Thời gian đã quá trễ, không đợi được Tư Đằng nữa Tần Phóng đành phải
đi nghỉ trước. Anh nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được,
gửi đi hai tin nhắn. Một cái là cho Nhan Phúc Thụy, hỏi ông sao không
liên lạc được. Tin còn lại là gửi cho Đơn Chí Cương, hỏi anh ta hậu sự
của An Man có tiến triển thuận lợi không.
Nhan Phúc Thụy không trả lời, ngược lại Đơn Chí Cương trả lời rất nhanh: “Cậu đang ở đâu?”
Tần Phóng trả lời: “Ở Kiềm Đông Nam, bản Miêu Dung Bảng, từng nghe nói chưa?”
Đơn Chí Cương không hồi âm lại nữa. Tần Phóng đang tự nhủ thầm không
giống phong cách của anh ta thì chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng
động. Đầu tiên là anh hoảng sợ, tiếp theo là vui mừng, vội vàng chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề đã chạy ra mở cửa. Nhìn xuống lầu, quả nhiên là Tư Đằng trở về.
Cô mặc bộ trang phục dân tộc bản xứ. Cũng đúng thôi, khi đó cô bị
thương vết máu loang lỗ khắp quần áo, phải tìm cơ hội thay ra chứ. Tần
Phóng nhẹ nhõm, vội vàng nhanh chân chạy xuống đón cô.
Nhắc đến cũng lạ, bình thường anh chưa từng thân thiết với cô nhưng
trải qua một ngày một đêm lo lắng đề phòng, thấy cô trở về bình an vô sự lòng anh thật sự vui sướng: “Tư Đằng, cô đã về rồi à?”
Vẻ mặt Tư Đằng hơi kỳ lạ, nhìn anh một cái rồi bỗng tươi cười, cô nói: “Đúng vậy, có phải cậu lo lắng lắm không?”
Nếu là ngày thường lời đối đáp khác lạ như vậy Tần Phóng sẽ phát giác ra có điều không ổn, nhưng lúc này anh không lo nghĩ được nhiều đến
vậy, chỉ vội vàng gật đầu: “Hai ngày nay không tìm được cô, tôi rất lo,
vốn sợ cô đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Tư Đằng đầy ẩn ý nhấn từng chữ: “Tôi nhìn ra được cậu rất lo lắng.”
Nói xong cô đẩy anh trở về phòng, Tần Phóng muốn nói chuyện với cô
thì cô bỗng lạnh mặt đi thẳng vào phòng vệ sinh. Đóng cửa lại nói muốn
đi tắm, bảo Tần Phóng tìm quần áo cho cô. Tần Phóng còn chưa kịp lên
tiếng thì bên trong đã vang lên tiếng nước chảy ào ạt.
Hành lý đều ở trên xe, Tần Phóng lấy chìa khóa xe, nhẹ nhàng cất bước xuống lầu. Tư Đằng dỏng tai lắng nghe, ảm đạm nhìn mình trong gương.
Vòi nước ở bồn rửa tay đang mở, tiếng nước chảy đơn điệu khiến lòng
người càng thêm phiền muộn.
Cái bẫy Thẩm Ngân Đăng đặt ra thật sự dùng để giết yêu, cơ quan nhạy
bén, hai cây tên bay xéo xuống với lực đẩy khổng lồ, đủ đóng chặt một
người vào tường. Cái này cũng chưa xem là chí mạng, thật sự đáng sợ
chính là bên ngoài cây tên kia đều thoa nước Quan Âm có tác dụng tổn hại yêu lực.
Nước Quan Âm không phải thật sự là nước cam lộ trong bình ngọc, chỉ
là một cách nói thôi. Giống như con người sợ lửa, sợ nước, yêu quái cũng có thứ kiêng kỵ trời sinh. Có đoạn kinh nói: Nhang trước phật, đất đạo
quan, thức ăn nấu chung với chu sa, một đôi linh phù, bạch cốt xá lợi,
không bằng nước bình ngọc trong tay Quan Âm Đại Sĩ, không tin hãy nhìn
xung quanh xem, có yêu quái nào trốn được?
Buồn cười hơn, thứ gọi là nước Quan Âm đối với người bình thường là
vật hộ thân cứu mạng, nhưng đối với yêu quái như cô lại giống như kịch
độc. Không bàn đến chuyện tổn hại yêu lực, nghiêm trọng hơn thậm chí có
thể khiến cô phải hiện lại nguyên hình.
Nói sao đây, đều do cô may mắn gần như không có yêu lực, nên nước
Quan Âm không phát huy được công dụng. Về phần thương tổn thể xác, cô
hấp thu dưỡng chất trong đất và mưa rào trút xuống vài ba ngày là sẽ hồi phục.
Sau khi vết thương lành, cô để lại Nhan Phúc Thụy thu dọn đống hỗn
độn trên đất, một mình đến sào huyệt Xích Tán lần nữa. Đêm hôm đó cô vẫn chưa dọn sạch dấu vết bị thương trong động, đến khi thấy thương tích đã khá hơn mới vội vàng trở lại. Có điều cô nhớ rất rõ, lúc đó mình đã để
lại vết máu. Nhưng…
Rất hiển nhiên Thẩm Ngân Đăng đã trở lại lần nữa, mặt đất đã được dọn dẹp, không còn vết máu nào hết. Có điều kỳ lạ là cơ quan vẫn trong tình trạng giống như hôm đó cô đã thay đổi.
Thật quái lạ, không giống với tính cách của Thẩm Ngân Đăng. Lẽ nào cô ta không kiểm tra cơ quan sao?
Trời sinh cô đã không có cảm giác an toàn, phàm là chuyện gì không
nghĩ ra hoặc không chiếm trước được tiên cơ thì sẽ vô cùng phiền não.
Lúc này cô thấy ai cũng lạ. Tối kỵ nhất là nghi ngờ tức giận, bình tĩnh
mới là cách ứng đối tốt nhất. Chính cô cũng đã nói với Nhan Phúc Thụy
như vậy.
— Không tức giận, chỉ là chuyện thường tình con người.
Đúng, không tức giận.
***
Tần Phóng vừa cầm vali hành lý lên đã thấy Tư Đằng ngồi trên ghế, tóc đều khô ráo, anh thấy lạ bèn hỏi: “Không phải muốn đi tắm sao?”
“Lúc vừa về gặp được đám người quan chủ Thương Hồng.”
Ồ đúng rồi, phải nói cho Tư Đằng biết đám người quan chủ Thương Hồng
nói có tin tức Xích Tán và cả chuyện Thẩm Ngân Đăng đưa viên thuốc này.
Tần Phóng vừa định cất lời thì Tư Đằng lại nói:
“Bọn họ nói đã có tin tức của Xích Tán, cũng phát hiện ra sào huyệt
của nó. Tôi nói với họ tối nay mệt quá, cần nghỉ ngơi một chút, sáng mai sẽ theo bọn họ đến núi Hắc Bối. Về phần cậu, đến lúc đó không có việc
gì thì trở về đi.”
Tần Phóng thoáng sửng sốt, anh không hiểu câu cuối.
“Trở về đâu?”
Tư Đằng nói: “Ở đâu đến thì trở về đó. Lẽ nào còn muốn tôi khua chiêng gióng trống tiễn cậu về à?”
Rốt cuộc anh đã hiểu là cô bảo anh đi. Nhưng sắp sửa đụng trận sao
lại bảo anh đi chứ? Lẽ nào cô lại có sắp xếp bí mật khác? Nhưng nhìn sắc mặt cô thấy không giống.
Tần Phóng không biết nên cầm tiếp vali hay là đặt xuống, một lúc sau hỏi cô: “Đang yên lành sao đột nhiên bảo tôi đi chứ?”
Tư Đằng có chút buồn cười nhìn anh: “Sao lại đột nhiên hả? Không phải đây là mơ ước của cậu sao? Là ai nói với tôi muốn hít thở không khí tự
do, muốn rời khỏi tôi, không phải đều là cậu sao? Hiện tại tôi thỏa
nguyện cho cậu lẽ nào cậu không muốn đốt pháo ăn mừng à?”
Đúng vậy, anh đã từng nói, nhưng trước khác nay khác. Tuy biết trước
sau gì cũng có ngày mỗi người mỗi ngã, nhưng hiện tại, ở ngay đây, giờ
phút này, cũng không tránh khỏi cảm thấy quá đột ngột rồi.
Tần Phóng suy nghĩ thật lâu: “Ban đầu không phải nói có năm việc cần
làm sao? Tuy ngày mai lên núi Hắc Bối, hoàn thành việc thứ tư…”
Tư Đằng cảm thấy Tần Phóng rất phiền: “Đúng là năm việc, nhưng tôi có nói là mỗi một việc đều cần anh theo sao? Trên thực tế, có thành công
hay không cũng chỉ quyết định vào ngày mai thôi.”
Anh hiểu rồi. Năm sự việc được sắp theo thứ tự một, hai, ba, bốn, năm không phải là từ dễ đến khó. Việc mấu chốt quyết định tất cả là việc
thứ tư.
Tư Đằng rất thận trọng lại bình tĩnh đã thực hiện được đến ngày hôm
nay. Buồn cười chính là anh còn cảm thấy đường dài đăng đẵng mới vừa bắt đầu.
Thấy anh đứng bất động, Tư Đằng vừa buồn cười vừa khó hiểu, cô hỏi
anh: “Cậu bị nghiện đi theo tôi rồi phải không? Cho cậu đi cậu còn luyến tiếc, cậu bị mắc chứng stock gì đó hả?”
Hội chứng Stockholm, cô không nói ra cái tên đầy đủ và cũng lười nhớ. Ban đầu chẳng qua lúc xem tin tức thỉnh thoảng thấy được, hình như là
con tin bị bắt cóc thời gian dài ngược lại sẽ nảy sinh tâm lý lệ thuộc
vào kẻ bắt cóc, còn giúp chúng làm việc. Tư Đằng hơi khó hiểu, tại sao
tên gọi các căn bệnh của người hiện đại luôn khó đọc vậy chứ? Run thì
run, còn gọi là Parkinson. Và cả cái stock gì đây này, không phải là
điên sao? Không phải có điên mới muốn đi theo cô sao? Cô là yêu quái đó.
Ban đầu cô hiện hình trước mặt Thiệu Diễm Khoan là tình trạng gì…
Đêm hôm đó trước khi đi gặp Thiệu Diễm Khoan cô đã cố ý thay đồ mới,
sơn móng tay, đánh má hồng phơn phớt. Giống như tia nắng ban mai vừa mới lên, ánh nắng đầu tiên ló ra khỏi tầng mây.
Ngày thường gặp nhau Thiệu Diễm Khoan sẽ kể chuyện cho cô nghe. Cô
chẳng hiểu gì cả, nhưng đối với cô dường như điều gì cũng mới mẻ. Ngay
cả câu chuyện nhị thập tứ hiếu cũng có thể nghe say mê, cô còn hỏi hắn:
Chuyện nằm băng chờ cá chép, hiếu thảo thì có hiếu thảo đó nhưng như vậy không sợ bị bệnh à? Khiến bản thân bị bệnh chết thì lấy ai chăm sóc cho mẹ. Kết quả chẳng phải là càng bất hiếu hơn sao?
Thiệu Diễm Khoan còn khen cô: Chuyện thầy dạy chỉ nên nghe thôi,
không thể nào làm giống hệt như vậy. Đó chính là học theo nguyên si sẽ
thành kẻ ngu.
Trong lòng cô len lỏi một niềm vui.
Nhưng đêm hôm đó sắc mặt Thiệu Diễm Khoan có chút không đúng, hoang mang giống như có tâm sự. Cô ân cần hỏi han: “Anh sao vậy?”
Thiệu Diễm Khoan nhìn dáo dác, sợ sệt rót nước cho cô. Tay nghiêng bình trà run run, còn bảo cô: “Uống nước đi, uống nước đi.”
Sau này nhớ lại, bản thân cô cũng ngu ngơ vẫn nhất mực tin Thiệu Diễm Khoan, hắn sợ hãi và sơ hở rõ ràng như vậy nhưng cô lại không nhìn ra.
Cô ngửa đầu uống hết chung trà pha nước Quan Âm, còn ân cần hỏi thăm
Thiệu Diễm Khoan: “Tay anh sao lại lạnh như vậy, cầm đồ cũng không vững, bệnh rồi hả?”
Ngay sau đó, nước Quan Âm liền phát tác.
Cô không miêu tả được cảm giác đó thế nào, giống như trong người xuất hiện vô số dòng xoáy hút hết yêu lực toàn thân. Cô chóng mặt, chân bủn
rủn, hơi thở dồn dập, sắc mặt khó coi, vẻ mặt tiều tụy. Cô không muốn lộ ra dáng vẻ chật vật trước mặt Thiệu Diễm Khoan, yếu ớt ngẩng đầu nói
với hắn: “Em có chút chuyện, muốn về trước…”
Lời nói còn chưa dứt, cô thấy Thiệu Diễm Khoan run lẩy bẩy đứng lên, trong tay còn cầm lá bùa chu sa hiện hình.
Trong chớp nhoáng cô hiểu ra tất cả, nhưng lại không hận hắn, chỉ hận kẻ tiểu nhân giở trò sau lưng. Cô rơi nước mắt thụt lùi về sau, đến
cuối cùng là bò đến van xin hắn: “Đừng dán, đừng dán.”
Thiệu Diễm Khoan nói: “Tư Đằng, em đừng sợ, thanh giả tự thanh, mẹ
anh nói em là yêu quái nhưng anh không tin. Anh sẽ dán cho bà xem, sao
em lại là yêu quái chứ? Khoa học hiện đại đã nói cõi đời này làm gì có
yêu quái.”
Khoảnh khắc bị lá bùa dán lên trán, cô lại có ảo tưởng: Yêu quái thì
sao. Thiệu Diễm Khoan vẫn thường nói với cô tín nghĩa, làm người phải
đoan chính không thẹn với lòng. Tấm lòng cô là thật, tình cũng là thật,
hắn sẽ hiểu được…
Cô bắt đầu hiện hình, trước tiên là tay chân bắt đầu hóa thành vô số
nhánh mây vặn vẹo. Thiệu Diễm Khoan hét lên thảm thiết, bò ra ngoài bằng cả tay lẫn chân. Cô định đưa tay nắm lấy hắn, dây mây vừa mới run run
chạm vào vạt áo hắn thì hắn đã như thấy thú dữ, hai mắt trợn ngược rồi
ngất xỉu.
Sau đó nữa là đạo trưởng Khưu Sơn phá cửa mà vào, giống như anh hùng cứu thế trong phim truyền hình.
…
Cuối cùng cô hoàn toàn tỉnh ngộ quỳ xuống xin tha. Khi đó cô đã hiểu
ra rất nhiều chuyện, ví dụ như “đưa tay không đánh người mặt cười”, ví
dụ như “việc nhỏ không nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn”. Cô cố ý làm bản thân
hèn hạ trước mặt Khưu Sơn, rốt cuộc ông ta rút lại ý định trấn giết cô,
còn cho cô một câu châm ngôn:
“Tư Đằng, mi phải nhớ kỹ, dù có khoác lớp da người xinh đẹp cỡ nào trước sau mi vẫn là yêu quái thôi.”
***
Có lẽ yêu quái chính là như vậy, cảm thấy chuyện đã ổn, không cần
dùng đến nữa thì sẽ đuổi bạn đi. Không giống con người luôn có vài phần
tình cảm, còn khách sáo dối lòng giữ bạn lại.
Đi thì đi thôi, cũng không có lý do gì phải nhất định đi theo cô cho
bằng được. Tần Phóng đưa vali hành lý cho cô, Tư Đằng ra hiệu anh để
xuống: “Tối mai cậu ở lại bản Miêu. Nếu chuyện của tôi thuận lời, sau
này người cậu sẽ không còn phản ứng gì nữa. Nếu như tôi chết, vì cậu
sống sót dựa vào yêu khí của tôi nên cậu cũng đừng oán trách, đều là số
mệnh cả.”
Đều là số mệnh cả, anh cũng không có gì phải oán trách. Sinh mạng của anh đã sớm kết thúc ở Nang Khiêm, những ngày hiện tại đều là ông trời
thương tình cho thêm. Tần Phóng im lặng một chút rồi nói: “Ngày mai có
phải là… ngày rất quan trọng hay không? Dù sao tôi cũng ở đây, có gì cần tôi giúp không?”
“Không có.”
Nói xong cô mở vali ra lục tìm quần áo bên trong, lại xác nhận với
anh: “Mấy ngày nay hình như tiêu tốn của cậu không ít tiền, có điều tôi
cũng không ngược đãi cậu. Xem như hai chúng ta không ai nợ ai, vui vẻ
giải tán.”
Tần Phóng không muốn nói gì nữa, cô nói không nợ thì không nợ đi. Dù
cô có bảo anh đưa một trăm nghìn, tám mươi nghìn, anh có thể cãi cô nói
không được sao?
Anh đưa viên thuốc Thẩm Ngân Đăng để lại cho cô: “Thẩm tiểu thư bảo
tôi nghĩ cách cho cô uống cái này trước khi cô vào hang động. Cô biết
cái này không?”
Biết chứ, viên thuốc chứa nước Quan Âm. Tư Đằng nhận lấy, đưa lên soi dưới bóng đèn trên trần. Mượn ánh đèn có thể mơ hồ thấy được thứ đang
sóng sánh bên trong.
“Có một việc không biết tôi có làm đúng hay không. Sau khi cô bị
thương, tôi từng vào hang động thấy được vết máu cô để lại. Tôi nghĩ cô
âm thầm vào hang động chắc chắn sẽ không muốn bị bọn người Thẩm Ngân
Đăng phát hiện, tôi liền dọn dẹp lau chùi dấu vết giúp cô. Nhưng cô làm
việc luôn ngoài suy đoán của mọi người, cho nên tôi nghĩ nên nói cho cô
biết tốt hơn…”
Nói xong anh chợt phát hiện không khí hơi khác thường. Tư Đằng quay
đầu nhìn anh, ánh mắt hơi lạ kỳ. Tần Phóng bị cô nhìn như vậy có chút
sởn gai ốc, ngập ngừng khá lâu mới lo lắng hỏi cô: “Không phải là tôi…
tự cho rằng thông minh ngược lại đã gây ra chuyện xấu rồi chứ?”
Tư Đằng nhìn anh một hồi, sau đó bỗng tay phải nhẹ hất lên viên thuốc bay lên cao, cô ngửa mặt há miệng ra chính xác đón được viên thuốc nuốt mạnh xuống.
Đây là… ý gì? Tần Phóng cảm thấy khó khăn lắm mắt mình mới không lọt ra ngoài.
Cô nuốt vào có chút khó khăn, đưa tay ý bảo cần nước. Tần Phóng vặn
nắp chai nước suối trên bàn đưa cho cô, cô ngửa đầu uống vài hớp rồi đưa lại cho anh: “Đúng là có chút tự tung tự tác, hơi phiền phức, có điều
may mà tôi đã giải quyết hết rồi.”
Tần Phóng vô cùng rầu rĩ, một lòng cho rằng giúp cô nhưng hóa ra lại
chữa tốt thành xấu. Cũng không biết đầu óc Tư Đằng vận động thế nào, đời này anh không thể trông mong bắt kịp được chỉ số thông minh của cô rồi.
Tư Đằng lại nói: “Lần sau nếu có chuyện như vậy nữa đừng nên tự cho là thông minh, trước tiên phải nói cho tôi biết.”
Tần Phóng thuận miệng đáp một tiếng, lại nhìn cô cúi đầu tìm quần áo. Thấy cô cầm áo choàng tắm đi vào phòng vệ sinh, anh cảm giác có gì đó
không đúng.
Trong tích tắc cửa phòng vệ sinh đóng lại, anh đã nghĩ ra.
Không phải bảo anh ngày mai đi về hay sao? Còn có… lần sau nữa hả?