Đỗ Tu Nhiên không
nghe thấy Ngô Kình Thương đáp lại, chỉ cảm thấy ở cổ có cái gì âm ấm,
hình như là chất lỏng, dọc theo cổ chảy xuống, anh cúi đầu liền nhìn
thấy máu.
Trong lòng xao động mạnh, nhịn không được mà giơ tay mò mẫm sau lưng, khàn giọng gọi tên Ngô Kình Thương.
Lúc này đám đông bên ngoài tụ lại rất nhiều nhưng đứng rất xa, bọn họ không chắc còn vụ nổ nào nữa không, hơn nữa khắp phòng đều là lửa rực cháy,
cho dù bên trong có người sống cũng không ai trong lúc này mạo hiểm tính mạng mà chạy vào.
Ngô Kình Thương vẫn không nhúc nhích, mà Đỗ Tu Nhiên nằm dưới có muốn trở mình dậy nhìn nó cũng không có cách nào.
Đỗ Tu Nhiên cảm giác được sự tuyệt vọng.
Một tiếng bước chân lúc ẩn lúc hiện rơi vào tai, anh lập tức ngừng động tác.
Đúng vậy, đó là tiếng bước chân, rất nhẹ chậm rãi mà trầm ổn, tựa hồ như đang hướng đến phía này.
Hy vọng lóe lên, anh liều mình hô cứu mạng, mong rằng người kia có thể kịp thời cứu Ngô Kình Thương.
Nhưng bước chân kia vẫn đứng cách xa mà không đến gần, Đỗ Tu Nhiên dùng sức vươn cổ nhìn qua khe hở mảng tường.
Anh nhìn thấy một người, âu phục trên thân đã rách nát, một nửa còn nguyên, nửa còn lại hư hại, là âu phục màu trắng, Đỗ Tu Nhiên có chút ấn tượng, anh nhớ rõ trước khi vụ nổ xảy ra không lâu có một vị khách mặc tây
trang màu trắng vào nhà hàng, dường như chính là người này, bởi vì màu
trắng rất nổi bật nên anh dễ bị thu hút, về sau còn sắp xếp cho vị tiên
sinh kia ngồi một chỗ bên cửa sổ trong nhà hàng.
Đỗ Tu Nhiên nghĩ, có thể là ngồi gần cửa cho nên vị tiên sinh này mới may
mắn sống sót, chính là người này vì sao lại không nhanh thoát ra ngoài
còn quay ngược trở lại đây?
Nam nhân mặc đồ tây trắng kia, một tay áo còn tốt, tay kia thì vải bị nát
lộ ra cánh tay, hắn lúc này chính là khoanh tay trước ngực, sắc mặt trầm trọng đứng cách đó không xa nhìn móng tay đèn sì của Ngô Kình Thương
đang ghim vào lõi sắt.
Chợt ý thức được điều gì, Đỗ Tu Nhiên cảm giác kinh hoàng, con mắt không tự giác mở lớn.
Vừa rồi anh hô cứu mạng thầm nghĩ người này có thể cứu được Ngô Kình
Thương, thế nhưng không nghĩ tới, với bộ dạng này của tiểu quỷ bị người
ta thấy sẽ như thế nào, lúc bị đưa ra ngoài hậu quả thực sự không tưởng
tượng nổi.
Anh lại nhìn cái người đang đứng nhìn kia, nỗi kinh hoàng mơ hồ như bắn ra
khỏi lồng ngực, dường như cảm giác được người này sẽ quyết định sinh tử
trong lúc này của hai, anh phải làm sao đây? Kêu to lên? Gọi người đến
vây xem? Hay là để người khác chụp ảnh…
Trong lúc Đỗ Tu Nhiên còn đang bàng hoàng thất kinh, chợt nghe thấy giọng nói người kia tự nhủ pha chút kinh hỉ: “Thật đúng là một thể chất hiếm
thấy, không nghĩ rằng lại tìm được ở đây, chuyến này không uổng phí chút nào…”
Hắn lập tức đưa mắt đến Đỗ Tu Nhiên nằm phía dưới, tươi cười xông đến nói:
“Tiểu quỷ này chỉ ngất đi thôi, chờ nó …tỉnh lại, nhớ bảo nó thu móng
tay vào!” Nói xong liền xếp đặt thu dọn một chút, tập tễnh bước ra
ngoài.
Tim đập dữ
dội một lúc mới bình tĩnh trở lại, người này nói tiểu quỷ chỉ ngất đi
thôi? Có nghĩa rằng Ngô Kình Thương không có nguy hiểm đến tính mạng?
Đúng đúng, tí nữa phải đem móng tay nó thu vào, nhưng là…người vừa nãy
là ai? Hắn dường như biết chuyện, sau khi rời khỏi đây có đem bí mật của tiểu quỷ nói ra không?
Đỗ Tu Nhiên cảm thấy tim mình lao lực quá độ, sự bồn chồn lo lắng cùng sốt ruột chẳng bao lâu
liền khiến anh lâm vào tính trạng hôn mê.
Khi tỉnh lại…anh nghe
được bên ngoài có rất nhiều tiếng nói, tiếp theo tấm thép bị người ta
rời đi, trước mặt có đèn pin rọi vào, bốn phía lửa cháy bị dập tắt, Đỗ
Tu Nhiên cả kinh, anh phản xạ nhìn về phía Ngô Kình Thương, thấy được
móng tay của nó mới nhẹ nhàng thở ra, đã thu về a.
Lúc này có hai người đi
tới, nâng Ngô Kình Thương lên, có người nói: “Nhẹ tay, vẫn còn sống.”
Nhấc lên liền thấy được Đỗ Tu Nhiên phía dưới, có mấy người hoan hô ầm
ĩ, âm thanh của một lão nhân vang lên: “Tiểu tử, ngươi thật sự là mạng
lớn a, may mắn có người này giúp ngươi chống đỡ mới có thể tránh được
một kiếp.”
Đỗ Tu Nhiên há mồm muốn nói, nhưng cuống họng tắc không phát ra được âm thanh, thân thể cũng cứng ngắc như không phải của mình.
Có người tới nâng anh
dậy, anh vội vàng quay lại nhìn về phía Ngô Kình Thương, đúng lúc có hai đèn pin chiếu vào người tiểu quỷ, Đỗ Tu Nhiên thấy phần lưng của nó bị
cháy sạch đen như than, đang bị người khiêng ra ngoài.
Đỗ Tu Nhiên quýnh lên
nghĩ lại những gì đã trải qua, kết quả chân nhũn như sợi mì, muốn hô lên chờ một chút, thế nhưng mồm há ra không nói lên lời, cổ họng như bị đốt cháy, đau nhức lợi hại.
Có người nhìn thấy ánh
mắt của anh liền hỏi: “Các cậu là cùng một chỗ? Cậu ta bị đốt thành như
vậy mà vẫn còn sống đúng là kỳ tích, được, tôi đặt luôn cậu qua đây a,
cũng không tiếc nuối nữa, nhỡ đâu còn có thể thấy mặt nhau lần cuối…”
Đỗ Tu Nhiên cũng không so đo ý tứ trong lời nói của người kia, vội vàng gật đầu.
………………..
Một đêm đầy khó khăn và đau đớn.
Bình minh lên, mang lại không gian tươi sáng, ngược lại càng chiếu rõ thảm kịch tàn khốc đêm qua hơn.
Bốn mươi tám người chết, năm người bị thương nặng.
Theo cảnh sát điều tra,
nguyên nhân nhà hàng bị nổ chính là có người mở khóa làm dò dỉ khí ga
rồi châm lửa dẫn đến hai vụ nổ nghiêm trọng, khiến cho cửa chính nhà
hàng bay tận lên vỉa hè, trong tiệm ngổn ngang hỗn độn, bàn ghế bị phá
nát chồng chất ven đường, sàn nhà ngập mảnh thủy tinh.
Cảnh sát phòng cháy chữa cháy còn tìm được một chiếc điện thoại của một đầu bếp, thế nhưng điện
thoại bị oanh tạc nhìn không ra hình thù gì nữa, không cách nào thu thập chứng cứ, nhưng theo lời những người trong cuộc, thủ phạm của vụ nổ khí ga khủng khiếp này là một tên đầu bếp trong nhà hàng, bởi vì chơi chứng khoán bị lỗ nặng, dẫn đến thiếu nợ trầm trọng, quẫn bách muốn tự tử,
sau một cuộc ẩu đả với người quản lí liền nổi lên ý niệm đồng quy vu
tận.
Đỗ Tu Nhiên băng bó xong cánh tay cùng vết thương trên đùi, mỏi mệt ngồi trong đại
sảnh của bệnh viện, anh xem tin tức phát trên TV, bỗng nhiên nhớ đại
thúc hơn 40 tuổi gặp vào buổi sáng kia, thật khó tin lại là hắn.
Lúc đó hắn rốt cuộc là
tìm cái gì trong tủ quần áo? Chẳng nhẽ là bật lửa? Thật sự là vớ vẩn,
muốn tự sát còn kéo theo bốn mươi người chôn cùng? Đỗ Tu Nhiên cảm thấy
vô cùng đau đầu, lúc này đây cái gì cũng không quản được, chỉ mong Ngô
Kình Thương có thể hảo hảo, bình thường lại được như trước kia, nếu là
tàn tật…
Nghĩ đến khả năng này nội tâm khó chịu muốn chết.
Giơ tay cào tóc, bắt
buộc mình phải suy nghĩ, nếu tiểu quỷ một khi bị tàn phế, anh cũng
nguyện ý chăm sóc nó cả đời, chỉ cần nó còn sống, hảo hảo còn sống…
Đang nghĩ ngợi, phòng cấp cứu “Bing” một tiếng làm anh giật mình, tiếp đó là tiếng hộ sĩ lớn tiếng nói: “Cậu muốn làm gì?”
Mội hồi âm thanh lộn xộn, sau đó là tiếng quát tức giận lạnh lùng vang lên: “Để ta ra ngoài!”
Nghe được giọng nói kia, thân thể anh run lên, có chút không dám tin ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.
Âm thanh vừa rồi, là tiểu quỷ a? Nhất định là…
Lại có tiếng ồn ào, còn
trộn lẫn âm thanh dụng cụ y tế và ống tiêm bị văng xuống đất, cửa phòng
cấp cứu bị đẩy mạnh, có người vọt ra.
Khuôn mặt bị đốt đen sì, tóc cùng lông mi cũng cháy hết, nhưng cảm giác quen thuộc kia làm cho
Đỗ Tu Nhiên thoáng cái liền nhận ra được đó là ai.
Đằng sau còn có bác sĩ cùng y tá đang cầm trên tay ống tiếm với dao giải phẫu.
Tổn thương phần lưng
khiến Ngô Kình Thương đau đến kịch liệt, nhưng không ảnh hưởng đến động
tác của nó, nhìn xung quanh một chút, sau đó cười toe toét chạy thẳng
đến chỗ Đỗ Tu Nhiên, túm lấy anh rồi hướng cửa chính bệnh viện mà chạy.
Đỗ Tu Nhiên bên cạnh nghe được bác sĩ phía sau hô to gọi nhỏ.
“Thật khó thể tưởng tượng….”
“Kỳ tích a.”
“Người nọ là ai a?”
“Bị đốt thành như vậy vẫn còn xuống giường chạy được?”
“Tôi chích thuốc mê mà vẫn còn tỉnh táo…”
“Uy, ngăn cậu ta lại…”
Ngô Kình Thương mặc kệ
nhân viên áo xanh thu viện phí hụt hơi đằng sau, một mạch chạy về nhà,
may mắn trong sân không có ai, nếu không bộ dáng này của nó quả thực dọa người ta nhảy dựng, dì chủ nếu thấy được cũng là kinh hoàng.
Đỗ Tu Nhiên nhanh đóng
cửa lại, Ngô Kình Thương xoay người vô lực ngồi bệt trên sàn, sau đó cởi phăng áo ra, Đỗ Tu Nhiên chăm chú nhìn qua, sau lưng cơ hồ cháy hết một tầng da, còn có vài vết thương rách lợi hại, cũng may máu đã ngừng
chảy, nhưng nếu không tiêm, miệng vết thương nhiều khả năng bị nhiễm
trùng.
Đỗ Tu Nhiên cẩn thận nói: “Hay là đến bệnh viện a, miệng vết thương rất sâu, nếu để nhiễm trùng thì không tốt.”
“Ta không đi.” Ngô Kình
Thương vừa lau khuôn mặt đen sì của mình vừa nói: “Nghỉ ngơi hai ngày
thì ổn thôi, ta trước kia đều như vậy, một chút việc đều không có.”
Thể chất của Ngô Kình
Thương anh ít nhiều hiểu rõ, nó lúc bé bị người ta đâm dao vào lưng,
ngoại trừ chảy máu ra đều không sao hết, thuốc thang chẳng cần, hai ngày sau lại hoạt bát như thường, người lớn dùng gậy hung hăng phang chân
cũng không làm gãy xương đùi nó, còn có thể chạy nhảy khắp nơi, thể chết cơ hồ khác với người bình thường.
Đỗ Tu Nhiên cũng biết từ nhỏ Ngô Kình Thương đã ác cảm với bệnh viện, thấy ống tiêm là né tránh, đôi khi bị cảm lạnh, Đỗ Tu Nhiên dắt nó đến trạm y tế, lần nào Ngô Kình Thương cũng chỉ chôn chân ở cửa, kéo thế nào cũng không chịu vào.
Anh nghĩ việc này cũng
có thể là ảnh hưởng không tốt từ trí nhớ kiếp trước, từng hỏi qua nó có
còn nhớ những chuyện trước kia không, Ngô Kình Thương lúc ấy lắc đầu,
những chuyện kiếp trước quên sạch không còn một mảnh.
Nhưng là hành vi vẫn vô
thức mà theo một ít thói quen trong quá khứ, tỷ như thích ăn bánh bột
ngô, thói quen dùng tay vốc cơm không đổi được, hoặc là vui mừng khi
nghe tiếng bước chân của Đỗ Tu Nhiên…
Ngô Kình Thương cắn răng gượng dậy cởi hết quần áo trên người ra, tiện tay ném qua một bên, sau
đó nhảy đến tủ tìm quần áo Đỗ Tu Nhiên đã giặt sạch cho nó, Đỗ Tu Nhiên
cũng tạm quên những áp lực đang đè nặng mà qua tìm một bộ rộng rãi tròng vào người nó.
Tựa hồ đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực, mặc xong quần áo Ngô Kình Thương liền nằm lỳ trên giường mà ngủ.
Đỗ Tu Nhiên nhìn nó ngủ
say, trong lòng vừa cao hứng lại vừa khổ sở, cao hứng chính là tiểu quỷ
này sinh mệnh thực sự mạnh mẽ, trải qua vụ nổ khủng khiếp kia vẫn bình
an vô sự, tay chân lành lặn, thật sự là trong cái rủi có cái may.
Khổ sở chính là trên mặt cùng lưng phía sau đều bị bỏng nặng, không biết về sau có để lại sẹo
hay không, trên lưng còn đỡ, nếu trên mặt có sẹo, chỉ sợ sau này tìm vợ
cũng khó khăn. (No, no …Thương ca có sẵn vợ rồi, không phải tìm nữa đâu
=)).
Nhưng là có thể giữ lại
tính mạng đã là quá tốt rồi, Đỗ Tu Nhiên nhịn không được mà thởi dài,
xoay người cầm chút tiền chuẩn bị ra chợ mua chút đồ ăn ngon bồi bổ thân thể cho nó.
Mặt khác, điều anh lo
chính là con người thần bí kia, rõ ràng đã thấy móng tay của Ngô Kình
Thương, hơn nữa cũng bình yên vô sự sau vụ nổ.
Đỗ Tu Nhiên không khỏi có chút bất an, người kia…rốt cuộc là ai?