Đêm hôm ấy tôi nằm suy nghĩ, càng nghĩ lại càng giận. Rốt cuộc em ấy thiếu ngủ đến mức nào? Không thể cố gắng có một ngày tinh thần tỉnh táo không gà gật được à?
Nếu đổi lại là tôi, đêm hôm khuya khoắt bị em ấy đẩy mạnh vào phòng tắm, bị hung bạo lột quần áo rồi lại bị đẩy vào trong bồn tắm…
Tưởng tượng thôi cũng muốn cứng rồi có được không!
Thế nhưng em ấy lại nằm lăn ra ngủ!
Đấy là giờ để ngủ sao?!
Tôi thật sự lười để ý em ấy rồi. Sáng hôm sau tôi không hôn chào buổi sáng em ấy như thường lệ mà trực tiếp mang chó đến bệnh viện thú y luôn. Thế nhưng suốt một buổi sáng, em ấy không thèm gọi cho tôi đến một cuộc.
Tôi giận rồi, tôi thật sự phải giận rồi.
Em ấy không nhận ra được có gì không đúng à? Không biết là tôi giận à?!
Đến gần xế chiều tôi mới ôm chó trở về nhà. Phải nén một bụng lửa giận, sắc mặt của tôi quả thực không tính là đẹp.
Tôi thả con chó trong phòng khách, phát hiện ra em ấy đang ở trong phòng làm việc.
Từ sau khi lắp đặt thiết bị cho nhà cửa xong, phòng làm việc vẫn chỉ có mỗi mình tôi sử dụng, em ấy rất ít khi bước vào. Tôi mở cửa phòng ra, lập tức nhìn thấy em ấy đang ngồi ôm máy tính trên ghế sô pha, mắt nhìn chăm chú màn hình, ngay cả tôi lại gần cũng không hay biết.
Em ấy rốt cuộc đang xem cái gì? Tôi bỗng rất tò mò.
Tôi bèn đi tới sau lưng em ấy, đầy tò mò hỏi em ấy đang làm gì thế. Em ấy lập tức đóng sập máy tính lại, thế nhưng tôi cũng đã kịp nhìn rõ đại khái chữ trên màn hình.
“Làm thế nào để khuyên bạn mắc bệnh liệt dương kiên cường sống tiếp”Lẽ nào em ấy… Thật sự muốn tự sát?