Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người - Nhất Tiết Ngẫu

Chương 88.1

Chỗ da bị rách đó đỏ hơn hẳn những chỗ khác, khiến Chu Lập có chút lo lắng, “Hay là bôi thuốc đi?”

 

Trương Tinh Hỏa trợn mắt, “Chỉ thế này mà cậu đã xót rồi? Có cần đăng Weibo nhờ fan thổi giúp không?”

 

Thưởng Nam khẽ đẩy Chu Lập, “Không cần bôi thuốc, có bôi em cũng l**m mất thôi, chẳng cần thiết. Đi lấy cho em chai nước.”

 

“Được thôi.” Chu Lập vừa đáp lời, còn chưa kịp bước đi thì một chai nước đã được đưa đến tay Thưởng Nam.

 

Hứa Viên nói: “Thầy Phó bảo tôi mang qua.”

 

Thưởng Nam được chiều mà sợ, “Cảm ơn.”

 

Hứa Viên nở một nụ cười nhỏ đến mức phải dùng kính lúp mới thấy, sau đó xoay người rời đi.

 

Giờ đây chỉ còn lại Thưởng Nam và Chu Lập.

 

Chu Lập đợi Thưởng Nam uống nước xong thì nâng mặt cậu lên nghiêm túc hỏi:“Hôn thầy Phó cảm giác thế nào?”

 

“Không đúng, phải nói chính xác là bị thầy Phó cưỡng hôn, cảm giác ra sao?”

 

Cảm giác thế nào ư?

 

Không mấy dễ chịu, Phó Vô Sinh hôn quá mạnh. Khi đó đang diễn xuất, hắn là Mạnh Đông nhưng Thưởng Nam lại cảm thấy không hoàn toàn như vậy. Một sự khác biệt rất nhỏ, nếu không phải vô tình bắt gặp ánh mắt của Phó Vô Sinh lúc đó, ngay cả khi đang trong cảnh diễn cậu cũng khó mà phân biệt.

 

Nhưng… Phó Vô Sinh sẽ cho phép bản thân thiếu chuyên nghiệp thế này sao?

 

“Cũng không tệ.” Thưởng Nam trả lời Chu Lập, rồi lại uống thêm mấy ngụm nước. Sau khi hôn Phó Vô Sinh xong, miệng cậu khô khốc.

 

Cảnh quay tiếp theo bắt đầu, Lý Bì xuất hiện.

 

Lý Bì đã biết hai người kia coi như đã ở bên nhau, anh ta đã ủ rũ suốt một thời gian, trong khoảng thời gian đó anh ta ngủ với vài người mẫu và ngôi sao nhỏ. Họ có giá rõ ràng, anh ta cũng không khách sáo, chơi hết mọi thứ mà anh ta thường thích, nhưng hình bóng Mạnh Đông vẫn không sao xua tan khỏi đầu anh ta.

 

“Cậu Lý, mềm mỏng không được thì dùng biện pháp mạnh đi. Nói chuyện không xong thì cứ cướp thôi.”

 

Đúng vậy, Lý Bì muốn ai chưa bao giờ thất bại.

 

“Ồ, đang ăn cơm à?” Lý Bì đẩy cửa, nửa người trên thò vào: “Lý Nham, ra đây, chúng ta nói chuyện.”

 

Anh ta thích ăn chơi trác táng, dù mới ngoài hai mươi nhưng mí mắt đã sụp xuống, tóc cũng không dày, ngũ quan bị rượu chè làm đỏ ửng phù thũng. Dẫu vậy thì vẫn có thể nhìn ra khi còn là thiếu niên chắc chắn anh ta không xấu, thậm chí còn có phần thanh tú.

 

Mạnh Đông nhíu mày, vừa mở miệng Lý Nham liền nhận ra hắn định bảo Lý Bì cút đi. Nhưng Lý Bì lại giữ chặt cổ tay Mạnh Đông, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong sân có một nhóm người đứng đông nghịt, trong tay cầm ống thép, ánh thép sắc lạnh thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng lạnh.

 

“Anh muốn nói chuyện gì?” Lý Nham đứng bên ngoài, ánh mắt lướt qua đám người trong sân. Những kẻ mà Lý Bì gọi tới, mục đích đã quá rõ ràng.

 

Lý Bì châm thuốc hít một hơi sâu, liếc vào khe cửa nhìn bóng lưng Mạnh Đông rồi thu lại ánh mắt, nhìn thẳng vào Lý Nham:“Mày nhường anh Mạnh cho tao đi, tao sẽ giúp cho mày mua bất kỳ trường đại học nào ở nước ngoài, còn cho mày thêm một triệu nữa, thế nào?”

 

Đối với một học sinh chẳng có gì trong tay như Lý Nham, đây quả thực là một cám dỗ quá lớn. Chỉ cần chấp nhận điều kiện này, cuộc đời cậu sẽ rực rỡ hẳn lên.

 

“Không có thế nào cả, tôi không đổi.” Mắt Lý Nham bị ánh lạnh từ ống thép đâm vào. “Dù cho anh có trả bao nhiêu tiền, tôi cũng không đổi.”

 

“Năm triệu.” (Khoảng 17 tỷ)

 

“Không đổi.” Lý Nham siết chặt nắm đấm, nghe thấy âm thanh sỏi đá bị nghiền nát phía sau, cậu quay đầu nhìn lại, bọn họ sắp hết thuốc để hút rồi.

 

Dù sao cũng mới chỉ mười tám tuổi, còn non lắm.

 

Lý Bì tựa người vào tấm nhôm, nhàn nhã nhả ra từng vòng khói: “Lý Nham, tao hỏi mày lần cuối cùng, mày có…”

 

“Tôi đã nói rồi, tôi không đổi.” Lý Nham lạnh lùng ngắt lời. Cậu và Mạnh Đông quen biết hai năm, cậu đã thấy được sự cô độc của Mạnh Đông, cũng từng trải qua cảm giác ấy cùng hắn. Bọn họ nương tựa vào nhau để sưởi ấm, cậu sẽ không rời bỏ Mạnh Đông, dù có chết cũng không.

 

Lý Bì nhìn chằm chằm vào những vòng khói thuốc dần tan biến, nghiêng người nói: “Này, giữ chặt nó lại.”

 

Lý Nham lùi về phía sau vài bước, vô tình đá trúng một đống ngói vụn, khiến chúng đổ rầm rập.

 

Mạnh Đông bước ra ngoài:“Lý Bì.”

 

“Anh Mạnh.” Lý Bì lập tức đứng thẳng người: “Lâu rồi không gặp.”

 

“Anh Mạnh, anh có muốn ở bên tôi không?” Nụ cười của Lý Bì trông vô cùng ngây thơ.

 

Mạnh Đông liếc qua đám người trong sân, giọng điệu của Lý Bì nghe như đang cầu xin, nhưng thực chất lại là một lời đe dọa.

 

“Lý Nham, vào trong nhà đi.”

 

“Anh…” Lý Nham bước lên một bước, sự hoang mang và sợ hãi trong lòng không biết nên diễn đạt thế nào. Cậu không hiểu vì sao Mạnh Đông lại muốn mình vào nhà, càng sợ rằng hắn sẽ bỏ rơi mình.

 

Mạnh Đông quay lại, túm lấy cổ áo Lý Nham ném cậu vào trong rồi nhanh chóng cầm chìa khoá bên bệ cửa sổ khóa cửa lại.

 

Lý Nham ngã xuống đất, khi bò dậy thì cánh cửa đã bị khóa chặt:“Mạnh Đông!”

 

Bên ngoài đánh nhau, Mạnh Đông là người ra tay trước, cú đấm thẳng vào mặt khiến một chiếc răng của Lý Bì gãy rơi xuống. Lý Bì bùng lên: “Con mẹ mày, mày dám đánh tao? Vì thằng nhóc đó à?”

 

Mạnh Đông không chút cảm xúc, vươn tay rút từ bệ cửa sổ ra một con dao phay han gỉ, không hề do dự mà vung xuống chém thẳng về phía Lý Bì.

 

Lý Bì mềm nhũn cả chân, hoảng loạn lùi về phía sau, trong đầu chẳng còn chút gì gọi là tình cảm hay yêu thích nữa. Anh ta gào lên với người trong sân: “Chúng mày con mẹ nó lên cho tao!”

 

Chỉ cần Lý Bì chết đi, hắn có thể cùng Lý Nham sống những ngày yên bình...Không, đó không phải là suy nghĩ thật sự của Mạnh Đông, hắn chỉ muốn Lý Nham có một cuộc đời suôn sẻ.

 

Chỉ cần Lý Bì còn sống thì nhất định sẽ không để cho Lý Nham có cuộc sống tốt đẹp.

 

Mạnh Đông chưa từng nghĩ đến bản thân mình, dù sao thì cuộc đời hắn vốn dĩ đã là một vũng nước tù, điều duy nhất đáng quý chỉ có Lý Nham mà thôi.

 

Lý Bì vừa lăn vừa bò chạy, đóng sập cánh cửa sắt, hai tay bám chặt lấy song cửa, gương mặt dữ tợn hét lên: “Đừng giết anh ta thật, đánh nửa sống nửa chết là được rồi!”

 

Ánh mắt Mạnh Đông khiến anh ta sợ hãi, Mạnh Đông thực sự muốn lấy mạng anh ta. Dù có to gan đến đâu, Lý Bì cũng không thể ở bên một người muốn giết mình.

 

Mạnh Đông có sức khỏe dẻo dai do làm công việc tay chân, nhưng dù hắn có mạnh thế nào cũng không thể địch lại hai mươi mấy người đang vây quanh. Hắn hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.

 

Lý Nham vội vàng dùng điện thoại bàn trong nhà gọi cảnh sát.

 

Nhưng tấm nhôm mỏng manh chẳng thể ngăn cách được tiếng động. Âm thanh nện của ống thép lên cơ thể người vang lên từng hồi, truyền thẳng vào tai cậu. Nước mắt Lý Nham rơi lã chã.

 

“...Xin chào, cậu có thể miêu tả vị trí cụ thể của đường Thanh Thủy không? Có công trình nào gần đó không?”

 

“Gần đây có... có một siêu thị Hưởng Lạc, còn có một bệnh viện phụ sản. Tôi đang ở tiệm sửa xe, đi thẳng vào đường Thanh Thủy là có thể thấy, trước cửa có rất nhiều xe máy đậu…”

 

“Số nhà là bao nhiêu?”

 

“Ở đây không có số nhà.”

 

“Vậy phiền cậu miêu tả lại các công trình gần đó một lần nữa…”

 

Lý Nham sắp phát điên. “Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp nhà ông!”

 

Cậu thấy Mạnh Đông ngã xuống, toàn thân đầy máu, không còn vẻ lạnh lùng điềm tĩnh thường ngày. Hắn cố sức cử động ngón tay, chạm vào chuôi dao, muốn gắng gượng đứng dậy.

 

Ống thép lại giáng xuống lưng Mạnh Đông.

 

Hắn bị đánh ngã xuống đất lần nữa.

 

“Anh!” Lý Nham ôm chặt lấy khung cửa sổ, nước mắt giàn giụa. Cậu hoảng hốt chạy về phòng Mạnh Đông.

 

Mạnh Đông có sở thích nghiên cứu mấy thứ kỳ quái, trong phòng chất đầy dụng cụ sửa xe.

 

Lý Nham quỳ rạp xuống đất, lục lọi dưới gầm giường Mạnh Đông, cuối cùng tìm được một chiếc kìm.

 

Cậu cầm chặt kìm, cố gắng vặn khóa cửa. Đây là chiếc khóa đặc chế của Mạnh Đông, chính hắn đã tìm một thợ kim khí chế tạo riêng. Dù bị biến dạng vẫn còn khảm chặt trong cửa.

 

Thưởng Nam cảm nhận được lòng bàn tay mình bị cán kìm mài rách, đau đớn vô cùng, nhưng vẫn phải kiểm soát biểu cảm trên mặt.

 

Cậu cần nhập vai vào Lý Nham, tưởng tượng rằng Mạnh Đông sắp bị đánh chết. Nghĩ đến điều đó tay cậu bắt đầu run lên dữ dội, nước mắt không cần ép cũng trào ra.

 

Những hình ảnh chưa từng xuất hiện bỗng chốc ùa vào tâm trí Thưởng Nam…

 

“A Nam, Tiểu Nam, Nam Nam, tan làm nhớ mang chim bồ câu về cho anh, anh muốn ăn sống.”

 

Một bóng hình mơ hồ ngồi xổm trước cửa, nhìn không rõ khuôn mặt.

 

“Tan làm nhớ về sớm một chút, bên ngoài không an toàn đâu.”

 

“Anh có thể đi đón em tan làm không?”

 

Chính mình trong bộ vest chỉnh tề, đứng trước thang máy, vẻ mặt thờ ơ:“Không được. Nếu anh ra ngoài sẽ bị bắt ngay, bọn họ sẽ dùng thịt để dụ anh, sau đó anh sẽ khai ra rằng tôi là chủ nhân của anh. Như thế, tôi sẽ bị viện nghiên cứu khai trừ, còn anh sẽ bị nhốt vào đó.”

 

Cậu vừa lái xe vừa nghe điện thoại, giọng điệu kiên quyết: “Hỏi bao nhiêu lần tôi cũng không đồng ý. Trước đây bọn họ đều là con người, không thể thực sự coi họ như động vật mà nhốt vào lồng. Đề nghị về việc phối giống sinh sản càng không thể chấp nhận. Tôi sẽ không giao động vật trong viện nghiên cứu ra ngoài.”

 

“Vâng, tôi biết, chúng sinh bình đẳng. Vậy thì tôi nhốt anh vào lồng rồi cho anh đi phối giống nhé…” Người bên kia chưa kịp nói hết câu, một chiếc xe tải bên hông đột ngột lao tới, tông mạnh vào xe cậu. Chiếc xe méo mó biến dạng, lật ngược, khói đen bốc lên nghi ngút. Những tài liệu trong xe bị hất văng ra ngoài, nội tạng của cậu bị va đập đến mức sai lệch vị trí, cơn đau do cơ thể bị nghiền ép và vặn vẹo tràn ngập khắp người.

 

Trong điện thoại vẫn truyền đến giọng nói: “Biết rồi, biết rồi, tổ trưởng đừng sốt ruột. Cứ chờ xem viện trưởng biểu hiện thế nào trong hội nghị lớn sắp tới đi!”

 

“Alo, tổ trưởng?”

 

“Tổ trưởng, anh nói gì đi chứ, tôi còn chuyện chưa nói xong đây! Có một con chim không chịu ăn, nó đòi mua đàn piano, bảo là muốn chơi đàn.”

 

Hàng loạt hình ảnh vỡ vụn lóe lên trong đầu Thưởng Nam, cậu không biết những hình ảnh đó đến từ đâu, chỉ cảm thấy tim đau nhói dữ dội. Nước mắt cậu rơi xuống như mưa.

 

Lý Nham quỳ xuống đất, đập mạnh tay lên cửa: “Cứu mạng! Có ai không, cứu anh tôi với!” Giọng cậu ta lạc đi, nước mắt nước mũi chảy dài, gân xanh trên cổ nổi lên rõ rệt.

 

Bốn năm chiếc máy quay chĩa thẳng vào Thưởng Nam, nhưng cậu hoàn toàn không để ý. Hình ảnh trong đầu cậu bỗng dừng lại, một sinh vật khổng lồ mơ hồ phá vỡ cửa kính tầng mười hai, nhảy xuống dưới. Nó lao nhanh đến hiện trường vụ tai nạn, dùng móng vuốt lật chiếc xe sắp nổ tung. Sau đó nó rạp xuống đất, dùng miệng cẩn thận ngậm lấy thân thể bê bết máu của cậu kéo ra ngoài. Nó dùng móng vuốt nhẹ nhàng gạt đi máu trên người cậu, ngẩng đầu tru lên một tiếng dài, âm thanh bi thương vang vọng đến mức làm nứt vỡ cửa kính tòa nhà bên cạnh.

 

“Cứu mạng…” Lý Nham nghẹn ngào, “Cứu mạng…”

 

Trương Tinh Hỏa đờ đẫn hồi lâu mới hô “Cắt”, phải nhờ Tiểu Lưu nhắc nhở ông mới sực tỉnh. Sau khi lấy lại tinh thần, ông lập tức hô to: “Được rồi, hôm nay quay đến đây! Mọi người thu dọn thôi!”

 

Trợ lý đạo diễn hô lớn: “Mọi người vất vả rồi! Ngày mai tiếp tục cố gắng nhé!”

 

Trương Tinh Hỏa ngồi sau màn hình giám sát, tua lại cảnh quay vừa rồi mấy lần. Diễn xuất của thầy Phó vẫn hoàn hảo như mọi khi, nhưng điều làm ông kinh ngạc là Thưởng Nam. Cảnh này đòi hỏi sự bùng nổ cảm xúc, nhưng lại phải thể hiện theo cách kìm nén. Thoạt nhìn có vẻ là bộc phát, nhưng thực ra nỗi đau và sự sợ hãi của nhân vật đều được thể hiện một cách cực kỳ áp lực.

 

Quan trọng hơn cả, dù khóc đến mức nước miếng nước mắt chảy đầy mặt, nhưng nhìn vẫn không hề xấu xí!

 

Đây thực sự là một bất ngờ lớn đối với Trương Tinh Hỏa. Ông vốn nghĩ cảnh này ít nhất cũng phải quay hơn chục lần, vì ông không tin Thưởng Nam có thể làm tốt ngay từ đầu. Nhưng không ngờ màn thể hiện của cậu lại có thể so hẳn việc lên võ đài đấu với thầy Phó!

 

Chu Lập vội lấy một xấp khăn giấy, lau nước mắt nước mũi cho Thưởng Nam, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ? Sao lại khóc đến mức này? Tay cũng bị xước nữa, lát nữa anh đi mua thuốc cho em.”

 

Hắn cảm nhận rõ ràng rằng diễn xuất của Thưởng Nam đã tiến bộ vượt bậc, hơn nữa không chỉ là một chút.

 

Thưởng Nam chớp mắt, nhận lấy khăn giấy từ tay Chu Lập: “Em tự lau được, anh đi bảo tài xế lái xe qua đây đi, em mệt quá, muốn ngủ một lát.”

 

“Được, được! Em đừng đi lung tung đấy!”

 

Sau khi Chu Lập rời đi, Thưởng Nam ném khăn giấy xuống, ngây người nhìn về phía trước.

 

“Là ký ức của thế giới nào?”

 

[14: Không phải ký ức của thế giới nào cả, mà là của chính cậu. Cậu chết vì tai nạn xe, nhưng bây giờ vẫn chưa chết hoàn toàn, vì chúng ta còn đang làm nhiệm vụ. Nếu nhiệm vụ thất bại, cậu mới thật sự chết.]

 

[14: Tôi cũng không biết con quái vật đó là gì. Nhưng nó từng bảo cậu mang đồ ăn cho nó trước khi cậu ra ngoài, sau đó lại nhảy qua cửa sổ. Thêm cả tiếng kêu của nó và hình ảnh con mèo lớn xuất hiện trong đầu cậu trước khi chết, có thể khẳng định đó là một loài động vật thuộc họ mèo.]

 

“Ồ…” Không tự chủ được, nước mắt lăn dài trên gò má Thưởng Nam.

 

[14: Cậu buồn lắm à? Tôi cảm nhận được tâm trạng của cậu đang rất sa sút.]

 

[14: Khi nhiệm vụ tiến triển, ký ức thuộc về bản thân cậu sẽ càng được mở khóa nhiều hơn.]

 

Cậu tên là Thưởng Nam, chị gái tên là Thưởng Thu. Cậu từng nuôi một con mèo lớn biết nói chuyện, sau khi tốt nghiệp đại học cậu vào viện nghiên cứu, trở thành tổ trưởng, nhưng bộ phận cụ thể thì không rõ. Cậu đã từng đấu tranh để giành quyền lợi hợp pháp cho những loài động vật có thể hóa thành người.

 

Ngoài ra, không còn thông tin nào khác.

 

Thưởng Nam không cảm thấy quá ngạc nhiên về những ký ức xuất hiện trong đầu mình. Chỉ là, cơn đau vẫn dai dẳng. Cậu nghĩ, có lẽ đây là di chứng sau tai nạn xe.

 

Cảm xúc sa sút phần lớn có lẽ đến từ cảnh quay vừa rồi, Lý Nham bị nhốt trong phòng, người trực tổng đài vô dụng, cánh cửa bị khóa chặt, Mạnh Đông ngã gục dưới đất… cậu chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến vậy, như thể cả bầu trời sụp xuống, bản thân sắp phát điên.

 

Hôm nay đáng lẽ đoàn phim chưa thể kết thúc sớm như vậy. Nhưng có lẽ Trương Tinh Hỏa nhận ra cảm xúc của cậu quá kích động, nên đã quyết định cho ngừng quay trước.

 

Sau cảnh này, các cảnh quay sau đều ít khi diễn ra vào ban ngày, mà chủ yếu là buổi chiều tà với ánh hoàng hôn hoặc ban đêm mờ tối.

 

Vì vậy, ngày mai Thưởng Nam có thể nghỉ ngơi cả ngày. Cảnh quay tiếp theo phải đợi đến khi trời tối mới bắt đầu.

 

Phó Vu Sinh đứng trong phòng hóa trang, rửa sạch lớp bụi và dung dịch tạo máu giả trên người, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ.

 

Hứa Viên ngồi trên sofa, cầm túi xách trong tay: “Thưởng Nam rất khá đấy.”

 

Cô rất hiếm khi khen ngợi một diễn viên hot. Điều cô khinh thường nhất chính là những kẻ chỉ biết lợi dụng fan để tạo tiếng vang. Việc họ có thực lực hay không thì chưa bàn đến, nhưng chắc chắn họ rất giỏi trong việc gây chuyện.

 

“Nếu Toàn Lỵ Lỵ chịu buông tay, em thật sự muốn bàn bạc với cô ta để kéo Thưởng Nam về với chúng ta. Nhưng em nghĩ, sau khi bộ phim này ra mắt, chắc chắn cô ta sẽ không đồng ý, thật đáng tiếc.”

 

Phó Vu Sinh kéo cửa ra: “Toàn Lỵ Lỵ rất thông minh, không giống như Quốc Giai Giai chỉ giỏi chiêu trò đánh bóng tên tuổi.”

 

“Cũng đúng.” Hứa Viên nói, “Thầy muốn ăn gì cho bữa tối? Em sẽ gọi nhà hàng đưa đến khách sạn.”

 

Cả hai đi ra khỏi hành lang, vừa nhìn đã thấy Thưởng Nam.

 

Cậu ngồi trên chiếc ghế gấp ngoài sân, trông vô cùng uể oải. Mái tóc vốn lúc nào cũng tràn đầy sức sống nay lại rũ xuống, trên mặt còn vương dấu vết nước mắt. Trong tay cậu nắm chặt một cục giấy nhăn nhúm.

 

“Cô lên xe đợi tôi.” Phó Vu Sinh nói với Hứa Viên.

Bình Luận (0)
Comment