Thưởng Nam không nhịn được bật cười thành tiếng, không ngờ thời gian gần đây Lý Tây Bắc làm việc hăng hái trong ngôi nhà cổ là vì đã tự lập sẵn kế hoạch nghề nghiệp cho mình.
Mẹ Lý sửng sốt,nghi ngờ: “Đừng nói là con mặt dày đòi người ta nhé?”
“Sao có thể chứ?” Lý Tây Bắc ngồi xuống, khoanh tay đắc ý nói: “Lục Cập muốn con ở lại Lục Thị. Anh ta nói con là người tài, lại chính trực, đáng tin cậy, thông minh, xuất sắc, đẹp trai hơn người. Nếu không giữ con lại, đó sẽ là mất mát lớn của Lục Thị.”
Thưởng Nam nghiêng đầu, hỏi: “‘Đẹp trai hơn người’ cũng là do Lục Cập nói?”
“Anh ra không nói, nhưng anh có thể nhìn ra là anh ta có ý như thế.”
“…”
Thưởng Nam nghĩ, phần “đẹp trai hơn người” có lẽ không phải Lục Cập nói, nhưng việc Lục Cập mời Lý Tây Bắc ở lại Lục Thị chắc chắn là thật. Với tính cách của anh, không đời nào tự mình mở miệng đòi hỏi người khác điều gì.
Lý Tây Bắc đã có công việc, sang năm Thưởng Nam cũng sẽ vào đại học. Trên khuôn mặt mẹ Lý hiện rõ sự mãn nguyện và vui sướng. Trong mắt một người mẹ, con cái sống tốt còn quan trọng hơn bản thân mình sống tốt.
Trước đây bà chưa từng nghĩ đến việc nhờ cậu Lục tìm việc cho Lý Tây Bắc. Bà cho rằng cậu Lục nuôi dưỡng Thưởng Nam đã là ân huệ lớn đến mức đời này bà không trả hết được, sao có thể trơ mặt ra mà nhờ vả thêm chuyện khác.
Nhưng mà…
"Tây Bắc à, mức lương gấp năm lần thật sự quá cao. Con đi nói với cậu Lục, bảo cậu ấy bớt đi một chút."
Thưởng Nam nhanh miệng đáp thay Lý Tây Bắc: "Mẹ yêu ơi, dù gì anh hai cũng là sinh viên ưu tú của đại học top 1 về chính trị pháp luật. Con biết mức lương trước đây của anh ấy, dù bây giờ có gấp năm lần cũng không phải là nhiều. Anh ấy xứng đáng với mức đó."
Nghe lời Thưởng Nam, hai người đều ngẩn ra. Lý Tây Bắc phấn khích quay đầu nhìn Thưởng Nam: "Em vừa gọi anh là gì?"
"Anh hai."
Lý Tây Bắc chỉ vào mẹ mình: "Còn mẹ thì sao?"
"Mẹ yêu ơi.”
Mẹ Lý lập tức òa khóc, còn Lý Tây Bắc đứng lên ôm chặt lấy Thưởng Nam: "Anh cứ nghĩ em sẽ không bao giờ gọi chúng ta như vậy nữa."
"Không đâu, chỉ là em cần thời gian để thích nghi thôi." Thưởng Nam thẳng thắn trả lời.
Mẹ Lý vừa lau nước mắt vừa sợ mình không kiểm soát được cảm xúc, bèn nói sẽ vào bếp chuẩn bị cơm tất niên. Lý Tây Bắc thì vì Thưởng Nam chịu nhận mình mà bắt đầu thao thao bất tuyệt về triển vọng các ngành nghề ở đại học.
Thưởng Nam: "..."
Cậu đáp qua loa vài câu rồi lập tức chạy biến.
Lục Cập vừa kết thúc một cuộc họp qua video, từ trên lầu đi xuống, đụng ngay Thưởng Nam đang chạy lên. "Có ma đuổi phía sau em à?"
Thưởng Nam thở hổn hển: "Phía sau không có ma, nhưng phía trước thì có."
Lục Cập: "...”