Bàn Về Di Chứng Của Giả Chết

Chương 13

Chợt nghe chính mình có nguy cơ bị giết, vẻ mặt Tông Niệm biến đổi, còn chưa làm ra động tác gì đã bị Lục Tiêu kéo lại sau lưng che chắn.

"Vì vậy?" Sắc mặt Lục Tiêu không đổi, trong lòng lại căng thẳng cực kỳ. Tuy nói y và Tùng Thanh quan hệ không tệ, nhưng cũng biết Tùng Thanh muốn giết người cũng sẽ không quan tâm chút tình nghĩa này của bọn họ. Có điều trong chừng đó thời gian, y cũng đã nghĩ ra các biện pháp giúp Tông Niệm thoát thân.

Nói chung phải bảo hộ cẩn thận người sau lưng mới được.

Tùng Thanh cười khúc khích, hai xoáy nhỏ bên mép lộ ra, "Lâu chủ đại nhân làm sao vậy? Khẩn trương như vậy, là vì bảo bối của ngươi sao? Ta cũng không phải loại tiểu tặc không biết thương hoa tiếc ngọc." Tùng Thanh bỡn cợt trừng mắt nhìn người được Lục Tiêu che chắn.

"Ta nghĩ ngươi đã quên, ba năm nay ta một lúc diệt ba môn phái." Lục Tiêu không để ý người nọ trêu ghẹo, bí mật vận nội lực, nếu động thủ thật cũng sẽ không đến mức trở tay không kịp.

Tùng Thanh lắc đầu, không khỏi cười lớn. Vừa cười, một bên đem nhuyễn kiếm bên hông mình rút ra đặt trên bàn, "Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan*, ngày hôm nay ta xem như lĩnh hội."

(*) Tướng quân cũng tức giận vì tình hồng nhan.

Rời vũ khí, liền đại biểu người này không hề có ý đoạt người. Lục Tiêu bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Tông Niệm vừa nãy bị bầu không khí kỳ lạ giữa hai người mà không dám lên tiếng, hắn tuy có Vô Ích pháp hộ thể, nhưng nếu luận về võ công hay kinh nghiệm, cũng theo không kịp hai người trong phòng này, thấy Tùng Thanh đặt nhuyễn kiếm xuống, thân thể mới thả lỏng.

"Nhưng mà... Ai muốn giết ta?" Tông Niệm nghĩ mãi không ra. Hắn mất tích ba năm mới trở lại nơi này, kẻ thù muốn đẩy hắn vào chỗ chết cũng đi Tây Thiên thỉnh kinh hết cả, trên thực tế, người quen biết hắn cũng không nhiều lắm.

Lục Tiêu nhíu mày, y cũng không nghĩ ra là ai muốn giết Tông Niệm.

Tùng Thanh dưới ánh mắt thắc mắc muốn chết của hai người từ từ rót cho mình một chén trà, làm một hơi cạn sạch, mới chậm rãi nói:

"Ta thấy trên Tường đỏ có tên Tông thiếu hiệp, cảm thấy tên người này khá quen thuộc, liền đem tờ giấy đó xuống. Sau đó mới nhớ là tên ái nhân của lâu chủ, nghĩ thầm lần này thú vị, thế là đến Dương Châu tìm các người."

"Tường đỏ?"

Thấy Tông Niệm nghi hoặc, Lục Tiêu liền giải thích.

"Là nơi tiếp nhận ủy thác trong lâu. Đưa ra tên người muốn giết và tiền thưởng, lấy mực đỏ để viết, sau treo lên tường. Bởi vì quanh năm được nhiều người ủy thác, phía trước tường là cả một mảng sơn đỏ, vì thế gọi tường đỏ."

Tùng Thanh hỏi:

"Các ngươi thật sự không tìm ra manh mối?"

Tông Niệm thật sự không nghĩ ra mình còn có kẻ thù nào, nghi hoặc lắc đầu.

"Nói chung, gần đây ngươi nên chú ý một chút. Ta cũng chưa nhận cái nhiệm vụ này. Trước khi đến Dương Châu muốn nhận, nhưng chưa kịp nó đã bị tháo xuống rồi."

Tùng Thanh vuốt chén trà trong lòng bàn tay, nhìn Lục Tiêu vẻ mặt âm trầm, biểu hiện "có trò hay để xem" không thể giấu nổi. Hắn tằng hắng một cái, mục đích tối nay xem như đạt thành, liền thu hồi nhuyễn kiếm nói lời tạm biệt.

"Ta còn có việc khác, đêm còn dài, cũng không quấy rầy hai vị."

Đột nhiên biết tính mạng mình đáng lo, Tông Niệm còn chưa lo lắng gì, Lục Tiêu đã ngồi không yên. Sau khi Tùng Thanh rời đi, y đầu tiên là đi đến bên cửa sổ, lấy ra cây sáo được bỏ trong ngực, hướng đêm đen ngoài cửa sổ thổi một giai điệu kỳ dị, chốc lát sau một con chim bồ câu nhảy vào, đứng trên vai y.

Lục Tiêu lấy ra tờ giấy tựa hồ là chuẩn bị cho tình huống này, nhét vào bên chân bồ câu, cột lại. Sau thả nó bay đi trong đêm.

Làm xong tất cả thứ này, y vẫn đứng bên cửa sổ, tay mân mê vài trang bị, để tránh lúc hai người đang ngủ bị đánh lén.

Hành động của y làm Tông Niệm trợn mắt ngoác mồm, một là do hắn không có bao nhiêu kinh nghiệm trong giang hồ, có phần mới mẻ, hai là nhìn dáng dấp cuống cuồng vội vả của y có chút buồn cười, chẳng biết tại sao vốn là còn sốt sắng trong lòng cũng tiêu tán một ít.

"... Cảm giác còn chưa đủ an toàn." Lông mày Lục Tiêu ép chặt vào nhau, như muốn đêm nay không ngủ mà bồi bên cạnh canh giữ.

Nhìn người này tựa hồ thật sự quyết tâm, Tông Niệm vội vàng ấn người xuống giường, không nói lời nào giúp y cởi giầy, đắp chăn.

Chăn bị Tông Niệm kéo lên cao, Lục Tiêu chỉ lộ ra đôi mắt đen nhìn chòng chọc người còn đang đứng. Cách tấm chăn, giọng y nghe thật rầu rĩ.

"Kỷ Chi, tuy rằng người ta rất muốn cùng đệ ngủ, thế nhưng đêm nay vẫn là a-- "

Lời còn chưa nói hết đã bị Tông Niệm xấu hổ cách chăn che miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng kháng nghị nho nhỏ.

"Câm miệng, đi ngủ mau." Tông Niệm bị y nói đến hai tai đều đỏ, thấy người nọ thật sự nghe lời không nói nữa, chỉ là nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, có điểm vô cùng đáng thương, buông tay xoay người đi thổi tắt nến.

Lục Tiêu: Bảo bối không dịu dàng gì cả ╯ε ╰

Trở về nằm dài trên giường, chân còn chưa dịch, đã bị người nào đó theo kẻ hở chui vào ôm chặt lấy, Tông Niệm bất đắc dĩ, "Huynh vừa chuẩn bị nhiều thứ như vậy, nếu đêm nay sát thủ tiến vào chúng ta cũng lập tức tỉnh."

Không đến mức lúc ngủ cũng ôm chặt cứng thế này đi?

"Vậy đêm nay huynh không tính ngủ sao?"

Dù như thế cũng đừng có ôm chứ, chặt như này làm sao ngủ? ╯△╰

Hiếm thấy Lục Tiêu không trả lời, chỉ là tay chân vẫn quấn quít ôm lấy. Tông Niệm đợi một hồi, nghi hoặc quay đầu, liền thấy một đôi mắt sâu kín nhìn mình chằm chằm, không khỏi khiến Tông Niệm sợ hết hồn.

Lại đợi hồi lâu, đối phương vẫn cứ như vậy nhìn mình, Tông Niệm thở dài một hơi.

"Không cần lo lắng, không phải có huynh ở đây sao? "

Hắn đoán được đại khái tại sao người luôn không nghiêm chỉnh như Lục Tiêu bây giờ lại nghiêm túc đến đáng sợ như vậy rồi. Nguyên nhân khiến hắn có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Từ khi song thân mất đi, hắn chưa bao giờ được người ta quý trọng như vậy.

"Cảm tạ."

Tông Niệm nhẹ giọng nói.

Sau đó cảm giác bị người ôm càng chặt hơn một chút. Một lát sau, nghe một âm thanh đồng dạng tỉ tê nói khẽ bên tai.

"... Vậy, để đáp trả, Kỷ Chi bồi bên cạnh ta cả đời đi."

***

Hai người cực kỳ ăn ý không nhắc đến chuyện có người ủy thác sát thủ giết Tông Niệm, chỉ là bất luận ngày hay đêm đều đề cao cảnh giác, đề phòng kẻ khác đánh lén. Lục Tiêu không yên lòng, căng thẳng lo lắng lộ ra mặt, y biết rõ tư chất kỹ năng sát thủ của Vô Vọng lâu, dù Tông Niệm khuyên cỡ nào, y cũng không rời người nửa bước.

Bảy ngày nữa là Giám Bảo đại hội bắt đầu, ngẫu nhiên gặp nhân sĩ giang hồ càng nhiều. Khách điếm nơi bọn Tông Niệm ở cũng xuất hiện nhiều người, tình cờ có thể nghe được bọn họ nói chuyện, trong lời nói luôn dính dáng đến Xích Tinh Vũ Luyện. Mục đích mọi người đến đây càng rõ ràng, chính là vì món bảo vật truyền đời này.

Có một môn phái tiếng tăm hiển hách cũng ở tại tầng trệt khách điếm như bọn Tông Niệm, tên là Thiên Tiêu phái, chuyên dùng trọng kiếm, phía sau người luôn mang một thanh kiếm vừa dày vừa nặng, uy phong lẫm liệt.

Người được phái đến lần này là con trai chưởng môn Thiên Tiêu phái, Mạnh Phồn, là một người có danh tiếng, làm người phóng khoáng, tiếng nói sang sảng, cùng Nhạc Tiếu có duyên gặp mặt một lần, lúc này thấy ba người Tông Niệm ngồi bên cửa sổ dùng cơm, liền chủ động bắt chuyện.

Cùng ở chung khách điếm, ngẩng đầu gặp mặt cúi đầu hàn huyên, Mạnh Phồn cũng khá quen thuộc với bọn họ. Cùng người này quen biết, Tông Niệm thấy hai từ "phóng khoáng" không đủ để hình dung, không bằng nói hắn thẳng thắn, thậm chí có chút không giữ mồm giữ miệng, hầu như cái gì cũng nói cho bọn họ, như mục đích đến Giám Bảo đại hội, hay vừa ý tiểu cô nương nào, đều mang ra nói hết.

"Mạnh huynh, mấy chuyện này nói với bọn ta hình như không tốt lắm?" Nhạc Tiếu nhất thời không biết nên nói thế nào.

Mạnh Phồn uống một ngụm rượu, không để ý phất tay một cái, người phương Bắc không quen uống trà, cả bàn cũng chỉ có chút rượu.

"Không có gì, các ngươi cũng không phải kẻ xấu, huống chi mới gặp lần đầu ta đã cảm thấy như bằng hữu quen lâu. Không bằng nói bọn người Thái Sơ phái đều không phải thứ gì tốt, làm bộ nhã nhặn, bên trong rặt một lũ không bằng cầm thú."

Thái Sơ phái cũng là một môn phái lớn, lấy chưởng pháp làm chính, nhưng cùng Thiên Tiêu phái không hợp nhau. Hai môn pháp này không thích nhau là chuyện ai cũng biết, nhưng chuyện phát sinh giữa các môn phái dù lớn nhỏ cũng chỉ dừng lại ở mức chửi miệng, trên thực tế không có hận thù sâu đậm gì.

Trùng hợp là, Thái Sơ phái cũng ở trong khách điếm này. Mạnh Phồn nhìn khó chịu, mới muốn ngoài miệng mắng vài câu.

"Đặc biệt là tên Cảnh Nhất Phi, vô cùng xấu xa. Bề ngoài vậy thôi, không biết trong bụng chứa cái gì."

Cảnh Nhất Phi là đại đệ tử của Thái Sơ phái, cũng vì Giám Bảo đại hội dẫn đám đệ tử đến Dương Châu, trên đám Mạnh Phồn một lầu.

Mạnh Phồn nói mãi không ngừng, hắn và Cảnh Nhất Phi lần đầu gặp nhau không vừa mắt cũng đã mười mấy năm, cơ hồ là từ hồi nhỏ gặp nhau đã ghi hận.

"Lúc trước tên đó hại ta mấy lần thì thôi đi, lần này lại muốn cướp cô nương của ta, nam nhân bình thường chịu được mới lạ!"

Hai người cùng nhìn trúng một người, gặp nhau là phải chửi. Nhắc đến chuyện này, Mạnh Phồn càng nói càng hăng, lông mày dựng thẳng, một bộ tức giận cực điểm.

Nhưng mà loại ân oán này giữa các môn phái, dù Tông Niệm hay Nhạc Tiếu cũng không biết nói sao cho phải, chỉ có thể hai mắt nhìn nhau hoặc là cúi đầu uống trà, Lục Tiêu càng không thèm để ý, chỉ chú ý mấy người có vẻ khả nghi xung quanh.

Bầu không khí có phần hơi lắng đọng.

Mà Mạnh Phồn sau khi phát tiết, uống hết một chén rượu, tâm tình liền tốt lên, lôi kéo ba người kể về đồ ăn ngon chỗ mình.

Lúc Tông Niệm cho rằng đêm nay bình an vô sự vượt qua, thì lại xảy ra chuyện lớn.

Khi đó hắn vừa tắm xong, tính lên giường nghĩ ngơi, mà Lục Tiêu như cũ đứng cạnh cửa chuẩn bị một chút bẫy nhỏ, đột nhiên nghe một tiếng rống giận rung trời vang khắp khách điếm.

"Cảnh Nhất Phi, con bà nó ngươi giải thích cho ta --!!"

Thanh âm này có phần thô, là Mạnh Phồn, nhưng nghe giọng điệu không phải hùng hổ sang sảng giống mọi ngày, mà là tràn đầy tức giận.

Tông Niệm cau mày, "Đây là chuyện gì?"

Ngoài cửa truyền tới tiếng huyên náo, nghe như có người đang đánh nhau. Tình thế có chút nghiêm trọng, nhưng Lục Tiêu còn nhớ tới chuyện sát thủ, lấy cẩn thận làm đầu, không muốn ra ngoài nhiều chuyện.

Hai người còn đang do dự, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Lục Tiêu mở cửa, chỉ thấy Nhạc Tiếu mang vẻ mặt không tốt, tốc độ nói thật nhanh, "Không tốt, Thiên Tiêu phái có một đệ tử bị giết."

Tông Niệm đứng trong phòng lòng chấn động theo, rốt cuộc, bắt đầu rồi sao?

- -Góc nhỏ--

Tùng Thanh: Lửa này châm thật kích thích! Thật sảng khoái!

(*) Câu "Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan" nằm trong bài thơ Viên Viên Khúc (Khúc ca về nàng Viên Viên), tác giả Ngô Vĩ Nghiệp.

Chí tôn ngày ấy lìa trần,

Phá quân địch, vượt ải quan nhập thành.

Quân áo trắng khóc vua Minh

Tướng quân nổi giận vì tình hồng nhan.

Hồng nhan lưu lạc gian nan,

Chống trời, lũ giặc cũng tàn như ong.

Định Hắc Sơn, quét Khăn Vàng,

Khóc vua xong, vội tìm nàng gặp nhau.

Nhà Điền, Đậu đến tìm mau

Như hoa, một đám con hầu kéo ra.

Dặn tìm ca nữ ngày xưa,

Đợi ta đến rước, ta đưa về nhà.

Nàng xưa vốn ở Cán Hoa,

Viên Viên thuở ấy như hoa, dịu dàng.

Từng mơ gặp gỡ quân vương,

Dạo hoa viên, tiến bệ rồng Phù Sai.

Hái sen thiếu nữ mày ngài,

Hoành Đường một dải ở ngay cửa ngoài.

Thuyền qua thuyền lại như thoi,

Có tên cường bạo bắt người chở đi.

Lệ rơi đẫm ướt xiêm y,

Ai hay bạc mệnh từ khi sẩy vời

Bao phen liễu ép hoa nài,

Má hồng, mắt sáng nào ai thương tình.

Ngõ sâu nhốt gái nhà lành,

Dạy bài ca mới để dành làng chơi.

Khách chơi điên đảo như say,

Khúc đàn ai oán tỏ bày cùng ai?

Có chàng hầu tước trẻ trai,

Đem lòng thương luyến quan hoài nhớ mong

Ra tay tháo cũi sổ lồng,

Đợi ngày gặp gỡ bên sông Ngân Hà.

Bỗng đâu quân vụ gọi ra,

Còn lưu lời hẹn, đời hoa lỡ lầm.

Tình sâu, đôi đoạn ruột tằm,

Một hôm giặc đến ầm ầm TRường An.

Đáng thương thiếu phụ cô đơn

Bị đày vào kiếp phong trần khổ đau.

Vây cung cấm, kiếm Lục Châu,

Gọi hoài... mới dám xuống lầu bước ra.

Vì không toàn thắng về ta,

Sao giành được gái mặt hoa chở về.

Đặt lên mình ngựa chở về

Lệch vòng tóc rối, tỉnh mê bàng hoàng.

Đuốc hoa cưới tại chiến trường,

Còn hoen ngấn lệ trên gương mặt hồng.

Tần Xuyên kèn trống thẳng dong,

Nghìn xe cùng trẩy trên đường Kim Ngưu.

Rẽ mây dày dựng hoa lâu,

Tán Quan trăng xế còn lưu trang đài.

Tin về quê cũ sông dài,

Hàng cây ô cửu trải mười mùa sương.

Thầy đàn còn đó, đáng thương,

Nhớ từng bạn gái thuở cùng giặt sa.

Vẫn con én nhỏ đây mà,

Bay lên cây quý hoá ra phượng hoàng.

Cầm ca tuổi tác mủi lòng,

Ngờ đâu có kẻ lấy chồng hầu vương.

Mệt vì tăm tiếng lẫy lừng,

Rước mời, biếu xén tưng bừng đua nhau

Một hộc châu, vạn hộc sầu,

Quan sơn phiêu bạt dãi dầu mình ve.

Cuồng phong hoa rụng thảm thê,

Vô biên xuân sắc biết về nơi nao.

Nghe xưa từng có Tiểu Kiều,

Khiến Chu Lang được tiếng nêu muôn đời.

Luyến chi thê tử luỵ đời,

Nhưng... anh hùng cũng là người tình chung.

Toàn gia xương trắng hoá bùn,

Chỉ tên người đẹp lưu cùng sử xanh.

Người thấy chăng: Quán Oa xây mộng uyên ương,

Mỹ miều gái Việt Ngô cung dập dìu.

Đường thơm nay cảnh đìu hiu,

Chim kêu khắc khoải, sân rêu xanh rì.

Dời cung, thay áo sầu bi,

Lời ca điệu múa nhớ về Lương Châu.

Khúc Ngô chớ hát thêm sầu,

Ngày đêm sông Hán dạt dào về Đông.

Bản dịch của bạn Nguyễn Thị Bích Hải.
Bình Luận (0)
Comment