Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 73

Đây là lần đầu tiên Thưởng Nam cảm nhận được hơi thở ấm áp của Giang Tức. Trước đây, không chỉ cơ thể anh lạnh như băng, mà thậm chí còn không có lấy một chút hơi thở. Nhưng bây giờ… mọi thứ đã trọn vẹn, ngay cả đôi mắt cũng khác trước. Đó là màu hổ phách nhạt đặc trưng của Giang Tức, những hoa văn tinh xảo khắc sâu trong đồng tử, rõ ràng đến mức Thưởng Nam có thể nhìn thấy từng đường nét.

 

Bên ngoài phòng.

 

Trong đầu Đồng Hỉ giờ đây đã rối tung lên như những cuộn len bị mèo cào tung, rối bời đến mức chẳng thể tìm ra đâu là đầu, đâu là cuối.

 

Nghê Đình nhìn đề mục trên vở vừa viết bài vừa suy nghĩ, lại vừa nói chuyện:"Đàn anh Giang Tức cũng rất giỏi, đến lúc đó cậu có thể hỏi anh ấy.”

 

Chuyện này thì không cần Nghê Đình nhắc, nhưng trước đây chẳng phải tất cả đều nói về Giang Lâm sao? Sao bỗng nhiên lại chuyển sang Giang Tức rồi?

 

Đồng Hỉ nhớ đến lúc Nghê Đình đến, cô nói Giang Lâm gặp tai nạn xe. Liên kết hai chuyện này lại, cậu ta lập tức suy đoán:Chẳng lẽ chiếc xe đã nghiền những thứ thuộc về Giang Tức trong cơ thể Giang Lâm ra rồi khiến chúng trở về với Giang Tức?

 

Đồng Hỉ cảm thấy logic này rất hợp lý, chắc chắn ta cậu lại đoán đúng rồi.

 

"Anh ấy và Thưởng Nam yêu nhau bao lâu rồi?" Nghê Đình tò mò liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt:"Sao trông Thưởng Nam như sắp khóc vậy?”

 

"Chắc cũng chưa lâu lắm… Ờm, thật ra tôi cũng không biết. Lúc tôi biết thì họ đã hôn nhau rồi." Đồng Hỉ trả lời thẳng xong, rồi sực nhớ người mình đang trò chuyện là Nghê Đình, mặt lập tức đỏ bừng:"Tôi đi rót nước cho cậu."

 

Vừa xoay người đi rót nước, Đồng Hỉ liền quên mất câu hỏi thứ hai. Cậu ta kích động đến mức suýt đổ cả nước sôi lên mu bàn tay. Không phải vì cậu ta là người chính trực ghét ác như thù, mà đơn giản là cậu ta không thể chịu được việc Giang Lâm đội lên gương mặt của Giang Tức, sử dụng tài năng của anh, rồi sống cuộc đời lẽ ra phải thuộc về anh ấy.

 

Khi Đồng Hỉ bưng cốc nước từ bếp đi ra, Thưởng Nam và Giang Tức cũng vừa xuất hiện. Thực ra, lúc này cậu ta rất muốn hỏi một chuyện: Nếu bây giờ Giang Tức đã trở lại bình thường, vậy anh ấy còn có thể tháo đầu mình xuống để hù dọa người khác không? Đối với Đồng Hỉ, câu trả lời này vô cùng quan trọng.

 

"Lát nữa đi ăn tối chung đi, gần đây có một quán lẩu mới mở, được nhiều blogger weibo khen lắm." Nghê Đình hào hứng nói, "Tôi còn hỏi dì giúp việc nhà mình, cô ấy bảo thực ra quán đó đã mở từ lâu rồi, nước lẩu ngon lắm.”

 

Thưởng Nam vốn cũng định ra ngoài, nên gật đầu đồng ý:"Được thôi, nhưng trước đó bọn tôi phải ghé qua trung tâm thương mại một chuyến. Tôi và Đồng Hỉ không có đủ quần áo mùa đông, lúc sang đây mang theo chẳng được bao nhiêu."

 

"Hay quá! Tôi thích nhất là chọn quần áo cho người khác!"

 

Thưởng Nam nằm bò lên bàn, nghiêng đầu nhìn Giang Tức, khẽ nói:"Chút nữa chọn một chiếc điện thoại anh thích đi, em trả tiền."

 

Mặt trời dần lặn.

 

Mấy người ríu rít chuẩn bị ra ngoài, mà chủ yếu là Đồng Hỉ. Cậu ta xem đây như buổi hẹn hò đầu tiên giữa mình và Nghê Đình, nên thử hết tất cả áo khoác mà mình có.

 

Thưởng Nam ngồi trên giường, giúp cậu ta đưa ra ý kiến:"Có ba cái thôi mà sao cậu thử mãi không xong vậy?"

 

Giang Tức chỉ vào chiếc áo đen:"Cái này trông ổn hơn, không kén người mặc."

 

Nụ cười của Đồng Hỉ cứng lại:"Giang Tức, anh thật sự giỏi ăn nói đấy nhỉ."

 

Thưởng Nam tiện tay ném chiếc áo lông vũ màu trắng của Đồng Hỉ cho Giang Tức:“Anh mặc cái này đi.”

 

Giang Tức vẫn đang mặc chiếc áo len trắng của Thưởng Nam. Tay áo hơi ngắn vì dáng người anh cao vai thì rộng. Nếu mặc đồ của Đồng Hỉ thì sẽ vừa vặn hơn.

 

“Đừng để dầu lẩu dính lên đó đấy.” Đồng Hỉ không nhịn được mà nhắc nhở. Nhưng vừa nói xong, vẻ mặt cậu ta lại trở nên đầy bí ẩn:“Này, Giang Tức, hoa khôi lớp vừa gọi anh là ‘đàn anh’ đấy. Cô ấy còn nói anh được tuyển thẳng vào Đại học Thủ đô. Tôi nghĩ mãi rồi, có khi nào là vì Giang Lâm gặp tai nạn xe nên thế giới bị bóp méo mới trở về bình thường không?”

 

Thưởng Nam vừa quấn khăn quanh cổ vừa nói:“Chắc là vậy rồi.”

 

“Vậy thì giờ Giang Lâm không phát điên mới lạ?” Đồng Hỉ vui vẻ hả hê khi người ta gặp hoạ.

 

“Phát điên hay không…” Thưởng Nam liếc nhìn Giang Tức, “Cũng còn phải xem anh ta có giữ được mạng và đôi chân của mình không đã.”

 

Núi còn chẳng còn nữa, thì đừng mong có củi mà đốt.

 

“Chuyện này đúng là kỳ lạ. Mẹ anh ta lại đẩy anh ta xuống xe cơ đấy. Dù mẹ tôi có mắng tôi vô dụng thế nào thì cũng đâu có chém tôi ra chỉ vì tôi vô dụng đâu.” Đồng Hỉ cảm thán, rồi hỏi luôn:“Đi được chưa? Tôi hơi đói rồi, có thể ăn trước không?”

 

Cuối cùng, cả nhóm quyết định đi ăn trước.

 

Bốn người—một cặp tình nhân, một đôi còn đang trong giai đoạn mập mờ.

 

Thưởng Nam ngồi cạnh Giang Tức, còn Đồng Hỉ ngồi cạnh Nghê Đình.

 

Thưởng Nam và Giang Tức vốn không phải kiểu người nói nhiều, trong nhóm này, Đồng Hỉ là người hoạt ngôn nhất. Khi gọi món, cậu ta ôm chặt điện thoại, nhấn mạnh từng chi tiết nhỏ nhất. Đây cũng là công dụng lớn nhất của cậu ta.

 

Có lẽ vì “người yêu trong mắt hóa Tây Thi,” nên ánh mắt Nghê Đình nhìn Đồng Hỉ lúc nào cũng sáng lấp lánh.

 

Có Nghê Đình ở đây, Giang Tức cư xử cũng thu mình hơn bình thường. Anh nhúng thịt bò vào nước lẩu, nhưng vẫn nhất quyết chấm với nước sốt ngọt. Nghê Đình nhìn mà ngạc nhiên:“Lần đầu tiên em thấy có người ăn lẩu chấm mật ong đấy…”

 

Dù vậy, cô chỉ cảm thán một câu rồi lại quay sang trò chuyện với Đồng Hỉ.

 

Thưởng Nam gắp mấy lát thịt sống bỏ vào bát của Giang Tức:“Ăn đi, nhóc quỷ.”

 

Giang Tức liếc nhìn Thưởng Nam một cái, không nói gì, chỉ im lặng gắp miếng thịt lên, nhúng một lớp mật ong rồi mới đưa vào miệng. Sau khi nuốt xuống, anh mới lên tiếng: “Em cũng có thể gọi anh là ‘đàn anh’.”

 

Không khí trong quán lẩu ấm áp, hơi nóng trắng mịt mù bốc lên từ các bàn ăn. Khuôn mặt Thưởng Nam bị hơi nước hun đỏ, nụ cười lộ ra hàm răng trắng như viên ngọc trai ẩn trong vỏ sò.

 

“Anh thích ứng nhanh ghê nhỉ, mà cũng biết mơ mộng ghê.”

 

“Nhưng anh vốn là đàn anh của em mà.”

 

Thưởng Nam giả vờ không nghe thấy, chỉ tiếp tục gắp thêm một miếng thịt cho Giang Tức:“Ăn đi, chúng ta cố gắng đi trung tâm thương mại sớm một chút.”

 

---

 

Tại trung tâm thương mại

 

Giang Tức rất thẳng thắn. Anh nói rằng mình chưa bao giờ đến một nơi như thế này, nhưng khí chất của anh quá nổi bật, đến mức nhân viên bán hàng dù nghe thấy vẫn không tin là thật.

 

Trong cửa hàng điện thoại chính hãng, ngoài nhân viên ra thì chỉ có Thưởng Nam và Giang Tức. Đồng Hỉ và Nghê Đình đã chạy lên tầng trên xem quần áo.

 

Giang Tức nhìn mãi mà vẫn chưa chọn được, Thưởng Nam tưởng anh không thích, nhưng rồi nghe anh nói:“Đắt quá.”

 

Thưởng Nam cụp mắt nhìn vào tủ kính, dùng ngón tay chỉ vào mặt kính:“Lấy cái này đi.”

 

Nhân viên bán hàng lập tức đeo găng tay, lấy điện thoại ra:“Đây là máy trưng bày. Nếu quý khách quyết định mua, tôi sẽ vào kho lấy một chiếc cho.”

 

Cô mở từng tính năng lên để trình bày với Thưởng Nam, kiểm tra cả âm thanh và độ rõ nét của màn hình.

 

“Mặc dù dòng này không thiên về chụp ảnh, nhưng camera cũng rất ổn…” Nói rồi cô mở ứng dụng máy ảnh, “Quý khách có thể thử chụp một tấm selfie.”

 

Cô cầm điện thoại, nhưng không biết nên đưa cho ai.

 

Thưởng Nam nhích sang một bên:“Đưa anh ấy đi.”

 

Giang Tức nhận lấy điện thoại, giơ lên chụp một bức ảnh của Thưởng Nam.

 

Chụp xong anh mở ảnh ra xem, rrong ảnh, Thưởng Nam bị bắt khoảnh khắc một cách ngẫu nhiên, khuôn mặt có chút ngơ ngác. Giang Tức chẳng hiểu thế nào là chụp đẹp hay không, nhưng dù sao đi nữa thì Thưởng Nam vẫn rất đẹp, điều đó chẳng liên quan gì đến chất lượng camera.

 

“Lấy cái này đi.”

 

Nhân viên bán hàng lập tức cười rạng rỡ:“Vâng, tôi sẽ vào kho lấy máy mới ngay. Ở khu vực chờ có trà và bánh quy, quý khách có thể ngồi đợi một chút.”

 

Giá của chiếc điện thoại này với Giang Tức mà nói là một con số rất lớn, hồi nhỏ, tiền sinh hoạt của anh chỉ tính theo đơn vị một hai đồng. Sau này ở với dì, số tiền có tăng lên một chút nhưng cũng chỉ là năm mười đồng. Một khoản tám chín nghìn tệ, anh chưa từng tiêu qua.

 

“Anh sẽ trả lại em sau.” Giang Tức nói.

 

Thưởng Nam không từ chối:“Được thôi, sau này anh trả em. Em giúp anh ghi nợ lại.”

 

Giang Tức lại nói: “Sau này anh sẽ mua nhẫn cho em.”

 

Thưởng Nam sững sờ, vẻ bình thản trên mặt lập tức biến mất. Đôi tai vô thức nóng lên:“Sao đột nhiên nói cái này?”

 

Giang Tức giơ tay chỉ về phía trước.Thưởng Nam nhìn theo, thấy anh đang chỉ vào một cửa hàng chuyên bán trang sức kim cương.

 

Mũi và mắt Thưởng Nam bất giác cay cay. Giang Tức bây giờ chẳng có đồng nào, vậy thì đến bao giờ anh mới có thể mua được chứ?

 

Ngoài điện thoại, còn phải làm thẻ SIM. Thưởng Nam còn giúp Giang Tức đăng ký một vài tài khoản để tiện liên lạc trên mạng.

 

Có lẽ vì thế giới đã trở lại bình thường, nên vừa đăng nhập vào, danh bạ của anh đã có sẵn hàng trăm liên hệ, tin nhắn mới kéo mãi không hết, cuộc gọi nhỡ lên đến hơn năm mươi cuộc.

 

[Kỹ thuật viễn thông 1 - Dương Phàm]:Lớp trưởng, bao giờ cậu quay lại? Đừng trách tôi không nhắc nhé, tháng sau cậu có một cuộc thi tranh biện và một cuộc thi lập trình toàn quốc đấy.]

 

[ Đàn anh Mạnh Tiểu Đăng: Tôi nghĩ là tôi cứ học cao học tại trường cũ cho ổn. À mà không, nếu ở lại trường cũ, có khi còn được tuyển thẳng luôn ấy chứ.]

 

[Kế toán 2 - Trương Vân: Mấy tài liệu lần trước cậu cần, tôi gửi hết rồi.]

 

[Kiều Tân: Về rồi à? Tìm thời gian rủ mấy đứa trong thành phố đi ăn nhé, tôi mời.”]

 

Nhìn thấy tên Kiều Tân, Giang Tức mỉm cười:“Tôi không phụ lòng cô Kiều, đúng không?”

 

Đây mới chính là quỹ đạo đúng đắn nhất của thế giới này.
_

 

Thưởng Nam mua sắm thả ga trong trung tâm thương mại, quẹt thẻ xong còn nhận được cuộc gọi từ mẹ, bà hỏi sao lại tiêu nhiều tiền như vậy. Cậu không dám nói là mua đồ cho người yêu, chỉ thản nhiên đáp:"Con mua nhiều quần áo mùa đông cho mình mà. Đồng Hỉ cũng ở đây, mẹ không tin thì hỏi cậu ấy đi."

 

Đồng Hỉ ra sức dùng ánh mắt ra hiệu: Cậu nói dối mà còn kéo cả tôi vào nữa à!

 

Mẹ Thưởng Nam ở đầu dây bên kia không nói gì nhiều mà chỉ hỏi: "Còn tiền ăn không?"

 

"Còn ạ..."

 

"Hồi đó con đi vội, ngại phiền nên mang theo có mấy bộ quần áo," điện thoại bị ba Thưởng Nam giật lấy, bắt đầu cằn nhằn, "Ba đã bảo rồi, quần áo phải mang nhiều vào, không lại mất công đi mua, vừa tốn tiền vừa dễ bị lạnh con nói có phải không. Mà mẹ con nói con tiêu hơn mười mấy vạn, rốt cuộc mua cái gì mà đắt thế?”

 

Mẹ cậu lại giành lại điện thoại, "Đừng nghe ông ấy nói, áo khoác mùa đông vốn dĩ mắc mà, mẹ biết chứ. Ngày mai mẹ bảo ba chuyển thêm tiền cho con, nhớ về sớm nghỉ ngơi, biết chưa?"

 

"Biết rồi ạ."

 

Thẻ của Thưởng Nam không bị giới hạn chi tiêu, khiến Đồng Hỉ ghen tị vô cùng,"Cho tôi quẹt ké phát nào!"

 

"Trước đây thẻ hai ta giống hệt nhau, ai bảo cậu ném hai mươi vạn vào đám streamer game?"

 

Nghê Đình sửng sốt: "Hai mươi vạn?!”

 

Đồng Hỉ thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô thì vội vàng giải thích, "Tôi bị lừa thôi! Hắn nói sẽ dạy tôi kỹ thuật chơi game, kết quả sau khi tôi chuyển tiền thì hắn chặn tôi luôn. Tôi coi như bỏ tiền học phí vậy!"

 

Sau đó Đồng Hỉ đưa Nghê Đình về nhà trước, còn Thưởng Nam và Giang Tức thì về căn hộ của mình.

 

 

Khi taxi dừng trước cổng khu chung cư, bên ngoài đang rất ồn ào, có không ít người vây quanh. Ở trung tâm đám đông, bảo vệ mặt đỏ bừng dang hai tay ra ngăn cản hai người đang cố lao vào trong, còn đám đông xung quanh thì lộ rõ vẻ hóng hớt.

 

Thưởng Nam và Giang Tức xuống xe, tay không xách gì cả, vì toàn bộ đồ đạc đã nhờ trung tâm thương mại vận chuyển về tận nhà, nên giờ đứng lại xem náo nhiệt cũng rất tiện.

 

Chưa kịp đến gần, từ khoảng cách hơn mười mét, Thưởng Nam đã nhận ra hai người bị chặn ngoài cổng— Lý Lan và Quốc Bính.

 

Họ vẫn mặc bộ đồ từ sáng nay khi rời đi, nhưng phong thái lịch lãm khi trước đã chẳng còn dấu vết.

 

Lý Lan tóc tai rối bù, cổ áo khoác bị kéo lệch sang một bên, còn Quốc Bính thì trông thảm hại chẳng khác gì chó nhà có tang, vậy mà vẫn lớn tiếng cãi vã với bảo vệ.

 

Ông chỉ tay vào mặt bảo vệ, giận dữ quát: "Cái mắt chó của mày mù rồi à? Sáng nay bọn tao còn đi ra từ đây mà!"

 

Lý Lan nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, cảm nhận ánh mắt nghi ngờ xen lẫn trêu chọc của đám đông, rồi nhìn lại bộ dạng nhếch nhác của mình, trong lòng cay đắng nghĩ. Đây chắc chắn là khoảnh khắc mất mặt nhất trong đời mình.

 

Nhưng làm ầm ĩ không phải phong cách của bà, bà cố gắng giữ bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười, nhỏ nhẹ nói với bảo vệ: "Chúng tôi thực sự là chủ căn hộ này. Trước đây chúng tôi đã cho hai sinh viên thuê, nếu không tin, anh có thể vào nhà kiểm tra.”

 

Bảo vệ cũng không muốn làm khó một người nói năng nhã nhặn, nhưng nếu cứ để họ vào, sau này anh ta còn làm việc thế nào? Giọng anh ta đầy khó xử: "Thưa cô, tôi đã kiểm tra trên hệ thống, căn hộ cô nhắc đến đúng là có người thuê, nhưng chủ sở hữu không phải cô. Có khi nào cô nhớ nhầm rồi không?"

 

"Sao có thể chứ?" Lý Lan siết chặt túi xách, "Chúng tôi chính là chủ căn hộ này, chưa bao giờ bán nó đi..."

 

Lúc này, một bà lão mặc áo bông hoa không nhịn được nữa, lên tiếng: "Gọi cảnh sát đi, khu này toàn nhà cũ từ mấy năm trước, không sang chảnh như mấy căn hộ view sông mới xây, nhưng hồi đó cũng thuộc khu nhà giàu hẳn hoi. Không thiếu gì mấy mụ điên nhòm ngó…”

 

"Bác Trần, bác nói năng cẩn thận chút." Lý Lan quay đầu nhìn người lên tiếng.

 

Bà cụ khoanh tay lùi lại, lớn giọng hơn: "Ơ hay, sao cô biết tôi họ Trần? Chứng tỏ cô đã điều tra từ trước rồi, không chừng là bọn lừa đảo trộm cướp!"

 

Biết được họ của cư dân trong khu, bảo vệ cũng dần nghiêm túc hơn, lập tức túm lấy cổ áo Quốc Bính: "May mà tôi chưa cho hai người vào! Mau khai thật, rốt cuộc các người muốn làm gì?"

 

Đám đông đã có người gọi cảnh sát.

 

Lý Lan cứng đờ cả người, không thể cười nổi nữa. Bà giơ túi xách lên đập vào bảo vệ mấy cái, hét lớn: "Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Chúng tôi là chủ nhà! Các người muốn chúng tôi nói thế nào thì mới chịu cho vào?!”

 

Sau vụ tai nạn, lúc được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói Giang Lâm chỉ còn cách cắt cụt chân, từ đầu gối trở xuống đều phải cắt bỏ. Với Lý Lan và Quốc Bính, đây không khác gì tin dữ từ trên trời giáng xuống.

 

Quốc Bính không còn sức để mắng Lý Lan nữa, chỉ ngồi ngoài phòng phẫu thuật vò đầu bứt tóc. Còn Lý Lan, nước mắt đã khô cạn, nhưng vẫn phải lo đối phó với tài xế gây tai nạn.

 

Những chuyện này còn chưa đáng sợ nhất. Khi làm thủ tục nhập viện, nhân viên quầy tiếp nhận bảo không tìm thấy thông tin của Giang Lâm, mà chỉ thấy hồ sơ bệnh án từ ba năm trước, kèm theo giấy chứng tử.

 

Hai người họ làm ầm lên ở bệnh viện, nhưng vì bệnh nhân là quan trọng nhất, nên cuối cùng cũng làm xong thủ tục nhập viện. Sau đó họ trở về nhà lấy đồ để Giang Lâm thay đổi, nhưng khi tới cổng chung cư thì bị chặn lại, bảo vệ còn nói họ không phải chủ nhà?!

 

"Con tôi còn đang chờ trong bệnh viện! Tôi mua nhà của mình mà lại không được vào?!" Lý Lan gào lên, đôi mắt đỏ hoe, hoàn toàn suy sụp.

 

Bảo vệ vẫn thản nhiên: "Cảnh sát sắp đến rồi, hai người cứ nói chuyện với họ đi.”

 

Từ xa, Thưởng Nam và Giang Tức lặng lẽ quan sát. Thưởng Nam không có thù hằn gì với họ, cũng chẳng có chút thương hại nào. Cậu quay sang Giang Tức hỏi: "Anh thấy ổn chứ?"

 

"Đây chính là cuộc đời ban đầu của bọn họ?"

 

Thưởng Nam bình thản đáp: "Cướp đi cuộc sống của người khác, lại còn mong bản thân vẫn có thể sống yên ổn. Đó chẳng phải là chuyện hoang đường sao?"

 

“Vậy đi thôi.” Giang Tức siết chặt tay Thưởng Nam, dắt cậu đi vòng qua đám đông: "Tối nay Đồng Hỉ có thể ngủ ở phòng chính rồi chứ?"

 

Thưởng Nam còn chưa kịp trả lời thì Lý Lan đã tinh mắt nhìn thấy họ, bà lao nhanh về phía hai người, hét lớn:"Hai người đứng lại!”

 

Bảo vệ khổ nỗi sức một người có hạn, không thể khống chế cả hai. Nếu chẳng may làm chủ nhà bị thương, e rằng anh ta cũng mất luôn công việc.

 

Lý Lan chớp mắt đã chạy đến trước mặt hai người. Thưởng Nam hờ hững gọi một tiếng: “Cô.”

 

Lý Lan hít sâu một hơi. Giờ phút này, hận thù của bà với Giang Tức đã lấn át cả nỗi sợ hãi. Dù anh là người hay ma, chỉ cần đã hại Giang Lâm thì có băm vằm thành trăm mảnh cũng không đủ hả giận.

 

Bà quay phắt lại chỉ vào Giang Tức, lớn tiếng nói với đám đông: “Nó là ma! Nó chết ba năm rồi, nó không phải người! Mọi người mau giúp tôi bắt nó lại!”

 

Vừa dứt lời, sắc mặt của những người xung quanh đều trở nên kỳ quái.

 

Bà lão mặc áo bông hoa lúc nãy lại lên tiếng: “Không phải cô bị điên đấy chứ? Đây là học sinh giỏi nổi tiếng của khu chúng tôi, tưởng tụi tôi không ai nhận ra à? Hơn nữa, nó là người hay ma thì liên quan gì đến cô?”

 

Học sinh giỏi? Lý Lan đờ đẫn tại chỗ. Cơn gió lạnh đêm khuya thổi qua, khiến bà rùng mình. Bà quay phắt sang Giang Tức, giọng run rẩy: “Mày…mày đã làm gì? Rốt cuộc mày đã làm gì?”

 

Giang Tức hờ hững nhìn bà: “Dì à, tự giải quyết cho tốt đi.”

 

Thế giới này đã bị điều chỉnh đến mức nào, Thưởng Nam và Giang Tức cũng không rõ. Nhưng có một điều chắc chắn—nó chẳng có gì tốt đẹp với nhà ba người nhà Lý Lan.

 

Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Lý Lan lập tức vươn tay chộp lấy. Đầu ngón tay bà chỉ còn cách tóc Thưởng Nam một chút thì Giang Tức đã xoay người, siết chặt cổ tay bà rồi bẻ gãy ngay lập tức.

 

Tiếng hét thảm thiết vang lên, Lý Lan ôm tay, đau đến mức gập cả người lại.

 

Giang Tức nhìn thân thể đang run rẩy vì đau đớn của bà, khẽ giọng nói: “Con không muốn làm dì bị thương. Nhưng dì không nên động vào Thưởng Nam…con yêu em ấy quá rồi.”

 

Thưởng Nam: “…” Hai câu đầu thì còn bình thường, câu thứ ba… có vẻ không hợp hoàn cảnh lắm thì phải?

 

Bỏ lại Lý Lan đang đau đến mức sắp ngất đi, Giang Tức kéo Thưởng Nam rời khỏi chỗ hỗn loạn này. Người vây xem ngày càng đông, cảnh sát cũng nhanh chóng có mặt.

 

Việc đầu tiên khi về nhà là gom hết đống đồ của Giang Lâm còn sót lại, ném sạch vào ống rác ngoài hành lang. Lúc vứt đến ví tiền, một loạt thẻ ngân hàng cùng thẻ học sinh rơi ra.

 

Thưởng Nam định đá thẳng tất cả vào thùng rác thì bất chợt nhìn thấy cái tên trên thẻ—tất cả đều là Giang Tức, kể cả vé máy bay cũng in tên anh.

 

Thế là có thể dùng được.

 

Thưởng Nam nhặt hết lên.

 

Chả trách 14 nói thông tin của Giang Lâm đã bị xóa khỏi thế giới này… Phải thôi, dù sao cũng là người chết rồi.

 

 

Không bao lâu sau, Đồng Hỉ cũng về đến nhà. Vừa xoa tay sưởi ấm, cậu ta vừa nói:“Sao dưới lầu lại có xe cảnh sát thế?”

 

“Cậu đoán xem.” Thưởng Nam đã tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ lông san hô màu trắng. Bộ đồ còn có cả mũ tai thỏ, trông cậu đáng yêu hơn hẳn ngày thường.

 

“Tôi đoán thế nào được? Nhà ai đánh con dữ quá nên bị báo cảnh sát à?” Đồng Hỉ đoán bừa.

 

“Không phải.” Thưởng Nam lắc đầu, tiện tay nhận chùm nho Giang Tức đưa. “Là Lý Lan và Quốc Bính muốn vào đây nhưng bị bảo vệ chặn lại. Bảo vệ nói họ không phải chủ nhà nên không cho vào.”

 

Đồng Hỉ ngẩn ra, hồi lâu sau mới ôm mặt, sợ cằm mình rơi mất: “Trời ơi! Trong người Giang Lâm rốt cuộc còn chứa bao nhiêu bí mật nữa vậy? Cơ thể nhỏ bé, gia tài to lớn!”

 

“Nhưng nếu họ báo cảnh sát thì sao?”

 

Thưởng Nam rất bình tĩnh: “Báo cũng vô ích. Không phải cứ gọi cảnh sát là giải quyết được chuyện này đâu, lúc tham tiền bồi thường của ba mẹ Giang Tức, họ có nghĩ đến ngày hôm nay không?”

 

Đồng Hỉ lo lắng là có lý, chưa đầy vài phút sau khi cậu ta về, cảnh sát đã đến gõ cửa, đi cùng họ còn có Lý Lan và Quốc Bính.

 

Tay Lý Lan được băng bó sơ sài, treo trên cổ. Tóc tai, quần áo bà xộc xệch. Vừa thấy cửa mở, bà lập tức xông vào chỉ vào khoảng không trước mặt, hổn hển nói: “Đây chính là nhà của tôi! Thưa cảnh sát, đây thật sự là căn nhà mà tôi và chồng tôi đã mua.”

 

Ba người trong phòng im lặng nhìn bà ta.

 

Lý Lan lại chỉ vào Giang Tức: “Nó là cháu tôi! Nó đã chết ba năm rồi! Nó không phải con người! Nó có thể tùy tiện nhập vào người khác! Chính nó đã đẩy con trai tôi xuống xe!”

 

Trước khi đến đây cảnh sát thấy bà thề son sắt chắc như đinh đóng cột, còn nghĩ có thể là do sai sót của khu dân cư.Nhưng bây giờ nghe bà nói vậy, họ cảm thấy… chắc bảo vệ không sai, bà này có khi thật sự là một kẻ điên.

 

“Các cậu là người thuê nhà đúng không?” Cảnh sát hỏi ba người họ.

 

Thưởng Nam và Đồng Hỉ cùng gật đầu.

 

“Vậy người ký hợp đồng thuê nhà với các cậu là ai?”

 

[14: Giang Tức.]

 

Thưởng Nam trả lời: “Giang Tức.”

 

Đồng Hỉ trợn tròn mắt, cậu ta biết cuộc đời của Giang Tức đã bị chỉnh sửa, nhưng căn nhà này… có chắc cũng đã được chuyển sang tên anh ấy không?

 

Cảnh sát yêu cầu xem hợp đồng thuê nhà.

 

“Ở chỗ tôi, để tôi đi lấy.” Đồng Hỉ toát mồ hôi lạnh. Cậu ta run rẩy vì nếu lời nói dối này không trót lọt, thì sự việc sẽ cực kỳ khó xử.

 

Hợp đồng bị ép dưới đáy vali, Đồng Hỉ không dễ dàng lấy ra, cảnh sát đang chờ ở cửa, cậu ta cũng không tiện để cho người ta chờ, cầm hợp đồng rồi chạy ra ngoài.

 

“Cậu đưa đi.”Đồng Hỉ thấy cảnh sát là căng thẳng, cậu ta đưa hợp đồng cho Thưởng Nam.

 

Thưởng Nam tiếp nhận hợp đồng, không rõ vì sao mấy tờ giấy mỏng manh này lại nặng tay vậy, nhưng nhìn bộ dạng căng thẳng đến môi trắng bệch của Đồng Hỉ, Thưởng Nam cũng không tiện hỏi. Dưới ánh mắt dò xét của cảnh sát, cậu không thể mở ra kiểm tra kỹ, tránh bị nghi ngờ là có tật giật mình.

 

“Đây là hợp đồng.” Thưởng Nam g*** h*p đồng qua.

 

Cảnh sát lật xem từng trang, bỗng một quyển sổ nhỏ từ trong rơi xuống, “bộp” một tiếng.

 

Không đợi thấy rõ là cái gì, đã bị Lý Lan nhanh mắt cướp lấy nhặt lên, Lý Lan nhìn đồ trong tay, cầm trong tay phất phất, “Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà! Giờ thì hết cãi rồi nhé, đây là nhà của tôi!”

 

Là giấy chứng nhận nhà thật!

 

Đồng Hỉ nín thở, tim đập thình thịch. Lý Lan chưa từng đưa giấy chứng nhận nhà cho bọn họ, vậy mà bây giờ nó lại nằm trong tay họ. Điều đó có nghĩa là… căn nhà này thật sự đã đứng tên Giang Tức rồi!

 

Nhưng lúc này, Lý Lan vẫn chưa hay biết gì. Bà đã bị những chuyện xảy ra hôm nay làm cho quay cuồng, kiệt quệ. Bà không còn đủ sức để giữ vẻ tao nhã, trí thức, nhưng thô lỗ và hung hăng cũng không phải bản chất của bà.

 

Thế nhưng, lúc này bà không thể kiểm soát được mình mà để lộ ánh mắt đắc ý, cảm thấy bản thân đã nắm được bằng chứng mạnh mẽ nhất.

 

Cảnh sát cau mày: “Đưa tôi xem.”.

 

Lý Lan không giấu được vẻ hả hê, bà đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà cho cảnh sát, chỉ chờ mọi chuyện ngã ngũ là sẽ đuổi ba người kia ra ngoài, sau đó tìm người bắt ma.

 

Giờ phút này, bà hận Giang Tức đến tận xương tủy. Chính Giang Tức khiến Giang Lâm gặp tai nạn, khiến gia đình bà trong một ngày mà rơi vào biến cố lớn, khiến tất cả sự giáo dưỡng mà bà gìn giữ bấy lâu sụp đổ hoàn toàn.

 

Cảnh sát mở giấy chứng nhận nhà đất, liếc nhìn Lý Lan: “Thưa cô, tên cô là…?”

 

Lý Lan nhếch môi, đáp: “Lý Lan.”

 

Hàng lông mày của cảnh sát càng nhíu chặt hơn. Anh ta xác nhận mình không nhìn nhầm tên trên giấy tờ, cũng chắc chắn rằng bản thân không phải mù chữ.

 

“Chủ nhà không phải cô, chủ nhà là một người tên Giang Tức.”

 

Không chỉ giấy chứng nhận nhà đất, mà cả hợp đồng và biên lai đều mang tên Giang Tức.

 

“Các người là người thuê, tại sao lại cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà?”

 

Thưởng Nam: Tôi biết, nhưng hình như không thể nói thật được thì phải…

 

Thưởng Nam không trả lời được, Đồng Hỷ lại càng không thể.

 

Khi cảnh sát chuẩn bị hỏi tiếp, Giang Tức xuất hiện từ phía sau Thưởng Nam, lấy lại giấy chứng nhận nhà đất từ tay cảnh sát, lễ phép mỉm cười:“Vì người thuê là bạn trai cháu, cháu để giấy chứng nhận nhà đất cho em ấy giữ. Chú cảnh sát à, có vấn đề gì không?”

Bình Luận (0)
Comment