Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 42.1

Toàn bộ đèn trong phòng y tế đều đã bật sáng, bác sĩ Vương dẫn theo trợ lý và vài y tá chờ sẵn ở cửa. Khi Lục Cập bế Thưởng Nam xuất hiện ở hành lang, sắc mặt bác sĩ Vương thoáng căng thẳng, ông bước nhanh đến, giọng nói từ sau lớp khẩu trang nghe vừa nghiêm túc vừa lo lắng: “Tiểu Nam bị thương nặng lắm sao?”

 

Vết rạch trên cổ đã bắt đầu kết vảy, trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng có lẽ chỉ là trầy da, không quá sâu. Trên mặt còn có hai mảng bầm tím.

 

Lục Cập giao Thưởng Nam cho bác sĩ, "Hãy kiểm tra kỹ cho em ấy."

 

Thưởng Nam đã ngất lịm đi, không phải chỉ đang ngủ. Cơn say cộng với những cú ngã mạnh đã vượt qua sức chịu đựng của cơ thể một cậu. 14 chỉ giúp cậu không cảm thấy đau đớn, chứ không thể xoá đi thương tích.

 

Lục Cập ngồi trên băng ghế dài bên ngoài, ánh mắt trầm tĩnh, gương mặt bình thản. Căn bệnh kéo dài bao năm, kể từ sau khi ngã ngựa, hắn giống như cây khô trong sân vườn, có thể lá còn xanh tươi nhưng thân cây đã cạn kiệt dưỡng chất. Chỉ cần một cơn gió mạnh là sẽ gãy ngang, mà dù không gãy, lá cũng sẽ dần úa vàng do lâu ngày thiếu dưỡng chất.

 

Nhưng hắn là Lục Thân, hắn không hoàn toàn là Lục Cập.

 

Cửa sổ hai bên hành lang đều được mở, vừa được khử trùng không lâu, thuận tiện cho việc thông gió. Gió từ phía Tây ùa vào, chạy dọc hành lang rồi thoát ra từ cửa sổ phía Đông.

 

Lục Cập rũ mắt, sắc mặt nhợt nhạt nhưng trong hành lang lạnh lẽo đến rợn người, vẫn không vang lên một tiếng ho nào.

 

Thời gian trôi qua khá lâu, bác sĩ Vương cầm kết quả kiểm tra đi ra, đứng trong hành lang lạnh đến nỗi phải run lên. Ông đi đến bên cạnh Lục Cập, dừng lại và báo cáo từng chi tiết.

 

“Cậu ấy bị chấn động nhẹ, vết cắt trên cổ không sâu, nhưng để ngừa nhiễm trùng, chúng tôi đã tiêm phòng cho Tiểu Nam. Trên lưng có vài vết bầm khác nhau, tôi đã kê đơn thuốc.”

 

“Tiểu Nam bị ngã đập đầu, chúng tôi đã kiểm tra sọ, không phát hiện dấu hiệu xuất huyết, nhưng vài ngày tới vẫn phải đặc biệt chú ý. Nếu có dấu hiệu chóng mặt hay buồn nôn, phải đến kiểm tra ngay.”

 

Lục Cập gật đầu đáp một tiếng "Ừ".

 

Bác sĩ Vương ngập ngừng một chút, rồi thăm dò, “Sắc mặt cậu có vẻ không tốt, có cần kiểm tra một chút không?”

 

Nghe vậy, Lục Cập cười mỉm như tự trào phúng, “Bệnh cũ thôi, không cần lo lắng.”

 

Lúc này trong hành lang chỉ còn lại Lục Cập và bác sĩ Vương, là một thầy thuốc, không quan trọng thân phận bệnh nhân thế nào, mục đích chính là giúp họ phục hồi. Ông lo lắng nhìn Lục Cập, “Lần kiểm tra gần nhất cũng đã hai tháng rồi. Ông Lục rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cậu. Vì để ông ấy an tâm, cậu cũng nên quý trọng bản thân mình.”

 

Người bác sĩ Vương nhắc đến là Lục Tiêu,  có thể nói là người quan tâm nhất đến sức khoẻ của Lục Cập trong thế giới này, vượt xa sự lo lắng của một người cha dành cho con trai.

 

Lục Cập ho khan mấy tiếng rồi trả lời, “Hiện tại tôi thấy khá ổn. Tôi nghĩ, có thể tôi sẽ khỏe lại.”

 

Hắn cười, ánh mắt u trầm như mặt hồ xuân tĩnh lặng, đầy dịu dàng.

 

Lời Lục Cập là mong muốn sống tiếp, nhưng trong mắt bác sĩ Vương, ông lại thấy chua xót vô cùng. Lục Cập không còn khả năng phục hồi, tuổi thọ của hắn nhiều nhất chỉ còn ba đến năm năm. Nhưng dù vậy, bác sĩ Vương vẫn muốn tranh thêm một chút thời gian từ tay tử thần cho Lục Cập, thật quá đáng tiếc.

 

Trong phòng y tế, trợ lý bác sĩ và y tá vẫn đang bôi thuốc lên những vết bầm trên người Thưởng Nam. Lục Cập nâng niu chăm sóc cậu như bảo bối, vì vậy mà da dẻ cũng hiện rõ chủ nhân của nó được nuôi dưỡng cỡ nào. Các vết bầm trên lưng tựa như mảng màu lớn chồng lên da, màu sắc nguyên bản chen lẫn giữa những vết bầm tạo thành các mảng không đều nhau. Ngay cả đầu gối và ống chân cũng đều có dấu vết va chạm.

 

Trên đường đến đón Thưởng Nam, Lục Cập đã suy nghĩ một vài điều.

 

Ban đầu hắn không nghĩ về Thưởng Nam, mà là về chị họ của mình. Cô từng được gả đi xa, sau mấy năm lại thường xuyên đưa chồng và con cái về thăm nhà, nụ cười luôn rạng rỡ cho thấy cuộc sống hạnh phúc thuận hòa. Còn cô và bác từng không nỡ gả con gái, mỗi lần chị về đều sớm đợi ở cửa vui vẻ nghênh đón, không còn như ngày chị gả đi mà khóc đẫm nước mắt.

 

Những bậc trưởng bối thương yêu con cái luôn thật lòng vui mừng khi con mình có cuộc sống hạnh phúc.

 

Lục Cập ngồi ghế sau, nhìn ra cánh đồng rộng lớn. Hắn thử thay bản thân vào vị trí của bác mình, thay Thưởng Nam vào vị trí của chị. Sau đó, hắn tự hỏi liệu mình có thực sự vui mừng khi Thưởng Nam có gia đình riêng, như cách bác vui mừng cho chị hay không?

 

Câu trả lời là không.

 

Nếu thử nghĩ theo hướng khác, rằng sau này Thưởng Nam mang đến một cô gái hoặc chàng trai mình yêu thương, vui vẻ giới thiệu đây là người mình yêu, liệu hắn có thực sự cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng hay không?

 

Đáp án vẫn là không.

 

Bé con của hắn, từ nay đến khi chết đi, nên ở bên hắn. Hắn không ngại nếu Thưởng Nam coi hắn như cha, như anh trai, hay chỉ là một người tốt vô tình gặp gỡ trong nhà họ Lục. Vì hắn có thể là cha của Thưởng Nam, là anh trai, hay là một người tốt.

 

Nhưng nếu là người đồng hành đến cuối đời, Lục Cập cho rằng vai trò người yêu phù hợp với hắn và Thưởng Nam hơn.
.

 

Thưởng Nam mơ màng ngủ mãi đến sáng hôm sau. Có lẽ vì hiệu lực điểm đổi thưởng đã hết, vừa mở mắt, cậu liền cảm nhận cơn đau nhói ở lưng khiến cậu rùng mình. Cậu vội yêu cầu 14 giúp cậu tiếp tục giảm đau.

 

Trời đã sáng tỏ, nhưng còn phủ một lớp sương mờ. Kim đồng hồ treo tường chỉ chín giờ. Cậu đã ngủ suốt cả đêm, ký ức cuối cùng còn dừng lại ở cuộc đối thoại với Lục Cập trong xe tối qua.

 

Dù đã chịu không ít đau đớn, đổi lại việc Lục Cập không còn né tránh mà trả lời trực tiếp khiến Thưởng Nam thấy cũng xứng đáng.

 

Cậu hất chăn lên, chăn phồng mềm như bông, tay đập xuống phát ra tiếng “bịch.”

 

Đúng lúc này, cửa phòng mở.

 

Thưởng Nam nằm yên, nhìn Lục Cập đang tiến lại gần. Sắc mặt Lục Cập hôm nay trông có vẻ khá hơn hôm qua, nhưng cũng không tươi tỉnh bao nhiêu.

 

“Dậy rồi à?” Lục Cập ngồi xuống mép giường.

 

Thưởng Nam kéo chăn lên, che gần nửa khuôn mặt, không hiểu sao cảm thấy ánh mắt của Lục Cập có gì đó lạ lạ, khác với trước đây. Ánh nhìn ấy dù vẫn dịu dàng nhưng còn pha thêm thứ gì đó khó tả. Lục Cập vốn là người rất mực dịu dàng, nên nếu không cảm nhận kỹ sẽ khó mà nhận ra sự khác biệt ấy.

 

“Cảm thấy đỡ hơn hôm qua không?” Lục Cập thấy Thưởng Nam như bị lạnh, liền kéo chăn đắp kín thêm một chút, sau đó nói, “Vết thương của em cần bôi thuốc mỗi ngày, em muốn để bác sĩ ở phòng y tế bôi giúp, hay là để anh bôi?”

 

Thưởng Nam ngập ngừng, “Bác sĩ đi ạ.”

 

Cậu biết vết thương của mình ở những chỗ nào nên cảm thấy hơi ngại, quan hệ của cậu và Lục Cập chưa đủ thân thiết để cậu thoải mái cho hắn bôi thuốc.

 

Lục Cập không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên chăn, “Anh sẽ bảo Lục Hương chuẩn bị bữa sáng. Em muốn ăn gì?”

 

“Chỉ cần là món bà Hương nấu là được.” Thưởng Nam trả lời, rồi dừng lại một chút, hỏi, “Anh, hôm qua anh không phạt bà Hương chứ?”

 

Cậu biết Lục Thân là người như thế nào, mà phiên bản hiện tại là bộ xương của Lục Thân như thế nào. Dù ôn hòa đến đâu cũng không xóa được thân phận của hắn, nên Hương phu nhân mới sợ hãi như vậy.

 

Câu hỏi của Thưởng Nam khiến Lục Cập bật cười, “Sao anh lại phạt bà ấy? Vì em uống rượu ư? Thế thì người phải chịu phạt chẳng phải là em sao?”

 

Ba câu hỏi liên tiếp của Lục Cập khiến đầu óc Thưởng Nam như đứng hình. Cậu chỉ muốn quan tâm đến Hương phu nhân chứ không phải để mình bị phạt.

 

Thấy Thưởng Nam sửng sốt, Lục Cập cúi xuống, hai ánh mắt chạm nhau, hắn bình thản nói, “Bình rượu gạo đó được Lục Hương mang về rồi. Nếu em thích, có thể mỗi ngày uống chút ít.”

 

Thưởng Nam nằm trên giường nên khá thụ động, tuy có hơi ngại ngùng, nhưng nghĩ lại thái độ của Lục Cập trước giờ cũng tương tự, cậu chớp chớp mắt, ánh nhìn dường như bị Lục Cập giam lại, chẳng thể dời đi nơi khác.

 

“Bà Hương có nói là nhà họ Lục có quy định không cho trẻ vị thành niên uống rượu.” Thưởng Nam nói nhỏ.

 

Lục Cập đáp, “Không phải là hoàn toàn không được uống, có thể uống một chút. Tất nhiên, liều lượng của người mười sáu tuổi không giống với người trưởng thành.”

 

Biết Hương phu nhân không bị phạt, Thưởng Nam yên tâm hơn, rồi khẽ đáp, “Vâng… được ạ.”

 

Lục Cập không ở lại phòng Thưởng Nam quá lâu, hắn có việc phải làm nên nói chuyện một lúc rồi đi ra. Sau khi hắn rời đi, Thưởng Nam khó nhọc ngồi dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt sơ rồi lại trở về giường.

 

Khi Hương phu nhân mang bữa sáng vào, Thưởng Nam gần như đã lại ngủ gật. Cơ thể trong giai đoạn phục hồi, cậu hoàn toàn không chống cự nổi cảm giác mệt mỏi này. Cậu tựa đầu vào thành giường, ăn nửa bát hoành thánh, rồi đưa bát lại cho Hương phu nhân, nói, “Anh nói trẻ vị thành niên có thể uống rượu, nhưng không được uống quá nhiều.”

 

Hương phu nhân ngẩn ra, sắc mặt thoáng hiện nét phức tạp, “Có lẽ quy định đó chỉ áp dụng với cháu.”

 

Thưởng Nam: “...”

 

Thấy cậu không nói gì, Hương phu nhân khẽ thở dài, rồi nói tiếp, “Ngoài cháu ra, ta chưa thấy cậu chủ đối tốt với ai như vậy.” Bà đã cảm nhận rõ nét sự khác biệt của Lục Cập. Qua hàng trăm năm, cả bà và Lục Cập đều không sống uổng phí.

 

Thưởng Nam ngẩng lên nhìn Hương phu nhân, ngạc nhiên hỏi, “Sao tự nhiên lại nói vậy?”

 

Thưởng Nam biết Lục Cập đối với mình rất tốt, là người đối xử tốt nhất trong nhà họ Lục. Đương nhiên Hương phu nhân cũng tốt với cậu, nhưng cậu hiểu rằng việc đối tốt của bà dựa trên việc Lục Cập tốt với cậu. Nếu Lục Cập là người ghét bỏ cậu nhất trong nhà họ Lục, thì Hương phu nhân cũng sẽ vậy.

 

Lý do Lục Cập đối xử tốt với mình, Thưởng Nam nghĩ, có lẽ vì hắn đã chọn cậu để làm bạn đồng hành, giống như một con mèo hay chó cưng. Nếu cậu cũng có một con mèo, Thưởng Nam cũng sẽ đối xử tốt với con mèo đó.

 

Dĩ nhiên, cậu không có ý nói mình là mèo hay chó, chỉ là ví dụ mà thôi.

 

Hương phu nhân không trả lời ngay mà im lặng vài giây, “Cậu chủ chưa từng kết hôn.”

 

Thưởng Nam chớp mắt, càng thấy khó hiểu, “Vậy thì sao?”

 

“Ta nói là Lục Thân, không phải Lục Cập bây giờ,” Hương phu nhân ngồi xuống ghế như đang hồi tưởng, “Khi đó, những công chúa, tiểu thư đều thầm mến cậu chủ. Các bà mai còn canh sẵn ở cả cửa lớn và cửa ngách, mong muốn mai mối cho cậu chủ. Nhưng cậu ấy là người, tuy rằng dịu dàng, lại không gần phụ nữ cũng chẳng gần đàn ông. Ôi nói đến chuyện gần đàn ông này, nhà của chú hai cậu chủ, hầu như mỗi thế hệ đều có người yêu thích đàn ông.”

 

“Thật ra chuyện thích đàn ông không phải là vấn đề quá lớn, nhưng thời đó nhà họ Lục có gia quy rất nghiêm ngặt. Có vài trường hợp đôi uyên ương bị chia cắt, thậm chí cuối cùng còn đau khổ mà qua đời. Mãi đến hơn hai trăm năm trước, dòng dõi của chú hai nhà họ Lục mới xuất hiện một người gan góc, dám dắt tay một người đàn ông mặc áo cưới đi diễu phố công khai.”

 

“Một tổn tất cả cùng tổn, gia chủ nhà họ Lục lúc đó thật sự không còn cách nào, đành phải gượng nói rằng, tình yêu thật sự thì không gì ngăn được.”

 

“Còn cậu chủ, cậu ấy từng phát biểu về chuyện này. Cậu ấy thoáng hơn ta tưởng, nói rằng chúng ta không nên đặt điều kiện cho tình yêu, vì có người có lẽ không thích đàn ông, cũng chẳng thích phụ nữ, thậm chí có khi không thích con người, vì trên đời đâu chỉ có hai loại sinh vật là nam và nữ.”

 

Hương phu nhân thao thao bất tuyệt.

 

Lục Hương vốn hay nói lan man, Thưởng Nam cũng biết nhưng chẳng hiểu sao lại vô tình lạc sang chủ đề thích đàn ông, khiến cậu có phần ngơ ngác.

 

“Chuyện này có liên quan gì đến anh cháu đâu chứ?”

 

Hương phu nhân bị ngắt mạch hồi tưởng, liền ho nhẹ, ánh mắt tập trung lên mặt Thưởng Nam, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, “Không có liên quan gì cả.”

 

“Nếu muốn ăn gì thì cứ nói ta nhé. Ta đi trước, cháu nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Sau khi Hương phu nhân đi không bao lâu, Thưởng Nam cuộn mình trong chăn êm rồi lại ngủ say, chỉ là lần này giấc ngủ không còn an ổn.

 

Cậu mơ thấy tên đồ tể mặt đầy thịt dữ tợn hôm qua, tay cầm dao chuẩn bị cắt tiết mình.  Đúng lúc đó Lục Cập xuất hiện, nhưng hắn không cứu cậu, chỉ đứng ở cửa, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nam, anh thích em nhất.”

 

Một câu chẳng hề ăn khớp với hoàn cảnh.

 

Mùi thịt sống tanh tưởi trên người tên đồ tể, bụi bặm lạnh lẽo của nhà kho, cùng mùi máu dính trên lưỡi dao, tất cả biểu trưng cho bạo lực và sự đẫm máu, tuyệt không phải nơi phù hợp để nói câu “Anh thích em.”

 

Nhưng trong mơ, Thưởng Nam lại không thấy có gì gượng gạo hay không hợp.

 

Giấc mơ đó lặp lại ba bốn lần, cậu quằn quại trong nỗi hỗn loạn và sợ hãi, nhưng không thể tỉnh dậy.
.

 

Mùa đông qua đi, xuân đến. Căn nhà cổ của nhà họ Lục thức giấc từ giấc ngủ đông nặng nề, khoác lên mình lớp áo xanh mỏng, dù cái lạnh vẫn chưa dứt. Năm ngoái Thưởng Nam cũng đến đây vào mùa này, thoáng cái đã qua một năm.

 

Hoa hồng trong vườn của Lục Cập cũng đua nở.

 

Không phải hồng đỏ mà là một loài hồng trắng hiếm có, bông hoa lớn trắng như tuyết, thân cành khỏe mạnh, gai mọc chi chít, đứng vững trong gió.

 

“Đều là những kẻ bị nguyền rủa sao?”

 

[14: Gần như vậy, quái vật không vô cớ hại người đâu. Lòng hận của quái vật vốn nặng nề, những kẻ từng làm chúng đau khổ đều bị cắn trả. Nhưng ở nhà họ Lục, vì Lục Cập là người từ hơn sáu trăm năm trước, quy củ nhiều lắm, nên kẻ không kính trọng hắn cũng sẽ bị cắn trả, bị nguyền rủa.]

 

Sức khỏe của Lục Cập gần đây cải thiện nhiều, vào tiết trời se lạnh đầu xuân như thế này, chỉ cần mặc dày hơn chút là hắn không còn ho hay nhiễm lạnh nhiều như trước.

 

Năm ngoái khi Thưởng Nam mới đến đây, chỉ cần hứng một trận gió đêm là Lục Cập đã bị đưa vào phòng cấp cứu.

 

Hắn đang nghiêm túc thực hiện lời hứa với Thưởng Nam.

 

Dưới chân Hương phu nhân là một chiếc hộp giấy. Bà càng ngày càng thời thượng, mặc váy hoa lông ngắn cùng giày ngắn màu trắng. Dù đang tỉa hoa hồng trong vườn nhưng bà chỉ cột tóc bằng một chiếc khăn hoa – một quý cô thôn quê đầy phong tình.

 

Thưởng Nam không tham gia công việc này, cậu ngồi bên cạnh cùng ba chú chó nhìn Hương phu nhân và Lục Cập tỉa những nụ hoa còn khép chặt, những bông hoa hồng được cắt xuống sẽ được cắm khắp các bình hoa trong nhà họ Lục.

 

Để tiện cắm hoa, mỗi cành hồng đều được cắt dài từ sáu mươi đến bảy mươi lăm centimet. Kéo tỉa sắc bén, không kể thân cành có to cỡ nào, chỉ cần bấm một nhát là đứt gọn.

 

Nghe âm thanh “cạch cạch” bên tai, Thưởng Nam nhìn vào chiếc hộp giấy ngày càng đầy ắp hoa hồng trắng, trong đầu bất chợt nghĩ, không biết đây có tính là đang cắt đầu người không?

 

[14: Dĩ nhiên là không, giờ chúng đã là hoa hồng mà.]

 

Hương phu nhân cúi người tìm kiếm thứ gì đó giữa các luống hoa. Bà tìm rất kỹ, ánh mắt lướt qua từng cành hoa dày đặc, “Mùa đông năm ngoái, ta nhớ là nó ở ngay chỗ này, ta còn cột cho nó một chiếc thẻ bài.”

 

“Tìm thấy rồi!” Bà dừng lại trước một bông hoa đặc biệt to và rực rỡ, kéo tấm thẻ bài có hình một cái đầu heo đơn giản ra.

 

Hương phu nhân dùng kéo cắt cành hoa hồng này, xuyên qua vườn hoa hồng, đi tới trước mặt Thưởng Nam, ném hoa hồng vào tay cậu, "Này, tặng cho cháu.”

 

Thưởng Nam cúi xuống nhìn, bông hoa bà tặng cậu to hơn hẳn những bông trong hộp, cánh hoa nở bung có vẻ rất đẹp, thân cành cũng chắc khỏe hơn, lá to và xanh mướt.

 

Cũng đều là hoa trong một vườn hồng, nhưng bông hoa này thật quá nổi bật.

 

[14: Đó là tên đồ tể.]

 

Thưởng Nam nhìn đóa hồng trắng rực rỡ dưới ánh nắng, ngây người hồi lâu, rồi mới đưa tay nhận lấy, “Cảm… ơn bà Hương.”

 

Thấy cậu nhận hoa, Hương phu nhân mỉm cười, “Không cần cảm ơn.” Nói rồi, bà quay người bỏ đi.

 

Liệu thật sự sẽ biến thành hoa hồng sao?

 

Tên đồ tể kia ở vườn hoa này quả thật là phát triển rất tốt. Không biết vì thân hình vốn to lớn của gã, hay vì là đồ tể nên dầu mỡ nhiều, chất dinh dưỡng cũng phong phú chăng?

 

Thưởng Nam chợt thấy sợ hãi.

 

Căn nhà họ Lục tưởng như thịnh vượng yên bình, ngày ngày Lục Lệ cùng mọi người đều học hành đúng giờ, cuối tuần tụ tập ở sân bóng hay leo núi Mỹ Vụ. Lục Cập nhẹ nhàng chu đáo, nho nhã lễ độ,  sức khỏe cũng đang dần hồi phục, Hương phu nhân vẫn là một quý bà thanh nhã, xinh đẹp.

 

Nhưng đó chỉ là bề ngoài, gia chủ nhà họ Lục dùng Lục Thân làm lễ tế để cầu mong cho gia tộc hưng thịnh cả trăm ngàn năm. Còn Lục Cập, Lục Cập vô cùng hài lòng với những bông hồng được cắt từ vườn của mình.

 

Thưởng Nam thấy bông hồng trong tay mình không còn mùi thơm của hồng trắng nữa, ngược lại bàn tay lại có chút cảm giác dầu mỡ, nghĩ là do ám ảnh tâm lý. Cậu chỉ cầm hoa một lát rồi đặt qua một bên, chẳng mấy chốc, đám chó nhà lao đến cắn nát bông hồng, để lại nh** h** trơ trọi.

 

Hơn hai mươi ngàn gốc hoa hồng, nhưng hai người Lục Cập và Hương phu nhân không cắt bao nhiêu, phần còn lại để cho những người thợ chuyên nghiệp xử lý.

 

Lục Cập đưa kéo cho Hương phu nhân, buông ống tay áo xuống. Hắn không mặc áo khoác ngoài mà chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu dài, phong thái nho nhã điềm đạm. Trên trán hắn lấm tấm vài giọt mồ hôi mỏng, năm ngoái vẻ yếu ớt còn hiện rõ nhưng giờ đây đã phai nhạt rất nhiều; ít nhất, giờ chẳng ai nhận ra hắn từng là một người bệnh nặng.

 

“Ba anh sẽ đến thăm biệt thự này sau ba tháng nữa, khi ấy cả nhà sẽ tụ họp cùng nhau dùng bữa. Anh đã nhắc đến em với ông ấy, có lẽ ông ấy sẽ thích em.” Lục Cập đứng bên cạnh Thưởng Nam, lúc này Cờ Lê dùng dùng móng vuốt đẩy đẩy ống quần cậu, bị đá nhẹ ra xa.

 

Thưởng Nam cảm thấy câu “ba anh chắc sẽ thích em” nghe hơi kỳ, thêm vào đó, cậu biết Lục Tiêu không phải người tốt lành gì. Ông ta có thích cậu hay không, cậu chẳng bận tâm; được người như ông ta yêu thích cũng không phải vinh dự gì.

Bình Luận (0)
Comment