Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 24.2

“Không, chỉ là gã quá yêu Ngu Xá thôi. "Ngu Tri Bạch cong khóe miệng, nhìn không ra chút ác ý," Gã yêu Ngu Xá như vậy, hẳn là gã rất muốn đi làm bạn với Ngu Xá.”

 

“... "Nếu Ngu Tri Bạch lúc này không châm chọc, vậy Thưởng Nam đúng là cảm thấy bị quỷ ám rồi.

 

“Chuyện buổi tối, "Ngu Tri Bạch rũ mắt xuống:" Tôi rất xin lỗi.”

 

Thưởng Nam dụi mắt, ngáp một cái, "Lời này cậu nên đi nói với bà ngoại.”

 

Lông mi trắng của Ngu Tri Bạch run lên, cậu ta nhìn Thưởng Nam, lộ ra ánh mắt khó hiểu: "Vì sao?”

 

Thưởng Nam: "......”

 

"Vậy tại sao cậu lại xin lỗi tôi?"

 

“Lẽ ra tôi nên nghe lời cậu dừng lại ngay lập tức, nhưng lúc đó tôi đã không làm theo.” Ngu Tri Bạch trả lời.

 

Thưởng Nam cảm thấy tư duy của quái vật và con người thật sự rất khác nhau, vô cùng khác biệt.

 

“Ngủ thôi.” Thưởng Nam lách qua người Ngu Tri Bạch, đi về phía giường, lúc cậu nằm xuống thì cuộn mình vào trong chăn, cuốn đến bên tường, đắp kín mình.

 

Trước khi ngủ xem một vở kịch điên loạn, hiện tại Thưởng Nam đã hơi buồn ngủ.

 

Ngu Tri Bạch đứng bên cửa sổ im lặng không nhúc nhích. Cho đến khi Thưởng Nam sắp chìm vào giấc ngủ, cậu ta mới nhấc chân, chỉ là không đi về phía phòng khách, mà tiến về phía giường.

 

Thưởng Nam ngủ mơ màng, trong lúc mơ hồ cậu cảm nhận được có người ôm lấy mình từ phía sau, ôm không chặt nhưng không thể thoát ra.
-

 

Gần đây, Lý Vinh Bình luôn mơ thấy Ngu Xá, mơ thấy cô chạy bộ vào buổi sáng, thấy cô về nhà sau giờ làm, thấy cô nắm tay Ngu Tri Bạch đi học. Mối quan hệ của Ngu Xá với mọi người xung quanh có vẻ rất tốt, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, sau lưng mọi người đều nói những điều rất khó nghe.

 

Còn trẻ thế, lại dẫn theo một đứa con mà ngay cả cha ruột cũng không biết là ai, suốt ngày ăn mặc loè loẹt… Những gì người ta có thể nói, thật sự là rất nhiều, rất nhiều.

 

Lý Vinh Bình cảm thấy, chỉ có mình mới thật sự là người hiểu Ngu Xá.

 

Nếu như không có cái gánh nặng là Ngu Tri Bạch, thì mọi chuyện đã tốt hơn nhiều. Gã biết, rất nhiều phụ nữ không tái hôn vì con cái.

 

Lý Vinh Bình mai phục nhiều lần trên đường Ngu Tri Bạch tan học, bất kể là ý đồ đẩy Ngu Tri Bạch vào đập chứa nước, hay là ý đồ dùng đá đập chết Ngu Tri Bạch, đều bị Ngu Tri Bạch tránh thoát một cách khó hiểu, gã nghĩ, nhất định là bà Ngu bất tử kia đang che chở Ngu Tri Bạch.

 

Cháu ngoại mà không biết từ đâu đến, có gì đáng để bảo vệ cơ chứ? Ngay cả một đứa nhãi ranh mà cũng phải che chở, có thể thấy rằng cả nhà họ Ngu này phẩm hạnh đều có vấn đề lớn.

 

Vì để Ngu Xá chấp nhận sự theo đuổi của mình, Lý Vinh Bình đã dùng mọi nỗ lực, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Gã nghĩ mình là người yêu Ngu Xá nhất trên đời.

 

Thậm chí trong lễ tang của Ngu Xá, gã đã khóc không ngừng lại được. Trên đời này sẽ không có ai yêu Ngu Xá nhiều hơn gã.

 

Chính Ngu Tri Bạch và bà Ngu đã hại chết Ngu Xá. Nếu không có Ngu Tri Bạch, Ngu Xá sẽ không phải vất vả đi làm như thế. Nếu không phải vì bà Ngu muốn kéo dài mạng sống thì Ngu Xá sẽ không gặp tai nạn giao thông. Chính bà cháu họ là những kẻ giống như ác quỷ, đã hại chết Ngu Xá.

 

Gã là người yêu Ngu Xá nhất trên đời.

 

Nhưng khi nhìn thấy Ngu Xá mặc váy đỏ máu chảy đầm đìa ngồi ở cuối giường của mình.Lý Vinh Bình nhận ra rằng gã không còn yêu người phụ nữ này nữa, đúng hơn, gã chưa từng yêu cô. Ngày nào Ngu Xá cũng ngồi ở cuối giường gã, khiến gã không dám ngủ trong phòng ngủ nữa. Gã định ra phòng khách ngủ, nhưng không tài nào ngủ được, nửa đêm gã luôn cảm thấy phải ra trước cửa đi dạo, không thể kiểm soát được bản thân.

 

Đứng giữa sân trống trải dưới ánh trăng, gã nhìn đôi tay của mình. Trông chúng giống như được làm bằng giấy, mỏng manh, chỉ là hai mảnh. Lý Vinh Bình đưa tay kéo ngón út ra phía sau, nghe một tiếng "xoẹt", ngón út bị xé rời, kéo theo một dải dài từ cánh tay, trôi nổi lơ lửng trong không trung.

 

Nhất định là ác mộng, nhất định là ác mộng, nhất định là ác mộng.

 

Lý Vinh Bình đập đầu vào tường, nhưng không thấy đau. Mãi cho đến khi gã cảm thấy ướt ướt trên mặt bèn đưa tay lên lau, tay đỏ tươi. Gã vẫn chảy máu! Gã vẫn chảy máu! Gã không phải quái vật, không phải con quái vật làm bằng giấy!

 

Từ trong cổ họng gã phát ra một tiếng cười quái dị, hòa lẫn với tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ vọng lại từ phía sau gã. Lý Vinh Bình quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ rối bời đang cúi đầu che miệng khóc.

 

Lý Vinh Bình nhớ đến Ngu Xá, kinh hoàng mở to mắt, bò lăn lộn về phía trước. Gã muốn hét lên: "Ngu Xá, đừng đến đây!", nhưng không ngừng vang vọng trong không gian là tiếng gã gọi: "A Xá, A Xá, anh nhớ em quá.”

 

.
Sáng hôm sau, Thưởng Nam bị cái nóng đánh thức. Cậu cố đá cái chăn ra nhưng không thành công, thậm chí còn bị đè chặt hơn, vì thế mà cậu tỉnh dậy. Ngu Tri Bạch nằm đối diện cậu đã thức dậy từ lâu.

 

Thấy Thưởng Nam dậy rồi Ngu Tri Bạch dán sát hơn một chút, hôn lên mặt Thưởng Nam.

 

Da mặt Ngu Tri Bạch luôn luôn như thế, Thưởng Nam cũng không bất ngờ. Cậu khó khăn liếc nhìn cuối giường, thấy một hàng người giấy nhỏ đang nằm đó, đè chặt lấy cái chăn.

 

“Ngu Tri Bạch, bảo chúng nó cút đi. "Thưởng Nam vốn không có tính giận dữ khi mới thức dậy, nhưng nhìn thấy cảnh này, cậu không thể không phát bực, phải giận để chúng nó biết mình không dễ chọc.

 

“Ban đêm ngủ cậu hay đá chăn, tôi sợ cậu bị cảm lạnh nên mới để chúng đè chăn lại.” Ngu Tri Bạch giải thích xong thì hàng người giấy đã nhảy xuống giường, chạy mất.

 

Có một con người giấy nhỏ chạy đi rồi lại quay trở lại. Nó khó khăn leo lên giường, chạy đến bên cạnh Thưởng Nam, cọ cọ đầu vào mặt cậu giống như đang hôn.

 

Thưởng Nam cảm thấy rất đáng yêu.

 

Vốn định trêu chọc người giấy nhỏ, một bàn tay rõ ràng vươn tới trước mắt Thưởng Nam, người giấy nhỏ bị Ngu Tri Bạch bắt lấy, tiếp theo người giấy nhỏ còn đang ầm ĩ bị Ngu Tri Bạch ném vào trong miệng - - cậu ta ăn người giấy nhỏ.

 

Ngu Tri Bạch ăn xong lại hôn lên mặt Thưởng Nam, nhẹ giọng nói: " Cậu đừng sợ, mấy con tối hôm qua, tôi cũng ăn hết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment