Máy gọi bị ngắt lúc nào Thưởng Nam cũng không rõ. Quảng trường trước mắt có người đang nhảy múa thu hút cả đám đông khách qua lại cùng tham gia, náo nhiệt vô cùng. Chỉ trong tích tắc, sự chú ý của Thưởng Nam đã bị cuốn theo.
Gió thổi mạnh trên quảng trường làm cho váy lụa và khăn quàng của những cô gái bay phấp phới, mùi bia ngọt xen lẫn với chút cay nồng, hòa cùng hương hoa theo mùa và mùi nước hoa phảng phất của phụ nữ. Một quý bà ôm chú chó lông xoăn trắng, thân hình đẫy đà đi ngang qua thiếu niên trẻ đẹp. Bà khẽ ra hiệu cho người đàn ông đi sau, người này tiến đến gần đưa cho Thưởng Nam một bông hoa màu cam rực rỡ. Họ không nán lại lâu, chỉ dạo qua rồi nhanh chóng đi nơi khác. Dọc đường, những người như Thưởng Nam cũng nhận được hoa như thế.
“Đây có tính là giăng lưới rộng không? "Thưởng Nam ấp úng nói.
Ngồi ngoài đó chừng nửa tiếng, Thưởng Nam cảm thấy men say đã được cơn gió mát thổi bớt đi phần nào. Cậu xách bình rượu quay lại nhà hát, đã bỏ lỡ một phần của buổi biểu diễn nên Thưởng Nam cũng không biết vở kịch đã tiến triển đến đâu. Nhưng khi thấy Hương Phu nhân đang khóc đến nhoè cả lớp trang điểm, cậu nghĩ có lẽ đây là đoạn cao trào đau khổ trong mối tình chiều tà của hai người.
Cảnh sân khấu đã chuyển từ vẻ lãng mạn lộng lẫy của hồi đầu, biến từ sắc đỏ và tím rực rỡ sang tông đen trắng đơn giản. Sương mờ lan toả từ dưới sân khấu lên, bóng hai nhân vật chính lúc ẩn lúc hiện, nhưng lời thoại của họ vẫn rõ ràng.
Nữ chính rất trẻ, mái tóc dài màu đen bồng bềnh dùng vải buộc rủ xuống phía sau đầu, chiếc váy rách rưới vá chằng vá đụp nhưng lại toát lên vẻ thanh thoát. Đối diện cô là nam chính, thực tế thì người này chỉ độ bốn mươi, có vài nếp nhăn đuôi cá nơi khoé mắt nhưng được cái dáng người cao, làm cho người ta có cảm giác rất dễ chịu. Có lẽ để làm tăng cảm giác tuổi tác cho nhân vật, tóc mai của nam chính đã có vài sợi bạc không dễ nhận ra.
Đây là đoạn của nữ diễn viên chính, cô tiến vài bước về phía nam diễn viên, tay đặt lên ngực từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mặt đã sắp bước vào tuổi xế chiều.
"Làm sao ngài biết được, trăm năm em phải đày đọa cùng đứa cháu chán ngắt của ngài chẳng bằng mười năm em ở bên cạnh ngài.”
Người đàn ông nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt thoáng xao động. Nhưng cô gái bỗng lùi lại vài bước, rồi hướng ánh nhìn về phía khán giả. Có lẽ trong kịch bản, ánh nhìn ấy không dành cho khán giả, mà là nhìn vào những định kiến, chỉ là khán giả vô tình lại ở đúng vị trí ấy.
"Nhìn đi, họ sẽ giăng đầy bẫy và gông cùm quanh ta. Mẹ nói với em rằng tình yêu là sự tự do, nhưng họ lại bảo không phải vậy, rằng tình yêu phải tương xứng, đến từng sợi tóc trên đầu cũng phải giống nhau.”
"Em sẽ không bao giờ chấp nhận tình yêu của cháu ngài, hắn là kẻ tẻ nhạt vô cùng. Theo chuẩn mực môn đăng hộ đối của thế gian, hắn nên tìm ai đó cùng bàn về chân cũng như mông của phụ nữ. Nhưng em nghĩ, hắn sẽ chẳng bao giờ tìm thấy, vì hắn là một kẻ kiêu ngạo và thiếu lễ độ.”
"Em muốn người đó cùng em thảo luận xem cá voi bơi lội dưới biển như thế nào, cùng em chiêm ngưỡng những màn pháo hoa lộng lẫy nhất thế gian, cùng em ngắm nhìn mưa suốt bốn mùa. Ngài Lý thân yêu, em yêu ngài, yêu tâm hồn đa sầu đa cảm, yêu sự nhân từ của ngài và yêu cả tuổi năm mươi, những nếp nhăn cùng mái tóc bạc của ngài…”
14 cũng có thể nghe được một số thông tin qua Thưởng Nam. Nó tò mò hỏi: "Tình yêu là gì nhỉ?"
Thưởng Nam ngả mình vào ghế da, "Là sự bao la rộng lớn, là biển cả trong lòng núi non, là cầu vồng trong cơn mưa bão, là lá rụng mùa xuân, là tuyết rơi mùa hạ…”
[14: Nam Nam, cậu sai rồi, núi non phải có hồ nước chứ, mà không phải loài người các cậu thường nói là phải sau mưa mới thấy cầu vồng sao?]
"Thế nên tôi mới bảo rằng tình yêu bao la, không có đúng sai, yêu là yêu thôi."
[14: Nhưng nam chính này đã năm mươi tuổi, còn cô ấy mới mười tám, khi cô ấy trẻ trung tươi tắn thì chắc là răng của nam chính đã rụng hết rồi.]
Thưởng Nam bĩu môi, "Răng rụng rồi cũng không phải chết đâu, có ảnh hưởng gì đến việc nói câu 'anh yêu em' đâu chứ."
Hương Phu nhân ở ghế bên cạnh gần như khóc nức nở, dù ngày thường bà là người rất thanh lịch, Thưởng Nam có thể cảm nhận được bà đang cố gắng giữ gìn nét thanh lịch của mình, nhưng cảm xúc vẫn không kìm nén nổi.
Thưởng Nam vén rèm lên, nhìn về phía Hương phu nhân, "Hương phu nhân, bà đã từng yêu ai chưa?"
Mắt Hương phu nhân đỏ hoe, "Ta không thích đàn ông ngoài đời thực, họ tôn sùng tiền tài và bạo lực, lại còn giống như người cháu trong vở kịch, thích bàn về thân thể phụ nữ."
"Nhưng yên tâm, cháu và cậu chủ không giống vậy." Hương phu nhân vừa nói vừa dùng khăn tay lau nước mắt, nghẹn ngào một lúc mới nhận ra, "Cháu vào từ bao giờ thế?”
"Về lâu rồi, thấy bà cứ khóc mãi nên không chú ý là điều bình thường thôi mà," Thưởng Nam ngừng một lát rồi nói, "Lục Cập sắp đến rồi, anh ấy nói sẽ đến đón cháu về nhà."
Vẻ mặt của Hương phu nhân lập tức đờ đẫn, bà ngừng khóc, nghiêng người đến gần Thưởng Nam, ngửi thử mùi rượu vẫn nồng hơn bà nghĩ. Mùi rượu không tan mà ngược lại còn đậm hơn.
"Sao cậu ấy lại đến?” Ấn tượng của bà là Lục Cập không thích những nơi như thế này, trước đây Lục Thân cũng không thích. Dù lễ hội có rộn ràng thế nào, hắn vẫn ở nhà đọc sách, viết chữ.
"Vì cháu gọi cho anh ấy mà." Thưởng Nam đáp.
Hương phu nhân: "..."
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thưởng Nam, Hương phu nhân nghĩ thầm: Quả là một quả bom nhỏ tự phát nổ.
Bà cuống cuồng lấy chai nước hoa từ trong túi ra, giữ chặt vai Thưởng Nam xịt liên tục: cổ, sau tai, cổ tay, trước ngực, sau lưng, thậm chí cả tóc. Mùi hương của hoa hồng và cỏ hương lau lập tức bao trùm lấy Thưởng Nam, Thưởng Nam đang chếnh choáng đầu, cậu có cảm giác như mình bị ngâm trong một bình nước hoa, đến mức trời đất quay cuồng, " Thơm quá rồi.”
Hương phu nhân lại ghé sát ngửi thử, không rõ có che giấu được không, nhưng bà không còn ngửi thấy mùi rượu nữa.
"Quy tắc nhà họ Lục là không cho phép vị thành niên uống rượu," Hương phu nhân quên luôn cả vở diễn, "Cái thứ rượu gạo đó lại được làm từ nho, bảo sao ngon như thế... À ta lạc đề rồi, ý ta là, có khi chúng ta sẽ bị phạt."
"Khắt khe vậy sao?" Thưởng Nam ngẩn người ra.
"Nhưng mà cậu chủ thương cháu lắm, chắc không phạt đâu, còn ta thì không biết nữa.”
"Yên tâm đi, đến lúc đó cháu sẽ nói là mình tự lén uống." Dù hơi chóng mặt nhưng đầu óc Thưởng Nam vẫn tỉnh táo, chỉ là thi thoảng miệng có phần mất kiểm soát, "À mà, quy tắc nhà họ Lục là anh cháu đặt ra sao?"
Hương phu nhân thấy không có gì phải giấu giếm, vì Thưởng Nam đã biết bí mật lớn nhất của bà và Lục Thân, tối nay lại còn trở thành đồng minh cùng lén uống rượu. Bà đáp: "Ban đầu là do cậu chủ đặt ra, hậu quả nặng nhất cũng chỉ là bị trục xuất khỏi nhà họ Lục. Nhưng sau khi cậu chủ qua đời, gia chủ kế nhiệm của nhà họ Lục đã sửa đổi rất nhiều quy định, có nhiều điều vi phạm nhân quyền, chẳng hạn phụ nữ trong gia tộc không được tham gia vào bất kỳ công việc nào của gia tộc, phụ nữ lấy chồng vào nhà họ Lục phải sinh ít nhất hai đứa con, còn nhiều điều khác nữa.”
"Vậy tại sao Lục Lệ và Lục Kỳ Khả lại được tham gia tranh cử người kế thừa?"
Hương phu nhân đáp: "Là cô Lục Lệ tự mình thuyết phục Lục Tiêu, còn cậu chủ chỉ âm thầm ủng hộ từ phía sau."
Lục Lệ là một cô gái bướng bỉnh và táo bạo.
"Cô Lục Lệ nói nếu không cho cô ấy và cô Lục Kỳ Khả cùng tham gia tranh cử, cô ấy sẽ bỏ thuốc chuột vào đồ ăn của mọi người." Hương phu nhân lắc đầu bất lực, "Ban đầu Lục Tiêu định tống cô ấy ra nước ngoài, nhưng được cậu chủ ngăn cản. Thậm chí còn... cho người bỏ thuốc xổ vào bữa tối của mọi người, khiến đêm đó Lục Tiêu sợ đến mất hồn vía, cuối cùng phải đồng ý.”
Thưởng Nam tò mò hỏi, "Sao anh cháu không trực tiếp giúp Lục Lệ?"
Hương phu nhân nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Thưởng Nam, không kiềm được mà bẹo nhẹ một cái, "Quyền lực phải do chính mình tranh đấu. Nếu là nhờ người khác cho, thì vẫn là không công bằng."
Thưởng Nam ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, "Nếu anh cháu quản lý nhà họ Lục, chắc chắn gia tộc sẽ còn phát triển mạnh hơn bây giờ, đúng không?”
Hương phu nhân đáp, "Khi đó nhà họ Lục sẽ giàu có bậc nhất thiên hạ."
Phần sau của vở diễn, Thưởng Nam không mấy chú ý, hay có thể nói là hoàn toàn không để tâm. Cậu không chỉ tiếc thương sự ra đi của Lục Thân, mà còn cảm thấy đau lòng. Lục Thân là người lý tưởng, mang tư tưởng "khi thành công sẽ làm những việc có ích cho cộng đồng," nhưng lại qua đời lặng lẽ vì lòng tham của những người trong gia tộc họ Lục.
Để duy trì sự thịnh vượng của gia tộc, họ đã giết Lục Thân rồi họ sẽ tiếp tục "giết" hắn thêm nhiều lần nữa. Cái xác của Lục Thân trong mắt họ chính là dưỡng chất tốt nhất cho gia tộc họ Lục.
Khi buổi biểu diễn kết thúc thì trời đã tối hẳn, trưởng trấn bước lên sân khấu hát tặng mọi người một bài. Nghe xong, Thưởng Nam càng thêm đau đầu.
Bên trong nhà hát, người đông đúc chật ních. Trong tiếng hát khó nghe của trưởng trấn, họ ôm hôn nhảy múa.
Cũng có người dần di chuyển ra cửa, cảnh tượng náo nhiệt đến mức gần như vượt ngoài kiểm soát.
Khi đang bước đi trong hành lang, có vài đứa trẻ từ phía sau chạy tới đẩy ngã Thưởng Nam xuống hàng ghế phía dưới. Lúc đầu Hương phu nhân nắm lấy mũ cậu để tránh lạc, nhưng sau cú đẩy ấy, bàn tay đang giữ chặt cậu bỗng chốc mất hút.
Hương phu nhân nhìn xuống hàng ghế phía dưới, cố gắng tìm kiếm trong những khe hở giữa dòng người, nhưng không thấy bóng dáng Thưởng Nam, lại bị khán giả phía sau đẩy tới trước, đến cả khoảng trống để quay người cũng không có.
Thưởng Nam ngã xuống đau điếng, ngón tay bị ai đó dẫm lên vài lần, phải khó khăn lắm mới bò dậy được, cậu cảm thấy đau rát. May mà bình rượu không bị vỡ, chỉ là lăn xuống ghế.
Sợ Hương phu nhân lo lắng, Thưởng Nam nhanh chóng đứng dậy định đi ra ngoài. Nhưng vừa đi được vài bước, vai cậu bị ai đó túm chặt, bàn tay xuyên qua lớp áo gần như bóp chặt vào thịt, kéo cậu ngã ngửa về phía sau. Thưởng Nam xoay người hoảng hốt nhìn, người kia cao hơn cậu hẳn một cái đầu, thân hình vạm vỡ, lại còn đeo mặt nạ.
[14: Thừa cơ cướp giật đấy.]
Quả nhiên khi 14 cảnh báo xong, người kia trầm giọng nói, "Lấy hết những gì đáng giá trên người ra đây, dám kêu một tiếng, tao sẽ đâm con dao này vào lưng mày."
Thưởng Nam đang mơ màng nghĩ, cậu có quái gì đáng giá chứ. Về nhà họ Lục rồi, cậu còn chưa thấy tiền bao giờ, điện thoại cũng không có. Nhắc đến điện thoại, Thưởng Nam bất chợt nhớ ra chiếc máy gọi trong túi áo. Cậu lùi lại phía sau đối phương không để ý, nên cậu cẩn thận rút máy gọi nhấn bừa một nút nào đó cũng có thể gọi cứu được.
Tiếc thay, người quá đông, không biết ai đã va vào khuỷu tay của Thưởng Nam, chiếc máy gọi vốn dĩ đã được rút ra một nửa liền rơi xuống đất. Ngay khoảnh khắc máy thoát khỏi tay, mắt Thưởng Nam tối sầm lại.
Thưởng Nam tuyệt vọng nghĩ: Đành cầu nguyện có ai đó vô tình đạp trúng nút bấm, ai cũng được.
Nhà hát này có niên đại lâu rồi, diện tích rộng, các góc khuất cũng khá nhiều. Thưởng Nam bị kéo đến một kho hàng bỏ hoang, bên trong có nhiều trang phục biểu diễn phủ bụi.
Kẻ kia thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt dưới lớp mặt nạ đảo qua đảo lại, hung hãn nhìn Thưởng Nam: “Đưa tiền đây.”
Thưởng Nam đáp: “Tôi không có tiền.”
“Nói xạo!” Gã to con trừng mắt dữ dằn hơn.
Ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ lưỡi dao ngắn trong tay gã, bàn tay không run, giọng nói cũng không run. Thưởng Nam nghĩ, cướp bóc hẳn là nghề của gã này.
Thưởng Nam lộn hết túi của mình ra, “Thật sự không có tiền.”
Gã to con dường như cũng bất ngờ khi cậu thiếu niên nhìn giàu sang này lại không có xu nào, khuôn mặt gã cứng đờ.
Cho đến khi gã liếc thấy chiếc vòng bạc trên cổ tay Thưởng Nam, lúc Thưởng Nam còn chưa kịp phản ứng, gã đã nắm chặt cổ tay cậu giật lấy vòng.
Khi nhìn thấy viên đá ngọc bích trên chiếc vòng, trong mắt gã to con hiện lên sự kinh ngạc pha lẫn tham lam. Xem ra hôm nay không phải tay trắng trở về mà còn có lộc lớn — vòng thì chỉ là bạc, không có giá trị, nhưng viên đá này ít nhất cũng có thể bán được vài vạn, đủ sống cả năm không cần phải làm gì rồi.
Niềm vui trong mắt gã to con không che giấu nổi, gã nhét chiếc vòng vào túi rồi nhìn cậu thiếu niên trước mặt: “Còn gì nữa không? Đưa hết đây.”
“Không còn.” Thưởng Nam định kháng cự nhưng nhìn vóc dáng to lớn của đối phương, đoán chừng một cú đấm của gã đủ để đập vỡ đầu mình nên đành từ bỏ ý định.
Chiếc vòng vừa bị cướp là món quà đầu tiên Lục Thân tặng cậu, Thưởng Nam chăm chú ghi nhớ hình dạng của kẻ này, dự tính sau khi an toàn sẽ tìm lại gã.
[14: Không cần phải nhớ, đó là tên đồ tể trong trấn, họ Trương, thích uống rượu đánh bạc.]
Đồ tể không tin lời Thưởng Nam, vì vừa rồi cậu cũng nói không có tiền, thế mà trên tay lại có thứ đáng giá như vậy. Gã quyết định l*t s*ch quần áo của đối phương để kiểm tra kỹ, người giàu thường xảo trá hơn cả hồ ly.
Thưởng Nam thấy vẻ mặt thay đổi của gã thì nhíu mày, cổ áo cậu bị kéo đến trước mặt đồ tể, có thể ngửi thấy mùi tanh của máu và mùi hôi thối của thịt sống trên người gã.
Mùi này khiến Thưởng Nam buồn nôn, cậu không nhịn được mà “ọe” một tiếng, trực tiếp nôn đầy vào ngực đồ tể, chất nôn từ áo gã chảy xuống rào rào.
“Đồ khốn! Muốn chết à?” Đồ tể ghê tởm đến mức suýt nôn theo, gã lập tức giật áo choàng của Thưởng Nam để lau sạch chỗ bẩn, rồi định lột luôn áo ngoài của cậu.
Chưa kịp chạm vào Thưởng Nam, cậu thiếu niên vốn đang cúi gập người như con cừu ngoan bỗng đứng bật dậy, vung một cây gậy gỗ nện thẳng vào đầu gã.
Đây là kho hàng, trên sàn có đủ loại đồ lỉnh kỉnh. Sau khi nôn xong, Thưởng Nam thừa dịp đồ tể lau áo khoác đã lặng lẽ nhặt được một chiếc chân ghế.
Đồ tể hét lên thảm thiết, ôm đầu lùi lại mấy bước. Nhân lúc gã chưa kịp phản đòn, Thưởng Nam lao tới đánh tiếp vài nhát mạnh, tiện thể móc lại chiếc vòng bị cướp từ túi gã.
Cậu không thể dây dưa với tên đồ tể này, bằng cách nào đi nữa, cậu cũng không có phần thắng.
Thưởng Nam nuốt nước bọt căng thẳng, hơi men xộc l*n đ*nh đầu. Cậu loạng choạng chạy về phía cửa, nhưng chưa kịp chạm tay vào tay nắm đã bị túm lại từ sau cổ. Đồ tể khỏe đến nỗi cổ áo thít chặt vào cổ Thưởng Nam, khiến cậu gần như nghẹt thở.
“Dám đánh tao hả? Mẹ nó xem thử hôm nay tao xử mày chết không!” Đồ tể giơ dao lên, gã vốn quen tay giết bò lợn, giết một mạng người cũng không khó.
Gã dùng một tay nhấc bổng Thưởng Nam lên, rồi ném mạnh xuống sàn. Lần đầu tiên Thưởng Nam cảm giác toàn thân mình như tan vỡ, đồ tể lại cúi người ném thêm vài lần nữa.
Ở lò mổ, trước khi giết thỏ hay chó mèo, tốt nhất là ném chúng đến nửa sống nửa chết, như vậy chúng sẽ bớt giãy giụa, dễ mổ hơn.
Chiếc mặt nạ của Thưởng Nam đã rơi xuống đất, đồ tể mới phát hiện cậu thiếu niên này có khuôn mặt thật xinh đẹp, nghĩ đến việc sắp lấy mạng cậu, trong lòng gã thoáng có chút tiếc nuối.
Lưỡi dao lạnh như băng kề sát cổ Thưởng Nam, động mạch nhảy lên kịch liệt. Đồ tể chỉnh vị trí, không hề xem những nỗ lực giãy giụa của cậu ra gì, giống như mèo cào. Gã có thể bẻ gãy cổ cậu ngay, nhưng gã thích cách chậm rãi rút máu hơn.
[14: Cậu tích được một tỷ điểm ở thế giới trước, nhưng để đổi lấy một thân thể không thể bị đao cắt sẽ tốn hai phần ba, chỉ duy trì trong hai phút thôi, có đổi không?]
Thưởng Nam đã không còn sức nói, hơi thở dồn dập và yếu ớt, toàn thân cậu đau đớn đến mức lưỡi dao áp lên cổ mà cũng chẳng còn cảm giác.
14 không đợi câu trả lời của cậu, nó chuẩn bị dùng điểm tích lũy từ tài khoản của nó để đổi. Dù sao thì nó cũng sẽ bảo vệ Thưởng Nam, đây là một kí chủ đáng tin cậy mà nó không muốn mất. Hy vọng quái vật sẽ đến trước khi điểm của nó hết sạch.
14 vừa bắt đầu kiểm tra tính năng hệ thống, chuẩn bị nhập mật khẩu thanh toán, thì cửa bỗng nhiên bị mở từ bên ngoài, bụi bặm trên sàn cũng rung lên.
Động tác của đồ tể đột ngột dừng lại, dù lưỡi dao đã dính máu tươi.
Là Lục Cập.
Ánh sáng trong phòng mờ nhạt, nhưng không ảnh hưởng đến thị lực của quái vật. Sau khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, Lục Cập hơi nhíu mày, hắn giơ tay bật thêm vài ngọn đèn nữa, căn phòng bừng sáng.
Tư thế của hắn quá tự nhiên, thần thái quá tao nhã, khi bước vào còn không quên đóng cửa lại. Đồ tể cảm thấy đối phương quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Cho đến khi ánh mắt gã rơi vào mu bàn tay đẩy cánh cửa của đối phương, đó không phải mu bàn tay, mà là xương, hoàn toàn không có chút thịt nào, năm ngón tay xương xẩu.