Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 31


Cuối cùng Sầm Thâm vẫn thất bại trong việc từ chối Hoàn Nhạc, buộc phải để chàng bò lên giường.

Mặc dù hai người đắp hai cái mền, Hoàn Nhạc cũng không ầm ĩ nữa, nằm đàng hoàng xong thì yên phận như thể thực sự chỉ đơn thuần muốn tìm một người ở bên cạnh mà thôi.
Cả hai người như thức trắng đêm ấy.
Sầm Thâm biết Hoàn Nhạc không ngủ, chàng mở mắt trao tráo tận hừng đông, vẻ mặt trầm tĩnh khó thể đoán là đang nghĩ suy gì.

Hoàn Nhạc cũng rõ Sầm Thâm còn tỉnh, mặc dù hắn đã khép mi, hô hấp lại không lường gạt ai được.
Đến rạng sáng, Sầm Thâm rốt cuộc không ngăn nổi cơn buồn ngủ mà chậm rãi thiếp đi.
Lúc này Hoàn Nhạc mới cẩn thận khẽ nghiêng người sang, ngẩn ngơ ngắm gương mặt Sầm Thâm đương say giấc.

Nhìn một hồi, ý nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu dần dần lắng xuống, ánh mắt bị người bên gối hấp dẫn, chàng kìm lòng không đậu nhích tới gần hôn lên mặt hắn.
Mềm mại nhẹ nhàng hôn một cái rồi thôi.
Lông mi Sầm Thâm giật giật, mà cũng chỉ giật giật.
Đợi khi hắn lần nữa thức dậy thì đã quá trưa.

Trong nhà bếp có sẵn cháo nóng hổi, mà người nấu cháo đã đi làm, chỉ chừa một con rùa vô công rỗi nghề nằm phơi thây trên hành lang tắm nắng.
“Ấy, Tiểu Thâm Thâm, đêm đầu tiên cảm giác như thế nào?” Con rùa này miệng còn chán cơm thèm đòn.
Sầm Thâm phớt lờ ông, húp cháo rồi thẳng tiến về phòng làm việc, tiếp tục nghiên cứu.
Sầm Thâm nghiên cứu đã mấy hôm mà vẫn chưa có giải pháp thích hợp cho hoa văn lưu chuyển năng lượng của Liễu Thất.

Nhưng hắn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, biết mình đang leo lên ngọn núi cao vô cùng, không thể nóng ruột đòi hỏi kết quả.
Hắn tạm gác Tú Cầu Nhỏ qua một bên, chuyển hướng thu thập tất cả những kiến thức căn bản liên quan tới trận pháp để bắt đầu lại lần nữa.

May mắn thay, Ngô Sùng An tuyệt đối chính là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Xét về mặt giá trị thì dĩ nhiên bản thảo của ông không bằng Tú Cầu Nhỏ, song ý nghĩa phổ quát của nó lại ăn đứt pháp khí kia.
Một khi Sầm Thâm dành hết tâm trí cho nghiên cứu, hắn lại sa vào trạng thái say mê và không quan tâm bất kỳ điều gì khác.
A Quý buồn chán bĩu môi, chờ rồi chờ, ngóng trông đến hơn ba giờ chiều, sau cùng cũng thấy Hoàn Nhạc quay lại.


Hôm nay là ngày cuối chàng làm công tại cửa hàng hoa, chàng về nhà rất sớm và nhân tiện mua hai cái bánh nhân thịt cho Sầm Thâm.
Trừ tiền mua bánh nhân thịt, chàng đưa toàn bộ khoản lương kiếm được trong tuần qua cho Sầm Thâm.
Sầm Thâm không muốn, đẩy trả lại chàng.
Hoàn Nhạc tiếp tục đẩy nó tới trước mặt hắn: “Ta chỉ muốn cho ngươi.

Huống hồ, ta sống ở đây ngươi cũng đâu đòi ta xu nào đúng không?”
Sầm Thâm không thắng nổi chàng tại chiến trường cố chấp, bèn coi nó là tiền thuê nhà và cất vào ngăn kéo, sắp tới thả năm mươi đồng trên tủ giày cho chàng mỗi ngày là xong.
Dù sao cũng không có bao nhiêu tiền.
Hoàn Nhạc kết thúc công việc bán thời gian thì bước vào trạng thái rỗi rãi, vì bây giờ còn sớm, chàng cũng chưa vội nấu cơm nên chàng lấy bút dạ viết chữ lên tường kính.
Chàng không đơn giản chỉ vẽ vời mua vui mà còn ghi ra tất cả những người có liên quan theo những gì chàng nhớ được, liệt kê sạch các mối quan hệ, từ đó nỗ lực suy luận đáp án cuối cùng.
Khi nhận thấy rằng có khả năng mình đang ở trong ảo cảnh do kẻ khác tạo dựng, Hoàn Nhạc lựa chọn tìm kiếm phần chân thực bên trong cái giả tạo đó.
Bởi vì sự thực chỉ có một và nó sẽ không dối lừa anh.
“Làm vậy hữu dụng không?” A Quý hỏi.
“Đương nhiên.” Hoàn Nhạc viết tên Bình Nhi thật lớn rồi khoanh tròn, trả lời: “Rất nhiều sự việc sự vật trên thế giới này đều tồn tại tính lừa đảo, bộ não của ngươi cũng không ngoại lệ.

Nếu ngươi không thể bổ đầu ra thì cũng chỉ có thể moi đồ từ trong trí não ra.”
Tống Lê, Phu tử, Bình Nhi, bao gồm cả bản thân Hoàn Nhạc, bốn người dường như không có liên hệ đặc thù nào lại đồng thời xuất hiện tại cùng một nơi đặc biệt tuyệt đối không phải một sự trùng hợp đơn giản.
Cứ cho là trùng hợp thì muốn trùng hợp như vậy chắc chắn cũng phải dựa trên một điều kiện tiên quyết, nói cách khác —– giữa bọn họ có quan hệ gì đó và quan hệ này dẫn dắt họ tụ về một điểm.
Bây ngờ ngẫm lại, quan hệ rõ ràng nhất chính là họ đều biết Hoàn Nhạc.
Hoàn Nhạc sờ cằm, hơi híp mắt.

Lần đầu tìm lại đoạn trí nhớ bị đảo lộn, chàng đã từng đưa ra một kết luật mơ hồ —- bởi Tống Lê và Phu tử đều là người thôn Thanh Sơn, ắt hẳn họ quen biết nhau.
Nhưng giờ đây Hoàn Nhạc lật ngược ký ức của mình lần thứ hai, Bình Nhi xuất hiện, mà hắn không liên quan tới thôn Thanh Sơn.

Nếu buộc phải nói tất cả đều dính dáng đến nhau thì sẽ là, ai trong Hoàn phủ cũng biết sự tồn tại của Phu tử và Bình Nhi cũng nghe ít nhiều về chuyện thư sinh điên, như vậy tính liên kết lại quá mong manh.
Nhất định còn gì đó mà Hoàn Nhạc đã để sót.

Trên thực tế câu chuyện chẳng hề đặc biệt phức tạp trước khi chàng phát hiện Bình Nhi cũng góp mặt.

Lý do Tống Lê mời Hoàn Nhạc đồng hành đến Quỷ Yến là muốn có người gánh thay phần quà vào cửa, trong cố sự ấy chỉ có biến số duy nhất là Phu tử.
Song, khi Bình Nhi cũng điểm danh, lượng biến lập tức tăng thành hai.

Nhưng một cộng một trong trạng huống này trăm phần trăm sẽ nhiều hơn hai.
Nhớ tới đây, Hoàn Nhạc chuyển sự chú ý qua hai chữ Bình Nhi lớn nhất kia.

Then chốt của sự tình nằm tại chỗ này, vì sao Bình Nhi tham gia Quỷ Yến?
Cách giải thích hợp lý nhất là vì Hoàn Nhạc không về nhà nên Bình Nhi bị mẹ kêu ra ngoài tìm chàng.

Tình huống như vậy cũng thường xuyên xảy ra trước đó, Hoàn Nhạc vòng qua Bách Hoa lâu lấy rượu xong mới tới yến tiệc, khoảng thời gian này đủ cho Bình Nhi bắt kịp và theo chân chàng vào Quỷ Yến.
Bằng năng lực của Bình Nhi thì tóm gọn chàng chẳng phải việc khó.
Song, có lẽ lòng hiếu kỳ đã đốc thúc hắn đi theo xem một chút.

Đây là giả thuyết tốt nhất Hoàn Nhạc suy ra được sau một buổi tối cân nhắc.
Về phần Phu tử, quả tình chàng và Phu tử đã hẹn nhau đêm đó.

Có điều sức cám dỗ của Quỷ Yến quá lớn, chàng bèn dùng pháp thuật thông báo cho Phu tử, lâm thời hủy ước định.
Hoàn Nhạc là người thi phép, có thể xác thực phu tử đã nhận được tin tức do mình gửi.

Phu tử là một trong số rất ít người biết rõ yêu quái tồn tại, cũng đã thôi ngạc nhiên sau nhiều bận Hoàn Nhạc đột ngột bị trì hoãn bởi nhiệm vụ ở Đài Chu Tước.
Vậy Phu tử đến Quỷ Yến vì tìm mình sao?
Hoàn Nhạc cố gắng hết sức dẫn manh mối ở chỗ từng người hội tụ để lần ra điểm chung, nhưng động cơ của Bình Nhi nghe còn suông, chứ đến lượt Phu tử thì hơi khiên cưỡng ——- bởi trước khi Quỷ Yến khai tiệc, cổng thành đóng từ lâu rồi.
Trừ phi Phu tử đã sớm ở trong thành, nhưng hắn vào thành làm gì?
Kẻ giả mạo sau sự kiện này là ai?

Hoặc hàng nhái mới là kẻ té vào giếng, hắn mặc quần áo của Phu tử?
Một nghi vấn nữa nảy ra trong đầu Hoàn Nhạc, đúng nhỉ, ai khẳng định được Phu tử đã ngã xuống? Nếu tồn tại hai Phu tử, làm sao phân biệt được người nào thật kẻ nào giả.
Nhưng câu hỏi mới trồi lên khiến chuyện này càng trở nên rắc rối hơn.
Hoàn Nhạc khoanh tay, đi tới đi lui trước tường kính, đôi khi nhíu mày, có lúc lại biên thêm lên vách thủy tinh.

Một giờ trôi qua, bút tích phóng khoáng kia đã bao phủ nửa mặt phẳng.
“Bình Nhi thích ăn bánh nướng?” Sầm Thâm đứng cạnh chàng, đọc hàng chữ chữ trên đó mà hơi nghẹn lời.
“Nhỡ đâu họ đều thích ăn bánh nướng thì sao? Chí ít Phu tử không ghét.” Hoàn Nhạc nói thật hùng hồn.
Sầm Thâm đột nhiên bắt đầu hoài nghi về chỉ số thông minh của Hoàn Nhạc, Hoàn Nhạc tức khắc nhìn chàng và nghiêm túc nói: “Ta thích ăn đùi cừu, đùi cừu nướng của đại thảo nguyên cực kỳ ngon.”
Sầm Thâm chẳng muốn biết.
Hoàn Nhạc gõ gõ vài ký tự nhỏ được khoanh trên kính, “Ngươi xem chỗ này, Hồng Câm viện.

Tống Lê rặt một tên thư sinh nghèo sống đơn chiếc tại thành Trường An, không thể làm Phu tử nên hắn chỉ có thể bán chữ kiếm cơm.

Dì Hồng của Hồng Câm viện là người tốt, nàng từng mời Tống Lê hạ bút.

Lần kia Hồng Câm viện bị yêu quấy phá, ta cùng người của Đại Lý Tự đến giải quyết trước, dù Bình Nhi chưa đi nhưng cuối cùng chính hắn bắt được hung thủ.

Mà Phu tử và hội trưởng Liễu của hiệp hội thợ thủ công lui tới nơi đó không chỉ một lần.”
“Hội trưởng Liễu….” Sầm Thâm nhíu mày, nói theo hướng này thì tựa hồ tất cả mọi người đều kết nối với nhau.

Hoàn Nhạc từng bảo chẳng hề kỳ quái khi trong Quỷ Yến có kẻ muốn trả thù chàng, nếu sự kiện này liên quan với vụ yêu quấy rối tại Hồng Câm viện cũng hợp lý, dẫu sao Hoàn Nhạc cũng trực tiếp tham gia vào việc đó.
Hoàn Nhạc nói: “Thời gian khá khớp.

Chuyện Hồng Câm viện bị yêu quấy phá phát sinh vào năm Trinh Quán thứ mười sáu, Quỷ Yến diễn ra vào năm Trinh Quán thứ mười bảy.

Và cũng chỉ thế thôi, tuy rằng có thể xâu chuỗi tất cả mọi người lại với nhau, nhưng chỉ ta và Bình Nhi can hệ tới sự kiện trước đó, nếu quả quyết nó là điểm chung thì hơi gượng ép.
Hoàn Nhạc không ngừng nêu ý tưởng mới, rồi liên tục bác bỏ.

Một số là do thời gian không chính xác, một số vì địa điểm có vấn đề, tóm lại, không thể tìm được mối liên hệ đủ sức thuyết phục.
Còn Sầm Thâm càng nghiêng về vụ việc kia ở Hồng Câm viện hơn.


Bởi nó là phỏng đoán duy nhất dính dáng tới hiệp hội thợ thủ công và chỉ như vậy thì mọi người, cũng như mọi chi tiết mới cùng nằm trên một đường được.
Nghĩ tới đây, Sầm Thâm hỏi: “Hiệp hội thợ thủ công ra đời và biến mất khi nào?”
Hoàn Nhạc: “Năm Trinh Quán thứ mười và năm Trinh Quán thứ hai mươi, vừa đúng mười năm.”
Sầm Thâm nghe xong bèn vẽ đại khái một trục thời gian trong lòng.
Năm Trinh Quán thứ mười, hiệp hội thợ rèn được thành lập.
Năm Trinh Quán thứ mười sáu, yêu vật làm loạn ở Hồng Câm viện.
Tết Trung Nguyên năm Trinh Quán thứ mười bảy, Tống Lê, Hoàn Nhạc, Bình Nhi, “Phu tử” cùng có mặt tại Quỷ Yến, “Phu tử” xuống giếng đi buôn muối.
Năm Trinh Quán thứ hai mươi, hội trưởng Liễu chầu trời, hiệp hội thợ thủ công đột nhiên biến mất.
“Năm Trinh Quán….

bao nhiêu? Lúc cậu đến đây là năm Trinh Quán nào?” Sầm Thâm hỏi.
“Hai mươi ba.” Hoàn Nhạc đáp, bỗng dưng như nhớ chuyện gì, chàng trợn to hai mắt ngó tường kính, chuẩn xác tìm tới nơi nào đó, lẩm bẩm: “Ba năm trước Phu tử cho ta viên đá kia, ngay trân năm hiệp hội thợ rèn biến mất.

Giả sử, giả sử Liễu Thất chính là hội trưởng Liễu, hắn không chết?”
Sầm Thâm cũng hiểu ý Hoàn Nhạc, bọn họ đều quên vấn đề rất quan trọng —– Tú Cầu Nhỏ và hạt nhân của nó thuộc về hai thời không khác nhau.
Hoặc Liễu Thất đánh rơi Tú Cầu Nhỏ ở hiện đại khi ông xuyên tới Đại Đường.
Hoặc Liễu Thất sơ sẩy khiến hạt nhân kẹt lại Đại Đường khi quay về hiện đại.
Hoàn Nhạc nhìn Sầm Thâm: “Ngươi là thợ thủ công, ngươi thấy món nào thất lạc thì khả thi hơn?”
Sầm Thâm phán chắc như đinh đóng cột: “Hạt.

Hạt tồn tại cốt để cung cấp năng lượng, chính bản thân Tú Cầu Nhỏ mới thực sự gây ra hiệu ứng nhiễu loạn thời không.

Do vậy, Tú Cầu Nhỏ ở đâu, chắc chắn Liễu Thất ở đó.”
Hội trưởng Liễu đột tử, nhưng Hoàn Nhạc cũng không nhìn thấy thi thể ông, cho nên không thể xác định ông đã tắt thở thật hay chưa.

Mà thời gian ông tử vong trùng khớp với thời điểm Hoàn Nhạc nhận được hạt nhân, cái này đại biểu ——-
“Tám phần mươi Liễu Thất là hội trưởng Liễu.” Hoàn Nhạc bừng tỉnh ngộ, não hoạt động cực nhanh, mau chóng như chỉ hồi tưởng, “Vị Phu tử giao viên đá cho ta nhất định có quan hệ với họ Liễu, nếu hắn là giả, với tài năng của Quỷ Tượng, giúp hắn ngụy trang thành Phu tử chẳng phải chuyện dễ như ăn cháo sao?”
Dứt lời, Hoàn Nhạc và Sầm Thâm liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng hướng về A Quý đang lén lén lút lút muốn chạy trốn sau vài giây im lặng ngắn ngủi.

Hoàn Nhạc sải chân qua chộp lấy ông, nhấc lên trước mắt, “A Quý à, ngươi nói xem, có phải Liễu Thất đã trở lại thời hiện đại không? Hắn ở đâu? Núi Bất Chu?”.

Bình Luận (0)
Comment