Dư Đại Thông bảo ông nội mình kể, khi tổ sư già dẫn Khưu
Sơn và ông vào rừng, màn khói đen rất nặng, tầm nhìn chỉ trong vòng năm
ba bước, ba người cầm đèn lồng, bịt miệng mũi bằng khăn vải đay, người
này nắm áo người kia, hết đi rồi lại ngừng, đường rất gập ghềnh.
Lúc đến khe rãnh sâu hoắm kia, tổ sư gia đi đầu không kịp dừng bước, ba
người như châu chấu buộc trên một sợi dây kéo nhau ngã sóng xoài xuống
rãnh. Họ hoảng loạn cầm đèn lồng lên soi, cái rãnh sâu hơn một thước,
xung quanh đều bị cháy đen nhẻm, cách lớp vải đay vẫn ngửi thấy mùi khói lửa nồng nặc. Ánh đèn lồng soi đến giữa rãnh, nơi ấy có khối đồng to
bằng quả đấm nằm chỏng chơ, gõ vào nghe “coong coong” vang dội.
Tổ sư gia kinh nghiệm sống phong phú, nói cái này gọi là thiên thạch, là ngôi sao từ trời rơi xuống, vô cùng quý hiếm.
Đến cùng là quý hiếm cỡ nào thì bản thân tổ sư gia không nói rõ, có thể
nhặt về chỉ vì mới lạ thôi, dù sao vật từ trời rơi xuống mà. Tổ sư gia
xé vạt áo bọc lấy khối đồng mang về đạo quan. Ban đầu đặt trên kệ trưng
bày, lại thấy hình dáng nó xấu xí, không xứng với mấy món đồ sứ trấn
Cảnh Đức và tử sa Nghi Hưng bên cạnh, nghĩ ngợi rồi bảo Khưu Sơn mang nó đặt vào chậu cây bonsai ngay cửa, xem như là đá sỏi tô điểm cho cây.
Khưu Sơn vui vẻ làm theo, còn hớn hở tưới nước cho cây mới quay vào
trong. Kết quả vừa đi được hai bước, bỗng nghe phía sau vang lên tiếng
“xèo xèo”, như là tiếng nước sôi. Quay đầu nhìn lại, khối đồng kia thật
sự đang bốc khói trắng, quanh thân bọt nước sôi sục. Trông thấy khối
đồng đang bị nước hòa tan càng lúc càng nhỏ, Khưu Sơn trở nên kinh
khiếp, sợ làm hư mất vật quý hiếm sư phụ khó khăn lắm mới tìm thấy. Thế
là không hề nghỉ ngợi lập tức đưa tay cầm lấy, lau lấy lau để vào áo
mình. Nhắc đến cũng lạ, khối đồng được lau khô không còn thay đổi hình
dáng nữa, có điều chỉ còn bé bằng quả trứng gà thôi.
Khưu Sơn thầm than “Toi rồi!”, tay ôm chặt khối đồng kia, đang lo không
biết khai báo làm sao với sư phụ thì chợt nghe chậu sành vỡ xoảng, ngẩng đầu lên đã sợ đến mức líu lưỡi, thét lên thất thanh.
Cây bonsai đã bị người ta uốn ép không thể mọc to hơn được bỗng đâm rễ
chiết cành, sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Khi nãy
chậu sành bị vỡ là do rễ nó trướng to làm nổ chậu, còn thân cành thì mọc lá rậm rạp, xanh um tươi tốt.
Tổ sư gia nghe tiếng vỡ chạy ra thấy cảnh này liền nhất thời sửng sốt,
ngây ra như phỗng. Còn ông nội Dư Đại Thông thì bị dọa mất hết hồn vía
gào to: “Yêu quái, yêu quái!”
Khi đó trình độ dân trí còn thấp, thấy sấm sét còn gọi là Lôi Công Điện
Mẫu, nên xảy ra chuyện ly kỳ này liền đổ cho yêu ma quỷ quái cũng phải
thôi.
Dư Đại Thông bảo, tình hình lúc đó vi diệu khó tả lắm, cảm giác chỉ
trong chớp mắt cái cây kia đã sinh trưởng gấp vô số lần trước mặt họ,
còn nhanh hơn cả cảnh quay được cắt nối biên tập trên tivi. Tiếp theo,
chỉ phút chốc cây bonsai lại biến thành hình người, là một đứa bé chừng
bảy tám tuổi, hoảng hốt chạy bừa, đụng vào Khưu Sơn còn trừng mắt giận
dữ, Khưu Sơn sợ đến mức ngã ngồi dưới đất.
Đây không phải là yêu quái thì là gì? Song, trong bất hạnh lại có may
mắn, đây là đạo quan, bất cứ đâu cũng có pháp khí, mà tổ sư gia lại có
chút phép thuật, con tiểu yêu kia hiển nhiên không đáng nói đến.
***
Tần Phóng vẫn lẳng lặng nghe, cho đến thời khắc này mới hỏi Dư Đại Thông: “Sau đó thì sao?”
Dư Đại Thông tu bia ừng ực, đưa tay lau bọt dính trên mép, khoa tay múa
chân: “Thì đương nhiên là soạt soạt soạt soạt, băm thành thịt vụn rồi.”
Khuôn mặt Tần Phóng ánh lên vẻ bất nhẫn, Dư Đại Thông vẫn nói sinh động
như thật: “Lát sau cầm đen soi kỹ, thấy khắp mặt đất đều là mảnh gỗ.”
Nói xong lại uống một hớp bia, bỏ đậu phộng vào miệng nhai rôm rốp. Tần
Phóng trầm ngâm một hồi mới hỏi: “Cho nên ý ông là, khối đồng còn lại
sau này được Khưu Sơn mang ra làm pháp bảo hả?”
Dư Đại Thông cười phì: “Chú em, chú tin thật ấy hả?”
Tần Phóng ngỡ ngàng: “Ông kể với tôi mà bản thân cũng tin sao?”
”Haizz, làm sao tin được, tôi làm nghề này còn không tin nữa là.” Dư Đại Thông khá tức tối, “Tám phần là ông nội tôi chém gió thôi.” Rồi nhún
vai, “Ôi, chuyện của Khưu Sơn tôi chỉ nghe ông nội tôi kể được nhiêu
đây. Về sau Khưu Sơn bỏ đi, tổ sư gia qua đời, rồi chiến tranh, người
Nhật cho máy bay oanh tạc, ầm một tiếng, đạo quan đã nổ tung.”
Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ gì đó, ra vẻ thần bí kề
sát vào Tần Phóng: “Cậu nói xem, thiên thạch năm đó có khi nào cũng là
bom máy bay thả không? Khi đó có máy bay rồi, máy bay được phát minh vào năm đó đấy.”
***
Nhan Phúc Thụy nghe như chuyện nghìn lẻ một đêm, Tần Phóng hỏi ông: “Nghe hiểu không?”
Hình như hiểu mà hình như không, Khưu Sơn lấy đi khối thiên thạch năm
xưa sao? Năm đó tiểu thư Tư Đằng biến thành tinh thật ra nhờ vào thiên
thạch này á? Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến việc Tần Phóng cứ
đau đáu phải tìm tiểu thư Tư Đằng cho bằng được chứ?
Tần Phóng bật cười: “Ông vẫn không hiểu rồi. Suốt cả câu chuyện chỉ có giáo sư Bạch Kim có giải thích hợp lý nhất.”
Giáo sư Bạch Kim, cái này tên này nghe quen lắm! Nhan Phúc Thụy đột ngột kích động, cả đời này ông cũng có một khoảng thời gian thăng trầm,
những ngày tháng đó liên quan chặt chẽ đến quan chủ Thương Hồng, đạo
trưởng Mã Khưu Sơn, Thẩm Ngân Đăng vân vân...
Nói đến giáo sư Bạch Kim, Nhan Phúc Thụy khá cảm khái: “Lần đầu tiên gặp giáo sư Bạch Kim, cậu ta cho chạy trình chiếu, đạo trưởng Vương Càn
Khôn nói đấy gọi là ppt, còn đọc một từ đơn tiếng Anh nữa...” Chớp
nhoáng ông bỗng nhớ đến điều gì, “Tần Phóng, khi ấy, giáo sư Bạch Kim đã nói là... tiến hóa...”
Tần Phóng gật đầu: “Không sai, chính là tiến hóa.”
Giáo sư Bạch Kim rất có kiến giải của mình về yêu quái, lúc trò chuyện
với Tần Phóng, anh ta vẫn kiên trì cách nghĩ ban đầu của mình: “Nếu nói
sự sống ra đời sớm nhất trên thế giới này là sinh vật đơn bào, bắt đầu
từ chúng tiến hóa thành hàng triệu loài động thực vật khác, trong đó bao gồm cả con người. Nếu người là sinh vật cao cấp nhất trên địa cầu, vậy
cậu có tin việc trăm sông đều đổ về một biển, động vật cũng được, thực
vật cũng thế, đều có thể tiến hóa thành người không?”
Bạch Kim càng nói càng hưng phấn: “Hơn nữa, lại tiến hóa này xảy ra rất
có khả năng là tai họa cho loài người. Bởi vì động thực vật tiến hóa sẽ
giữ lại bản tính của mình, giống như tiểu thư Tư Đằng, sau khi biến
thành tinh vẫn còn đủ đặc tích của cây mây. Còn Thẩm Ngân Đăng lại phát
huy cực cao chức năng của nấm Amanita Muscaria. So sánh với họ, con
người quả thật mỏng manh yếu ớt quá đỗi.”
Thế nên, nếu trái đất đã chọn loài người làm chủ, đại tự nhiên sẽ không
để số lượng lớn động thực vật có khả năng biến thành tinh. Tuy nhiên,
mọi việc luôn có trường hợp đặc biệt ngoài ý muốn, giống như người trên
dương gian sẽ thấy ma, thiên thạch trên trời sẽ rơi xuống trái đất vậy.
Giáo sư Bạch Kim đoán, thiên thạch rơi xuống huyện Chiêu Hòa được tổ sư
gia vô tình nhặt được có lẽ chứa đựng vật chất nào đó trên trái đất
không có, nó hòa với nước có thể xảy ra phản ứng thúc đẩy tiến hóa
“thành tinh” mà đạo môn thường gọi.
Tần Phóng mỉm cười nhìn Nhan Phúc Thụy: “Giờ có hiểu chưa? Trong tiểu
thuyết cổ đại Trung Quốc thường nói "trời giáng dị bảo". Nếu phán đoán
của giáo sư Bạch Kim chính xác, vậy cõi đời này không có pháp thuật nào
trợ giúp cho quá trình biến thành tinh, cũng không có pháp bảo nào có
thể dùng đi dùng lại nhiều lần cả. Khi ấy Khưu Sơn đã dùng chính là khối thiên thạch còn dư lại kia.”
Nhan Phúc Thụy bỗng nhiên sáng dạ: “Ý cậu là, thiên thạch đã bị hòa tan hết rồi hả?”
Đúng vậy, chắc chắn là thế, ban đầu khối thiên thạch to bằng quả đấm,
sau lần đầu tiên bị Khưu Sơn vô tình hòa tan đã còn bằng quả trứng gà.
Thiên thạch tan rất nhanh, lần đó tiểu thư Tư Đằng biến thành tinh hẳn
đã dùng hết khối thiên thạch kia rồi.
Lòng Nhan Phúc Thụy chùn xuống, càng nhìn vào ánh mắt Tần Phóng càng khó chịu: Nói như vậy, chẳng khác nào Tần Phóng mãi mãi không tìm được cách giúp tiểu thư Tư Đằng biến thành tinh lần nữa. Giống như trên đời nhiều cây cối như vậy, thế mà còn không có hai chiếc lá giống nhau. Cơ hội
thiên thạch rơi xuống hiếm có đến thế, làm sao có thể trùng hợp rơi
xuống hai khối giống nhau như đúc được?
Quả nhiên, giọng Tần Phóng đượm buồn: “Kể từ ngày đó, tôi không còn tìm
kiếm nữa, tôi nghĩ mình vĩnh viễn không tìm được phương pháp nào cả.”
Nhan Phúc Thụy nghèn nghẹn muốn khóc, thút thít hít mũi. Tần Phóng ngơ
ngác ngẩng đầu nhìn ông, hồi sau lại cười: “Nhan Phúc Thụy, ông bày đặt
đa sầu đa cảm cái gì, tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Thật ra như vậy chưa
chắc không tốt, Tư Đằng có lựa chọn của mình, có lẽ cô ấy không hi vọng
bị tôi quấy rầy thôi.”
Tần Phóng có thể nghĩ như vậy thì tốt quá rồi. Nhan Phúc Thụy gật gù, do dự chốc lát lại hỏi anh: “Đã năm năm trôi qua, Tần Phóng, cậu có gặp
được... cô gái nào thích hợp không?”
”Tôi đâu phải loại người đi khắp thế giới tìm bạn gái.”
Nhan Phúc Thụy ngượng ngùng, cho rằng không còn gì để nói nữa, nào ngờ Tần Phóng lại bổ sung một câu: “Từng gặp.”
Nhan Phúc Thụy mắt vụt sáng như hai bóng đèn pha, in rõ hai chữ “HÓNG HỚT” to đùng: “Về sau thế nào?”
Tần Phóng cười xòa: “Gặp được thì sao, tôi không biết mình có thể sống
bao lâu, cũng không biết mình sẽ chết lúc nào. Nhiều việc không biết như vậy còn đèo bồng làm gì, như vậy rất tốt, một người cũng thanh tịnh,
không có gì vướng bận. Nhan Phúc Thụy, ông tiến thủ một chút, cố sống
thêm vài năm, để tôi có thêm một người tâm sự trên đời này. Lỡ ông đi
đời sớm, tôi nói cho ông biết, tôi không thắp hương cho ông đâu.”
Nhan Phúc Thụy xua anh như xua tà, Tần Phóng cười rộ lên, cầm áo khoác
vắt lên vai: “Ông nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có chuyện, mai mốt quay
lại thăm ông.”
Anh đi đến bên cửa, đưa tay vặn tay nắm, không biết sao lại bật thốt: “Thật ra thì...”
Nhan Phúc Thụy nghe thấy liền nín thở chờ anh nói tiếp. Nhưng lạ là Tần
Phóng không nói gì nữa, mở cửa đi thẳng ra ngoài không hề ngoảnh lại.
***
Người đứng chờ ở cửa thang máy khá đông, Tần Phóng đẩy cửa cầu thang bộ, một mình đi xuống.
Cầu thang rất yên tĩnh, mùi nước ngọt và thuốc lá lẫn trong không khí.
Con người hiện đại càng lúc càng lười, rõ ràng chỉ hai tầng lầu thôi vậy mà thà bực bội giậm chân chen chúc trong thang máy cũng không chịu đi
bộ vài bước.
Tần Phóng lắng nghe tiếng bước chân mình trống trải và vang vọng.
Thật ra thì lúc ấy giáo sư Bạch Kim còn nói một khả năng khác. Anh ta
bảo, nếu tiểu thư Tư Đằng biến thành tinh như vậy, có lẽ cô ấy đã sớm
tiến hóa thành người rồi. Tư Đằng có khởi điểm khác với những yêu quái
còn lại, cho dù bị thương nặng trở về nguyên hình thì cũng sẽ nhanh
chóng biến hóa trở lại thôi.
Vậy sao, có thật thế không? Tại sao Tư Đằng biến thành tinh rồi lại không đến tìm anh?
Trời lại nổi gió, khi nãy trút xuống một trận mưa khiến một lớp lá ướt
mem rải kín mặt đường. Tần Phóng đứng ven đường chốc lát, mãi cho đến
khi một chiếc SUV chạy tới đỗ bên cạnh anh.
Cửa sổ xe hạ xuống, người lái xe là một cô gái chừng hai mươi, để tóc
dài màu nâu, trên mặt có vẻ tang thương không hợp với lứa tuổi. Ban đầu
khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, chỉ khi nhìn Tần Phóng mới dịu dàng đi
đôi chút. Cô ấy hỏi: “Gặp bạn anh rồi hả?”
”Gặp rồi.”