Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 4.2

Editor&Betaer: Cogau

Mễ Quang nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ, cô lấy ra một gói mì ăn liền, định đi ra ngoài đun nước nấu.

Theo như cô quan sát hôm qua, bình đun nước ở phòng khách, cô chẳng còn cách nào khác đành nhắm mắt đi ra.

Tiếu Cố và Husky đều không có ở đây!

Mễ Quang cảm thấy mình thật may, cô bấm nút đun, rồi sẽ lấy mỳ ăn liền và tô đi ra.

Cái tô đó là mua mỳ người ta cho thêm, tô giấy. Sau khi nước sôi, Mễ Quang dùng nước nóng tráng tô trước, rồi mới cho mì và gia vị vào, đổ hơn phân nửa nước nóng rồi đậy nắp.

Đúng lúc yên tĩnh đẹp đẽ ấy, con Husky mà Tiếu Cố nuôi bỗng chạy từ trong hành lang ra.

Mễ Quang: "......"

Thì ra không phải là nó không ở đây, mà là đang ở trong phòng của Tiếu Cố sao?

...... Là cô sơ suất.

Husky đi chậm lại đảo mắt nhìn cô, rồi chạy tới chậu đồ ăn của mình ở trước ổ chó, cúi đầu ăn thức ăn cho chó.

Mễ Quang: "......"

Tình huống này có chút tế nhị, cô nghe kim đồng hồ trong phòng khách từng giây từng phút qua đi, cảm nhận một cách rõ ràng thời gian đang chậm rãi trôi qua. Cô vẫn ngồi yên không dám động đậy, thấy mì có lẽ đã chín mà cô lại không biết tiếp theo nên làm gì?!

Có lẽ là cứ mở nắp ra bắt đầu ăn như không có việc gì, hay là bưng tô về phòng đây?

Nếu như cô về phòng, bởi vì không ai cùng nó ăn trưa mà con chó này có thể không vui trong lòng hay không?

Cô bưng tô làm như định đứng dậy, lập tức Husky từ trong chậu ăn ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Mễ Quang: "......"

Cô nuốt nước miếng, bưng tô đặt lại xuống khay trà, ngồi đàng hoàng.

Husky thấy cô bất động, cúi đầu tiếp ăn thức ăn cho chó.

Lại một lát sau, Mễ Quang sợ mì sẽ nhũn, đành mở nắp tô.

Mùi vị mì bò nồng nặc phả lên mặt, cô cầm nĩa lên đảo mì, cuộn một miếng mì đưa vào miệng.

Một người một chó cùng nhau ăn trưa, cho đến khi Mễ Quang xiên một đoạn xúc xích, Husky đang ngồi chồm hỗm ở bên cạnh đột nhiên kêu một tiếng với cô: "Gâu!"

Mễ Quang đã đưa nĩa đến miệng phải dừng lại, cô khẽ nghiêng đầu qua, thấy Husky đang thè lưỡi ra nhìn cô.

"Gâu." Nó lại sủa thêm một tiếng.

Mễ Quang mím môi, hình như nó muốn ăn xúc xích, nhưng... cũng rất lâu rồi cô chưa ăn thịt.

Con chó thấy cô hình như không muốn cho, nó rộng rãi đẩy đẩy chậu ăn của mình về phía cô: "Gâu!"

Nét mặt của nó như viết lên bốn chữ: "Mời tôi ăn đi!" vậy.

Mễ Quang: "......"

Coi như hôm nay nó giúp mình gánh tội, đoạn xúc xích này nên cho nó ăn đi. Cô lấy tay cầm miếng xúc xích trên cái nĩa ra, ném vào chậu ăn của nó.

Miếng xúc xích trong nháy mắt bị Husky tiêu diệt.

Nó ngẩng đầu nhìn Mễ Quang, ngoe nguẩy cái đuôi với cô, lại thân thiết gẩy gẩy cái chậu ăn của mình trước mặt cô.

Mễ Quang cười ha ha: "Cám ơn mày, tao không ăn thức ăn chó."

...... Chờ một chút, xoài khô tối hôm qua đó, sẽ không phải là thức ăn cho chó chứ?!?

Mễ Quang hốt hoảng dựng cả tóc gáy, không không, chó làm sao lại ăn xoài khô, vậy khẳng định là làm cho người ăn, nhất định là như vậy.

Có tiếng cửa mở, một người một chó lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Tiếu Cố mặc một chiếc áo khoác liền mũ màu xanh bộ đội từ bên ngoài đi vào, nhìn một người một chó trong phòng khách.

Trong phòng còn ngào ngạt mùi mỳ ăn liền, Tiếu Cố hơi nhíu mày, đi tới trước sô pha nhìn Mễ Quang một cái.

Mễ Quang lập tức cúi đầu, giả bộ mình đang bận ăn mì.

Husky cũng trở về ổ của mình, chuyên tâm ăn thức ăn cho chó.

"Cô cho nó ăn xúc xích phải không?" Tiếu Cố mở miệng, đương nhiên là hỏi Mễ Quang. Mễ Quang nuốt mì trong miệng, kiên quyết lắc đầu: "Sao có thể, em còn không có mà ăn đây."

Tiếu Cố đi tới trước mặt Husky ngừng lại, xoa nhẹ đầu nó: "Suốt ngày chỉ biết ăn thịt thôi."

Mễ Quang: "......"

Lời này của anh rốt cuộc là đang chửi ai đó?

Tiếu Cố dạy chó của mình xong, nghiêng đầu nhìn Mễ Quang: "Không phải là cô rất sợ chó ư, sao còn ăn trong phòng khách?"

Mễ Quang khẽ nở nụ cười: "Là tôi bị ép."

Tiếu Cố hơi sửng sốt, cười nhẹ một tiếng rồi cởi áo khoác, xoay người đi vào phòng bếp.

Rất nhanh, truyền đến tiếng đồ ăn cho vào nồi, rồi theo đó là mùi thức ăn được xào nấu bay đến tận phòng khách. Mễ Quang hít sâu một hơi, à, rau cần xào thịt bò.

Có lẽ, Tiếu Cố đã sớm chuẩn bị nguyên liệu xong, giờ đang nấu. Mùi thức ăn từng đợt nối tiếp nhau bay ra, Husky đã sớm không ngồi yên, chạy đến cửa phòng bếp nhìn chăm chú.

Tiếu Cố bưng hai đĩa thức ăn ra, đặt ở trên bàn ăn, rất nhanh Mễ Quang thu lại ánh mắt, tiếp tục ăn mì của mình.

Thật ra thì mì của cô gần như chẳng còn mấy sợi, cô chỉ muốn kéo dài tới khi Tiếu Cố nấu xong đồ ăn, như vậy có lẽ anh sẽ ngại mà muốn mời cô ăn chung.

Nhưng năm phút sau cô biết mình quá sai lầm rồi, một mình Tiếu Cố ngồi ở trong phòng ăn nhàn nhã ăn cơm trưa, thỉnh thoảng còn cho con chó đứng ở bên bàn một chút thịt nữa.

...... Người còn không bằng chó mà.

Mễ Quang bưng tô mì chỉ còn nước lên, tính đi vào trong toilet đổ bỏ.

"Đợi chút." Tiếu Cố đột nhiên lên tiếng gọi cô lại, ánh mắt Mễ Quang sáng lên, nhưng lúc quay đầu lại cố không để lộ vẻ mặt hưng phấn.

"Chuyện gì vậy?" Cô đứng đắn hỏi.

Trong tay Tiếu Cố bưng một chén cơm, ngước mắt nhìn cô: "Xoài khô ăn ngon không?"
Bình Luận (0)
Comment