Lúc Vương Càn Khôn được thả xuống quả thật đã ngất đi rồi. Nửa búi
tóc đạo sĩ đã tản mác bay phất phơ trên không trung. Rất nhiều sợi tóc
dựng đứng, rất giống hình tượng “đàn ông siêu phàm”.
Tư Đằng bảo Tần Phóng trông chừng ba người bọn họ, tự cô đi xuống
hầm. Tần Phóng đợi trong nhà một hồi, suy nghĩ dù sao Tư Đằng cũng không nói không cho anh theo, chi bằng xuống dưới xem thử còn hơn là ngồi đây trông chừng ba người bị dây mây cột như cái bánh chưng này.
Không ngờ là căn hầm rất nhỏ, chật hẹp như một chiếc tủ lớn. Trên đất chôn một nửa gốc cây mây, có vô số dây mây mọc từ đó. Trên gốc mây còn
có vài vết thương rỉ “máu” màu đỏ tràn ra ngoài. Nói theo cách của Vương Càn Khôn thì đây là mủ cây.
Đây chính là nguyên thân của Tư Đằng ư, hình như cũng không có gì đặc biệt. Tần Phóng đợi cô một chút, rồi cố ý ho khan hai tiếng: “Ba người
đó còn đang ở trên kia, hay là… hỏi thử xem sao?”
“Cậu nhìn không ra à?”
Tần Phóng thoáng sửng sốt, lại cẩn thận quan sát căn hầm một lần:
Không phải chỉ có bao lớn thôi sao? Cái gì cần nhìn đều thấy hết rồi mà.
“Lui về sau.”
Tần Phóng vâng lời lui về sau hai bước, vừa mới đứng lại thì gốc cây
mây đã có hành động. Nó ngọ nguậy rung chuyển trên dưới trái phải, những dây mây dưới bùn đất cũng thay đổi nhấp nhô giống như là những con rắn
chui vào lòng đất. Qua một hồi lại giống như có động đất, loáng thoáng
có âm thanh khóa sắt vang lên. Trên nóc hầm và bốn vách bắt đầu rạn nứt, vô số đất đá rơi xuống không theo thứ tự. Tần Phóng ôm đầu bảo vệ cố
hết sức lui vào trong góc, trong lúc bất chợt vang ầm lên một tiếng,
dưới chân trống không, anh rơi thẳng xuống.
May là anh rơi xuống không sâu, chỉ khoảng hơn một mét. Tần Phóng ho
khan đứng lên thấy Tư Đằng đã đứng trước mặt, ra hiệu cho anh: “Nhìn lại đi.”
Lúc này Tần Phóng mới phát hiện căn hầm trở nên to lớn hơn rất nhiều. Giống như ban đầu nơi này là một căn phòng lớn, có người cải tạo lại
thành một căn phòng nhỏ kín mít. Mà trận chấn động đột ngột vừa rồi đã
làm sụp căn phòng nhỏ, rốt cuộc cho anh thấy được toàn cảnh căn hầm.
Căn hầm này giống như là căn hầm của nhà nông dùng để tồn trữ rau
cải, trên vách tường gạch đỏ dán đầy lá bùa dài màu vàng đã phai màu.
Chữ viết chu sa trên lá bùa dữ tợn và rối loạn. Chắc là đã rất lâu đời,
màu sắc chu sa đỏ tươi cũng đã biến thành đỏ sậm. Bốn góc tường có treo
đèn, cặn dầu cũng đã khô hóa thành màu đen nhưng vẫn còn châm lửa được.
Chính là ngọn lửa lúc lớn lúc nhỏ này khiến cho người ta có cảm giác
hình ảnh ma quỷ lay động.
Bốn dây xích sắt thô to vươn ra từ bốn góc hầm, cuối cùng là móc sắt
khổng lồ. Giống như dụng cụ móc vào xương tỳ bà của người ta khi bị dùng hình phạt ở thời cổ đại. Tại vị trí lơ lửng chính giữa không trung treo một một gốc cây mây, nửa gốc rễ ban đầu chôn dưới đất đã nám đen. Mà
dưới gốc cây mây kia đã từng đốt một đống lửa, tro tàn dày chừng vài
chục centimet.
Đây chính là dùng móc sắt treo lên rồi đốt ư? Nếu như lúc đó treo lên không phải là gốc cây mây mà là người thì sao? Tần Phóng bất giác sởn
cả gai ốc. Tư Đằng đi đến vách tường nhặt vài tấm bùa cũ kỹ lên xem, cô
nói: “Võ Đang.”
Lại nhìn một tấm khác: “Động Không Động.”
Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, sau khi nhìn xong hết lại cười rộ lên: “Hồ
giáng Hoàng gia môn, đối phó với mấy loại súc sinh như con mèo con chó
mà dùng đến dao búa thì cũng tạm được đi, nhưng còn dùng đến cả nồi niêu nữa không thấy buồn cười sao?”
Cô ngửa mặt lên trời cười to, lửa trong ngọn đèn dầu theo tiếng cười
của cô phần phật cháy xém cả bốn vách tường. Trong nháy mắt tất cả lá
bùa đều bị đốt khiến chúng cuộn lại lách tách rơi xuống, thoạt nhìn qua
thật giống với vô số con sâu bị thiêu cháy rớt xuống đất.
Lửa cháy quá lớn, khói hun vào mắt Tần Phóng không mở ra được. Miễn
cưỡng hí ra một chút, anh thấy Tư Đằng từ từ quỳ xuống trước gốc cây
mây, trán cô nhẹ nhàng kề đến. Vô số dây mây từ bốn phương tám hướng bắt đầu từ từ thu lại.
Trời còn chưa sáng rõ, Tần Phóng đã xối một thùng nước đánh thức
Vương Càn Khôn. Nhan Phúc Thụy vốn không ngủ. Còn Nhà Ngói nước mắt nước mũi lấm lem đang ngủ gà ngủ gật cũng được Tần Phóng vỗ vỗ đánh thức
dậy.
Vương Càn Khôn sững sờ, nhìn chằm chằm Tư Đằng đang ngồi trước mặt
chừng bốn năm giây. Sau đó nhắm chặt mắt lại, trong miệng lẩm bẩm: “Ảo
giác, ảo giác.”
Nhan Phúc Thụy thở dài nói: “Vương đạo trưởng, thật sự là yêu quái đó. Tôi nói cậu không tin, nếu cậu sớm tin tôi thì…”
Ngụ ý là nếu cậu sớm tin tôi phát động lực lượng đạo môn núi Võ Đang
thì đã không xảy ra chuyện hôm nay. Nhưng có điều những lời này ông
không dám nói trước mặt Tư Đằng.
Vương Càn Khôn còn đang tự đọc thần chú: “Ảo giác, đều là ảo giác.
Cõi đời này không có yêu quái, đều là mánh khóe lừa bịp người khác, mánh khóe lừa bịp người khác. Tất cả đều có thể dùng khoa học giải thích,
khoa học giải thích.”
Tư Đằng thấy buồn cười, cô cúi người về phía trước, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua mặt Vương Càn Khôn: “Tiểu đạo sĩ.”
Vương Càn Khôn giật nảy người, mở to hai mắt gào lên: “Yêu quái, đừng đến đây.”
Nhan Phúc Thụy lại thở dài: “Vương đạo trưởng, sao con người cậu
trước sau không thống nhất vậy. Không phải cậu nói không có yêu quái
sao?”
Tần Phóng lấy tay che kín mặt, cố nín cười. Anh cảm thấy hai tên đạo sĩ dở hơi này thật hài hước.
Tư Đằng bất động, sóng mắt giống như một đầm nước, càng nhìn càng sâu không thấy đáy. Vương Càn Khôn khẩn trương muốn chết. Một mặt anh ta
tin rằng cõi đời này không có yêu quái, mặt khác lại càng nhìn cô càng
thấy giống yêu quái. Mắt này, mày này, mũi này, môi này….
Tư Đằng đột nhiên hỏi anh ta: “Đẹp không?”
Không được! Vương Càn Khôn nhớ lại những truyền thuyết được nghe kể
hồi còn nhỏ về những yêu quái vô cùng xinh đẹp quyến rũ đạo sĩ chính
phái. Đây là yêu tinh đáng chết, cô ta vẫn nhìn chằm chằm mình như vậy
là muốn quyến rũ mình sao? Quả thật là mơ mộng hão huyền.
Trong lòng anh ta thầm đọc tên nữ minh tinh Phạm Băng Băng mà mình thích nhất hết lần này đến lần khác.
Tư Đằng đưa tay, kéo tay áo khoác ngoài lên một chút lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen, bảo anh ta: “Anh nhìn xem.”
Vương Càn Khôn giận dữ: “Có gì đẹp đâu.”
Nói thì nói như thế, nhưng mắt vẫn nhìn xuống. Anh ta nhìn thật lâu
với ánh mắt soi mói nhưng vẫn không thể không thừa nhận quả thật là xinh đẹp. Anh ta không phải nhà thơ thưởng thức cái đẹp, không thể viết ra
được cái gì mà “tay mảnh khảnh phất phơ như tơ liễu, ngón thon thon như
một lá hẹ xanh” (1). Anh ta chỉ đơn giản có chút vô cùng đau đớn: Lòng
thích cái đẹp mỗi người đều có, yêu quái quả thật đáng hận mà. Khi không lại xinh đẹp như vậy, đánh trúng thói hư tật xấu của loài người…
(1) Bài thơ “Lâm Cùng Tửu” trong Liệt truyện Tư Mã Tương Như.
Đang nghĩ như vậy thì đột nhiên sắc mặt biến đổi. Ánh mắt anh ta nhìn thấy từ cổ tay đến đầu ngón tay Tư Đằng gần như trong tích tắc đã biến
thành cây mây. Làn da biến thành màu sắc xám tro thô ráp cứng ngắc, năm
ngón tay mảnh mai biến thành năm dây mây.
Kinh khủng hơn chính là tay cô chỉ để yên bất động nhưng ngón tay dây mây lại không ngừng mọc dài ra. Mỗi một đoạn mới mọc ra đều mang màu
sắc và chất gỗ mây non hơn và mảnh hơn trước một chút. Những dây mây này vặn vẹo chuyển động nhanh chóng trườn đến bên mặt Vương Càn Khôn. Giống như cố ý trêu đùa anh ta, chúng bày ra tư thế như muốn xé nát anh ta
ra, nhưng lại chỉ mềm mại phe phẩy trên mặt anh ta mà thôi.
Vương Càn Khôn thật sự rất sợ hãi, cố ngửa cổ ra phía sau. Đôi mắt
nhìn chằm chằm vào những dây mây đang chuyển động lên xuống kia, tiếng
thét cũng trở nên lạc giọng: “Cô làm gì? Cô muốn làm gì?”
Tư Đằng cười ha ha, cổ tay bỗng run lên nhè nhẹ, lại khôi phục hình
dáng cánh tay của con người. Nhưng dây mây đang mọc ra đột nhiên đứt
lìa, bám vào mặt Vương Càn Khôn. Nó như có sinh mạng bò lên mắt, thấy lỗ tất chui vào, ngọ nguậy cố gắng chui tọt vào mũi anh ta, miệng anh ta
và lỗ tai anh ta.
Tần Phóng hoàn toàn không ngờ đến Tư Đằng sẽ ra chiêu này. Bản thân
anh cũng sợ đến ngây người, may mà đã bịt kín mắt của Nhà Ngói theo bản
năng. Nhan Phúc Thụy hoàn toàn đần độn. Vương Càn Khôn cũng kinh hãi quá mức, anh ta kêu thét lên cố giãy dụa. Trên người vẫn bị dây mây trói
chặt, anh ta liều mạng sợ hãi nhảy tại chỗ giống như chỉ có thế mới có
thể phủi được mấy dây mây kia ra vậy.
“Tiểu đạo trưởng, anh đừng khẩn trương, chúng ta từ từ trò chuyện nào.”
Đừng khẩn trương ư? Còn bảo anh ta đừng khẩn trương ư? Vương Càn Khôn tức tối chỉ Tư Đằng đến độ ngón tay cũng run lên: “Cô bỏ sâu vào người
tôi, năm con, năm con sâu đó!”
“Làm sao mà bỏ năm con sâu chứ? Tiểu đạo trưởng, yêu quái bọn tôi không làm việc không có phẩm chất như vậy đâu.”
Giọng nói của cô bình tĩnh vô cùng, nghe có vẻ hòa nhã, Vương Càn
Khôn bất giác nảy sinh một tia hi vọng: “Không phải năm con sâu à?”
“Tiểu đạo trưởng không phải thích nói chuyện khoa học ư? Nguyên thân
của tôi là cây mây trắng, bỏ vào người anh phải là năm dây mây chứ. Tiểu đạo trưởng có từng nghiên cứu kết cấu của dây mây chưa? Một dây mây dù
là ngắn cũng có vô số vân gỗ tạo nên. Nếu như một vân gỗ là một con sâu, thì tôi bỏ vào người anh phải là năm đội sâu nghìn quân vạn mã mới
đúng. Tiểu đạo trưởng, anh quá coi thường tôi rồi.”
Vương Càn Khôn không lên tiếng, anh ta nhìn chằm chằm Tư Đằng, lại
nhìn Nhan Phúc Thụy: “Nhan đạo trưởng, tôi đâu có lỗi gì với ông, ông
đừng trêu tôi nữa được không? Đây là ảo thuật sao? Là ảo thuật đúng
không?”
Lúc trước Tần Phóng nhìn bọn người Vương Càn Khôn chỉ cảm thấy buồn
cười. Bây giờ thấy một người đàn ông như anh ta lại nói chuyện bằng
giọng run run cũng biết anh ta thật sự sợ hãi. Trong lòng anh bỗng xuất
hiện tư vị rất lạ, anh thốt lên: “Tư Đằng!”
Tư Đằng không để ý đến anh, chỉ mỉm cười nhìn Vương Càn Khôn: “Khưu
Sơn nói tôi giỏi quấn bện. Tiểu đạo trưởng, quấn bện vốn là bản tính của cây mây. Nói đến quấn cũng chia ra hai loại. Một là từ ngoài vào trong, ví như một người đang yên lành tôi có thể quấn anh ta thành một cây
gậy…”
Nói đến đây, cô nhìn Nhan Phúc Thụy. Nhan Phúc Thụy còn chưa kịp phản ứng đột nhiên thấy dây mây trên người bắt đầu siết chặt. Một cây đâm
vào trong da thịt, hô hấp nhanh chóng dồn dập, cổ và mặt đều sung huyết. Nhà Ngói không rõ đã xảy ra chuyện gì, khàn tiếng khóc gọi ông: “Sư
phụ, mặt thầy đỏ rồi kìa, thầy bị cảm sao?”
Vương Càn Khôn kêu to: “Ngừng, ngừng, tôi biết rồi, tôi biết rồi.”
“Còn loại khác là quấn ra từ bên trong. Tiểu đạo trưởng, loài người
các người hay hoa mỹ, thích khuyếch đại, cái gì mà trăm vuốt cào vào
lòng. Có ai thật sự từng bị trăm móng vuốt cào vào lòng đâu. Có điều tôi sẽ cho anh cơ hội này, anh sẽ được nếm trải.”
Cô đưa tay phải ra, năm đầu ngón tay khẽ co vào trong. Vương Càn Khôn kêu lên một tiếng thảm thiết. Ôm ngực té xuống mặt đất, gào thét lăn
lộn khắp nơi, trên trán nổi gân xanh. Gần như là chỉ trong thoáng chốc
bên dưới mặt đất đều là dấu vết mồ hôi ẩm ướt. Tần Phóng không đành lòng nhìn tiếp, anh nắm chặt Nhà Ngói kiên quyết quay đầu cậu sang chỗ khác. Nhà Ngói vẫn khóc suốt, cậu nghẹn ngào hỏi anh: “Chú ơi, bọn chú muốn
làm gì vậy? Bọn cháu đâu có tiền, sư phụ cháu rất nghèo mà.”
Thế giới của trẻ con rất đơn giản, cậu chỉ cho rằng là bọn anh đến
nhà cướp bóc. Mắt Tần Phóng cảm thấy hơi cay cay, muốn cười với Nhà Ngói nhưng làm sao cũng không cười nổi.
Lúc Vương Càn Khôn bò dậy lần nữa sắc mặt đã xám ngoét giống như
người chết. Trong nhất thời cơ mặt không nghe theo khống chế, cách vài
giây lại giật giật một chút. Nước miếng theo khóe miệng nhỏ giọt xuống
không ngăn lại được. Dưới quần cũng đã ướt đẫm, trong không khí có một
mùi khai ngấy. Nghe nói khi người ta bị điện giật cũng sẽ mất khống chế. Lần này Tư Đằng cào vào tim không biết là công suất mạnh hơn điện giật
gấp bao nhiêu lần. Đoán chừng đây là loại cực hình ghê rợn nhất hơn hẳn
tất cả cực hình từ xưa đến nay.
Trong lòng Tần Phóng vô cùng phức tạp, hai ngày nay ở chung với Tư
Đằng không tệ khiến anh có một cảm giác lạc quan mù quáng. Hiện tại cuối cùng anh đã biết được đó hoàn toàn là ảo giác. Nhưng vừa nghĩ lại có
chút cảm kích cô vì cô đã không bày mấy thủ đoạn này trên người anh.
Sắc mặt Tư Đằng rất bình tĩnh, chỉ có Vương Càn Khôn hiểu sai là hòa
nhã thôi: “Nếu đã nếm trải rồi bây giờ tôi hỏi anh đáp nhé tiểu đạo
trưởng. Bốn đạo môn, bảy đạo động, chín đạo phố, anh biết được bao
nhiêu?”
Vương Càn Khôn sững sờ như đang nghe thiên thư.
Tư Đằng nhíu mày: “Sao hả, còn phải bắt chuyện hỏi thăm à?”
Hỏi thăm ư? Cô gọi trăm móng vuốt cào vào lòng là hỏi thăm ư? Toàn
thân Vương Càn Khôn run lên, anh ta ngập ngừng môi run run: “Để tôi suy
nghĩ, để tôi suy nghĩ đã…”
“Bốn đạo môn, Trung Quốc… có bốn danh sơn đạo giáo. Nếu như bốn ngọn
núi này là đạo môn thì đó chính là… Thanh Thành Tứ Xuyên, Võ Đang Hồ
Bắc, Long Hổ Giang Tây, An Huy Tề Vân…”
“Bảy đạo động và chín đạo phố thì sao?”
Vương Càn Khôn tiếp tục run run: “Bảy đạo động… bảy đạo động này…”
Anh ta lén liếc nhìn Tư Đằng, thấy sắc mặt cô càng ngày càng lạnh,
lòng anh ta cũng lạnh theo. Dây thần kinh trong đầu càng lúc càng căng
thẳng không chịu nổi, đột nhiên sụp đổ: “Tôi thật sự không hiểu mà. Tôi
không biết đạo động gì hết. Tôi chỉ biết Hoa Quả Sơn có Thủy Liêm Động
thôi. Còn cái gì mà đạo phố, Bắc Kinh có đường Vương Phủ Tỉnh, Thượng
Hải có đường Nam Kinh đều là đường phố lớn hết, đều là phố đi bộ lớn hết đó…”
Tư Đằng trầm ngâm một chút rồi nói: “Ồ, xem ra là thật sự không biết rồi.”
“Như vậy đi, trời vừa sáng anh sẽ xuất phát về núi Võ Đang. Nhớ là
tốc độ phải nhanh lên nhé, Đằng Sát của tôi cách mười hai canh giờ… cũng chính là hai mươi bốn tiếng của các người sẽ phát tác một lần. Tranh
thủ từng giây để anh bớt chịu tội. Vị tiểu đạo trưởng này có thể chăm
sóc anh suốt quảng đường. Về phần đứa bé này tôi sẽ giữ lại để làm con
tin.”
“Đằng Sát mười ngày sau sẽ công tâm, hãy xin sư phụ anh tụ họp đầy đủ nhân tài của bốn đạo môn, bảy đạo động và chín đạo phố lại để cứu tính
mạng anh. Nếu như ngày thứ chín cũng không tìm ra cách giải thì bảo bọn
họ đến núi Thanh Thành cầu xin tôi. Nếu như không đến, vậy thì tiểu đạo
trưởng phải hiến tế sinh mạng của anh rồi. Bốn đạo môn, bảy đạo động,
chín đạo phố, tôi đều sẽ đến từng nhà từng gõ cửa, mang theo lễ ra mắt
để thăm hỏi bọn họ.”
“Còn nữa, nói cho bọn họ biết, tôi là Tư Đằng.”