu xuống nhà ăn cơm. Còn nữa, anh Địch nói mấy ngày nữa sẽ đến bệnh viện một chuyến, anh ấy muốn đến thăm ông bà Địch.”
“Không phải anh ấy không đi sao?” Thưởng Nam ngơ ngác, cậu ta vừa mới từ chối yêu cầu của Địch Thanh Minh, vô tình như vậy, lạnh lùng như vậy.
“Tôi cũng không biết anh Địch đang nghĩ gì, có lẽ vẫn là không yên tâm về bạn học Thanh Minh thôi.” Lý Thất Đống xoa cằm, cảm thấy suy đoán của mình vô cùng chính xác, quan hệ huyết thống đâu có dễ dàng cắt đứt như vậy. Bây giờ bố mẹ của anh Địch đã qua đời, hai người còn lại nên nương tựa lẫn nhau mới phải. Hơn nữa, Địch thị giàu có như vậy, nói thật sự từ bỏ, thật sự khiến người ta đau lòng.
Chưa đầy một phút, trong đầu Lý Thất Đống đã nảy ra cả trăm kịch bản về anh em nhà giàu dùng đủ mọi thủ đoạn để tranh giành tài sản.
“Bạn học Thưởng Nam, cậu có đi không?” Lý Thất Đống lại hỏi Thưởng Nam.
Thưởng Nam ngồi dậy, ngơ ngác, “Anh Thanh Ngư đi thì tôi chắc chắn đi rồi.”
Lý Thất Đống gật đầu như một lẽ dĩ nhiên, nhưng rất nhanh, cậu ta lại cảm thấy có gì đó không đúng, “Tại sao anh Địch đi thì cậu mới đi?”
“...”
Địch Thanh Minh nhận lấy lịch trình tang lễ và danh sách khách mời mà trợ lý đưa qua, liếc nhìn một cái, “Anh cứ sắp xếp là được rồi, không cần phải chuyện gì cũng đến hỏi tôi.”
Trợ lý họ Lý, là người được bố Địch bỏ ra số tiền lớn để mời từ nước ngoài về. Nghe những lời thường ngày của tổng giám đốc Địch, anh ta đại khái biết được, tổng giám đốc Địch mời anh ta về nước thực chất là để chuẩn bị cho cậu hai đơn thuần đến mức đáng thương trước mắt này, à không, bây giờ nên là cậu cả rồi.
Theo lý mà nói, là cấp dưới, không nên đánh giá bàn tán về sếp của mình sau lưng nhưng thật sự không còn cách nào khác, đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp một gia đình kỳ lạ như vậy. Rõ ràng cậu cả ngồi xe lăn kia mới là người thực sự có tài, nếu anh ấy dẫn dắt Địch Thị, chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn bây giờ.
“Đúng rồi, đây là bản hợp đồng mà trước đây cậu đã yêu cầu tôi, mời cậu xem qua.” Trợ lý Lý đưa bản hợp đồng qua.
Địch Thanh Minh nhìn chồng giấy dày cộp đó, “Cứ để trên bàn đi.”
Cậu ta không dám nhìn, ánh mắt theo phản xạ né tránh, cậu ta mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng lại vô cùng mờ mịt.
Ngay lúc người trợ lý sắp đặt bản hợp đồng lên bàn, Địch Thanh Minh hít sâu một hơi, giật lấy. Trên đó viết là thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ giữa bố mẹ và anh trai.
Về mặt tài sản, họ đã cho Địch Thanh Ngư một phần, đối với người có điều kiện bình thường thì đó đã là một con số trên trời, nhưng so với Địch thị, phần cho Địch Thanh Ngư còn chưa đến một phần hai mươi của Địch thị.
Còn về mặt quan hệ, họ cũng cắt đứt sạch sẽ với Địch Thanh Ngư. Họ cho Địch Thanh Ngư thời gian, trong vòng ba tháng phải rời khỏi núi Thanh Tuyết, đối ngoại đối nội Địch Thanh Ngư đều không còn là người nhà họ Địch nữa, cho dù anh vẫn mang họ Địch.
Địch Thanh Ngư không được phép đặt chân đến Địch thị ở Vân Thành, không được phép cúng bái tổ tiên, và sẽ bị xóa tên khỏi gia phả vào ngày thỏa thuận có hiệu lực.
…
Địch Thanh Minh không thể tin nổi lật xem thỏa thuận, những điều kiện và yêu cầu hà khắc trong đó khiến Địch Thanh Minh cảm thấy vô cùng xa lạ. Cậu ta không dám tin bố mẹ lại có thể đối xử tàn nhẫn với Địch Thanh Ngư như vậy. Anh trai cậu ta chỉ muốn ra ngoài chữa bệnh thôi mà, nếu anh ấy có thể đứng dậy, chẳng phải là chuyện vui cho cả nhà sao?
Cậu ta thừa nhận mình đã từng ghen tị với Địch Thanh Ngư, nhưng cậu ta chưa bao giờ mong cả đời Địch Thanh Ngư không đứng dậy được, cậu ta càng chưa bao giờ mong Địch Thanh Ngư bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà.
“Thỏa thuận này là giả phải không?” Địch Thanh Minh ngẩng mắt, giọng nói khó khăn hỏi người trợ lý.
Trợ lý Lý đẩy gọng kính, bất đắc dĩ nói: “Bản này đã được công chứng, đã được lưu vào hồ sơ rồi ạ. Chữ ký của tổng giám đốc Địch và anh Địch, cậu cũng nên nhận ra.”
Địch Thanh Minh lật đến trang cuối cùng, góc dưới bên phải là chữ ký của bố và Địch Thanh Ngư, đúng là chữ viết của hai người, nhưng... nhưng, tại sao? Tại sao bố nhất định phải đuổi Địch Thanh Ngư đi?
Cậu ta nhìn gạch lát sàn sáng loáng lạnh lẽo trong sảnh, trước mắt bỗng hiện lên dáng vẻ của bố trước lúc lâm chung, ông nói ông có lỗi với Địch Thanh Ngư, ông còn bảo mình phải cẩn thận Địch Thanh Ngư.
Đầu óc Địch Thanh Minh bắt đầu vận động nhanh chóng, cậu ta đau đầu, nhưng cũng không thể không cố gắng suy nghĩ. Nghĩ đến cuối cùng, cậu ta cũng chỉ nghĩ ra được một khả năng là bố đã làm chuyện gì có lỗi với anh trai, nên sợ anh ấy báo thù sao?
Cậu ta ném bản thỏa thuận lên bàn, “Trợ lý Lý, anh có biết gì không?”
Giọng Trợ lý Lý điềm nhiên, “Tôi không biết gì cả.”
Gió bên ngoài thổi vào sảnh lớn trống trải, ánh nắng gay gắt khiến không khí nóng hầm hập.
Địch Thanh Minh gục mặt xuống đầu gối, dùng lòng bàn tay xoa mặt đến đỏ bừng, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là tại sao.
Thang máy từ từ đi lên, ngoài Thưởng Nam và Địch Thanh Ngư, trong thang máy còn có Vệ Kiệt và Lý Thất Đống không rời một bước. Tay Lý Thất Đống ôm một cái lồng kính, bên trong là hai con bướm đen đỏ đang hấp hối.
Thời tiết quá nóng, tuy lồng kính có lỗ thông hơi cho chúng, nhưng chúng cũng hoàn toàn không chịu nổi việc phải di chuyển trong thời tiết này.
Trong nhà có điều hòa, chúng đã khá hơn lúc đầu nhiều.
Địch Thanh Ngư không nói cho Thưởng Nam biết tại sao anh lại đến nhà tang lễ. Thưởng Nam nghĩ ra vài khả năng, nhưng đều là xuất phát từ bản thân cậu, còn nếu xuất phát từ tư duy của một con quái vật, thì cậu không thể nghĩ ra được.
Ra khỏi thang máy, đối diện chính là khu vực nghỉ ngơi của sảnh lớn. Trợ lý Lý mặc vest chỉnh tề đứng bên cạnh Địch Thanh Minh. Sắc mặt Địch Thanh Minh rất tệ, đầu bù tóc rối ngủ gục trên sofa.
Thưởng Nam liếc nhìn Địch Thanh Ngư, trên mặt Địch Thanh Ngư thoáng qua một nét không nỡ, nhưng cũng không biết là thật hay giả.
Vệ Kiệt vừa ra khỏi thang máy đã chạy về phía Địch Thanh Minh. Nghe thấy tiếng bước chân, Địch Thanh Minh không thực sự ngủ liền bật ngồi dậy. Chưa kịp nhìn rõ người đến, Vệ Kiệt đã cho cậu ta một cái ôm mạnh mẽ.
“Không sao chứ?” Vệ Kiệt không giỏi an ủi người khác, nói xong câu đó liền buông Địch Thanh Minh ra, đứng sang một bên.
Địch Thanh Minh vẫn còn ngơ ngác, mãi cho đến khi cậu ta nhìn thấy Địch Thanh Ngư ngồi trên xe lăn từ từ đến gần. Nước mắt cậu ta tuôn rơi như lũ, sau khi ra khỏi bệnh viện cậu ta không khóc nữa, ở bên cạnh một Trợ lý Lý như người máy, cậu ta cũng trở nên giống như một người máy, cho đến bây giờ, khi Địch Thanh Ngư xuất hiện trước mặt cậu ta.
Cậu ta loạng choạng chạy tới, chặn xe lăn của Địch Thanh Ngư lại, bất ngờ quỳ xuống trước mặt Địch Thanh Ngư. Giữa sảnh lớn trống trải yên tĩnh, Địch Thanh Minh ôm lấy Địch Thanh Ngư mà gào khóc.
“Em đã nghĩ anh thật sự không đến.” Địch Thanh Ngư vừa đến, toàn bộ nỗi bi thương trong lòng Địch Thanh Minh đều đã có nơi để trút bỏ. Cậu ta luôn là người được chăm sóc, cậu ta bị ép phải gánh vác mọi chuyện, cậu ta không hề thích cảm giác này chút nào.
Địch Thanh Ngư xoa đầu Địch Thanh Minh, nhìn sang Trợ lý Lý, “Mấy ngày nay vất vả cho anh rồi.”
Trợ lý Lý không chút biểu cảm cúi đầu, “Ngài khách sáo rồi, đây đều là việc tôi nên làm.”
Giữa tiếng khóc khản cổ của Địch Thanh Minh, họ bình thản trao đổi như những người trưởng thành. Địch Thanh Minh cũng mặc kệ, cậu ta cứ khóc, khóc bố mẹ qua đời, khóc anh trai lạnh lùng, khóc mình đơn độc lẻ loi, lại khóc cảm giác tội lỗi vì đã chỉ trích người anh trai bị ruồng bỏ, nói chung là khóc không dừng lại được.
Sau khi Địch Thanh Ngư đến, Địch Thanh Minh rõ ràng đã phấn chấn lên rất nhiều, Trợ lý Lý cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh Địch không đến, anh ta thật sự phải ngày đêm canh chừng cậu chủ Địch, sợ đối phương nghĩ quẩn mà làm ra chuyện không hay.
Thưởng Nam đưa giấy ăn cho Địch Thanh Ngư, quần của Địch Thanh Ngư dính đầy nước mũi nước mắt của Địch Thanh Minh. Nghe thấy tiếng động bên tai, Địch Thanh Minh cuối cùng cũng ngừng khóc. Cậu ta nhìn Thưởng Nam, rồi lại nhìn Địch Thanh Ngư, “Trợ lý Lý cho em xem bản thỏa thuận anh ký với bố mẹ rồi, là họ có lỗi với anh. Nhưng bây giờ họ không còn nữa, bản thỏa thuận đó, có thể hủy bỏ được không?”
Địch Thanh Ngư cười cười, dùng giấy ăn lau nước mắt trên mặt Địch Thanh Minh, “Thỏa thuận hủy bỏ rồi, cổ phần của họ phải chia cho anh một nửa, tài sản của Địch thị cũng phải chia cho anh một nửa, em có bằng lòng không?”
Địch Thanh Minh lắc đầu, “Em nghĩ rồi, không cần chia một nửa, em đưa hết cho anh.” Cậu ta nghĩ rằng như vậy là có thể giữ Địch Thanh Ngư lại.
“Không cần,” Địch Thanh Ngư véo má cậu ta, dưới vẻ ngoài dịu dàng lại là sự bình tĩnh đến lạnh lùng, “Thỏa thuận đã ký rồi thì không thể hủy bỏ.”
“Một thời gian nữa, anh sẽ rời khỏi núi Thanh Tuyết, sau khi em hoàn thành việc học, thì cứ ở lại Địch thị cho tốt.”
Địch Thanh Minh không nhịn được mà hỏi tới: “Tại sao? Có phải họ đã làm chuyện gì rất có lỗi với anh không, nếu không tại sao họ lại tàn nhẫn với anh như vậy, còn anh lại vô tình với em như thế...”
Đôi mắt ôn nhuận của Địch Thanh Ngư nhìn chăm chú vào Địch Thanh Minh, nhớ lại dáng vẻ từ nhỏ của Địch Thanh Minh hay chạy theo sau lưng mình gọi anh, rồi chậm rãi nói: “Tiểu Minh, không phải là anh vô tình với em.”
Địch Thanh Minh ngẩn người, Địch Thanh Ngư thì nhìn sang Trợ lý Lý, “Tiểu Minh còn nhỏ, sau này vất vả cho anh rồi.”
“Tôi sẽ ở lại trong thành phố cho đến khi tang lễ kết thúc, nếu có chuyện gì...” Địch Thanh Ngư nói rồi cụp mắt xuống, chuyển chủ đề, “Nếu không cần thiết, xin đừng liên lạc với tôi.”
“Vâng.” Trợ lý Lý thầm tặc lưỡi trong lòng. Chỉ là ký một bản thỏa thuận, dù sao cũng chỉ là mấy trang giấy, nhưng trong mắt Địch Thanh Ngư, nó dường như đã thật sự trở thành một lưỡi dao chém sắc bén, chặt đứt mọi quan hệ và tình nghĩa giữa đôi bên, đến mức Địch Thanh Ngư lúc này hành xử như một người khách quen biết với nhà họ Địch.
Địch Thanh Minh vô cùng hiểu rõ tính cách của anh trai mình, cậu ta biết, anh trai thật sự sắp rời khỏi nhà họ Địch rồi. Cậu ta không nỡ trách móc bố mẹ đã qua đời, càng không nỡ đi chỉ trích một Địch Thanh Ngư bây giờ không còn gì cả. Cậu ta ngơ ngác ngồi trên sàn, ngây người nhìn Thưởng Nam, “Còn cậu thì sao, cậu cũng sắp đi à?”
Vệ Kiệt ở bên cạnh, trả lời trước Thưởng Nam một bước, “Chúng tôi sẽ ở lại với cậu cho đến khi khai giảng, dù sao cũng còn hơn một tuần nữa, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đến trường cũng được, hoặc chúng tôi giúp cậu xin phép giáo viên chủ nhiệm cũng được.”
“Tôi đang hỏi cậu đó, Thưởng Nam, cậu cũng sắp đi à?” Dây thần kinh của Địch Thanh Minh bây giờ vô cùng nhạy cảm, cậu ta đã nhìn ra sự từ chối ngập ngừng trên mặt Thưởng Nam.
Địch Thanh Ngư vỗ nhẹ lên đầu Địch Thanh Minh, “Hung dữ cái gì, người ta không cần phải đi học à?”
Thưởng Nam sờ sờ chóp mũi, thực ra lúc Địch Thanh Minh nói cậu ta không cần gì cả, bằng lòng giao hết Địch thị cho Địch Thanh Ngư, cậu đã cảm động rồi. Không vì điều gì khác, rất nhiều người được hưởng lợi thực ra đều rất rõ mình đã được gì và người khác đã mất gì. Chịu chắp tay nhường ra tất cả những gì mình có được, Địch Thanh Minh cũng không tệ.
“Tôi sẽ ở đây đến trước ngày khai giảng một hôm.” Cậu nói.
Nghe thấy câu trả lời của Thưởng Nam, Địch Thanh Minh lộ ra nụ cười đầu tiên trong suốt thời gian qua.
.
Ở nhà tang lễ một lúc, không có việc gì làm, mọi người đều chuẩn bị về khách sạn. Địch Thanh Ngư thì sức khỏe không cho phép ở bên ngoài quá lâu, còn Thưởng Nam và Vệ Kiệt phải về làm bài tập.
Tâm trạng của Địch Thanh Minh lúc này đã tốt hơn nhiều, cậu ta bảo Trợ lý Lý xuống dưới tiễn họ.
“Tiểu Minh, đây là những con bướm anh đã tốn rất nhiều tâm huyết để nuôi dưỡng. Chúng phá kén chui ra vào đúng đêm bố mẹ qua đời, anh nghĩ, có lẽ là họ không yên tâm về em, nên đã hóa thành bướm. Dù sao đi nữa, anh tặng chúng cho em.” Giọng Địch Thanh Ngư dịu dàng, khiến Địch Thanh Minh không kìm được lại muốn đau lòng.
Lý Thất Đống đặt cái lồng kính đó lên bàn, hai con bướm không còn vẻ hấp hối như lúc ở bên ngoài nữa, mà liên tục đập vào tấm kính.
Đặt con bướm xuống, cả nhóm rời đi.
Địch Thanh Minh nhìn theo bóng họ rời đi, cúi xuống dùng ngón tay gõ gõ vào lồng kính, đột nhiên nín khóc mà cười, “Anh ấy nói thật không nhỉ? Ta biết, anh ấy chỉ đang an ủi thôi, hai người sẽ không bao giờ trở về nữa.”
Hai con bướm áp sát vào mặt kính phía Địch Thanh Minh, đôi cánh không ngừng vỗ, mấy cặp chân cào trên mặt kính lại có thể nhìn ra vài phần lo lắng.
Địch Thanh Minh thở ra một hơi, cảm thấy mình cũng nên nhanh chóng tỉnh táo lại. Cậu ta đứng thẳng người dậy, đi vài vòng trong sảnh, cuối cùng ghé vào ban công, vừa hay nhìn thấy Thưởng Nam và những người khác xuất hiện ở dưới.
Thưởng Nam đang uống nước, khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo của cậu dưới ánh mặt trời gần như đang phát sáng.
Lý Thất Đống đứng bên cạnh nhìn, mãi chưa bế Địch Thanh Ngư lên xe.
Chai nước đó Thưởng Nam chỉ uống một nửa, sau đó, Địch Thanh Minh nhìn thấy nửa chai nước còn lại bị Địch Thanh Ngư xin lấy. Người anh trai trước nay luôn đối xử với người khác xa cách, lạnh lùng và còn ưa sạch sẽ của cậu ta, vô cùng tự nhiên mà đưa miệng chai lên, uống hết nửa chai nước còn lại.
Vẻ thoải mái hiếm hoi trên mặt Địch Thanh Minh từ từ biến mất. Cậu ta hiểu rõ Địch Thanh Ngư là người thế nào, cũng hiểu rõ Thưởng Nam là người thế nào. Cả hai đều rất để tâm đến việc không gian cá nhân của mình bị người khác xâm phạm, đều là người bề ngoài trông ôn hòa thân thiện, nhưng thực chất rất khó tiếp cận. Uống chung một chai nước, ngay cả Vệ Kiệt cũng không được phép.
Địch Thanh Minh cảm thấy mình như đã phát hiện ra điều gì đó. Dưới ánh mặt trời gay gắt, xung quanh đều nóng hầm hập, cậu ta lại như rơi vào hầm băng, lạnh đến run lẩy bẩy.