Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 91

Bình Ế lắc đầu, ôn hòa nói: “Dựa theo năng lực của người nhà họ Kim, hẳn là có thể nhận thấy ma lực trên người Kim Trăn, nhưng lại không tra xét được tu vi thực sự của cậu ta. Lần này ký ức của Kim Trăn thức tỉnh cũng do tiến vào hang Thanh Viên kia, bởi mới nói, chúng ta còn phải cảm tạ sự sắp xếp của họ ấy chứ.”

Úc Lũy cười khẽ, quay đầu nhìn Kim Lan, hỏi:

“Kim Trăn – con cháu Kim gia trong miệng các ngươi chính là người của Ma giới ta, bộ ngươi nghĩ anh ấy sẽ làm theo yêu cầu của ngươi chắc?”

Ánh mắt Kim Lan chợt tối đi, đáp: “Dù trong cơ thể Kim Trăn có ma khí, nhưng việc nó là con cháu Kim gia tôi cũng là sự thật, một khi lối đi giữa hai giới phàm ma mở ra, ma vật xâm lấn, nhân gian chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán, tôi tin chắc Kim Trăn sẽ không thờ ơ mặc kệ.”

Nghe vậy, mũi Úc Lũy phát ra âm thanh cười nhạo:

“Thứ nhất, ai nói với ngươi nếu lối đi giữa hai giới phàm ma mở ra, ma vật sẽ đến nhân gian tác loạn, ngươi có biết Ma giới trông như nào không? Đám ma vật trong miệng ngươi bất quá chỉ là ma vật cấp thấp chưa khai hóa của mấy ngàn năm trước thôi, từ khi tam giới cải cách mở cửa, Ma giới đã sớm không còn là Ma giới trước kia nữa, vọt tới nhân gian ăn thịt người? Ai thèm làm cái việc mất giá đó!”

Úc Lũy tạm dừng, quét mắt nhìn cửa hang Thanh Viên, nói tiếp:

“Thứ hai, Kim Trăn đầu thai đến nhà họ Kim của ngươi chính là chuyện của kiếp này, nếu không vì tìm kiếm Hậu Khanh, sao anh ấy phải làm thế? Các ngươi có biết anh ấy là ai không? Anh ấy chính là Thần Đồ – một trong hai đại Ma tôn của Ma giới.”

Úc Lũy vừa dứt lời, đám người Kim Lan nhất thời kinh ngạc ra mặt, Kim Bác Á và Kim Bác Cương sau lưng Kim Lan lại tái mét cả mặt, trong mắt đong đầy ngạc nhiên.

“Làm sao có thể?” Kim Bác Á lẩm bẩm: “Nếu hắn thực sự là Ma tôn sở hữu sức mạnh hủy thiên diệt địa, sao lại không nhớ rõ chuyện trước kia?”

Đứng bên cạnh Úc Lũy, Bình Ế lên tiếng:

“Căn cứ vào hiệp ước tam giới, trước khi đầu thai vào mỗi kiếp, Thần Đồ sẽ xóa sạch trí nhớ kiếp trước giống như phàm nhân, thế nên ký ức về quãng thời gian làm Ma thần thượng cổ của cậu ta chỉ khôi phục vào thời điểm chuyển giao luân hồi giữa hai kiếp, khi ở nhân gian cũng sẽ không nhớ lại.”

Kim Bác Á nghe vậy thì cau mày: “Nói bậy, bắt đầu từ năm Kim Trăn sáu tuổi, vào mỗi đêm trăng tròn, trong đầu sẽ bất chợt xuất hiện một vài ký ức hỗn độn, những cảnh tượng đó rõ ràng là ký ức của ma vật.”

Bình Ế gật đầu: “Đúng vậy, Thần Đồ đã nhập nhân gian luân hồi cả trăm kiếp, những kiếp trước không xảy ra vấn đề gì, song mấy trăm năm nay tình hình đã phát sinh biến hóa. Tuy lối đi giữa hai giới phàm ma chưa mở ra, nhưng từ khi tam giới cải cách tới nay, hàng rào giữa ba giới tiên ma phàm đã không còn bền vững như xưa, cùng hưởng văn hóa và tài nguyên đã thành hiện tượng phổ biến. Bắt đầu từ hai trăm năm trước, kỹ thuật làm hàng nhái của nhân gian cũng lan đến hai giới tiên ma, sau khi Thần Đồ đầu thai vào kiếp này không lâu, Tiên giới liền tuyên bố một thông cáo, Diêm La và Mạnh Bà của Địa phủ vì lợi ích kếch xù mà nhận hối lộ, dùng nước Hoàng Tuyền pha loãng Mạnh Bà thang, dẫn đến trí nhớ của những người luân hồi gần trăm năm qua không bị xóa hoàn toàn. Mạnh Bà thang mà Thần Đồ uống kiếp này chính là lô hàng nhái có vấn đề ấy.”

Nói tới đây, Bình Ế nâng mắt nhìn mọi người đối diện bằng ánh mắt sâu xa:

“Cho nên, suy cho cùng, hôm nay Thần Đồ bất ngờ thức tỉnh cũng do đám nhân loại các ngươi cả.”

Kim Lan: …

Mọi người trong Kim gia: …

Mọi người thuộc ngũ phái: …

Nhất thời, đỉnh núi Thanh Viên lặng ngắt như tờ, nghe Bình Ế nói xong, mọi vừa sợ vừa 囧, á khẩu chẳng biết nói sao. Hồi lâu sau, Huyền Vô đại sư phía sau Kim Lan mới thở dài bảo:

“A di đà phật… Làm đồ nhái bán hàng giả quả nhiên không chấp nhận được.”

Khóe miệng Kim Lan khẽ giật giật, giờ phút này hắn chẳng quan tâm vấn đề hàng giả hàng nhái của nhân gian nữa, mà liếc mắt về phía cửa hang, chờ đợi trong lo lắng.

Thấy vẻ mong ngóng trong mắt Kim Lan, trên mặt Úc Lũy hiện lên vài phần đắc ý xấu xa:

“Chẳng lẽ ngươi còn chưa hết hy vọng hả? Thần Đồ là anh trai ta, boss trùm của Ma giới, ngươi nghĩ anh ấy sẽ giúp ngươi phong ấn cái lối đi đó chắc…”

Úc Lũy còn chưa nói xong, chỉ thấy trong Thanh Viên phát ra tiếng vang trầm đục, sau đó một lực hút mạnh mẽ tựa hồ trào ra từ trong hang, ma khí đủ màu sắc trên vùng trời núi Thanh Viên xuôi theo lực hút mà lao tới tấp vào hang, các tiểu ma vật chui ra từ khe hở kết giới cũng bay vào vèo vèo như bị máy hút bụi hút.

Mấy phút sau, hết thảy ma khí bị quét sạch, thậm chí cả sương mù xung quanh thành phố cũng giống như bị hút theo, trời xanh quang đãng, ngàn dặm không một bóng mây.

Tiếp theo, trong hang vang lên một tiếng thật lớn, nghe y hệt tiếng đóng cửa.

Úc Lũy: …

Trong mắt Kim Lan lộ vẻ vui mừng, thấy tình huống hiện tại, hắn biết chờ mong và tín nhiệm của mình không vô ích. Kim Trăn đã phong ấn cánh cửa Ma giới trong hang.

Bấy giờ, sắc mặt của Úc Lũy đối diện lại hơi đỏ lên, cứ như bị ai tát vào mặt, hai má đỏ tới mức có thể sánh ngang với mái tóc đỏ rực, hắn giậm chân tức tối, quát về phía hang:

“Thần Đồ, anh làm gì vậy hả?”

Tiếng quát rung trời, toàn bộ núi Thanh Viên lập tức đất rung núi chuyển, bạch hổ ngồi xổm dưới chân Úc Lũy ngửa đầu dòm Úc Lũy đang tức sùi bọt mép.

Lát sau, trong hang truyền ra một chuỗi tiếng bước chân, bóng dáng một đen một trắng của hai người thong thả bước ra từ sâu trong hang, chính là Thần Đồ và Hậu Khanh.

Kim Trăn tiến lên, hiện giờ hắn vẫn mặc bộ đồ đen giống lúc chưa vào hang, nhưng khi hắn ra khỏi hang và đứng lại, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy Kim Trăn thay đổi rất lớn.

Chỉ thấy thân hình hắn cao lớn hơn trước chút đỉnh, vẻ mặt lạnh lùng hơn, ngũ quan càng thêm thành thục và thân thể vạm vỡ hơn, mà thay đổi rõ rệt nhất phải là khí chất toàn thân hắn. Một luồng chân khí mạnh mẽ một vàng một xanh lượn lờ xung quanh Kim Trăn, cuồn cuộn trong không khí như sóng biển, sức mạnh bị đè nén hơn ngàn năm rốt cuộc thức tỉnh, mặc sức lao đi và thét gào trong thinh không.

Lực lượng ma áp mạnh mẽ ấy khiến cõi lòng mỗi người ở đây đều nặng trĩu, cổ họng cứng đờ. Đây là sức mạnh của Ma tôn thượng cổ ư? Nội tâm Kim Lan khẽ run sợ, tu vi của hắn đã xem là cao nhất nhân gian, song giờ phút này hắn chỉ cảm thấy toàn thân run nhè nhẹ, lực lượng uy áp bá đạo mà trương dương này khiến hắn có chút hãi hùng.

Đây mới thật là Kim Trăn mà lúc trước mình từng chứng kiến sao? Kim Lan nhìn vẻ rét lạnh trong mắt Kim Trăn, trán không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Mà người đi theo Kim Trăn thì diện đồ trắng hơn tuyết, tóc đen chấm đất, mặt mày đẹp chả khác chi nhân vật trong tranh, hai bóng dáng một đen một trắng đứng lặng trước cửa hang Thanh Viên, phảng phất thiên nhân hạ phàm.

Úc Lũy trông thấy Thần Đồ ra khỏi hang, lập tức quát tháo giận dữ:

“Ê, Thần Đồ, anh làm gì thế hả? Sao lại đi đóng cửa.”

Mà Thần Đồ thì triệt để ngó lơ cái họng lớn của Úc Lũy, vừa ra khỏi hang, hắn liền nhìn về phía nhóm người Kim Lan. Tầm mắt quét một vòng trong đám đông, nhíu mày, đoạn quay sang nhìn đám người Ma giới.

Thấy Thần Đồ lia mắt qua bạch hổ đằng trước xong dừng trên người mình, Úc Lũy toan mở miệng, lại phát hiện ánh mắt đối phương chỉ dừng chưa đầy nửa giây đã đi, thái độ hệt như đối diện với người qua đường giáp ất bính đinh…

Bạch hổ bên chân Úc Lũy gục đầu xuống, cằm dán trên đất, yết hầu phát ra tiếng nức nở tủi thân, mà mái tóc đỏ dựng thẳng của Úc Lũy cũng uể oải rủ xuống, thái độ thịnh nộ ban nãy tựa như phù dung sớm nở tối tàn, thoắt cái lặn tăm.

Một người một hổ, yên lặng nghẹn ngào.

Thần Đồ lia mắt quan sát mọi người một lượt, cuối cùng dừng trên mặt Hoa Linh, trầm giọng hỏi:

“Tiểu Cửu đâu?”

Hoa Linh nghe vậy thì trong lòng trĩu xuống, ánh mắt lộ vẻ nghiêm trọng, mở miệng đáp:

“Tiểu Cửu bị thương, Ngao Tứ mang cậu ấy về Long cung.”

“Bị thương?” Sắc mặt Thần Đồ nhất thời càng lạnh hơn, tiếp tục hỏi: “Ai làm cậu ấy bị thương?” Nguồn:

Hoa Linh nhìn Kim Trăn, lại nhìn lướt qua Hậu Khanh sau lưng hắn, cuối cùng khẽ thở dài:

“Cậu ấy muốn tăng tu vi nên ăn kim đan, không ngờ tu vi bất ngờ đột phá, lôi kiếp đến, Độ Kiếp thất bại, bị trọng thương.”

Nghe xong, trong mắt Thần Đồ ánh lên tia sửng sốt và đau lòng, sau đó lại khôi phục vẻ lạnh lùng, hắn trầm mặc, quay đầu nhìn về phía Úc Lũy, bảo:

“Hủy diệt bốn trụ kim mộc hỏa thổ, giữ lại thủy trụ.”

Hai mắt Úc Lũy lập tức sáng rỡ trở lại, tóc cũng dựng lên, tươi cười đáp:

“Đây mới là dáng vẻ Ma tôn nên có, em còn tưởng anh bị lũ người phàm cổ hủ kia lây bệnh rồi chứ?”

Đoạn, hắn vỗ vỗ đầu bạch hổ, bảo: “Đi đi.”

Chỉ thấy bạch hổ đột nhiên nhảy lên, giũ lông một cách oai phong lẫm liệt, ngửa mặt lên trời gầm dài:

“Grào ~~ “

Tiếp theo, bốn chân sinh gió, đạp không bước đi, hùng hổ chạy đến chỗ thủy trụ kia.

Úc Lũy thấy thế lại gào lên: “Đồ ngu, giữ lại thủy trụ.” Sau đó, một mũi tên khí bắn ra từ tay, hợp thành một khí cầu khổng lồ bay về phía bạch hổ.

“Ngao ao ao ~ “

Bị khí cầu nện trúng đầu, bạch hổ tủi thân lăn lộn trên không, đội cục u trên đầu chuyển sang hướng khác, lao thẳng tới kim trụ.

Hoa Linh phía sau thì khẽ đỡ trán, nói với Bình Ế bằng vẻ mặt hắc tuyến:

“Sao mấy ngàn năm rồi mà Cổn Cổn vẫn ngu dữ vậy? Thiệt ra nó là tổ tông của chó Husky đúng không?”

Bình Ế nghe thế thì cong môi cười, đáp: “Cổn Cổn không thay đổi chút nào hết, Úc Lũy cũng vậy.”

Hoa Linh nhìn nụ cười khoa trương trên mặt Úc Lũy, gật đầu thật mạnh.

Từ xa truyền đến âm thanh ầm ầm, bạch hổ tìm đúng mục tiêu rồi thì thuần thục khai mở, hủy hết cả bốn trụ.

Thần Đồ xoay người nhìn đám người Kim Lan đối diện, vươn ra một bàn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước, chỉ thấy năm viên mệnh châu trên mệnh bàn bỗng xuất hiện trên tay hắn.

Kim Lan chau mày, nâng mắt nhìn Thần Đồ.

Thần Đồ thu năm ngón tay lại, năm viên mệnh châu nháy mắt hóa thành tro tàn, tro phiêu tán theo làn gió.

Kim Lan: “Kim Trăn…”

Thần Đồ nhìn cả nhà họ Kim bằng ánh mắt không mảy may gợn sóng, buốt giá thấu xương, trầm giọng nói với Kim Lan:

“Ta đã đóng lối đi trong hang Thanh Viên kia, nhưng không dùng phong ấn ngũ hành này, Ma giới chúng ta sẽ tuân thủ ước hẹn vạn năm của hai giới phàm ma, trong hai ngàn năm còn lại, lối đi sẽ không mở ra, người Ma giới cũng không gây chuyện tại nhân gian. Có điều, khi ước hẹn vạn năm kết thúc, việc này không thể tùy theo các ngươi nữa.”

Sắc mặt Kim Lan tái nhợt, nhẹ nhàng gật đầu.

Thần Đồ nói tiếp:

“Hậu Khanh đã thức tỉnh, mệnh châu và lập trụ ngũ hành đã hủy, từ nay về sau nhân gian không còn phong ấn ngũ hành nữa. Mà sứ mệnh của Kim gia các ngươi cũng dừng ở đây.”

Tiếp theo, Thần Đồ nhìn Kim Bác Á sau lưng Kim Lan, trong mắt hiện lên tia tàn khốc:

“Thanh Viên môn, chấm dứt tại thế hệ của ngươi.”

Chỉ thấy trong tay Thần Đồ bỗng xuất hiện một thanh trường đao, sống đao dày chừng ba tấc, lưỡi đao lấp lánh, thân đao đỏ thẫm tỏa ra từng đợt kim quang. Thần Đồ nắm chặt chuôi đao, nâng trường đao lên, chém ra một đường kim quang hình cung trên không trung, rồi bất thình lình bổ xuống đất.

Trong khoảnh khắc ấy, thân đao không cắm xuống đất, một mũi nhọn khổng lồ màu vàng đột nhiên tách ra từ lưỡi đao.

Toàn bộ núi Thanh Viên lay động kịch liệt, trong lúc nhất thời, chim sợ thú chạy, cát đá lăn xuống, náo loạn hết cả lên. Mấy phút sau, động đất mới dần dần ngừng lại.

Bụi đất tán đi, mọi người kinh hãi phát hiện núi Thanh Viên đã nứt thành hai nửa theo hướng đi của lưỡi đao. Trên mặt đất có một lỗ hổng rộng mấy chục mét, triệt để tách núi thành hai khối, nơi đao phong chém tới chính là trung tâm của sơn môn trên sườn núi, bia đá khắc ba chữ Thanh Viên Môn đã bị chẻ đôi ngay chính giữa.

Kim Bác Á nhìn cửa đá đằng xa bị hủy, trong mắt toát ra vẻ đau xót, hiện ông ta là chưởng môn của Thanh Viên môn, vô luận thế nào, tất thảy diễn ra trước mắt cũng có nghĩa là truyền thừa ngàn năm của nhất mạch Thanh Viên nhà họ Kim thực sự bị hủy trong tay ông ta.

Kim Bác Á khẽ khép mắt lại, bỗng chốc như già đi rất nhiều.

Từ nay, thế gian không còn núi Thanh Viên nữa…

Thần Đồ thu hồi trường đao, phóng mắt về phía lập trụ hệ thủy vẫn còn nguyên, ánh mắt trở nên ấm áp, đoạn hắn nhìn Bình Ế phía sau Úc Lũy, bảo:

“Ế, theo tôi đi Long cung.”

Bình Ế nghe vậy thì ôn hòa gật đầu, rồi quay mặt nhìn Hậu Khanh vẫn đứng sau Thần Đồ:

“Hậu Khanh, hoan nghênh cậu trở về.”

Nhìn nụ cười hiền hòa tựa mặt nước của Bình Ế, Hậu Khanh cũng nhoẻn cười, gật đầu đáp:

“Tôi cũng rất nhớ các cậu.”

Hậu Khanh lia mắt qua Bình Ế, Hoa Linh, Úc Lũy, cuối cùng dừng trên bóng lưng Thần Đồ, đồng tử vốn mang theo ý cười nhiễm vài tia ưu thương.

Thần Đồ lại hoàn toàn không để ý ánh mắt Hậu Khanh, mở miệng nhắc Bình Ế:

“Ế, chúng ta đi thôi.”

Kế đó, hai luồng sáng một vàng một lam chợt lóe lên, hai người biến hình bay đi.

Hậu Khanh lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng hình màu vàng kim mất hút trên không trung, trên khuôn mặt hoàn mỹ tinh tế lộ vẻ bi ai đau đớn.

—–
Bình Luận (0)
Comment