Chương 32: Người giấy sống 【 chương cuối 】
Ngu Xương Nguyệt được xe cứu thương chở đến bệnh viện, Thưởng Nam ở lại để xử lý những việc còn lại. "Tiểu Bạch, chờ tôi ở đây." Cậu nhìn Ngu Tri Bạch không còn sức sống, cậu ta trở lại dáng vẻ như lần đầu tiên Thưởng Nam gặp cậu.
Thưởng Nam mặc chiếc áo khoác ướt sũng, chạy về phía cửa trước. Ngọn lửa đã được dập tắt, bầu trời trên khu phố bị khói đen làm cho tối sầm, mùi trong không khí nồng nặc khó chịu. Thưởng Nam tìm đội trưởng giải thích tình hình: "Người đã được tôi đưa đến bệnh viện rồi.”
“Cậu là người nhà à?”
"Tôi là bạn của người nhà. Cậu ấy đã đưa bà ngoại của mình đi bệnh viện trước.”
Hiện trường vô cùng bừa bãi, đội trưởng đã kiểm qua, chỉ có một người bị thương ở tầng sáu, nếu đã được chuyển đi thì số người đã khớp. Sau khi dập tắt lửa họ vẫn phải kiểm tra lại số lượng thành viên đội cứu hỏa, loại bỏ các mối nguy tiềm ẩn và thực hiện nhiều công việc khác, nên không nói nhiều với Thưởng Nam mà tiếp tục công việc.
Thưởng Nam từ từ lùi lại, quay người chạy đi tìm Ngu Tri Bạch.
Ngu Tri Bạch ngồi xổm trong góc, nửa khuôn mặt đã bị cháy hỏng. Không giống như con người khi bị cháy sẽ lộ ra máu thịt, cậu ta chỉ có mạch máu ở cổ và cổ tay. Hộp sọ của cậu như một mẫu vật phẩm, nhưng là thứ thuộc về người giấy, từ cơ thể của cậu phát triển ra. Cậu ta từng nói nếu chỉ hỏng bề ngoài thì có thể nhanh chóng phục hồi, nhưng nếu tổn thương bên trong, cũng cần nhiều thời gian để hồi phục như con người.
“Bà ngoại chết rồi sao?”
Khí quản cậu ta bị khói đặc luồn qua một lần, khàn khàn đến kỳ cục.
Thưởng Nam lấy ra một chiếc khăn giấy đã thấm nước từ trong túi, vắt khô rồi lau bụi bẩn trên khuôn mặt Ngu Tri Bạch. Đôi môi cậu ta trắng bệch hoà lẫn với màu da trên mặt, giống như bị phủ một lớp sơn trắng đặc sệt.
Thưởng Nam không biết nên trả lời Ngu Tri Bạch như thế nào.
"Tiểu Bạch, về nhà sửa lại mặt một chút rồi chúng ta đến bệnh viện xem bà ngoại thế nào." Cậu cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Ngu Tri Bạch, đội mũ cho cậu ta.
Trên đường về nhà, Thưởng Nam hỏi 14: "Tôi có thể ở cạnh Ngu Tri Bạch cho đến khi tôi chết không?”
14 một lát sau mới trả lời.
[14: Đây là vấn đề liên quan đến thiết lập của thế giới này. Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng nếu cậu chọn ở lại, mỗi thế giới sau này cậu đều phải sống trọn một cuộc đời, điều đó sẽ rất tốn thời gian.]
[14: Và tôi không thuộc về thế giới này. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ bị buộc phải rời khỏi hệ thống. Khi tôi rời đi, tôi không thể tiếp tục giúp cậu. Cậu cần biết là cậu đang đối mặt với những con quái vật, là người giấy. Khi cậu bước vào thế giới tiếp theo, tôi mới có thể quay trở lại, nhưng tôi tôn trọng mọi lựa chọn của ký chủ.]
[14: Nam Nam, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ, không cần quyết định ngay bây giờ.]
Nói xong, 14 từ trạng thái online đổi thành ẩn.
Thưởng Nam: "......”
Về đến nhà.
Ngu Tiểu Vũ thấy Ngu Tri Bạch phía sau Thưởng Nam thì sợ ngây ngẩn cả người: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thưởng Nam đẩy Ngu Tri Bạch vào phòng sách, đóng cửa lại rồi mới giải thích với Ngu Tiểu Vũ. Ngu Tiểu Vũ nghi ngờ mình nghe lầm, "Hỏa hoạn à?”
"Em muốn gặp bà ngoại không?" Thưởng Nam buộc lại bím tóc sắp rối của Ngu Tiểu Vũ, tay nghề của cậu không thể so sánh với Ngu Tri Bạch.
Ngu Tiểu Vũ vẻ mặt đau khổ: " Em không thể đi ra ngoài, sẽ dọa người khác.”
Thưởng Nam quay đầu nhìn về phía phòng sách, rồi từ từ quay đi. Cậu nhìn Ngu Tiểu Vũ, khẽ bóp bím tóc của cô, "Vậy thì anh và Tiểu Bạch sẽ đón bà ngoại về, em có thể gặp bà.”
Hiện tại, thực sự không cần thiết phải cứu chữa cho Ngu Xương Nguyệt nữa. Bác sĩ đang cố gắng kéo dài sự sống của bà cũng đồng thời kéo dài nỗi đau của bà.
Người bị bỏng, cơn đau sẽ ăn sâu vào tận gan ruột.
Bệnh viện tư nhân Tây Châu tiếp nhận nhiều ca khó chữa cũng như hiếm gặp nhất ở phường Hồi Nam, họ có thể chữa bệnh, nhưng không thể cứu người từ cõi chết trở về.
Ngu Xương Nguyệt đã được thở oxy, bắt đầu truyền dịch nhiều lần, thuốc giảm đau đã được tiêm một mũi trên xe cứu thương, sau khi vào phòng cấp cứu còn tiêm thêm hai mũi nữa. Bà cụ vô thức r*n r* đau đớn.
x*c th*t con người, sao có thể không sợ đau chứ.
Phòng cấp cứu đông kín các y tá và bác sĩ từ các khoa bỏng, khoa lão, khoa ngoại, ngay cả viện trưởng cũng có mặt. Nhìn bà cụ nằm trên giường cấp cứu, ông chỉ cảm thấy đó là số mệnh.
“Người nhà có ở đây không?”
Viện trưởng nhìn vào báo cáo trên tay, "Chắc lát nữa cậu chủ sẽ tới.”
Thưởng Nam nhanh chóng dẫn Ngu Tri Bạch đến. Vẻ ngoài của Ngu Tri Bạch không có gì thay đổi, những vết thương trên da được dán giấy lên rồi nhanh chóng dính vào làn da vốn có, nhưng những vết bỏng bên trong vẫn cần rất nhiều thời gian chữa trị.
Do bị thương mà sắc mặt của Ngu Tri Bạch rất kém, trắng bệch như tờ giấy. Bác sĩ đứng bên cạnh Thưởng Nam thậm chí còn hỏi cậu có cảm thấy không khỏe ở đâu không.
“Không có, cảm ơn đã quan tâm. "Cậu lễ phép cười cười.
Viện trưởng giải thích sơ qua tình hình cho Thưởng Nam, ý chính là thời gian của bà không còn nhiều, cố gắng làm cho bà ra đi bớt đau đớn. Có lẽ chỉ còn một hai ngày nữa thôi.
Thưởng Nam đưa bản thỏa thuận từ bỏ điều trị cho Ngu Tri Bạch ký, viện trưởng đưa bút cho cậu. Nhìn chàng trai cúi người ký tên trên bàn, ông nói: "Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình. Những người ở lại cần phải sống tốt để không phụ lòng sự nuôi dưỡng của người đã khuất.”
Thưởng Nam nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ngu Tri Bạch. Cậu nghĩ, có lẽ mình vẫn muốn ở lại.
Bệnh viện có xe chuyên dụng để đưa những bệnh nhân nguy kịch về nhà. Họ đưa Ngu Xương Nguyệt lên tầng rồi sắp xếp bà nằm trên giường, sau khi mọi thứ ổn thỏa, họ mới rời đi.
Đây là phòng dành cho khách tại nhà Thưởng Nam, giường chiếu đều là đồ mới thay khi bà đến ăn Tết. Vì lo lắng bà lớn tuổi sợ lạnh, Thưởng Nam còn đặc biệt đắp thêm một lớp chăn.
Lúc này Ngu Xương Nguyệt nằm trong chiếc chăn mềm mại, gương mặt bình yên, có lẽ thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng.
Ngu Tri Bạch ngồi trên ghế bên cạnh, khuôn mặt vô cảm nhìn người đang nằm trên giường. Ngu Tiểu Vũ ở phía sau không dám lên tiếng, cô ngây ngốc nhìn Ngu Xương Nguyệt, một lúc lâu sau mới khẽ hỏi Thưởng Nam: "Bà ngoại sẽ khoẻ chứ?”
Thưởng Nam nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngu Tiểu Vũ không thể khóc được, nhưng cô rất muốn khóc. "Lần trước anh bị thương còn tự khỏi, tại sao bà ngoại lại không thể?”
Lần trước Thưởng Nam bị bỏng do nước mì, Ngu Tiểu Vũ bảo cậu đi tìm Ngu Tri Bạch chữa trị nhưng Thưởng Nam nói không cần. Ngu Tiểu Vũ thấy thật kỳ diệu, con người thật kỳ diệu, bị thương mà có thể tự hồi phục. Chỉ là cô không biết, vết thương cũng có mức độ nặng nhẹ, tình trạng của Ngu Xương Nguyệt thì không ai có thể giúp được.
Ngu Xương Nguyệt luôn trong trạng thái hôn mê, Ngu Tri Bạch ngồi bên giường suốt, chỉ rời đi một lần để nấu bữa tối cho Thưởng Nam, mặc dù Thưởng Nam muốn tự làm, nhưng cậu không đồng ý.
"Làm bạn với bà trong những giây phút cuối cùng là trách nhiệm của tôi, chăm sóc bà cũng là điều tôi phải làm." Ngu Tri Bạch xắn tay áo, sắc mặt cậu khá hơn so với trước, đôi mắt đen láy.
Thưởng Nam kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi trong bếp.
Cậu nhìn bóng lưng bận rộn của Ngu Tri Bạch, suy nghĩ về những lời đối phương vừa nói. Một lúc sau, cậu khẽ hỏi: "Cậu ổn chứ?”
Cảnh tượng Ngu Tri Bạch khóc khi trước vẫn khắc sâu trong tâm trí Thưởng Nam. Ngu Xương Nguyệt là người thân duy nhất của cậu, làm sao cậu có thể không buồn chứ? Dù cậu không còn nhớ Ngu Xương Nguyệt nhưng cậu vẫn lao vào đám cháy ngay lập tức, dùng cơ thể mình để bảo vệ bà. Sâu thẳm trong lòng người giấy vẫn biết rằng đây là người thân cuối cùng của mình trong thế giới này.
Ngu Tri Bạch quay lại nhìn Thưởng Nam: "Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, không phải sao?”
“Tuy nói như thế...... "Thưởng Nam thấp giọng nói.
"Cậu thích tiêu trắng hay tiêu đen hơn?" Ngu Tri Bạch cau mày, nhìn hai lọ gia vị trên tay.
Thưởng Nam: "......
.
Nửa đêm Ngu Xương Nguyệt tỉnh lại. Ngu Tri Bạch đứng dậy cho bà uống một ngụm nước, sau đó lại ngồi xuống ghế lặng lẽ nhìn bà.
Mọi thứ đều đã được định sẵn, cơ thể Ngu Xương Nguyệt ngày càng suy yếu. Có lẽ ngay từ đầu bà đã biết trước rằng mình sẽ không còn sống lâu, lúc Ngu Tri Bạch càng lúc càng trở nên giống người giấy, cái chết của bà càng gần kề.
Vì thế, sau này bà chỉ ở nhà, chờ đợi ngày đó đến.
Cho đến khi Thưởng Nam xuất hiện. Sau khi cậu xuất hiện, Ngu Tri Bạch lại có phần giống Tiểu Ngu khiến Ngu Xương Nguyệt muốn cố gắng thêm một chút, ở lại thêm vài năm nữa, biết đâu Tiểu Ngu sẽ trở lại.
"Bà có muốn uống thêm nước không?" Ngu Tri Bạch cầm cốc nước, giọng điệu lạnh nhạt.
Đây không phải là Tiểu Ngu.
Ngu Xương Nguyệt nhìn cậu, quay đầu đi.
Từ lúc tỉnh dậy, Ngu Xương Nguyệt không nói một lời nào với Ngu Tri Bạch. Đến rạng sáng, ý thức của bà bắt đầu trở nên mơ hồ, bà thở hổn hển vài hơi, đôi mắt mở to, rồi cuối cùng bà thở dài một tiếng, từ từ nhắm mắt lại.
Ngu Xương Nguyệt đã chết.
Ngu Tri Bạch cúi đầu. Một lúc sau, cậu đặt cốc nước lên tủ đầu giường, lờ đi cảm giác buồn nôn dâng lên từ đáy dạ dày. Đó không phải là điều gì khiến cậu quá đau lòng.
Đã đến lúc chuẩn bị bữa sáng cho Nam Nam.
Khi Thưởng Nam tỉnh dậy, Ngu Tri Bạch đã chỉnh trang lại di hài của Ngu Xương Nguyệt. Ngu Tiểu Vũ đã thay cho bà bộ áo liệm đỏ dành cho người quá cố. Cơ thể của Ngu Xương Nguyệt đã cứng đờ, đầu bà được kê cao, biểu cảm bình thản.
Mọi việc sau đó diễn ra rất nhanh chóng. Nhà họ Ngu không có nhiều họ hàng thân thích, tang lễ được tổ chức ở quê của Ngu Xương Nguyệt, chỉ có Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch tham dự. Hai người giấy với khuôn mặt ngây thơ đứng hai bên quan tài, một là Ngu Tiểu Vũ, người kia là sản phẩm còn dang dở mà Ngu Tri Bạch đã hoàn thành chỉ trong nửa giờ.
Bầu trời phủ một lớp khói mỏng màu xám, những hạt mưa nhỏ nhẹ nhàng như sương mù bao trùm nơi đây. Nước từ mái nhà cũ nhỏ giọt xuống rơi xuống khu vườn đầy cỏ dại, tạo thành những vũng bùn nhỏ.
Thưởng Nam đã thuê vài người khỏe mạnh ở gần đó để giúp khiêng quan tài. Họ là người địa phương, cũng biết rõ về gia đình Ngu Xương Nguyệt. Ban đầu không muốn giúp nhưng khi Thưởng Nam đề nghị trả tiền lại lập tức giành nhau việc khiêng quan tài, thậm chí thái độ nói chuyện với cậu cũng trở nên tâng bốc.
Một người đàn ông tên Đại Tráng nhấc hai người giấy lên, cười nói: "Tiểu Ngu đúng là thừa hưởng tay nghề của bà Ngu rồi.”
Ngu Tri Bạch im lặng cầm giấy tiền và nến, nắm chặt tay Thưởng Nam.
Người dân quê tuy có chút tính toán, nhưng về cơ bản họ vẫn rất chất phác. Nhận tiền là làm việc rất nhanh gọn. Họ mau chóng hạ quan tài của Ngu Xương Nguyệt xuống mộ, còn dùng liềm để phát quang cây cỏ xung quanh, rồi cúi lạy trước khi rời đi.
Sau khi họ rời đi, xung quanh ngay lập tức trở lại yên tĩnh, tiếng chim hót vang lên không ngừng trên đầu, các loại chim khác nhau kêu réo. Tán cây trong rừng dày đặc đan xen vào nhau tạo thành một mái hiên khổng lồ, che chắn cơn mưa rả rích, chỉ thỉnh thoảng vài giọt mưa nhỏ tí tách rơi xuống.
Thưởng Nam lau những giọt nước trên trán, nhìn ngôi mộ đơn sơ vừa mới được xây lên trước mắt. Ngày hôm qua Ngu Xương Nguyệt vẫn còn nằm trên giường, nhưng hôm nay bà đã nằm trong gò đất ẩm ướt trước mặt Thưởng Nam.
Bên cạnh ngay sát là ngôi mộ của Ngu Xá, bây giờ đã không còn nhìn ra được là một ngôi mộ nữa. Cỏ dại mọc um tùm trên đó, đan xen giữa sắc vàng và xanh. Đây là mùa đông, nhưng đến mùa xuân có lẽ cả một thảm hoa sẽ nở rộ.
Ngu Tri Bạch thắp nến trắng, đốt nhang, cắm từng que nhang vào đất, đốt một đống tiền giấy lớn. Ánh lửa lay động phản chiếu lên khuôn mặt không chút biểu cảm, thực hiện mọi việc một cách máy móc của cậu.
Thưởng Nam thu lại ánh mắt từ khuôn mặt của Ngu Tri Bạch, ngồi xổm xuống lấy ra vài que nhang từ trong túi. Chiếc bật lửa cũng được lấy từ túi áo của Ngu Tri Bạch, ngọn lửa nhảy múa dưới đáy những que nhang, làn khói trắng nhè nhẹ bốc lên từ đầu nhang. Thưởng Nam đóng lại bật lửa, gió từ bên cạnh thổi qua làm tàn nhang rơi xuống đất, phần còn lại vẫn tiếp tục cháy.
Thưởng Nam sửng sốt, mặt cậu thoáng hiện lên nét vui mừng, nói với Ngu Tri Bạch: "Tiểu Bạch, nhang cháy rồi.”
Nhang ở mộ của Ngu Xá trước đây mãi không cháy, cô không chịu rời đi, lòng cô vẫn lo lắng cho Ngu Tri Bạch. Nhưng lúc này, sau khi mức độ hoắc hoá trong Ngu Tri Bạch đã hoàn toàn tiêu tan, cuối cùng cô cũng nguyện ý ra đi, không còn cố chấp canh giữ ở hầm đường hầm Hồng Thạch nữa.
Ngu Tri Bạch lấy lại chiếc bật lửa từ tay Thưởng Nam, bật nắp ra, cậu đưa ngọn lửa tới góc áo của Ngu Tiểu Vũ.
Ngu Tiểu Vũ nắm tay cậu bé giấy đứng bên cạnh, vui vẻ chào tạm biệt Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch: "Tạm biệt Tiểu Bạch, tạm biệt Thưởng Nam." Cô và cậu bé giấy đều được chuẩn bị cho sự ra đi của Ngu Xương Nguyệt.
Sau khi Ngu Xương Nguyệt được an táng, Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch quay lại thành phố, ngồi trên xe của công ty. Tài xế vẫn là Lý Hậu Đức, xe của gia đình không thể để Ngu Xương Nguyệt nằm thẳng, lại thêm hai người giấy nữa.
Lúc tới cảm thấy có chút chật chội, nhưng trên đường về lại cảm thấy lạnh lẽo vắng vẻ.