Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 69

Giang Lâm đứng sau ban công, lặng lẽ chờ đợi một lúc. Trời vẫn chưa sáng, xung quanh yên tĩnh không một tiếng người. Sau khoảng thời gian dài tựa cả thế kỷ, âm thanh dự đoán trước – tiếng chậu hoa vỡ và tiếng hét kinh hãi vẫn không xuất hiện.

 

Hắn nuốt nước bọt, ngón tay đặt lên lan can ban công, vươn đầu qua cửa sổ để nhìn xuống. Bên dưới có một bóng người lờ mờ hiện ra, cao hơn Thưởng Nam nhưng thấp hơn Đồng Hỉ, vậy nên không phải là một trong hai người đó.

 

Tim Giang Lâm đập dữ dội chưa từng có, như muốn bơm hết máu trong cơ thể lên đầu. Họng hắn nóng rát, khô khốc, đau đớn, ánh mắt ngơ ngác nhìn gương mặt bên dưới càng lúc càng rõ ràng và quen thuộc.

 

Giang Tức...

 

Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt không hồn. Trong buổi sáng mờ mịt chưa rõ ánh sáng, ánh mắt của người đó bình tĩnh đến kỳ lạ, như bầu trời u ám chồng chất những tầng mây xám chì trên đầu. Dù bình tĩnh, không có lấy một dấu hiệu chuyển động, nhưng trên những tầng mây xếp chồng ấy, liệu là mặt trời rực cháy hay bão tuyết cuồng nộ?

 

Ngón tay Giang Lâm bấu chặt vào bệ cửa, hắn không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Hắn vươn cả nửa thân người qua cửa sổ, cố gắng nhìn rõ hơn.

 

Không có Giang Tức.

 

Chiếc chậu hoa vỡ thành từng mảnh, đất vương vãi khắp nơi, nhưng hắn không nhìn thấy bóng dáng Thưởng Nam. Hắn đảo mắt nhìn quanh phát hiện Thưởng Nam đang nằm sấp bên hồ, cố gắng kéo Đồng Hỉ từ dưới hồ lên.

 

Không bị đập trúng?

 

Tại sao?

 

Tim Giang Lâm đập loạn xạ, sắc mặt hắn trắng bệch. Hắn vội vã rụt đầu khỏi ban công, đi qua đi lại đầy bối rối, rồi lao về phòng ngủ, tay hắn run lẩy bẩy bấm số gọi cho Lý Lan.

 

Hồ nước mùa đông lạnh thấu xương, đôi môi của Đồng Hỉ đã tím tái vì lạnh. Sau khi kéo cậu ta lên bờ, Thưởng Nam cởi áo khoác của mình khoác lên người Đồng Hỉ: “Đi thôi, lên lầu thay quần áo.”

 

Đồng Hỉ nằm bò trên mặt đất, thở hổn hển: “Để tôi nghỉ một chút, nghỉ một chút đã.”

 

Cả hai đều th* d*c, thân hình Đồng Hỉ vốn to lớn lại thêm quần áo thấm đầy nước, Thưởng Nam phải dốc hết sức lực mới kéo được cậu ta lên bờ, mà trong quá trình đó, Đồng Hỉ cũng không ngừng cố gắng tự giúp mình.

Đồng Hỉ ngẩng đầu nhìn lên lầu: “Rơi từ tầng nào xuống vậy? Chậu hoa to thế mà dám để ngoài trời, đúng là gan to mà!”

 

Cậu ta vẫn chưa hoàn hồn, nếu không phải vì Giang Tức, hôm nay chắc chắn cậu ta đã mất mạng. Đến giờ, tay chân cậu ta vẫn còn bủn rủn.

 

[14: Là Giang Lâm ném xuống.]

 

[14: Điểm hắc hóa còn lại 50. Điểm hắc hóa giảm càng nhiều, trạng thái của Giang Tức sẽ càng tốt, nhưng trạng thái của Giang Lâm sẽ ngày càng tồi tệ. Anh ta vẫn giữ nhận thức của mình ở thời cấp ba, và có lẽ muốn biến cậu thành một "Giang Tức thứ hai". Nhưng chỉ dựa vào anh ta thì không thể thành công; chuyện này chắc chắn cần có sự tham gia của ba mẹ anh ta. Nhưng tôi nghĩ, ba mẹ anh ta sẽ không để anh ta làm ra hành động ngu xuẩn và thô bạo như dùng chậu hoa để giết người như vậy.]

 

[14: Anh ta càng mất lý trí, trạng thái của Giang Tức sẽ càng tốt. Hai người cứ giả vờ như không biết gì, trực giác của tôi nói rằng điểm hắc hóa sẽ giảm mạnh.]

 

Thưởng Nam còn chưa kịp trả lời 14 thì đã thấy Giang Lâm chạy ra từ cầu thang.

 

Khuôn mặt hắn tràn đầy lo lắng, đắp chiếc chăn lông lên vai Đồng Hỉ: “Không sao chứ? Tôi nghe thấy tiếng rơi xuống nước từ trên lầu, nhìn xuống thì thấy hai người.”

 

Sự lo lắng của hắn thể hiện quá mức, nếu là Giang Lâm trước đây, chắc chắn hắn có thể diễn cảnh này rất chân thực. Nhưng bây giờ, đừng nói Thưởng Nam, ngay cả Đồng Hỉ cũng nhận ra sự giả tạo từ biểu cảm của hắn.

 

Đồng Hỉ kéo chiếc chăn khỏi vai mình, trả lại cho Giang Lâm: “Không cần.” Hai mươi phút trước cậu ta vừa đánh nhau với Giang Lâm, nên không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả vẻ mặt cợt nhả cậu ta cũng không giả bộ nổi, tốt nhất Giang Lâm cũng đừng giả bộ, trông thật ghê tởm.

 

Cậu ta nghi ngờ chậu hoa kia chính là do Giang Lâm ném xuống vì oán hận mình và Thưởng Nam, muốn dùng nó để giết cả hai.

 

Giang Lâm không hề cảm thấy khó xử, nên mặt mũi hắn cũng không biểu lộ gì: “Chúng ta chỉ có chút mâu thuẫn trong lúc chung sống, không phải thù sâu oán nặng gì, đúng không?”

 

Thưởng Nam vỗ vai Đồng Hỉ: “Cậu mau lên lầu thay quần áo đi, tôi ở đây chờ.”

 

Đồng Hỉ đứng dậy, nước từ quần áo thấm ra chảy ròng ròng xuống đất.

 

Giang Lâm không đi theo, chỉ đứng đó  nhìn bóng lưng của Đồng Hỉ.

 

Thực tế thì điều khiến hắn không hiểu nhất là tại sao chậu hoa lại không rơi trúng Thưởng Nam, Đồng Hỉ cũng không bị thương. Dù sao thì cũng nên trúng một người nhưng cả hai đều không sao. Hắn nghĩ đến bóng dáng Giang Tức mà mình vừa thấy thoáng qua lúc nãy, lẽ nào thật sự là Giang Tức…

 

Bàn tay Giang Lâm buông thõng siết chặt thành nắm đấm, máu trong cơ thể như đông cứng lại. Hắn tin rằng trên đời có chuyện nghịch thiên cải mệnh, vì chính hắn đã từng được hưởng lợi từ điều đó. Nhưng ma quỷ… hắn không tin.

 

Giang Tức đã chết nhiều năm rồi, nếu thật sự thành quỷ, có lẽ sớm đã đến tìm hắn báo thù, cần gì phải đợi đến bây giờ.

 

Ánh mắt của Thưởng Nam từ từ rời khỏi nắm đấm siết chặt của Giang Lâm, cậu  chỉ vào chậu hoa vỡ trên đất, nói: “Chậu hoa này nhìn quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi.”

 

“Đàn anh, anh nghĩ chậu hoa này rơi từ nhà nào xuống vậy?”

 

“Vứt đồ từ trên cao xuống… tính là giết người?”

 

Giọng Thưởng Nam mềm mỏng nhưng lạnh lẽo, mỗi câu đều mang ý ám chỉ.

 

Giang Lâm lại làm như không nghe thấy: “Cậu nói gì?”

 

Thưởng Nam yên lặng nhìn Giang Lâm vài giây, rồi khẽ cười: “Không có gì, ý tôi là…nguy hiểm thật.”

 

“Ừ, nguy hiểm thật.” Giang Lâm phụ họa.

 

Vài phút sau Đồng Hỉ vội vàng chạy ra từ tòa nhà, mang theo một chiếc cặp sách mới. Tất cả sách vở của cậu ta đều đã nát bét vì ngâm nước, vừa chạy vừa mặc áo khoác, cậu ta còn không quên lớn tiếng chửi rủa không khí trên đầu:

 

“Đậu má! Lát nữa tôi báo cảnh sát luôn!”

 

“Ném chậu hoa? Sao không nhảy mẹ mày xuống luôn đi?”

 

Đồng Hỉ không dám chắc chắn Giang Lâm là thủ phạm, vì cậu ta nghĩ Giang Lâm không dám làm vậy. Hành động này chẳng khác nào cố ý giết người – chậu hoa lớn như thế rơi xuống đầu, hoặc chết, hoặc chết thảm.

 

Bỏ mặc Giang Lâm, Thưởng Nam và Đồng Hỉ tiếp tục chạy về phía trường học. Sắp muộn rồi.

 

Vừa chạy Đồng Hỉ vừa thở hồng hộc lấy điện thoại ra: “Tôi báo cảnh sát luôn.”

 

“Không cần báo đâu, chính là Giang Lâm làm.”

 

“Sao cậu biết?!”

 

“Vừa nãy cậu lên lầu thay quần áo, tôi nói chuyện với anh ta, quan sát mà ra.” Gió lạnh như dao cứa vào mặt, mỗi khi mở miệng nói chuyện gió lại luồn vào họng  khiến họng đau như bị cắt.

 

“Nếu không phải, chậu hoa lớn thế, chẳng lẽ do gió thổi xuống? Lúc nãy có gió đâu…” Thưởng Nam dừng lại nghỉ bên một gốc cây, rồi tiếp tục chạy về phía trước.

 

Đồng Hỉ nghĩ ngợi một chút, thấy Thưởng Nam nói đúng: “Vậy thì càng phải báo cảnh sát.”

 

Thưởng Nam ngăn cậu ta lại: “Không cần, g**t ch*t anh ta mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta. Nếu anh ta rời khỏi tầm mắt thì không tiện lắm.”

 

Đồng Hỉ tò mò: “Sao chúng ta g**t ch*t anh ta được? Như thế chẳng phải phạm pháp à?”

 

“Không phải giết người!” Thưởng Nam vừa chạy tới đau tim: “Để anh ta ở gần, chúng ta dễ quan sát trạng thái của anh ta, cũng tiện cho Giang Tức lấy lại những gì thuộc về mình. Khi Giang Tức lấy hết, nói không chừng Giang Lâm sẽ không còn sống nổi.”

 

Đi theo trình tự quá rườm rà, cuối cùng có lẽ cũng không đạt được kết quả mong muốn. Thưởng Nam nghĩ, tốt hơn là để Đồng Hỉ tập trung toàn bộ sức lực vào việc học.

 

[14: Điểm hắc hóa -10.]

 

Chạy đến cổng trường, đầu óc Thưởng Nam như bị xé toạc, tiếng thúc giục của bảo vệ cùng thông báo của 14 khiến cậu cảm thấy đầu mình như nồi cháo sôi sùng sục.

 

---

 

Giang Lâm nhặt chiếc chăn ướt dưới đất lên, lòng ngổn ngang trăm mối.

 

Vừa nãy ở nhà, hắn gọi điện cho Lý Lan. Người phụ nữ vốn dĩ thanh lịch điềm tĩnh lần đầu tiên nổi giận với hắn, thậm chí còn mắng hắn là đồ ngu.

 

Lý Lan yêu cầu hắn lập tức xuống nhà quan tâm đến Thưởng Nam và Đồng Hỉ, chất vấn tại sao hắn lại hành động thiếu suy nghĩ, trách móc hắn tự ý làm càn, tự cho là thông minh mà thật ra ngu xuẩn không thể tả. Cuối cùng, Lý Lan thở dài nói: “Không có Giang Tức, con thật sự chẳng là gì cả.”

 

Hắn nhìn ra mặt hồ trắng mờ mịt, lòng tràn ngập hoang mang và chán chường. Hắn biết, đây tuyệt đối không phải là cảm xúc mà Giang Tức sẽ có, bởi Giang Tức luôn biết rõ mình muốn gì.

 

Chiều nay vào lúc hai giờ, hắn còn phải tham gia buổi họp giải đáp thắc mắc ở trường cấp ba số 16. Nghĩ đến đây, tâm trạng Giang Lâm trở nên tốt hơn. Giang Tức có giỏi đến mấy thì sao, giỏi đến mấy cũng đã chết rồi, giỏi đến mấy cũng chỉ có thể trở thành bệ đỡ cho hắn mà thôi.

 

Giang Lâm quay người định trở lại lầu trên, bên ngoài thực sự quá lạnh. Nhưng vừa mới xoay người, chân chưa đứng vững, hắn đã suýt đụng phải người phía sau.

 

Ngũ quan của hai khuôn mặt có thể hoàn toàn trùng hợp với nhau, người trước bình tĩnh, người sau hoảng sợ.

 

Giang Tức từ từ nhếch môi, bất ngờ đưa tay bóp cổ Giang Lâm, dễ dàng ấn hắn xuống xoay một vòng. Mặt hồ phẳng lặng như ánh mắt Giang Tức nhanh chóng nuốt trọn đầu của Giang Lâm.

 

Nước bắn tung tóe, Giang Lâm kịch liệt vùng vẫy, móng tay cào vào cánh tay Giang Tức nhưng không để lại được một vết hằn nào. Cổ của hắn lại nhanh chóng sưng đỏ vì thiếu oxy.

 

Ngay khoảnh khắc sắp nghẹt thở, Giang Lâm bị kéo ra khỏi mặt nước. Nước hồ lạnh như băng trút xuống từ đầu, mặt, cằm hắn, nhỏ giọt xuống mặt hồ tựa những mảnh kính vỡ. Trong làn nước, hắn nhìn thấy bóng mình và bóng Giang Tức. Gương mặt tái nhợt của Giang Tức như ma quỷ hiện lên ngay sau lưng hắn.

 

Hắn chưa kịp nghĩ thêm, lại bị ấn xuống nước một lần nữa. Trong làn nước, mắt hắn mở to thấy rõ rong rêu và những hạt bụi trôi nổi, dòng nước xộc vào mũi và âm vang lên bên tai rất rõ ràng.

 

Trước khi ngạt thở lần nữa, hắn lại bị kéo ra khỏi nước.

Lặp đi lặp lại hai lần, Giang Lâm đã suy yếu vô cùng. Nhưng Giang Tức vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục ấn hắn xuống nước.

 

Bàn tay Giang Lâm từ từ rời khỏi cánh tay của Giang Tức, buông thõng chạm xuống đất. Hắn như một tảng thịt bị ấn xuống nước, rồi lại bị kéo lên, rồi lại ấn xuống nước.

 

Cuối cùng Giang Tức quăng hắn xuống đất, Giang Lâm thoi thóp, còn Giang Tức thì ngồi xổm bên bờ hồ chậm rãi rửa tay. Cậu ta nhìn bầu trời vừa sáng lên, ngoảnh đầu nhìn Giang Lâm:“Anh họ, lâu rồi không gặp.”

 

Giang Lâm không còn sức để đáp lại, hắn đã ngất lịm.

 

...

 

Cuối cùng là một nhóm ông cụ hẹn nhau ra quảng trường tập thái cực quyền phát hiện ra Giang Lâm, gọi hắn tỉnh lại. Hắn thất thần bước về nhà, đến chiếc chăn trên đất cũng quên nhặt.

 

.

 

Lớp của Thưởng Nam hôm nay có một cô bạn sinh nhật tròn 18 tuổi, đây là lớp học lại, nên đa số đều đã trưởng thành.

 

Thưởng Nam đã tổ chức lễ trưởng thành từ kỳ nghỉ hè.

 

Mẹ của cô gái mang đến một chiếc bánh kem hai tầng vị việt quất siêu to cùng mấy túi lớn đồ ăn vặt, nói cả lớp cùng ăn. Vì vậy mà buổi trưa không ai đi ăn ở căng-tin mà nhao nhao muốn tổ chức sinh nhật cho cô bạn.

 

Cô gái có sinh nhật tên là Tạ Viện, cô được mọi người vây ở giữa trêu ghẹo đội mũ rồi ước nguyện. Đôi mắt Tạ Viện đỏ lên, vì lớp học lại không giống học sinh cấp ba, họ đến từ khắp nơi, vài tháng trước còn là những người xa lạ. Bây giờ mọi người nhiệt tình tổ chức sinh nhật cho cô, khiến cuộc sống học lại khô khan trở nên bớt khắc nghiệt hơn.

 

Tạ Viện khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng ước:
“Hy vọng tất cả chúng ta đều có thể thi đỗ vào ngôi trường đại học lý tưởng của mình.”

 

“Đáng ghét! Nói ra rồi là không linh nữa đâu!” Đồng Hỉ mặt mũi bầm dập hét lên. Sáng nay cậu ta vừa đánh nhau với Giang Lâm, giờ đây vết thương trên mặt đã hiện rõ.

 

Tạ Viện thầm ước lại một lần nữa trong lòng.

 

Tiếp theo, mọi người cùng thổi nến và cắt bánh. Ai nấy đều rất nhiệt tình, Thưởng Nam cũng vừa cầm tập đề vừa lớn tiếng nói “chúc mừng sinh nhật.” Tạ Viện xấu hổ liếc nhìn Thưởng Nam một cái, Thưởng Nam đang cầm tập đề trên tay bỗng khựng lại, ánh mắt né đi đầy ngượng ngùng.

 

Đồng Hỉ không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc: “Ánh mắt đó, có gì đó không đúng lắm nha.”

 

Thưởng Nam mở rộng tờ đề bài, đặt phẳng trên bàn: “Chuyện người khác, có vẻ cậu không hề chậm chạp chút nào nhỉ.”

 

Tạ Viện cắt bánh, nhờ người mang hai phần đến chỗ Thưởng Nam và Đồng Hỉ. Phần bánh của Thưởng Nam lớn hơn phần của Đồng Hỉ đến hai lần, người mù cũng có thể nhìn ra.

 

“Tôi nói rồi mà,” Đồng Hỉ cúi đầu cắn một miếng bánh, cười khẩy: “Tối nay về tôi sẽ kể với Giang Tức, trừ phi lát nữa cậu mua cho tôi một phần thịt bò kho ở căn tin.”

 

“Hai phần cũng được.” Thưởng Nam đáp, nhưng thật ra không cần Đồng Hỉ phải kể với Giang Tức, vì Giang Tức đang ở ngay bên cạnh, chắc chắn đã nghe thấy tất cả.

 

“Tôi đi tìm Giang Tức.” Thưởng Nam cầm phần bánh của mình, định đi ra cửa sau.

 

Đồng Hỉ: “Hả? Giang Tức ở trường à?”
___

 

Cùng tầng có mấy phòng học bỏ trống, thường được dùng để cất giữ bàn ghế thừa. Các cửa sổ đều đóng kín, rèm che cũng được kéo hết.

 

Thưởng Nam chọn căn phòng nhỏ nhất, cũ kỹ nhất. Phòng này không có lắp camera, đèn và điều hòa đều hỏng, hoàn toàn bị biến thành kho chứa đồ.

 

Vừa khóa trái cửa, xoay người lại, Thưởng Nam đã nhìn thấy Giang Tức.

 

“Bánh kem, loại cậu thích.” Thưởng Nam đưa phần bánh cho Giang Tức. Cậu không thích ăn ngọt, nhưng Giang Tức lại rất mê.

 

Giang Tức cúi xuống cắn một miếng bánh ngay trên tay Thưởng Nam, lớp kem ngọt dịu mà không ngấy. Khi Tạ Viện cắt phần bánh này cho Thưởng Nam, cô đã thay đổi góc cắt nhiều lần để lấy ra phần có nhiều trái cây và kem nhất, cũng là phần to nhất.

 

“Ngon không?” Thưởng Nam hỏi.
Giang Tức gật đầu.

 

Sắc mặt Giang Tức đã khá hơn nhiều so với trước, quầng thâm dưới mắt biến mất, môi có chút sắc hồng, thậm chí đôi mắt cũng long lanh hơn. Nhìn trạng thái của đối phương, Thưởng Nam nghĩ bụng, chắc hẳn tình trạng của Giang Lâm lại tệ đi vài phần.

 

“Tôi thấy cô ấy cắt bánh cho cậu,” Giang Tức nuốt lớp kem trong miệng, khẽ l**m khóe môi, giọng nói thì thầm:“Thật mong tất cả bọn họ đều chết đi.”

 

“Cậu vừa nói gì?” Thưởng Nam không nghe rõ.

 

Giang Tức nghiêng đầu, nở nụ cười ngây thơ: “Tôi nói, bánh kem ngon.”

 

Mặc dù Giang Tức ôm hy vọng “tươi đẹp” như vậy, nhưng cậu ta là ác linh, ác niệm của cậu ta chỉ có thể mạnh mẽ hơn con người. Cậu ta thích Thưởng Nam, đương nhiên sẽ ước sao cho tất cả những người theo đuổi Thưởng Nam đều chết đi.

 

Nhưng Giang Tức biết điều đó không thể xảy ra, bởi vì người cậu ta thích là Thưởng Nam. Sau này... người theo đuổi và thầm mến Thưởng Nam sẽ ngày càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều hơn nữa...
Nhưng chỉ cần Thưởng Nam yêu Giang Tức, chỉ yêu Giang Tức thôi, thì dù có bao nhiêu người theo đuổi cũng chẳng thành vấn đề.

 

Giang Tức ngậm một miếng bánh kem rồi hôn Thưởng Nam.

 

Thưởng Nam ghét đồ ngọt nhất, lúc lớp kem được đẩy vào khoang miệng, cậu theo phản xạ nhăn mày. Nhưng Giang Tức giữ chặt cằm cậu, buộc cậu ngẩng đầu lên, lớp kem tan chảy không ngừng trôi xuống cổ họng.

 

“Cậu không thích kem.” Giang Tức áp sát, ngửi mùi kem còn vương trên môi Thưởng Nam: “Để tôi giúp cậu làm sạch, ghét vị ngọt này đúng không?”

 

Vòng tấn công tiếp theo của Giang Tức lại bắt đầu.

 

Lúc chết cậu ta và Thưởng Nam gần như bằng tuổi, nhiều năm sau bị giam cầm trong căn nhà đó, thời gian đối với cậu ta như ngừng trôi. Cậu ta ở trong căn nhà kia ngắm gió, ngắm mưa, ngắm tuyết. Dù sao thì cậu cũng đã quen với việc cô độc, cậu ta thích Thưởng Nam đến phát điên, thích cả những giọt nước mắt mà cậu rơi vì mình, thích sự điềm tĩnh của cậu, và cả đôi lúc độc miệng, lạnh lùng.

 

Nhiệt huyết của một thiếu niên, lòng tham và ác ý của một ác linh, Giang Tức đều sở hữu.

 

Vì thế, Thưởng Nam hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.

 

Thưởng Nam ở lại phòng học nhỏ đó cho đến giờ vào lớp, đợi đến khi đôi môi bớt sưng.

 

Tiện thể, cậu cũng cùng Giang Tức ăn hết cả miếng bánh kem.

 

Giang Tức kể chuyện sáng nay với Thưởng Nam. Cậu thoáng sững sờ: “Cậu có thể hành động độc lập rồi sao?”

 

“Bỗng nhiên lại có thể.” Giang Tức nói, “Nhưng tôi vẫn chưa giết anh ta. Anh họ là một kẻ rất ngu ngốc, tôi không trách anh ta, vì anh ta vốn ngu. Chính vì vậy mà dì ghét anh ta, điều khiển anh ta, rồi nhét toàn bộ những thứ thuộc về tôi vào cơ thể anh ta.”

 

“Ba mẹ ruột, làm sao có thể chấp nhận đứa con của mình hoàn toàn biến thành một người khác?” Giang Tức l**m sạch lớp kem trên chiếc nĩa:“Tôi dìm anh ta xuống nước, chỉ để giúp cậu xả giận thôi.”

 

Cậu ta không biết lý do thực sự mà Giang Lâm dùng chậu hoa tấn công Thưởng Nam.

 

Thưởng Nam nằm gục trên bàn, đẩy đĩa còn chút kem về phía Giang Tức: “Cũng đúng. Nhưng anh họ cậu thực sự đáng ghét, cứ tùy tiện động vào đồ của người khác.”

 

“Đúng vậy, không chỉ chúng ta không thích anh ta, mà ngay cả dì cũng ghét anh ta.” Giang Tức từ tốn l**m sạch đĩa, mép môi vẫn còn dính kem:“Tôi có thể hôn cậu thêm lần nữa không?”

 

“Lát nữa chúng ta còn phải tham gia buổi giải đáp của Giang Lâm, thôi đi.” Thưởng Nam kiên quyết từ chối. Giang Tức chẳng biết kiềm chế, đến mức đầu lưỡi Thưởng Nam giờ vẫn còn tê cứng.

 

Khi trở về lớp với chiếc móc treo lông xù, Đồng Hỉ vừa hoàn thành xong một bài thi. Nhìn thấy Thưởng Nam, cậu ta nói: “Cả trưa không thấy cậu đâu. Tiếc thật, tôi ăn cơm rồi.”

 

Thưởng Nam ngồi xuống: “Tôi không đói.”

 

“Giang Tức đâu? Cậu tìm thấy cậu ta ở đâu vậy?” Sự lạnh lùng của Đồng Hỉ chỉ kéo dài được vài giây trước khi cậu không kìm nổi nữa.

 

Thưởng Nam đặt chiếc móc treo lên bàn.

 

Đồng Hỉ lặng người, nhìn móc treo rồi nhìn Thưởng Nam: “Tôi mười tám tuổi, không phải tám tuổi, cũng không phải tám tháng.”

 

“Không lừa cậu.”

 

Biểu cảm của Thưởng Nam không giống như đang đùa, Đồng Hỉ im lặng hồi lâu, lại nhìn chiếc móc treo thủ công lỗi thời, ánh mắt đầy kính trọng. Cậu nhẹ nhàng nâng chiếc móc treo, đặt ngay ngắn trước bài thi: “Tôi phải bái một lạy.” Giang Lâm lợi hại như vậy, nếu tất cả đều là công lao của Giang Tức, thì người thực sự lợi hại chính là Giang Tức – cậu ta mới học sinh xuất sắc.

 

Nghê Đình không biết họ đang thì thầm chuyện gì, cô đặt hộp cơm lên trên bàn Thưởng Nam, nói nhỏ: “Đồng Hỉ mang cho cậu đấy.”

 

Đồng Hỉ: “Không phải tôi mang, cậu nói bậy, tôi kiện cậu đấy.”

 

Nghê Đình chẳng sợ gì: “Còn thêm một cái đùi gà nữa.”

 

Đồng Hỉ: “…”

 

“Cảm ơn nhé, Hỉ ơi.” Thưởng Nam cầm hộp cơm, đến căng-tin tầng này để ăn.

 

Căng-tin thực ra là một phòng học cải tạo lại, có vài chục chiếc bàn dài, tiện cho học sinh ăn ngay tại tòa nhà mà không khiến phòng học nồng nặc mùi thức ăn. Ngoài bàn ghế, còn có vài chiếc lò vi sóng, một số học sinh tự mang cơm đến ăn.

 

Khi Thưởng Nam vào căng-tin, vẫn còn không ít người vừa ăn vừa làm bài.

 

Mùa đông, đồ ăn nguội rất nhanh. Thưởng Nam mở hộp cơm, cho vào lò vi sóng hâm lại. Lúc chờ cậu nhận được một bức thư tình và một đĩa rau trộn.

 

“Cảm ơn.”

 

“Không có gì, tôi chỉ muốn cậu biết tâm ý của tôi thôi. Tôi cũng học lại, chúc cậu đỗ trường đại học mà mình mong muốn.”

 

Nhìn bóng lưng chàng trai rời đi, Thưởng Nam nhét thư tình vào túi đồng phục. May mà Giang Tức không có ở đây.

 

Giang Tức còn nhỏ, kinh nghiệm sống chẳng bao nhiêu, nhưng ghen tuông thì chẳng thiếu chút nào. Những chuyện to hay nhỏ, cậu ta đều tìm cách chen vào mà ghen.

 

Một miếng bánh kem thôi cũng đủ để cậu ta lẩm bẩm mãi không dứt. Nếu thấy bức thư tình này, không biết sẽ thế nào nữa?

 

[14: Hẹn hò với quái vật, giờ thì phiền phức chưa?]

 

[14: Tiện thể cho cậu biết, thứ của Giang Tức đã lấy lại được một nửa. Có khả năng không lâu nữa, cậu sẽ gặp dì của Giang Tức.]

 

Thưởng Nam vừa ăn vừa không đổi sắc mặt: “Gặp làm gì?”

 

[14: Biết đâu, chìa khóa để xóa sạch giá trị hắc hóa cuối cùng lại nằm trên người bà ta. Dù sao thì Giang Tức từng coi bà ta là người thân duy nhất. Con người gần như luôn tin tưởng mù quáng với người thân thiết nhất.]

 

[14: Hơn nữa, sáng nay Giang Lâm vừa đánh nhau với Đồng Hỉ, nhưng lại đột ngột thay đổi thái độ, xuống tầng mang chăn cho cậu ấy. Tôi nghĩ, có lẽ dì của Giang Tức đã chỉ dạy Giang Lâm.]

 

Thưởng Nam ăn chậm lại: “Mi nói xem, bà ấy thực sự yêu Giang Lâm hay chỉ giả vờ yêu?”

 

[14: Không biết nữa, các bà mẹ loài người của các cậu thường như thế. Một mặt tận tâm tận lực vì con cái, mặt khác lại chê bai không ngớt.]

 

Hộp cơm không lớn lắm, Thưởng Nam ăn hết một bát cơm và thức ăn, sau đó lau bàn sạch sẽ và vứt rác vào thùng rác.Trên đường, cậu gặp bạn cùng lớp, rồi cả hai cùng nhau quay về lớp học.

 

Thưởng Nam dự định sau khi trở lại lớp, sẽ tìm cơ hội để nhét lá thư tình cho Đồng Hỉ. Dù sao, Giang Tức cũng chẳng bao giờ quan tâm đến Đồng Hỉ nhiều như vậy.

 

Vị trí của Thưởng Nam và Đồng Hỉ ở dãy cuối cùng của lớp. Vừa bước vào, Thưởng Nam đã thấy Đồng Hỉ đang cúi đầu viết bài chăm chú, mồ hôi chảy đầy trán, hai chân không ngừng dẫm xuống sàn.

 

Tiến lại gần, Thưởng Nam mới phát hiện ra vì sao Đồng Hỉ lại có dáng vẻ như vậy. Một cái móc treo được đặt phía trước tờ đề bài của Đồng Hỉ, còn bị một chồng sách che khuất. Ngón tay của Giang Tức thỉnh thoảng thò ra từ móc treo, chỉ trỏ lên bài tập.

 

Nghe thấy tiếng ghế dịch chuyển, Đồng Hỉ quay đầu lại, vui mừng ra mặt: "Cuối cùng cậu cũng về rồi à?”

 

Lời vừa dứt, Đồng Hỉ nhận ngay một cái tát không nặng không nhẹ từ Giang Tức.

 

Đồng Hỉ: "…" Cái trường đại học Thủ đô này, ai thích học thì học đi!

 

Cậu ta mạnh dạn cầm lấy cái móc treo nhét vào túi áo của Thưởng Nam, miệng cười khổ nói: "Tôi thừa nhận, Giang Tức giúp ích rất nhiều cho việc học của tôi, nhưng cậu ta thật sự quá hung dữ!"

 

Thưởng Nam từ tốn lôi ra một cuốn bài tập: "Chính cậu là người tự giành lấy cái móc treo."

 

"Dù là vậy, cậu có thể bảo cậu ta nhẹ nhàng một chút được không?”

 

"Muốn ác quỷ dịu dàng với cậu?" Thưởng Nam nhướng mày, rõ ràng là đang kiểu không gặp khổ thì không biết. Thật ra cậu cũng biết mình đang như vậy, bởi vì vừa nãy khi bị Giang Tức cắn môi, cậu cũng hy vọng cậu ta có thể dịu dàng hơn một chút.

 

"...Chẳng phải cậu ta đối với cậu rất dịu dàng sao?" Đồng Hỉ lau mồ hôi trên mặt. Trong phòng có hệ thống sưởi, cộng thêm việc bị Giang Tức giám sát làm bài tập, cậu ta phải gồng mình mà làm bài. Cuối cùng cũng được thở một chút, cậu uống cạn một cốc nước lớn:"Cũng đúng, hai người yêu nhau, tất nhiên cậu ta phải dịu dàng rồi."

 

Thưởng Nam nghe lời của Đồng Hỉ, nụ cười trên mặt chưa kịp duy trì đã cứng đờ.

 

Cậu từ từ cúi đầu, nhìn túi áo bên phải của bộ đồng phục. Lúc trước hình như cậu đã tiện tay nhét lá thư tình vào túi này. Vừa rồi… Đồng Hỉ nhét cái móc treo vào túi này thì phải?

 

Thưởng Nam cố làm ra vẻ bình tĩnh, thò tay vào túi áo lấy ra cái móc treo.

 

"…"

 

Sau đó, lại rút ra một lá thư tình.

 

Thưởng Nam nhìn lá thư tình trong tay—rõ ràng đã bị mở ra.

Bình Luận (0)
Comment