Sau sự cố Husky học sói tru năm ngày, rốt cuộc Thẩm Thi Thi cũng thi xong các môn, rảnh rỗi giúp Cố Tín dắt chó đi ra ngoài.
Trước kia cô từng tới nhà Cố Tín một lần rồi, vì vậy bây giờ cô nhớ đường rất rõ – đương nhiên, xưa nay cô chưa từng tiết lộ tin tức này cho ai, đây là phúc lợi của riêng mình cô đó.
Lúc Thẩm Thi Thi đang tìm nhà Cố Tín, anh lại đang tạo hình trước tấm gương to đùng ở trong phòng quần áo.
Quần jean lưng thấp phối với áo len, bây giờ còn đang lăn tăn chuyện quyết định áo khoác. Lựa chọn cả buổi trời, cuối cùng Cố Tín quyết định lấy một cái áo chẽn quân phục bằng da.
Husky long dong đi tới trước cửa của phòng thay quần áo, quay đầu nhìn Cố Tín đang vuốt tóc một hồi, sau đó lại bắt đầu sói tru: “Àu ú”.
Cố Tín: “…”
Giờ chỉ cần nghe thấy tiếng kêu này là anh lại đau đầu, anh quay người lại cười cười với husky trước cửa: “Ai chà, hôm nay mang mày đi chơi nhé”.
Husky hài lòng vẫy đuôi.
Cố Tín liếc một cái sắc lẻm, tại sao lúc trước anh lại mua giống chó husky nhỉ, lại còn gọi nó là Hao Thiên Khuyển nữa chứ… bởi thế mới có bi kịch ngày hôm nay.
Anh bước ra khỏi phòng thay quần áo, cầm điện thoại di động để trên bàn, vốn định nhắn tin weichat cho Thẩm Thi Thi hỏi xem cô đi tới đâu rồi, không ngờ chuông cửa lại vang lên.
Cố Tín ấn nút gọi video, khuôn mặt của Thẩm Thi Thi xuất hiện trên màn ảnh. Cô ấy còn vẫy tay về phía máy quay phim, nhích người gần một chút: “Đại Đại, anh có thấy em không?”
Cố Tín nhìn khuôn mặt đột ngột phóng to ra của cô, bật cười: “Thấy rồi, giờ anh mở cửa cho em đây”.
Sai khi Thẩm Thi Thi đi vào, cô đi thẳng tới tầng lầu chỗ Cố Tín ở, lúc cửa thang máy mở ra, không ngờ Cố Tín lại đứng chờ ở đó.
Cô ngạc nhiên chớp mắt, nhìn anh hỏi lại: “Đại Đại, sao anh lại ở đây?”
“Đón em đấy”.
Tâm hồn thiếu nữ của Thẩm Thi Thi tuôn trào như nước chảy.
Cô ra khỏi thang máy, sóng vai bước đi cùng Cố Tín, sau đó lại không kìm được quay sang ngắm nhìn anh một hồi: “Đại Đại à, hôm nay anh đẹp trai ghê”.
Cố Tín có phần đắc ý, không uổng công nửa ngày anh trau chuốt thế này. Anh vừa định mở lời, tiếng sói tru của husky đã vang ra từ cửa: “Àu ú”.
Cố Tín: “…”
Thẩm Thi Thi hơi sửng sốt, cô nhìn anh hỏi: “Đại Đại, nhà anh có nuôi chó sói nữa sao?”
Mặc dù Cố Tín hát rock and roll phải nói là điên cuồng hoang dã, nhưng nuôi chó sói thì hoang dã quá rồi? Nhưng mà hình như lại đẹp trai hơn một chút…
Cố Tín cong môi mở cửa ra: “Là chó của Tiêu Cố đó”.
Anh không hề nhắc tới chuyện con chó này là do mình mua về.
Thẩm Thi Thi kinh ngạc: “Husky tiến hóa thành chó sói rồi sao?”
Cố Tín đáp: “Không phải đâu, nó thích cosplay thôi”.
Thẩm Thi Thi: “…”
Cos kiểu này cô cho một trăm điểm, không sợ nó kiêu ngạo đâu.
Sau khi mở cửa ra, husky đang ngồi xổm trước cửa, thấy cửa mở là chen ngay ra ngoài.
Cố Tín: “…”
Mày muốn leo lên trời thật hả?
Anh bực bội đóng sầm cửa một tiếng, kéo Thẩm Thi Thi đi ra ngoài lập tức: “Dắt nó đi dạo thôi”.
“Hả, à”. Thẩm Thi Thi bất giác bước nhanh hơn, đi theo sau Cố Tín, thỉnh thoảng còn tranh thủ hỏi anh một vài câu: “Đại Đại này, không phải anh nói muốn viết ca khúc à, em dắt nó đi một mình là được”.
Cố Tín dừng một chút, trả lời: “Anh sợ em chưa quen đường đó, hôm nay chúng ta đi chung đi”.
“Được ạ”. Có thể dắt chó đi dạo cùng Đại Đại yêu quý, đây có thể xem là chuyện vui vẻ nhất trong năm của một fan não tàn.
Husky tung tăng chạy ra ngoài, lao thẳng tới thang máy, nhưng mà ngay sau đó nó lại gặp vấn đề, nó có biết nhấn nút thang máy đâu.
Thế là husky chổm hổm trước cửa thang máy tầm hai giây, thang máy ting một tiếng rồi mở cửa, một người đàn ông trung niên đeo kính đứng bên trong, mắt to trừng mắt nhỏ với husky bên ngoài.
Con chó này… chờ thang máy hả?
Anh ta còn chưa kịp bình tĩnh, Cố Tín đã kéo Thẩm Thi Thi chạy tới: “Xin lỗi nhé, chúng tôi đang định dắt chó xuống đi dạo”.
Những người sống trong khu nhà này không giàu sang thì cũng là cao quý, có khi còn có cả danh nhân, vì thế lúc người đàn ông này nhìn thấy Cố Tín cũng không lấy làm lạ.
Anh ta nghiêng người đi ra khỏi thang máy, miễn cưỡng cười hai tiếng: “Ồ…”
Cố Tín nhanh chóng đi tới cầm xích chó, sau đó đi vào thang máy cùng với Thẩm Thi Thi.
Sau khi cửa thang máy khép lại, không gian chật hẹp càng trở nên yên tĩnh. Husky lẳng lặng ngồi xổm ở một bên, hiếm khi không làm ồn.
Thẩm Thi Thi nhìn từng con số nhảy dần trong thang máy, rốt cuộc cô cũng phát hiện ra, cô còn đang nắm tay Cố Tín này!
Cô lén lút nhìn liếc qua hai bàn tay đang nắm, trong lòng lại vui mừng tê tái, không định mở miệng nhắc Cố Tín làm gì.
Cố Tín nghiêng đầu qua một bên, khó mà nhận ra khóe miệng cũng cong lên.
Khi thang máy xuống tới tầng một, husky lại bắt đầu không yên, ngay lúc cửa vừa mở ra nó đã lôi Cố Tín xộc ra ngoài.
Cố Tín kéo tay không chế tốc độ của nó, sau đó nghiêng đầu nói với Thẩm Thi Thi: “Chúng ta dắt nó đi dạo trong khu này thôi, ra ngoài không tiện”.
“Vâng ạ”. Thẩm Thi Thi cũng biết thân phận của Cố Tín đặc thù, nếu ra ngoài biết đâu lại gặp fan hâm mộ. Nói đến đây, hình như bọn họ cũng mới quen chứ mấy.
Mặc dù chỉ có thể tản bộ ở trong khu này thôi, nhưng vườn cây công viên trong khu cũng rộng lớn vô cùng, thậm chí còn có một hồ nước nhân tạo, dắt chó quanh đây cũng đủ rồi.
Một tay Cố Tín dắt husky, một tay nắm tay Thẩm Thi Thi, tâm trạng uất ức mấy ngày qua cuối cùng cũng trở nên sáng láng.
Anh nghĩ mình nên tìm chủ đề mà nói chuyện, thế là mở lời luôn: “Em thi tốt không?”
Thẩm Thi Thi nghe xong thì khóe miệng trề ra: “Sao anh lại giống mẹ em đến thế chứ, có phải tiếp theo anh sẽ hỏi em có bạn trai chưa không?”
Đúng là Cố Tín cũng quan tâm chuyện này, thế là anh hỏi tiếp: “Em có bạn trai chưa?”
“Không có mà, làm gì có thời gian mà quen bạn trai”. Sau khi học xong cô đều đi làm thêm, nếu nói thẳng ra thì nhân dân tệ là bạn trai còn gì.
Đáp án này rất thỏa mãn Cố Tín, anh suy tư một lát rồi dò hỏi: “Thế em có muốn tìm bạn trai không?”
“Không có đâu”. Thiếu chút nữa Thẩm Thi Thi đã nói: “Đại Đại à, em luôn một lòng với anh”, may mà tới miệng vẫn kịp thời nuốt xuống.
Nhưng mà đáp án này Cố Tín lại không thích chút nào, anh giật giật đuôi mày, hỏi lại: “Sao lại không muốn có bạn trai? Chẳng lẽ em muốn có bạn gái?”
Thẩm Thi Thi: “…”
“Dù là bạn trai hay bạn gái em cũng không cần hết, em chỉ muốn làm fan trung thành thôi”. Thẩm Thi Thi phát biểu không khác gì tuyên thệ khi vào Đảng, cực kì kiên định.
Cố Tín sửng sốt một lúc rồi vô thức phì cười: “Theo đuổi ngôi sao mà không giải quyết vấn đề cá nhân luôn ấy hả?”
“Nhưng nếu em có bạn trai rồi thì không có thời gian theo đuổi ngôi sao nữa”.
Cố Tín nghiêng đầu nhìn cô: “Cái này cũng có một giải pháp song toàn”.
Thẩm Thi Thi hiếu kì hỏi anh: “Cái gì ạ?”
“Chẳng hạn như…” Cố Tín thừa nước đục thả câu, dừng một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Minh tinh mà em theo đuổi chính là bạn trai luôn”.
Thẩm Thi Thi trợn tròn cả mắt, khuôn miệng mấp máy mấy lần rốt cuộc cũng nói được thành lời: “Nhưng mà Mạc thiên vương đã có vợ rồi mà”.
Cố Tín: “…”
Ai nói tới chuyện Mạc thiên vương đâu chứ?
Cố Tín cảm thấy mình muốn điên lên rồi.
Anh dắt husky cúi đầu bước đi trước, Thẩm Thi Thi cảm thấy đột nhiên tâm trạng anh không tốt, nhất định là do lúc nãy cô vừa mới nói gì chọc anh không vui rồi. Muốn tìm cơ hội để giảng hòa với anh, thế nên cô quyết định hẹn anh lần sau ra ngoài chơi: “Đại Đại này, Thượng đế cấm khu 4 sắp công chiếu rồi, đến khi đó mình đi xem đi nhá”.
Cố Tín: “…”
Lại là Mạc Trăn!
“Không xem”. Anh bực bội gằn ra hai chữ, tiếp tục dắt husky đi thẳng.
Lần này Thẩm Thi Thi đã có đầu mối rồi, cô đoán là do Cố Tín không thích Mạc thiên vương. Nhớ tới lần trước khi hai người nhắn tin qua weichat, anh ấy còn hỏi cô mình và Mạc Trăn ai đẹp trai hơn mà.
Aiz, giới giải trí cạnh tranh khốc liệt ghê, cô không nên khen một ngôi sao nam khác ở trước mặt Cố Tín – lại còn là ngôi sao nổi hơn anh nữa chứ.
Thẩm Thi Thi vừa nghĩ vừa cúi đầu bước đi không nói một câu nào, Cố Tín thấy cô yên tĩnh lại thì mới nhận ra phản ứng của mình vừa nãy có phần hơi quá rồi.
Tại sao anh lại nặng lời với một cô bé chứ?
Nhưng mà nhất thời anh cũng không biết phải nói gì để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lúc này đây.
Nói cho cùng thì vẫn là Thẩm Thi Thi không đúng, ai bảo cô chỉ nhìn thấy mỗi tên Mạc thiên vương đã có gia đình nọ, sao không nhịn ra một tên cẩu độc thân đứng chình ình trước mặt mình kia chứ?
Ạch, anh không nói Hao Thiên Khuyển đâu.
Hai người đi dạo hai vòng quanh khu nhà rồi mới dắt husky quay trở về. Cố Tín nhìn sang Thẩm Thi Thi bên cạnh, mở lời: ‘Hay là em lên ngồi một chút?”
“Được à”. Thẩm Thi Thi vui vẻ đồng ý ngay, phản ứng này cũng khiến tâm trạng Cố Tín tốt hơn trước một chút.
Husky được đi dạo hai vòng nên cũng an phận nhiều, nó vùi mình trong ổ nằm bất động. Cố Tín pha hai li cà phê rồi bưng vào phòng khách cho Thẩm Thi Thi.
“Cảm ơn anh”. Cô nhận tách cà phê, đầu tiên là lấy di động ra chụp lại, sau đó mới bắt đầu thưởng thức.
Cố Tín nhìn hành động của cô thì cười cười bất đắc dĩ.
“Thực ra em đừng xem anh là ngôi sao nữa, xem như bạn bè không được à?” Anh nghĩ mình nên dẫn dắt cô bé từng bước một, dù sao nóng ruột cũng không ăn được đậu hũ nóng.
Thẩm Thi Thi bưng tách cà phê rồi đưa mắt nhìn anh: “Được không ạ?”
Cô chưa từng làm bạn với ngôi sao bao giờ, huống chi ngôi sao này lại là một trong các nam thần của lòng cô.
“Đương nhiên là được rồi”. Cố Tín nâng tách lên, tựa vào bàn sau lưng, “Em xem, mình ăn cơm với nhau, có nick weichat của nhau, bây giờ còn cùng nhau dắt chó, chẳng lẽ không phải bạn bè sao?”
Thẩm Thi Thi suy nghĩ một lúc, cảm thấy anh nói cũng có lý, chỉ có điều ánh sáng trên người anh quá mạnh, cô không thể nào đối xử với anh như người bình thường được. Cô trầm ngâm một lúc rồi gật nói trả lời Cố Tín: “Được ạ, từ hôm nay em sẽ vất bỏ hết vầng sáng của anh, đối xử với anh như bạn bè bình thường”.
Cố Tín mím môi cười nhẹ, bây giờ là bạn bè bình thường, dần dần sẽ là bạn bè trai gái.