Khi đến lượt Thưởng Nam và Đồng Hỉ, giáo viên chỉ nghiêm túc nói: "Đừng đặt mục tiêu quá cao, phải lượng sức mình, cũng đừng tạo áp lực quá lớn. Không thẹn với lòng là được."
Sau đó họ đến phòng hậu cần nhận đồng phục, khi khai báo kích cỡ, Đồng Hỉ nhìn sang Nghê Đình, hồi hộp nói: "XL."
Thưởng Nam ôm bộ đồng phục size L của mình, bất lực nhìn Đồng Hỉ.
Cô giáo phát đồng phục đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: "Ít nhất phải 3X, 1X thì sao đủ?”
Mặt Đồng Hỉ lập tức đỏ bừng đến tận cổ. Nhưng khi thấy Nghê Đình che miệng cười, cậu ta lại cảm thấy đáng giá.
Ra khỏi cổng trường, Nghê Đình chỉ tay về bên trái: "Tôi sống bên kia, có vẻ không cùng đường với các cậu."
Đồng Hỉ hỏi: "Cậu cũng thuê nhà à?"
"Không phải," Nghê Đình lắc đầu, "Ba tôi mua cho tôi một căn nhỏ gần đây để ở tạm khi học lại."
Nhìn bóng lưng Nghê Đình rời đi, Đồng Hỉ cảm thán: "Nhà hoa khôi đúng là giàu thật."
Thưởng Nam kéo Đồng Hỉ về phía trước, nói: "Cậu với cô ấy cũng không chênh lệch nhiều lắm đâu, ngoài việc ngoại hình kém hơn, thành tích tệ hơn…”
"Đừng nói nữa, tôi biết rồi. Tôi sẽ giảm cân. Tối nay tôi không ăn nữa."
"..." Cũng hơi khó đấy.
Lúc về đến khu dân cư đã là giữa trưa, mặt đường nóng như lò nướng, khiến cả người họ như sắp bị thiêu cháy.
Dưới chân tòa nhà, một nhóm ông bà già vẫn đang chơi mạt chược và cờ tướng. Họ dựng một cái lều tránh nắng sát bên tiệm tạp hóa, bày vài cái bàn ghế, mặc áo cộc tay phe phẩy quạt giấy, ăn dưa hấu, thoải mái không gì bằng.
Đồng Hỉ chen vào trong lều, luồn qua giữa các bàn, cúi người tìm đồ trong tủ đông. Một nhóm ông bà già bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
"Hô, nhóc này, chắc mỗi bữa ăn hết hai cân gạo."
"Vẫn còn lớn nữa, con trai phải lớn đến hai mươi tuổi."
Một bà cụ cầm quân mạt chược, miệng không còn mấy cái răng, cười to: "Lớn đến bảy tám mươi tuổi cơ!"
Thưởng Nam đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát. Cậu biết những ông bà này đóng vai trò gì trong khu dân cư: Khi có người cãi nhau, họ là khán giả kiêm người lan truyền. Khi có phúc lợi, họ là kẻ tranh thủ. Nói chung, nhà ai có chuyện gì, chính gia đình đó còn chưa biết, họ đã biết từ đâu không rõ.
"Nè, cho cậu này." Đồng Hỉ nhét cho Thưởng Nam một que kem, còn mình cầm hai que.
Thưởng Nam xé bao bì, nói: "Không phải cậu đang giảm cân à?"
Đồng Hỉ đáp: "Tối tôi không ăn cơm"
"..."
"Cậu lên trước đi, tôi ở dưới này xem họ chơi bài chút, thú vị lắm." Thưởng Nam cầm que kem, còn tìm một cái ghế trống ngồi xuống.
Đồng Hỉ cũng không suy nghĩ nhiều, trời quá nóng, nóng đến mức đau đầu, bèn gật đầu: "Được, cậu xem đi. Tôi lên trước, nhớ về sớm, chúng ta còn phải làm bài tập."
"Được."
Đồng Hỉ lên lầu rồi, Thưởng Nam thật sự ngồi lại xem bà cụ đánh bài. Đánh xong một ván, bà cụ thu tiền mới phát hiện bên cạnh có một học sinh. Bà không còn răng, miệng lõm vào nhưng nói chuyện nhanh nhẹn rõ ràng: "Nhìn gì mà nhìn?"
Thưởng Nam mỉm cười: "Cháu thấy chơi bài thú vị, muốn học một chút."
Mấy bà cụ tranh nhau dạy cậu.
Bà cụ áo hoa đỏ: "Học cái gì mà học, bây giờ chủ yếu là học bài."
Bà cụ áo hoa trắng xanh: "Thi đại học có thi đánh bài đâu nhỉ?"
Bà cụ áo đen: "Cháu ở nhà nào, sao trước đây chưa từng thấy?"
"Cháu là người thuê phòng 301 tầng trên."
Bà cụ áo đen phản ứng nhanh nhất: "Nhà ông Lý hả, nhà đó sửa phòng đẹp lắm, cháu thuê bao nhiêu một tháng?"
Dù đây không phải câu trả lời Thưởng Nam mong muốn, cậu vẫn đáp thật: "Gần bốn nghìn.”
"Không tệ, giá cũng hợp lý, nhà ông Lý toàn người tốt," bà cụ áo trắng xanh nói, "Họ đối xử với cháu trai còn tốt hơn con ruột, tiếc là đứa cháu đó sức khỏe yếu, từ mười hai, mười ba tuổi đã phải đi bệnh viện uống thuốc. Vợ chồng nhà ông Lý cho cháu trai phòng tốt nhất, còn con mình thì ở kho. Nhưng dù vậy, vẫn không giữ được cháu trai họ."
Thưởng Nam cắn một miếng kem, cảm thấy câu chuyện bà kể có chút khác với tưởng tượng tối qua của mình.
Dì của Giang Tức và chồng không ngược đãi cậu ta, thậm chí còn đối xử tốt hơn với con ruột của họ.
"Đúng vậy, đúng vậy," bà cụ áo đen châm một điếu thuốc, vừa sờ quân bài vừa nói: "Đứa cháu đó của nhà ông Lý, theo tôi thì đúng là không ra gì..." Bà chỉ tay về phía Thưởng Nam, "Nhìn cũng đẹp trai cỡ cháu, thậm chí còn ngoan ngoãn hơn, nhưng thực chất là đứa ngỗ nghịch. Từ năm lớp mười đã đánh nhau, ba ngày một trận, hai ngày một lần bị gọi phụ huynh, điểm số tụt dốc không phanh. Nhà ông Lý không biết phải dọn dẹp hậu quả bao nhiêu lần, nói bao nhiêu lời hay với trường. Nếu là tôi, tôi mặc kệ nó từ lâu rồi."
Thưởng Nam: Thế này thì hoá ra Giang Tức là một thiếu niên nổi loạn?
Trên tờ giấy nháp, những bài tập đúng hoàn toàn lại khiến người ta không thể giải thích nổi.
Bà cụ mặc áo hoa đỏ lắc đầu, “Đứa trẻ đó hồi mới đến còn ngoan ngoãn, chỉ là quá rụt rè. Nghe nói là từ quê lên, chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài. Có lẽ là ở đây, bị cái gọi là ‘hoa lệ’ của thành phố làm mờ mắt. Y hệt như cái lão già chết tiệt của bà đấy.” Những lời cuối rõ ràng là nói với bà cụ mặc áo đen.
Bà cụ áo đen phun một tiếng, “Phí! Bà nói bậy bạ gì thế.”
Hai bà cụ cãi nhau ầm ĩ, không để ý rằng cậu thanh niên ngồi bên cạnh đã rời đi lúc nào.
Thưởng Nam bước vào thang máy, vẻ mặt không chút cảm xúc, nhìn dãy số tầng từ từ tăng lên. Trong lòng cậu cảm thấy có chút hỗn loạn, vì mọi chuyện dường như không đơn giản như cậu đã nghĩ.