Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 34.1

Lần gặp mặt đầu tiên chỉ là một lần gặp gỡ, Lục Cập chỉ chào hỏi đơn giản với Thưởng Nam, trông có vẻ đã mệt lắm rồi, hắn ấn vào nút chuông gọi trên bàn làm việc, chẳng mấy chốc Hương Phu Nhân xuất hiện ở cửa.

 

Thưởng Nam được Hương Phu Nhân dẫn đến căn phòng bên cạnh phòng của Lục Cập. Hương Phu Nhân trao cho Thưởng Nam một chùm chìa khóa, ngoài chìa khóa phòng của Lục Cập, thì tất cả các chìa khóa của các phòng khác đều được bà đưa cho Thưởng Nam.

 

Hương Phu Nhân khẽ nghiêng người đẩy mở một cánh cửa sổ bên hông phòng, dùng chiếc cọ nhỏ phủi đi lớp bụi không hề tồn tại trên kính, rồi quay người đứng cạnh khung cửa sổ, "Tiểu Nam, từ nay đây sẽ là phòng của cháu.”

 

Nhìn thấy Thưởng Nam đứng giữa phòng không biết phải làm sao, Hương Phu Nhân mỉm cười rồi bước đến trước dãy tủ quần áo, mở một cánh cửa tủ ra, "Đây là những bộ quần áo mà Mạnh quản gia chuẩn bị cho cháu, ông ấy làm việc rất chu đáo, chắc chắn là rất hợp với cháu.”

 

“Khi dùng bữa tối cùng cậu cả, nhớ thay bộ quần áo cháu đang mặc bây giờ nhé.”

 

Thưởng Nam gật gật đầu, " Vâng.”

 

Hương phu nhân lại nói: "Có gì cần có thể tìm ta, phòng của ta ở lầu một.”

 

Thưởng Nam tiếp tục gật đầu.

 

Hương phu nhân cười càng động lòng người, bà giơ ngón trỏ lên, "Nhưng phải chú ý, nếu không có người dẫn đường, sau khi trời tối tuyệt đối đừng đi lung tung trong căn nhà cổ này.”

 

Thưởng Nam chần chờ nói: "Là có gác cổng sao?”

 

"Không phải, mà là để bảo vệ cháu." Hương Phu Nhân vừa đóng cửa tủ quần áo, vừa kéo ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một hộp diêm. Bà dùng diêm châm từng ngọn nến đặt trong chiếc giá đỡ bằng vàng trên bàn, theo ánh sáng ngọn nến lung linh, giọng bà cũng chậm rãi vang lên, như đang đọc thơ.

 

Một lát sau, bà quay đầu lại, cơ thể vẫn giữ tư thế châm nến, bà mỉm cười, "Căn nhà cổ của gia tộc họ Lục đã tồn tại vài trăm năm rồi, chắc chắn sẽ có vài nơi kỳ quái, phải không?”

 

Thưởng Nam thở ra một hơi, cậu cảm thấy Hương phu nhân cũng là lạ.

 

Trước khi rời đi, Hương Phu Nhân ân cần dịu dàng lấy ra từ tủ quần áo bộ đồ để Thưởng Nam có thể mặc vào buổi tối, ngón tay bà khẽ chạm vào cổ áo sơ mi với lông vũ và hoa chuông giả, "Thật sự rất hợp với cháu.”

 

"Đi đường lâu vậy rồi, nghỉ ngơi chút đi, tối dùng bữa ta sẽ gọi cháu. Nếu cảm thấy chán, cháu có thể đọc sách, kệ sách ở đó cũng do Mạnh quản gia đặc biệt chuẩn bị cho cháu." Hương Phu Nhân dặn dò mọi việc một cách nhanh chóng, sau đó bà rời đi ngay, cánh cửa khép lại, Thưởng Nam mới thả lỏng được thần kinh.

 

Cậu bất giác đưa tay sờ sờ túi áo, ngẩn ngơ, "Không có điện thoại.”

 

[14: Điện thoại di động của họ đã bị lấy đi trước khi họ đến.]

 

“Tôi thì sao?”

 

[14: Nam Nam cậu vốn không có điện thoại.]

 

“……”

 

Thưởng Nam ngồi xuống chiếc sofa dài cạnh cửa sổ, nhìn những cuốn tạp chí trẻ em trên bàn trà, rồi quay đầu đi chỗ khác, "Thôi, nói chuyện chính đi.”

 

Liên quan đến Lục Cập.

 

Về quái vật.

 

[14: Lục Cập, 24 tuổi, trời sinh thông minh, dịu dàng và tốt bụng, dũng cảm chính trực. Dù ở bên ngoài hay trong gia đình, Lục Cập đều là người rất nhân hậu dễ mềm lòng, kính trọng người lớn, yêu thương em út. Lẽ ra hắn là người có khả năng trở thành gia chủ của gia tộc nhà họ Lục nhất. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, vào ngày sinh nhật thứ mười sáu của hắn, Lục Cập bất ngờ ngất xỉu lúc cưỡi ngựa rồi ngã xuống, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng.]

 

[14: Tổn thương này không làm hắn chết ngay lập tức, mà khiến cơ thể ngày càng suy yếu. Cậu cũng đã thấy rồi, chỉ cần gió thổi qua là hắn ho, nói với cậu vài câu đã mệt rồi. Gia tộc nhà họ Lục đã mời rất nhiều bác sĩ, cho đến nay, mỗi tháng đều có những danh y từ khắp nơi trên thế giới đến để chữa trị cho Lục Cập, nhưng tình trạng của hắn vẫn không có dấu hiệu cải thiện. Năm Lục Cập hai mươi tuổi, gia chủ hiện tại của gia tộc họ Lục, ba hắn tuyên bố tước bỏ vĩnh viễn quyền tham gia vào việc tranh cử người thừa kế của Lục Cập. Theo tiến trình bệnh hiện tại, hắn chỉ còn sống được nhiều nhất ba năm nữa.]

 

[14: Sau khi bị tước bỏ tư cách Lục Cập không còn khả năng trở thành gia chủ, nên hắn sống một mình ở đây. Thực ra lần này gia tộc họ Lục chỉ cần chín người, trong lúc ở nhà ăn, Mạnh quản gia đã dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh đi hỏi xem Lục Cập có ngại việc có một đứa trẻ ở bên không, Lục Cập nhìn ảnh của các cậu, ngay lập tức chọn cậu. Lần này có thể xem là các cậu đã cùng gặp nhau không ?]

 

"Đừng nói linh tinh." Thưởng Nam tựa lưng vào sofa, từ từ ngã xuống, cậu cảm thấy thật khó giải quyết vì cậu nghĩ Lục Cập là một người rất tốt, nhưng quái vật thì sao có thể là một người tốt được.

 

[14: Hiện tại giá trị hắc hóa của hắn là 75, cao hơn một phần ba so với con quái vật ở thế giới trước. Nam Nam, cậu chỉ còn ba năm thời gian, Lục Cập rất coi trọng quy tắc và nghi thức, chắc hẳn hắn sẽ không để mình cô độc chết đi mà sẽ chọn một vài món đồ yêu thích làm vật bồi táng, tổ chức cho mình một tang lễ hoành tráng.]

 

Nghe đến "tang lễ hoành tráng," đầu óc Thưởng Nam trống rỗng, cậu cảm thấy mình nên nhớ ra điều gì đó, nhưng thực sự không có ấn tượng.

 

[14: Đừng nghĩ nữa, những gì nên được niêm phong tôi đã niêm phong, Nam Nam, để mắt đến hiện tại.]
-
Sắc trời tối dần, Thưởng Nam ngủ thiếp đi trên sô pha.

 

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng chuông, âm thanh hỗn độn trầm nặng, kéo dài vang vọng từ xa đến gần, đầy sức xuyên thấu. Thưởng Nam ngồi bật dậy từ sofa, gió lạnh đầu xuân khiến cậu cảm thấy hơi lạnh.

 

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ bên ngoài, "Tiểu Nam, đến giờ xuống lầu dùng bữa tối rồi.”

"Vâng!" Thưởng Nam đáp lời, vội bước đến tủ quần áo thay bộ đồ đã mặc từ sáng. Áo là bộ ba mảnh, vừa vặn thoải mái, phom dáng rất rộng, cổ tay áo bó sát, cúc áo sơ mi làm nền cực kỳ khó cài, chưa kể cổ áo còn có những món trang trí mà Thưởng Nam thấy khá là khoa trương, như vài chiếc lông vũ màu vàng nhạt mềm mại dài thướt tha và một nhánh hoa chuông giả ngang ngược, thỉnh thoảng lông vũ còn chạm vào cằm.

 

Quần có màu sắc phù hợp với chiếc áo khoác bên ngoài, từ một người họ hàng nghèo túng đến nhà chỉ để cầu xin sự giúp đỡ, Thưởng Nam biến thành một thiếu gia với phong thái quý tộc bẩm sinh.

 

Lục Cập đã chờ sẵn ở dưới lầu, hắn ngồi trên một chiếc ghế da đen lớn trong phòng khách, trên chân đắp một chiếc chăn. Khi nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngước mắt nhìn Thưởng Nam rồi lại không mặn không nhạt quay đi.

 

Hương phu nhân lộ vẻ không vui, "Tiểu Nam, tốc độ quá chậm.”

 

Họ không nói rõ giờ xuống lầu, Thưởng Nam thay đồ chỉ mất chưa đến năm phút, nhưng ý của Hương Phu Nhân có lẽ là muốn cậu có mặt ngay khi được gọi.

 

Thưởng Nam nhìn Lục Cập, nhanh chân bước tới định quỳ xuống trước mặt hắn. Nhưng khi đầu gối cậu còn chưa chạm đất, mũi giày của Lục Cập đã nhẹ nhàng ngăn lại.

 

Thưởng Nam ngẩng đầu khó hiểu nhìn Lục Cập.

 

Lục Cập đưa cuốn sách cho Hương Phu Nhân, nghiêng người nắm lấy cổ tay Thưởng Nam, kéo cậu lại gần, "Hôm nay đã quỳ rồi, mỗi ngày chỉ cần quỳ khi gặp anh lần đầu là đủ." Lục Cập vuốt phẳng cổ áo của Thưởng Nam, chỉnh lại vị trí lông vũ và hoa chuông, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, kể cả ống quần.

 

Thưởng Nam mặc cho hắn bài bố.

 

" Em đói rồi." Thưởng Nam nói khẽ.

 

Đôi mày xinh đẹp của Hương phu nhân lập tức nhíu lại.

 

Thưởng Nam không thích quyền chủ động nằm trong tay người khác. Khi quyền chủ động luôn nằm trong tay người khác, có lẽ cậu sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, dù trong thế giới này cậu chỉ là một người phụ thuộc vào Lục Cập, để làm bạn với hắn.

 

Hương Phu Nhân vì sự vô lễ của Thưởng Nam mà lo lắng nhìn về phía Lục Cập, bà thật sự sợ rằng Lục Cập sẽ ra lệnh đưa cậu bé này đến ngọn núi Mỹ Vụ ở bên cạnh — núi Mỹ Vụ cũng nằm trong khuôn viên của căn nhà cổ, không lớn lắm nhưng rất rậm rạp. Đó là sở thú của ngôi nhà, nơi nhốt rất nhiều loài dã thú hung dữ. Bị ném vào đó, đến cả mẩu xương cũng không còn.

 

Lục Cập dịu dàng nhìn chằm chằm Thưởng Nam, một lát sau khóe miệng nhếch lên, hắn xoa xoa tóc Thưởng Nam, "Đi thôi, chúng ta qua đó ăn cơm.”

 

Hương Phu Nhân vội lấy chiếc áo khoác đắp lên vai Lục Cập, rồi lấy một chiếc đèn trao cho Thưởng Nam, "Tiểu Nam, cầm đèn đi.”

 

Thưởng Nam cầm đèn, thay giày màu đen đi bên cạnh Lục Cập - - dọc theo đường đi Thưởng Nam vẫn luôn quan sát Lục Cập, đúng là sức khoẻ Lục Cập rất kém, vừa ra khỏi cửa mặt hắn đã trắng bệch, dù chiếc áo khoác rất dày chắn gió rất tốt, dù nhiệt độ bên ngoài không quá thấp thì hắn vẫn ho không ngừng, khi ho dữ dội phải dừng lại để nghỉ.

Thưởng Nam bỗng nhiên cảm thấy hắn có hơi đáng thương.

 

Cậu thiếu niên cẩn thận đặt bàn tay lên lưng Lục Cập, Lục Cập nghiêng đầu nhìn Thưởng Nam, mỉm cười giơ tay ngăn tay của Thưởng Nam lại, "Đừng để bị lây bệnh.”

 

Thưởng Nam mím môi, đứng tại chỗ không nhúc nhích, " Em không sợ.”

 

Lục Cập khẽ nhướn mày, gần như không nhận ra.

 

Trên đoạn đường còn lại, Thưởng Nam dìu Lục Cập đến phòng ăn của nhà chính. Lục Cập cao hơn Thưởng Nam rất nhiều, đầu Thưởng Nam chỉ vừa chạm đến vai Lục Cập. Dù biết rằng mình không thuộc về thế giới này, Thưởng Nam vẫn không thể không nghĩ: Cậu mới mười lăm tuổi, chắc vẫn còn có thể cao thêm.

 

Phòng ăn của nhà chính, Thưởng Nam đã đến đây vào ban ngày, nhưng khi đó chỉ có cậu và chín người bạn còn lại. Còn bây giờ nơi này sáng rực như ban ngày, lộng lẫy xa hoa, ánh nến trên bàn chập chờn nhưng vẫn còn nhiều chỗ trống.

 

Khi cậu và Lục Cập bước vào, mọi ánh mắt trong phòng ăn đều đổ dồn về phía họ. Thưởng Nam thấy chín người bạn đi cùng cậu không có chỗ ngồi, họ đứng sau lưng những cậu chủ cô chủ kia.

 

Mạc Nguyên Nguyên xô đẩy Thưởng Nam hồi chiều vẻ mặt khó chịu, ánh mắt toàn là lửa giận.

 

Chú Mạnh bước tới nhận lấy ngọn đèn trong tay Thưởng Nam, kéo ghế ra.

 

Nhà cũ không có bậc trưởng bối, nên việc Lục Cập ngồi ở ghế chủ vị là điều đương nhiên.

 

Thưởng Nam ôm áo khoác của Lục Cập, Mạnh quản gia không bảo cậu ngồi, cậu lùi vài bước đứng sau lưng ghế của Lục Cập như những người khác.

 

Chỉ là còn chưa đứng được mấy giây, cậu đã bị Lục Cập kéo góc áo trở về, Lục Cập không nhìn Mạnh quản gia, chỉ dặn dò, "Thêm một cái ghế bên cạnh tôi, thêm một bộ dụng cụ ăn cùng loại với tôi.”

 

Nhờ lời nhắc nhở của Lục Cập, Thưởng Nam mới nhận ra bộ dụng cụ ăn của Lục Cập khác với tất cả mọi người, còn bộ của Lục Lệ lại khác với người khác. Thật không ngờ chế độ phân cấp lại khắt khe đến vậy, Thưởng Nam đã mở rộng tầm mắt.

 

Mạnh quản gia không nói hai lời, lập tức cho người ta thêm ghế và đồ ăn, sau khi Thưởng Nam ngồi xuống, Lục Cập lại hỏi: " Có sữa không?”

 

Nhìn vào ly sữa lớn trước mặt mình, Thưởng Nam nghi ngờ rằng Lục Cập đang thỏa mãn sở thích chăm sóc trẻ con của mình.

 

Vị trí này có thể nhìn rõ biểu cảm của mọi người trong phòng, ngoại trừ Lục Lệ, những người ngồi đều là nam giới. Theo như hệ thống nói thì Lục Cập là anh cả, vậy thì những người này đều nhỏ hơn Lục Cập, Lục Lệ đứng thứ ba, nên phần lớn cũng chỉ mới mười mấy tuổi.

 

Họ nhìn Lục Cập với vẻ khiếp sợ còn có khó hiểu, còn nhìn Thưởng Nam với ánh mắt khinh miệt coi thường, trong mắt họ đáng lẽ Thưởng Nam phải đứng cùng nhóm người phía sau, chờ họ ăn xong mới đến lượt mình.

 

Người nhà họ Lục ăn mặc khá thoải mái, ngược lại, những người đi theo thì mặc rất trang trọng, Thưởng Nam cũng mặc tương tự. Chỉ là bộ đồ của Thưởng Nam trông còn cầu kỳ phức tạp hơn, xét về chất liệu và thiết kế đều cao cấp hơn một bậc, có lẽ là nhờ ánh hào quang của Lục Cập.

 

Địa vị của Lục Cập thế nào thì Thưởng Nam cũng sẽ thế đó. Điều này thể hiện rất rõ khi Lục Cập ngồi dùng bữa, nếu không phải vì đã biết đối phương là một con quái vật, có lẽ Thưởng Nam đã bị sự chu đáo và dịu dàng giả tạo này đánh lừa, chỉ số "hắc hóa" đã lên tới 75 rồi.

 

.

 

Sau bữa tối, anh em nhà họ Lục thường sẽ cùng nhau trò chuyện trong phòng khách để duy trì mối quan hệ anh em thân mật, đây là truyền thống đã duy trì suốt nhiều năm.

 

Thưởng Nam không có chỗ nào để đi, cậu vẫn ngồi ở bàn ăn nhìn các bạn mình ăn uống như hổ đói.

 

Người mà Mạc Nguyên Nguyên đi theo là Lục Kỳ Thanh, em trai thứ hai trong nhà họ Lục, vị trí của Lục Kỳ Thanh khá gần với Lục Cập, vì thế Mạc Nguyên Nguyên cũng ngồi gần Thưởng Nam. Trong lúc ăn Mạc Nguyên Nguyên không ngừng chế giễu Thưởng Nam, "Thằng nhóc ăn mày, may mắn leo lên được Lục Cập, tưởng mình thành người sang trọng rồi sao?”

 

Thưởng Nam và Mạc Nguyên Nguyên đều từ cùng một trại trẻ mồ côi mà ra, theo lý thuyết thì mối quan hệ của hai người nên rất thân thiết. Nhưng thực tế lại khác, Mạc Nguyên Nguyên từ nhỏ đã không ưa Thưởng Nam vì cậu được viện trưởng chăm sóc từ bé, trong khi Mạc Nguyên Nguyên chỉ vào trại khi đã bảy, tám tuổi.

 

Mạc Nguyên Nguyên vốn tranh đua hiếu thắng, cái gì cũng muốn là nhất, cảm thấy Thưởng Nam đã cướp mất tình yêu thương của viện trưởng nên thường kéo bè kéo cánh để bắt nạt Thưởng Nam, suốt ngày ném bùn bẩn vào người cậu, khiến Thưởng Nam lúc nào cũng thối hoắc, đến mức mọi người trong trại trẻ, ngoài viện trưởng ra đều gọi cậu là "thằng nhóc ăn mày".

 

Ngày nhà họ Lục đến trại trẻ để chọn người, Thưởng Nam mặc bộ quần áo bẩn thỉu đứng ở góc cuối cùng, đến viện trưởng cũng thấy xấu hổ. Nhưng người của nhà Lục lại lập tức chú ý đến Thưởng Nam. Đôi mắt cậu tròn xoe sáng ngời, dù bẩn thỉu nhưng chẳng phải là thứ không thể rửa sạch, nhà họ Lục không phải không có quần áo cho cậu mặc, vì thế họ quyết định đưa cậu đi.

 

Mạc Nguyên Nguyên cũng được chọn vì cậu trông rất sáng sủa lanh lợi. Nhưng việc được chọn cùng với Thưởng Nam lại trở thành nỗi nhục nhã to lớn đối với Mạc Nguyên Nguyên. Cậu ta nghĩ rằng sau sự việc Thưởng Nam không có chỗ ngồi vào buổi chiều thì sẽ bị trả về trại trẻ. Nhưng không ngờ rằng Thưởng Nam lại vô tình được đi theo Lục Cập — dù không thể trở thành gia chủ nhưng vẫn là người được mọi người trong nhà họ Lục kính trọng.

 

Khi nhìn thấy bộ đồng phục hoàn toàn khác biệt của Thưởng Nam, nhận ra cậu có quyền được ăn cùng với gia đình nhà họ Lục, lòng ganh tỵ của Mạc Nguyên Nguyên như bốc cháy. Thưởng Nam không thèm để ý đến Mạc Nguyên Nguyên bởi vì cậu ta không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của mình, Thưởng Nam cũng chẳng muốn bận tâm.

 

Chiếc ghế có chút cao, chân Thưởng Nam không chạm đất, cậu đung đưa chân phát ra tiếng "chậc" lọt vào tai của Mạc Nguyên Nguyên. Mạc Nguyên Nguyên không thể tin vào tai mình, làm sao thằng nhóc ăn mày đó dám phát ra âm thanh như vậy? Nó điên rồi sao? Vậy mà dám chậc với mình?

 

Quen thói bắt nạt Thưởng Nam ở trại trẻ, Mạc Nguyên Nguyên không cần suy nghĩ nhiều, đá mạnh vào ghế của Thưởng Nam. Thưởng Nam không ngờ Mạc Nguyên Nguyên lại dám hành động ngu xuẩn như vậy trước mặt mọi người nên không tránh kịp, cậu ngã nhào xuống đất, chiếc ghế va xuống sàn nhà trong tiếng vang lớn giữa phòng khách vắng lặng.

 

Mặt đất quá cứng khiến đầu gối và khuỷu tay của Thưởng Nam đều bị va đập, đau đến mức mặt cậu trắng bệch. Dáng người Mạc Nguyên Nguyên to gấp đôi Thưởng Nam, thấy cậu ngã lăn ra đất thì cười đắc ý. Tiếng động hai người tạo ra truyền tới phòng khách, cửa phòng bật mở, hai người bước ra là Lục Lệ và Lục Kỳ Thanh, quan hệ của hai người này từ trước đến nay rất tốt.

 

“Làm cái gì đấy?” Lục Lệ hỏi, nhìn Thưởng Nam nằm dưới đất, “ Dậy đi, bé con.”

 

“……”

 

Thưởng Nam khó khăn lắm mới đứng dậy được, khuôn mặt trắng bệch. Lục Lệ liếc mắt nhìn mọi người, “Ai làm đấy?”

 

Dù biểu cảm có vẻ hờ hững nhưng giọng điệu của cô thì không hề tốt. Tất cả đều từ từ đặt dao nĩa xuống, nhưng chẳng ai chịu chỉ ra Mạc Nguyên Nguyên.

 

Lục Lệ khoanh tay, “Vậy thì để tôi đi xem camera giám sát nhé?”

 

Cô vừa nói xong, Mạc Nguyên Nguyên liền đứng lên, " Em làm.”

 

Lục Kỳ Thanh mất đi vẻ hào hứng ban đầu, cúi đầu sờ mũi, cảm thấy khá mất mặt. Anh ta không suy nghĩ nhiều mà bước tới đá Mạc Nguyên Nguyên ngã lăn ra đất, nhìn từ trên cao xuống, “Đồ vô dụng.”

Bình Luận (0)
Comment