Bạn Trai Tôi Là Quỷ Giết Người

Chương 11

Nero giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, em ấy đi về phía tôi, nói, "Arle, em làm xong bữa sáng rồi."

"Ừ, chào buổi sáng."

Cuối cùng tôi cũng dời tầm mắt khỏi giá vẽ, chào em ấy một tiếng, "Chờ một chút, anh xuống ngay."

"Anh còn đang xem bức《 hoa hướng dương 》sao?"

"Ừ, nó khiến anh nghĩ đến Harson."

Tôi đứng bên trong phòng vẽ trắng đến dọa người, một tay nâng cằm, chăm chú quan sát bức tranh trước mặt. Hiện tại toàn bộ phòng vẽ đều trống không, bởi vì sắp tới buổi triển lãm, một tuần trước tất cả các tác phẩm đều đã được vận chuyển đến trung tâm, chỉ chừa lại một tác phẩm. Tác phẩm này không phải là của tôi, mà nó thuộc về Harson Frank Mordake, Mordake chết vào mùa đông ba năm về trước, cái chết của cậu ta giống như một câu chuyện cười thấp kém. Sở dĩ tôi có suy nghĩ này có lẽ là vì tôi không tận mắt chứng khiến nguyên cái chết của cậu ta...

Bức tranh《 Hoa Hướng Dương 》này có màu sắc rất đậm, so với kiểu vẽ tranh vật thực, nó càng giống như một bức tranh trừu tượng hơn, đầu ngón tay tôi mơn trớn đường cong bức vẽ.

"Harson là người tốt, cậu ta không nên chết như vậy."

Cuối cùng, tôi có được kết luận như thế.

Nero yên lặng nghe tôi đưa ra kết luận, gương mặt em ấy biểu lộ thái độ hết sức đặc thù, rõ ràng khóe môi nhếch lên, nhưng nụ cười lại cứng ngắc như một khối băng lạnh lẽo.

"Arle... "

Dường như em ấy định mở miệng nói gì đó, nhưng chợt khựng lại, sau đó như không có gì xảy ra nói tiếp: "Anh xuống nhanh đi, nếu không bữa sáng sẽ nguội mất."

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nero trưng ra biểu tình như vậy, tôi biết Nero đang che giấu tôi thứ gì đó, chí ít đó là chuyện rất quan trọng. Tôi nhìn bức《 Hoa Hướng Dương 》một lần nữa, sau đó xoay người rời đi, khép cửa phòng lại.

"Hi, Nina, Michael. Chào buổi sáng."

"Arle, con thức sớm thế, không ngủ thêm chút nữa sao?"

Mẹ nuôi Nina đang pha cà phê, thấy tôi xuống bèn đưa cho tôi một ly.

"Bộ con có yêu ngủ đến vậy à? Mẹ." Tôi nhận lấy cà phê, ngồi xuống chỗ của mình, lúng túng mỉm cười, "Nero nhìn gì đó."

"Thế nào, em nhìn cũng không được sao?" Nero bất đắc dĩ cười hỏi tôi: "Như vậy không vui."

"Cha nhớ khi còn bé Arle rất dính giường nha... " Cha nuôi Michael đột nhiên xen một câu vào, ông cười cười gấp lại tờ báo trong tay, "Ừm, hôm nay là ngày khai mạc buổi triển lãm của con, sao không ngủ thêm chút nữa?"

"Chính chuyện đó càng khiến con không thể ngủ được, cha. Có thể là do con đã quá mức hồi hợp." Tôi nhấp một ngụm cà phê, nhún nhún vai, "Mấy ngày nay ngày nào cũng vậy."

"Con thật sự chắc chắn muốn tổ chức buổi triển lãm này sao? Arle, mẹ rất lo lắng cho con." Mẹ nuôi xoa đầu tôi, "Mặc dù mọi người tin tưởng con, nhưng không đồng nghĩa với việc những người khác cũng tin con."

"Không sao đâu mẹ." Tôi nhếch môi, tiện thể nói sáng chuyện khác, "Được rồi được rồi, Jake đâu?"

"Lúc nãy cô của con gọi điện tới, nói Jake rất nghe lời." Nina cười nói, "Tiếc là thằng bé không thể cùng cha mẹ tới đây."

"Cũng sắp cuối kỳ rồi. Hơn nữa, trước đó Jake đã xin nghỉ hết một học kỳ, không thể tiếp tục nghỉ thêm."

Tôi cảm thấy đau lòng thay em trai, lúc trước bởi vì bệnh nên nhóc ấy đã phải nghỉ học suốt một học kỳ, lần này cũng không thể như lần trước. Việc nhóc con không thể đến, có lẽ cũng là chuyện tốt, suy cho cùng thì danh tiếng hiện tại của tôi ở Paris không được tốt cho lắm.

Buổi triển lãm diễn ra ở trung tâm thành phố, tới đón tôi là Geogre, Nero ngồi chung với tôi ở hàng ghế sau, trong lòng tôi nhẩm đi nhẩm lại những lời lát nữa mình sẽ phát biểu, nhưng lòng tôi luôn cảm thấy có chút bất an, có thể là vì thần kinh tôi đã suy nhược đi rất nhiều. Tôi thở dài, cảm thấy nên cho bản thân mình một kỳ nghỉ, ngay sau khi triển lãm diễn ra, làm gì cũng được, miễn là không cần nhìn thấy những người và những thứ đã quen thuộc.

Vừa nghĩ như thế, tôi lại có thêm động lực.

Lúc sắp đến hội trường, tôi nhìn thấy bên ngoài đầy ắp người, không chỉ có ký giả giơ máy quay phim và microphone, mà còn có không ít người dân chen chúc ở đó, bọn họ giơ đủ loại bảng đèn lóe mắt có ghi "Ma quỷ giết người cút khỏi nước Pháp", "Gã ma quỷ người Mỹ giết người.", đám đông hỗn loạn khiến tôi lạc mất phương hướng.

Tôi đi từ ngoài vào trong, đi vào cùng tôi, còn có Geogre.

Tôi bước nhanh qua thảm đỏ, không trả lời bất cứ vấn đề gì, bảo vệ có mặt ở khắp mọi nơi trong phòng khách, bởi vì tình huống lần này đặc biệt, thậm chí cảnh sát cũng được mời tới.

Mặt không đổi sắc để phát biểu cảm nghĩ cho nghi thức khai mạc không phải là một chuyện tôi dễ dàng làm được, thật ra thì, căn bản tôi cũng không nghĩ tới sẽ còn có ai đó ủng hộ tôi, trong đám đông vang lên tiếng chửi rủa, tôi nhìn thấy cha mẹ nuôi, nhìn thấy những giáo sư đã từng dạy mình, nhìn thấy các bạn học...Tôi vốn không nghĩ rằng họ cũng sẽ tới. Mặc dù tôi có gửi thiệp mời cho bọn họ, nhưng tôi không ngờ bọn họ lại tự động đứng chung một chỗ với nhau, cùng nói chuyện phiếm với cha mẹ nuôi của tôi.

Nero cũng ở đây. Tôi không lo lắng về em ấy, tính cách của em ấy rất có sức hấp dẫn mọi người, tất cả họ đều sẽ tình nguyện trò chuyện cùng em, trong đó cũng từng có tôi.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, việc phát biểu này khiến tôi cảm nhận được sự vui vẻ, đây là buổi triển lãm đầu tiên trong đời tôi, thế nhưng lại chẳng có bao nhiêu người đồng ý ủng hộ tôi, bên ngoài phòng triểm lãm vẫn còn tên sát nhân, liên tục mô phỏng theo tác phẩm của tôi mà giết người. Tôi cảm thấy lúc nào tinh thần của mình cũng bị hành hạ bởi cái chết của những người đó, mặc dù tôi không hề làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng tôi vẫn không thể nhịn được mà suy nghĩ đến những chuyện này, nó làm giảm bớt tâm trạng hưng phấn của tôi, thậm chí khiến cho tâm tình của tôi trở nên bình tĩnh đến vậy.

Ánh đèn chớp động như cuốn tôi bước đi trong hư không, nhớ tới những họa sĩ đã từng khịt mũi coi thường danh tiếng của tôi trước kia, vậy mà hôm nay, tôi cũng trở thành một thành viên trong đám bọn họ. Tôi cũng chỉ là một con người bình thường, sẵn lòng vì giấc mơ của bản thân mà hy sinh mọi thứ, ở cái tuổi thiếu niên của mình, tôi đã mơ ước tác phẩm mình vẽ có thể được người trên toàn thế giới nhìn thấy, được mỗi một người bọn họ tán thưởng.

—— Thật xin lỗi, vì bản thân đã lòng tham không đáy.

Trong lòng tôi lặng yên nghĩ, chỉ không biết được, rốt cuộc lời này là muốn nói với người nào.

Rất nhanh, nghi thức khai mạc cũng kết thúc, một hàng dài ký giả đi bên cạnh tôi, dưới sự dồn ép của bảo vệ, bọn họ nhìn tôi lom lom, hận không thể lột da rút xương tôi ra. Tôi nhắm mắt làm ngơ, giới thiệu với giáo sư và bạn học cũ những bức tranh của mình.

"Tên của buổi triển lãm lần này là Linh Hồn Của Hoa Hướng Dương, cũng đến từ bức họa này." Tôi dừng lại ở căn phòng đối diện cửa chính, "Giáo sư, bức《 Bữa Tiệc Hoa Hướng Dương 》 này là chủ đề chính của buổi triễn làm lần này. Người sống và người chết cùng tụ tập ở đây, một bữa thịnh yến vui vẻ, nguyên nhân em lựa chọn hoa hướng dương cũng bởi vì nó tượng trưng cho mặt trời, nhưng em dùng cách điều hòa màu sắc sáng tối làm cho bối cảnh của của nó càng giống như bức hoa hướng dương của Van Gogh vậy, mà mơ ước của người chết hay người sống đều giống nhau, một thế giới tốt đẹp hơn luôn là thứ mà con người hướng tới."

"Arle, ngoại trừ những thứ này ra, tôi nhìn thấy được sự truy điệu của cậu dành cho người chết, là vì Harson, đúng chứ?" Ngài giáo sư người Nhật Mizuno vỗ vai tôi, "Sự kiện xảy ra ba năm trước khiến cho chúng ta vĩnh viễn không thể nào quên được nổi đau thương mà nó gây ra. Mà bây giờ cũng vậy, cậu bị cuốn vào sự kiện..."

Giáo sư quay đầu, nói với tất cả ký giả, " Arle là một người họa sĩ ưu tú, tôi không ngại nhắc đi nhắc lại việc học sinh của tôi không phải tội phạm giết người, những sẽ luôn có người không muốn tin. Cho nên bất luận cậu ấy có phải hung thủ của chuỗi sự kiện kia hay không, tôi đều hy vọng mỗi một người các vị đều có thể dùng đôi mắt đánh giá để đối xử với bức tranh này. Đây là một loại tôn trọng."

"Cám ơn ngài, giáo sư Mizuno."

Tôi ôm nhẹ ông ấy, danh tiếng của giáo sư Mizuno trong giới hội họa rất tốt, trong cuộc sống sinh viên ngày trước, ông ấy là giáo viên có khuynh hướng yêu thích tôi nhất. Lúc nào cũng cho tôi tròn điểm, đánh giá tôi cao nhất, dành cho tôi sự giáo dục tốt nhất, thậm chí ông ấy còn tự bỏ tiền mình ra, vào kỳ nghỉ hè đưa tôi đến Italia vẽ tranh.

Lại đưa mọi người đi xem mười mấy tác phẩm khác, khiến đầu óc tôi có chút mơ hồ, vì vậy tôi tạm thời mượn cớ đến nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh để bản thân thanh tĩnh một chút.

Nhà vệ sinh ở lầu một, nhà vệ sinh nam không có bao nhiêu người, tôi đứng trước bồn rửa tay, rửa mặt, cuối cùng tỉnh táo hơn một chút. Tôi híp mắt, mò tìm giấy lau.

Một cánh tay đưa giấy đến cho tôi.

"Cám ơn ngài."

Tôi lau khô mặt, ngẩng đầu lên.

Người đàn ông trong gương cao hơn tôi, mặt của hắn không che dấu chút nào xuất hiện trong tầm mắt tôi, nụ cười của tôi thoáng cứng ngắc, biểu tình không thể tin dần dần lộ ra.

"Cậu là ——!!"

Hắn nở nụ cười, trực tiếp đưa tay ra, bỗng nhiên bịt kín miệng mũi tôi, một cái tay khác bóp eo tôi, ngăn tôi lộn xộn. Tay phải của hắn cầm một cái khăn, dán sát lên mũi tôi.

Tầm mắt của tôi dần rơi vào mơ hồ, động tác giãy giụa trở nên vô lực, mềm nhũn như một vũng nước.

Chờ đợi tôi vào cuối cùng, là một mảng bóng tối sâu không thấy đáy.

Hết chương 11.

Tác giả: Tui chưa có tuyên bố hung thủ là ai đâu...╮(╯▽╰)╭

Tui cảm thấy mình đã đưa ra lời nhắc rất rõ ràng ở chương này rồi.

"Arle, những lễ vật trước đây em tặng cho anh anh đã nhận được chưa? Mỗi bức tranh đều đại biểu cho tình yêu em dành cho anh." bàn tay của Harson dịu dàng vuốt ve mặt tôi, "Dĩ nhiên, anh chính là tác phẩm xuất xắc nhất, anh tốt hơn tất cả bọn họ, cho nên, không cần ghen tị."

"Là cậu giết những người đó, còn mô phỏng giống như tranh của tôi...Hung thủ đó...Cậu...!!"

Tôi giận đến run rẩy cả người.

"Không đẹp sao?"

Hắn ủy khuất cau mày, "Em cho rằng anh sẽ thích lễ vật của em."

"Tên điên cậu! Nhanh thả tôi ra!!"

Tôi không muốn ở cùng với tên điên này một phút nào nữa, dùng hết sức lực đẩy bàn tay đặt trên mặt mình ra.

"Arle..." Harson nhíu mày, "Sao anh lại không ngoan ngoãn vậy?"

"Nhưng mà cũng không sao."

Harson nheo mắt, nhếch môi, "Em sẽ khiến anh ngoan ngoãn nghe lời."

Loại ánh mắt nguy hiểm này còn đáng sợ hơn Nero, tôi nín thở, ngay cả giãy giụa cũng quên mất, người đàn ông kia lại gần, động tác dịu dàng vuốt ve đôi mắt tôi, "Mà bây giờ, anh ngoan ngoãn đợi ở đây đi."

Một chương nữa là hoàn dồi mọi người ơiiiii.
Bình Luận (0)
Comment