Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 42

Editor: Sakura Trang

Kỳ Yến còn chưa dựa vào gần bao nhiêu, liền bị người nọ từ chối bên ngoài, ánh mắt vốn đen thui càng thêm trầm xuống.

“Khụ… Loạn suy nghĩ gì...” Vi Sinh Lan cầm bàn tay lạnh lẽo của người nọ, ngay sau đó mười ngón tay nắm chặt lấy tỏ tâm ý: “Ta chỉ là sợ lây bệnh cho Yến nhi.”

Không lên tiếng khá tốt, vừa lên tiếng nàng liền không ngừng được động tác gần sát của Kỳ Yến.

“Thê chủ nếu là không qua được, ta tự nhiên sẽ không sống một mình.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng hoàn toàn nhu hòa xuống, khuôn mặt sơ lãnh của người trên xe lăn giãn ra mở ra mà lại hơi rũ xuống, che giấu thần sắc biến hoá kỳ lạ cuồn cuộn trong mắt.

Y biết, chọn lựa biện pháp phong thành là do chuyện đã tới mức không thể cứu được… Cho nên từ khi đến châu thành một khắc nhìn thấy cửa thành đóng kín, Kỳ Yến liền làm xong chuẩn bị cùng chết với nữ tử trước mắt. Mặc dù thật ra thì ở sớm hơn trước, lúc đối phương mới vừa nói chuyện Ký châu với y, y đã có ý tưởng này.

Cho dù thẹn với cha của y.

“Chẳng qua là bị nhiễm phong hàn mà thôi, Yến nhi làm sao lại nói nghiêm trọng như vậy.” Phu lang nhà mình cái này thì cho thấy quyết tâm muốn sinh tử tương tùy cùng nàng, Vi Sinh Lan nghe vậy nhưng là có chút dở khóc dở cười.

Cảm nhiễm phong hàn?

Kỳ Yến đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào nữ tử đang ngồi dậy, khó có thể tin lặp đi lặp lại bốn chữ này.

“Nga… Chẳng qua là nhiễm phong hàn mà thôi, nếu vậy sao thê chủ phải sợ lây bệnh cho ta.” Kỳ Yến không lạnh không nóng nói xong, ngược lại là đem lời mới rồi của Vi Sinh Lan hoàn trả như cũ.

Dĩ nhiên y biết người trước mắt xác thực không cần thiết lừa gạt y, tức là tin tức Ảnh Thất truyền về có sai lầm, nhưng… Chỉ cảm nhiễm phong hàn tại sao lại hôn mê mười lâu đến mấy ngày.

“Yến nhi như vậy là thì ta phải uống chén thuốc kia như thế nào?” Con mèo nhỏ bỗng nhiên liền đem đầu tựa vào trên đùi nàng không chịu nhúc nhích chút nào này… Vi Sinh Lan chỉ đành phải đưa tay ra vuốt mái tóc dài đen như mực của người trên xe lăn, mi mắt hơi cong xuống thấm ra mấy phần thần sắc bất đắc dĩ.

Xe lăn người nọ nghe vậy liền ngoan thuận ngồi dậy, nhưng lại cũng không để cho nàng có động tác, mình đẩy quay bánh xe bưng lên chén thuốc đặt trên bàn.

“Lạnh...” Nói xác thực là lạnh như băng. Thời tiết cực lạnh ngoài phòng còn có tuyết rơi, không tới nửa khắc đồng hồ cũng đủ để cho chén thuốc vốn là bốc hơi nóng hổi lạnh đến đông lại.

Vi Sinh Lan che miệng ho nhẹ mấy cái, rồi sau đó khoát tay một cái: “Không sao.”

Nghĩ đưa tay nhận lấy, lại thấy xe lăn người nọ chuyển mắt tựa như suy tư chốc lát, sau bưng chén thuốc lên…

“Yến nhi làm cái gì vậy...?” Vi Sinh Lan sợ run một cái nhưng cũng không ngăn lại động tác nhà mình. Người nên uống thuốc là nàng, phu lang nhà mình nhưng lại đặt chén thuốc lên môi mình.

Vi Sinh Lan theo phương hướng lực đạo của người trên xe lăn nhẹ kéo nàng nghiêng cúi người, nhất thời trên môi liền truyền tới xúc cảm ôn nhuyễn quen thuộc.

Hiện nàng chậm lụt như thế nào nữa cũng hiểu rõ mục đích của phu lang nhà mình nhà mình, thuốc đắng chảy vào trong miệng nàng… Lấy loại phương thức này uống thuốc, thuốc thang luôn luôn chán ghét dường như cũng thay đổi đến hơi có thể đón nhận chút.

“Không thể để cho thê chủ uống thuốc lạnh.” Người trên xe lăn mớm thuốc xong mới hơi lui lại chút, nếu khinh thường cổ trắng nõn độ cong ưu mỹ dính vào chút hồng nhạt, giải thích nghiêm trang có lẽ mới có thể có một chút sức thuyết phục.

Biết được không lay chuyển được phu lang nhà mình, Vi Sinh Lan liền buông tha từ chối mặc y dày vò. Cho dù là trong quá trình không cẩn thận có nước thuốc dính ở bên khóe miệng nàng, cuối cùng cũng bị xe lăn người nọ lại gần tỉ mỉ liếm đi.

Đây chẳng lẽ là muốn nàng liền công phu lau miệng cũng tiết kiệm sao.

“Thương Chỉ... Mới vừa rồi là không phải cũng ở bên trong phòng này?” Vi Sinh Lan chần chờ một chút, vẫn là hỏi lên.

Lời vừa dứt sau bị phu lang nhà mình nhìn không chớp mắt, Vi Sinh Lan ho nhẹ một tiếng chủ động cúi người khẽ hôn một cái lên trên bờ môi khẽ mím của xe lăn người nọ: “Loại chuyện này ta nhưng chỉ đối với một người là Yến nhi làm qua, từ nay về sau cũng là như vậy.”

Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng của xe lăn người kia tràn đầy mấy phần đỏ gay, ánh mắt vốn hơi tối cũng lập tức sáng lên.

“Có ở.” Tùy tiện bị người trong lòng lấy ngôn ngữ trấn an, Kỳ Yến rũ tròng mắt đối với nữ tử lại là một bộ dáng ngoan ngoãn ôn thuận.

Cho nên chuyện là cùng nàng phỏng đoán không khác là mấy, vừa nghĩ Vi Sinh Lan liền xuống giường.

“Thê chủ hôn mê mười mấy ngày, hiện tỉnh cũng nên là nghỉ ngơi một chút.” Tuy động tác thành thạo vì nữ tử đứng yên ở trước người y buộc lên đai lưng y phục, Kỳ Yến thực tế thật ra thì cũng không đồng ý cử động đứng dậy của nàng.

Nếu không phải trên thần sắc của nữ tử trước mắt không phân nửa miễn cưỡng lại còn trạng thái tinh thần thật tốt, y nhất định là sớm liền chặn lại động tác đứng dậy của đối phương.

Hôn mê mười mấy ngày? Vi Sinh Lan nghe vậy ngẩn người, lúc hôn mê còn là ban đêm, hiện tỉnh nàng cũng chỉ coi mình như là ngủ một giấc bình thường… Nhiều lắm là đi qua nửa ngày mà thôi.

“Ta chẳng qua là….” Mới vừa mở miệng, Vi Sinh Lan cúi đầu liền chống lại đôi mắt đen như mực của người trên xe lăn kia, bỗng nhiên liền theo bản năng đem lời nói nửa đoạn sau nuốt xuống, đổi thành ‘Hơi có chút mệt nhọc’.

Nàng chẳng qua là sáu, bảy ngày không ngủ thêm không cẩn thận dính vào phong hàn, vả lại sau khi sắp xếp xong mọi chuyện trong thành thì nhân tiện nghỉ ngơi một chút… Nhưng trực giác để Vi Sinh Lan cảm thấy chuyện này còn không cần cho phu lang nhà mình biết thì tốt hơn.

“Trước suy nghĩ thê chủ còn chưa tỉnh lại, ta liền chỉ để cho Vân Sanh chuẩn bị cháo trắng.” Người trên xe lăn hơi cau mày lại, ngược lại cũng không gặng hỏi thêm.

Nhắc tới như vậy, Vi Sinh Lan mới cảm thấy trong bụng trống trơn, đúng là có mấy phần cảm giác đói bụng.

“Thê chủ có cái gì muốn ăn sao, xườn sào chua ngọt, tôm tỳ bà, như ý cao, cua phấn tô?” Kỳ Yến đầu tiên là liệt kê liên tiếp tên chuỗi thức ăn ngày thường có thể để cho Vi Sinh Lan nhiều động mấy lần, rồi sau đó ngẩng đầu lên thần sắc hết sức nghiêm túc nói: “Không thể ăn cay.”

Phu lang Nhà mình lúc nào liền đem nàng sở thích của nàng nhớ kỹ như vậy, Vi Sinh Lan hơi nhíu mày, tay xen kẽ lên mái tóc dài đen như mực của người trên xe lăn êm ái vuốt ve.

“Cháo trắng là được.” Nàng cũng không phải không biết bây giờ bên trong châu thành nghĩ lấy được những thức ăn như trong lời nói của người trên xe lăn cũng không phải là chuyện dễ, không thể thiếu là phải phí một phen công phu.

Người trên xe lăn dưới sự vuốt ve của nữ tử theo thói quen hơi nheo lại đôi mắt phượng hẹp dài, thấp ‘Vâng’ một tiếng coi như đáp lại. Đối phương nếu nói là muốn, y dĩ nhiên là cho dù như thế nào cũng phải vì nàng tìm đến.

Vừa lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

“Đi vào.”

Vân Sanh vốn là thả nhẹ bước chân xách hộp đựng thức ăn vào bên trong, thấy nữ tử khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhã, gần như là ngay lập tức liền đỏ mắt.

Hắn còn tưởng rằng...

“Hộp đựng thức ăn đặt ở trên bàn rồi lui ra đi.” Lúc Kỳ Yến nói lời này cũng không dời đi ánh mắt đặt ở trên người nữ tử.

Vân Sanh chậm nửa nhịp mới phản ứng được lên tiếng đáp lại, hai mắt hắn cũng còn chưa kịp nhìn lâu chủ tử nhà mình, cũng còn chưa kịp nói ra một câu quan tâm…

Vi Sinh Lan theo lực đạo kéo ống tay áo nàng của người trên xe lăn ngồi xuống, một giây kế tiếp một thìa cháo liền được người nọ xúc đưa đến bên miệng.

“Khụ…” Sinh Lan ho nhẹ một tiếng, bỗng dưng lâm vào một loại trạng thái vi diệu yên lặng.

“Thê chủ?” Kỳ Yến duy trì tư thế đặt thìa cháo bên mép nữ tử không nhúc nhích.

Không... Nàng là thật cảm thấy hiện tình trạng thân thể của mình rất tốt, trong vòng mười chiêu còn có thể hạ gục ám vệ. Cũng không cần phu lang nhà mình phải đút cho ăn.

Nhưng đấy lòng Vi Sinh Lan vừa nghĩ như vậy, liền bị đôi mắt đen như mực sáng ngời của người trên xe lăn nhìn chăm chú.

Không nói ra được…

Nàng buông tha giãy giụa.
Bình Luận (0)
Comment