Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 30

EDIT BY XIAO YAN

BETA BY CHERYL CHEN

Lời nói của Chu Nghi Nhiên làm Mễ Tình hơi ngẩn ra, cô luôn miệng nhắc đến Tiêu Cố à??

Không biết là xuất phát từ tâm lý xấu hổ, hay là vì cảm thấy thất lễ với Chu Nghi Nhiên, mặt Mễ Tình có chút đỏ lên: “Xin lỗi, em không có ý nói anh ấy…“

Chu Nghi Nhiên nhìn cô hơi cúi đầu thì vỗ nhè nhẹ vào đầu cô,  xoay người đến gần đàn dương cầm “Anh dạy em đánh đàn.”

Anh ngồi trước cây đàn, trên người mặc Tây trang màu trắng, tao nhã giống như một  chú thiên nga trắng.

Nhân viên công tác bên cạnh len lén lấy điện thoại từ túi ra, mở ứng dụng quay video, không dễ dàng tìm một góc độ hướng camera về phía anh.

Chu Nghi Nhiên khẽ đặt tay trên các phím đàn, trước khi ấn phím đầu tiên, anh nhìn nhân viên công tác nở nụ cười: “Không quay phim, được không?”

Nhân viên công tác: “…”

Được một soái ca yêu cầu, cô không có cách nào cự tuyệt: “Được, thật ngại quá.” cô xấu hổ thu điện thoại lại, nhưng trong lòng vẫn không khỏi tiếc nuối.

Chu Nghi Nhiên lúc này mới đánh đàn, anh không đàn bài ‘Jingle Bells’ Mễ Tình nói, mà là một bản nhạc khác nghe nhiều đến nỗi thuộc cả tên ‘Für Elise’ [*].

[*] ‘Für Elise’ hay còn gọi là ‘For Elise’ là một trong những bản nhạc dành cho đàn piano nổi tiếng nhất của Beethoven.

Tiếng đàn du dương vọng ra từ trong đại sảnh, thu hút nhiều khách vây quanh. Chu Nghi Nhiên chỉ có thể ngăn được người nhân viên chụp lén, chứ không ngăn nổi quần chúng xem náo nhiệt.

Không ít nữ sinh ríu rít cầm điện thoại di động chụp hình, thỉnh thoảng còn hô nhỏ vài tiếng, Mễ Tình tức giận bất bình nghĩ, hừ, dù sao các người cũng chỉ chụp được một ít thôi.

Sau khi Chu Nghi Nhiên diễn tấu, cả sảnh đều vỗ tay, còn cả nữ sinh kêu ‘encore’ [1].

[1] Encore: thuật ngữ chỉ hát lại, biểu diễn lại một lần nữa.

Mễ Tình lại tức giận, mấy người có biết vé vào cửa để xem Anh Thỏ diễn tấu giá bao nhiêu tiền không? Còn muốn encore, ảo tưởng à!

Chu Nghi Nhiên xoay người, đi đến bên cạnh Mễ Tình.

Mấy cô gái đều theo động tác của anh nhìn về phía Mễ Tình, Mễ Tình vuốt vuốt tóc, bình thản giống như một công chúa nhỏ kiêu ngạo, nhận sự hâm mộ và ánh mắt ghen ghét của mọi người.

Chu Nghi Nhiên không khỏi cười: “Đi thôi.”

“Được.” cô cũng không muốn đứng ngây ngốc tại chỗ này để tiếp tục bị người ta nhìn.

Hai người đi đến khu phục trang nữ, Chu Nghi Nhiên quay người nói với Mễ Tình: “Ở trung tâm thương mại chẳng có gì tốt, lần sau tới xem anh biểu diễn, anh dành một vé VIP cho em.”

“Thật sao?” Mễ Tình hồ hởi “Anh biểu diễn trong nước à?”

Trên Weibo, cô thấy anh diễn ở lễ hội âm nhạc nước ngoài vô số lần, nhưng cô không đi được, lần nào cũng chỉ có thể ngồi trước màn hình laptop ngắm anh mà trong lòng ngứa ngáy.

Chu Nghi Nhiên gật đầu: “Ừ, anh định tổ chức một tour trong nước, nhưng phải chờ đến sang năm.”

“Em nhất định sẽ đi!” Mễ Tình hưng phấn hẳn lên. Chu Nghi Nhiên nhìn cô, khóe miệng tự nhiên cong lên thành vòng cung.

Hai người đi dạo, đến cửa hàng hãng Bunny trước. Chu Nghi Nhiên biết Mễ Tình thích nhất nhãn hiệu quần áo này, vốn nghĩ rằng cô sẽ đi lòng vòng, không ngờ cô lại nhìn đến ngây ngẩn.

Chu Nghi Nhiên có chút bất ngờ: “Em không vào xem sao?”

Mễ Tình kiên định lắc đầu “Không được, lần trước…” cô nói đến đây đúng lúc ngừng lại. Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là nói “Lần trước cùng Tiêu Cố tới, thử nhiều đồ như vậy nhưng lại không mua, nhân viên chắc chắn đã nhớ mặt em rồi.”

“Em không thích kiểu dáng mấy bộ này.” Mễ Tình cười với Chu Nghi Nhiên, đánh chết cũng không muốn thừa nhận cô hiện tại mua không nổi.

Chu Nghi Nhiên cũng không vạch trần, thật ra anh biết cô làm công ở tiệm Tiêu Cố, chắc chắn là tiền không đủ tiêu rồi.

Khi chuẩn bị đi qua cửa hàng Bunny, Mễ Tình thấy biển quảng cáo của họ treo ở bên ngoài.

“Túi đồ chúc mừng năm mới 2016 đã hẹn trước chuẩn bị bắt đầu! Mùng một tháng một cửa hàng sẽ bán, số lượng hạn chế 1000 bộ, giá chỉ 1280 tệ, bán hết thì thôi!”

Nội tâm Mễ Tình gào thét, a a a, sao cô lại quên mất ngày mỗi năm chỉ có một lần, Bunny bán túi đồ chúc mừng năm mới chứ!

Chỉ có 1280 tệ! Bây giờ cô có thể mua được!

Cô hận không thể một mạch xông về nhà, lên mạng đặt trước một bộ. Chu Nghi Nhiên thấy thần sắc cô không thể nào bình tĩnh, dò hỏi “Sao vậy?”

“Không có, không có gì, chúng ta đi mau thôi.” giống như lần trước Mễ Tình kéo Tiêu Cố, cô lôi nhanh Chu Nghi Nhiên đi.

Vì muốn về nhà đặt hàng túi đồ kia, nên khi ăn cơm Mễ Tình trong lòng không yên. Buổi chiều cô đi dạo thủy cung, xong xuôi cũng hơn 4 giờ. Hai người lên xe, bàn về hành trình kế tiếp.

“Đi nhà hàng Seaview của Úc thị đi! Anh nghe nói nhà hàng này là chỗ tốt nhất của Úc thị ở thành phố A.” Chu Nghi Nhiên đề nghị.

Mễ Tình theo bản năng lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, đáp ứng: “À, vâng ạ.” mặc dù rất muốn trở về đặt túi phúc, nhưng rất khó mới có cơ hội đi chơi cùng anh Thỏ, cô không muốn làm anh mất hứng.

Nhưng Chu Nghi Nhiên thấy vẻ mặt của cô đã nhận ngay ra điều gì sơ hở, anh thắt dây an toàn, nhưng chưa lái xe đi: “Em có chuyện gì gấp à? Vừa rồi ở thủy cung em nhìn điện thoại liên tục.:

Mễ Tình quẫn bách, không nghĩ rằng khả năng quan sát của anh tốt như thế, nhưng cô không muốn nói ra mình muốn về nhà đặt túi đồ ưu đãi kia…

“Cũng không có gì, hôm qua làm cả ngày, bây giờ em hơi mệt.” Mễ Tình nói ra lí do không có xíu thuyết phục nào.

Chu Nghi Nhiên nhìn cô nở nụ cười, mở cửa xe đi ra ngoài: “Nếu như vậy, hôm nay đưa em về nghỉ ngơi, lần sau chúng ta đi tiếp.”

Mễ Tình ngượng ngùng đỏ mặt: “Không cần không cần, ăn bữa cơm vẫn được mà.”

Chu Nghi Nhiên nói: “Đừng miễn cưỡng chính mình, chúng ta không gấp làm gì, sau này còn nhiều cơ hội.”

Mễ Tình bối rối, ý của anh là, về sau anh sẽ thường xuyên mời cô đi ăn cơm sao?

Cô cúi đầu lặng lẽ cười, đồng ý: “Được, lần sau chúng ta đi tiếp.”

Chu Nghi Nhiên đưa cô đến hoa viên Nam Thành rồi lái xe đi, Mễ Tình ôm thỏ bông anh tặng, trên tay còn cầm hộp quà, khó khăn leo lên tầng.

Đến cửa, cô hết tay tìm chìa khóa, bèn đạp đạp chân lên cửa: “Tiêu Cố, anh đâu rồi?”

“Gâu gâu gâu ~” không thể thuyết phục Tiêu Cố trả lời, Husky kêu lên, từ xa đi đến, Mễ Tình hình dung nó đang cào cửa ở đối diện.

Tiêu Cố đuổi Husky đang chắn phía trước, mở cửa ra.

Lúc thấy Mễ Tình ngoài cửa, anh giật mình chớp mắt run sợ. Quét qua cả người cô vài lần, anh không mặn không nhạt hỏi: “Hai người đến khu vui chơi thiếu nhi à?”

Mễ Tình: “…”

Cô nghiêng người khó khăn ôm thỏ bông vào trong nhà, quay đầu trừng Tiêu Cố: “Đây là quà sinh nhật Anh Thỏ tặng tôi.”

Tiêu Cố nhẹ nhàng nhíu mày, có chút nghi hoặc: “Anh Thỏ? Không phải vị anh hùng kia sao?”

“Hừ, lười nói với anh.” Mễ Tình không để ý đến Tiêu Cố, ôm đồ trở về phòng.

Trong phòng, ngay cả hộp quà cô còn chưa mở, cô đã không thể chờ thêm một giây một phút nào, bật laptop, may mà máy của cô sau khi về nước mới mua, nên hơn 10 giây đã khởi động xong.

Trên trang web chính thức của Bunny, cô tìm thật nhanh, đặt túi đồ phúc lợi, nhưng nhìn thấy hai chữ thật to thật rõ “sold out”.

Mễ Tình: “… “

Cô vẫn chậm một bước.

Cô di con chuột trượt xuống, kiểm tra tỉ mỉ tình hình cụ thể của túi phúc lợi năm nay. Trên mạng bán được 2000 cái, đồ bên trong không công khai, nhưng trong ghi chú chỉ rõ có ít nhất một cái áo khoác, một cái áo lông, một bộ váy áo, một chân váy.

Tim Mễ Tình rỉ máu, đồ Bunny giá cao, bình thường một bộ vớ vẩn ở đó cũng gần hai ngàn, bây giờ túi phúc lợi có tận 4 món, mà chỉ có 1280 tệ… nhưng bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Cô đặt máy laptop lên bàn, cảm giác chớp mắt một cái là nước mắt có thể chảy xuống.

Khi Tiêu Cố tới gõ cửa phòng, bèn trông thấy bộ dạng không mến nổi của cô.

“Cô đang làm gì thế?” anh tựa cửa, nhìn bóng lưng Mễ Tình hỏi.

Mễ Tình quay đầu, ánh mắt u oán còn hơn cả Nhiếp Tiểu Thiện [1]: “Túi phúc lợi của Bunny bán hết rồi.”

[1] Nhiếp Tiểu Thiện: nhân vật trong phim ‘Thiến nữ u hồn’. Xem thêm thông tin tại: Wiki.

Tiêu Cố liếc nhìn màn hình laptop, nhịn không được bĩu môi: “Chỉ có thế thôi à? Tôi còn tưởng cổ phiếu giảm.”

Mễ Tình: “…”

“Anh thì biết gì?” Mễ Tình tức giận đập bàn, “Việc này so với cổ phiếu bị sụt giảm còn đáng sợ hơn! Vì tôi không mua cổ phiếu!”

Tiêu Cố: “…”

Nói rất hợp lý.

“Bán hết rồi thì thôi, suy nghĩ thoáng ra một chút…”

“Luẩn quẩn trong lòng!” Tiêu Cố còn chưa nói hết, đã bị Mễ Tình cắt đứt.

Tiêu Cố cười nhẹ, nhìn cô: “Ăn cơm chiều chưa? Tôi nấu sò biển, bò bít-tết sốt tương, còn có súp rau dưa đặc.”

Mễ Tình bị túi phúc lợi kia ngược tâm quằn quại, nhưng nghe anh nói, cô lấy tốc độ mắt thường không thấy được mà phục hồi tâm trạng: “Miễn phí à?”

Tiêu Cố hạ khóe môi, xoay người ra ngoài: “Cô phụ trách rửa chén.”

Chỉ cần rửa vài cái bát, đã có thể ăn cơm Tiêu Cố nấu, đối với Mễ Tình thì quá hời.

Cô ngồi bên cạnh bàn, ăn một muôi rau dưa đông lạnh, hạnh phúc mà híp mắt lại. Tay nghề của Tiêu Cố thật sự không phải dùng để trưng cho đẹp.

“Nói thật đi, trước kia anh làm gì vậy? Sao lại nấu ăn ngon như vậy?” Mễ Tình để thìa ở khóe miệng, tò mò nhìn Tiêu Cố.

Tiêu Cố liếc mắt nhìn cô: “Muốn biết?”

Mễ Tình gật đầu.

Tiêu Cố nói: “Vậy cô nói trước đi, hôm nay hai người đã làm những gì?”

Mễ Tình nhíu mày, không biết anh hỏi cái này để làm gì, nhưng vẫn trả lời ngắn gọn: “Đi ăn đồ ngọt, ăn cơm trưa, sau đó đi thủy cung.”

Tiêu Cố hỏi: “Sao không ăn cơm chiều?” anh cho rằng Chu Nghi Nhiên nhất định là có kế hoạch cho hành trình cả ngày.

Mễ Tình nói: “Vì tôi vội trở về mua túi phúc lợi.”

Tiêu Cố: “…”

Anh đột nhiên cảm thấy thương Chu Nghi Nhiên.

“Anh nói đi!” Mễ Tình thúc giục “Sao món anh nấu lại ngon thế?”

Tiêu Cố nói: “Vì tôi có học rồi.”

Mễ Tình: “…”

Đây không phải là trả lời cho có lệ à? Cô cắn thìa, nhìn đĩa rau lạnh, phát hiện ra một vấn đề: “Sao anh lại làm phần cho hai người? Anh biết tôi sẽ về à?”

“Tôi không biết.” Tiêu Cố ngước mắt nhìn cô, nâng khóe miệng “xem ra chúng ta có thần giao cách cảm.”
Bình Luận (0)
Comment