Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 80

“Cảm giác căng thẳng vừa phải có thể giúp việc quay phim suôn sẻ hơn.” Trương Tinh Hỏa cầm kịch bản, vừa cuộn lại vừa gõ lên vai mình, “Thưởng Nam, cậu phải coi thầy Phó như bạn bè như thầy giáo, chứ không phải là đồng nghiệp làm việc chung, nếu không thì cảm giác sẽ cứ thiếu một chút.”

 

“Lý Nham là kiểu người thế nào nhỉ? Bướng bỉnh, cứng đầu, dạng người gai góc, dù đi đến đâu cũng không dễ sống, chuyện gì cũng giấu trong lòng, thật ra cũng là đang hành hạ chính mình. Cậu ta sống nhờ người khác, một bên ghét bỏ bản thân vô dụng, một bên lại phải nhờ vả kiếm miếng ăn, điều đó giáng một đòn rất nặng vào lòng tự tôn của cậu ta. Sau này khi bắt đầu động lòng với Mạnh Đông, cậu ta lại càng trở nên nhạy cảm.”

 

“Sự thay đổi trong thái độ tình cảm của Lý Nham, Thưởng Nam cậu nhất định phải nắm bắt thật kỹ.”

 

Trương Tinh Hỏa nói cả một tràng dài, cuối cùng phán một câu vô tình: “Hôm nay phải thể hiện tốt hơn hôm qua.” Dứt lời, bên ngoài có nhân viên trường quay gọi ông bèn chạy vội ra ngoài.

 

Phó Vu Sinh chỉ có thể bảo Thưởng Nam ngồi xuống: “Bảo chuyên viên trang điểm của cậu đến phòng hóa trang của tôi nhé?”

 

Thưởng Nam gật đầu: “Được.”

 

Không đợi Phó Vu Sinh mở miệng nói thêm, Hứa Viên đã nhanh chóng đi gọi chuyên viên trang điểm của Thưởng Nam.

 

Bên trong phòng hóa trang yên tĩnh lạ thường, dù máy lạnh vẫn đang chạy, nhiệt độ đủ thấp nhưng lòng bàn tay của Thưởng Nam vẫn nóng ran, đến mức cảm giác như nhiệt tỏa ra làm thịt trên đầu gối cậu nóng hơn những chỗ khác.

 

Chuyên viên trang điểm của cậu đẩy vào một hàng giá treo đồ, tay xách theo một chiếc vali. Trang phục của Lý Nham đều không có cảm giác sang trọng, đúng như tính cách nhân vật, toàn là những màu đen, trắng, xám.

 

Đúng lúc này, “14” đột nhiên xuất hiện, làm Thưởng Nam hoảng hồn.

 

[14: Đã thu thập gần đủ thông tin cá nhân rồi. Vì tối qua cậu đã tiếp xúc với hắn, nếu không thì theo tiến độ hiện tại, có lẽ còn phải mất vài ngày nữa mới có thể lấy được thông tin về con quái vật này.]

 

Phó Vu Sinh thể hiện quá mức bình thường, đến nỗi Thưởng Nam suýt quên mất hắn là một con quái vật có chỉ số hắc hóa lên tới 60.

 

[14: Phó Vu Sinh là người sống cách đây hơn một trăm năm. Khi còn trẻ, đúng lúc kinh kịch hưng thịnh, hắn trở thành một diễn viên nổi danh. Hắn chính trực lương thiện, từng cứu giúp rất nhiều người, còn nhận những đứa trẻ mồ côi về gánh hát của mình, dạy chúng biết chữ, dạy nghề mưu sinh.]

 

[14: Sư phụ hắn bị một phú thương có tiếng trong vùng đánh chết giữa phố chợ, Phó Vu Sinh kêu trời không thấu. Sau khi tiếp quản gánh hát, hắn bị chính người đồ đệ mà mình yêu quý nhất phản bội, gánh hát đổi chủ, còn hắn thì mắc một món nợ mà mười kiếp cũng không trả nổi.]

 

[14: Chủ gánh hát mới tàn bạo, vô nhân tính, thu nhận những người mới rồi chia bè kết phái, chèn ép những diễn viên cũ. Mấy người đồ đệ của Phó Vu Sinh đều chết thảm hoặc chết đói, hoặc bị roi quất chết, hoặc bị thương nặng không qua khỏi.]

 

[14: Mỗi ngày, Phó Vu Sinh phải hát không dưới chín canh giờ, không có chút thời gian để thở, càng không có thời gian luyện công. Nghỉ ngơi không đủ, thể lực kiệt quệ, hắn bắt đầu ho ra máu, cơ thể ngày một suy sụp.]

 

[14: Không kiếm ra tiền cho gánh hát, chủ gánh không chịu thả hắn đi, lại keo kiệt không mời bác sĩ. Bệnh tình của Phó Vu Sinh bị kéo dài suốt ba năm, cứ hơi đỡ hơn một chút là lại phải lên sân khấu hát hí khúc. Đêm trước khi chết, người đồ đệ nhỏ tuổi nhất còn sống của hắn bị treo cổ trên xà nhà chỉ vì chạy đi giành lấy một ấm nước nóng cho hắn. Đêm đó, Phó Vu Sinh cũng qua đời.]

 

[14: Trước khi đồ đệ nhỏ bị treo cổ, bọn họ ép Phó Vu Sinh hát một vở Văn Chiêu Quan. Lúc ấy cơ thể hắn đã kiệt quệ như chiếc cung cạn lực, nhưng vở diễn này lại có yêu cầu cực kỳ cao về cả thanh nhạc, diễn xuất và động tác. Hắn vẫn hát xong, nhưng đồ đệ hắn vẫn bị treo cổ trên xà nhà.]

 

[14: Đêm hắn chết, thành phố đổ tuyết dày như lông ngỗng. Thi thể hắn bị cuốn lại rồi ném ra đường phố. Khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã trở thành Yểm*.]

 

Thưởng Nam nhíu mày: “Yểm?”

 

(Yểm, tui tra thì nó vừa có nghĩa là ác mộng, cũng có nghĩa là bóng đè, từ này đa nghĩa nên tui để từ gốc ha.)

 

[14: Đúng vậy, Yểm mộng. Hắn sinh ra giữa thời loạn lạc, hận thù chồng chất như mạng nhện đan xen. Điều hắn hận nhất thực ra là cả một thời đại, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng những khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời hắn đều do thời đại đó mang lại.]

 

“Vậy hắn có gây hại cho chúng ta không?”

 

[14: Xác suất không cao, Phó Vu Sinh không phải loại người đó.]

 

Thưởng Nam: “?”

 

Cậu bất lực: “Có vẻ như mi có cảm xúc cá nhân với Phó Vu Sinh nhỉ?”

 

[14: Một câu hát, một đời vang dội. Tôi chỉ là khâm phục Phó Vu Sinh mà thôi.]

 

[14: Được rồi, hắn đã quay lại. Yểm mộng không có tính công kích cao, nhưng hắn như lưỡi dao cắt thịt chậm rãi. Nếu một người đắm chìm trong giấc mộng quá lâu, bất kể là ác mộng hay giấc mộng đẹp, cơ thể cũng sẽ dần dần suy kiệt. Hơn nữa, vì hắn là Yểm, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể khiến cậu sinh ra ảo giác.]

 

Thưởng Nam đột nhiên nhớ đến tối hôm qua, khi chiều cao của Chu Lập có gì đó không đúng, “ Hắn có thể biến hình không?”

 

[14: Không phải biến hình, mà là cậu bị ảo giác. Thực tế hắn không hề thay đổi, đây mới là điều đáng sợ nhất. Hắn gần như có thể làm bất cứ điều gì.]

 

[14: Vì vậy, vô cùng may mắn khi Phó Vu Sinh là yểm mộng, nhưng điều đáng sợ nhất cũng chính là đây. Phó Vu Sinh sẽ không làm hại người khác, nhưng giá trị hắc hóa của hắn sẽ tăng lên. Bản thân hắn vốn đã là yểm mộng, nên càng khó thoát khỏi quá khứ. Khi giá trị hắc hóa đạt đến mức tối đa, tất cả những ai đi qua nơi hắn ở đều sẽ bị ám ảnh.]

 

[14: Cố lên, Thưởng Nam.]

 

“Chỉ cần đến gần hắn cũng sẽ gặp yểm mộng sao?”

 

[14: Có khả năng đó. Những người có tinh thần không vững vàng hoặc mang bóng tối trong lòng sẽ dễ bị yểm mộng hơn.]

 

Thưởng Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

 

Lúc hoàn hồn lại, cậu nhìn Phó Vu Sinh với một tâm trạng hoàn toàn khác. Phó Vu Sinh thực sự là người quang minh lỗi lạc, phong thái ung dung, thể hiện trọn vẹn cốt cách kiên cường và khí chất thanh tao.

 

“Thầy Phó, sau này nếu em gặp khó khăn trong diễn xuất, có thể nhờ thầy chỉ giáo không?” Thưởng Nam nhận bộ trang phục từ tay chuyên viên hóa trang.

 

Phó Vu Sinh đang đọc kịch bản, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn cậu thanh niên vài giây rồi gật đầu, “Được.”

 

Một người có thể vì đồ đệ mà bị người khác đùa cợt, hẳn sẽ là một người thầy tốt.

 

---

 

Giữa trưa, thời điểm mặt trời chói chang nhất.

 

Thưởng Nam cầm kịch bản, chờ đạo diễn hô "bắt đầu". Trước khi quay, cậu cúi đầu xem lại cảnh quay sắp diễn: cảnh nhân vật Lý Nham tắm trong sân, vì Mạnh Đông nói rằng không có phòng tắm riêng cho cậu, muốn tắm thì tự dùng ống nước ngoài sân. Sân lại đối diện trực tiếp với khu làm việc của Mạnh Đông. Khi Lý Nham cởi áo xối nước lên người, hành động này thực chất mang ý nghĩa giận dỗi.

 

Trương Tinh Hỏa cầm vòi nước trên đầu, một tay vuốt người mình, quay sang nhìn Thưởng Nam, “Lát nữa khi máy quay đến đây, cậu cứ c** đ* ra, vặn vòi nước rồi xối từ trên xuống. Không có sữa tắm đâu, chỉ có xà phòng. Cậu biết dùng xà phòng chứ?”

 

“Biết chứ.” Thưởng Nam gật đầu. Dùng xà phòng không khó, cái khó là đứng trước bao nhiêu người mà chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t. May mà đang là mùa hè.

 

“Thầy Phó thì khỏi phải bàn rồi, thầy ấy hiểu kịch bản còn rõ hơn cả tôi.” Trương Tinh Hỏa lật kịch bản, nhìn Thưởng Nam, “Cảnh này không dễ diễn đâu, động tác phải dứt khoát, đẹp mắt. Cởi là cởi, tắm là tắm, đừng có rụt rè. Nếu cậu mà e thẹn, tôi nổi giận đấy.”

 

Sau khi mọi bộ phận chuẩn bị xong, Trương Tinh Hỏa đứng sau màn hình lớn hô: “Bắt đầu!”

 

Mạnh Đông vòng từ đuôi xe lên đầu xe, một tay chống nắp capo, nhìn vào bên trong một lúc rồi quay đầu nói với cậu thanh niên ngồi bên, “Lấy cho tôi cái cờ lê, cái thứ ba từ bên trái.”

 

Lý Nham ngồi trên bàn, đung đưa chân, mắt điếc tai ngơ chơi game.

 

“Lý Nham. "Mạnh Đông bình tĩnh gọi tên cậu thiếu niên.

 

Lúc này Lý Nham mới từ trên bàn nhảy xuống, đặt điện thoại lên bàn rồi lấy cái cờ lê số ba từ bàn dụng cụ. Cậu đưa cho Mạnh Đông nhưng không chịu buông tay,“Tôi muốn tắm.”

 

“Tắm thì không cần báo cáo với tôi.” Mạnh Đông thản nhiên đáp.

 

“Phòng tắm ở đâu?” Lý Nham hỏi, buông cờ lê ra.

 

Nửa người Mạnh Đông đang chui vào trong xe, mồ hôi chảy dọc cánh tay, bắp thịt thoáng ánh lên dưới nắng:“Không có phòng tắm, muốn tắm thì ra sân mà tắm.”

 

Lý Nham không phải người dễ dàng nhún nhường, cho dù ăn nói nhún nhường cùng vì làm cho cuộc sống của cậu dễ chịu hơn một chút, nhưng phải nói cậu rất có cốt cách nhưng cũng không hẳn vậy. Nếu cậu thực sự có lòng tự trọng cao, đã bỏ quách ngôi trường này từ lâu rồi, ra công trường bốc vác hay ra đường nhặt rác cũng có thể sống sót. Nhưng cậu lại không dám làm thế, cứ như vậy nửa đẩy nửa dựa vào người khác, lòng tự trọng cùng cốt cách giá rẻ của người thiếu niên vẫn xâm chiếm lấy cậu như ngày xưa.

 

Cậu quyết định ra sân tắm, phần vì giận dỗi, phần vì lòng tự trọng của chính mình.

 

Mùa hè quần áo mỏng, cởi ra dễ dàng. Lý Nham tiện tay ném quần áo lên đống gạch xi măng bên cạnh vườn rau. Khi cúi người xuống, sống lưng cậu nổi rõ từng đốt, trông thật gầy gò.

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng vòi nước vẫn không chảy. Trán Thưởng Nam lấm tấm mồ hôi, đội quay phim ôm máy quay chĩa vào vòi nước đến mức mỏi lưng.

 

Gân xanh trên mu bàn tay Thưởng Nam phồng lên, cố gắng hết sức nhưng vẫn không vặn được. Cậu đứng thẳng người, nhìn về phía tổ đạo diễn, "Tôi không vặn được vòi nước.

 

Cả đoàn phim cười ầm lên, bọn họ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì chứ.

 

Trương Tinh Hỏa cũng không nỡ trách móc, “Cậu cứ nói đi, tôi thấy cậu dốc hết sức uống sữa như vậy, còn tưởng cậu đang thể hiện gì đó cơ.”

 

“Thầy Phó, có thể giúp em không?” Người đứng gần nhất là Phó Vu Sinh, những người khác đều đang bận cầm thiết bị.

 

Phó Vu Sinh đặt cờ lê xuống, bước lại gần. Ngay lập tức, ống kính máy quay cũng vô thức hướng về hắn.

 

Hầu như tất cả các cảnh quay đều xoay quanh Phó Vu Sinh, ngay cả ngoài đời cũng vậy. Đây là lần đầu tiên Thưởng Nam cảm nhận được sự chênh lệch chuyên môn rõ rệt như thế này. Nhưng nghĩ lại, Phó Vu Sinh là ai chứ? Một trụ cột, một nhân vật nổi tiếng. Chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

 

Phó Vu Sinh ngồi xuống bên vòi nước, đây là một vòi nước cũ hoen gỉ được chuẩn bị đặc biệt để phù hợp với bối cảnh. Nhân vật Mạnh Đông vốn là người tiết kiệm, nhìn cách hắn ăn mặc sinh hoạt là biết, nên một cái vòi nước rỉ sét càng thể hiện rõ sự thiếu thốn của nơi này.

 

Hai chân gầy guộc của Thưởng Nam đứng ngay cạnh Phó Vu Sinh. Cậu đi đôi dép tông của Lý Nham, trên đó in hình SpongeBob. Có lẽ vì dép làm bằng nhựa trơn, nên cậu phải co ngón chân lại để giữ thăng bằng, các đốt ngón hơi trắng bệch, trông rất sinh động.

 

“Rào rào.”

 

Dòng nước lạnh xối ra từ vòi.

 

Thưởng Nam theo phản xạ lùi lại một bước. Phó Vu Sinh lau nước trên mặt, “Xong rồi.”

 

“Cảm ơn thầy Phó.” Thưởng Nam cảm kích nói.

 

“Ừ.”

 

Sau khi Trương Tinh Hỏa hô “bắt đầu” lần nữa, lần này Thưởng Nam vặn vòi nước rất suôn sẻ. Cậu cầm ống nước, dòng nước lạnh buốt đổ xuống, khiến cậu nổi da gà.

 

Dù đã cố gắng hết sức, cảnh quay này vẫn phải làm lại hai lần. Trương Tinh Hỏa nói: “Để dễ dàng cho việc chỉnh sửa sau này.”

 

Chu Lập vội vàng dùng khăn lau nước trên người Thưởng Nam, những người khác thì giúp cậu sấy tóc. Đang sấy dở thì Phó Vu Sinh bưng một cốc nước đi đến, rút phích cắm máy sấy tóc.

 

"Mạnh Đông đưa máy sấy tóc cho Lý Nham rồi à?"

 

Mọi người sững lại.

 

"Đúng nhỉ! Cảnh tiếp theo không quay nhảy cóc, mà là tắm xong rồi nấu ăn luôn. Lúc đó tóc phải tự nhiên khô. May quá, chưa sấy khô, nếu không đạo diễn Trương thế nào cũng mắng chết mất. Cảm ơn thầy Phó đã nhắc.”

 

Phó Vu Sinh nhìn Thưởng Nam ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nước từ mái tóc chảy xuống mặt, đôi mắt đen láy hiếm khi ánh lên ý cười.

 

"Có thể lau tóc bằng khăn, tôi vẫn có thể mua được khăn mà."

 

Một chiếc khăn khô bị ném tới, ban đầu Thưởng Nam còn chưa hiểu. Đến khi lau được nửa đầu, cậu mới phản ứng lại, câu vừa rồi của Phó Vu Sinh là nói từ góc độ của Mạnh Đông.

 

Đến cảnh quay thứ hai, nhân viên đạo cụ khi chạy ra đánh bảng đã bị ngã, bị Trương Tinh Hỏa mắng một trận, trì hoãn một lúc mới có thể bắt đầu.

 

Trước khi quay, một nhiếp ảnh gia biết nấu ăn đã chỉ cho Thưởng Nam vài động tác cắt rau để đối phó trước ống kính. Nếu Lý Nham có thiết lập nhân vật là cao thủ bếp núc, chắc chắn Trương Tinh Hỏa sẽ tìm người đóng thế. Nhưng Lý Nham thì không, vậy nên một người không biết nấu ăn như Thưởng Nam lại là lựa chọn hoàn hảo, vì trong kịch bản, Lý Nham bị Mạnh Đông ép buộc vào bếp. Lý Nham nói mình không biết nấu, Mạnh Đông chỉ đáp: "Thì học.”

 

Chỉ là nấu một bữa ăn thôi mà Thưởng Nam đã đổ mồ hôi đầm đìa. Thành phẩm miễn cưỡng có thể nhìn được, ăn vào cũng không đến mức tệ lắm. Ban đầu còn tưởng Trương Tinh Hỏa sẽ đổi đạo cụ, nhưng đạo diễn nói như thế sẽ bị lộ, bắt cậu và Phó Vu Sinh đành phải ăn tạm.

 

Sau khi thức ăn được dọn lên bàn, Mạnh Đông rửa tay ngoài sân rồi mới bước vào. Hắn đi đến bàn ăn, chẳng thèm liếc mắt nhìn những món Lý Nham vừa làm, mà mở tủ lạnh lấy ra một đống nguyên liệu, thành thạo rửa, cắt, xào. Rất nhanh sau đó, hai món ăn hoàn chỉnh xuất hiện trên bàn, áp đảo hoàn toàn hai món của Lý Nham đã chẳng còn nhận ra được nguyên liệu ban đầu.

 

Hai người ngồi xuống ăn cơm.

 

Thưởng Nam húp một miếng cơm đầy miệng, nhưng cũng không quên rằng bây giờ cậu là Lý Nham. Miếng cơm ấy khiến tuyến nước bọt trong miệng cậu tiết ra nhanh chóng, thậm chí cậu còn cảm thấy viền mắt cay cay.

 

Mạnh Đông gắp cho Lý Nham một miếng ớt xào thịt, miếng ớt xanh còn nửa sống bọc lấy lát thịt bóng dầu. Thưởng Nam cố nhịn không nhìn, đứng dậy quăng bát xuống đất.

 

"Đừng gắp đồ ăn cho tôi, bẩn.”

 

Tay cầm đũa của Mạnh Đông hơi khựng lại, nhưng chỉ trong một hai giây, hắn đã tiếp tục ăn.

 

"Tiền bát trừ vào sinh hoạt phí của cậu." Hắn nói rất bình thản, không xem Lý Nham ra gì. Bất kể là sự khinh miệt hay phẫn nộ của Lý Nham, hắn chỉ xem như một con mèo con có tính khí xấu. Nhưng Lý Nham không phải mèo thật, nên Mạnh Đông sẽ dành cho cậu ta một chút trừng phạt thích hợp.

 

Cuối cùng Lý Nham cũng bùng nổ, cậu ta còn trẻ, lớn lên trong bạo lực của cha, chưa từng được dạy dỗ tử tế. Mỗi khi tức giận, phản ứng đầu tiên chính là dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

 

Cậu ta lật bàn, nhưng còn chưa kịp vung nắm đấm về phía Mạnh Đông đã bị hắn nắm chặt cổ tay, đè đầu xuống tủ. Làm thợ sửa xe cũng cần có sức lực, vì thế Mạnh Đông mạnh hơn Lý Nham rất nhiều, chế ngự cậu ta dễ như trở bàn tay.

 

"Muốn cứng với tôi à? Không muốn sống nữa sao?”

 

Giọng điệu của Mạnh Đông vẫn bình thản, không mang theo mối đe dọa nào, giống như rót một ly rượu trắng thuần hậu tưới lên đầu Lý Nham vậy.

 

Mạnh Đông không đánh cậu ta, cảm nhận được Lý Nham không còn giãy giụa nữa hắn liền buông tay.

 

"Dọn sạch sẽ dưới đất đi."

 

Nói xong hắn rời khỏi phòng khách, cửa vẫn mở, Lý Nham sững sờ nhìn ra ngoài, nước mắt rơi xuống.

 

Thưởng Nam thực sự đã nhập tâm vào cảm xúc của Lý Nham. Mười sáu tuổi, từ nhỏ sống dưới nắm đấm không ngừng của cha, bị ném đến nhà một người đàn ông kiệm lời như vứt một gói hành lý. Cậu ta không tức giận vì Mạnh Đông, mà là tức giận với chính mình. Giận vì mình là một kẻ nhát gan, dù ghét bỏ cuộc sống hiện tại nhưng lại không thể thay đổi, thậm chí còn bị nó kìm hãm.

 

"Được rồi, đừng khóc nữa." Chu Lập đưa cho Thưởng Nam một xấp khăn giấy, "Trước giờ chưa thấy em diễn đạt thế này."

 

Thưởng Nam: "……”

 

Cậu đỏ mắt như một con thỏ, mãi chưa thoát vai, chỉ ngồi trên ghế chờ cơm trưa.

 

Có lẽ vì cậu diễn xong vẫn còn khóc, nên đã thu hút sự chú ý của Phó Vu Sinh. Khi đi tới, hắn còn mang theo một cốc sữa chua.

 

"Từ từ thôi." Phó Vu Sinh ngồi xuống cạnh Thưởng Nam. "Diễn rất tốt."

 

Nói đến chuyên môn, giọng điệu của Phó Vu Sinh ôn hòa hơn hẳn ngày thường.

 

"Cảm ơn thầy Phó đã khen." Được một người như Phó Vu Sinh khen ngợi quả thật là chuyện đáng để vui mừng.

 

Bên phía đạo diễn Trương bỗng ồn ào. Chàng trai bị vây quanh ở trung tâm ngẩng đầu nhìn về phía Thưởng Nam.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, hình ảnh về người này hiện lên trong đầu cậu – Diệp Mãn. Chính là nam diễn viên từng có khúc mắc với cậu, cũng là người sẽ vào vai thiếu gia nhà giàu trong cảnh quay tiếp theo.

 

Có điều, hiện tại Lý Nham và anh ta chưa có giao thoa. Nhân vật này đến tiệm sửa xe cùng bạn gái, cả Phi thành chỉ có Mạnh Đông biết độ xe nên anh ta đặc biệt tới đây. Sau này chiếc xe bị Lý Nham vô tình làm trầy xước, thiếu gia đòi cậu ta một cái chân để bồi thường, cuối cùng chính Mạnh Đông là người giải quyết việc này.

 

Thưởng Nam từng nghĩ khi đọc kịch bản, có lẽ đây chính là thời điểm Lý Nham bắt đầu thay đổi cách nhìn về Mạnh Đông.

 

Diệp Mãn chào hỏi xong, dẫn theo hai trợ lý đi về phía này. Nhìn nụ cười tươi rói trên mặt anh ta, Thưởng Nam cảm thấy mục tiêu của anh ta tám phần là Phó Vu Sinh.

 

Đã không tìm cậu thì cậu cũng không cần ứng phó.

 

Thưởng Nam dùng thìa cạo lớp màng trên nắp sữa chua, bên trên liền vang lên giọng của Diệp Mãn, giống như cậu dự đoán, anh ta vừa đi tới đã nói:"Thầy Phó, tôi ở bên kia vừa thấy thầy nên qua chào hỏi."

 

Dưới nắng trưa gay gắt, Phó Vu Sinh ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, giọng điệu không khác mấy khi nói chuyện với Thưởng Nam.

 

"Ừm.”

 

Thật đúng là đối xử công bằng nhỉ, Thưởng Nam nghĩ thầm. Nhưng so với mình thì hình như nói nhiều hơn một chữ.

 

"Giúp tôi tìm một cái ghế." Diệp Mãn quay lại nói với trợ lý.

 

Trợ lý lập tức đi tìm ghế cho anh ta.

 

Toàn thân Chu Lập đều viết đầy sự kháng cự, so với Thưởng Nam, hắn càng không ưa Diệp Mãn hơn – quá giả tạo, quá khoe khoang, quá thiếu chân thành. Thưởng Nam hoàn toàn không thể đấu lại anh ta, chỉ cần sơ ý một chút là bị kéo vào hố.

 

Trước sự kiện chỉnh sửa ảnh, Diệp Mãn còn kém Thưởng Nam một chút, nhưng sau khi hai người cãi vã tranh giành tới hot, anh ra đã nếm được mùi vị của sự nổi tiếng, thử đi thử lại, lần nào cũng thành công.

 

Chu Lập thực sự ghê tởm con người này.

 

"Thưởng Nam? Cậu cũng buổi chiều tốt lành." Diệp Mãn cười híp mắt nói với Thưởng Nam.

 

Thưởng Nam chỉ liếc nhìn Diệp Mãn một cái, nheo mắt nở nụ cười: "Buổi chiều tốt lành." Khi cúi đầu khuấy sữa chua, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

 

Trợ lý của Diệp Mãn mang ghế đến, Diệp Mãn liếc nhìn Thưởng Nam, chỉ vào chỗ bên trái của Phó Vu Sinh: "Giúp tôi đặt ghế ở bên cạnh thầy Phó nhé."

 

Phó Vu Sinh đang xem kịch bản, không nói gì về chuyện này.

 

Thưởng Nam cảm thấy Diệp Mãn đã ngồi xuống, l**m muỗng rồi bắt gặp ánh mắt bực bội của Chu Lập. Chu Lập xích lại gần, giọng nói cực kỳ nhỏ: "Diệp Mãn đang tranh giành thầy Phó với em đấy."

 

Thưởng Nam cũng thì thào: "Thầy Phó đâu phải của em."

 

"Dù là thế, nhưng rõ ràng anh ta đang tranh giành, em không cảm nhận được sao?"

 

"Có chứ."

 

Diệp Mãn rất tích cực, anh ta lấy kịch bản từ trợ lý, mở ra phần diễn của mình, từ từ đẩy tới trước mặt Phó Vu Sinh: "Thầy Phó, tôi muốn nghe ý kiến của thầy về nhân vật của tôi.”

 

Phó Vu Sinh nhìn kịch bản đầy chú thích nhưng có phần lan man, mang hơi hướng viết cho đủ chữ bèn hơi nhíu mày, nhưng không trực tiếp thể hiện ra, chỉ đẩy kịch bản của Diệp Mãn ra khỏi tầm mắt: "Đây là nhân vật của cậu, cách nhìn của người khác không có quá nhiều giá trị với cậu, thậm chí còn có thể dẫn dắt cậu đi sai hướng. Tự mình ngộ ra mới là tốt nhất."

 

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán. Thưởng Nam vốn nghĩ Phó Vu Sinh sẽ tiếp lời, vì theo lời của 14, Phó Vu Sinh là người yêu thương học trò, luôn sẵn sàng truyền đạt tri thức nếu gặp người khiêm tốn ham học hỏi.

 

[14: 14 chưa nói gì, tôi chỉ nói rằng hắn là người chính trực cao thượng, yêu thương học trò, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải công nhận người đó.]

 

Thưởng Nam: "Ồ..."

 

Bị từ chối nhưng Diệp Mãn cũng không nản lòng, người có thể lăn lộn trong giới giải trí, chẳng ai có da mặt mỏng cả. Anh ta dựa vào gối, nghiêm túc hỏi: "Hôm qua tôi đã xem kịch bản cả đêm, tôi cảm thấy nhân vật Lý Ti rất phong phú. Cha mẹ ly hôn, sống với cha, nhưng cha chỉ biết đưa tiền mà chẳng quan tâm, anh ta đã từng yêu rất nhiều cô gái, nhưng cuối cùng lại yêu Mạnh Đông. Tôi cảm thấy sự chuyển biến này rất kỳ diệu.”

 

Cuối cùng, Phó Vu Sinh cũng dành cho Diệp Mãn một ánh mắt chính thức. Khi nói về những điều này, tư thế của hắn toát ra sự tao nhã nội liễm, sự lạnh lùng cũng tan biến đôi chút: "Nhân vật của cậu chỉ là mặt đối lập của Lý Nham mà thôi, không đến mức kỳ diệu. Nếu Lý Nham là cây phong bốn mùa thay lá, mỗi mùa một vẻ đẹp riêng, thì nhân vật của cậu chỉ là một đống cỏ khô, trên mặt khô cằn, dưới gốc mục nát sinh sâu."

 

Sắc mặt Diệp Mãn hơi cứng đờ. Dù biết Phó Vu Sinh nói rất khách quan, cũng không phải vì thiên vị Thưởng Nam, nhưng chẳng ai muốn nghe người khác ví nhân vật của mình như một đống cỏ mục.

 

Nhưng người nói câu này là Phó Vu Sinh, nên anh ta chỉ có thể tiếp nhận: "Thầy Phó phân tích rất đúng, đây cũng chính là cách nhìn của tôi về Lý Ti. Anh ta thật sự rất đáng thương."

 

Phó Vu Sinh lạnh nhạt đáp: "Ít nhất vẫn có tiền."

 

Sắc mặt Diệp Mãn càng cứng ngắc hơn, Chu Lập bên cạnh đã cười đến mức khóe miệng sắp kéo ra tận sau đầu, Thưởng Nam phải huých hắn một cái để hắn kiềm chế lại.

 

Có lẽ cuộc đối thoại qua lại giữa hai người quá dài dòng, cuối cùng Diệp Mãn cũng chú ý tới. Anh ta nghiêng đầu: "Thưởng Nam, tôi rất tò mò về nhân vật Lý Nham của cậu, cậu có thể kể cho tôi nghe không?”

 

Thưởng Nam cảm thấy Diệp Mãn đang kiếm chuyện, giọng điệu của anh ta cũng vậy. Nếu là trước đây, Thưởng Nam sẽ không trả lời nổi, vì cậu vốn không phải người giỏi ăn nói nên luôn bị Diệp Mãn dắt mũi trong những cuộc đối đầu.

 

Nhưng bây giờ thì khác. Trả lời một câu hỏi cỏn con thế này chẳng có gì khó cả. Vấn đề là – tại sao? Dựa vào đâu Diệp Mãn hỏi thì cậu phải trả lời?

 

Nhưng từ chối thẳng thừng thì lại không hợp lý lắm.

 

Đang suy nghĩ cách phản đòn, Phó Vu Sinh lại ngẩng đầu, lúc này trên mặt hắn đã lộ rõ chút không kiên nhẫn: "Cậu Diệp, cậu nên chuyên tâm vào việc tìm hiểu nhân vật của mình trước đi. Ít nhất, hãy đọc đúng tên nhân vật của mình. Gọi là Lý Bì, không phải Lý Ti.”

 

Quá vô tình!

 

Chu Lập cúi người giả vờ nghịch đá dưới đất, cố nén cười đến mức vành tai cũng đỏ bừng.

 

Thưởng Nam giật giật khoé miệng, còn chưa kịp lộ hết nụ cười, ánh mắt sắc bén của Phó Vu Sinh đã quét qua mặt cậu. Thưởng Nam lập tức căng thẳng, vội nói: "Nhân vật của tôi là Lý Nham, Nham trong nham thạch, tôi đọc đúng."

 

Gương mặt căng thẳng của Phó Vu Sinh sau khi thấy Thưởng Nam căng thẳng cũng giãn ra đôi chút, thậm chí còn có phần dung túng khó hiểu: "Tôi biết.”

Bình Luận (0)
Comment