Bàn Về Di Chứng Của Giả Chết

Chương 18

ảy thoát. Ở bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón, hai người chỉ dựa vào tiếng động đã lao vào triền đấu.

Ngay từ đầu Tông Niệm dựa vào việc mình quen thuộc từng ngóc ngách trong phòng mà chiếm phần thắng, nhưng thực mau hắn liền biết nội lực đối phương thâm hậu. Chỉ bằng công lực mấy năm của mình chắc chắn không thể địch lại. Giữa lúc giao thủ liền quát lớn:

"Ngươi là người phương nào?"

Tất nhiên đối phương không đáp lại, không biết là nhìn thấu ý định muốn làm người phân tâm của Tông Niệm hay là cảm thấy câu hỏi này không cần trả lời.

Chưởng phong sắc bén đột nhiên đánh úp về phía Tông Niệm, bức hắn không ngừng lui về phía sau cho đến khi eo đụng trúng một vật cứng. Không còn đường lui, Tông Niệm khó khăn ngửa người ra sau tránh né, nhưng cùng lúc đó bản thân cũng lộ sơ hở, người mặc đồ đen nhanh chóng ấn một chưởng mạnh lên bụng Tông Niệm, một chưởng này mang đầy nội lực hùng hổ áp tới. Chưởng này đừng nói là Tông Niệm tự mình cảm nhận, ngay cả cái bàn sau lưng hắn trong một khoảnh khắc cũng hóa thành bột cám.

Cho dù bụng trào lên từng đợt đau đớn, bên khóe miệng cũng có máu chảy ra, nhưng Tông Niệm vẫn dùng mảnh gỗ còn sót lại phóng qua, dựa vào bóng tối khiến người nọ không kịp trở tay.

Người này quả thật là không muốn mạng của hắn, nếu không thì dựa vào mấy thành nội lực cũng đủ đánh hắn đến nội tạng đảo lộn, chết không nhắm mắt. Có lẽ là muốn bắt sống mình... Đã biết sự lợi hại của đối phương, Tông Niệm không dám đánh tiếp nữa, chỉ âm thầm vận công che dấu hơi thở, làm người nọ trong một lúc không tìm ra chỗ của mình, nhân cơ hội chạy thoát.

Đêm nay mây đen lấp trăng sáng, trong phòng lại không đốt đèn, thật là nơi giúp hắn ẩn mình.

Sát thủ nơi kia nhất thời không nghe ra tiếng động của Tông Niệm, có chút nóng nảy nhìn xung quanh. Sát thủ không thể dò ra hơi thở của Tông Niệm trong bóng tối, trong lúc này không biết rốt cuộc người ở chỗ nào. Chợt nghe sau lưng có tiếng vang nhỏ, cửa sổ lại đột nhiên mở ra, sát thủ lập tức đi tới bên cửa sổ nhìn thử, chỉ thấy đường phố ban đêm đen như mực, im ắng cực kì, nửa điểm cũng không thấy bóng dáng Tông Niệm.

Thật sự thần không biết quỷ không hay mà đào thoát rồi?! Trong lòng sát thủ kinh nghi bất định, không biết người mình muốn bắt có phải từ gian phòng nhỏ này mọc cánh bay ra ngoài rồi hay không.

Sát thủ đứng bất động tại chỗ, không biết suy nghĩ gì, rốt cuộc chốc lát sau cũng nhảy cửa sổ ra ngoài.

Tông Niệm vẫn luôn trốn trên xà ngang nãy giờ, nhìn thấy người đi liền vui vẻ trong lòng, đối phương thật sự trúng kế điệu hổ ly sơn của mình rồi! Nhưng cũng chỉ tránh được một kiếp này thôi, phải mau chóng rời khách điếm này mới được, khoan, còn phải nói với sư huynh trước đã...

Tông Niệm nghĩ vậy, bỗng nhiên thấy tay chân mình mệt mỏi rời rạc, mí mắt dần dần không mở lên được, cuối cùng cả người té xuống khỏi xà ngang, hôn mê bất tỉnh.ư

Sát thủ mà hắn cho rằng đã rời đi đột nhiên nhẹ nhàng tiến vào phòng. Hắn nhìn người hôn mê bất tỉnh trên đất hừ lạnh một tiếng, tiếp theo không nói thêm câu nào đã đem người khiêng lên vai nhanh chóng rời đi.

Trong đêm, sát thủ khiêng người trên vai dẫm lên mái hiên nhảy đi, nhìn qua một chút cũng không mệt, nhẹ nhàng cực kì, lập tức biến mất trong bóng đêm dày đặc.

****

Giám Bảo đại hội đúng hạn lại lên, bởi vì trùng ngày tổ chức Tết Khất Xảo, toàn bộ Dương Châu náo nhiệt tăng lên gấp đôi. Rất nhiều gia đình bình thường sớm nghe được tin tức, ở phía đông của thành có khu chợ Tết Khất Xảo bán mấy món hàng mới lạ, mở bán từ sáng đến tối, vì thế mấy ngày này sẽ mặc mấy bộ y phục mới mua, tới chợ xem náo nhiệt.

Quả nhiên khu chợ bán nhiều món đồ mới mẻ đẹp mắt, làm người ta nhìn theo không kịp, ngay cả mục xiếc thú kia, con khỉ so với ngày thường thông minh hơn không ít, các bá tánh tụ tập thành một vòng tròn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, làm người chủ kiếm được không biết bao nhiêu tiền, vui mừng không khép miệng được kêu con khỉ dập đầu khom lưng cảm tạ.

Bá tánh bình thường ở bên này vui vẻ ăn Tết, nhưng người trong giang hồ lại không vui được như vậy.

Cách chợ Tết Khất Xảo hai con phố là biệt trang của Lâm gia. Lúc này ngoài cửa biệt trang một đám người giang hồ sớm tụ tập nhốn nháo, đang chờ cửa lớn trang nghiêm mở ra để còn tham gia Giám Bảo đại hội.

Tuy rằng năm nay Lâm gia không phải chủ trì, cũng không cung cấp vật phẩm đấu giá, nhưng bọn họ vẫn như cũ đem biệt trang này làm nơi cử hành đại hội. Bởi vì trước lúc bắt đầu giữa các môn phái thường sẽ xảy ra một chút tranh chấp, lúc này một đám tụ lại ngay cửa lớn chen chúc, chen đến cãi nhau.

Chờ đến khi người hầu mở cửa đón khách vào, đã có mấy môn phái cãi đến mặt đỏ tim đập, lễ nghi mất sạch.

Trong đó còn có hai người sư huynh của Tông Niệm quen biết, là Mạnh Phồn và Cảnh Nhất Phi. Hai người hiện giờ đã kết thù, không biết Cảnh Nhất Phi nói cái gì khiến Mạnh Phồn hai mắt đỏ ngầu, cầm chắc kiếm trên lưng ý muốn động thủ, vừa lúc này cửa lớn biệt trang Lâm gia mở ra, bị người bên cạnh nhắc nhở, Mạnh Phồn không tình nguyện mà thu tay lại, căm giận hướng cửa đi đến.

Cảnh Nhất Phi thở dài trong lòng, nhưng không biểu lộ ra mặt, chờ Mạnh Phồn và Thiên Tiêu phái đi vào xong mới cầm thiếp mời đi vào biệt trang.

Tuy nói biệt trang, nhưng thôn trang này khá thoáng đãng, núi giả đình viện không nơi nào không lộ ra nét tinh xảo, phòng tầng tầng xếp xếp như lồng trứng, hành lang trải dài uốn lượn, dù dùng khinh công cũng không thể dễ dàng chạy đến cuối cùng. Dù rằng Lâm gia hiện tại có hơi hướng suy tàn, nhưng không thể phủ nhận trăm năm trước nơi đây đã từng danh chấn thiên hạ, tọa ủng một phương.

Cảnh Nhất Phi trong lòng cảm thán nghĩ. Đi phía trước hắn là tùy tùng dẫn đường, mang theo mình và các đệ tử tiến vào phòng nghỉ ngơi. Mỗi một môn phái đều được phân gian thất riêng biệt, mà mỗi năm tham gia đều có tận mấy chục môn phái lớn có nhỏ có, đủ để hiểu biệt trang này to lớn chừng nào.

"Cảnh thiếu hiệp, đến rồi." Tùy tùng cung kính nói.

Cảnh Nhất Phi gật đầu, phía trên cửa còn có tấm thẻ bài ghi chữ Thái Sơ phái. Hắn vừa liếc mắt nhìn đến ba chữ trên thẻ bài của phòng bên cạnh, vậy mà là -- Thiên Tiêu phái.

"..." Cảnh Nhất Phi cảm thấy không ổn.

Nếu Cảnh Nhất Phi là người nghĩ nhiều, hắn sẽ nghĩ đây chắc chắn là có người cố tình sắp xếp! Cảnh Nhất Phi trong lòng không yên mà vào cửa, trong đầu nghĩ làm sao để tránh cùng Mạnh Phồn xung đột, mục đích đến Giám Bảo đại hội này bị hắn quên không còn một mảnh.

Cảnh Nhất Phi còn chưa nghĩ ra cao kiến gì thì cửa phòng đã bị gõ. Hắn hoài nghi Mạnh Phồn đến tìm, sau liền bác bỏ -- tên lỗ mãng kia sẽ không gõ cửa đâu, liền yên tâm ra mở cửa.

Nhưng ngoài ý muốn, chính là Nhạc Tiếu với vẻ mặt nôn nóng đang đứng.

"Nhạc huynh đây là... " Cảnh Nhất Phi nghi hoặc.

"Xin hỏi hôm qua Cảnh huynh có nhìn thấy sư đệ ta không?" Nhạc Tiếu vội vàng mở miệng.

"Không. Đã xảy ra chuyện gì?"

Cảnh Nhất Phi nói xong còn khiến lòng Nhạc Tiếu càng trầm hơn, "Sáng nay ta đi qua phòng tìm hắn, không nghĩ đến thế mà trong phòng lại không một bóng người! Trong phòng còn có dấu tích đánh nhau, ta nghi ngờ sư đệ bị người ta bắt đi." Nhạc Tiếu mặt ủ mày ê, tự trách không thôi. Nhiều ngày qua bản thân đi tìm hiểu chuyện xung đột giữa các môn phái, vậy mà lại không quan tâm đến sư đệ nhà mình. Nếu vì sơ sót của mình khiến hắn gặp nguy hiểm, cả đời này mình cũng không thể tha thứ cho bản thân.

"Bị bắt? Chẳng lẽ là kẻ thù?" Cảnh Nhất Phi vội hỏi, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Nhạc Tiếu, bỗng nhiên lại nói thêm một câu, "Đây chẳng lẽ là bày trò ly gián?"

Cảnh Nhất Phi không biết nhiều về Trảm Phong môn, nhưng nghĩ đến xung đột mấy ngày nay của các môn phái, không khỏi cảm thấy Trảm Phong cũng bị liên lụy đến tình cảnh này.

"Nhưng mà... Trảm Phong môn đã không còn lui tới bất kỳ môn phái nào, đi ly gián làm gì?" Nhạc Tiếu lắc đầu. Y cũng không phải không nghĩ đến, nhưng Trảm Phong môn đã rất lẻ loi rồi, không có thù địch, càng không có đồng minh.

Thấy Cảnh Nhất Phi không biết được tin tức gì, Nhạc Tiếu cũng không quấy rầy người ta nữa, liền trực tiếp cáo từ.

Sau khi phát hiện Tông Niệm mất tích, y trước sau cũng không có bất cứ thu hoạch gì. Nghĩ đến người bắt sư đệ, y đã nghĩ đến khả năng kia, nhưng lại không dám khẳng định.

Chuyện duy nhất biết được chính là kẻ kia vì chuyện thân thế mới bắt đi Tông Niệm. Mấy môn phái kia dù đã bị diệt môn, thì kẻ đứng sau màn vẫn còn là ẩn số, kẻ đó còn muốn tạo ra một hồi mưa gió.

Ai... Sư đệ số khổ nhà mình!

Lúc này, Nhạc Tiếu bỗng nhớ đến người vẫn luôn đi bên sư đệ nhà mình, Lục công tử. Người nọ tuy tính tình kỳ lạ, nhưng nhấc tay nhấc chân vẫn toát ra khí chất khiến người khác lau mắt mà nhìn. Tông Niệm lẻ loi một mình, bên người chỉ có vị này là bằng hữu, nếu liên lạc được với Lục công tử, sự tình còn có thể chuyển biến tốt.

Chỉ là Lục công tử rời đi đã mấy ngày, y muốn tìm người cũng không có cách nào.

Nhạc Tiếu nghĩ tới nghĩ lui, cái gì cũng không nghĩ ra được. Nhưng thời gian không đợi y, người hầu của nơi này đã đến gõ cửa.

"Nhạc thiếu hiệp, Giám Bảo đại hội đã bắt đầu, xin mời đi theo ta."

Thời gian đến rồi!

Tâm Nhạc Tiếu rung lên, vội vàng ra cửa đuổi kịp tùy tùng nọ, từ gian phòng của mình đi vào càng sâu.

Thời điểm đi vào, Nhạc Tiếu nhìn thấy một tòa tiểu lâu ba tầng ở phía xa, kiến trúc rất độc đáo. Bây giờ nhìn hướng tùy tùng dẫn mình đi, chắc hẳn là đến tiểu lâu kia. Nhạc Tiếu dọc đường đi thấy không ít người từ các môn phái khác, bọn họ cũng có tùy tùng riêng dẫn đi.

Nhạc Tiếu còn có chút kinh ngạc, vốn nghĩ biệt trang này thanh tịnh, không nghĩ đến chứa nhiều người như vậy.

Đi chừng nửa nén nhang, rốt cuộc cũng thấy tòa tiểu lâu này ở khoảng cách gần. Từ xa nhìn lại, tiểu lâu giống như chỗ dành cho của nữ tử khuê các được một nhà giàu có xây nên, đến gần mới thấy không giống, tiểu lâu này so ra có chút giống khách điếm bên ngoài. Bước vào đại sảnh mới thấy lâu này bố trí cực đặc biệt. Trên đường chính bày một chiếc bàn dài làm bằng cẩm thạch màu tối, trên bàn đặt một cái bệ từ bạch ngọc, chỉ là mặt trên trống không, không bày cái gì. Hai bên bàn dài là tòa bách bảo các, để ngập bảo vật muôn màu muôn trạng.

Từ cửa chính đi vào, hai bên trái phải đều có lối đi. Tùy tùng dẫn Nhạc Tiếu đi vào lối bên trái, Nhạc Tiếu phát hiện dọc theo đường đi có mấy gian phòng nhỏ còn che mành, tùy tùng dẫn y đến một gian đằng trước, vén mành lên thỉnh y ngồi xuống.

Trong phòng chỉ có một cái bàn thấp, nhưng có lót thêm đệm mềm, để các khách nhân có thể ngồi xuống. Ngồi ở đây có thể dễ dàng nhìn ra cảnh tượng trong đại sảnh.

Trên bàn thấp để ngay ngắn ba cái thẻ bài, Nhạc Tiếu nghĩ ba thẻ này là để lúc đấu giá thì đưa lên. Chỉ có ba cái, biểu thị rằng chỉ mua được ba vật phẩm.

Gian phòng thật ra rất có ý tứ, Nhạc Tiếu không khỏi trầm ngâm.

Cách gian có tầm nhìn hẹp, nhìn không đến trái phải. Nhưng bước ra ngoài nhìn, trừ bỏ bàn dài nằm ở đường chính, còn có thể nhìn đến cách gian ở lầu ba, bất quá so với phòng khác chỗ của y lớn hơn một chút, còn có một tấm sa mành che ở trước, nếu người khác muốn nhìn trộm cũng nhiều lắm là thấy được bóng người.

Tầng lầu càng cao, phòng càng lớn. Ngụ ở nơi đó hẳn là các đại môn phái.

Nhạc Tiếu nhìn hồi lâu cũng không đoán ra được là môn phái nào, đành thu tâm tư, chờ đại hội bắt đầu.

Y cũng không chờ lâu, chỉ chốc lát sau, từ đại sảnh lớn một nam tử trung niên mặc áo bào trắng bước ra.

- -Góc nhỏ--

Lục Tiêu: Là kẻ nào bắt Kỷ Chi? Không muốn sống phải không? (Cười thâm trầm)

Tông Niệm: Nói thật thì y chang người nào đó →_→

Lục Tiêu: Ta có thể so với mấy tên tặc nhân kia được!? Kỷ Chi đừng kể chuyện cười nữa, ta muốn phát bệnh rồi...

Tâm sự chút, chương này dài vãi đái!!
Bình Luận (0)
Comment