Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 22.2

Thưởng Nam không biết chuyện gì đang xảy ra ở khu dân cư Hạnh Phúc, cậu ngủ rất ngon, không mơ thấy gì cả, ngủ một mạch đến năm phút trước khi đồng hồ báo thức reo.

 

Khi ngồi dậy khỏi giường, cậu giật mình thót tim, còn nấc lên một cái vì sợ hãi.

 

Bàn học của cậu đặt cạnh cửa sổ, tối qua trước khi ngủ cậu đã dọn dẹp gọn gàng, cả những thứ cần bỏ vào cặp cũng đã bỏ sẵn, còn con người giấy mà Ngu Tri Bạch nhét vào cặp của cậu, Thưởng Nam đã cất nó vào ngăn kéo.

 

Thưởng Nam cảm thấy Ngu Tri Bạch rất thông minh, cậu ta đưa cho mình con người giấy không hề có hơi thở u ám, mềm mại, thoạt nhìn rất đáng yêu, ngay cả khi nhìn vào ban đêm cũng vậy.

 

Nhưng con người giấy mà cậu đã cất vào ngăn kéo, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên bàn học, ngồi trên mép bàn, hai chân buông thõng xuống, mặt hướng về phía giường của Thưởng Nam.

Con người này được Ngu Tri Bạch làm theo hình dạng của chính mình, Thưởng Nam nghĩ, có lẽ đối phương muốn dùng cách này để luôn ở bên cạnh mình.

 

[14: 10:50 tối qua, nó tự đẩy ngăn kéo ra leo lên bàn ngồi.]

 

“……”

 

Thưởng Nam đứng dậy, lại cất người giấy vào ngăn kéo, lần này cậu còn khóa ngăn kéo lại.

 

Sau khi rửa mặt, thay quần áo, Thưởng Nam xách cặp ra khỏi nhà.

 

Nơi cậu sống là khu dân cư nhà giàu, an ninh và tiện nghi không có gì phải bàn cãi, ngay cả bãi đỗ xe cũng được trang trí rất lộng lẫy. Thưởng Nam bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng hầm 1.

 

Thang máy vững vàng đi xuống, Thưởng Nam ngẩn người nhìn vào những con số đỏ liên tục thay đổi, đến khi cửa mở, cậu bước ra, đi được vài bước thì cổ tay đột ngột bị ai đó nắm lấy, kéo mạnh vào lối đi hẹp của cầu thang thoát hiểm chật chội.

 

Ý thức đầu tiên của Thưởng Nam là nghĩ rằng mình lại bị bắt cóc, cậu chuẩn bị giơ tay ra đấm người kia thì thấy lông mày quen thuộc của đối phương.

 

“Tiểu Bạch?”

 

Ngu Tri Bạch hôn nhẹ lên mặt Thưởng Nam, ánh mắt nóng rực lẫn chút tủi thân, “Tại sao cậu không mang tôi theo bên người? Cậu không thích tôi sao?”

 

Thưởng Nam ngây người hồi lâu, nghĩ gì với gì thế này. Dưới ánh mắt dần trở nên ảm đạm của Ngu Tri Bạch, trí não của Thưởng Nam nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng cũng phản ứng kịp: “À, cậu đang nói đến con người giấy cậu tặng tôi hả? Tôi chỉ sợ làm bẩn, làm hỏng nó thôi.”

 

Thực ra là vì con người giấy đó quá to, chiếm nhiều chỗ trong cặp, cũng dễ bị bẩn, những gì Thưởng Nam nói đều là thật.

 

Ngu Tri Bạch không nghi ngờ Thưởng Nam, cậu ta “ừm” một tiếng, rồi lấy từ trong túi ra một thứ gì đó đặt vào lòng bàn tay Thưởng Nam. Thưởng Nam cúi đầu nhìn — đó là một con người giấy nhỏ hơn nhiều lần so với người giấy kia nhưng giống hệt như con trước.

 

“……”

 

Ngu Tri Bạch cúi người, cười híp mắt rất vui vẻ: "Lúc nào cũng mang tôi theo bên người đi.”

Bình Luận (0)
Comment