Bán Yên Vân

Chương 2

Edit: Vương Tĩnh

Điều vất vả nhất trên đời chính là mấy bữa tiệc xa hoa, trong một bữa tiệc rượu xã giao vô vị rỗng tuếch này thì phải chuồn khỏi đây cho thật êm, nhưng không ngờ lại gặp một chuyện còn phiền toái hơn, Vi Cảnh Sính một bên trong lòng buồn bực thầm oán, một bên phải đối phó với vị Đại tiểu thư mặt đầy son phấn trang điểm vừa đậm vừa loè loẹt.

“Cảnh Sính này, thật là ngại khi phải nhờ anh đưa em trở về nhà” cố ý ghé sát môi vào tai của Vi Cảnh Sính đang tập trung lái xe ở ghế trước, Thẩm Mĩ Vân nũng nịu nói

“Đâu có, Thẩm bá bá thường hay chiếu cố tôi, việc nhỏ này không đáng gì đâu” Vi Cảnh Sính khách sáo đáp lại một câu

“Đúng rồi, Cảnh Sính, giờ cũng chưa có muộn, anh đi ăn tối với em được không? Lúc nãy ở tiệc lo bận đi tiếp khách nên em chưa có ăn gì hết” Thẩm Mĩ Vân như không biết sự lạnh nhạt của Vi Cảnh Sính đối với mình, thừa diệp còn chưa về đến nhà, nhanh nhảu đưa ra lời mời.

“Thật có lỗi, hôm nay vì phải đến dự yến hội nên công việc ở công ty vẫn chưa có giải quyết xong cái gì cả, giờ tôi phải về để xử lý đống đó cho xong đã, thật ngại quá”

Vi Cảnh Sính không phải đứa ngốc, hắn đương nhiên biết trong lòng Đại tiểu thư được cưng chìu từ nhỏ kia đang muốn cái gì.

Kỳ thật lúc ở yến hội, trong lúc đi ngang hắn đã vô tình nghe được Thẩm Mĩ Vân đứng cùng đám thiên kim tiểu thư bàn luận về mỹ nam độc thân lạnh lùng giàu có (là chỉ anh đây mà:v)

“Đôi lúc phải rời bỏ công việc mà thả lỏng một chút mới lên tinh thần được chứ” Thẩm Mĩ Vân dùng cả cơ thể mềm mại của mình làm nũng nói, nàng ta phải vất vả lắm mới có cơ hội khiến chúng nữ tử bạn nàng hâm mộ vì khiến cho thần tượng của họ có thể chở nàng về nhà, làm sao có thể dễ dàng để hắn đi được chứ?

“Nói cũng đúng” Vi Cảnh Sính cơ hồ chỉ dùng ngữ khí châm chọc để nói, đáng tiếc Thẩm Mĩ Vân trong lúc nhất thời quá cao hứng nên không có nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn “Chẳng qua giờ không phải lúc thôi, ta không thể thả lỏng vào lúc này được”

“Vì sao?” Thẩm Mĩ Vân ngây ngốc tiến vào bẫy của Vi Cảnh Sính

“Vì nếu ta tuỳ tiện dễ dàng chấp nhận lời mời, chẳng phải đã đánh mất cái danh mỹ nam độc thân lạnh lùng giàu có sao?”

“A?” Khuôn mặt xin đẹp của Thẩm Mĩ Vân lúc đỏ lúc trắng, nàng không thể ngờ được người như Vi Cảnh Sính lại là người có thể nói ra những lời mang ý châm chọc đến như vậy, nó khiến cho giấc mộng kiếm phu quân là ‘soái ca’ của mình trở nên tan biến hết thảy.

Hắn quả thật như lời đồn đã nói, một mỹ nam lãnh đạm vô tình, cũng chính vì hắn như thế nên mới khiến cho các nữ nhân điên cuồng mê luyến đến như vậy.

“Vậy nên, ta sẽ không thể cùng cô đi ăn cơm được, thật xin lỗi” Vi Cảnh Sính nở ra nụ cười lạnh nhạt

“Không có gì”

Vừa về đến nhà, Vi Cảnh Sính liền không có kiên nhẫn tháo ngay cà vạt xuống cùng bộ tây trang cứng ngắc trên người, thoải mái hướng phòng tắm thẳng tiến, chuẩn bị thật tốt nước ấm để tắm, nhân cơ hội này tiêu trừ chút phiền toái trong lòng luôn.

Một giờ sau, hắn cuối cùng cũng đã xả xong mọi phiền muộn của cả tinh thần lẫn thể xác, thoải mái trở về phòng, mở lên đoạn âm hưởng trong đĩa CD “Dòng sông xanh Đa Nuýp” mà hắn thích nhất, Vi Cảnh Sính thong thả đi đến bên giường nằm xuống, nhắm lại hai mắt hưởng thụ không khí du dương chậm rãi của bản nhạc trong không gian.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, một cảm giác khác tràn đến dần chiếm lấy không khí du dương của bản nhạc, truyền đến hơi thở lạnh lùng ngoan độc.

Trực giác mách bảo khiến Vi Cảnh Sính đột nhiên mở mắt, một thân ảnh thon dài màu đen cùng màu áo trắng nhẹ nhàng lay động hiện ra trước mắt hắn.

Hắn như bị mê hoặc, không tự chủ được mà đứng lên, đi tới đứmg trước gương mặt đã khiến hắn phải nhớ mãi vào đêm đó.

“Ta còn tưởng chúng ta chỉ có thể gặp một lần thôi chứ” Vi Cảnh Sính lẳng lặng đứng đối mặt, nhìn thẳng vào gương mặt thanh lệ của Huyền, trong thanh âm trầm thấp mang theo một niềm vui sướng lạ kì.

Huyền không nói gì, nhưng sau đó, trong nháy mắt, trên cánh tay trái của Vi Cảnh Sính liền xuất hiện một vết máu, máu theo đường cong của cánh tay nhẹ nhàng trượt xuống, nhìn đến ghê người, bắt đầu nhỏ từng giọt xuống nền đá cẩm thạch trắng muốt.

“Tại sao?” Khiếp sợ trong phút chốc qua đi, Vi Cảnh Sính chua sót nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Huyền, bình tĩnh hỏi.

“Ngươi xem những thứ không nên xem” Thanh âm của Huyền không có độ ấm, thậm chí cả ngữ điệu cũng khiến mọi thứ phải đóng băng.

“Ngươi rốt cuộc là vì cái gì?” Hắn đủ thông minh để biết Huyền đến đây là vì cái gì

“Hồ sơ của Luân Toàn” Huyền chậm rãi nói ra những từ mà hắn không muốn nghe.

“Không, ta hỏi ngươi vì cái gì mà không giết chết ta kia. Không sợ ta đem chuyện trọng yếu (quan trọng, bí mật) nói ra ngoài sao?”

“Bởi vì không cần phải…” Huyền đang nói thì tầm mắt chợt hướng đến vũng máu dần khuếch tán ngày một to trên sàn cẩm thạch màu trắng “Vì nếu không băng bó vết thương, ngươi cũng có thể chết vì mất máu quá nhiều”

“Đây chẳng phải là chuyện các ngươi mong muốn đấy sao?” Vi Cảnh Sính vẫn không nhúc nhích nhìn Huyền, mặc cho máu tươi một giọt lại một giọt nhỏ xuống sàn, tạo thành một đoá màu đỏ mỹ lệ. (máu làm như hoa ý ^^)

“Muốn giết ngươi, ta đã trực tiếp ra tay luôn rồi. Nhưng mục đích của việc này chỉ là để cảnh cáo ngươi đừng có nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình” Huyền dời đi tầm mắt “Nhưng nếu ngươi đã muốn chết, thì cứ để yên vậy cũng được”

Dứt lời, Huyền không chút do dự xoay người hướng lan can đi đến.

“Hi Chiếu…”

Đây là lần thứ hai Vi Cảnh Sính dùng cái tên này để giữ lại thân ảnh Huyền sắp rời đi, nhưng hắn không hiểu vì sao hắn lại muốn dùng Huyền để nhớ lại hình bóng của người đó.

“Ta đã nói rồi đó không phải là tên của ta” trong thanh âm Huyền mang theo lạnh lẽo khiếp người khiến cho ai cũng phải không rét mà run “Chẳng lẽ ngươi không hiểu ta nói gì sao”

“Ta hiểu” Sau khi nói, Vi Cảnh Sính cũng đã đi đến phía sau của Huyền.

“Nhưng ta không hiểu tại sao ta không thể không gọi ngươi bằng cái tên đó”

“Ngu ngốc” Bỏ lại những lời vô tình phía sau, Huyền cũng giống như lần đầu tiên đến đây, nhanh nhẹn nhảy xuống lầu rồi nhẹ nhàng biến mất dưới ánh sáng màu bạc của ánh trăng.

“Ngươi nói đúng, ta thật ngu ngốc” Không còn lý do để giữ lại Huyền, Vi Cảnh Sính chỉ ngây ngốc nhìn theo thân ảnh mờ mịt hư vô tựa ảo ảnh của Huyền dần biến mất dưới ánh trăng

“Chẳng qua đây là lần đầu tiên ta cam tâm trở thành một kẻ ngốc như vậy”

Mặc trên người áo sơ mi rộng bằng bông mềm cùng quần thường, Huyền lười biếng nằm trên ghế dài tuỳ ý để cho ánh nắng sáng ngời chiếu vào phòng rọi lên người hắn, Huyền thản nhiên cầm quyển Minh Sử mà Hàn Luân mang đến cho hắn mượn để đọc, vô tình cũng hướng ánh mắt về phía những đám mây Lam Thiên (trời xanh) nhiều hình dạng trên kia, nhất thời làm Huyền mê mẩn thưởng thức trong chốc lát.

“Huyền, hoá ra là ngươi đang ở trong này” Hàn Luân đi qua các hàng cây thông xanh um, đi đến bên ghế dài nơi Huyền đang nằm ngồi xuống, nhìn vào khoảng không phía sau mỉm cười nói.

“Thời tiết hôm nay thực thích hợp để nghỉ ngơi nha”

“Thoải mái thật đấy, chút nữa là ngủ thiếp đi rồi”

“Vậy thì cứ ngủ đi, đừng ngại” nói xong, Hàn Luân cũng nằm xuống, nhắm mắt lại

“Chuyện an bài xong hết rồi chứ?”

Hàn Luân phát ra một tiếng xác định bằng giọng từ mũi (Ừ đó mà ^^) rồi nói: “Còn ngươi thì sao?”

“Theo dõi hắn cả ngày, xác định hắn không có đem bí mật nói cho người nào biết, nên ta chỉ làm bị thương cánh tay trái của hắn thôi” Huyền vui vẻ đáp lời nhưng trong thanh âm vẫn mang theo sự băng lãnh thường ngày.

“Hắn phản ứng thế nào?”

“Bình tĩnh ngoài dự kiến”

Nhớ tới ánh mắt nóng cháy của người kia khi nhìn mình cùng vết máu dần dần khuếch tán trên đá cẩm thạch trắng tinh, một tia buồn bực bỗng xuất hiện trong lòng Huyền, một cảm giác chưa từng có trước đây.

“Là một tên không hề đơn giản” Hàn Luân mở to mắt nhìn Huyền “Ta có cảm giác hắn sẽ mang đến phiền phức cho chúng ta”

“Vẫn quyết định diệt trừ hắn sao?”

“Không, ta đã đồng ý với ngươi rồi thì sẽ không nuốt lời, chỉ là về sau ta sẽ phái một người đi theo dõi tên Vi Cảnh Sính này, một khi hắn tiết lộ một chút tin tức gì cho người khác, ta sẽ không tha cho hắn lần thứ hai đâu”

“Vậy nhiệm vụ này giao cho ta đi” Huyền thản nhiên nói “Là ta thả hắn, nên việc theo dõi hắn chính là trách nhiệm của ta”

Hàn Luân không nói gì, chỉ im lặng nhìn gương mặt tuyệt mĩ của Huyền, giống như muốn hỏi cái gì đó. Nhưng nhất thời lúc đó không khí yên lặng tràn ngập xung quanh hai người, một lúc lâu sau, Hàn Luân mới dùng một giọng trầm thấp thường ngày nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi có trách nhiệm với một người nào đó đấy, Huyền”

“Đây là sơ suất của chính ta, ta chỉ muốn giải quyết tốt hậu quả về sau thôi” Thấy khuôn mặt có chút dị thường của Hàn Luân, Huyền vẫn bình thản như cũ đáp lại, không có chút biểu hiện chút khác thường nào.

“Cũng tốt, dù sao ngươi không có thích việc đi làm mấy nhiệm vụ kia, theo dõi với ngươi mà nói thì cũng có thể coi là một dạng nghỉ ngơi đi”

Hàn Luân một bên nhìn chăm chú vào đôi mắt cảm động của Huyền trước mặt, một bên nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen thoáng biến nâu dưới ánh mặt trời, sau đó, Hàn Luân đứng lên: “Vậy đi, chuyện này cứ giao cho ngươi giải quyết vậy”

Huyền gật gật đầu.

Khi bóng Hàn Luân dần mất trong rừng thông xanh um, Huyền lại khôi phục tư thế ban đầu, thoải mái nằm dựa vào ghế sofa trắng, thưởng thức màu xanh trong suốt khó có của trời, nhưng tâm tư của Huyền không còn bình tĩnh như lúc đầu, có một chút nào đó đã dao động.

Cái tên nam nhân tên Vi Cảnh Sính kia, mỗi lần tại thời điểm hắn muốn rời đi đều sẽ gọi hắn bằng một cái tên rất kỳ quái, Hi Chiếu thì phải. Nghe giống như một cái tên cổ ấy

Huyền một bên vô ý ngồi vo vo chiếc là rụng vẫn có màu xanh biếc, một bên ngồi chán hồi tưởng lại hoàn cảnh hai lần gặp người nọ. Mới chỉ nghĩ đến y một lúc, hắn đã có cảm giác nhất định phải giám thị tên này, trong lòng nổi lên một cảm giác thiếu kiên nhẫn.

Huyền thấy được trong chuyện phiền toái lần này ít ra cũng có một điều có lợi, chính là không phải đi làm mấy nhiệm vụ kia nữa. Giống như lời Hàn Luân đã nói, hắn thật không thích đi đùa giỡn với sinh mệnh của người khác, bất luận là mạng của ai thì cũng đáng quí cả. Nên lần này đi giám thị y, cũng có thể nói hắn không ghét việc này.

Nhà hàng Champs (Pháp)

“Cảnh Sính, nơi này đồ ăn thật là ngon, hơn nữa nhiệt độ lại rất vừa phải, không hề nóng, về sau chúng ta thường đến nơi này có được không?”

Lê Tâm Nhị ẩn tình đưa mắt âu yếm nhìn nam nhân đối diện, ý đồ là muốn nam nhân có thể chăm chú nhìn nàng khi hai người nói chuyện với nhau.

“Tuỳ ý ngươi đi” Vi Cảnh Sính không để ý đáp một câu, vẫn hướng tầm mắt về phía người phụ nữ mang gương mặt có 7 phần giống với người đó, người mà hắn trân quý từ tận đáy lòng.

“Cảnh Sính, bữa tối hầu như ngươi không có đụng đũa nha” giọng Lê Tâm Nhị mặc dù rất vui vẻ không gây nghi ngờ nhưng sâu trong đó lại mang một chút bất an. Người nam nhân mà nàng mê mệt lại đối với nàng có chút si mê tất nhiên sẽ khiến cho người ta khoái trá đi. Nhưng nếu hắn không phải như nàng nghĩ thì những chuyện khác miễn bàn.

“Không sao, dù gì ta cũng không có đói” một lúc sau Vi Cảnh Sính lại thản nhiên trả lời, rốt cục Cảnh Sính cũng tạm thu hồi ánh mắt, đứng lên nâng ly rượu màu đỏ sẫm trên bàn, chậm rãi uống.

“Sính, ta không phải là rất giống người mà ngày trước ngươi yêu sao?” Lê Tâm Nhị cẩn thận mở miệng thử hỏi hắn, hy vọng câu hỏi này đủ nặng để có thể xác định vị trí của nàng trong lòng người này.

“Hoàn toàn không giống” Vi Cảnh Sính nở nụ cười “Ngươi thật là một người rất đặc biệt, cho nên ta mới có thể thích ngươi”.

“Là vậy sao?” Lê Tâm Nhị nở nụ cười khoái trá “Ta còn tưởng vì diện mạo của ta giống với người trước kia của Cảnh Sính, nên cứ mỗi lần gặp như ngươi chỉ nhìn vào gương mặt của ta chứ”

“Không phải là người yêu trước kia của ta” Vi Cảnh Sính như hồi tưởng lại điều gì đó, xoay xoay cái ly có rượu trong tay “Là người ta thích, người trong mộng của ta”

“Thật vậy sao? Ta rất giống người trong moojgn của của Cảnh Sính” Lê Tâm Nhị như hoa mùa xuân nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

“Có đến bảy phân giống” Vi Cảnh Sính thoải mái dựa lưng vào ghế, ánh mắt nóng cháy lại hướng lên khuôn mặt nhu mì xinh đẹp của Lê Tâm Nhị “Mắt của ngươi, cái mũi cùng gương mặt đều rất giống hắn, nhưng ánh mắt cùng miệng đều không có giống, bởi vì cặp mắt của hắn có màu nâu bảo thạch, đồng tử luôn tràn vẻ lạnh lùng băng giá, hơn nữa môi hắn cơ hồ có một màu đỏ nhợt nhạt”

“Tình nhân của Cảnh Sính thật đúng là một đại mỹ nhân!” Lê Tâm Nhị một tay khéo léo đỡ cằm mình đặt trên bàn nói. “Khó trách được, ta mang khí chất của một đại mỹ nhân, ngươi chỉ thấy ta có bảy phần giống, nguyên nhân chủ yếu chắc vì điều này đi?”

“Có thể coi là như vậy”

“Thật đáng tiếc, nếu khí chất thật là bất đồng, tôi chỉ sợ có cố cũng không thể thay thế được người trong mộng của Cảnh Sính đi” Lê Tâm Nhị có chút đùa giỡn nhưng hắn thực sự vẫn trầm lặng không nói gì.

“Nếu là tóc ngắn thì có thể sẽ rất giống” Vi Cảnh Sính ánh mắt bắt đầu có chút mê ly, cứ như không nghe được lời của Lê Tâm Nhị, lời nói ra từ miệng chỉ là thì thào cứ như đang nói cho chính mình nghe.

“Hả? Cảnh Sính thích con gái để tóc ngắn sao?”

“A?…..” Vi Cảnh Sính đang ở cung trăng thì bị tiếng của Lê Tâm Nhị đánh cho bừng tỉnh, kéo hắn lại, hiến hắn mơ hồ nhận ra sự thật trước mắt.

“Thì ra là vậy…” Lê Tâm Nhị tự nhiên hơi hơi đưa tay lên đầu, vô tình đung đưa mái tóc dài của mình “Được, ta quyết định rồi!”

“Quyết định là gì?” Vi Cảnh Sính chính là tự mình thoát khỏi mê ảo, nên cơ bản là không có hiểu rõ nàng ta nói cái gì.

“Bí mật” Lê Tâm Nhị cười khẽ “Lần sau sẽ nói ngươi biết”

Trở lại biệt thự, vừa mở ra cửa phòng mình, Vi Cảnh Sính nguyên tháng nay đã có một thói quen mới, đó là không thể kìm lòng mà nhìn ra ngoài ban công, để xác định xem thân ảnh người kia có thể hay không giống hai lần trước booxnh nhiên xuất hiện. Nhưng lúc này đây vẫn như trước, người kia không có ở đây, hắn thất vọng thu hồi tầm mắt, sau đó giống một cái máy, đâm vào làm việc rồi đi nghỉ ngơi.

Một mình ăn bữa tối, một mình đi tắm, mở lên bài âm hưởng hắn thích, nằm trên cái giường lớn mềm mại nhắm mắt dưỡng thần. Đôi khi hắn mở to mắt nhìn về hướng ban công, thẳng đến lúc mơ màng đi vào giấc ngủ mới thôi.

Chính là vào đêm nay, khi hắn đã hoàn toàn ngủ say, một thân ảnh màu đen lặng lẽ xuất hiện lần thứ ba đạp lên ban công màu trắng, vải áo nhẹ nhàng xuyên qua gió nhẹ nhàng phất động, lặng lẽ chăm chú nhìn vào người đang ngủ say.

Thẳng đến khi trăng trên trời biến mất nơi đằng đông, thân ảnh kia mới vô thanh vô tức rời đi.

(Ai za, Anh Sính yêu một người, người này giống Huyền …!, thiệt tình ^^)

“Huyền, tên tiểu tử kia một tháng này có động tĩnh gì không?” Hàn Luân một bên chăm chú nhìn vào máy tính đưa chỉ thị cho thành viên bên Hồng Kông, một bên lơ đãng hỏi Huyền đang ngồi ăn bánh mì trên ghế sofa trong thư phòng.

“Không có”

“Chuyện này thật quỉ dị” Hàn Luân hơi nhíu mi “Tên Vi Cảnh Sính kia vì một người bạn làm ở cục cảnh sát nên mới đánh cắp thông tin của chúng ta, theo suy đoán của ta thì sớm muộn gì hắn cũng đưa tin cho người đó thôi”

“Nhưng sự thật thì ngược lại” Huyền đang đọc sách thì ngẩng đầu, ánh mắt sáng tỏ “Hôm qua hắn dùng điện thoại gọi cho người bạn đó nói rằng không tra được tin tức gì cả”

“Chẳng phải vì ngươi đã đe doạ hắn sao?” ngón tay Hàn Luân khẽ gõ đều đều lên mặt bàn, đây là thói quen của Hàn Luân khi suy tư “Có lẽ hắn có ý đồ khác”

Huyền giống như đang điều tra Hàn Luân, lạnh nhạt nói “Ngươi cho là như thế?”

“Không chắc chắn lắm, nhưng rất có thể là thế” Hàn Luân đem ánh mắt chuyển qua Huyền “Nếu đúng là vậy, theo phương diện nào đó nó có thể chuyện này là lợi hoặc là hại”

“Đừng nói chuyện thần thần bí bí kiểu đó” Huyền bình tĩnh lật quyển Nhất Hiệt Thư, ngữ khí không để ý cũng không mang theo chút oán giận nào.

“Ai thần thần bí bí? Ta thích nhất là kiểu đó đấy!”

Cánh cửa gỗ màu đen bị đẩy ra, thân ảnh Mục Đức xuất hiện ở cửa, nhanh chóng lao thẳng đến chỗ Huyền đang ngồi “Là Huyền của ta đây sao? Vài ngày không gặp, ta rất nhớ ngươi nha, bảo bối!”

“Ai là bảo bối của ngươi chứ!” Thanh âm Hàn Luân không hờn không giận cùng lúc vang lên, hai người lại bắt đầu. Đây là lần thứ N Mục Đức đấu võ mồm với Hàn Luân và cũng là lần thứ N kết thúc trong thất bại.

“Lão Đại, ngươi thật là keo kiệt” Mục Đức bất mãn oán giận nói “Cho ta mượn Huyền ôm một lát thì có sao? Chỉ là cúi mặt đừng nhìn là được rồi”

“Ta đâu có ngốc đến nổi đem thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng ta lớn lên để cho sắc lang như ngươi ôm chứ” Hàn Luân trừng mắt, trả đòn Mục Đức “Ngươi nếu muốn có ba ngày nghỉ phép thì hãy ngoan ngoãn thu hồi nanh vuốt sói của ngươi nhanh đi”

“Lão Đại, nhươi thật là đáng ghét nha! Người đẹp như Huyền ngồi ngay trước mặt ta, nếu không ăn no làm sao ta an tâm làm việc được chứ!”

“Ta có muốn ngươi làm gì đâu? Ngươi nên lấy tiền lương về hưu sớm một chút đi” Hàn Luân bất động thanh sắc nhìn Mục Đức đang đứng cách Hàn Luân một khoảng an toàn.

“A? Vì cái gì?” Mục Đức lòng đầy căm phẫn nói “Tôi không xấu số đến mức mới từng tuổi này đã bị cho vào xọt rác rồi sao? Cho ngươi biết giá ta mà bán ra ngoài sợ là ngang bằng cả một người chăn bò đấy” (… cái này ^^)

“Ta nghĩ nhiều nhất cũng được có thế thôi” Hàn Luân lười biếng liếc nhìn Mục Đức “Không bằng ngươi cứ đi làm một gã chăn bò đi, cũng tốt lắm chứ”

“Làm sao được chứ!” Mục Đức chuyển hướng sang Huyền khóc lóc “Nói vậy, ta cũng sẽ không được nhìn Huyền nữa”

“Yêu cầu này không quá cao, cùng lắm cho ngươi ảnh chụp của ta là được chứ gì” Huyền đã xem hai người này cãi nhau 18286 lần rồi, Huyền cười cười thản nhiên đáp.

“A! Thật sao?” Trăm năm Huyền mới mở miệng chen vào cùng Mục Đức và Hàn Luân tham gia cãi cọ, Mục Đức cảm động ứa nước mắt “A! Huyền, thật sự là tốt quá! Ngươi rốt cuộc cũng cảm nhận được tình cảm của ta dành cho ngươi ư!”

“Cảm ơn tình cảm của ngươi” Huyền nhẹ nhàng cong miệng.

“Mục Đức, ngươi đến đây làm gì?” Hàn Luân không hờn không giận nhìn chòng chọc Mục Đức “Nếu không nói chính sự, đừng nghĩ thích ra vào thư phòng của ta lúc nào cũng được”

“Được rồi, dù sao thấy được Huyền cười với ta, ta cũng thấy thoả mãn rồi” Mục Đức không quên ngầm châm chọc Hàn Luân mặt mày đang càng ngày càng tối sầm lại, Mục Đức một bên thầm cười trộm, một bên vội nói vào việc chính “Một kẻ bên Trình Tông Nhân đã bắt đầu điều tra về hồ sơ của bên chúng ta, tên đó nghĩ cách mua chuộc một tổ chức xã hội đen, hắn nghĩ đó là cách để điều tra ta đi”

“Lại một kẻ có lá gan không nhỏ, nhưng ngu xuẩn!” Hàn Luân lạnh lùng cười “Đã điều tra rõ là hắn có hay không nghe lệnh của Trình Tông Nhân”

“Không có, hắn hành động một mình, Trình Tông Nhân hoàn toàn không biết chuyện”

“Tốt, vậy chuyện này cứ giao cho Kang đi làm đi” Hàn Luân hơi vuốt vuốt cằm.

“Có chút phiền phức nhỏ. Tên thuộc hạ này của Trình Tông Nhân cùng với cái tên mà Huyền đang giám thị là bạn tốt của nhau, có cần cho hắn một đãi ngộ đặc biệt?”

“Không cần” Hàn Luân dùng ánh mắt hỏi ý Huyền, không thấy có động tĩnh gì liền mở miệng nói: “Xử lý như mọi lần”

“Đã hiểu!” Mục Đức hướng Hàn Luân gật gật đầu, sau đó gian xảo nhìn về phía Huyền đang lộ ra một nụ cười mê người “Vậy thì, Huyền bảo bối, chúng ta ngày mai có thể gặp nhau!?”

Vừa dứt lời, Mục Đức liền nhanh như chớp bổ nhào về phía Huyền, gắt gao ôm Huyền một cái, rồi dương dương tự đắc nhanh chóng phóng ra cửa chuần mất, chỉ để lại Hàn Luân đang nổi giận đùng đùng mặt không rõ tâm trạng cùng Huyền hai mặt nhìn nhau.

“Thật là buồn cười!” Hàn Luân thu hồi sát khí “Mục Đức thối này, phải hảo hảo sửa hắn mới được!”

“Đúng đấy!” Huyền khoé mắt loáng thoáng mang theo ý cười.

Nhìn Huyền ngẫu nhiên nở nụ cười, tâm tình Hàn Luân bất giác tốt lên, Hàn Luân bước đến ngồi xuống cạnh Huyền, nhìn kỹ mặt hắn “Dạo này ngươi chẳng quản ngày đêm, cứ rãnh là lại đi giám thị tên kia, nhìn ngươi gần một chút rồi đấy, có phải mệt mỏi quá không?”

“Vẫn tốt” Huyền lơ đãng nhìn lên, tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt chính mình “Ta chẳng có thấy thân thể mình dị thường chỗ nào cả”

“Vết thương trên vai ngươi vừa mới tốt lên, đừng có miễn cưỡng làm việc, nếu không thấy thoải mái, nhất định phải nói cho ta biết”

“Ta hiểu” Huyền thản nhiên lộ ra nụ cười.

“Huyền, ngươi sẽ mãi bên cạnh ta chứ?” Vì nụ cười mê hoặc của Huyền trước mắt Hàn Luân đã khiến hắn không tự chủ nói ra lời trong lòng. Bất ngờ về lời nói không tự chủ của mình, Hàn Luân vội vàng bổ sung “Như một người huynh đệ của ta, người bằng hữu tốt nhất của ta”

“Nếu ngươi muốn, ta sẽ đáp ứng” Huyền bình tĩnh nhìn Hàn Luân

“Đương nhiên muốn, ta hi vọng ngươi sẽ luôn bên cạnh ta, là người hiểu ta hơn ai hết”

——- cũng là người quan trọng nhất đời ta.

Chỉ một câu nói ngắn ngủn này đã lặp đi lặp lại trong lòng Hàn Luân ngàn vạn lần, nhưng chưa từng nói ra, đơn giản vì sợ hãi một khi đã nói ra thì người quan trọng nhất đời hắn sẽ biến mất.

“Đến giờ, ta vẫn là người hiểu ngươi nhất, nhưng về sau có lẽ sẽ không còn thế nữa” Huyền thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình “Có lẽ đến một ngày, ngươi sẽ gặp được người hiểu ngươi hơn cả ta”

“Đây chỉ là có lẽ thôi, có lẽ đó là điều không bao giờ xảy ra được” Hàn Luân hài hước nói, đang rất thoả mãn về ngày hôm nay thì lại nhìn thấy một nụ cười tuyệt mỹ của Huyền, hắn ôn nhu luồng qua sợi tóc trước trán của Huyền. “Ta nghĩ ngươi và ta đề có cùng suy nghĩ đi”

“Sao cơ?” Huyền hơi giơ lên lông mày người hoặc hỏi

“Ta không có mong ước lập gia đình, vì ta muốn vĩnh viễn có thể làm công việc trong bóng tối này, nên ta đã chuẩn bị tâm lý để làm một quý tộc độc thân rồi”

Huyền gật gật đầu “Ta hiểu”

“Vậy thì chờ khi chúng ta không có việc gì bận, liền cùng nhau đi vòng quanh trái đất đi” Hàn Luân chăm chú nhìn Huyền, chờ đợi câu trả lời từ Huyền.

“Được” Huyền cảm động cười nhẹ, một khắc kia, Hàn Luân như cảm thấy được hàn vạn bông hoa đang nở rộ trong tâm mình.

Chỉ cần có thể vĩnh viễn bảo vệ cho nụ cười này không tàn phai, coi như cả đời hắn cũng không uổng phí.

Sân bay

Huyền đang chăn chú nhìn một màn biệt ly kéo dài không dứt.

“Cảnh Sính, ngươi phải cẩn thận, chú ý thân thể, nhớ rõ phải ăn cơm đúng giờ nghe chưa” Lê Tâm Nhị dựa vào bờ vai rộng của người yêu, cẩn thận dặn dò.

“Yên tâm, ta chỉ đi hai ba ngày tôi, không có gì phải lo cả” Vi Cảnh Sính thản nhiên ôm lấy bả vai của nàng, để nàng ta yên tâm.

“Sau khi về Honkong, nhớ mỗi ngày phải gọi điện cho ta, không ta sẽ rất lo lắng”

“Được” Vi Cảnh Sính cười cười, nhẹ hôn một cái lên trán nàng “Còn muốn dặn ta cái gì nữa không?”

“Cái này mới quan trọng” Lê Tâm Nhị cười khanh khách ôm lấy cổ hắn, hôn nhẹ lên môi hắn “Nhớ không được nhìn nữ nhân khác đó”

“Ta nhớ rồi” Xém chút nữa hắn đã đem nàng trở thành người kia, Vi Cảnh Sính rời đi cái ôm của nàng, vỗ nhẹ lên lưng nàng.

Vì tập trung quá mức vào thân người nọ, Huyền không hề phát hiện ra nguy hiểm chí mạng đang dần tìm đến hắn, đợi cho khi hắn đột nhiên nhận ra luồng không khí khác thường xung quanh thì một bóng người đã vô thanh vô tức đứng phía sau lưng hắn.

“Ngươi chính là Huyền của Luân Toàn!” bên tai Huyền xuất hiện một giọng nam trầm thấp, Huyền cảm giác được một khẩu súng đã dần đưa đến bên hông của hắn.

“Có chuyện gì không?” Tuy rằng không khí quanh hai người đã rất căng thẳng và khẩn trương, nhưng ngữ khí của Huyền vẫn rất bình tĩnh, dung nhan tuyệt mĩ không hề có dấu hiệu bất ngờ hay sợ hãi nào.

“Quả nhiên là một sát thủ tài ba” Sau lưng truyền đến giọng cười lạnh của nam nhân “Nhưng nguyên nhân chính mà ta có mặt ở đây là để cho xã hội này được yên bình đi”

“Ngươi chính là Thi Vũ Thác?”

“Thật đáng tiếc, thành viên của mấy người không thể giết chết ta, cho nên hiện tại đến phiên các ngươi phải đi chết đấy” Lời nói của Thi Vũ Thác vừa xong, một tiếng nổ liền xuất hiện phía sau hai người họ, một khắc này Huyền cảm thấy mình như đã bị bắn trúng rồi, nhưng hắn không có cảm nhận được cơ thể mình bị thương, ngay lập tức nhận ra cảm giác đó chỉ là ảo giác quay phắt người lại.

“Đồng bọn của ngươi đến đúng là lẹ thật đấy!” Phía sau Thi Vũ Thác lại vang lên tiếng súng, nghe cũng đoán được Thi Vũ Thác đã bị thương, nhưng khẩu súng trong tay đặt bên hông Huyền thì vẫn cầm chắc không hề xoay chuyển.

“Ngươi hiện tại nếu chạy thì vẫn thoát kịp đấy” Tinh thần dũng cảm làm tròn trách nhiệm của một cảnh sát như Thi Vũ Thác, Huyền thực sự bội phục.

“Ta tin ngươi được sao?” Thi Vũ Thác lộ ra nụ cười chua sót “Giờ ta tin là mình sẽ bị người của Luân Toàn bao vây trong chốc lát, mặc kệ ta có chết đi chăng nữa, ta cũng sẽ không cho cho ngươi cơ hội thứ hai để sống sót”

“Quả thật là vậy” Huyền gật gật đầu “Vậy ngươi hãy ra tay đi”

“Ngươi muốn chết?” Thi Vũ Thác nhìn dung nhan tuyệt mĩ của Huyền, nghi ngờ hỏi, có chút thất thần.

“Ngươi nghĩ vậy sao?” Huyền thản nhiên hỏi ngược lại

“Đương nhiên là không, chẳng qua vì sự yên bình của xã hội, ta tình nguyện hy sinh” Thi Vũ Thác kiên định nói ra những lời mà Huyền sớm đã đoán được.

“Ngươi muốn mình hy sinh một cách giá trị, ha ha, ngươi cho là đem ta cùng bọn họ diệt trừ thì xã hội có thể được an bình sao?” Huyền nhẹ nhàng nói một câu công đạo khiến cho Thi Vũ Thác có chút giật mình.

“Ngươi nói cũng đúng” Sắc mặt Thi Vũ Thác có chút tái nhợt, khẽ trầm xuống “Các ngươi mới là những kẻ cần diệt trừ, những ác ma đeo mặt nạ sống trong xã hội này”

“Hành động hiện giờ của ngươi chỉ là hành động hi sinh vô nghĩa mà thôi” Dừng một chút, Huyền nói tiếp “Nếu ngươi muốn sống chủ trì chính nghĩa, chỉ có một cách duy nhất, đó là mang ta theo làm con tin, đến lúc ngươi an toàn thì thả ta ra cũng được”

“Ta có thể tin nguô được sao?”

“Cứ tin ta đi” Hờ hững bỏ lại một câu này, Huyền tự động vươn lên hai tay (đầu hàng), làm Thi Vũ Thác cảm thấy khẩn trương đi.

Thi Vũ Thác muốn thử một lần, vì vậy ép Huyền lại, hướng ra ngoài cửa sân bay, như lời Huyền nói, không một ai trong Luân Toàn còn dám hướng Thi Vũ Thác đi đến.

An toàn đi đến cửa, Thi Vũ Thác thuận lợi cản lại một chiếc xe taxi, ngay tại lúc hai người vừa lên xe, thì một tiếng súng bỗng vang lên từ phía sau hai người, viên đạn nóng cháy hướng thẳng chỗ Huyền bay đến. Ngay lúc viên đạn đang định xuyên qua cơ thể Huyền, một thân ảnh nhanh như chớp phóng ra trước mặt Huyền, dùng thân thể chính mình chặn lại viên đạn kia.

Ngay lại thời điểm đó, mọi thứ đều lắng đọng lại, thân ảnh kia chậm rãi ngã xuống, ngã vào lòng của người mà khiến hắn phải tưởng nhớ kể từ đêm hôm đó.
Bình Luận (0)
Comment