Sáng sớm Tần Phóng thức dậy đã thấy Tư Đằng thắp nhang.
Giống với buổi sáng cách đây không lâu, trên đầu ba cây nhang khói
lượn lờ, lạy bốn phía đông, tây, nam, bắc. Tần Phóng đứng bên cạnh không quấy rầy cô, đến tận khi cô cắm nhang vào khe hở trên lan can mới đi
lên nói với cô.
“Tôi nghĩ cô chẳng sợ gì hết, vậy cô còn cầu xin gì nữa?”
Tư Đằng tiện tay quạt khói: “Về chuyện cầu xin, người và yêu ai cũng
không đánh lại ông trời, tôi cũng chưa bao giờ đấu với trời.”
Quỷ thần xui khiến, Tần Phóng bỗng thốt ra một câu: “Nếu như trời muốn cô chết thì sao?”
Không phải châm ngôn đã nói rất nhiều sao, nào là “thiên ý trêu
ngươi”, “trời muốn diệt người”. Cô chưa bao giờ đấu với trời, nhưng nếu
trời muốn cô chết thì sao? Tần Phóng cảm thấy đây là một vấn đề nghịch
lý nan giải, anh nghiêm túc xem Tư Đằng trả lời thế nào.
Nào ngờ cô lại đáp vô cùng thoải mái: “Vậy đó không phải trời của tôi.”
Hóa ra nói cho cùng trời của cô cũng phải theo ý cô.
***
Nhóm người quan chủ Thương Hồng đến đúng hẹn. Tiếp xúc đã nhiều ngày, dường như mọi người cũng biết hôm nay sẽ là kết cuộc, nói chuyện và làm việc đều thận trọng, ngược lại Tư Đằng lại rất tự nhiên thoải mái.
“Nghe Tần Phóng nói núi Hắc Bối rất xa, các người đến chân núi chờ
tôi trước, sau khi tôi thu dọn chỗ này xong Tần Phóng sẽ lái xe chở tôi
sang.”
Tần Phóng rất hoang mang không biết cô có gì để thu dọn. Cho đến tận
khi cô bày đầy đồ trang điểm ra bàn thì anh mới tỉnh ngộ. Thật không
hiểu nỗi, cô là yêu quái, cô không gặp phải vấn đề thức đêm mắt thâm
quầng, mí mắt sưng phù, da mặt ảm đạm gì đó để cần trang điểm che đậy
như người thường. Nói như quảng cáo là “dù đi đến đâu cũng tươi tắn hơn
người”. Vậy thì cô còn mất công trang điểm làm gì chứ?
Tư Đằng quét nhẹ lớp phấn vàng, bụi phấn li ti lấp lánh bay lượn trong không khí.
“Trước kia tôi rất thích đi xem hát cũng thích vào hậu đài, thích
nhất là nhìn nghệ sĩ hóa trang. Mỗi nét vẽ mỗi lớp tô đều rất có khí
thế, như từng nét mặt khi đang biểu diễn lúc hát xướng, lúc độc thoại,
khi làm điệu bộ và khi đánh võ trên sân khấu đó.”
Tần Phóng ừ, im lặng chờ cô nói tiếp. Cô bỗng thất thần, tuy đang tỉ mỉ chải lông mi nhưng suy nghĩ đã bay đến rạp hát í a.
Khi đó Thiệu Diễm Khoan rất siêng đưa cô đến rạp hát, tin đồn xưởng
dệt Hoa Mỹ sắp đóng cửa còn chưa lan truyền, ai ai cũng vẫn tôn kính hắn là cậu chủ, ngay cả Tư Đằng cũng được đối xử vô cùng khách sáo. Đáng ra phụ nữ không được vào sau hậu đài, nhưng không những cô có thể đi vào
mà lão sư phụ còn đặc biệt hướng dẫn, giảng giải cho cô biết cách trang
điểm của vai Sửu, vai Tịnh, vai Sinh.
Lão sư phụ kia trước đây đỗ tú tài, nói chuyện có vẻ nho nhã.
“Tiểu thư Tư Đằng, cô xem những đào kép này trang điểm chẳng khác gì
với các quý bà quý cô tô son trát phấn cả. Trong nghề chúng tôi nói
chính xác là như vầy, vai anh hùng phong lưu thì phải trang điểm sao cho nhìn oai phong, vai xui xẻo ở tù thì trang điểm cho mặt tối tăm. Những
vai phụ thì trang điểm như nhau, không thu hút lắm.”
“Chúng tôi còn có một cách nói ngầm thế này, vai diễn là một gương
mặt giả, nếu như đóng nhiều thì mặt giả cũng sẽ thành tinh, sẽ ngày đêm
đi theo cô. Nếu như người hay diễn vai anh hùng, cảnh tượng trên sân
khấu lẫn ngoài đời quả nhiên sẽ là phấn chấn thịnh vượng. Vai Sửu đều
đóng không lâu, cứ thay đổi như đèn kéo quân, ai cũng sợ sẽ mang theo
cái không may trên sân khấu theo người, đời thực sẽ khó sống.”
Nhắc đến cũng lạ, từ đó về sau trái lại cô luôn chú tâm trang điểm,
tuy không thường nhưng đương nhiên đồ trang điểm đều chuẩn bị đầy đủ.
Thỉnh thoảng có hứng sẽ nghiêm chỉnh ngồi trước gương trang điểm, tập
trung, tỉ mỉ, nghiêm túc vẽ mặt mày không thua gì đại họa sĩ vẽ tranh,
chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt.
Trên mặt của Tần Phóng đã viết rõ rành rành là không kiên nhẫn, giống như đang nói cô: Trang điểm có gì hay đâu.
Đương nhiên anh không hiểu được, cô đang vẽ chính là cảnh tượng lúc đắc ý.
***
Núi Hắc Bối hoàn toàn nguyên sơ chưa khai phá, cộng thêm mưa liên
tiếp vài ngày nên đường núi cực kỳ khó đi. May là Thẩm Ngân Đăng mướn
hai người Miêu bản xứ lót ván suốt quãng đường. Cứ lót một đoạn, rồi chờ người đi qua lại rút ra lót đến đoạn phía trước. Cách đó tuy ngốc nhưng leo núi vốn phí sức, vì thế ngừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát cũng
tốt.
Nhóm người quan chủ Thương Hồng dẫn đường phía trước, Tư Đằng và Tần
Phóng giữ một khoảng cách đi theo phía sau. Mỗi lần Tần Phóng nghe thấy
tiếng gót giày cô giẫm lên tấm ván đều cảm thấy run sợ, anh nói cô: “Cô
không đổi lại mang đôi giày đế bằng được sao?”
“Không hợp.”
Trong đầu phụ nữ nghĩ gì vậy kìa? Tần Phóng cảm thấy mặc quần áo mang giày chỉ vì thuận tiện thoải mái, nhưng phụ nữ lại cương quyết chấp
nhặt những chuyện không cần thiết. Hợp là cái gì? Hợp có thể làm cơm ăn
không?
Anh thờ ơ nhìn cô một hồi đành bước đến dìu cô, lại hỏi: “Có mệt không?”
“Không mệt.”
Tần Phóng tự nhủ thầm: Gạt quỷ à.
Trộm nhìn nhóm người quan chủ Thương Hồng đang cách xa họ, anh lại khẽ hỏi cô: “Hôm nay có nắm chắc không?”
“Có.”
“Bao nhiêu?”
“Chín phẩy…”
Nắm chắc chín phần cơ đấy. Quả nhiên chuyện đến tay cô đều nghiêng về một phía, không có gì hồi hộp đáng nói. Tần Phóng đang định khen ngợi
cô hai câu thì cô lại nói hết phần còn lại: “…Chín.”
Cho nên ghép lại là chín phẩy chín sao?
“Vậy còn không phẩy một còn lại thì sao?”
Tư Đằng nói: “Mọi việc đều kiêng mỹ mãn, không phẩy một kia là cho
ông trời. Chuyện này giống như ban giám khảo bọn anh chấm điểm thi vậy.
Phần đó có cho tôi hay không tôi đều thắng chắc.”
Lời nói này giống như trong dự liệu của anh. Suốt cả thời gian qua cô từng thua sao? Khi đó rõ ràng thấy cô cả người đầy máu, lại thêm hai
ngày biệt vô âm tín, nhưng sâu trong nội tâm Tần Phóng đều cảm thấy cô
sẽ bình an vô sự.
Anh không nhịn được nói: “Cô rất lợi hại, may mắn cũng nhiều, nếu như cô là nhân vật chính trong tiểu thuyết đó là do tác giả vô cùng ưu ái,
buff (1) thêm cho cô.”
(1) Buff: Ngôn ngữ chuyên dụng của game online, có nghĩa là bơm thêm sức mạnh cho bản thân hoặc đồng đội.
Tư Đằng nghe không hiểu buff là gì. Cô nhớ đến một đống chương trình
“giáo dục truyền hình” dường như không có kênh nào đề cập đến từ này.
Tần Phóng vốn định nói là Ngón Tay Vàng (1), nhưng nghĩ lại đó cũng là
từ trên mạng, không khéo cô lại hiểu thành loại ngón tay khen ngợi thì
gay. Anh chỉ giải thích nói là chuyện xảy ra quá suôn sẻ đến mức không
thật, là ông trời cố ý mở ra cánh cửa thuận lợi cho cô.
(2) Ngón tay vàng: Một từ trong ngôn tình có nghĩa ngược lại với
từ “mẹ kế”, nó mang ý là tác giả vô cùng ưu ái cho nhân vật chính.
Tư Đằng đã hiểu, sắc mặt cũng sầm xuống: “Ông trời nào mở cánh cửa
thuận lợi cho tôi hả? Lúc tôi đem mạng ra thử cơ quan của Thẩm Ngân Đăng không phải đã để lại máu hay sao?”
Chẳng qua chỉ đùa một chút cô lại thật sự tức giận, Tần Phóng đành im lặng. Suốt cả quãng đường nghĩ đến lời nói của cô, anh bỗng cảm thấy Tư Đằng tuy thông minh nhưng cô không phải kiểu có thiên phú suy một ra ba như Sherlock Homes hay Conan.
Thật ra Tư Đằng có chuẩn bị từ trước, tựa như lần này đối đầu với
Thẩm Ngân Đăng. Cô đã tìm hiểu hết ngọn nguồn của Thẩm Ngân Đăng rồi mới cười hỉ hả đi gặp, nắm trong lòng bàn tay từng cử chỉ hành động của đối phương, cô mới có thể thật sự an lòng.
Xét theo khía cạnh này, Tư Đằng thật sự đúng là một… yêu quái đặc biệt không có cảm giác an toàn.
Cuối cùng lên đến đỉnh núi đã gần giữa trưa, ngày hôm trước chắc chắn Thẩm Ngân Đăng đã đến thu dọn. Cỏ dại dây mây giăng đầy cửa hang động,
tạo cảnh tượng giống như chưa từng có ai đến đây. Tư Đằng nghỉ chân
trước cửa hang, nhìn mỏm núi và khe núi xung quanh, gật đầu như thật:
“Không tệ, địa thế hiểm yếu hiếm có dấu chân người tiện cho việc ẩn núp, thật sự là ‘Thâm sơn chẳng tháng cùng ngày. Lạnh vừa qua hết chẳng hay
năm nào’. Xích Tán hóa ra rất biết chọn nơi nhỉ.”
Lại nhìn quan chủ Thương Hồng nói một cách ẩn ý: “Tìm được nơi này
chẳng dễ dàng gì, lão quan chủ mất rất nhiều công sức phải không?”
Nào có phí công sức gì, còn không phải do Thẩm Ngân Đăng chỉ đường,
làm giả cảnh tượng này sao. Quan chủ Thương Hồng tim đập dồn dập: “Đúng
vậy, đúng vậy.”
Nói xong giơ ngón tay lên: “Chúng ta đi qua vài lần, còn chưa nắm rõ
tình huống bên trong. Xích Tán có ở trong đó hay không thật sự không nói chắc được. Cho nên chúng tôi nghĩ nên chờ tiểu thư Tư Đằng đến rồi cùng vào thăm dò. Lỡ như gặp phải, tiểu thư Tư Đằng là yêu, giữa đồng loại
với nhau luôn dễ nói chuyện hơn. Không đến nỗi vừa chạm mặt đã gây
chiến, xảy ra chuyện không hay.”
Tư Đằng cười cười: “Đó là đương nhiên, Xích Tán thấy các người đến
cửa chẳng phải sẽ hiểu là muốn gây chiến sao? Dù sao cũng phải do tôi ra mặt.”
Quan chủ Thương Hồng thở một hơi thật dài, chỉ cần cô không nghi ngờ, chịu phối hợp thì tất cả đều dễ dàng.
Liễu Kim Đính và Phan Kỳ Nguyên vào động trước, đều một tay cầm đuốc
một tay cầm đèn pin. Tần Phóng đi theo phía sau, anh vào trước rồi đưa
tay đỡ Tư Đằng xuống. Trong hang động tối đen như mực, mùi càng nồng,
không khí u ám càng đậm. Mọi người tập trung tại lối vào, vừa định cất
bước đi tiếp thì Tư Đằng bỗng ồ lên một tiếng.
Một tiếng ồ này suýt nữa khiến quan chủ Thương Hồng đứng tim, ông ta hỏi cô: “Tiểu thư Tư Đằng có vấn đề gì không?”
Tư Đằng biết rõ còn cố hỏi: “Các vị đạo trưởng cũng không mang theo
pháp khí à? Đây thật sự quá ỷ y rồi, lỡ như Xích Tán không dễ nói chuyện phải đánh nhau thì sao?”
Lúc trước Nhan Phúc Thụy nhắc đến pháp khí không mang vào động, đều
chọn vị trí giấu bên ngoài, chờ sau khi Tư Đằng vào động mới đồng thời
lấy ra. Hiện tại cô bất chợt hỏi đến, quan chủ Thương Hồng ấp úng không
biết nên trả lời thế nào. Chân nhân Trương Thiếu Hoa liền ho khan hai
tiếng che giấu giúp ông ta: “Chúng tôi nghĩ tiểu thư Tư Đằng muốn tìm
Xích Tán có thể là vì tìm người bạn cũ, mang theo pháp khí đến giống như là đến cửa gây chiến… Không tốt lắm.”
Tư Đằng ra vẻ chợt hiểu: “Vẫn là các vị đạo trưởng suy nghĩ chu đáo.”
Cô không hỏi gì thêm, chỉ còn nghe tiếng bước chân mọi người vang
vọng lần nữa khiến hang động trống trải càng lộ rõ vẻ yên tĩnh đáng sợ.
Quan chủ Thương Hồng lấy lại bình tĩnh hỏi cô: “Tiểu thư Tư Đằng có hiểu rõ về Xích Tán không?”
Tư Đằng cười cười: “Đại yêu quái của Kiềm Đông Nam nghe nói đã hơn
nghìn tuổi, đương nhiên có nghe qua. Xích Tán xuất hiện làm loạn vào
những năm Khang Hi, Càn Long bị đạo môn làm trọng thương. Có lời đồn là
đã chết nhưng cũng có lời đồn là đã ẩn núp.”
Những điều này đều ghi rõ trong sách cổ, cũng chẳng phải là tin tức
gì đáng kể. Nhưng nếu cô đã nói, mọi người cũng ừ à phụ họa theo, chỉ có Thẩm Ngân Đăng lạnh lùng nói một câu: “Năm đó danh tiếng tiểu thư Tư
Đằng cũng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi rất lừng lẫy. Nếu như Xích Tán không bị thương, hai bên đối địch không biết là ai mạnh hơn?”
Ánh mắt Tư Đằng như lơ đãng lướt qua mặt Thẩm Ngân Đăng: “Ngọc trong
đá trời sinh đã phân biệt tốt xấu, hóa thành tinh cũng phân biệt cao
thấp. Tựa như con người cũng có đẹp xấu, đều không phải do mình làm chủ. Nói ra, trong giới yêu quái bọn tôi có một chuẩn mực không biết từ đâu
ra, đó chính là hóa thành tinh càng giống người thì thiên phú càng cao.
Có lẽ trên đời này người là chúa tể của vạn vật, tất cả yêu quái đều
phải phân cao thấp theo mức độ giống với con người.”
Mã Khưu Dương nghe thấy sững sờ: “Chuyện này có liên quan gì đến ai
mạnh hơn đâu? Lẽ nào từ nhỏ Xích Tán này đã không giống người.”
Khóe môi Tư Đằng từ từ nhoẻn cười kín đáo.
“Mấy chuyện trong giới yêu quái đương nhiên đạo môn các người không
biết rồi. Có lời đồn nói rằng lúc Xích Tán hóa thành tinh là dáng vẻ phụ nữ nhưng cơ thể đàn ông, cũng có người nói nó bất nam bất nữ. Có điều
đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ nó đã tu thành chính thân rồi không
chừng… Dĩ nhiên người sứt môi kị ăn chén mẻ, lời như thế không nên nói
trước mặt nó…”
Mọi người nghe thấy sững sờ, ngoại trừ Tư Đằng ra ai cũng không chú ý Thẩm Ngân Đăng đã im lặng lùi xuống cuối hàng, sau đó đột nhiên biến
mất sau chỗ rẽ.
Tư Đằng ra hiệu cho Tần Phóng đến gần, khẽ nói: “Bắt đầu từ bây giờ theo sát tôi.”