Thưởng Nam đứng trước bàn vuông, có chút sững sờ. Không ngờ Ngu Tri Bạch nói một vòng, cuối cùng cũng chỉ để tự quảng cáo chính mình mà thôi.
Người khác không nhận ra, nhưng Thưởng Nam lại phân biệt rõ sự khác biệt giữa Ngu Tri Bạch và những người còn lại. Có lẽ là do ánh đèn trong phòng nên mọi khuôn mặt đều phủ một lớp đỏ sẫm, đôi mắt trở nên đen kịt. Trong khung cảnh như vậy gương mặt của Ngu Tri Bạch không hề lộ vẻ quái dị, mà trái lại còn rất hài hòa.
Tất cả mọi người cảm thấy Ngu Tri Bạch nói đúng.
Triệu Tiểu Phàm nói ra nghi hoặc trong lòng,"Nhưng dụng cụ của học sinh giỏi đã dùng rồi, vậy có ổn không?”
Trương Hỗ vung tay: "Kệ nó có ổn hay không, nếu học sinh giỏi không được, thì từng người chúng ta cũng có thể thử bái với Thưởng Nam mà.”
“……”
Ngu Tri Bạch bị đẩy tới cạnh Thưởng Nam.
Rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng khi Thưởng Nam nhìn lên chữ hỷ đỏ chói trên tường cùng tiếng nhạc lúc nhanh lúc chậm vang lên, lòng cậu bỗng nhiên thấy căng thẳng còn kèm theo chút sợ hãi.
Chu Mạch vội vã muốn nhanh chóng rời khỏi phòng này để qua phòng tiếp theo, hối thúc Trương Hỗ: "Mau đọc, mau đọc đi.”
Trương Hỗ nuốt một ngụm nước miếng, giọng cậu ta đột nhiên cao lên.
“Nhất......”
Chờ một chút. "Ngu Tri Bạch đột nhiên ngắt lời Trương Hỗ, khiến Trương Hỗ giống như một con vịt đực bị bóp cổ.
"Sao vậy?" Chu Mạch lo lắng hỏi, chẳng lẽ học sinh giỏi lại phát hiện ra điều gì hay sao?
Ngu Tri Bạch rũ mắt, như có điều suy nghĩ nhìn miếng vải đỏ trong tay Thưởng Nam, qua vài giây mới ngẩng đầu nói: "Đạo cụ Thưởng Nam chưa sử dụng.”
Giọng cậu ta nghe rất nghiêm túc lại có chút công thức hoá, hơn nữa vì đây chỉ là một trò chơi, mọi người đều muốn nhanh chóng vượt qua căn phòng này, nên cũng nghĩ chắc hẳn học sinh giỏi cũng có cùng suy nghĩ.
Triệu Tiểu Phàm vội nói: "Vậy vậy vậy Thưởng Nam, cậu mau đội cái này lên đi.”
Lúc này, Thưởng Nam hoàn toàn trở thành công cụ hình người. Cậu đành phải đội chiếc khăn đỏ lên đầu, khăn này làm từ chất liệu không quá dày nên không che hết ánh sáng, tầm nhìn bị hạn chế khiến các giác quan khác của cậu trở nên nhạy bén hơn. Thậm chí cậu còn nghe rõ cả nhịp thở và tiếng tim đập của chính mình.
Có một bàn tay từ phía dưới vươn tới, giúp cậu chỉnh lại một chút. Bàn tay trắng nõn như tuyết đó Thưởng Nam không cần đoán cũng biết là của Ngu Tri Bạch.
Cậu cũng biết đó là người giấy, chỉ có người giấy mới có nhiều tâm tư như vậy, chi chít như hạt của trái thanh long.
Trương Hỗ lấy lại tinh thần, lần đầu tiên trong đời làm việc này nên còn lóng ngóng.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường......”
“Đưa vào động phòng.”
Sau khi Trương Hỗ dứt lời, mọi người xung quanh bắt đầu reo hò. Thưởng Nam chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy một cú từ phía sau, ngã vào lòng Ngu Tri Bạch.
"Mau mau mau, vào vào vào!" Chu Mạch hưng phấn chơi đùa, không quên gọi hai người bên cạnh. Lòng bàn tay hắn áp vào lưng Thưởng Nam, bàn tay người bên cạnh cũng chồng lên, lạnh ngắt, xanh tím biến thành đen, không giống màu da của con người.
Chu Mạch sửng sốt, ngơ ngác nhìn hai bên trái phải mình. Không biết từ lúc nào mà số người trong nhóm bọn họ đã tăng gấp đôi, những người mới đều có khuôn mặt xanh xao, đôi mắt vô hồn, nhếch miệng cười với bọn họ cùng nhau đẩy Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch.
"Cứu với!!! Sao lại là tôi nữa?!" Chu Mạch vội rụt tay lại, hoảng loạn chạy khỏi khu vực trung tâm. Những người còn lại nghe tiếng la hét thảm thiết của hắn mới nhận ra kẻ đang hùa theo họ không phải là người. Tiếng thét chói tai vang lên bên tai Thưởng Nam, trong lúc hỗn loạn, cậu cởi bỏ quần áo, khăn voan đỏ rơi xuống đất nhưng cậu không quan tâm, chỉ kéo Ngu Tri Bạch qua đám đông hỗn loạn tìm được công tắc mở cửa ra ngoài.
Sau khi chạy ra khỏi phòng, trên mặt Trương Hỗ xuất hiện hai dấu môi đỏ không biết từ đâu, cậu ta không còn gì luyến tiếc nói: "Tôi vừa bị một con ma hôn hai cái.”
Thưởng Nam nhìn Ngu Tri Bạch: "Phòng này là gì vậy?”
Cậu vừa dứt lời, một cái bóng đen vụt qua trước mắt, rơi từ trên trần xuống ngay mặt Thưởng Nam, che mất một bên mắt.
"Đám ma." Ngu Tri Bạch đưa tay nhẹ nhàng gỡ tờ tiền giấy trắng hình đồng xu khỏi mặt Thưởng Nam. Sau khi Ngu Tri Bạch nói, từ trên trần bắt đầu rơi xuống nhiều tờ tiền giấy hơn.
"Mẹ nó cái quái gì đây?" Trương Hỗ lúng túng gạt đám tiền giấy khỏi người, nhưng chúng cứ rơi xuống như mưa, "Đúng là điên rồi.”
Cậu ta vừa dứt lời, một đống tiền giấy lớn rơi thẳng xuống đầu, suýt nữa vùi lấp cả cậu ta.
“……”
Trương Hỗ có chút mơ hồ: "Tôi đây là bị trả thù sao?”
Lâm Tân: "Tôi nghĩ hẳn là vậy.”
"Đây là loại tiền gì?" Triệu Tiểu Phàm tiện tay nhặt một tờ, "Thấy trên tivi rồi.”
"Tiền rải đường, dùng trong đám tang." Ngu Tri Bạch đáp.
Hai chân Chu Mạch bắt đầu run rẩy, sau hôm nay hắn sẽ không bao giờ chơi mấy trò này nữa, thật sự không hợp với hắn.
Triệu Tiểu Phàm càng chơi càng hăng: "Giống như phòng trước không? Nhưng phòng này tối thui, chẳng có gì cả.”
Phòng yên tĩnh đến mức kỳ lạ, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Họ chỉ có thể thấy những người đứng gần mình, xa hơn một chút thì chỉ còn một màu đen kịt.
Càng yên tĩnh, càng khiến người ta bất an.
Không biết từ lúc nào mà tiền giấy đã ngừng rơi, dưới chân họ đã chất đầy một lớp dày. Đạp lên thứ này, thật sự không khỏi khiến người ta cảm thấy khó chịu trong lòng.
Ngoài phòng.
Cửa phòng giám sát, màn hình giám sát của phòng số 3 đột nhiên tối đen, trong khi các phòng khác vẫn hoạt động bình thường.
Chàng trai ngồi trước máy tính tựa người vào ghế: "Có cần báo cáo không?”
“Hỏi qua bộ đàm xem sao, nếu họ muốn tiếp tục, đến khi có có sự cố ngoài ý muốn hoặc muốn ra ngoài sớm thì có thể gọi chúng ta.”
Bộ đàm trong tay Trương Hỗ đột nhiên vang lên, mọi người hoảng sợ, Thưởng Nam đang định kiểm tra xem có gì bất thường trên đống tiền giấy cũng bị âm thanh đột ngột làm hoảng hốt, theo phản xạ liền tựa sát vào người Ngu Tri Bạch.
Sau khi nghe nhân viên ở đầu dây bên kia giải thích tình hình, Trương Hỗ trả lời rằng họ có thể tiếp tục, nếu có chuyện gì thì sẽ liên lạc ra ngoài.
Chu Mạch ngốc nghếch, "Thì ra còn có camera theo dõi.”
Triệu Tiểu Phàm đáp: “Tất nhiên rồi, nếu người chơi gặp chuyện trong đó thì làm sao?”
Chu Mạch nhìn Trương Hỗ: “ Vậy cậu thử bộ đàm xem, liệu có thể gọi ra ngoài được không?”
“Đùa à? Họ đã có thể gọi vào thì đương nhiên chúng ta có thể gọi ra…” Trương Hỗ vừa nói vừa nhấn nút trên bộ đàm. Chờ vài giây nhưng không có phản hồi gì.
Chu Mạch nuốt nước miếng, "Cậu thử lại, thử lại xem.”
Trương Hỗ nhấn mạnh thêm lần nữa, vẫn không có phản ứng. Cậu ta bấm thử từng nút, gọi vài lần vào bộ đàm nhưng vẫn không có phản hồi nào.
“Có khi nào nó bị hỏng rồi không?” Thưởng Nam buông đống tiền giấy trong tay, nhận lấy bộ đàm từ tay Trương Hỗ, kiểm tra qua nhưng lớp vỏ ngoài không có vấn đề gì. Rõ ràng vừa mới vài phút trước họ vẫn còn nói chuyện được với nhân viên, chứng tỏ bộ đàm không hề hỏng.
Triệu Tiểu Phàm như một thám tử tài ba, khoanh tay xoa cằm suy đoán: “Có lẽ tất cả những gì đang xảy ra đều nằm trong kế hoạch của căn phòng này, từ việc nhân viên bảo rằng camera hỏng, cho đến việc chúng ta phát hiện ra bộ đàm không dùng được nữa. Có thể họ đã ngắt kết nối, khiến bộ đàm chỉ nhận được cuộc gọi vào mà không thể gọi ra ngoài…”
Mọi người đều thấy suy luận của Triệu Tiểu Phàm hợp lý, vì ngoài lời giải thích này, họ không nghĩ ra cách nào thuyết phục hơn.
Triệu Tiểu Phàm gật đầu, chuẩn bị nói bước tiếp theo phải làm gì, thì một bàn tay trắng bệch đột nhiên từ phía sau vươn ra, bóp chặt cổ cậu rồi lôi ngược lại. Triệu Tiểu Phàm gần như bị nhấc khỏi mặt đất ngay lập tức. Sau khi bị kéo đi một đoạn, cậu ngã mạnh xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn.
Chu Mạch kinh hãi: “Nhân viên của phòng này khỏe thế!”
Trương Hỗ liên tục lui về phía sau, "Tiếp theo sẽ đến phiên ai?”
Mọi người đều chuẩn bị tinh thần chạy trốn bất cứ lúc nào.
Thưởng Nam nhìn Triệu Tiểu Phàm ngã nằm trên đất, cảm thấy có gì đó không ổn. Bất kể chủ đề của buổi triển lãm này là gì thì họ vẫn là khách hàng, Triệu Tiểu Phàm bị ném mạnh xuống đất như vậy, chắc chắn khi ra ngoài sẽ bị bầm tím khắp người, không khéo còn gãy xương. Làm ăn chân chính, ai lại đối xử bạo lực với khách như thế?
“Để tôi qua xem sao.” Thưởng Nam đi ngược hướng mọi người, tiến đến chỗ Triệu Tiểu Phàm. Cậu ta nằm dưới mặt đất há to miệng th* d*c, ngơ ngác nhìn Thưởng Nam tiến lại gần. Khi Thưởng Nam đến gần, cậu mới nhìn rõ vết bầm tím trên cổ Triệu Tiểu Phàm.
Thưởng Nam hơi ngẩn ra, xuống tay quá nặng, không bình thường.
“Đứng lên. "Thưởng Nam vươn tay ý đồ kéo Triệu Tiểu Phàm lên.
Triệu Tiểu Phàm giơ tay ra, vừa chạm vào tay Thưởng Nam thì bàn tay trắng bệch đó lại xuất hiện, bóp chặt cổ Triệu Tiểu Phàm ngay lập tức. Cậu ta rụt tay lại, cố gắng dùng sức để gỡ bàn tay khỏi cổ mình, miệng phát ra những tiếng "a a" khó chịu, mặt đỏ bừng lên.
Thưởng Nam vội ngồi xổm xuống bên cạnh Triệu Tiểu Phàm, lớn tiếng nói với chủ nhân bàn tay kia: "Chơi quá rồi.”
Cho đến sau khi ngồi xổm xuống, khoảng cách kéo gần lại, chủ nhân tay cũng ngồi xổm, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thưởng Nam, sau khi Thưởng Nam thấy rõ khuôn mặt đối phương, đôi mắt chậm rãi mở to, không thể tin nổi, gần như ngây ngẩn cả người.
Sao Lỗ Dương lại ở đây?
Nhìn thấy Thưởng Nam, Lỗ Dương nở một nụ cười nham hiểm, nhanh chóng vươn thêm một bàn tay nữa, bóp chặt cổ Thưởng Nam. Sức lực không phải của con người, không thể phản kháng nổi.
Điều Thưởng Nam cảm nhận đầu tiên không phải là ngạt thở hay đau đớn, mà là sự kinh ngạc. Gương mặt của Lỗ Dương xanh mét, môi đỏ như bôi một lớp máu. Không chỉ vậy, người hắn còn thoang thoảng mùi giấy – mùi mà Thưởng Nam chỉ ngửi thấy khi ở gần Ngu Tri Bạch trong hình dạng người giấy.
Ngón tay của Lỗ Dương dần siết chặt hơn, hắn muốn giết Thưởng Nam, muốn tất cả mọi người trong căn phòng này chết theo cậu. Ai bảo bọn họ xui xẻo, ai bảo bọn họ chơi cùng Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch?
Thấy Thưởng Nam mãi chưa quay lại, Ngu Tri Bạch cau mày: “ Để tôi đi xem.”
Chu Mạch gọi cậu ta lại:“Hay chúng ta hành động cùng nhau đi, chứ tách từng người một ra, tôi cảm giác cứ như đi nộp mạng ấy.”
Lần đầu tiên Trương Hỗ thấy Chu Mạch có đầu óc: “ Thằng Mạch nói đúng, chúng ta nên đi cùng nhau, thêm người thêm sức.”
Việc đi cùng hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Ngu Tri Bạch, ảnh hưởng tốt thì chắc là không có rồi, nhưng có thể gây phiền phức.
Thực ra suy nghĩ của Chu Mạch và Trương Hỗ là như thế này: Triệu Tiểu Phàm và Thưởng Nam là hai quân sư của họ, còn Ngu Tri Bạch cũng vậy. Nếu cả ba người đều rời đi, thì những kẻ ngốc còn lại sẽ chỉ biết la hét cầu cứu.
Ngu Tri Bạch đi ở phía trước.
Những người khác theo sau cậu ta.
“Kỳ lạ thật, rõ ràng lúc đó Triệu Tiểu Phàm cách chúng ta không xa mà.” Trương Hỗ càng lúc càng cảm thấy lo lắng vì phòng này không có bất kỳ manh mối nào, lại thêm việc bộ đàm không hoạt động, khiến cậu ta rất bất an. Nhưng nguồn gốc của sự bất an này là gì thì cậu ta không thể nói rõ.
“Kìa!!!!” Lâm Tân là người phát hiện ra đầu tiên. Cô chỉ tay về một hướng: “Sao họ đều nằm dưới đất hết vậy?” Cô phấn khích báo tin, sau đó Ngu Tri Bạch tăng tốc chạy về phía Thưởng Nam. Đột nhiên Lỗ Dương xuất hiện phía sau Lâm Tân, túm lấy tóc cô rồi đập mạnh xuống đất.
Một tiếng "bịch" vang lên, Lâm Tân r*n r*, cô nghe thấy âm thanh của xương trong người mình bị gãy chỗ nào đó.
"Đậu má, cậu có sao không?" Dù Trương Hỗ thường không đáng tin cậy, nhưng nhìn thấy Lâm Tân nằm đó đau đớn, cậu ta cũng tức giận. Cậu nhìn về phía sau Lâm Tân, hét lên: "Chơi con mẹ gì thế, chúng tôi không chơi nữa, thả chúng tôi ra!”
Khuôn mặt trắng bệch của Lỗ Dương xuất hiện trước mặt mọi người, hắn đờ đẫn nhìn những người trước mắt rồi nhếch môi: "Hôm nay tôi đến để tiễn Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch lên đường, còn các người... có thể làm vật bồi táng cho họ, dù sao các người cũng có quan hệ thân thiết mà, phải không?”
"Lỗ... Lỗ Dương?" Trương Hỗ không kịp phản ứng, tưởng mình nhìn nhầm nên quay sang nhìn khuôn mặt lợn của Chu Mạch để rửa mắt: "Tôi không nhìn nhầm chứ?”
Môi Chu Mạch run rẩy, "Không, cậu không nhìn lầm.”
Mấy nam sinh khác dần nhận ra có điều gì đó không ổn, từ từ lùi về phía sau. Phòng triển lãm không có bất kỳ tín hiệu nào, tiền giấy từ trên cao rơi xuống, camera giám sát hỏng và bộ đàm không thể gọi ra. Mọi thứ đều cho thấy họ đã bị cuốn vào một âm mưu nào đó.
Thưởng Nam có hệ thống bảo vệ, ngoài quái vật ra thì không ai có thể giết cậu, 14 vẫn luôn giúp đỡ cậu. Nhưng rõ ràng là Triệu Tiểu Phàm không ổn, bị thiếu oxy quá lâu, ánh mắt của cậu ta đã bắt đầu trở nên đờ đẫn, dần mất đi tiêu cự.
"Liệu có thể cứu cậu ấy không?”
[14: Tôi ký sinh trong thần thức của cậu, không thể tách ra để đi vào thần thức của người khác.]
Trong lúc Thưởng Nam tuyệt vọng, Ngu Tri Bạch cuối cùng cũng đến. Cậu ta đỡ Thưởng Nam dậy, vỗ nhẹ vào mặt cậu. Thưởng Nam từ từ mở mắt, gập người ho mạnh: "Tiểu Bạch, đi xem Triệu Tiểu Phàm, tôi không sao.”
“Triệu Tiểu Phàm? Ai cơ?”
"Người nằm bên cạnh tôi." Thưởng Nam hiểu quá rõ tính cách của người giấy, cậu ta lười không muốn để tâm.
Ngu Tri Bạch ngồi xổm bên cạnh Triệu Tiểu Phàm, nhìn vết bầm tím trên cổ cậu ta, dừng lại một chút rồi đưa tay nắm lấy cổ Triệu Tiểu Phàm. Cổ của cậu ta trong tay Ngu Tri Bạch giống như trở thành những người giấy của cậu ta, dễ dàng bị cậu thao túng.
Nhưng sắc mặt của Triệu Tiểu Phàm rõ ràng đã tốt hơn, sau đó Ngu Tri Bạch nhanh chóng thu tay lại, nhìn Thưởng Nam: "Khí quản bị tắc.”
Trong không khí vẫn còn vương mùi của giấy gián, Ngu Tri Bạch rất quen với mùi này, nhưng thế giới này chỉ có cậu ta là người giấy, sao lại xuất hiện người giấy khác, cho dù đó chỉ là sản phẩm kém chất lượng.
"Chính là Lỗ Dương." Thưởng Nam ngồi dưới đất th* d*c rồi đứng dậy, nhìn Triệu Tiểu Phàm đã ngất đi. Cậu nghĩ một lát, cởi áo khoác phủ lên người cậu ta, che cả đầu: "Như vậy có lẽ sẽ khó bị phát hiện hơn.”
Ngu Tri Bạch rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút: "Không chỉ Ngu Xương Nguyệt biết làm thứ này.”
“Ý cậu là, Lỗ Dương cũng là người giấy?”
Thưởng Nam có hơi mơ hồ.
Ngu Tri Bạch chậm rãi lắc đầu.