Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 55

Chương 55 Khúc biến tấu của Ác Linh

 

"Ngôi nhà này không chê vào đâu được, phong thủy lại tốt, con trai của chủ nhà trước đây còn là thủ khoa khối tự nhiên trong kỳ thi đại học nữa cơ." Người môi giới vừa bước ra khỏi thang máy, còn chủ động giữ cửa giúp họ. Sau khi Thưởng Nam và Đồng Hỉ bước ra, cô ta mới tiếp tục đi về phía trước.

 

Đèn trên trần hành lang cứ chập chờn không có quy luật gì, lúc vài giây, lúc hơn chục giây lại nhấp nháy một lần.

 

Gạch lát nền trắng nhưng nhìn qua là biết đã cũ, những vết nứt và mảng bẩn không thể tẩy sạch rất dễ nhận ra. Trên tường dán đầy các loại quảng cáo nhỏ lẻ: thông tắc cống, giao nước, sửa khóa, đổi khóa...

 

Người môi giới dẫn họ đến trước một cánh cửa, cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi xách: "Chờ một chút nhé."

 

Thưởng Nam tranh thủ quay đầu nhìn xung quanh.

 

Mỗi tầng có bốn hộ, hành lang hẹp, căn họ đang xem là căn góc. Chủ nhà bảo có ba phòng ngủ và một phòng khách, nhưng thực tế chỉ có thể sử dụng hai phòng ngủ.

 

Đồng Hỉ thấy bạn mình ngẩn ngơ bèn kéo cậu lùi lại một chút, nhỏ giọng nói để người môi giới không nghe thấy: "Đây là căn cuối cùng mà chúng ta xem rồi đấy. Nhất định phải xem kỹ, nếu được thì chốt luôn. Hai ngày nữa là khai giảng rồi."

 

Trường cấp ba số 16 nơi họ học là trường có tỷ lệ đỗ đại học cao nhất ở thành phố Đạt Nhĩ, lại có lớp chuyên dành cho học sinh ôn thi lại. Thành tích trung bình của lớp này mỗi năm thường tăng từ 30 đến 50 điểm, còn những học sinh chăm chỉ và có tiềm năng có thể tăng trên 100 điểm cũng không hiếm. Vì thế, năm nào cũng có học sinh từ nơi khác đến ôn thi lại. Dù trường cố gắng hết sức tiếp nhận học sinh mới, nhưng vấn đề chỗ ở thì phải tự giải quyết, vì ký túc xá không thể chứa đủ người.

 

Thưởng Nam và Đồng Hỉ đều là học sinh ôn thi lại, họ đến sớm một tuần để tìm nhà. May mắn là gia đình cả hai đều khá giả, việc thuê một căn hộ hai phòng ngủ ở thành phố Đạt Nhĩ với chi phí sinh hoạt cao không phải vấn đề lớn.

 

Nhưng điều quan trọng nhất là phải gần trường. Lịch học của họ bắt đầu từ 5 giờ 30 sáng với tiết tự học buổi sáng, nên dù căn hộ tốt đến đâu mà xa trường, họ cũng không cân nhắc.

 

Khu vực gần trường hầu hết đều là những khu chung cư cũ kỹ, căn nào cũng hao hao giống nhau.

 

Người môi giới mở cửa, phẩy tay trước mũi như để xua đi mùi trong không khí, rồi bật công tắc đèn trần ở lối vào. Cô tiếp tục giới thiệu rất nhiệt tình: "Dù là nhà cũ, nhưng các cháu xem, sofa và tủ đều là đồ tốt nhất lúc mới mua đấy. Hơn nữa, để người thuê không cảm thấy phiền vì đồ đạc quá nhiều, chủ nhà đã dọn dẹp hết một lượt rồi."

 

"Trên giá sách này còn vài cuốn sách, cả sách tham khảo cấp ba nữa, tiện cho các cháu dùng luôn."

 

Căn hộ khá rộng, trên ứng dụng cho thuê ghi là hơn 130 mét vuông, diện tích sử dụng thực tế hơn 110 mét, nhưng phải trừ đi một phòng nhỏ mà chủ nhà dùng làm kho.

 

Ngôi nhà trang hoàng lịch sự trang nhã, rèm giường màu be nhạt kết hợp với sofa da nâu nhạt. Sofa kê sát tường, bên cạnh là chiếc giá sách lớn mà người môi giới nhắc tới.

 

Bàn ăn là bàn sáu ghế, trên bàn có đặt một bình hoa thủy tinh, nhưng không cắm hoa và tất nhiên không có nước.

 

Người môi giới dẫn họ đi một vòng: "Có một phòng ngủ chính và một phòng ngủ phụ, các cháu tự chia nhau nhé. Phòng ngủ phụ thông với kho, nếu có đồ gì không dùng tới thì tạm để vào đó, đỡ chiếm chỗ."

 

"Ánh sáng trong bếp không bằng phòng khách và phòng ngủ, nhưng dù sao cũng chỉ là để nấu nướng thôi. Hai cháu biết nấu ăn chứ?"

 

Đồng Hỉ giơ tay: "Cháu biết, nhưng bạn cháu thì không."

 

Thưởng Nam đúng là không biết, cậu chỉ biết nấu mì.

 

"Thế nào, căn này ổn không? Nếu cảm thấy được thì bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng luôn."

 

Đồng Hỉ rất hài lòng, nhất là vì tiền thuê rẻ hơn khoảng một phần ba so với những căn họ đã xem trước đó, mà nội thất lại đẹp hơn, vừa thanh lịch vừa không thiếu sự sang trọng.

 

Cậu ta huých nhẹ vào Thưởng Nam: "Nam này, cậu thấy sao?"

 

"Tôi sao cũng được." Cậu đến thế giới này không phải để tìm nhà liên tục, dù là nhà vàng, nhà bạc hay nhà tồi tàn, với cậu đều không quan trọng.

 

"À, chủ nhà còn nói, nếu các cháu muốn nuôi thú cưng thì chỉ cần không gây phiền phức gì là được. Nhưng khi trả nhà, nếu phát hiện nhà bị hư hại thì phải bồi thường đấy nhé."

 

Ánh mắt Thưởng Nam dời khỏi bức tranh treo tường phía sau sofa, trầm giọng nói:
"Nuôi gì chứ? Chúng cháu còn phải ôn thi đại học, thời gian đâu mà nuôi thú cưng."

 

Cho đến khi ký tên lên hợp đồng do người môi giới đưa ra, Thưởng Nam vẫn có cảm giác lơ lửng, không thật chút nào.

 

Cậu vừa đến thế giới mới này, cần thêm thời gian để thích nghi.

 

Cậu bạn thân Đồng Hỉ là một chàng trai cao to, cao gần 1m9, nặng 90 cân. Hồi lớp 11, cậu ta nặng tới 110 cân, mập ú, nhưng chỉ trong năm lớp 12 đã giảm được 20 cân. Đồng Hỉ nói lần ôn thi lại này có thể giảm thêm vài chục cân nữa, đến khi vào đại học sẽ trở nên bảnh bao.

 

Trong trí nhớ của Thưởng Nam, cha mẹ hai bên từng cùng làm việc ở một doanh nghiệp nhà nước, sau đó đều thất nghiệp và hợp tác khởi nghiệp. Vì thế, Thưởng Nam và Đồng Hỉ thân thiết như anh em ruột.

 

Ký xong hợp đồng, Đồng Hỉ đưa một chùm chìa khóa cho Thưởng Nam:
"Cậu lo dọn dẹp nhà cửa nhé. Tôi đi chuyển hành lý." Đồng Hỉ chạy ra ngoài, đóng cửa mạnh đến mức khiến Thưởng Nam bị ù tai.

 

"Cậu nhẹ tay thôi, đóng mạnh thế cửa hỏng thì tự lắp cửa mới nhé!"

 

Căn phòng trở lại yên tĩnh. Thưởng Nam nhìn quanh, nghĩ xem nên bắt đầu dọn dẹp từ đâu.

 

"Liệu có thể dùng điểm tích lũy để giúp ta dọn không?"

 

[14: Đừng có mơ.]

 

"Thế thì tìm điều khiển điều hòa trước vậy, ta sắp chảy ra mất rồi." Thưởng Nam kéo cổ áo, phe phẩy để làm mát, rồi bắt đầu lục lọi khắp nơi tìm điều khiển.

 

Cảm giác ở trong căn nhà một mình khác hẳn so với khi có ba người. Thưởng Nam cảm thấy hơi lạ, nhưng lại tự nhủ chắc mình quá nhạy cảm.

 

Cậu nghĩ, có lẽ do chưa thấy con quái vật nào xuất hiện nên mới thần hồn nát thần tính, cảm thấy mọi thứ không bình thường.

 

Phòng ngủ chính hướng nắng, cả căn phòng bị ánh mặt trời nung đến bỏng rát. Phòng ngủ phụ kế bên khá hơn, chỉ một nửa sàn nhà có ánh nắng chiếu vào, nửa còn lại nằm trong bóng râm. Cánh cửa kho nằm trong bóng râm đó, tay nắm cửa treo một con thú nhồi bông nhỏ cỡ nắm tay.

 

Tìm mãi mà không thấy điều khiển, Thưởng Nam mồ hôi nhễ nhại, lưng áo đã ướt đẫm.

 

Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho chủ nhà:
"Chào ạ, điều khiển điều hòa, thẻ nước và thẻ gas để ở đâu ạ?"

 

Mồ hôi từ trán rơi xuống màn hình điện thoại, cậu lấy tay lau đi.

 

Thưởng Nam không mong đợi chủ nhà sẽ trả lời ngay lập tức, nhắn tin xong liền cất điện thoại vào túi.

 

Khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng ngủ phụ, con thú nhồi bông trên tay nắm cửa bỗng nhiên rơi xuống đất. Không nghĩ ngợi gì nhiều, cậu cúi xuống nhặt nó lên treo lại.

 

Nhưng vừa treo lên đã nhận ra: treo như thế này rất dễ rơi, mỗi lần mở cửa, tay nắm xoay một chút là con thú lại rớt.

 

Cậu thử buộc con thú chặt vào tay nắm cửa, nhưng dây treo quá cứng, buộc xong chỉ cần khẽ kéo là tuột hết.

 

"Thôi, cứ để trong kho vậy."

 

Thưởng Nam vặn thử tay nắm cửa kho, thấy cửa đã khóa. Cậu tìm chùm chìa khóa, chọn ra một chìa mở được cửa.

 

Vừa mở ra, một luồng bụi bay lên, khiến cậu ho sặc sụa.

 

Cửa sổ kho mở, bên ngoài lại là đường lớn xe cộ qua lại, bảo sao bụi bặm phủ kín.

 

Căn phòng nhỏ hơn Thưởng Nam tưởng, bên trong chỉ có mấy cái tủ, ghế, và đồ dùng dọn dẹp cũ kỹ như xô chậu, cây lau nhà...

 

Gần cửa sổ có một chiếc giường gấp đơn và một bàn học nhỏ. Bàn là loại cũ kỹ ghép bằng khung sắt, trên tường phía sau bàn dán đầy giấy, bốn góc được dán cố định bằng băng keo.

 

Trần nhà phía trên bị nứt, vài tấm gỗ gần như sắp rơi, để lộ một khoảng tối đen khiến người ta rợn gáy.

 

Thưởng Nam nhận ra căn phòng này không chỉ ánh sáng yếu mà còn rất lạnh lẽo. Mồ hôi trên người cậu dần hạ xuống, trong tiết trời mùa hè, cậu lại rùng mình một cái, da gà nổi đầy tay.

 

Đây thực sự chỉ là một căn kho, không có điều hòa.

 

Lo sợ bụi bám thêm, cậu bước tới đóng cửa sổ lại. Trong lúc ấy, cậu thấy trên kệ tủ có một hàng điều khiển từ xa và thẻ được xếp ngay ngắn. Xem như niềm vui ngoài ý muốn, không cần đợi chủ nhà trả lời tin nhắn.

 

Thưởng Nam đặt con thú nhồi bông lên kệ, cầm tất cả điều khiển và thẻ đi ra.

 

Sau khi cậu rời đi con thú nhồi bông lại rơi xuống đất.

 

---

 

Thưởng Nam đặt mua online một cây lau nhà, xô nước mới, chổi, và một loạt đồ dùng cần thiết khác.

 

Dọn dẹp nhà cửa là việc mệt nhất. Cậu cầm cây lau nhà chạy khắp phòng, may mà điều hòa đã bật nên không còn nóng như trước.

 

Đứng trên ban công nhìn xuống hàng cây xanh rợp bóng, Thưởng Nam nghĩ khu này môi trường rất tốt. Người môi giới nói khu này do một ông chủ lớn xây dựng, sau đó còn mở thêm nhiều khu cao cấp khác, nên chất lượng và tầm nhìn đều rất đáng tin.

 

Đang là giữa trưa, từng đợt nóng bốc lên từ mặt đất. Sau khi lau dọn ban công, cậu đóng cửa kính lại để giữ không khí mát bên trong.

 

Nhưng khi quay người lại, cậu sững sờ.

 

Chiếc xô chứa nửa xô nước đã đổ xuống, nước bẩn tràn khắp sàn nhà.

 

[14: Tự nó đổ đấy.]

 

Thưởng Nam vòng qua chỗ nước, nhấc xô lên: "Cái gì mà tự đổ? Chẳng phải sàn nhà này bằng phẳng sao?"

 

[14: Đúng là bằng, nhưng nó vẫn đổ. Cậu hiểu ý tôi chứ?]

 

Thưởng Nam ngồi xổm xuống, nhìn sàn nhà ướt nhẹp, im lặng vài giây rồi gật đầu: "Ý mi là trong nhà này có ma. Ta và Đồng Hỉ đã thuê phải một căn nhà ma ám, đúng không?"

 

"Con quái vật đang ở trong căn nhà này." Cậu đứng dậy, đặt xô nước vào góc tường, bắt đầu lau dọn đống nước bẩn.

 

[14: Nó chưa xuất hiện, tôi không thể xác định danh tính hay mức độ "hắc hóa" của nó, cũng không thể biết được trong thế giới này nó đã trải qua điều gì. Theo quy tắc 'mỗi thế giới chỉ có một con quái vật', quái vật chắc chắn đang ở rất gần cậu rồi."]

 

Thưởng Nam thở hổn hển, nghiến răng kéo lê người: "Chẳng phải nó xuất hiện rồi sao? Đây không phải là do nó làm à?"

 

[14: Nó không có hình dạng cụ thể, tôi không quét được thông tin nào liên quan đến nó. Nói cách khác, cậu không nhìn thấy nó, tôi cũng không.]

 

"Vậy mi có thấy cái xô tự ngã không?"

 

[14:Tôi thấy cái xô.]

 

Thưởng Nam hiểu ra vấn đề, cậu đứng bên cửa sổ sát đất quan sát toàn bộ phòng khách. Phòng khách trống trải, cách vị trí đặt xô nước chưa đầy mười mét. Bên cạnh phòng khách là phòng ăn, cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chỗ đó.

 

Sau một hồi lâu, chẳng có gì xảy ra. Không có điểm nào khả nghi.

 

Môi Thưởng Nam bất giác khô khốc, trong lòng cũng dâng lên chút bất an. Dữ liệu mà 14 cung cấp đều có điều kiện. Nếu quái vật luôn giữ hình dạng mà họ không nhìn thấy được, họ mãi mãi không thể biết nó là thứ gì.

 

Quái vật trong tối, còn mình thì lộ diện. Cảm giác này khiến cậu mất phương hướng, không ai biết nó sẽ làm gì, có gây hại đến mình và Đồng Hỉ hay không.

 

Nhiệm vụ cũng vì thế mà trở nên khó khăn hơn nhiều.

 

Không tìm ra quái vật, vai trò của 14 cũng bị giảm đi đáng kể. Nói đơn giản, ngón tay vàng của cậu giờ coi như vô dụng.

 

Thưởng Nam ngồi trên ghế sofa, chờ Đồng Hỉ quay lại. Cậu không dám chớp mắt, sợ rằng nếu nhắm mắt rồi mở ra, trước mặt sẽ hiện lên thứ gì đó kỳ quái.

 

May thay, mọi thứ vẫn bình thường. Đồng Hỉ nhanh chóng quay về.

 

Đồng Hỉ không chỉ mang về hành lý của cả hai, mà còn mua cả mì trộn và bánh cá hầm trên đường. "Ra giúp tôi một tay!"

 

Nhìn thấy Đồng Hỉ, Thưởng Nam như nhìn thấy người thân.

 

"Chưa ăn sáng, tôi sắp chết đói rồi nên tiện mua luôn. Đây còn có một con gà quay và hai chai nước ngọt," Đồng Hỉ dùng vai đẩy cửa, kéo hai vali, rồi quay lại xách thêm hai túi đồ.

 

Cậu ta tập trung hoàn toàn vào đồ ăn, ngồi xuống bên bàn ăn, vừa xé túi vừa ngẩng đầu nhìn Thưởng Nam. Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến Đồng Hỉ giật mình. "Đậu má, sao mặt cậu trắng bệch thế này?"

 

Thưởng Nam kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy bát mì. " Bình thường tôi không trắng à?"

 

"Cậu trắng, nhưng bây giờ là trắng như tường này," Đồng Hỉ vỗ tay vào bức tường bên cạnh. "Trắng kiểu này, hiểu không?"

 

"Nhiệt độ điều hòa thấp quá," Thưởng Nam đáp bừa rồi bắt đầu ăn mì. Mì trộn với nước sốt đặc biệt của quán, thơm dai khiến mắt Thưởng Nam sáng lên. "Ngon thật."

 

"Ngon nhỉ?" Đồng Hỉ cười khoái chí. "Trước khi đến tôi đã tìm hiểu rồi, quán này ở ngay bên cạnh khu chung cư."

 

"..." Thưởng Nam ăn thêm hai miếng, chợt nhận ra. "Chẳng trách cậu cứ nằng nặc muốn thuê chỗ này, chỉ vì mì này đúng không?"

 

"Đồ ăn ngon là trên hết. Tôi thật sự không hiểu nổi một năm này sẽ sống kiểu gì." Đồng Hỉ xúc một thìa mì to ăn ngon lành, miệng dính đầy nước sốt, trông chẳng vướng bận gì.

 

Trong lòng Thưởng Nam có chút phức tạp, không biết nếu Đồng Hỉ biết mình vì ham ăn mà thuê phải ngôi nhà ma ám này, liệu còn nói được câu "đồ ăn quan trọng nhất" nữa không.

 

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, khẩu vị của Thưởng Nam không hề bị ảnh hưởng. Cậu ăn sạch một bát mì, vài xiên cá, thêm một cái đùi gà. No đến mức mọi phiền não đều tan biến.

 

Phần còn lại, tất nhiên đều vào bụng Đồng Hỉ.

 

Thưởng Nam nhìn cậu bạn ăn cả xương cánh gà, cảm thấy việc Đồng Hỉ gầy đi có lẽ là điều bất khả thi.

 

Sau bữa ăn, hai người mất thêm một tiếng để sắp xếp hành lý.

 

Đến lúc chia phòng, Đồng Hỉ ôm đống quần áo: "Cậu muốn phòng nào?"

 

"Tôi sao cũng được."

 

"Vậy cậu ngủ phòng chính đi, phòng chính sáng hơn phòng phụ. Cậu cần phơi nắng nhiều, mà quần áo cậu cũng nhiều hơn tôi." Nói xong, Đồng Hỉ nhét hết quần áo vào tủ phòng phụ.

 

Phần không vừa tủ thì cậu ta đấm liên hồi, rồi thở hổn hển kéo cửa tủ lại. Đồng Hỉ quay người nhìn thấy thứ gì đó treo trên tay nắm cửa, cười khúc khích: "Trên cửa này còn có thú bông nữa. Nhà này chắc có bé gái ha?"

 

Thưởng Nam đáp ngay: "Không thích thú bông thì không phải bé gái."

 

Đáp xong cậu mới nhận ra có gì đó không ổn, "Thú bông nào cơ?"

 

Thưởng Nam ném quần áo đang gấp dở, chạy đến phòng phụ. Cảnh tượng trước mặt khiến cậu sững người - món đồ treo cửa mà cậu đã cất vào kho từ trước không biết bằng cách nào lại quay về, nằm yên trên tay nắm cửa.

 

Giọng cậu hơi run rẩy: "Đồng Hỉ, hay là đổi phòng đi, cậu ngủ phòng chính, tôi phòng phụ."

 

"Tôi không đổi," Đồng Hỉ từ chối ngay lập tức, ngồi phịch xuống giường. "Trước khi đi mẹ tôi dặn kỹ rồi, sức khỏe cậu yếu, phải chăm sóc cho cậu. Nếu mẹ tôi biết tôi để cậu ngủ phòng phụ, chắc sẽ mắng chết tôi."

 

"Với lại, tôi thấy giường phòng chính nhỏ hơn giường phòng phụ. Tôi cao thế này, ngủ giường lớn mới thoải mái." Đồng Hỉ đã quyết ngủ ở phòng phụ.

 

Xem ra cậu ta không đời nào chịu đổi.

 

Thôi vậy, đợi đến khi Đồng Hỉ phát hiện điều bất thường, rồi tính chuyện đổi phòng. Khi ấy chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý.

 

Nhưng trước mắt Thưởng Nam vẫn lo lắng, cậu quay về phòng chính quấn chăn nói với 14: "Giúp ta để ý Đồng Hỉ. Nếu cậu ấy gặp nguy hiểm, nhất định phải báo ngay cho ta."

 

Biết sự thật với Đồng Hỉ không hẳn là điều tốt. Ngay cả bản thân Thưởng Nam còn không chắc chắn an toàn được, làm sao thuyết phục Đồng Hỉ chuyển nhà? Còn tiền thuê nhà? Nhiệm vụ thì sao?

 

Cứ tạm thời đi từng bước vậy.

 

Đến hơn ba giờ chiều, Thưởng Nam kéo rèm cửa lại chuẩn bị ngủ. Đồng thời, Đồng Hỉ cũng đã đi ngủ. Cả hai đều kiệt sức sau mấy ngày liên tục trên đường, không thì cũng bận rộn theo chân môi giới đi xem nhà.

 

Căn nhà yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng nước rỉ rả từ phòng tắm. Đồng Hỉ là người cuối cùng tắm rửa, nước đọng trên sàn chưa kịp thoát hết. Tiếng nước nhẹ nhàng len qua khe thoát sàn, tạo thành một âm thanh êm dịu, thậm chí có chút ru ngủ. Cơn buồn ngủ nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể Thưởng Nam.

 

Môi giới không nói sai, đồ đạc trong nhà đều là loại tốt nhất cách đây bảy tám năm. Dù bây giờ không phải hiện đại nhất, nhưng thời điểm đó chắc chắn là cao cấp. Điều mà Thưởng Nam cảm nhận rõ nhất chính là máy điều hòa làm lạnh cực kỳ tốt. Nằm đắp tấm chăn mỏng mà vẫn cảm thấy lạnh, đến mức nghĩ rằng "dù có ma trong nhà cũng có thể chịu được."

 

Cánh cửa phòng khép hờ phát ra tiếng "két" khe khẽ rồi từ từ mở ra.

 

Lúc ngủ, để tiện theo dõi Đồng Hỉ nên Thưởng Nam không khóa cửa. Vì thế, chỉ cần một luồng gió nhẹ cũng có thể thổi cửa mở.

 

Đuôi giường xuất hiện chỗ lõm rất nhỏ, rồi một khuôn mặt tái nhợt của một thiếu niên dần hiện ra trong không khí.

 

Một làn sương mỏng đen mờ ảo bao phủ quanh khuôn mặt ấy, chầm chậm luồn lách qua từng đường nét. Làn da trắng bệch, đôi môi không chút sắc hồng, tất cả làm người ta không còn tâm trí chú ý đến vẻ đẹp thanh tú vốn có của cậu ta.

 

Đôi mắt xám xịt của cậu ta chuyển động cứng nhắc, chăm chú nhìn Thưởng Nam đang nằm trên giường hoàn toàn không hay biết gì.

 

Thưởng Nam đang ngủ nghiêng, hơi thở đều đặn và bình yên. Những sợi tóc mái buông lơi trước trán, dung mạo tinh tế như tranh. Tấm chăn mùa hè mỏng manh hở ra gần một nửa, để lộ đôi chân dài trắng trẻo, xương mắt cá chân tựa như một miếng ngọc dán ở trên đùi, ngón chân khẽ cuộn tròn.

 

Cậu ta nhe răng cười, khóe miệng cứng đờ kéo dài sang hai bên, lộ ra hàm răng đều đặn nhưng đầy kẽ đỏ như máu.

 

Cậu ta chỉ ngây người trong chốc lát rồi biến mất ở trong không khí, Thưởng Nam vẫn chìm trong giấc ngủ, thậm chí còn lẩm bẩm một câu nói mơ không rõ ràng.

 

Đồng Hỉ ở phòng bên cạnh thì ngủ nghiêng ngả.

 

Tấm chăn chỉ che đúng phần bụng, một chân gần như chạm xuống sàn nhà.

 

Trong mơ, cậu đang đắm chìm trong bữa tiệc mỹ vị: lẩu, sườn cừu, gà nướng, vịt quay, mì xào, bánh trứng, trà sữa... Nhưng đột nhiên, tất cả đồ ăn ấy biến dạng ùn ùn lao đến áp chặt lên người cậu.Đồng Hỉ không kịp phản ứng bị đè ngã xuống đất, cảm giác như không thể thở nổi.

 

Mặt cậu chuyển dần sang màu xanh tím, hai tay vùng vẫy trong không trung, cố đẩy thứ vô hình đang đè nặng trên mình. Các đường gân trên cổ và trán nổi lên vì thiếu oxy.

 

Khi sắp nghẹt thở, Đồng Hỉ bật tỉnh. Trọng lượng đè nặng trên ngực cũng biến mất ngay lập tức.

 

Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối. "Lại gặp ác mộng," cậu thầm nghĩ, nhưng điều đó không làm suy giảm tình yêu dành cho đồ ăn.

 

Đồng Hỉ gọi Thưởng Nam dậy vì buổi tối họ còn phải dành thời gian làm bài tập.

 

Thực ra thành tích của họ không hề tệ, thuộc nhóm trên trung bình nhưng cũng chẳng phải xuất sắc. Cha mẹ hai bên đề xuất thử học lại thêm một năm, bởi họ không lo vấn đề tài chính.

 

Ra nước ngoài du học? Ý tưởng này chưa bao giờ được cân nhắc vì phụ huynh không yên tâm.

 

Đồng Hỉ tìm đôi dép dưới gầm giường, mở cửa phòng. Nhưng chỉ trong giây lát, khuôn mặt cậu trở nên kinh hãi. Phòng khách trang nhã giờ hóa thành một nghĩa địa âm u, gió lạnh rít qua. Dưới chân là vài tờ giấy tiền vàng mã, còn ở giữa căn phòng, trên một ụ đất không bia mộ thấp thoáng bóng dáng mơ hồ của một người.

 

Người đó quỳ bên ụ đất, dùng ngón tay gõ nhịp nhàng xuống mặt đất.

 

Tim Đồng Hỉ suýt nổ tung, không kịp nghĩ ngợi, cậu đóng sầm cửa trốn vào chăn. Đôi tay run rẩy mò mẫm điện thoại dưới gối. Nhưng khi vừa chạm vào, cậu bàng hoàng nhận ra mình không cầm điện thoại mà là một bàn tay lạnh lẽo cứng như đá.

 

"AAAAAA!!!"

 

Tiếng hét của Đồng Hỉ khiến Thưởng Nam giật mình tỉnh dậy, cậu không kịp đeo dép lao thẳng vào phòng Đồng Hỉ, bật đèn.

 

Đồng Hỉ ngồi trên giường, mặt trắng bệch, hoảng loạn la hét.

 

"Đồng Hỉ? Đồng Hỉ!" Thưởng Nam gọi mấy lần nhưng không có phản ứng. Cậu đành vỗ mạnh vài cái vào má Đồng Hỉ, cuối cùng cậu ta cũng tỉnh lại.

 

Đồng Hỉ mở to mắt, trán lấm tấm mồ hôi ngơ ngác nhìn trần nhà, rồi khi nhận ra Thưởng Nam, cậu mới hoàn hồn, ngồi dậy, lòng còn sợ hãi nói: "Tôi gặp ác mộng, hình như...... Còn bị bóng đè."

 

Gặp ác mộng rồi Đồng Hỉ mới kịp nhận ra, những thứ đè nặng mình có thể không phải đồ ăn ngon.

 

Cậu ta kể lại những chuyện đã xảy ra trong mộng cho Thưởng Nam nghe, sắc mặt vẫn trắng như tuyết, "Làm tôi sợ muốn chết, lần đầu tiên tôi mơ một giấc mơ chân thật như vậy.

 

Thưởng Nam biết rõ, đó không chỉ là mơ, mà là một cơn ác mộng do "ai đó" ác ý cố tình tạo ra. Ngay trong căn phòng này.

 

Cậu quan sát kỹ gian phòng ngủ phụ, rồi nhẹ nhàng vỗ vai Đồng Hỉ: "Đồng Hỉ, có khi nào cậu không hợp với khí trong phòng này không?"

 

Trái tim Đồng Hỉ vẫn còn đập thình thịch: "Ý cậu là gì?"

 

"Hay chúng ta đổi phòng thử xem? Có khi cậu sang phòng tôi thì sẽ không gặp ác mộng nữa."

 

Thưởng Nam thực sự lo lắng cho Đồng Hỉ. Cậu biết mình can đảm hơn, lại còn có hệ thống hỗ trợ, nhưng Đồng Hỉ thì không. Nếu tiếp tục ở đây, có khi đối phương doạ chết Đồng Hỉ cũng không chừng.

 

Đồng Hỉ nhìn Thưởng Nam, cậu ta rất tin tưởng Thưởng Nam: "Được, vậy chúng ta đổi thử."

 

(Tiếp dưới cmt)

 

Đồng Hỉ nhìn Thưởng Nam, cậu ta rất tin tưởng Thưởng Nam: “Được, vậy chúng ta đổi thử.”

Ngay khi Đồng Hỉ vừa đồng ý, Thưởng Nam cảm thấy gáy mình như bị một luồng gió lạnh lướt qua. Phía sau là cửa nhà kho, sao lại có gió? Không cần nghĩ nhiều cũng biết…

Bình Luận (0)
Comment