Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 66

Khi Thưởng Nam từ phòng tắm bước ra, Giang Tức đã nằm sẵn trên giường, để lại chỗ nằm bên trong cho cậu.

 

Chung giường với một ác quỷ thực sự là một trải nghiệm kỳ diệu, ít nhất Thưởng Nam cảm thấy như vậy. Mặc dù bây giờ Giang Tức không còn đáng sợ như lúc đầu gặp nữa, trông cậu ta đã bình thường hơn rất nhiều.

 

Cậu nghĩ, nếu chỉ số "hắc hóa" của Giang Tức về con số không, có lẽ cậu ta sẽ trở lại hình dáng con người như trước đây.

 

"Không ngủ sao?" Giang Tức nằm trên giường, quay đầu nhìn Thưởng Nam.

 

Thưởng Nam từ trong ngẩn ngơ hoàn hồn, "Ngủ chứ."

 

Cậu tắt đèn, dựa vào ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ để leo lên giường. Trong lúc trèo, không may lại giẫm phải chân của Giang Tức. Chân cậu ta vừa lạnh lẽo vừa cứng đờ, nhưng dù bị giẫm Giang Tức vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

 

Nằm xuống chưa bao lâu, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Lịch học sớm ở trường cấp ba số 16 quả thật khiến người ta mệt mỏi, mà Thưởng Nam không ngờ một nhiệm vụ lại bắt mình trải qua cảm giác kỳ thi tốt nghiệp cấp ba như địa ngục một lần nữa.

 

Giang Tức bên cạnh như biến mất, không có tiếng thở, cũng chẳng có động tĩnh gì.

 

Thưởng Nam dần dần yên tâm.

 

Nhưng trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cậu đột nhiên cảm nhận một làn hơi lạnh mềm mại chạm nhẹ lên má mình. Cái tiếp xúc bất ngờ ấy lập tức quét sạch cơn buồn ngủ của Thưởng Nam. Cậu mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Tức.

 

Ánh mắt Thưởng Nam còn ngái ngủ mơ màng ngơ ngác nhìn cậu ta: "Cậu làm gì vậy?"

 

Mắt Giang Tức tỉnh táo, từ từ dịch sát về phía Thưởng Nam. "Lúc nãy ở tiệc sinh nhật, Đồng Hỉ ước nguyện rồi thổi nến, tôi thấy Nghê Đình lén hôn cậu ấy."

 

"…”

 

Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên vi diệu.

 

Thưởng Nam nhích người về phía tường một chút, hỏi: "Vậy nên cậu tắt đèn để lén hôn tôi?"

 

"Tại sao?" Cậu lại hỏi.

 

Giang Tức cụp mắt, hàng mi cậu ta rất dài, không quá cong nhưng vẫn sắc nét hơn so với lông mi mềm của Thưởng Nam. Khi mí mắt khẽ cụp xuống, hàng mi ấy hơi rung nhẹ.

 

"Tôi cảm thấy… tôi thích cậu." Giang Tức trả lời thẳng thắn, "Nhưng có vẻ chúng ta không hợp nhau.”

 

Cậu ta tự nói, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen kịt đến đáng sợ, "Cậu là người, tôi là quỷ. Hoặc là tôi giết cậu, hoặc là giết anh họ tôi. Nghĩ mãi, tôi thấy giết anh họ vẫn tốt hơn."

 

Cậu ta không muốn kéo Thưởng Nam vào địa ngục, nhưng bản thân cậu ta cũng không thể bước qua cánh cửa nhân gian.

 

Thưởng Nam không biết phải nói với cậu ta thế nào, rằng có lẽ những thứ đã mất đi, vẫn có khả năng lấy lại được.

 

Thưởng Nam hít sâu một hơi, không muốn nghĩ nhiều về chuyện sau này. "Không có gì là không hợp cả.”

 

Đôi mắt của Giang Tức dần sáng lên.

 

Thưởng Nam hơi hối hận, cậu không giỏi chủ động nên sau khi nói ra câu đó, cậu chẳng biết phải tiếp tục thế nào. Thậm chí, phản ứng của Giang Tức là gì cậu cũng không rõ.

 

Mãi đến khi đôi tay lạnh ngắt của Giang Tức nâng mặt cậu lên, cúi đầu hôn nhẹ lên má cậu thêm một lần nữa.

 

Hơi thở của ác quỷ mang theo khí lạnh, bị ôm vào lòng chẳng khác gì rơi xuống giếng sâu hàng chục mét, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.

 

Nhưng lòng bàn tay của Thưởng Nam lại dần ướt đẫm mồ hôi. Cậu hồi hộp, tim đập như trống trận. Mà lý do chắc không phải vì được một ác quỷ tỏ tình, mà là vì… có lẽ, có thể, hoặc cũng rất có khả năng, cậu thích Giang Tức.

 

Cảm giác đau lòng và thương hại rất dễ chuyển thành yêu mến. Nếu không phải vì cảm giác đau lòng ban đầu, có lẽ Thưởng Nam cũng sẽ không để tâm đến Giang Tức như vậy, cùng lắm chỉ xem đó là một phần nhiệm vụ, thể hiện chút quan tâm mang tính hình thức.

 

Dù vậy, cậu cũng chưa thực sự chuẩn bị sẵn sàng để yêu đương với Giang Tức. Cậu không biết làm thế nào để yêu một con quỷ.

 

[14: Điểm hắc hóa -10, còn lại 50, cố gắng lên!]

 

May mắn là sau đó Giang Tức không có hành động nào quá thân mật, cậu ta chỉ ôm lấy Thưởng Nam từ phía sau, cái ôm không quá chặt, nhưng lại rất lạnh lẽo. Lưng Thưởng Nam như đang trong mùa đông, còn phía trước thì ấm áp như mùa hè.

 

Thưởng Nam phải ép mình ngủ, khi tỉnh dậy, Giang Tức đã biến mất.

 

Xuất thần nhập quỷ.
-
Lúc Thưởng Nam dậy gõ cửa phòng Đồng Hỉ gọi cậu ta dậy. Thường ngày đều theo quy trình này: Thưởng Nam dậy, rửa mặt, tiện thể gọi Đồng Hỉ. Khi cậu từ phòng tắm ra, Đồng Hỉ cũng vừa mới tỉnh.

 

Nhưng hai ngày nay có lẽ quá mệt, khi Thưởng Nam từ phòng tắm ra, cửa phòng Đồng Hỉ vẫn đóng chặt, không một tiếng động.

 

“Đồng Hỉ!” Thưởng Nam đập mạnh vài cái lên cửa. Từ bên trong vọng ra tiếng vật nặng rơi.

 

Ngay sau đó, Đồng Hỉ với đầu tóc rối bù lao ra, vội vàng bóp một đống kem đánh răng vào bàn chải, vừa nhét vào miệng vừa nói ú ớ: “Tôi phải học chăm chỉ để vào Đại học Thủ đô. Tôi và Nghê Đình đã hứa, vào đại học rồi, chúng tôi sẽ ở bên nhau.”

 

Thưởng Nam ngồi ở bàn ăn chỉnh sửa cặp sách, cúi đầu, đôi mày không chút tinh thần. Dù dậy sớm hơn Đồng Hỉ, nhưng cậu đâu còn là học sinh cấp ba nữa. Cuộc sống này đối với cậu chẳng khác nào sự hành hạ phi nhân tính. Cậu ngáp liên tục, chợt một cánh tay trắng bệch thò ra trước mặt.

 

Giang Tức xuất hiện không một tiếng động, nói: “Chào buổi sáng,” rồi cầm lấy cặp sách của Thưởng Nam, giúp cậu sắp xếp lại. Khi Đồng Hỉ bước ra, Giang Tức đã tiện tay chỉnh luôn cặp sách của cậu ta.

 

“Giang Tức, sao cậu đột nhiên biến thành thiên thần thế?” Đồng Hỉ gãi đầu.

 

Giang Tức không thèm để ý tới cậu ta, chỉ nhìn Thưởng Nam: “Tôi sẽ đợi cậu về nhà.”

 

Ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, không khí lạnh buốt. Trong nhà ấm hơn bên ngoài, lớp kính phủ đầy hơi nước trong suốt.

 

Khi Thưởng Nam ra khỏi cửa, Giang Tức theo cậu đến tận cửa ra vào. Cậu đung đưa chiếc móc khóa lông xù trong tay: “Giang Tức, đi thôi.”

 

Giang Tức biến mất ngay trước mắt.

 

Thưởng Nam biết chắc cậu ta đã theo sát phía sau.

 

Đồng Hỉ nhấn thang máy, xoa mũi, trông cậu ta cũng chẳng ngủ ngon nhưng tinh thần rất phấn chấn, bởi tối qua cậu đã thổ lộ hết với Nghê Đình.

 

Thưởng Nam không ngại dội một gáo nước lạnh: “Khi trước hoa khôi lớp yêu đương với nam sinh kia chết đi sống lại như vậy, khả năng cao là sẽ quay lại.”

 

“Hả?” Đồng Hỉ chưa từng nghĩ đến chuyện này: “Có thể quay lại sao?”

 

“Sao lại không? Lúc đầu cậu ta thấy hoa khôi lớp là gánh nặng nên trốn tránh. Bây giờ hoa khôi lớp đã thay đổi, nếu thi đỗ Đại học Thủ đô, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, cậu ta không lao vào mới lạ.”

 

“Nhưng Nghê Đình sẽ không…”

 

Thưởng Nam liếc Đồng Hỉ: “Không phải vấn đề cô ấy có hay không, mà là sợ cậu để bụng. Đừng để chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.”

 

“Cũng đúng, tôi nghĩ mình sẽ ghen đấy. Dù gì trước đây hoa khôi lớp cũng từng thích cậu mà.” Đồng Hỉ lẩm bẩm đầy ghen tị.

 

“Biến.”

 

Ra khỏi thang máy, cả hai chạm mặt một chàng trai. Thưởng Nam ngáp, chưa kịp nhìn kỹ Đồng Hỉ đã buột miệng: “Đậu má học sinh giỏi, sao cậu ở đây? Không phải đang ở nhà sao? Sao lại chơi trò dịch chuyển tức thời?”

 

Đồng Hỉ định nói tiếp thì Thưởng Nam thấy rõ người kia, lập tức bịt miệng cậu ta lại, kéo sang một bên.

 

Chàng trai đó cao ráo, cao hơn Thưởng Nam nhưng thấp hơn Đồng Hỉ, tóc xoăn tự nhiên, làn da trắng, khoác áo bò dài trông đầy sức sống. Nhưng sắc mặt hắn có chút nhợt nhạt.

 

Có thể bởi vì sắc mặt đối phương không tốt lắm, cho nên Đồng Hỉ mới nhận sai.

 

Cũng không thể trách Đồng Hỉ nhận nhầm. Ngay cả Thưởng Nam khi nhìn thấy người này, cũng thoáng ngỡ ngàng. Người này giống Giang Tức vô cùng, như được đúc từ cùng một khuôn.

 

Giang Lâm kéo vali đứng trong thang máy, đôi mắt màu hổ phách nhạt chăm chú nhìn Thưởng Nam. Khí chất hắn mềm mại tinh khôi như hoa mơ đầu xuân, lúc cửa thang máy khép lại, Thưởng Nam và Đồng Hỉ vẫn đứng yên.

 

Vài giây sau, cửa thang máy lại mở ra.

 

“Các cậu là Thưởng Nam và Đồng Hỉ, hai học sinh thuê nhà của tôi đúng không?” Giang Lâm mỉm cười, hàm răng trắng đều như vỏ sò, má lúm nhỏ trên một bên má khiến hắn trông vô cùng hiền lành vô hại.

 

Đồng Hỉ đã hoàn toàn hoang moang, khi không rõ tình huống, cậu ta chọn cách im lặng.

 

Bởi người này giống hệt con quỷ trong nhà, nói là anh em sinh đôi thì cũng miễn cưỡng. Đồng Hỉ là người bình thường, mà người bình thường đều biết trên đời không thể có hai người giống nhau đến thế.

 

Cậu ta đẩy tình thế cho Thưởng Nam thông minh hơn mình.

 

“Đúng vậy,” Thưởng Nam gật đầu, giọng điệu điềm tĩnh, vừa nói vừa lấy chùm chìa khóa từ túi ra đưa vào thang máy: “Tôi và Đồng Hỉ phải đến trường, chủ nhà có nói anh sẽ về nghỉ đông, nhưng hình như chưa đến kỳ nghỉ?”

 

Giang Lâm nhận lấy chìa khóa từ Thưởng Nam: “Không còn cách nào, tôi nhớ nhà quá nên về sớm.”

 

Đến lúc này Đồng Hỉ mới tiếp lời, cảm thán: “Đại học thật tốt, muốn học thì học, không muốn thì thôi.”

 

Giang Lâm cười ngại ngùng: “Tôi phải xin phép thầy, đổi lấy việc trừ 20% điểm chuyên cần, không thì họ chẳng cho tôi về đâu.”

 

“Anh cũng giỏi thật,” Đồng Hỉ bẩm sinh là người thích tâng bốc:“Không cần điểm chuyên cần vẫn được sao? À, mà điểm chuyên cần là gì?”

 

Thưởng Nam huých nhẹ Đồng Hỉ, nhắc nhở: “Chúng ta nên đến trường rồi.”

 

“Đúng đúng, chúng ta còn phải đi học.”

 

“Gặp lại sau nhé.” Đồng Hỉ nhiệt tình chào tạm biệt Giang Lâm.

 

Ra khỏi khu chung cư, Thưởng Nam vẫn không nói lời nào, trông không có tâm trạng.

 

Cậu nhìn từng cử chỉ nụ cười của Giang Lâm, cứ như đang nhìn Giang Tức. Vì khi Giang Tức ngại ngùng thì cậu ta cũng mím môi cười như vậy, nếu để ý kỹ sẽ thấy lúm đồng tiền nhỏ bên má cậu ta.

 

Đây không phải là gương mặt của Giang Lâm mà là của Giang Tức.

 

Đồng Hỉ mua ăn sáng, vừa há to miệng nhét miếng quẩy vào miệng vừa nói: “Tại sao Giang Lâm và Giang Tức lại giống nhau đến vậy? Còn cùng họ nữa? Hai người họ là anh em sinh đôi à?”

 

“Tại sao Giang Tức lại bị nhốt trong căn nhà đó, còn Giang Lâm thì lại có thể đi lại tự do? Thật kỳ lạ.” Đồng Hỉ uống một ngụm sữa đậu nành, bị nóng đến ch** n**c mắt.

 

“Sao cậu không nói gì?” Đồng Hỉ nói mãi, Thưởng Nam vẫn không đáp lời nào. Nếu là bình thường cậu đã sôi nổi thảo luận cùng rồi: “Cậu không thấy kỳ lạ sao? Theo kinh nghiệm xem phim kinh dị bao năm của tôi…”

 

“Giang Tức và Giang Lâm là song sinh, khi còn trong bụng mẹ hai người đã tranh giành dinh dưỡng, ngày nào cũng đánh nhau. Cuối cùng Giang Tức thua, chết lưu thai, còn Giang Lâm hấp thụ hết dinh dưỡng sống sót ra đời. Nhưng Giang Tức không cam lòng, hóa thành oán linh.”Đồng Hỉ vừa nhai quẩy vừa chỉ trỏ trong không khí: “Tôi đã có thể viết tiểu thuyết trinh thám rồi, chỉ cần thêm vài lớp che mắt cho sự thật này...”

 

Thưởng Nam nhét bánh bao vào miệng Đồng Hỉ: “Phân tích rất đúng, nhưng chúng ta sắp trễ học rồi.”

 

 

Lần đầu tiên trong cuộc sống học lại, Thưởng Nam và Đồng Hỉ phải viết bản kiểm điểm. Bình thường buổi tự học buổi sáng không có giáo viên, học sinh tự giác ôn bài.

 

Hai người xui xẻo, đúng lúc chạm mặt giáo viên Kiều Tân đang tuần tra, cũng vừa lúc đụng phải hai học sinh đang chạy nhanh về phía tòa nhà dạy học.

 

“Viết bản kiểm điểm 300 chữ, một bản tiếng Anh, một bản tiếng Trung.”

 

Sau khi Kiều Tân đi, Thưởng Nam và Đồng Hỉ bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.

 

Đồng Hỉ vừa khổ sở viết kiểm điểm, vừa nghĩ đến chuyện buổi sáng: “Thế giờ phải làm sao? Tôi thấy Giang Lâm là người xấu đấy.”

 

“Tiếp xúc thêm rồi tính.” Thưởng Nam cắm cúi viết. Những chuyện này rõ ràng không thể nói cho Đồng Hỉ, Đồng Hỉ chỉ cần chăm chỉ học là được. Chắc Giang Lâm cũng không vô cớ làm hại người khác. Người này luôn là kẻ được hưởng lợi, chưa từng xuất hiện trong danh sách những người bị hại.

 

 

[14: Đồng Hỉ chẳng có giá trị gì để bị hãm hại. Điểm số của cậu ấy chắc Giang Lâm thấy cũng chướng mắt, nhưng điểm của cậu lại làm cho người ta nóng cả mắt.]

 

[14: Nhưng không sao, có tôi ở đây rồi.]

 

Thưởng Nam qua loa đáp lại một tiếng cảm ơn.

 

Ngoài Đồng Hỉ, người cậu quan tâm nhất vẫn là Giang Tức. Sáng nay Giang Tức đi theo cậu ra ngoài, khi họ tình cờ gặp Giang Lâm, chắc chắn Giang Tức cũng đã thấy. Nhưng cậu ta không thể xuất hiện trước mắt mọi người, thấy Giang Lâm có gương mặt và cơ thể giống hệt mình, không biết Giang Tức cảm thấy thế nào.
-

 

Đến giờ tự học buổi tối, không có giáo viên trong lớp. Thỉnh thoảng có người nói lớn, nhưng đa phần chỉ là những tiếng xì xào bàn tán.

 

Đồng Hỉ và Nghê Đình cứ trò chuyện qua lại, khi thì xem bài kiểm tra toán của nhau, khi thì hỏi bài này làm như thế nào, khi thì mượn bút, thước hay cục tẩy.

 

“Tôi đi nhà vệ sinh một chút.” Thưởng Nam đứng dậy, tiện tay nhét món đồ treo lông xù vào túi.

 

Đồng Hỉ nhìn túi áo căng phồng của Thưởng Nam, chọc ghẹo:“Cần gì mang nhiều giấy vệ sinh thế?”

 

Nhà vệ sinh trường học có nhiều gian nhưng bên nam ít hơn bên nữ, buổi tối chẳng mấy ai sử dụng, không gian trống trải, tiếng nước nhỏ giọt tích tích từ vòi chưa khóa chặt, giọt nước đập vào gạch men sứ, thậm chí sinh ra tiếng vang không nhỏ.

 

Thưởng Nam đi đến vặn chặt vòi nước, rồi kéo cửa gian cuối cùng ra. Giang Tức bất ngờ xuất hiện sau lưng, đôi tay lạnh như băng vòng qua cổ Thưởng Nam.

 

Giang Tức gác cằm lên vai cậu, không nói lời nào.

 

“Cậu ổn chứ?” Thưởng Nam cảm nhận cái lạnh truyền qua tay Giang Tức, khiến da cậu nổi cả gai ốc.

 

“Tôi ổn, anh họ về rồi, tôi rất vui.” Giang Tức khẽ nói.

 

Hơi thở của đối phương phả vào tai khiến Thưởng Nam ngứa ngáy, cậu không khỏi nghiêng đầu tránh đi. “Vậy thì tốt, tôi chỉ sợ cậu khó chịu.”

 

“Có hơi khó chịu, vì tôi đã rất cố gắng để vào Đại học Thủ đô, nhưng giờ anh họ lại thay tôi lên đại học. Tôi cảm thấy tiếc nuối, tôi vốn muốn tự mình đi.”

 

Thưởng Nam khó khăn xoay người lại trong vòng tay của Giang Tức, nhưng chân bị vướng, cậu ngã ngồi xuống nắp bồn cầu, ngẩng đầu nhìn lên. Ánh đèn trắng sáng rọi thẳng vào gương mặt Giang Tức, càng làm cậu ta thêm trắng bệch.

 

Giang Tức cúi xuống, ngày càng gần hơn.

 

Khi bóng tối bao trùm lấy Thưởng Nam, ý thức chạy trốn đã quá muộn. Lúc Giang Tức cúi xuống hôn Thưởng Nam không hề chuẩn bị,  hôn như gió táp mưa sa, không có tính kỹ thuật gì đáng nói, hung ác tựa như oán khí cả người kéo dài không tiêu tan của cậu ta.

 

Giang Tức vẫn mở mắt, đôi đồng tử đen sâu không đáy, chăm chú dõi theo từng phản ứng của Thưởng Nam. Mỗi cơn run rẩy của cậu đều bị cậu ta nắm bắt, như muốn xâm chiếm sâu hơn.

 

Đầu lưỡi khoang miệng của cậu lạnh buốt như rắn và hầm băng, Thưởng Nam rùng mình, ngón tay vô thức bấu chặt vai Giang Tức.

 

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, lực chú ý của Thưởng Nam lập tức bị dời đi, cả người cậu cũng lập tức trở nên căng thẳng, sợ bị người phát hiện nên ra sức đẩy Giang Tức ra.

 

Giang Tức bóp chặt cằm cậu, ép cậu ngửa ra sau, cúi xuống hôn sâu hơn. Đến mức Thưởng Nam muốn cắn chặt răng lại cũng không được.

 

Giang Tức hôn không hề khéo léo, dù Thưởng Nam chẳng biết thế nào là hôn điêu luyện, nhưng cảm giác đau đớn vì bị cắn nhiều lần khiến cậu chắc chắn rằng Giang Tức là người mới.

 

“Làm gì đấy?” Cửa gian bị gõ vài cái.

 

Sắc mặt của Thưởng Nam đỏ bừng, cậu không thể tin nổi nhìn Giang Tức, ánh mắt của người kia đầy vẻ tinh quái và cố ý nghịch ngợm.

 

Người bên ngoài không nhận được câu trả lời bèn cúi người, cố nhìn vào trong. Khi thấy hai đôi giày, cậu ta chớp mắt rồi dựa vào hướng mũi và gót giày, hình dung ra được tư thế cụ thể bên trong.

 

Lần này cậu ta nhẹ nhàng gõ cửa hai cái: "Anh em à, hai người chơi k*ch th*ch thật đấy. Nghe tôi đi, mau ra ngoài, không thì lát nữa chủ nhiệm bắt gặp, không gánh nổi hậu quả đâu.”

 

Nói xong cậu ta tự đi giải quyết việc của mình, còn huýt sáo nữa.

 

Chờ người kia đi xa, Thưởng Nam mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu đảo mắt một cái, nhưng đôi môi bị hành hạ đến đỏ mọng nên ánh mắt lườm cũng chẳng có sức mạnh gì.

 

"Giang Tức, lát nữa gặp ở nhà nhé." Thưởng Nam nói nhỏ, giọng hơi khàn khàn.

 

Giang Tức gật đầu, ngón tay cuối cùng còn ấn nhẹ lên môi Thưởng Nam trước khi biến mất khỏi tầm mắt cậu. Thưởng Nam siết chặt món đồ lông nhỏ trên tay, từ từ cúi người xuống, trán tựa vào đầu gối, cố gắng bình ổn nhịp tim đang loạn nhịp.
.

 

Sau khi hôn Giang Tức, tay chân Thưởng Nam cứ lạnh ngắt. Từ lúc tan lớp tự học buổi tối đến khi đi bộ về nhà, cảm giác ấy vẫn không thuyên giảm.

 

[14: Cậu ta là ma ~]

 

Thưởng Nam lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.

 

Đồng Hỉ chỉ mặc mỗi áo hoodie, không hiểu gì nhìn Thưởng Nam: "Lạnh đến vậy à? Tôi thấy bình thường mà, giờ còn chưa chính thức vào đông đâu, tháng sau mới vào đông cơ mà. Cậu lạnh thế này, đến mùa đông thì làm sao chịu nổi?”

 

Thưởng Nam rụt cổ, cười xã giao với chú bảo vệ rồi đáp lời Đồng Hỉ:"Bật điều hòa.”

 

Đồng Hỉ vỗ vai Thưởng Nam: "Yên tâm, đợi chúng ta thi đỗ Đại học Thủ đô, chỗ nào cũng có hệ thống sưởi. Khi đó không cần dùng điều hòa nữa, điều hòa chẳng ăn thua."

 

"Chưa chắc cậu đã thi đỗ." Thưởng Nam giấu cằm vào cổ áo hoodie, tiện thể đội luôn mũ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

 

"Vẫn thiếu hơn ba mươi điểm mà."

 

"Yên tâm, tôi nhất định thi đỗ." Đồng Hỉ tự tin đáp. "Tôi đi mua hai lon nước ngọt, mùa đông uống đồ lạnh tỉnh táo hơn.”

 

Đồng Hỉ chạy như bay vào cửa hàng tạp hóa, ông chủ đắp chăn chuẩn bị đóng cửa, thấy Đồng Hỉ lao đến thì vội tăng tốc kéo cửa cuốn xuống.

 

"Cố tình chờ lúc này mới đến mua đồ." Ông chủ vứt cây móc sắt xuống, kéo chăn sát người hơn. "Vừa nãy thằng con nhà Lý Lan cũng tới mua đồ."

 

Ông chủ nhìn Thưởng Nam đang đến gần, tò mò hỏi: "Ơ, không phải nhà Lý Lan cho các cậu thuê rồi sao? Sao thằng bé lại về ở thế?”

 

"Chủ nhà bảo con trai bà ấy nhớ nhà nên về ở vài tháng. Dù sao chúng cháu cũng tầm tuổi nhau, ở chung cũng chẳng sao." Thưởng Nam đút tay vào túi đứng trong gió lạnh, cảm giác mình sắp hóa thành que kem. Giờ cậu không những không muốn hôn Giang Tức mà còn chẳng muốn yêu đương gì nữa.

 

Ông chủ như đã hiểu ra, gật đầu: "Thằng nhóc Giang Lâm ấy à, hồi nhỏ không ngoan, đúng là đồ đáng ghét, y như mấy đứa côn đồ. Nhưng sau này biết học hành, còn thi đỗ Đại học Thủ đô nữa.

 

“Hai cậu học lớp 12, có vấn đề gì trong học tập thì tranh thủ thời gian này hỏi nó đi. Giang Lâm học tốt rồi, tính tình cũng dễ chịu hơn, lễ phép, còn ngoan hơn cháu tôi nhiều. Đám trẻ tuổi này, ít ai ngoan ngoãn nghe lời như thế."

 

Thưởng Nam gật đầu, coi đó là lời khen Giang Tức, như vậy lòng cậu dễ chịu hơn.

 

Đồng Hỉ thanh toán xong, Thưởng Nam cùng cậu ta lên lầu. Trong thang máy, mỗi người mở một lon nước ngọt. Thưởng Nam cảm thấy lon cola lạnh còn ấm hơn môi của Giang Tức.

 

"Thực ra ở chung với người khác, tôi thấy không tự nhiên lắm." Đồng Hỉ vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa.

 

Trước đây mỗi lần Thưởng Nam và Đồng Hỉ tan học về, nhà tối om không một bóng người. Nhưng hôm nay vừa mở cửa, đèn trong phòng khách đã sáng trưng, rèm cửa được vén sang hai bên cửa kính, gối trên ghế sofa được xếp ngay ngắn. Chiếc TV chưa từng sử dụng cũng được bật lên, ngay cả đống đề và bài kiểm tra bừa bộn trên bàn ăn cũng được sắp xếp gọn gàng.

 

Giang Lâm ngồi trên sofa xem TV. Thấy hai người về hắn lập tức nở nụ cười:
"Về rồi à? Bây giờ giờ tự học buổi tối của trường 16 còn muộn hơn thời chúng tôi nữa nhỉ.”

 

Hắm dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ sáng sủa, kéo thiện cảm của Đồng Hỉ với hắn lên một con số cao. Nhưng nhìn gương mặt giống hệt Giang Tức, Đồng Hỉ vẫn cảm thấy có hơi không được tự nhiên.

 

Có lẽ vì ấn tượng ban đầu, nếu Đồng Hỉ gặp Giang Lâm trước rồi mới biết Giang Tức, cậu ta cũng sẽ thấy mất tự nhiên như vậy.

 

Còn phản ứng của Thưởng Nam thì khác thường, theo lời Đồng Hỉ, cậu không hề nhiệt tình, chẳng giống Thưởng Nam thường ngày chút nào.

 

Thưởng Nam vào nhà đặt cặp sách xuống, tìm cốc nước của mình. Vừa rót nước cậu vừa hỏi:"Tối nay ngủ thế nào đây?”

 

Giang Lâm hạ nhỏ âm lượng TV: "Tôi ngủ phòng phụ đi, dù sao hai cậu trả tiền thuê, để hai người chen chúc trong phòng phụ, tôi thấy không tiện lắm."

 

Đúng vậy, Đồng Hỉ nghĩ Giang Lâm nói rất đúng, con người Giang Lâm thật tốt. Cậu ta định gật đầu thì bị Thưởng Nam nhanh miệng từ chối: "Vẫn là tôi và bạn tôi ngủ phòng phụ, giường phòng phụ lớn hơn, anh cũng thấy bạn tôi cao thế nào rồi..."

 

Đồng Hỉ: "..." Tuy nói là vậy nhưng lời này thật không giống người nói.

 

Ngoài dự đoán của Thưởng Nam, Giang Lâm lập tức đồng ý:"Được thôi, tôi không có vấn đề gì."

 

Nói xong hắn tiếp tục xem TV, Thưởng Nam và Đồng Hỉ oẳn tù tì, ai thắng thì đi tắm trước. Thưởng Nam thắng.

 

Đồng Hỉ uống một ngụm lớn, lạnh đến mức rùng mình: "Vậy tôi làm vài bài trước." Cậu ta đặt lon cola xuống, mở tủ lạnh định lấy hộp cherry mua hôm qua để vừa ăn vừa làm bài, nhưng lục tung tủ cũng không thấy đâu.

 

Đồng Hỉ làm mặt dữ dằn, chạy đến gõ cửa nhà tắm. Thưởng Nam đang bóp kem đánh răng. Đồng Hỉ hỏi: "Cậu với ứ ừ hôm qua rốt cuộc ăn vụng bao nhiêu cherry của người ta rồi?"

 

“Chỉ vài quả thôi, phần còn lại không phải cậu ăn hết rồi sao?”

 

“Không chỉ một hộp đâu, tôi mua tận ba hộp. Tối qua ăn hết một hộp, đáng ra phải còn hai hộp nữa...”

 

“Xin lỗi,” Giọng của Giang Lâm đột ngột vang lên từ sau lưng Đồng Hỉ, khuôn mặt hắn đầy vẻ áy náy. “Sáng nay tôi không ăn sáng rồi về nhà, đói quá nên ăn một ít đồ trong tủ lạnh. Bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản cho cậu nhé.”

 

Đối diện với sự lễ độ của Giang Lâm, biểu cảm dữ dằn của Đồng Hỉ lập tức mềm lại. Cậu ta cố nhớ lại: “Một hộp ba trăm tệ, tôi mua loại cực ngon, anh chuyển tôi sáu trăm là được rồi.”

 

Giang Lâm mỉm cười, “Được, tôi lấy điện thoại chuyển khoản ngay.”

 

Thưởng Nam khẽ bĩu môi, đóng cửa phòng tắm lại.

 

Nếu Giang Lâm thực sự là người biết giữ ý như vậy, thì đã chẳng tự tiện lấy đồ của người lạ mà không báo trước. Hơn nữa, từ lúc họ về đến nhà tới giờ, thời gian cũng đủ dài, nhưng Giang Lâm vẫn không chủ động nói ra việc mình đã lấy đồ trong tủ lạnh. Nếu Đồng Hỉ không phát hiện, có lẽ hắn cũng chẳng định thú nhận.

 

Xem ra, cho dù hắn có tự trang trí bản thân bằng bao nhiêu bông hoa đẹp từ vườn người khác, thì bản chất vẫn chỉ là một nhành cỏ đuôi chó mà thôi.

 

Thưởng Nam đánh răng xong, tiện tay lấy chiếc dây buộc tóc trên móc, vén gọn phần tóc mái lòa xòa lên. Cậu kéo chiếc áo hoodie qua đầu, tạm thời che khuất tầm nhìn. Khi chiếc áo được kéo xuống, sợi dây buộc tóc lại rơi xuống, che đi đôi mắt, cậu đành kéo dây lên lại.

 

Tầm nhìn vừa rõ ràng, Thưởng Nam liền thấy trong gương là Giang Tức.

 

Đôi mắt của Giang Tức đỏ như máu, làn da xanh xao tái nhợt. Có lẽ do ảnh hưởng từ Giang Lâm cũng chính là một phần khác của Giang Tức, phần bị đánh cắp của Giang Tức.

 

Nhưng Giang Tức lúc này lại có vẻ rất đáng thương, cậu ta áp bàn tay lạnh như băng lên thắt lưng của Thưởng Nam, khiến cậu đông cứng cả người.

 

“Tôi có thể hôn cậu không?” Giang Tức nhẹ nhàng hỏi, cậu ta yêu Thưởng Nam, yêu cảm giác khi được hôn cậu.

 

Cậu ta cảm thấy, chắc chắnThưởng Nam sẽ đồng ý.

 

Thưởng Nam cụp mắt suy nghĩ vài giây, sau đó gạt tay Giang Tức ra:“Không được, tôi sợ lạnh.”

Bình Luận (0)
Comment