Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 19


Dường như cơ thể Sầm Thâm trở nên kém đi khi bắt đầu tu luyên bồi nguyên quyết.

Nếu không phải sắc môi hắn hồng hào hơn một chút so với thường ngày, chắc A Quý cũng ngợ rằng hắn sắp sửa chầu trời.
“Nhạc Nhạc thiếu hiệp, phương pháp tu luyện này của ngươi sẽ không có bất trắc gì đâu nhỉ?”
Hoàn Nhạc đang ngồi trên hành lang lau bảo đao của mình, nghe vậy ngẩng đầu đáp: “Ta nói rồi, giai đoạn đầu rất khó khăn.

Nền tảng của hắn quá yếu, nếu nhiêu đây cũng không cố gắng qua được, vậy chỉ đành chấp nhận số mệnh chờ chết mà thôi.”
A Quý: “Thiếu hiệp ngươi bỗng dưng nghiêm khắc quá đa.”
“Này tính là gì chứ.” Hoàn Nhạc chợt nhếch môi, dí sát vào A Quý hỏi: “Nếu ngươi tới Đài Chu Tước nhìn thử, lập tức sẽ biết ta không hề nghiêm khắc chút nào.”
“Đài Chu Tước?”
“Đừng nói ngươi không biết, ánh mắt ngươi tố cáo với ta rằng, ngươi nhận ra lệnh bài của ta.”
A Quý không lên tiếng.

Ở chung một khoảng thời gian cho tới nay, Hoàn Nhạc luôn làm mới nhận thức của ông, thiếu niên lang thoạt nhìn hoạt bát vô tư này thực ra lại vô cùng cẩn thận, một ánh mắt của ông lúc ấy nhỏ bé như vậy, song vẫn không thể giấu giếm được chàng ư?
Mẹ nó, chẳng phải mắt ông là mắt đậu xanh sao.
“Lão tử mới nhắm mắt rồi mở mắt thì ba trăm năm đã trôi qua, nào rảnh rỗi để ý chuyện nhân gian.” Ông trả lời hàm hồ.
“Thế à.” Hoàn Nhạc đút đao trở vào vỏ, chớp mắt vài cái: “Dù gì bây giờ ngươi cũng đánh không lại ta.”
Thực ra cái chính Hoàn Nhạc đang tò mò là vì sao thực lực và tuổi tác của ông hoàn toàn không tỷ lệ thuận với nhau, một lão yêu quái sống không biết bao nhiêu lâu mà phế như vậy, ông ta cũng quá yếu rồi.
A Quý sắp bị tức chết, phải chi ông còn oai phong năm đó, chắc chắn ông sẽ tung một cước đạp con chó nhỏ này bẹp thành mứt quả hồng.
Lúc này, Sầm Thâm đi ngang qua, Hoàn Nhạc tức khắc thả A Quý xuống rồi lao theo.
“A Sầm.” Hoàn Nhạc quen cửa quen nẻo cản đường Sầm Thâm, tỉ mỉ quan sát sắc mặt hắn, chàng hỏi: “Ngươi lại muốn qua sát vách đọc sách hả?”
Sầm Thâm trả lời bằng sự im lặng.

Mấy ngày gần đây hắn thực sự mệt chết đi được, mỗi ngày tập bồi nguyên quyết hai lần sáng tối, thời gian còn lại hắn đều ngâm mình trong sách, như đói như khát nghiên cứu đồ được Ngô Sùng An lưu lại, nếu không cần thiết thì một câu dư thừa hắn cũng không muốn nói.
“Hôm nay là cuối tuần, hay nghỉ ngơi một chút?” Hoàn Nhạc hỏi.
“Không tốt lắm.” Sầm Thâm bước sang bên hông, vòng qua chàng tiếp tục đi ra ngoài.

Hoàn Nhạc biết khuyên nhiều vô dụng, không thể làm gì khác hơn là chậm rì rì theo sau hắn, chậm rì rì hỏi: “A Sầm, ngươi nói có khi nào trí nhớ của một người sẽ sai không?”
Sầm Thâm chẳng trả lời ngay, mãi đến khi gần đến phòng sách mới đáp: “Việc đời không có tuyệt đối.”
“Không có tuyệt đối…” Hoàn Nhạc lầu lầu chứ không vào nhà mà chạy thẳng lại trước cửa sổ phòng sách.

Đúng lúc Sầm Thâm ngồi xuống bên cửa sổ, Hoàn Nhạc nói tiếp: “Ta phát hiện một đoạn ký ức của mình có vấn đề, không hợp lý lắm.”
Sầm Thâm ngước mắt.
Không hổ là phái sống vô tư, chuyện ký ức gặp sự cố mà cũng nói đơn giản như thể mì ăn liền thiếu gói gia vị vậy.

Không, có thể mức độ nghiêm trọng còn thua việc không có gói gia vị nữa.
Chí ít lần trước chàng đã tức giận thật lâu vì gói gia vị.
“Cái này có liên quan tới tình cảnh của cậu bây giờ sao?” Sầm Thâm hỏi.
“Có lẽ có, có lẽ không.” Bản thân Hoàn Nhạc cũng không thể xác định.

Đoạn ký ức gặp vấn đề đích thị là Quỷ Yến, chàng nhớ rõ vài ác quỷ đã bạo động khi Quỷ Yến sắp kết thúc, tuy bị trấn áp rất nhanh nhưng vẫn hại người vô tội Hoàn Nhạc gặp tai họa.
Thiếu chút nữa chàng đã rơi vào miệng giếng ở tầng trệt của tòa tháp chín tầng, hồn về Tây Thiên, là Tống Lê đúng lúc kéo chàng lại.

Hồi ức dừng tại đây giống như không có vấn đề, nhưng vấn đề lại nằm ấn tượng chung của Hoàn đối với chuyện này.

Trong trường hợp bình thường, dù một người quên mất chi tiết nhỏ trong sự kiện thì cũng phải còn ấn tượng sơ bộ về cả sự kiện đó, sợ hãi, vui mừng hoặc buồn chán, mỗi cái mỗi khác nhau.
Tương tự như anh ghét ai đó, dẫu nhiều năm sau anh quên người ta đã làm gì khiến anh chán ghét thì thứ cảm giác chán ghét ấy vẫn được lưu giữ trong đầu anh như cũ.
Hoàn Nhạc vốn dĩ không sợ quỷ, mà hiện thời phản ứng mạnh mỗi khi nghe đến “Quỷ”, chắc chắn bởi vì có chuyện gì đó đã phát sinh tại Quỷ Yến và tạo thành cú sốc cho chàng.
Nhưng loại nguyên nhân như suýt nữa rơi vào giếng thì có khả năng không?
Chàng là ai, chàng chính là Hoàn tam công tử không sợ trời không sợ đất, đời nào có chuyện dễ dàng bị hù dọa đến nỗi đấy.
Song, bây giờ Hoàn Nhạc sợ hãi và bài xích quỷ quái gần như theo bản năng, đương nhiên không phải lỗi giác, vậy chỉ có thể là trí nhớ của chàng bị lỗi rồi.
Đã mấy năm trôi qua kể từ Quỷ Yến, thường ngày Hoàn Nhạc rất hiếm khi nghĩ về nó, thậm chí có thể nói là hoàn toàn lãng quên, tận lúc bị A Quý dọa một chút mới bỗng dưng nhớ ra.
Thế này dường như cũng thể hiện rằng, có điều bất thường.

Trí nhớ Hoàn Nhạc đúng thật vô cùng tốt, làm sao chàng quên sạch sẽ sự kiện đặc biệt như vậy được?
Sầm Thâm nghe Hoàn Nhạc kể, cũng nhíu mày.

Chuyện này quả thực không đúng lắm, phần ký ức từ chỗ đang đem rượu ngon đánh tiếng hỏi thăm đổ về trước đều rõ ràng sáng tỏ, nhưng khúc sau thì bắt đầu mơ hồ, hoặc có khả năng chàng uống say rồi nhớ lầm.
“Cậu hỏi Tống Lê chưa?” Hắn hỏi.
“Chưa, bấy giờ ta mắc phong hàn phải nằm trong nhà mấy ngày.

Lành bệnh rồi ta tới khu vực gần cầu Nam Lưu thì nghe nói hắn đã rời Trường An ra ngoài tham quan học tập.”
“Đi?” Sầm Thâm không khỏi cảm thấy Tống Lê rất khả nghi khi đột ngột rời khỏi, tất cả mọi chuyện trên đời đều có nguyên nhân.
“Ngươi cũng cảm thấy hắn có vấn đề đúng không?” Hoàn Nhạc dứt khoác ngồi lên bệ cửa, dựa vào tường rút một cây bút từ trong ống đựng bút trên bàn ra xoay chơi: “Tống Lê là người ở thôn Thanh Sơn ngoại thành Trường An, cha mẹ mất sớm, thân thế trong sạch, càng không thể là yêu quái bởi cả người không có lấy nửa phân pháp lực.

Rõ ràng là tú tài thi rớt mà khăng khăng không chịu học lại cho tốt, muốn làm nhà thơ hạng nhất, đâu ngờ đại thể thơ sáng tác ra đều câu cụt câu què, khắp chung quanh cầu Nam Lưu không ai không biết hắn.”
“Cầu Nam Lưu?”
“Đúng, hiệp hội thợ thủ công Đại Đường ở đó.”
“Bọn họ có quan hệ gì với nhau không?”
Hoàn Nhạc suy nghĩ chốc lát, quyết đoán lắc đầu: “Chí ít ngoài mặt không có.”
Sầm Thâm lại hỏi: “Vậy hắn và Phu tử?”
Hoàn Nhạc khẽ mỉm cười: “Cái này thì có chút liên quan, Phu tử của ta cũng ngụ tại thôn Thanh Sơn.”
Thấy Hoàn Nhạc mỉm cười, Sầm Thâm mới hậu tri hậu giác phát hiện mình bị đối phương lừa.

Rành rành Hoàn Nhạc đã cân nhắc hết các mối liên hệ, trái lại giả ngây giả ngô hỏi hắn, rõ ràng không muốn để hắn tiếp tục đọc sách.
Lúc này Sầm Thâm ngậm miệng, trải bản vẽ trận pháp ra bàn, thôi không nói nữa.
Hoàn Nhạc thấy chiêu trò đã mất hiệu lực, bèn xoay người đối diện với Sầm Thâm, chống một tay lên bàn, nghiêng thân về phía trước, mạnh mẽ chắn hết ánh sáng của Sầm Thâm, cuối cùng nhìn hắn tựa như lấy lòng: “Một mình ta nghĩ nhiều vô vị lắm.”
Sầm Thâm: “Tôi thấy cậu không muốn trở về nhà.”
Hoàn Nhạc nhếch môi nở nụ cười: “Nơi này cũng rất tốt.”

“Bốp.” Sầm Thâm bình tĩnh cầm quyển sách vỗ vào mặt Hoàn Nhạc, đánh chàng bật ngồi thẳng dậy.
“Tại sao A Sầm ngươi cứ đối xử lạnh lùng hà khắc với ta như vậy?” Hoàn Nhạc xoa xoa sống mũi, thật may mắn khi nó là sách buộc chỉ của trăm năm trước, bằng không sống mũi anh tuấn của chàng phải dứt áo ra đi rồi.
Giọng thiếu niên chứa đầy uất ức, ánh mắt Sầm Thâm tràn ngập “Sát ý”.
“Ta nghĩ có thể Phu tử và Tống Lê quen biết nhau.” Hoàn Nhạc hắng giọng một cái, tiếp tục suy luận của mình: “Tuy Phu tử không phải dân địa phương thôn Thanh Sơn, Tống Lê cũng chuyển vào thành Trường An từ lâu, nhưng dù sao cũng chung một cái thôn, không thể chưa từng giáp mặt lần nào được.”
Sầm Thâm đáp bằng chữ “Ừ” nhàn nhạt, ánh mắt còn đang ở trong sách của hắn.
“Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau khi ta say rượu? Vì sao Tống Lê phải đi?” Hoàn Nhạc xoa cằm, chú tâm suy nghĩ.
Lúc này, giọng A Quý vang lên từ dưới chân: “Hai người ở đây suy đoán chuyện xảy ra hồi một ngàn ba trăm năm trước? Địch Nhân Kiệt part two hả???”
Hoàn Nhạc cúi đầu nhìn, nom vui mắt quá ———- Tốc độ bò của A Quý chậm chạp, thế nên ông để một con Ảnh Yêu vác ông lại đây, cũng rất thú vị.
“Ngươi muốn tham gia à?” Hoàn Nhạc hỏi.
“Người già cả rất dễ mệt đó có biết không? Lớn tuổi rồi đầu óc cũng không linh hoạt lắm, thêm mấy năm nữa không những tam cao mà còn có thể già cả si ngốc nữa….” A Quý oán trách chàng không hiểu bốn sáu, cuối cùng vòng trở về: “Cái tháp ngươi nói kia là tháp gì?”
Hoàn Nhạc: “Là cái tháp chín tầng, trong tháp có một cái giếng, ngươi từng thấy chưa?”
“Nhạc Nhạc thiếu hiệp, thế này thì lão phu không thể không bội phục ngươi mạng lớn, mệnh lớn thực sự, kiểu gì cũng không chết được, hào quang nhân vật chính lấp lánh.” A Quý phun tào.
“Làm sao? Đó là nơi ghê gớm lắm hả?” Hoàn Nhạc nhíu mày.
“Đó chính là Vãng Sinh tháp!” A Quý thiếu chút nữa đã giậm chân: “Nếu ngươi đứng cạnh giếng nhìn xuống sẽ thấy trong giếng cũng có một tòa tháp ngược chiều.

Tháp phân chia âm dương, đi lên là Lục Đạo Luân Hồi, đi xuống là mười tám Địa Ngục, ngươi mà ngã xuống, đại la thần tiên cũng không cứu nổi!”
Nghe vậy, sắc mặt Sầm Thâm đông cứng, hoàn toàn không ngờ tới tháp kia có lai lịch như vậy.
Hoàn Nhạc chợt nghĩ đến điều gì, cấp thiết truy hỏi: “Ngươi nói trong giếng kia cũng có một tòa tháp?”
A Quý gật đầu: “Đương nhiên.

Mà như lời ngươi thì ngươi thấy tháp chỉ có chín tầng, cho nên ắt hẳn là hình chiếu của Vãng Sinh Tháp tại nhân gian, ngươi mới vào cửa là ngay tầng chín luôn phải không?”
Hoàn Nhạc nghiêm túc gật đầu.
A Quý nói tiếp: “Vậy đúng rồi, tháp là đảo ngược mà, chắc để phòng ngừa tiểu yêu quái quá giàu lòng hiếu kỳ các ngươi vô tình tới bên giếng, liếc mắt nhìn xuống một cái cũng nguy hiểm lắm đấy biết không?”
Hoàn Nhạc không lên tiếng, sắc mặt chàng bỗng dưng trở nên rất khó coi.

Trong ký ức của chàng, trong giếng đen thui một mảng chứ chẳng có gì, nhưng lời A Quý như mũi tên sắc bén lập tức phá vỡ tấm màn đen đã luôn che lấp miệng giếng.
A Quý và Sầm Thâm nhận ra sự khác thường của chàng, không khỏi liếc nhìn nhau.

A Quý đang muốn lên tiếng đã thấy trán Hoàn Nhạc chợt toát mồ hôi, đôi môi nhếch lên, mặt mày như đao.
“Cậu….” Sầm Thâm nói.
“Suýt nữa ngã xuống không phải ta.” Hoàn Nhạc bất ngờ đánh gãy lời hắn, gằn từng chữ một: “Ta nhớ rồi, người ngã xuống ấy là Phu tử.”

“What?!” A Quý kinh ngạc đến mức xổ ngoại ngữ.
“Cậu xác định là hắn chứ không phải nhớ lầm?” Sầm Thâm cũng hỏi ngay sau đó: “Sao hắn lại xuất hiện ở đấy?”
Hoàn Nhạc lắc đầu, mồ hôi li ti trên trán ngày càng nhiều.

Chàng siết chặt nắm tay, bảo: “Ta chỉ nhớ lại hình ảnh này, hắn rơi vào trong, ta muốn chạy tới kéo hắn nhưng không đuổi kịp.”
Hình ảnh trong trí nhớ không hề có tiếng động, hết thảy đều như chiếu lại pha quay chậm.
Trong giếng kia, đèn lồng trắng nhách treo trên chóp mái nhà của mỗi tầng, âm lãnh, hiu quạnh.

Mà ở nơi sâu xa tối tăm nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối, Nghiệp Hỏa vô biên đang cháy hừng hực, lửa kia cũng lạnh lẽo, chỉ cần một cái liếc mắt đã đủ khiến người thấy lạnh thấu xương.
Phu tử không ngừng rơi xuống, rơi xuống, mặt hướng về Hoàn Nhạc, lặng thinh vươn tay, cho đến khi đốm Nghiệp Hỏa nhen trúng chéo áo của hắn, triệt để nuốt trọn hắn.
Hắn đang cầu cứu ư?
Không, vẻ mặt hắn tràn ngập bi thương mà lại rất bình thản.
Hình ảnh như vậy hiển hiện trong đầu Hoàn Nhạc lần này nối tiếp lần khác, thậm chí hắn có thể thấy rõ cái lỗ thủng mình vô ý móc rách trên bộ quần áo màu xanh đã giặt đến bạc thếch.
Nhưng tại sao Phu tử lại ngã vào giếng? Tại sao lại có mặt trong tháp?!
Hoàn Nhạc không hiểu, không nghĩ ra, không thể nào hiểu được!
“Chuyện này… Có phải đại biểu Phu tử hắn đã chết?” Sầm Thâm nhìn về phía A Quý.
A Quý nói thầm ngươi đừng găm thêm đao vào ngực thiếu hiệp nữa, song Hoàn Nhạc cũng tức khắc nhìn sang, khiến A Quý không thể không ăn ngay nói thật: “Người phàm rơi vào trong giếng là không còn khả năng sống.”
Chết rồi, chết triệt triệt để để, đầu thai cũng khó đầu được.

A Quý thầm bổ sung như vậy trong lòng.
Sầm Thâm lần nữa trông về phía Hoàn Nhạc, hắn biết chắc chắn tâm lý đối phương không dễ chịu, vốn định nói gì đó, há miệng rồi cuối cùng cũng im lặng.

Hoàn Nhạc thông minh cỡ nào cơ chứ, đã sớm đoán được lời hắn muốn nói.
“Phu tử chết rổi, vậy Phu tử cho ta hạt nhân là ai?” Hoàn Nhạc trầm giọng.
Trên thế giới không có hai người giống nhau y như đúc, thế thì, người xuất hiện trước mặt Hoàn Nhạc sau đó là ai?
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Hoài nghi cẩu sinh, ta cần được an ủi lắm.
Chú thích
Không biết bốn sáu – Bốn sáu không hiểu: 不着四六 (四六不懂) có nghĩa là: Trên không biết trời, dưới không biết đất, thái độ làm người không biết cha mẹ, học tập không biết chữ nghĩa, không biết Lão Tử và Khổng Tử là ai, làm chồng không hiểu đạo vợ chồng chung sống với nhau, làm việc lỗ mãng không hiểu cát hung họa phúc..

Bình Luận (0)
Comment