Trương Tinh Hỏa đã thông báo trong nhóm về thời gian bắt đầu quay phim vào buổi chiều. Thưởng Nam ở trong phòng trà, liên tiếp uống ba cốc nước lớn mới có thể xua tan cảm giác khô khốc, dính nhớp trong khoang miệng và cổ họng.
Thưởng Nam lại ngã xuống giường, nằm thẳng đơ, tấm chăn vẫn bị ép chặt bên dưới người.
Dù sao cũng không lạnh, hơn nữa cậu không yên lòng. Những gì cậu nghĩ đến đều là về yểm mộng tối qua—đó là sự xâm nhập của Phó Vu Sinh, cậu chỉ diễn một vai trong đó mà thôi.
Nhân vật này do Phó Vu Sinh thiết lập, toàn bộ tình tiết cũng do Phó Vu Sinh sắp đặt.
Chỉ là cậu không rõ động cơ thực sự của đối phương. Từ khi bước vào thế giới này, cậu chưa từng nghĩ sẽ có quan hệ mập mờ gì với Phó Vu Sinh. Một là bởi khoảng cách thực lực giữa hai người quá lớn, hai là vì tuổi tác… Được rồi, dù sao Phó Vu Sinh cũng sẽ không chết, người nên lo lắng phải là bản thân cậu mới đúng.
Cánh cửa kiên cố bị gõ từ bên ngoài.
Thưởng Nam giật mình bật dậy khỏi giường, quay đầu nhìn về phía cửa tự hỏi.
Chu Lập có thẻ phòng của cậu, Chu Lập chưa từng gõ cửa, có việc gì sẽ trực tiếp đi vào. Hiện tại còn chưa đến giờ Chu Lập mang bữa sáng tới, vậy nên chắc chắn không phải Chu Lập.
Thưởng Nam ghé mắt vào mắt mèo cửa nhìn ra ngoài—người mặc bộ đồng phục nhân viên màu xanh đậm… không biết là ai.
Trước khi mở cửa, cậu lấy chiếc mũ và khẩu trang từ bàn trà rồi đeo lên.
“Chào anh…” Đối phương bị trang phục của người trong phòng làm cho hoảng sợ, nhận đồ thần bí như vậy sao?
Thưởng Nam ấp úng: “Chuyện gì?”
“Xin hỏi số điện thoại của anh có đuôi 8999 không?”
“Đúng vậy.”
“Đây là hoa do khách hàng đặt tặng anh, phiền anh ký nhận.” Anh ta đưa cho Thưởng Nam một tấm thiệp màu vàng nhạt.
Ánh mắt Thưởng Nam lóe lên, cậu nhận lấy bút bi và tấm thiệp, ký bằng cái tên giả thường dùng trong đời sống. Đối phương cất tấm thiệp đã ký vào túi, sau đó đưa bó hoa hồng vàng nhạt lớn cho cậu, “Chúc anh một ngày vui vẻ!”
Thưởng Nam ôm bó hoa, đóng cửa lại. Bó hoa không quá to nhưng từng đóa hoa lại nở rộ như miệng bát, màu vàng nhạt đến mức nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng là hoa hồng trắng. Viền cánh hoa hơi gợn sóng, trông kiêu hãnh lại tươi đẹp.
[14: Hoa hồng LEONORA, đẹp thật. Fan cậu tặng à?]
Thưởng Nam lật tìm trong bó hoa hồi lâu, nghĩ rằng sẽ có một tấm thiệp nào đó ghi lời nhắn, nhưng chẳng tìm thấy gì.
Cậu đặt hoa vào phòng trà, vừa bước ra thì đụng phải Chu Lập đang đẩy cửa vào. Chu Lập mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ bừng vì nắng: “Mới có mấy giờ mà ngoài trời nóng chết đi được… Ủa, sao em dậy sớm vậy?”
“Nhận hàng, định ngủ tiếp.” Thưởng Nam nghĩ một lúc, quyết định nói với Chu Lập, miễn cho Chu Lập nhìn thấy rồi lại nghĩ đông nghĩ tây.
Chu Lập chẳng quan tâm cậu nhận được gì, chỉ giục: “Khoan ngủ, đi đánh răng rồi ăn sáng đi, ăn sáng rồi ngủ tiếp. Anh mua hoành thánh đấy, không ăn ngay lát nữa nó nở hết.”
Thưởng Nam đi đánh răng.
“Trông em không có tinh thần lắm, thức khuya à?” Chu Lập đặt bát hoành thánh cho cậu, xé ống hút c*m v** hộp sữa rồi đẩy qua cho Thưởng Nam.
“Mơ thôi.”
“Mơ gì?” Mơ mà khiến sắc mặt thảm vậy.
“Mơ xuân.” Thưởng Nam đáp, mặt vô cảm.
Chu Lập đang uống sữa được một nửa thì sặc, phun hết ra bàn. Thưởng Nam nhanh tay lẹ mắt che bát hoành thánh lại. Chu Lập cuống quýt rút cả xấp giấy lau bàn: “Xin lỗi xin lỗi, anh không nhịn được. Giờ em thoải mái với anh quá ha. Mau nói, đối tượng là ai?”
“Thầy Phó.” Thưởng Nam lấy một quả trứng luộc từ trong túi ra, gõ lên bàn bình tĩnh nhìn Chu Lập lại sặc lần nữa.
“Sao em lại mơ chuyện đó với thầy Phó?” Chu Lập nghĩ đến gương mặt lạnh lùng cấm dục của Phó Vu Sinh, khó liên hệ đối phương với những chuyện đó. Hắn cảm thấy Phó Vu Sinh hợp với hình tượng mặc vest, tay cầm thước hơn.
“Đã bảo là mơ mà. Trong mơ thì chuyện gì cũng hợp lý.” Thưởng Nam đưa lòng đỏ trứng cho Chu Lập, cậu không thích ăn lòng đỏ.
Chu Lập ăn hết lòng đỏ: “Cảm ơn, anh thật sự thích cái cảm giác sắp nghẹn chết này.”
Hắn uống một hơi sữa lớn để nuốt trôi lòng đỏ nghẹn ở cổ, vừa đấm ngực vừa trợn trắng mắt, cuối cùng cũng nuốt xuống được. Hắn lại hỏi: “Thầy Phó có dáng người thế nào?”
“…” Thưởng Nam cắn ống hút, cụp mắt:“Đã nói rồi, là mơ mà, em cũng không rõ.”
Chu Lập lộ vẻ tiếc nuối: “Tiếc thật, giấc mơ này không phải lúc nào cũng có đâu.”
[14: Biết đâu lại có mỗi ngày.]
Thưởng Nam: ?
Sau bữa sáng, Chu Lập dọn dẹp bàn rồi vào phòng trà, bó hoa hồng làm loá mắt hắn. Đến cả rác cũng quên vứt, hắn ló đầu ra hỏi: “Hoa trong phòng trà từ đâu ra?”
“Em vừa ký nhận trước khi anh đến, không biết ai gửi.”
“Không biết ai tặng mà em vẫn nhận?” Tiếng “bịch” vang lên là âm thanh rác trong tay Chu Lập rơi vào thùng. Hắn nhanh chóng lấy từ túi ra một máy quét hình chữ nhật: “Anh kiểm tra xem có camera không đã.”
Hắn bận rộn trong phòng trà một lúc, bó hoa bị tháo ra rồi lại gói lại, chỉ là không còn đẹp như ban đầu. Không tìm thấy gì không thích hợp, hắn thở phào: “Có mấy fan cuồng điên lắm, phải cẩn thận. Em quên rồi sao? Sau khi bộ phim đầu tiên của em nổi tiếng, chúng ta tìm thấy hơn một trăm camera siêu nhỏ trong phòng của em đấy.”
“… Hơn một trăm cái à.” Thưởng Nam kéo rèm, mở cửa kính sát đất ra ấp úng nói: “Thật điên rồ.”
Chu Lập cằn nhằn trong phòng, không nhận ra Thưởng Nam đã không ở trong phòng mà đã ra ban công hóng gió. Gió ngoài ban công dịu mát, không quá nóng. Mặt trời vừa lên, chưa gay gắt như giữa trưa.
Dưới lầu vang lên tiếng giày cao gót gõ trên gạch lát. Thưởng Nam nhìn xuống thấy Hứa Viên, chỉ có một mình cô, không có Phó Vu Sinh bên cạnh.
Cô không che ô, mặc áo ngắn tay, quần dài, đeo kính râm đỏ sẫm, tóc chải gọn phía sau. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô ngẩng lên, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất rõ ràng.
Thưởng Nam ngây người, rồi cũng mỉm cười đáp lại. Đây là lần đầu tiên trợ lý Hứa cười với người khác rõ ràng đến vậy.
-
Chớp mắt đã đến buổi chiều, không khí sau một ngày nắng gắt trở nên oi bức đến mức đáng sợ.
Thưởng Nam chui vào xe van, trên tay cầm một ly cà phê đen: “Đi thôi.”
Chu Lập bảo tài xế lái xe, đồng thời mở lịch trình mà Toàn Lỵ Lỵ gửi đến: “Chị Lỵ vừa chốt cho em một hợp đồng đại diện thương hiệu cao cấp. Là đại diện chính thức, không phải đại sứ hay người bạn thương hiệu. Người đại diện trước đây của họ là Khâu Đô. Giờ fan của cậu ta biết tin thì đang chửi em ầm lên, còn cả fan của Diệp Mãn nữa. Không biết có phải studio của cậu ta thuê đội ngũ bôi nhọ em không…”
“Nghĩa là tuần sau chúng ta sẽ quay quảng cáo, tháng sau em phải đến Tuần lễ thời trang của thương hiệu này ở nước D. Diệp Mãn chắc sẽ ghen đến phát điên. Chị Lỵ nói cậu ta tốn không ít công sức mới lấy được vé vào cửa từ tổng biên tập Lyle – Lý An Na.”
“Không biết đạo diễn Trương có đồng ý cho nghỉ không nữa.”
Xe chạy lên cầu, ánh hoàng hôn cam đỏ trên mặt sông nhuộm cả thành phố thành một bức tranh cổ tích lãng mạn. Sóng gợn trên mặt sông thành từng lớp lá vàng.
Trương Tinh Hỏa đúng là rất biết chọn bối cảnh quay, hoàng hôn này đẹp đến lãng mạn mà cũng đầy thê lương.
Hôm nay đoàn phim quay tại bệnh viện, một bệnh viện tư nhân, họ bao trọn tầng VIP để sử dụng. Tầng này không có bệnh nhân, vì chi phí quá đắt đỏ.
Một số đạo cụ đã được sử dụng để khiến bệnh viện bớt phần hào nhoáng, thêm hành lang chút chân thực, thậm chí đèn chùm pha lê cũng bị thay bằng đèn sợi đốt, ánh sáng hắt xuống khiến gương mặt mọi người trắng bệch.
Y tá trên tầng này được mời vào vai quần chúng, đồng thời cũng có thể hỗ trợ hướng dẫn. Trương Tinh Hỏa rất chịu chi, đến cả viện trưởng cũng dễ nói chuyện, ông hứa bao cơm cho mọi người, tặng chữ ký của diễn viên, và còn phát bao lì xì.
“Được rồi, được rồi, chuẩn bị nào, chúng ta bắt đầu!”
Hành lang đặt rất nhiều máy quay, Trương Tinh Hỏa ngồi phía sau màn hình giám sát, có phần chật chội.
Lý Nham từ trong thang máy bước ra, tay cầm theo hộp giữ nhiệt inox. Đồ ăn được mua từ quán ven đường, Mạnh Đông đã nằm viện suốt một tháng, bác sĩ nói ngày mai có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
“Nhưng anh ấy vẫn chưa thể đi lại được.” Khi đó Lý Nham vội vã hỏi.
Bác sĩ đáp: “Dù có đi lại được, cũng không thể như trước nữa.”
Lời nói rất uyển chuyển, nhưng Lý Nham nghe xong chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trước mắt tối sầm.
——Mạnh Đông đã thành người què.
“Ăn cơm nào.”
Lý Nham cười gượng, lấy từng món ăn trong hộp giữ nhiệt ra: “Em nhờ ông chủ quán làm cay hơn một chút.”
Mãi đến khi Lý Nham lên tiếng, Mạnh Đông mới thu lại ánh nhìn từ rặng cây xanh bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt lại trở về vẻ lạnh nhạt thường ngày, “Bác sĩ bảo anh không được ăn cay.”
Chỉ là một câu rất bình thường, nhưng Lý Nham lại thấy mình xấu hổ vô cùng: “Em tưởng rằng đã lâu như vậy rồi…”
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ hắt vào phòng bệnh, chiếu lên khuôn mặt hai người trông có vẻ dịu dàng, cả hai đều tránh đi ánh nhìn của đối phương.
“Lý Nham, chia tay đi.”Mạnh Đông không đón lấy bát đũa mà Lý Nham đưa tới:" Tháng sau là thi đại học.”
Thực ra Lý Nham đã sớm cảm nhận được sự khác thường của Mạnh Đông. Hắn ít nói hơn trước, thức suốt đêm, cũng chẳng buồn trò chuyện.
Lý Nham cố gắng nặn ra một nụ cười:"Bởi vì anh cảm thấy bây giờ anh bị bệnh, không xứng với em, anh sợ em......”
“Sao em lại nghĩ vậy?”Ánh mắt Mạnh Đông còn lạnh lùng hơn cả lần đầu gặp nhau.
“Nếu không có em, có lẽ anh đã ở bên Lý Bì rồi… Lý Nham, đưa thuốc lá cho anh.”
Đầu óc Lý Nham trống rỗng, tìm trong tủ ra một bao thuốc và bật lửa.
Ánh mắt Mạnh Đông mờ đi sau làn khói trắng lượn lờ, nhưng sự lạnh lẽo lại vô cùng rõ ràng.
“Nói thật nhé, anh hối hận rồi. Ngày đó không nghĩ đến hậu quả, nếu biết trước… anh đã không giúp em.”
Lời nói vô tình đến mức Lý Nham không còn nhận ra người trước mặt mình nữa. Thật ra từ khi Mạnh Đông tỉnh dậy, hắn đã dần trở nên xa lạ với Lý Nham. Nhất là sau khi bác sĩ ngập ngừng không nói hết câu, Lý Nham nhìn vào mắt Mạnh Đông, chỉ thấy một cái nhìn lạnh lẽo.
“Nhưng em không hối hận.”
“Đương nhiên là em không hối hận rồi. Anh cung cấp đồ ăn, tiền học cho em, bị què cũng không phải em. Em vẫn có thể vào đại học, có gì mà phải hối hận chứ?”
Câu cuối cùng, Mạnh Đông nói rất khẽ.
Lúc bị Lý Cường Trụ dùng ghế đập vào đầu, Lý Nham cũng chưa từng muốn khóc đến thế này. Cậu ta nén nước mắt: “Em biết, anh không muốn liên lụy em, cố ý nói những lời khó nghe để đuổi em đi.”
“Bớt xem phim thần tượng lại đi.”
Mạnh Đông dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Lý Nham.
Nhưng Lý Nham vẫn kiên định với suy nghĩ của mình. Mạnh Đông không phải người như vậy, cậu ta đặt bát đũa lên tủ đầu giường: “Em còn có tiết tự học buổi tối, đi trước đây.”
Tay đặt lên nắm cửa, Lý Nham hít mũi, “Trước kia em không chê anh lớn tuổi hơn em, bây giờ cũng không chê anh là người tàn tật. Lý Bì sẽ không đến nữa, chúng ta hãy bên nhau thật tốt, đừng làm loạn nữa, được không?”
Cậu ta không đợi được câu trả lời của Mạnh Đông, đành phải rời đi.
Lý Nham bắt đầu hút thuốc từ khi ấy. Không thể nói là học hút, mà là tự nhiên biết hút. Cậu ta đã nhìn Mạnh Đông hút vô số lần, nhưng sau khi bên nhau, Mạnh Đông rất ít khi hút nữa. Hắn vốn đã già hơn Lý Nham, giờ lại muốn sống thêm vài năm nữa.
Cậu thiếu niên chán nản ngồi bên đài phun nước trước bệnh viện, vung vẩy tay, thấp giọng chửi thề.
Suốt nửa tháng qua, cậu ta không ngừng đánh nhau. Những kẻ tìm đến gây chuyện quá nhiều, Lý Nham không biết tại sao, có lẽ là do Lý Bì, ngoài anh ta ra, không ai có thể ghê tởm đến thế.
Cậu ta lục lọi trong ngăn của cặp sách, lấy ra một bao thuốc rẻ tiền, ba đồng một gói, vị rất gắt. Lần đầu hút, cậu ta suýt nôn hết cả dạ dày.
Những cảnh hút thuốc trước đó đều quay rất kín đáo, Thưởng Nam không cần hút thật. Nhưng lần này quay cận mặt, phải hút thật, còn phải khóc. Không thể khóc rống lên, mà nước mắt phải tự rơi xuống.
Lần đầu tiên Thưởng Nam bị sặc, cậu giơ tay ra hiệu tạm dừng.
Trương Tinh Hỏa ló đầu khỏi màn hình giám sát, “Ngoan quá.”
Tiểu Lưu bên cạnh hô cắt một tiếng, Trương Tinh Hỏa thiên vị quá, lúc mới quay còn dữ với người ta lắm, giờ thấy Thưởng Nam diễn tốt, dù có sai cũng có thể tìm lý do bỏ qua. Đổi thành Diệp Mãn thử xem!
“Cho cháu năm phút.” Thưởng Nam nói.
Để theo đuổi sự chân thực, đoàn phim đưa cho cậu thuốc thật, loại ba đồng một gói, mùi thuốc lá vọt đến khiến nước mắt Thưởng Nam chảy ra.
Sắc trời dần tối, Thưởng Nam chuẩn bị thử lại, những người khác trong đoàn làm phim cũng rảnh rỗi nghỉ ngơi, đều đang làm việc của mình.
Cậu cúi đầu rất nghiêm túc đốt cháy điếu thuốc, đang muốn nhét vào miệng, một bàn tay trắng nõn xuất hiện trước mắt, cuối cùng tia sáng màu cam kia cũng bị ngăn trở, Thưởng Nam kinh ngạc ngẩng đầu, là Phó Vu Sinh.
Hôm nay ngoại trừ quay phim ra thì cậu còn chưa tiếp xúc với Phó Vu Sinh.
Nhìn thấy Phó Vu Sinh, Thưởng Nam lập tức nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, vẻ mặt cậu cũng lập tức trở nên mất tự nhiên.
Trái lại đối phương, thẳng thắn ung dung giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Thầy Phó, đây là em..." Rút qua ba chữ cũng chưa kịp phát ra âm thanh, đã bị Thưởng Nam nuốt trở về.
Từ góc độ của Thưởng Nam, thứ cậu nhìn rõ nhất là yết hầu của đối phương, đường viền xương hàm sắc nét vô cùng, sống mũi cao thẳng và đôi chân mày nhô lên. Hiếm có ai dù bị nhìn từ góc độ khó chịu thế này mà vẫn điển trai được như vậy.
Phó Vu Sinh cụp mắt xuống, bóng lông mi phủ trên mắt dường như hòa vào đồng tử, trông như hai cái hang sâu thẳm đen kịt. Thưởng Nam nhìn đến thít cả họng, may mà làn khói thuốc chầm chậm lan tỏa đã che khuất ánh mắt đối phương.
“Đừng hít vào, hại sức khỏe đấy, ngậm trong miệng rồi nhả ra là được.” Phó Vu Sinh nói xong liền xoa đầu Thưởng Nam rồi rời đi, đi mà không trả lại điếu thuốc cho cậu.
"……" Nếu đã biết có hại, sao bản thân vẫn hút nhiều như vậy? Thưởng Nam lặng lẽ bĩu môi, lại lấy một điếu khác từ bao thuốc ra.
[14: Thầy Phó đâu phải con người, chưa nghe nói thuốc lá gây hại cho yểm bao giờ.]
Thưởng Nam bật lửa, giơ tay hướng về phía Trương Tinh Hỏa: “Đạo diễn Trương, chúng ta tiếp tục đi.”
Diễn cảnh khóc đối với Thưởng Nam gần như chẳng có gì khó khăn. Làn khói thuốc nhàn nhạt từ môi cậu chậm rãi bay ra. Cậu bỗng nhớ lại dáng vẻ của Phó Vu Sinh ban nãy, có chút thất thần, nước mắt vẫn lặng lẽ chảy xuống. Đó chính là cảm giác mà Trương Tinh Hỏa muốn có.
Cảnh quay này kéo dài hơn dự kiến, nhưng Thưởng Nam cũng không khiến mọi người thất vọng.
Cậu búng đi đầu lọc thuốc đã tàn, còn một điếu đang cầm trong tay thì một cậu bé ôm bóng bay chạy tới, giọng vang dội:“Anh ơi, sao anh lại khóc?”
“Em thấy mắt nào anh khóc?” Lý Nham lấy điếu thuốc ra.
“Cả hai mắt.” Cậu bé chỉ vào hai bên mắt trái phải mình.
“Ồ, vì bạn trai anh không cần anh nữa, nên anh khóc.”
“Bạn trai?” Cậu bé chừng bảy tám tuổi, nói: “Anh thích con trai ạ? Bà nội em bảo là đồng tính thì chết không được tử tế đâu.”
Lý Nham khẽ giật giật mí mắt, dí điếu thuốc xuống nền gạch dưới tay, thản nhiên hỏi: “Chết tử tế thì có thể sống lại không?”
Hứa Viên đưa cho Phó Vu Sinh một ly cà phê. Đối phương nhận lấy nhưng không uống, chỉ đặt lên bàn bên cạnh, quai hàm khẽ cử động.
À, đang ăn gì đó à? Hứa Viên nghĩ thầm.
“Diễn xuất của Thưởng Nam thật sự rất tốt, trước đây cậu ấy bị giới hạn trong các bộ phim truyền hình. Nếu ngay từ đầu đã vào giới điện ảnh, chắc chắn thành tựu sẽ không chỉ dừng ở hiện tại.” Hứa Viên khoanh tay đứng cạnh Phó Vu Sinh, cô càng ngày càng muốn mời Thưởng Nam về studio của mình.
“Biết đâu lại có thể vượt qua cả thành tựu của thầy đấy.” Cô trêu đùa.
Phó Vu Sinh khi ăn không thích nói chuyện. Yết hầu hắn chuyển động, chỉ phát ra một tiếng “Ừ” mơ hồ. Trong miệng vẫn còn phảng phất vị thuốc lá, bánh xốp ăn cũng không ngon lắm, nhưng mùi vị của Thưởng Nam thì… rất ngon.
Cảnh quay kết thúc, thiếu niên bên đài phun nước đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên mặt mấy lần, rồi nhìn về phía hắn. Phó Vu Sinh khẽ mỉm cười.
Thưởng Nam hơi ngẩn ra, Phó Vu Sinh nở một nụ cười sán lạn.
Buổi tối, đoàn phim bắt đầu phát cơm. Giờ đây, Thưởng Nam đã có thể ăn uống như một người bình thường.
Trong giới, ai mạnh thì được tôn trọng, chế độ đãi ngộ cũng chia theo cấp bậc rõ ràng.
Hai diễn viên chính có suất ăn tốt hơn những người khác, còn của Phó Vu Sinh lại càng cao cấp hơn.
A Trương và Tiểu Lưu chạy qua chỗ Thưởng Nam xin ăn ké. Suất ăn của cậu có canh, trái cây, tráng miệng, đồ ăn cũng chia riêng từng phần, ăn không hết.
Phó Vu Sinh ăn trong phòng trang điểm, còn Thưởng Nam lại ăn chung với mọi người bên ngoài, thế nên A Trương và Tiểu Lưu mới có cơ hội.
Thưởng Nam chủ động để phần thức ăn của mình lên bàn nhỏ, dù sao cậu cũng không ăn hết được.
Tiểu Lưu ôm hộp cơm: “Quan hệ giữa thầy và thầy Phó thật tốt nhỉ? Bình thường thầy ấy đâu có đi ăn với ai, ngay cả bàn chuyện hợp tác cũng đều do cô Hứa lo.”
A Trương gật đầu, “Sao thầy lại rủ được thầy Phó đi ăn chung thế?”
Chuyện này cũng qua mấy ngày rồi, Thưởng Nam vừa ăn vừa đáp: “Vì chán.”
“A, hóa ra chán là có thể rủ thầy Phó đi ăn cơm.” A Trương giật mình.
Thưởng Nam: “…… Là thầy Phó chán, tôi đâu có bản lĩnh đó.”
Tiểu Lưu tiếp tục giật mình, “Hóa ra chán là có thể rủ thầy Nam đi ăn cơm.”
“……”
“Đang nói gì đấy?” Giọng Phó Vu Sinh vang lên sau lưng họ. Khi Tiểu Lưu và A Trương hoảng loạn đứng bật dậy, Phó Vu Sinh đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thưởng Nam.
Ghế ở trường quay đều là loại gấp để dễ di chuyển, thấp hơn bình thường, vì thế khi hắn ngồi xuống trông có vẻ gần gũi hơn hẳn.
Thưởng Nam cắn miếng sườn, không dám nói chuyện với Phó Vu Sinh. Bởi vì cậu chưa quên giấc mơ đêm qua. Cậu đang nghĩ, nếu tối nay Phó Vu Sinh lại xâm nhập thì phải làm sao?
Hệ thống 14 không giúp gì được, dù có thể dùng điểm tích lũy để ngăn cản, nhưng làm vậy chẳng phải sẽ khiến Phó Vu Sinh phát hiện ra cậu không phải người bình thường sao? Cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng ác mộng xâm nhập.
Mà kẻ gây ra tất cả, giờ phút này lại ngồi ngay bên cạnh cậu.
Thưởng Nam thở dài. Người như Phó Vu Sinh rất dễ làm người khác sinh lòng thiện cảm, dù hắn chẳng dùng bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng thích một yểm mộng thực sự là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
[14: Cậu nghĩ hắn là phong cảnh, thực ra cậu cũng vậy.]
“Gì cơ?”
[14: Giá trị tình yêu +20~]
Đôi đũa trong tay Thưởng Nam rơi xuống đất. Cậu cầm rất chắc, nhưng sau khi nghe câu đó từ hệ thống 14 mới rơi xuống. Cậu theo phản xạ nhìn về phía Phó Vu Sinh.
Phó Vu Sinh cúi xuống nhặt đôi đũa lên: “Chu Lập, lấy đôi mới mang tới đây.”
Tiếng ghế cọ vào nền vang lên, Chu Lập chạy đi lấy đũa.
Tiểu Lưu và A Trương vừa ăn vừa nhìn hai người họ. Cảm giác rất kỳ lạ, một loại không khí mà người ngoài không thể hoà nhập vào.
Bảo sao họ lại đi ăn cùng nhau, họ thử tưởng tượng, ngoài Thưởng Nam ra, hình như chẳng có ai hợp để ngồi ăn chung với Phó Vu Sinh.
Chu Lập cầm một đôi đũa mới chạy tới, hắn đưa đũa giữa không trung: "Cho.”
___
Mễ: Sorry mấy mom vì đã chia chương nha, mà 1 chương tác giả viết dài quá, cái lưng tui không chịu nổi