Lan Nguyễn Hạ dịch
Hàn Vũ Phi biên tập
Con người sống lâu sẽ luôn cất giấu những bí mật không muốn ai biết.
Lúc kể xong câu chuyện, dầu trên tóc Khổng Tinh Hoa dần bết lại, nhỏ giọt theo ngọn tóc.
Tần Phóng hỏi thăm: "Bà có tính toán gì không?"
Khổng Tinh Hoa ngẫm nghĩ chốc lát, rồi vô cùng nghiêm túc đáp rằng: "Tôi muốn nuôi một đứa bé, dạy bảo nó tử tế. Nếu Tây Tây muốn trở về làm con gái của tôi cũng được. Nhưng Tây Tây à, trước hết con phải bỏ cái tật nói dối đi! Vết thương trên người con không phải là do mẹ đánh."
Còn muốn nuôi nữa á? Tần Phóng thật sự giận quá hóa cười. Anh vẫn chưa kịp nói gì thì Tây Trúc đã tiếp lời: "Để tôi nghĩ đã!"
Lòng anh thót lại.
Để tôi nghĩ đã ư? Tại sao cô phải nghĩ chứ?
Trên đường trở về, cảnh tượng cực giống lần đầu tiên gặp Tây Trúc.
Đêm khuya, đường phố vắng vẻ, những dãy đèn đường đứng song song đơn điệu mà cứng nhắc. Vầng sáng màu vàng kéo dài cái bóng nghiêng nghiêng, như bức màn sân khấu khẽ vén.
Chẳng qua khi đó anh lái xe, cô bé đeo chiếc ba lô con con bước đi với khí thế hăm hở. Còn lần này anh đi đằng trước, Tây Trúc ỉu xìu theo sau, càng đi càng ũ rũ, bước chân càng lúc càng lê lết. Lúc Tần Phóng ngoảnh đầu lại, mái đầu đang rủ gục của cô tình cờ ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ chẳng khác gì chiếc bánh bao nhăn nhíu.
"Đi nữa không?"
Cô lắc đầu: "Không đi nổi."
"Cần bế không?"
Tây Trúc không nói gì. Qua một lúc, cô yếu ớt giơ cánh tay về phía anh.
Tần Phóng bước tới bế cô. Thân thể Tây Trúc nhỏ bé ngày thường rất nhẹ, nhưng hôm nay có vẻ lại nặng thêm. Tần Phóng mỉm cười: "Hình như hôm này Tây Tây nặng lên không ít nhỉ? Bị tâm sự đè nặng hả?"
Tây Trúc lặng thinh, gác đầu trên vai anh, hai bàn tay ôm lấy cổ anh. Tần Phóng vỗ nhẹ lưng cô, chậm chầm men theo đường phố không một bóng người, tiếp tục đi về phía trước.
Chuyện trên thế gian này kỳ thực đơn giản lắm. Mặt Trời sẽ mọc vào ban ngày và lặn vào bàn đêm, nước lạnh thì sẽ đóng thành băng, nước sôi thì sẽ tỏa hơi nóng, khi quả chín sẽ ngọt thơm, lúc chưa chín sẽ xanh và chát, có trật tự rõ ràng. Cứ theo lý này mà sống thì dễ dàng biết bao.
Nhưng vẫn có rất nhiều người bởi tâm sự nặng trĩu nên không bước đi nổi thế này.
"Tần Phóng, anh có ước mơ không?"
Tim Tần Phóng khẽ run lên, ánh mắt đột nhiên thoáng cay cay. Lát sau anh mới cất lời: "Có chứ."
Còn tưởng rằng tiếp theo cô sẽ giống như trước kia, truy hỏi ước mơ của anh là gì, nào ngờ cô im lặng một lúc rồi lẩm bẩm: "Tôi cũng có."
"Rất nhiều chuyện hồi trước bản thân tôi không thể làm chủ và cũng không hiểu. Về sau hiểu ra, biết đúng sai thì sự đã rồi, có gột cũng không sạch được nữa. Tôi cứ nghĩ trên thế gian này nhiều người như vậy, chắc chắc có ai đó giống tôi. Gặp phải loại chuyện kiểu này họ sẽ làm thế nào?
Tôi từng hỏi thăm người ta rất nhiều chuyện, giở rất nhiều sách và phát hiện cũng có kẻ từng làm những việc khiến mình hối hận, hoặc lấy cái chết để tạ tội, hoặc làm bạn với cửa Phật cho đến cuối đời. Tôi cứ nghĩ mãi, song vẫn sợ chết và không muốn chết, cũng chẳng có hứng thú với cửa Phật. Thay hình đổi dạng làm lại từ đầu, lừa dối thiên hạ nhưng chẳng thể lừa dối bản thân, hà tất phải như thế."
Tần Phóng "ừ" một tiếng rồi hỏi cô: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó mặc kệ mọi thứ luôn. Có lẽ chính ông trời đã an bài để tôi làm người xấu, vậy thì tôi cứ làm một người xấu xinh đẹp lẫy lừng thôi. Dù gì cũng đã xấu rồi, có sửa thế nào đi nữa cũng chẳng thể tẩy trắng được."
Tần Phóng không nói gì. Cửa Phật nhất định không thích nghe luận điệu này của cô. Họ coi trọng việc “vứt bỏ đồ dao lập địa thành Phật”, bất kể cô tàn nhẫn giết chóc, phạm tội ra sao chỉ cần hoàn toàn tỉnh ngộ thì chính là thân như gương sáng. Song Tư Đằng lại không phải như vậy. Trên người cô có một loại bi thương cực đoan, cô đã gánh cái danh này thì sẽ gánh cả đời, không tranh không cãi gì cả.
Như lời cô nói, cô thừa nhận bất cứ điều gì mình đã làm. Dẫu sao cũng không thể gột sạch nên chẳng muốn gột nữa.
"Nhưng đôi khi, không kìm nổi lòng sẽ nghĩ đến, nếu có thể làm lại một lần nữa..."
Tần Phóng vểnh tai lên nghe dự định "nếu có thể làm lại một lần nữa" của cô, ấy thế mà cô lại không nói tiếp.
Có điều, cho dù cô không nói, anh cũng có thể đoán ra đôi phần. Muốn làm lại từ đầu không gì hơn chính là muốn bù đắp và sửa chữa lỗi lầm.
Đã thấp thoáng trông thấy khách sạn, Tần Phóng vô thức thả chậm bước chân. Con đường này nên đi mãi không đến đích mới tốt, thế thì có thể quẳng những chuyện phiền lòng ở phía trước hoặc sau lưng.
"Nếu có thể làm lại lần nữa, tôi muốn làm một người thật thật tốt. Từ nhỏ đã vâng lời, hiểu chuyện, yêu thương mọi người, ai cũng thích tôi..."
Tần Phóng thực sự không nhịn nổi bật cười sang sảng. Anh ít nhiều hiểu được những việc làm của cô ở trường mẫu giáo khi trước: Vâng lời? Hiểu chuyện? Yêu thương mọi người? Theo hiểu biết của anh, cô cũng chỉ thiếu nước xưng vương xưng bá, bắt nạt mọi người, phất cờ tạo phản mà thôi.
Thế nhưng Tây Trúc không tức giận, đợi anh cười xong, cô mới nói tiếp.
"Sau này phát hiện thực ra cũng chẳng thay đổi được. Anh chính là anh, tính cách cũng đã hình thành, không có khả năng thay đổi trong một sớm một chiều. Về sau lại nhận ra, cũng không thể thay đổi được số mệnh. Những chuyện trước đây không thích làm, vẫn phải làm một lần nữa..."
Trong lòng Tần Phóng chấn động, đột ngột dừng bước. Nhưng Tây Trúc không muốn nói nữa, cô ôm chặt lấy cổ Tần Phóng và khẽ bảo: "Mệt rồi, tôi muốn về ngủ!"
***
Về phòng, Tần Phóng sửa soạn cho Tây Trúc lên giường đi ngủ. Thân mình cô nho nhỏ cuộn tròn trong chiếc chăn, hai mắt nhắm khít.
Tần Phóng không muốn quấy rầy cô. Anh ra phòng khách ngồi một mình. Lúc treo áo khoác, cảm giác bàn tay chạm vào có gì đó, giũ áo ra xem mới phát hiện trên vai áo bị ướt một mảng nhỏ.
Phát hiện bất ngờ này khiến Tần Phóng ngẩn người hồi lâu.
Lúc châm điếu thuốc, tay anh hơi run run, châm những hai lần vẫn không cháy.
“Những chuyện trước kia không thích làm, vẫn phải làm một lần nữa.”
Tư Đằng đã có quyết định của mình rồi!
Tần Phóng dụi điếu thuốc vừa mới châm vào gạt tàn, anh quay lại phòng ngủ. Tây Trúc ngủ không yên giấc, lông mày nhíu chặt, chăn cũng bị đạp ra một nửa. Tần Phòng kéo chăn cẩn thận lại cho cô và gọi: "Tây Tây?"
Không có tiếng đáp lời, căn phòng yên tĩnh như tờ. Xem đồng hồ đã là hơn hai giờ sáng.
Đêm nay sao mà dài đằng đẵng! Dịch Như xảy ra chuyện, giằng co với Khổng Tinh Hoa, anh cảm thấy như đã dùng hết sức lực của rất nhiều ngày rồi, vậy mà mới chỉ hơn hai tiếng.
Tần Phóng ngồi bên giường lại khe khẽ gọi cô: "Tư Đằng à?"
Vẫn không đáp lời, có điều anh lại cảm giác trông thấy lông mi của cô thoáng run lên rất nhẹ.
Tần Phóng khẽ cười.
"Tư Đằng à, không cần đi giết Khổng Tinh Hoa đâu."
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
"Tôi đoán thời gian của yêu quái đều rất dài và rất lâu mới trưởng thành. Để tu được yêu lực cũng phải cần rất nhiều thời gian. Trước kia, chỉ trong thời gian ngắn như vậy em đã nổi tiếng, tinh biến chưa tới mấy năm thì đã thành yêu quái Tư Đằng ai nghe thấy cũng phải biến sắc. Em lấy đi nguyên khí và yêu lực mà người khác tu hàng trăm năm mới luyện được, đương nhiên hiệu quả rất nhanh rồi.
"Nhưng khi bị đánh về nguyên hình, làm lại từ đầu thì cô lại không thể đợi được. Em muốn đối phó với Khổng Tinh Hoa giống như lúc trước đối phó với Thẩm Ngân Đăng đúng không?
Cơ mà Tư Đằng à, chính em cũng đã bảo hiểu biết lý lẽ, sau khi biết mình là yêu quái, em căm ghét những việc trước đây đã làm. Chính những điều đó khiến cả đời em không được đồng loại dung thứ.
Giết Thẩm Ngân Đăng, còn có thể nói là tình thế bức bách, vốn cô ta muốn giết em và làm hại Nhà Ngói. Em vì trả thù cho Nhà Ngói nên không đáng trách. Nhưng Khổng Tinh Hoa...
Suy cho cùng Khổng Tinh Hoa không như vậy. Những lỗi lầm bà ta phạm phải không thể chỉ đơn giản quy là tội ác. Hơn nữa, bà ấy thật sự nhận nuôi em, đối xử với em rất tốt. Hai người từng là mẹ con. Em giết được bà ấy, nhưng giết bà ấy rồi em thật sự an yên sao?
"Em đã làm Tư Đằng một kiếp, đã không vui vẻ một kiếp rồi. Kiếp này hà tất phải chịu đựng những mệt mỏi giống như vậy nữa."
Tây Trúc bỗng rút tay ra, có vẻ thiếu kiên nhẫn lật người cái, quay sang phía bên kia.
Tần Phóng chợt thấp giọng: "Thực ra, nếu em thật sự muốn yêu lực, thì trên người tôi có đấy."
Nói đến đây, anh ngừng chốc lát, đột nhiên nhớ tới lời của Nhan Phúc Thụy.
Khi đó, anh hôn mê mới tỉnh, Nhan Phúc Thụy kể lại mọi chuyện đã xảy ra lúc trước cho anh. Khi nói tới đoạn này, ông ta kíchợt xúc động: "Tần Phóng à, cậu biết không, cậu rơi từ trên tầng mười mấy xuống, xương cốt toàn thân đều vỡ cả! Bác sĩ bảo nội tạng cũng nát hết, chỉ còn lại chút hơi tàn thôi!
Tiểu thư Tư Đằng nói sau khi yêu lực nhập thân sẽ nối lại xương cốt và nội tạng đã vỡ nát của cậu. Tôi lấy ví dụ nhé, yêu lực mạnh mẽ này giống keo dán ấy. Cậu nghĩ xương cốt của mình là một khối hoàn chỉnh, kỳ thực không phải. Thực ra vẫn vỡ vụn vô số mảnh, chẳng qua yêu lực quá ghê gớm, dán lại như một khối lành lặn thôi!"
Nhan Phúc Thụy diễn đạt mơ hồ, nhưng anh hiểu. Đã vỡ chính là đã vỡ, trên đời này không có cái gì thật sự sửa chữa thành mới hoàn toàn được. Anh có thể lại đứng dậy, lại hít thở, đều là nhờ yêu lực chảy trong cơ thể mình. Nếu ví von yêu lực là điện năng thì anh chính là chiếc máy vận hành bằng nguồn điện. Một khi mất điện thì trăm thứ linh kiện đồng loạt bãi công.
"Dù sau yêu lực này vốn cũng là em cho tôi. Không có em, tôi đã sớm chết ở Nang Khiêm rồi. Trước kia em cho tôi một hơi thở hoàn dương, lại dẫn độ yêu lực cho tôi. Tôi đã trộm bao nhiêu ngày tháng từ trong tay Diêm Vương, thế gian này coi trọng có ân tất báo, tôi báo đáp em cũng là lẽ đương nhiên.
Nếu yêu lực từ người tôi không có tác dụng, em chắc chắn cần nguyên khí của một yêu quái đích thực. Vậy..."
Tần Phóng mỉm cười, đứng dậy nhìn Tây Trúc hồi lâu, sau đó anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Giọng anh khe khẽ như tiếng thì thầm bên tai: "Vậy Không Tinh Hoa ấy, cũng không nên do em đi giết..."
***
Gió có chút lớn, Tần Phóng ra khỏi khách sạn, anh vô thức cúi đầu nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ sáng.
Anh biết Tư Đằng có nghe thấy lời mình nói, hy vọng cô có thể hiểu được, với tình cảnh hiện giờ của cô có lẽ không coi như thực sự sống lại, nhưng đâu đó luôn có một cơ hội dành cho cô.
Cơ hội mới, bắt đầu mới, luôn đáng quý siết bao
Số mệnh có lẽ vẫn như trước đây, chìa ra vẻ mặt cười nhạo. Nhưng lần này luôn có người đứng bên cạnh cô, sẵn lòng làm tất cả vì cô, mặc kệ cô có để ý hay không.
Tần Phong thoáng lượng lự giữa hai phương hướng, bệnh viện và nhà Khổng Tinh Hoa.
Anh quyết định đến bệnh viện trước đi.
Cũng muốn dặn dò Nhan Phúc Thụy vài câu.
***
Không Tinh Hoa mới quét dọn xong xuôi. Mái tóc ướt sũng dầu, làm bà phải gội ba lượt, đứng lâu đến mỏi, lồng ngực nhói lên từng cơn đau.
Mấy năm trước đánh nhau với Tần Phóng đã làm mất bao nhiêu năm tuổi thọ của bà. Nếu dùng tuổi thọ con người để so sánh thì chính là đẩy phắt bà ta từ mái đầu điểm bạc trở thành trắng xóa như tuyết.
Đại họa sắp đến, lời này không phải nói bừa. Trước kia bà hóa về nguyên hình, đều là cây trúc xanh tươi. Sau lần đó, trúc dần dần vàng vọt, khô héo đến đáng buồn.
Trái lại thật thích hợp bó thành một cây chổi tre thô kệch, nào có vẻ phong nhã của một trong "tứ quân tử" năm đó nữa.
Cốc, cốc, cốc. Có tiếng gõ cửa vang lên rất khẽ.
Thoát khỏi suy nghĩ miên man, Khổng Tinh Hoa vội vàng đi tới mở cửa. Cửa vừa mở ra, ban đầu còn nghĩ rằng không có ai, kế tiếp sực tỉnh mới nhanh chóng đưa mắt nhìn xuống.
Là Tây Trúc.
Bà vừa vui mừng vừa kinh ngạc: "Tây Tây, con về rồi à?"
Tây Trúc đang mang dáng vẻ rất buồn ngủ, ngáp dài, giơ cánh tay về phía bà ta.
Đây là muốn bế ư.
Khổng Tinh Hoa luống cuống bế cô lên, cứ tưởng là đang mơ, còn nhìn ra ngoài cửa: "Tần Phóng đưa con về à? Cậu ta đâu?" Lại bảo: "Mẹ biết Tây Tây là yêu quái. Cũng tốt, về sau ở chung cũng dễ dàng hơn."
Tây Trúc không nói gì, cô vẫn ở trong lòng Khổng Tinh Hoa, ánh mắt chăm chăm không rời khỏi cổ bà ta.
Năm đó, cô đã cắn đứt cổ mai yêu như vậy.
Cô đang là tiểu yêu quái nhỏ bé và không có yêu lực, nhưng chưa hẳn như vậy đã xấu. Có ai lại đề phòng một… tiểu yêu quái như cô cơ chứ?