Là một thần chức đã được Giáo hoàng ban phép thánh tẩy, Thưởng Nam có văn phòng riêng. Văn phòng rộng lớn chỉ có một mình cậu, trên bàn là một tập tài liệu trợ lý vừa mang tới. Cậu lướt qua một lượt, đại khái là những sự vụ cần xử lý sau:
* Con gái khu trưởng khu phố số 3 mời ngài chủ trì hôn lễ vào thứ Tư tuần tới.
* Hai thánh tử đã kết hôn ở khu Hai ngoại tình.
* Có người ném một bãi phân chó thối lên bức họa Thánh Chủ trong đại điện nhà thờ.
* Đức Tổng Giáo chủ thỉnh cầu ngài giám sát chặt chẽ lời nói và hành động của Đức Giáo chủ khi ra ngoài.
Cậu quyết định bắt đầu xử lý vụ phân chó thối trong đại điện trước.
Thế giới này khá hỗn loạn và bất ổn, cậu hiện đang ở một quốc gia tên là Bolachi, mỗi quốc gia đều có một tín ngưỡng kiên định. Trước đây Bolachi bị chia cắt bởi ba giáo hội ngang bằng nhau, trong đó Thánh Chủ giáo có phần nổi trội hơn về số lượng tín đồ và diện tích giáo khu. Đến nay, Thánh Chủ giáo gần như đã hoàn toàn chiếm lĩnh Bolachi.
Thánh Chủ giáo tôn thờ Tử Thần, họ tin rằng cái chết là thiêng liêng. Họ gọi Tử Thần là Thánh Chủ, và cái chết là con đường duy nhất dẫn đến thiên đàng.
Áo bào của cha xứ màu đen gần như kéo lê trên đất, không có bất kỳ vật trang trí nào. Khi đi ngang qua gương, bóng dáng Thưởng Nam thoáng qua.
— Khuôn mặt không thay đổi nhiều, nhưng màu tóc đã khác. Mái tóc dài trắng như thác đổ xuống ngang eo, trong đôi mắt cũng có một vòng sáng trắng nhạt. Gương mặt tái nhợt nghiêm nghị, chiếc áo bào đen dành cho cha xứ càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm của cậu.
Khi rời đi, Thưởng Nam không quên cầm theo cuốn "Mười Chức Năng Của Cha Xứ" trên giá sách.
Văn phòng nằm ở điện phụ của Đại Thánh Đường Weirya. Điện phụ không tráng lệ và hùng vĩ bằng đại điện, nhưng cũng trang trọng và tao nhã.
Các vòm nhọn giao nhau và những cột tròn vẽ tay câu chuyện về Thánh Chủ nâng đỡ cung điện thêm phần huy hoàng. Gạch lát sàn cũng vẽ những câu chuyện về Tử Thần mà họ tôn thờ. Ánh nắng chói chang xuyên qua kính màu, phía sau vị Cha xứ bước đi trên hành lang là trợ lý Malivi với mái tóc đen dài.
"Thưa cha, con nghĩ chắc chắn là lũ trẻ nghèo ở vùng ngoại ô làm. Bởi vì chúng không nhận được sự che chở của Thánh Chủ.”
"Chẳng lẽ chúng không biết, Thánh Chủ sẽ không che chở cho những kẻ có tội." Malivi là một người cuồng tín Thánh Chủ. Nếu một ngày Thánh Chủ cần linh hồn anh ta, anh ta cũng sẽ sẵn lòng dâng hiến.
Thưởng Nam ôm cuốn mười chức năng của mình, khẽ hắng giọng, giọng nói ôn hòa và ấm áp vang lên: "Thánh Chủ không thiên vị bất kỳ ai, dù người đó tội nghiệt sâu nặng, Thánh Chủ cũng sẽ tha thứ. Chúng ta hãy cầu nguyện cho họ sớm nhận được sự tha thứ và che chở của Thánh Chủ.”
Sắp đến đại điện, phía bên kia vô cùng ồn ào. Malivi tiếp tục: "Thưa cha, cha có biết không? Ở Thánh Đường Weirya xuất hiện một kẻ giết người hàng loạt!"
Kẻ giết người?
Quái vật giết người sao?
Vòng sáng trắng trong mắt Thưởng Nam khẽ giãn ra một chút, rồi lại trở về bình thường sau khi nghe Malivi nói tiếp.
"Đã có ba người dân bị sát hại, trong đó có hai người là giáo dân đáng thương của chúng ta. Sở cảnh sát vẫn chưa bắt được hung thủ, và phán đoán rằng vào cuối tuần tới, tên tội phạm đáng chết này sẽ tàn nhẫn sát hại người thứ tư. Gần đây, ngày càng có nhiều người đến cầu nguyện.May mắn thay, Thánh Đường Weirya của chúng ta là giáo đường lớn nhất, có thể chứa tới hơn ba nghìn giáo dân cầu nguyện cùng một lúc, chưa kể chúng ta còn có rất nhiều điện thờ và trường học của giáo hội..." Malivi đi chếch phía sau Thưởng Nam, không ngừng ca ngợi sự vĩ đại và lòng nhân từ của Thánh Chủ.
Thưởng Nam và Malivi nhanh chóng đến đại điện. Một đám đông đang mặt đỏ tía tai tranh cãi, họ mặc trang phục bình thường, có lẽ là giáo dân. Trong số đó có vài người đàn ông mặc áo bào xám.
Trong ký ức, áo bào xám là cấp bậc thấp nhất trong giáo hội, thậm chí không đủ tư cách nhận phép thánh tẩy từ Giáo chủ.
Không được thánh tẩy, họ không được coi là thần chức, chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt trong nhà thờ.
"Cha xứ đến rồi! Cha xứ đến rồi!"
Khi bóng dáng Thưởng Nam xuất hiện từ cửa phụ, có người liếc mắt thấy cậu rồi kích động hét lên: "Cha xứ, con dám thề bằng trái tim đang đập của mình, chắc chắn không phải bọn trẻ ở khu Bảy chúng con làm!”
Anh ta vừa thề xong, đã có người chỉ vào chiếc mũi ưng* của anh ta: "Trái tim bẩn thỉu của mày chỉ làm ô uế tay của Thánh Chủ."
(Mũi ưng là kiểu mũi khoằm đó ạ)
"Ta phụng sự Thánh Chủ hơn hai mươi năm, tận tâm tận lực..."
Đầu Thưởng Nam đau như búa bổ. Quái vật còn chưa xuất hiện, cậu đã sắp bị những quy tắc của thế giới này làm choáng váng rồi.
"Xin im lặng," Thưởng Nam giơ tay ra hiệu cho đám đông ồn ào im lặng. Ánh mắt cậu dừng lại một lát trên một ô cửa kính màu trong đại điện, nhìn đúng là có chút ghê tởm. Cậu thu lại ánh mắt, đứng trước mặt mọi người: "Thánh Chủ sẽ che chở cho mỗi một thánh tử của mình. Ồn ào, chỉ trích, mắng nhiếc sẽ làm ô uế tâm hồn các người, khiến các người ngày càng xa rời thiên đàng.”
Vẻ xấu hổ và sợ hãi thoáng qua trên khuôn mặt mọi người, Thưởng Nam khẽ giơ tay, "Đi đi, hãy dùng nước thánh rửa tội cho bản thân, đến chính điện bắt tay giảng hòa. Ta sẽ cầu nguyện cho các con, cầu nguyện Thánh Chủ tha thứ tội lỗi của các con."
[14: Thật chuyên nghiệp.]
Trong lúc Thưởng Nam làm lễ rửa tội cho đám đông đang chỉ trích lẫn nhau, 14 giải thích sơ lược về thế giới này cho cậu.
[14: Một quốc gia mà ai ai cũng có tín ngưỡng, nhưng luật lệ xã hội thì gần giống với thế giới ban đầu của cậu. Điểm khác biệt chủ yếu là các thành viên giáo hội có ảnh hưởng và quyền kiểm soát tuyệt đối đối với xã hội này. Mặc dù hiện tại cậu chỉ là một cha xứ, thuộc tầng lớp thấp nhất trong hàng ngũ giáo sĩ, nhưng trong xã hội hiện tại, cậu lại có địa vị và quyền lực cao hơn cả một khu trưởng. Từ cha xứ trở lên, quyền lực cũng tăng dần theo cấp bậc. Giáo hoàng có quyền lực ngang với quốc vương Bolachi, thậm chí trong một số việc, quốc vương còn phải được sự đồng ý của giáo hoàng.]
[14: Hai giáo hội khác ở Bolachi, Thế Chủ giáo và Anh Hùng giáo, trong những năm gần đây đã suy yếu đi rất nhiều. Thánh Chủ giáo có ý định trục xuất và đuổi cùng giết tuyệt hai giáo hội này.]
[14: Giáo khu của cậu có tổng cộng mười cha xứ và mười nhà nguyện nhỏ do các cậu quản lý, rải rác ở các khu phố khác nhau trong giáo khu. Nhưng cậu là cha xứ duy nhất đặt nhà nguyện trong Đại Thánh Đường Weirya. Weirya là thủ đô của Bolachi, và Đại Thánh Đường Weirya là nhà thờ lớn nhất ở Bolachi, có trụ sở của vài vị Giáo chủ.]
[14: Cậu cũng là cha xứ được yêu thích nhất ở Weirya, bởi vì cậu sinh ra đã có mái tóc trắng như tuyết, được coi là con của Thánh Chủ.]
[14: Hiện tại vẫn chưa rõ quái vật ở đâu, thân phận của nó cũng chưa được xác định. Nhưng với cấu trúc kỳ lạ của Bolachi, thân phận của quái vật có lẽ cũng không đơn giản.]
[14: Tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu về Thánh Chủ giáo, cậu cẩn thận đừng chạm vào giáo điều, nếu không sẽ bị giải đến quảng trường trung tâm xử tử. Có thể là chặt đầu, có thể là treo cổ, cũng có thể là thiêu sống.]
Thưởng Nam đứng trên bục rửa tội, nhìn ba hàng người vẻ mặt thành kính bên dưới. Phía trên là mái vòm hình cung, phía sau là một bức tranh màu nước. Trên tấm vải trắng vẽ một lưỡi hái khổng lồ, cán dài và lưỡi dao sắc lạnh nhìn xuống những thánh tử thành kính của nó, đầu lưỡi dao nhỏ xuống vài giọt đỏ tươi chói mắt.
Thế giới quái dị, quốc gia vặn vẹo, giáo hội kỳ lạ.
Thưởng Nam cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại không biết sự khó chịu này đến từ đâu.
Tiếp theo, Thưởng Nam ngồi ô tô đến nhà hai thánh tử kia. Trên xe, Malivi ngưỡng mộ nhìn mái tóc trắng dài của Thưởng Nam, tán thưởng: "Chắc chắn ngài là đứa con được Thánh Chủ yêu thương nhất."
"..."
Hai thánh tử bị ấn vai quỳ trong sân, người đàn ông tr*n tr**ng, khắp người đầy vết thương, mặt còn dính cả cỏ và bùn đất. Người phụ nữ thì c** tr*n phần trên, hai tay ôm ngực tóc tai rối bời, lưng cũng đầy vết thương.
Nghe thấy tiếng ô tô, người đàn ông cầm roi ngựa đứng trong sân vội vàng chạy ra mở cổng. Hắn ta đá văng con chó xù đang sủa, cúi đầu khom lưng chào cha xứ đang đi tới, đồng thời nhìn mái tóc dài của cậu bằng vẻ kính sợ.
Malivi không chỉ là trợ lý của Thưởng Nam mà còn là một chấp sự. Anh ta bước lên trước, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Người đàn ông đứng thẳng dậy, giận dữ chỉ vào đôi nam nữ đang quỳ trong sân, "Hôm nay con tan làm về nhà, vừa mở cửa ra thì thấy hai người này đang quấn lấy nhau trên ghế sofa. Con cho cô ta ăn, cho cô ta uống, vậy mà cô ta lại dám phản bội con. Thưa cha, theo giáo điều, họ phải chịu hình phạt nước.”
Hình phạt nước, đúng như tên gọi, là nhốt người bị phạt vào một cái hộp chật hẹp vừa đủ nhét người vào, dù gãy xương cũng không sao, rồi từ từ đổ nước vào khiến người bị phạt từ từ cảm nhận sự ngạt thở trong đau đớn và sợ hãi.
Thưởng Nam không lên tiếng.
Người đàn ông vốn im lặng như một con sâu bò đến dưới chân Thưởng Nam, trán áp xuống đất, run rẩy, "Thưa cha, xin cha tha cho con. Chính cô ta quyến rũ con, cô ta cho con uống thứ thuốc đáng ghét, lừa con uống rượu của cô ta, con không biết gì cả. Thưa cha, xin cha nói với Thánh Chủ, thánh tử vô tội.”
Bờ vai gầy guộc của người phụ nữ khẽ run lên.
Người đàn ông bị cắm sừng thấy vậy thì giận dữ không kiềm chế được, hắn ta đá người đàn ông kia như đá con chó lúc nãy, "Mày nói láo! Đừng tưởng tao không biết chúng mày đã liếc mắt đưa tình với nhau từ lâu rồi. Thưa cha..."
Thưởng Nam hờ hững liếc nhìn hắn ta, "Đưa hai người này xuống tầng hầm nhà nguyện trước đi, ta sẽ cân nhắc rồi xử lý sau."
"Thưa cha, ngài nên xử tử họ ngay lập tức!" người đàn ông bất mãn nói.
Vị cha xứ trẻ tuổi nhíu mày không vui, Malivi lập tức quát lớn, "Thánh Chủ sẽ trừng phạt anh vì sự nghi ngờ và vô lễ với cha xứ!" Nói xong, anh ta rút chiếc roi sau lưng quất mạnh vào mặt người đàn ông.
Hai chấp tế áo xám xuống xe, bước nhanh về phía đôi nam nữ đang quỳ trên đất. Họ không hề nhìn ngang liếc dọc, túm lấy hai người đứng dậy.
Thưởng Nam gọi một người lại, "Sau khi lên xe, tìm cho cô ta một bộ quần áo mặc vào.”
Người phụ nữ được sủng mà sợ ngước lên, đôi mắt xanh của cô ta ngấn lệ, "Thưa cha, con cảm ơn ngài."
Malivi trực tiếp cởi áo choàng của mình khoác lên người cô ta, "Trước khi tội lỗi được xác định, cô sẽ được Thánh Chủ che chở."
Không biết cô ta có nghe lọt tai không, ánh mắt biết ơn của cô ta vẫn luôn nhìn Thưởng Nam.
Sau khi rời khỏi đó, Thưởng Nam gọi điện thoại cho khu trưởng khu Ba. Đối phương từng câu từng chữ đều là tâng bốc lấy lòng, bày tỏ rằng có thể nhận được phước lành của cha xứ năm sau ông ta sẽ quyên góp thêm một tòa nhà cho trường học của giáo hội, và kín đáo nói rằng sẵn lòng báo đáp Thưởng Nam.
Malivi ôm điện thoại, mặt hoàn toàn suy sụp, không còn chút khí thế kiêu căng trước đó, "Thưa cha, ngài đến quán bar Akel ở khu Nhất xem sao, Giáo chủ Hoài Thiểm đang ở sòng bạc dưới tầng hầm, đã thua năm mươi vạn rồi."
"Để Đức Tổng Giáo chủ biết, ngài ấy lại trách ngài không trông coi cẩn thận ngài ấy."
Thưởng Nam mờ mịt, "Hắn ta đánh bạc, sao lại trách ta?"
Vẻ mặt mờ mịt như vậy xuất hiện trên khuôn mặt vị Cha xứ luôn nghiêm nghị, lại có chút đáng yêu, nhưng chỉ thoáng qua. Malivi lập tức tự mắng mình sao lại dám nói cha xứ đáng yêu.
"Biết làm sao được, ai bảo Giáo chủ Hoài Thiểm được họ yêu thích cơ chứ. Kẻ trộm lấy đồ bị chặt tay, còn Giáo chủ Hoài Thiểm dù có khỏa thân chạy trên phố, các thánh tử cũng chỉ nói Giáo chủ Hoài Thiểm đang hy sinh bản thân vì Thánh Chủ." Nhắc đến Hoài Thiểm, vẻ mặt Malivi lộ rõ sự bất mãn.
"Ngài vẫn nên mau đi xem đi." Malivi lo lắng thúc giục.
Thưởng Nam thay thường phục, nhưng thực ra thay hay không cũng chẳng ích gì, mái tóc trắng của cậu quá dễ nhận ra.
.
Quán bar Akel nằm ở khu Nhất sầm uất nhất, nhưng lại không nằm ở trung tâm sầm uất của khu Nhất.
Bốn phía quán bar được bao quanh bởi cửa kính, trên kính dán đầy áp phích lộn xộn. Ở cửa ra vào, người ta xếp những lon nước ngọt đủ màu thành một kim tự tháp cao gần bằng cửa. Ngoài ra, còn có không ít người tụ tập ở cửa hút thuốc và chơi ván trượt. Từ xa họ đã nhìn thấy chiếc xe của Đại Thánh Đường Weirya dừng lại, cửa xe mở ra, chàng trai tóc trắng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Một đám người lập tức hoảng hốt dập thuốc, đứng thành hàng, cúi đầu.
So với Giáo chủ Hoài Thiểm cao hơn cha xứ một bậc, mọi người càng e ngại Thưởng Nam, vị cha xứ quản lý khu Nhất hơn. Nghe nói năm nay cậu chỉ mười tám tuổi, ngày cậu sinh ra Thánh Chủ đã hiện thân, mái tóc trắng của cậu chính là bằng chứng. Thưởng Nam là cha xứ trẻ tuổi nhất hiện tại, cùng với khu trưởng quản lý khu Nhất đâu ra đấy.
So với vị cha xứ nghiêm túc lạnh lùng, Giáo chủ Hoài Thiểm thân thiện và hoạt bát hơn được các thánh tử yêu mến hơn.
Nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy cha xứ, cha xứ thật sự rất đẹp.
Thân hình béo ú của ông chủ chen chúc từ dưới tầng hầm lên, vừa cầu nguyện vừa lăn đến trước mặt Thưởng Nam, "Thưa cha, ngài đại giá quang lâm, ngài muốn uống gì ạ?"
Ánh mắt Thưởng Nam không chút cảm xúc lướt qua những giọt dầu bóng nhẫy trên mặt ông ta, "Tham ăn cũng là một trong những tội lỗi."
Ông chủ càng cúi rạp người hơn, "Con dẫn ngài đi gặp Giáo chủ Hoài Thiểm."
So với tầng trên phát nhạc du dương, tầng hầm có thể gọi là ô nhiễm khói bụi. Thánh Đường Weirya đã như vậy, bề ngoài phồn hoa huy hoàng, bên trong đã bắt đầu mục ruỗng từ từ.
Cha xứ chỉ là người quản lý một trong mười khu phố, cả quốc gia Bolachi giống như quán bar Akel, cấu trúc hỗn loạn, kẻ trên tranh quyền, người dưới đoạt lợi, không quên mỗi ngày cầu xin Thánh Chủ thương xót họ.
Giáo chủ cũng mặc thường phục, ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn. Hắn ta để tóc rất ngắn, dưới ánh đèn tường vàng vọt phía sau, những sợi tóc ngắn lún phún ánh lên màu đỏ sẫm. Trên cổ hắn ta có hình xăm, kéo dài từ cổ áo sơ mi trắng lên đến sau tai.
Đôi lông mày sắc sảo như lưỡi kiếm, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười tự nhiên, khiến khuôn mặt góc cạnh của hắn ta trở nên rất thân thiện, chưa kể khi cười còn có má lúm đồng tiền.
Thanh niên vốn đang uống rượu, còn chưa kịp nuốt xuống đã nhìn thấy vệt trắng chói mắt ở cầu thang. Hắn lập tức ném ly xuống, chui xuống gầm bàn.
"Giáo chủ đại nhân đâu rồi?!" Ông chủ Bàng Hưu Hưu xoay vòng tại chỗ, tìm kiếm khắp nơi, ánh mắt của Thưởng Nam phía sau khiến ông ta toát mồ hôi lạnh,"Vừa nãy còn ở đây mà!”
Thưởng Nam không đổi sắc mặt vén tấm màn che bàn đánh bài lên, Hoài Thiểm bên dưới ngước mắt, vẫy tay với chàng trai tóc trắng, “Hi, cha xứ thân mến, buổi chiều tốt lành.”
[14: Giáo chủ Hoài Thiểm, giá trị hắc hóa 70, tuổi 25, thân phận thật không rõ.]
[14: Giáo chủ Hoài Thiểm cùng với vài vị Giáo chủ khác quản lý Thánh Đường Weirya, trên họ còn có Đức Tổng Giáo chủ. Chức vụ cụ thể tạm thời không nói, dù sao hiện tại cậu vẫn chỉ là cha xứ.]
[14: Ở một mức độ nào đó, Hoài Thiểm là cấp trên của cậu, nhưng hắn ta quả thật rất tà ác.]
Khi Thưởng Nam dẫn Hoài Thiểm rời đi, Bàng Hưu Hưu nhét một túi lớn tiền giấy vào tay Malivi, "Nguyện Thánh Chủ chấp nhận sự cúng dường của thánh tử."
Vẻ mặt Malivi chân thành, "Thánh Chủ sẽ che chở cho ngài." Nói xong, anh ta xách túi tiền lên xe.
Thưởng Nam: "..."
Cậu quay đầu, chạm phải ánh mắt như cười như không của Hoài Thiểm. Trên người Hoài Thiểm nồng nặc mùi rượu, hắn phát hiện Thưởng Nam đang nhìn mình, nụ cười thâm ý kia biến mất, hắn trực tiếp ôm lấy eo Thưởng Nam, "Eo của cha xứ thật là nhỏ.”
"Thánh Chủ không bảo ngài ăn thêm hai bát cơm sao?"
Thưởng Nam đẩy Hoài Thiểm ra, nhíu mày, "Giáo chủ đại nhân vẫn nên tự kiểm điểm hành vi của mình cho tốt." Cậu vốn định nói sẽ báo cáo chuyện này lên Tổng giáo chủ, nhưng nghĩ đến thân phận của Hoài Thiểm, cậu lại bỏ ý định đó trong lòng.
Hoài Thiểm rất được lòng người, từ quán bar đến chỗ đậu xe, không ngừng có người chào hỏi hắn, còn ánh mắt nhìn Thưởng Nam đều là kính cẩn và sợ hãi.
Malivi mở cửa xe.
Thưởng Nam vừa đặt một chân lên xe, giọng nói lười biếng của Hoài Thiểm vang lên từ phía sau, "Cha xứ, buổi trưa ngài đã đưa hai thánh tử đáng lẽ phải bị xử tử ngay lập tức về nhà nguyện của ngài, ngài muốn làm gì?"
Thưởng Nam chậm rãi quay đầu lại, Hoài Thiểm đứng dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt đen láy thuần khiết nhìn lâu có chút rợn người, cộng thêm lòng trắng mắt nhiều hơn, chỉ cần nụ cười biến mất, trông hắn ta hung ác và vô tình hơn cha xứ nhiều."Vẫn chưa điều tra rõ ràng…”
"Tôi thấy đã rất rõ ràng rồi," Hoài Thiểm nghiêng đầu, Thưởng Nam nhìn rõ hình xăm trên cổ đối phương, là một bàn tay xương xẩu chỉ dùng đường nét phác họa, trong tay xách một cái đầu người dữ tợn, "Hay là cha xứ muốn bao che? Muốn bao che cho nam hay nữ đây? Hay là cả hai..."
"Giáo chủ," Thưởng Nam thu chân phải đã bước lên xe về, xoay người nhìn Hoài Thiểm, trong đôi mắt trắng toát đầy vẻ không vui, "Xin ngài chú ý lời nói và hành động của mình."
Là một con quái vật rất ác liệt, Thưởng Nam nghĩ.
Trên đường về nhà nguyện, Malivi bắt đầu phàn nàn với Thưởng Nam về Hoài Thiểm.
"Dù hắn ta là giám mục, hắn ta cũng không thể nói chuyện với ngài như vậy, ngài là con của Thánh Chủ!" Giọng điệu Malivi kích động, "Hắn ta dám xấc xược như vậy sẽ bị Thánh Chủ trừng phạt!"
"Hắn ta còn dám nói ngài muốn bao che cho hai thánh tử kia, sự công bằng vô tư của ngài cả Weirya này ai cũng biết, huống chi, các thần chức trước khi chịu phép thánh tẩy đã thề với Thánh Chủ sẽ mãi mãi độc thân, hắn ta nói như vậy là đang vu khống ngài, đang chà đạp sự trung thành của ngài với Thánh Chủ!”
Chặng đường một tiếng đồng hồ, Malivi mắng Hoài Thiểm suốt một tiếng đồng hồ.
Nhà nguyện nằm riêng biệt trong một khu vườn ở khu Nhất, đây chủ yếu là nơi các giáo dân làm lễ cầu nguyện hàng ngày, cũng nhận tổ chức hôn lễ và một số việc khác, nhưng quy mô thì không thể so sánh với Đại Thánh Đường Weirya.
Thưởng Nam có văn phòng ở Đại Thánh Đường Weirya, nhưng nhà nguyện nhỏ là nơi hoàn toàn thuộc về cậu, nơi ở của cậu cũng ở đây.
Trong vườn trồng một vạt lớn hoa linh lan, vào mùa này đều nở rộ, những bông hoa nhỏ nhắn lay động trong gió. Hai vị chấp tế đã thắp đèn trong nhà nguyện.
"Thưa cha, bữa tối sắp xong rồi ạ." Chấp tế A Nhân nhận lấy hai cuốn sách trong tay Thưởng Nam.
Thưởng Nam rửa tay, đột nhiên hỏi: "Đã chuẩn bị bữa tối cho hai người ở dưới tầng hầm chưa?"
A Nhân ngẩn người, "Chưa ạ, những thánh tử phạm tội không có tư cách ăn uống, chỉ có đói khát mới khiến họ thành tâm sám hối."
"Ừm," Thưởng Nam lau tay bằng chiếc khăn A Nhân đưa, "Còn chưa xét xử mà, chuẩn bị cho họ chút đồ ăn đi.”
"Vâng, thưa cha." A Nhân không hề phản đối, luật lệ xã hội ở Bolachi là như vậy.Thánh Chủ giáo không có quy tắc làm lễ tạ ơn trước bữa tối, Thưởng Nam có thể dùng bữa trực tiếp, nhưng trước khi đi ngủ, các thánh tử và thần chức đều cần thực hiện một buổi cầu nguyện ngắn, cảm tạ Thánh Chủ đã ban cho họ một ngày an lành tốt đẹp.
Đồ ăn không có muối, rất nhiều gia vị cũng thiếu, Thưởng Nam ăn mà không biểu lộ cảm xúc gì, Malivi lại ăn rất ngon lành.Bữa tối kết thúc, Malivi nghi hoặc nhìn phần thức ăn Thưởng Nam hầu như không động đến, "Thưa cha, ngài không đói sao?"
"...Đói vừa phải khiến người ta tỉnh táo.”
Vẻ mặt Malivi lộ ra sự sùng bái,“Cha xứ quả không hổ là con của Thánh Chủ!"
"Chúng ta xuống xem hai vị thánh tử ở dưới tầng hầm đi." Thưởng Nam đứng dậy, A Nhân lập tức đốt một cây nến đồng, trên đó có ba ngọn nến trắng đang cháy sáng.
"Ta tự cầm đèn, các ngươi đi nghỉ ngơi đi." Thưởng Nam nhận lấy cây nến từ tay A Nhân, cẩn thận tránh để lửa bén vào tóc.
Dưới tầng hầm, những hàng rào sắt kiên cố thẳng tắp khiến Thưởng Nam khựng lại một lát. Cậu bước xuống cầu thang, mặt đất dưới chân hơi ẩm ướt, như vừa mới được lau dọn. Ánh sáng cũng giống như tầng hầm trong ký ức của Thưởng Nam, mờ ảo không rõ. Tầng hầm không rộng lắm, đặt khoảng hơn ba mươi cái lồng, ở giữa là lối đi rộng ba mét, trần quá thấp khiến không khí tầng hầm rất ngột ngạt, còn cuối lối đi, trên tường treo nghiêng một lưỡi hái cán dài khổng lồ.
"Thưa cha!" Một tiếng hét lớn từ bên trái vọng đến, là người đàn ông kia, "Thưa cha! Thật sự là cô ta quyến rũ con, cô ta quyến rũ con phạm tội, lòng con vốn trong sạch!"
"..." Một tia cạn lời thoáng qua đáy mắt Thưởng Nam, đây là người và gà* tách rời rồi sao?
(Cụm "人鸡分离" (rén jī fēn lí) theo nghĩa đen là "người và gà tách rời". Đây là một thuật ngữ thường dùng trong ngành chăn nuôi, đặc biệt là chăn nuôi gia cầm, để chỉ mô hình nuôi gà theo cách hạn chế tiếp xúc giữa người và gà, nhằm giảm nguy cơ lây lan dịch bệnh (như cúm gia cầm).
Thưởng Nam cầm nến ngồi xổm xuống trước lồng của người phụ nữ. Buổi tối dùng bữa cậu đã thay áo bào trắng, viền áo dưới là một vòng ren trắng như tuyết, cổ áo hình cánh hoa, đuôi mái tóc trắng dài của cậu chạm đất. Hình ảnh cậu cầm đèn chính là hình ảnh Thánh Chủ trong lòng mọi người.
"Thưa cha... thưa cha..." Lily từ góc phòng dịch chuyển lại, "Ngài đứng lên đi, tóc ngài bẩn mất."
"Cô có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?" Thưởng Nam khẽ nói.
Vẻ mặt Lily hoảng hốt, cô ta rơi nước mắt, "Thưa cha, anh ta đánh con, uống rượu suốt ngày đêm, uống xong rượu lại đánh con, anh ta muốn bán con chonIan. Con không biết, con không biết gì cả. Ian xông vào nhà, nói con đã bị bán rồi, hắn ta bóp mặt con, ép con ăn thứ gì đó, sau đó... sau đó chồng con về, anh ta nói con và Ian gian díu.”
"Thưa cha, ngài tin con, con thật sự không có, ngài có thể đi hỏi những thánh tử gần nhà con." Cả người cô ta run rẩy, con ngươi, cơ bắp, toàn bộ xương cốt của cô ta dường như đang run rẩy.
"Nói bậy nói bạ!" Ian bị nhốt sau lưng Thưởng Nam gào thét, "Tôi mua cô khi nào?"
Thưởng Nam lấy một chiếc khăn từ tay Malivi, cũng bảo Malivi đưa cho Ian một chiếc. Thưởng Nam đưa chiếc khăn trong tay cho Lily, "Lau mặt đi, vết thương trên người cô lát nữa tôi sẽ bảo bác sĩ đến xử lý, mỗi ngày A Nhân sẽ đưa cơm cho cô, tôi sẽ bảo chấp tế nhanh chóng làm rõ chuyện này."
Lily cầm chiếc khăn, nhìn khuôn mặt thờ ơ của Thưởng Nam, đột nhiên cười một tiếng, "Con tưởng ngài đưa con về là muốn ngủ với con.”
"Cô nói gì?" Vẻ nghi hoặc xuất hiện trên khuôn mặt vị cha xứ trẻ tuổi.
Vẻ mặt Malivi ngưng trọng, trực tiếp bước lên một bước ấn vào một nút phía trên lồng, Lily đột nhiên co giật toàn thân, cô ta bị bật ngửa ra đất, sau khi ngã xuống, cả người cô ta vẫn co giật một lúc lâu.
"Láo xược, ngươi dám mạo phạm cha xứ!" Malivi quát lớn vì tức giận, mặt Malivi đỏ bừng.
Thưởng Nam chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt không chút biểu lộ nhìn Lily đang từ từ hồi phục, cô ta nằm sấp trên đất, bất động.
Bolachi bị giáo hội kiểm soát và quản lý, người dân cũng phải chịu sự ràng buộc của giáo điều. Trong khu vực quản lý của Thánh Chủ giáo, các thần chức có thể trực tiếp vượt qua luật pháp địa phương để xét xử những người bị coi là phạm tội.
"Chấp sự, đi mời bác sĩ đến khám chữa vết thương cho cô ta, bảo chấp tế đi hỏi thăm hàng xóm của Lily và Ian." Thưởng Nam cầm cây nến, xoay người rời đi.
Malivi lập tức theo sát bước chân Thưởng Nam, anh ta vẫn luôn bất bình, "Một thánh tử nhỏ bé mà dám mạo phạm ngài, chúng ta nên bảo chấp tế cắt lưỡi cô ta mới đúng.”
"Chấp sự?" Thưởng Nam đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Malivi, ánh nến khiến vòng sáng trắng trong mắt vị cha xứ càng thêm rõ ràng, ánh mắt cậu nhìn như ánh mắt của thần, "Thật sự có thần chức nào... làm chuyện đó với thánh tử sao?"
Sự tức giận của Malivi lập tức tan biến không dấu vết, anh ta ấp úng, không nói được một câu hoàn chỉnh, Thưởng Nam liền hiểu rõ, "Tình huống cô ta nói, thật sự tồn tại, đúng không?”
Sự khinh miệt và coi thường, đau khổ và giãy giụa trong mắt Lily, Thưởng Nam đều nhìn thấy.
So với đàn ông, Thưởng Nam tin tưởng phụ nữ hơn, họ là những sinh vật mềm mại và nhạy cảm nhất trên thế giới này. Nếu Thánh Chủ thật sự che chở cho mỗi một thánh tử của mình, sao cô ta lại có thể lộ ra ánh mắt như vậy.
"Là thánh tử, đó đều là những gì họ nên làm."
Thưởng Nam im lặng vài giây, thổi tắt cây nến, xoay người đi lên sảnh, "Vậy những gì chúng ta nên làm là gì?"
Bolachi, Thánh Chủ giáo, một thế giới vô lý hết mực, một con quái vật tồi tệ và tà ác.
Vài ngày tiếp theo, Thưởng Nam lặp lại công việc của một cha xứ, trong thời gian đó còn cứu một con chó nhỏ màu đen.
Malivi nói chó đen là hiện thân của tà ác, là thứ Thánh Chủ ghét nhất.
Malivi là một tín đồ cuồng nhiệt của Thánh Chủ giáo nhưng không có đầu óc, tuy nhiên lại trung thành tuyệt đối với Thưởng Nam. Anh ta ghét tất cả những người không tôn trọng cha xứ dù người đó là cấp trên của cha xứ.
Quá nhiều việc phải xử lý, Thưởng Nam không có thời gian để tìm hiểu về Hoài Thiểm, nhưng công việc tìm hiểu Hoài Thiểm có thể giao cho 14 làm.
Các chấp tế đã đi hỏi thăm hàng xóm của Lily và Ian, thu thập thông tin thành văn bản giao cho Thưởng Nam, đồng thời thuật lại một lần nữa.
Không khác biệt nhiều so với những gì Lily nói. Chồng của Lily, biệt danh Râu Dài, nghiện rượu như mạng, uống say là đánh Lily, trên người Lily quanh năm đầy thương tích. Không lâu trước đây, Râu Dài và kẻ côn đồ Ian đột nhiên qua lại thân thiết, kẻ côn đồ thường xuyên ra vào nhà Lily. Ngày Lily và Ian bị bắt, cũng có người nhìn thấy Ian lén lút dùng chìa khóa mở cửa nhà Lily. Nếu hai người có tư tình, Lily đã sớm nóng lòng mở cửa rồi.
Hơn nữa, không lâu sau khi Ian vào nhà, có người nghe thấy Lily kêu cứu.
Nghe đến đây Thưởng Nam ngẩng đầu, "Những người nghe thấy tiếng kêu cứu có làm gì không?"
A Nhân lắc đầu, "Thánh tử không được can thiệp vào chuyện người khác."
Thưởng Nam thầm chửi một câu đậu má trong lòng, chưa đến một tuần ở thế giới này, đây đã là lần thứ mấy Thưởng Nam muốn chửi người.
"Thưa cha, cuộc thi hát thánh ca của dàn hợp xướng vào tháng tới, bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị chưa ạ?" A Nhân hỏi, anh ta không quan tâm đến Lily và Ian, họ nên bị xử tử càng sớm càng tốt.
Mỗi nhà thờ đều có dàn hợp xướng riêng, có cả nam và nữ, tuổi từ mười đến mười lăm.
Cuộc thi hát thánh ca chủ yếu là cuộc thi nội bộ giữa các giáo khu. Weirya là một giáo khu lớn có mười nhà thờ trong khu vực quản lý. Dàn hợp xướng chiến thắng cuộc thi sẽ có cơ hội dùng bữa tối với Giáo hoàng, đây là vinh dự tối cao.
[14: Đề nghị ký chủ tiện tay cứu vớt thế giới này luôn đi, dù sao cậu cũng phải sống ở đây đến khi chết, tôi có thể luôn hỗ trợ cậu.]
14 đột nhiên xuất hiện, khiến Thưởng Nam đang suy nghĩ về chuyện của Lily và Ian giật mình nấc một tiếng.
A Nhân lo lắng không yên, "Thưa cha, ngài không khỏe sao ạ?"
"Không sao, ăn hơi nhiều thôi." Thưởng Nam khoát tay, "Ngươi ra ngoài đi.”
Sau khi A Nhân ra ngoài, Thưởng Nam mới bắt đầu thả lỏng, cậu ngồi phịch xuống ghế vò mái tóc dài ra sau gáy, "Sao đột nhiên mi lại nói vậy?" Cậu biết thế giới này rất tệ, nhưng 14 chỉ quan tâm đến nhiệm vụ.
[14: Tệ quá thể đáng luôn, cái gì mà dùng bữa tối chung, Giáo hoàng và các giáo chủ cánh trắng dưới trướng hắn ăn thịt người uống máu người, còn phải là trẻ từ mười đến mười lăm tuổi.]
"Mi nói cái gì?" Thưởng Nam từ từ dựng tóc gáy.
[14: Hoài Thiểm, tên thật không có họ, chỉ gọi là Thiểm Thiểm. Năm tuổi nó bị cha mẹ đưa vào trường học của giáo hội, bảy tuổi vào lớp dự bị hợp xướng, mười tuổi chính thức vào dàn hợp xướng. Năm mười lăm tuổi, hắn cùng các thành viên dàn hợp xướng tham gia cuộc thi âm nhạc, dàn hợp xướng của hắn giành giải nhất, thế là dàn hợp xướng có cơ hội dùng bữa tối với Giáo hoàng, kết quả bữa tối chính là những đứa trẻ trong hợp xướng của chúng.]
[14: Hình xăm trên cổ mà cậu thấy trước đó, cái đầu lâu ấy, chính là đầu lâu của Thiểm Thiểm. Đầu Thiểm Thiểm bị cắt xuống, hút khô não tủy, những người khác trong dàn hợp xướng cũng không thoát khỏi, nhưng cách ăn có thể khác nhau, hiện tại tôi chỉ có thể dựa vào những gì cậu thấy để tra ra những thông tin này.]
[14: Cha xứ, nếu đánh không lại, cậu chỉ có thể gia nhập thôi. Tôi gần như có thể dự đoán được con đường sự nghiệp của cậu, cậu sẽ ngồi lên vị trí cao nhất đó.]
Thưởng Nam mặt không biểu cảm: "...Ta không nói ta sẽ gia nhập.”
"Nói sau đi, năng lực của ta có hạn."Thưởng Nam tựa lưng vào ghế, xoay một vòng. Con quái vật Hoài Thiểm này quả thật rất tồi tệ, nhưng quái vật càng tồi tệ, càng chứng tỏ nó đã phải chịu đựng những đau khổ chưa từng có. Hoài Thiểm sau này xăm hình dáng lúc chết của mình lên người, có phải là muốn nhắc nhở bản thân đừng quên tất cả những gì mình đã phải chịu đựng không?
Thưởng Nam tìm trong tủ sách phía sau lịch sử phát triển của Thánh Chủ giáo và tất cả những thứ liên quan đến giáo hội này.
Hện tại cậu chỉ là một cha xứ, chức vụ thấp nhất trong hàng ngũ giáo sĩ. Cậu có thể nghĩ đến cách cảm hóa Hoài Thiểm, nhưng những người khác thì sao? Cậu không muốn trở thành kẻ tiếp tay cho cái ác, cậu không thể làm ngơ.
Cửa văn phòng đột nhiên bị gõ, giọng Malivi vang lên bên ngoài, "Thưa cha, Đức giáo chủ Hoài Thiểm đến thăm."
.
Phía sau Hoài Thiểm có hai chấp tế đi theo. Vừa bước vào, hắn đã xé chiếc áo bào trắng trên người ném cho một trong hai chấp tế. Hắn nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại trên khuôn mặt vị cha xứ xinh đẹp đang ngồi sau bàn làm việc.
"Cha xứ, không mời khách một ly nước sao?"
Malivi bước vào đóng cửa lại, rót một ly nước cung kính đặt trước mặt Hoài Thiểm, "Thưa giáo chủ, xin mời uống nước."
"Tránh ra." Ánh mắt Hoài Thiểm bị che khuất.
"Hả?" Malivi còn chưa kịp phản ứng, vai anh ta đã bị hai chấp tế của Hoài Thiểm giữ chặt, giây tiếp theo, anh ta bị ném ra hành lang.
Thưởng Nam xoay chiếc bút máy trong tay, "Giáo chủ, Thánh Chủ sẽ trừng phạt sự vô lễ của ngài."
"Từ khi tôi bước vào đến giờ, cha xứ vẫn chưa đứng dậy nghênh đón tôi. Bọn họ nói ngài là con của Thánh Chủ," Hoài Thiểm cười, "Con của Thánh Chủ mà lại nổi loạn như vậy, chắc hẳn sẽ rất đau đầu nhỉ."
Hắn cười rất giả, ít nhất Thưởng Nam nghĩ vậy. Ánh mắt Thưởng Nam từ từ di chuyển từ má lúm đồng tiền của Hoài Thiểm xuống cổ hắn. Cái đầu lâu kia to bằng nắm tay, kinh hãi há miệng và mở to mắt. Bàn tay kia, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, dù không phải hình xăm màu nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi máu tanh xộc vào mặt.
"Cha xứ, ngài đang nhìn gì vậy?" Hoài Thiểm ngồi thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm.
Hắn và vị cha xứ ở khu Nhất này không quen biết lắm. Lần trước ở quán bar là lần đầu tiên họ gặp nhau, hôm nay là lần thứ hai. Trước khi gặp mặt hắn chỉ nghe những giáo chủ khác và người dân nhắc đến cha xứ này - nghe nói cha xứ này sinh ra đã tóc trắng mắt trắng, Giáo hoàng đích thân làm lễ thánh tẩy cho cậu ta, mười sáu tuổi đã trở thành cha xứ, ngay cả Giáo hoàng cũng nói cậu ta là thánh tử được Thánh Chủ yêu thương nhất. Nghe nói cha xứ này xinh đẹp đến nỗi khó tìm được người nào ở Bolachi có thể sánh bằng, nhưng cha xứ nói năng thận trọng, rất khó tiếp cận.
Quả thật, là một người vừa đẹp vừa đáng ghét.
Đối diện với ánh mắt dò xét của Hoài Thiểm, Thưởng Nam hiếm khi nở một nụ cười, "Giáo chủ thật đẹp trai."
Dù sao cha xứ cũng chỉ mới mười tám tuổi, khi cười rộ lên liền có nét trẻ trung vốn có của tuổi này, khiến Hoài Thiểm đang muốn gây sự khựng lại, bởi vì Thưởng Nam nói thật, hắn thích nghe sự thật.
"Hôm nay giáo chủ đến, có việc gì quan trọng sao?" Thưởng Nam đứng dậy, đi đến chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Hoài Thiểm ngồi xuống. Ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào, hình xăm trên cổ Hoài Thiểm càng nhìn càng rõ.
"Ồ, tôi chỉ muốn hỏi đôi nam nữ kia ngài còn chưa xử tử sao?" Hoài Thiểm nghiêng người về phía trước, chống cằm, chất tóc của cha xứ đáng ghét này rất đẹp, dưới ánh mặt trời thậm chí còn lấp lánh những tia sáng nhỏ, đôi mắt cũng rất đẹp, quả thật xứng với danh hiệu con của Thánh Chủ.
"Đã điều tra rõ rồi, Lily vô tội, Ian cần phải chịu một hình phạt thích đáng..."
"Chỉ là trừng phạt?" Hoài Thiểm nheo mắt, "Cha xứ, rốt cuộc ngài muốn bao che cho ai?"
Thưởng Nam thờ ơ trước sự tra hỏi của Hoài Thiểm, "Giáo chủ, xưa nay tôi luôn làm việc công bằng, điểm này, Thánh Chủ có thể làm chứng cho tôi.”
Vị cha xứ nhỏ nhắn xinh đẹp trông thật đoan trang, đặc biệt là khi nói "Thánh Chủ có thể làm chứng cho tôi", nhưng cũng rất đáng ghét. Hoài Thiểm dùng ngón tay gõ gõ vào má, "Thánh Chủ là cái thá gì."
"Giáo chủ, cẩn thận phát ngôn." Thưởng Nam ngồi thẳng lưng, mái tóc dài của cậu rủ xuống ghế sofa như thác nước, như tuyết rơi. Cậu cụp mắt xuống, ánh mắt thoáng thấy một hình xăm nhỏ ở cổ tay trong của Hoài Thiểm, là một lưỡi hái nhỏ giống hệt cái ở dưới tầng hầm và bức tranh màu nước trong chính điện rửa tội của Đại Thánh Đường Weirya.
Trong đầu Thưởng Nam đột nhiên lóe lên một suy đoán khó tin.
"Cha xứ, tôi bất kính với Thánh Chủ, ngài sẽ đi tố cáo tôi ư?" Giọng điệu Hoài Thiểm lười biếng, nghe như hắn hoàn toàn không quan tâm.
Thưởng Nam nhìn Hoài Thiểm, kiên định lắc đầu, "Thánh Chủ sẽ bao dung sự vô lễ của thánh tử."
Hoài Thiểm đột nhiên bật cười, cười đến mức nghiêng ngả cả người về phía trước.Thưởng Nam không hiểu gì, vừa định nghiêm túc lên tiếng, Hoài Thiểm đã đứng dậy, đột ngột đưa tay từ phía sau nắm lấy tóc Thưởng Nam, không dùng lực nhưng lại kéo mạnh khiến Thưởng Nam buộc phải ngửa đầu lên.
Cha xứ nhỏ vẫn chỉ là cha xứ nhỏ, vẻ trưởng thành bình tĩnh giả tạo vỡ vụn trong giây lát, từ một cha xứ nhỏ biến thành một chú chim non.
"Thánh Chủ làm gì có thời gian bao dung cái này, tha thứ cái kia," Hoài Thiểm cúi người xuống, cẩn thận quan sát vòng sáng trắng trong mắt Thưởng Nam, "Nói cho ngài một bí mật, thật ra Thánh Chủ muốn tất cả thánh tử chết hết đấy."
Thưởng Nam nhìn ánh mắt âm hiểm của Hoài Thiểm, cảm thấy suy đoán của mình chắc chắn không sai, nhưng cậu không thể phát ra âm thanh, không thể nói được, cổ cậu căng cứng quá.
Lực tay Hoài Thiểm hơi thả lỏng, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa bóp chân tóc Thưởng Nam, "Nhưng mà, Thánh Chủ thấy cha xứ đẹp trai như vậy, chắc sẽ không muốn ngài chết đâu.”
Thưởng Nam không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Hoài Thiểm, chậm rãi nói: "Giáo chủ, Thánh Chủ là Tử thần, sao Tử thần lại không muốn tôi chết?”