Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trải qua một ngày một đêm nghiên cứu, Sầm Thâm nhìn Tú Cầu Nhỏ trong tay, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Trong bát hương của Tú Cầu Nhỏ có khắc trận pháp thu nhỏ nào đó dùng để khống chế sức mạnh hạt nhân.

Nếu tùy tiện khởi động pháp khí, chỉ cần kiểm soát kém chút thôi sẽ tự hại chính mình.
A Quý nói không sai, đồ vật Liễu Thất lưu lại rất nguy hiểm, đấy chính là lực lượng có thể khiến thời không nghịch chuyển, không phải thợ thủ công nho nhỏ như hắn có thể khống chế được.

Bọn họ sống sót sau tràng biến động lạ thường kia chỉ do may mắn.
Vấn đề ở đây là, trận pháp thu nhỏ không trọn vẹn, muốn phục hồi nó thì nói dễ hơn làm.

Hắn cần phải trở về Bắc Kinh, đọc lại sách cổ, nghiên cứu tất cả trận pháp Liễu Thất lưu truyền, thậm chí tìm người khác trợ giúp.
Nhưng Hoàn Nhạc phải làm sao bây giờ?
Tường lưới vẫn còn, Sầm Thâm lần nữa mở mắt lưới, nhìn thấy Hoàn Nhạc ôm đao ngủ ngon lành.

Thiếu niên khi ngủ càng hiện rõ non nớt và ngây ngô, song tư thế của chàng chẳng non nớt chút nào —- cái tư thế kia, chỉ sợ hơi có động tĩnh khác thường, chàng lập tức rút đao ngay.
Dẫn chàng về nhà sao?
Sầm Thâm dựa vào bệ cửa sổ, cửa sổ nửa mở, ánh dương và cơn gió êm dịu cùng nhau lẻn vào, mà tường thành cổ xưa ngoài đấy, vẫn bình an tĩnh mịch không suy suyễn.
Thật là một buổi sáng nắng ấm trời trong, Sầm Thâm lẳng lặng nhìn thiếu niên, suy nghĩ dần bay xa.

Hắn đã quen một mình một phách, sau lại thêm A Quý, tuy rằng A Quý có thể nói chuyện, chung quy sẽ không biến thành một người sống sờ sờ.
Nói hắn ích kỷ cũng được, ơ hờ lạnh nhạt cũng được, tuyệt đại đa số quan hệ trên thế gian này đều là gánh nặng đối với hắn.
Thời gian chậm rãi thoảng qua, chờ đến lúc Hoàn Nhạc thức dậy đã là mười một giờ giữa trưa.

Chàng bị đói mà tỉnh.
Bữa trưa cũng được đặt bên ngoài, Sầm Thâm nhân giờ cơm tóm tắt ngắn gọn tình huống hiện tại cho Hoàn Nhạc rồi chờ chàng trả lời.
Hoàn Nhạc tức khắc ngừng tay ăn cơm, yên lặng nhìn Sầm Thâm: “Người muốn vứt bỏ ta ở chỗ này sao?”
Sầm Thâm: “Chúng ta vốn dĩ không phải một nhóm, tôi có thể thuê phòng trọ cho cậu.”
Hoàn Nhạc tội nghiệp đau lòng.
Sầm Thâm bạc tình lạnh nhạt.
“Sầm đại ca ngươi chưa yên tâm về ta sao? Ta thực sự không phải kẻ xấu, cũng không gây phiền phức cho ngươi, ngươi nhẫn tâm ruồng bỏ mình ta ở nơi này sao?” Hoàn Nhạc tích cực giải thích, thấy Sầm Thâm vẫn hững hờ, rốt cuộc khẽ cắn môi giơ một chân ra: “Bằng không ngươi cứ đâm ta một mũi tên?”
Sầm Thâm: “Đừng gọi ta Sầm đại ca.”
Hoàn Nhạc: “Vậy ngươi không thể bỏ rơi ta lại đây.”
Nói đoạn, Hoàn Nhạc đứng dậy từ sàn nhà, đi thẳng đến tường lưới, ánh mắt sáng quắc nhìn Sầm Thâm đăm đăm: “Ngươi bị thương còn chưa khỏe, ta phải chịu trách nhiệm với ngươi.”
Sầm Thâm: “……….”
Cạch, mắt lưới đóng thêm lần nữa.

Hoàn Nhạc chống nạnh đi tới đi lui vài lượt, cuối cùng đột nhiên lanh trí, bắt cóc A Quý.
A Quý múa may tứ chi kháng nghị: “Hai người trẻ các ngươi cãi nhau, dính dáng cái khỉ gì tới lão phu!”
Hoàn Nhạc giơ ông lên trước mắt đáp: “Không được, ta phải đề phòng các ngươi lén chạy đi.”
Vì thế A Quý cũng gia nhập đại quân du thuyết khuyên bảo Sầm Thâm dắt Hoàn Nhạc về nhà, đâu ngờ Sầm Thâm bên kia tường lưới đã ngủ rồi.

Bịt kín hai tai, cái gì cũng không nghe.
Nửa ngày nữa trôi qua, suốt hai ngày, hai yêu một rùa đều không bước ra khỏi cửa.

Ngược lại Hoàn Nhạc từng đứng ngay cửa quan sát chung quanh, nhưng chàng cũng không dám đi quá xa.

Thứ nhất, viên đá của chàng còn nằm trong tay Sầm Thâm, đó là chìa khóa để chàng về nhà, không an tâm nếu cách quá xa; thứ hai, hiện tại chàng càng lo lắng Sầm Thâm trực tiếp trốn luôn bỏ chàng lại.
Thêm một ngày nữa, Sầm Thâm cảm thấy mình có thể xuống đất đi đứng bình thường liền lên lịch quay về thủ đô.
Hoàn Nhạc nhìn chằm chằm Sầm Thâm, lỗ tai chó rất nhanh nhạy, động tĩnh nhỏ cỡ nào chàng cũng phát hiện được.

Buổi tối chàng cũng dứt khoát không ngủ, buộc A Quý lên lưng quần, chỉ sợ ngủ một giấc thức dậy sẽ lẻ loi một mình.
Sầm Thâm không tỏ rõ thái độ, không đồng ý dẫn chàng về nhà, cũng không đuổi chàng.

Tới buổi chiều ngày thứ ba, hắn thu dọn đồ đạc trả phòng rời đi, còn chưa tới cửa chính, Hoàn Nhạc ra ngoài lòng vòng bằng đường cửa sổ đã về, mở cửa ló đầu nhìn.
Hoàn Nhạc is watching you.
Trong lòng Sầm Thâm chợt vô cớ bật ra những lời này, còn tự động gắn hai cái lỗ tai lên đầu chàng, đúng là bị quỷ ám rồi.
Hành trình trở về vẫn là ngồi chuyến tàu Bắc Quốc, mà nhất định phải vào theo cổng yêu thị, thời gian cố định là sáu giờ rưỡi tối.

Lối vào yêu thị nằm ở khu phố văn hóa ẩm thực trứ danh Vĩnh Hưng, con người mê ăn uống thích vui chơi, yêu cũng thích ăn uống mê vui chơi, dạo yêu thị một vòng rồi dạo nhân thị một vòng, cuộc sống nhàn nhã như vậy.
Thiếu niên Đại Đường dạo qua hai cái thành thị cũng không mấy ngạc nhiên với náo nhiệt bên trong, chỉ cảm thấy hứng thú chút chút với khối kính giám ở cổng đền thờ.
Có lẽ bố cục thành thị hiện đại và thời cổ cách biệt quá lớn, chàng đọc thông tin giới thiệu mới biết đây là địa chỉ phủ đệ Ngụy Trưng ngày xưa, lấy làm lạ loanh quanh kính giám kia ba bận.
Bỗng dưng, ánh đèn flash lóe lên.
Chuông cảnh báo trong lòng Hoàn Nhạc reo inh ỏi, gần như cầm lấy chuôi đao ngay tức khắc.

Sầm Thâm đề phòng suốt mỗi phút giây cũng nháy mắt đè lại cái tay nắm đao của chàng, thấp giọng bảo: “Đừng quá khích, đó là chụp hình.”
“Chụp hình?”
“Ừ.”
Hoàn Nhạc không biết, người chụp chàng dọc con đường này cũng không phải số ít, có điều người quên tắt đèn flash thì chỉ một mà thôi.

Hoàn Nhạc tạm thời tiếp nhận lời Sầm Thâm giải thích, nhưng vẫn tò mò “chụp hình” là thứ gì.

“Đi thôi.” Sầm Thâm bước thẳng về phía vách tường chỗ bức tượng, đó chính là cổng vào yêu thị.

Thừa dịp bốn bề vắng lặng, hai người thuận lợi xuyên qua vách tường đến yêu thị.
Yêu thị có bố cục không khác bao nhiêu so với phố Vĩnh Hưng, chỉ lớn hơn gấp đôi.

Trung tâm phố Vĩnh Hưng có sân khấu kịch, trung tâm yêu thị cũng có sân khấu kịch, khi hai người tới, trên đó đang diễn hồi thứ chín .
Chuyện xưa phát sinh tại triều nhà Đường, người trảm rồng lại là Ngụy Trưng, coi như hợp với tình huống thực.

Một đám yêu quái ê ê a a trên sân khấu, hít mây nhả khói tự tạo hiệu ứng băng khô.
Chỉ là diễn viên diễn theo bản năng quá, dễ dàng gặp sự cố, thí dụ như đến tình tiết Ngụy Trưng phóng lên trời trảm rồng, hai diễn viên bay thật luôn.
Đoàn tàu còn chưa tới, Sầm Thâm dẫn Hoàn Nhạc và A Quý lại quán ven đường gần sân khấu, đỉnh đầu là mảng đèn lồng đỏ thẫm treo cao, đối diện là tiểu lâu ba tầng, nữ yêu xinh đẹp đứng dựa cửa sổ còn hút tẩu thuốc.
Mây khói mờ mịt, chiêng trống vang trời, mùi hương tỏa ra từ các gian hàng thực phẩm kết nối hiện thực cùng hư huyễn, mặc kệ anh là yêu quái lông dài trong núi hay yêu quái ở xã hội tây trang giày da, tại nơi đây, mỹ thực đối xử bình đẳng với anh.
“Rầm!” Đầu rồng cực lớn nện lên sân khấu, máu văng ba thước.

Đầu rồng còn gào thét: “Lý Thế Dân! Trả mạng cho ta! Trả mạng cho ta! Uổng cho ngươi nhận lời cứu ta, không cứu đã đành, cớ sao còn trợ Ngụy Trưng kia truy chém ta? Mau ra đây! Cùng ta tới chỗ Diêm Vương nói cho ra nhẽ!”
Hoàn Nhạc nghe thấy hơi thú vị, đứng lên ghế hiếu kỳ xem tiếp, tròng mắt phản chiếu diễn viên trên sân khấu, cũng phản chiếu đèn đóm thế tục, sáng trong vô cùng.
Qua hồi lâu chàng mới chưa đã thèm mà ngồi xuống, tràn trề hăng hái nói: “Tuồng này lạ ghê, hóa ra Ngụy đại nhân cũng đi chém rồng.

Bất quá yêu thị chỗ bọn ta lớn hơn chỗ này, ngay ở thành Tây, chỉ là thời gian bất định.

Trường An thường có đạo sĩ bắt yêu, Đài Chu Tước cũng không hiền lành, lỡ như đụng độ, không thể thiếu một trận đánh nhau.”
“Đài Chu Tước?” Sầm Thâm hiếm thấy biểu lộ sự tò mò.
“Đó là bộ phận thuộc Đại Lý Tự chuyên môn quản lý về yêu quái, hễ có quan hệ với yêu thì bọn họ quản hết, nhưng không được chính sử ghi chép.” Hoàn Nhạc cười khanh khách xoay đôi đũa, nói tiếp: “A Quý bảo, hầu hết nhân loại bây giờ đều tôn trọng khoa học, cũng không tin yêu quái tồn tại, khác hẳn với chỗ bọn ta.

Bá tánh khắp thiên hạ đều thích đổ cho yêu vật quấy phá mỗi khi xảy ra chuyện.”
Sầm Thâm không tỏ ý kiến.
Hoàn Nhạc hỏi: “Khoa học là ai?”
Sầm Thâm lời ít ý nhiều như cũ: “Khoa học không phải người, là học thuyết khám phá chân lý.”
Hoàn Nhạc cái hiểu cái không, cũng chẳng miệt mài tìm tòi.

Chân lý là gì, tạm thời kém hấp dẫn hơn một chút so với việc Sầm Thâm thế mà chịu trò chuyện với chàng.
Nhưng sau đó mì đã đến, Hoàn Nhạc xoa cái bụng trống rỗng, di tình biệt luyến.

A Quý tham ngủ rốt cuộc tỉnh dậy, trông bộ dáng chàng ăn say sưa ngon lành, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Ngươi không sợ chung cục không thể quay về sao?”
Thiếu niên trước mắt nom như không biết lo lắng là thứ gì, rõ ràng thân đang ở trong hoàn cảnh rất khó khăn, lòng vẫn rộng lớn vô biên.

Nghe vậy, Hoàn Nhạc nghiêng đầu cẩn thận ngẫm nghĩ, đoạn đáp: “Nhưng ta tới cũng tới rồi, sao không nhìn một cái rồi hẵng đi? Mẹ ta thường dạy, rớt xuống vách núi cũng khoan lo, dưới vách núi còn có bí tịch võ công.”
“Lời thiếu hiệp nói thế mà đúng.” A Quý gật gật đầu, tiếp tục: “Lão phu làm chứng, dưới vách núi quả thực có bí tịch võ công, ta đã tận mắt chứng kiến người ngã xuống rồi.”
Hoàn Nhạc chợt thích thú và hỏi thăm ông về chuyện đó.
Sầm Thâm nhìn một yêu một rùa, cảm thấy đại khái bản thân choáng váng rồi, nên ăn mì thôi.
Thời gian nhanh chóng đến sáu giờ, yêu quái chờ xe đều tốp năm tốp ba xách hành lý hướng về sân ga bên ngoài con phố.

Sầm Thâm và Hoàn Nhạc khiêm tốn lẫn trong đám yêu, mới đi được nửa chừng, Hoàn Nhạc chợt nhận ra đại sự không hay rồi: “Bọc đồ của ta!”
Chàng bỗng dưng quay đầu, chỉ thấy túi bố màu lam bị chàng để quên trên ghế quán mì, mà giờ khắc này có hai con Ảnh Yêu to bằng lòng bàn tay ý đồ trộm nó.
“Đứng lại!” Hoàn Nhạc nhún mũi chân, cả người bay vọt như hồng nhạn, đâm thẳng tới quán mì.
Hai Ảnh Yêu khiếp vía, khiêng bọc đồ lên bỏ trốn tức thì, tốc độ tẩu thoát cực mau, trông tác phong là biết tay lão luyện.

Hoàn Nhạc khó thở, toàn bộ tài sản của chàng đều ở trong đó, sao để hai con yêu quái cấp bậc thấp nhất thó được, vì thế liều mạng đuổi theo.
Nhưng Ảnh Yêu quá quen thuộc nơi này, hình thể lại nhỏ, chuyên chọn chui vào chỗ tối và lỗ nhỏ, Hoàn Nhạc truy đuổi cả buổi cũng không bắt kịp.
Chuyện này có thể nói là vô cùng nhục nhã đối với Hoàn tam thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy.

Chàng lập tức rút Đường đao, pháp lực lưu chuyển bên tay trái, quyết ép kẻ trộm ra cho bằng được.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, hai con Ảnh Yêu “Xoẹt” một cái lủi vào bụi cỏ, chớp mắt đã mất bóng.

Hoàn Nhạc vội vàng chạy tới, lại thấy trong bụi cỏ vậy mà có cái hang.
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng còi hơi e e.
Hoàn Nhạc chưa từng nghe loại âm thanh này, song cũng hiểu rõ chắc chắn đoàn tàu đã tới, bấy giờ chàng mới giật mình phát giác bản thân lạc khỏi Sầm Thâm rồi.

Sầm Thâm sẽ chờ chàng sao? Hay dứt khoát vứt bỏ chàng?
Chàng rốt cuộc thoáng hoảng sợ, khẽ cắn môi, thôi không màng bọc đồ nữa mà chạy ngược trở về.
Sân ga dưới đêm trăng, hành khách cuối cùng đã muốn lên tàu.
Hoàn Nhạc định đi lên, nhưng không có vé, bị ngăn lại.

Chàng không thể làm gì khác hơn là lo lắng đảo tới đảo lui, lướt qua từng ô cửa sổ, hét lớn: “Sầm Thâm! A Quý!”
Thiếu niên áo lam tìm dọc đoàn tàu màu đen mà không ai trả lời chàng.
Hơi nước trắng lượn lờ bao trùm ánh đèn đỏ, chút hơi lạnh lộ ra giữa mảng ấm áp.
Hoàn Nhạc chậm rãi dừng bước, nhìn tàu sắp lăn bánh, nản lòng cúi đầu.

Chàng thở dài, nhất thời không biết phải làm sao.
Túi đồ bị trộm, cũng không biết đường về nhà ở đâu, thiếu niên kiêu ngạo đến từ Đại Đường hết kiêu ngạo nổi.
Nhân thế lạnh quá đi!
Đúng lúc này, sau lưng bỗng vang lên tiếng trời: “Cậu tìm tôi?”

Hoàn Nhạc đột nhiên ngoái lại, bắt gặp Sầm Thâm đang dựa vào cột đá ven đường, hơn phân nửa người chìm trong bóng tối, không nhìn rõ mặt, chỉ có điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay phát sáng, tựa đóm lửa nhỏ giữa đêm đen.
“Sầm Thâm!” Hoàn Nhạc sáng rỡ đôi mắt.
“Đừng hét, tôi nghe rồi.” Sầm Thâm dụi tắt thuốc, thuận tay ném vào thùng rác, sau đó cất bước như một chiếc tàu hỏa, giống như người ban nãy đứng ở đàng kia nhìn Hoàn Nhạc sốt ruột chạy loăng quăng chẳng phải mình.
Thực ra đến giờ khắc cuối cùng hắn vẫn trù trừ nên gọi chàng hay không.
Hút hết nửa điếu thuốc cũng nghĩ chưa thông.

Về phần rốt cuộc vì sao muốn kêu chàng, đại khái là tạm thời trúng tà đi.
Chờ hai người lên tàu, quái vật khổng lồ phun hơi nước tức khắc khởi hành, lên đường về nhà.
Yêu thị rực rỡ đèn đuốc, yêu quái mặc phục trang biểu diễn nhặt đầu rồng gắn lại cổ mình, lúc lắc trái phải, cổ vặn một cái, đầu thẳng đúng hướng.
“Bộp!” Bọc đồ màu lam bị ném lên sân khấu.

Nữ yêu hút tẩu thuốc thướt tha yêu kiều dựa vào diễn viên chính, đôi môi đỏ son khẽ hé nhả đám sương, năm chiếc vòng phù dung trên cánh tay trắng nõn kêu leng keng thanh thúy.
Đầu rồng cầm bọc đồ lên xem xét, vô tình chạm phải tấm lệnh bài, ngẩn ngơ: “Danh hào hết sức xa xăm này…”
Nữ yêu cười khẽ: “Bọn họ đã ngồi xe đi rồi, muốn đăng báo không?”
“Chắc không được….” Đầu rồng thả lệnh bài về trong bọc, tiện tay ném vào bóng tối, tự khắc có tiểu yêu quái thu dọn đàng hoàng.

Ngay sau đó hắn quay đầu liếc về phương Bắc, nói chầm chậm: “Trong Tứ Cửu Thành có vị gia kia, yêu quái lớn cũng không lật nổi sóng gió, nào cần mấy yêu nhỏ bé như chúng ta bận tâm vớ vẩn.

Thế nhưng ta cảm giác được chút hơi thở của lão bằng hữu trên người bọn họ, đã lâu không gặp, thật nhớ mong mà.”
“Ngươi có lão bằng hữu?”
“Cũng không phải, là kẻ đòi mạng lão bằng hữu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Dẫn ta về nhà dẫn ta về nhà dẫn ta về nhà dẫn ta về nhà….
Sầm đại vương: Trúng tà.
Tôi: Nhớ bình luận cho tôi nha!
Chú thích
hồi thứ chín : Hỏi google thì hồi thứ chín “Tây Du Ký” là tên khác: Lão Long vương vụng kế phạm phép trời – Ngụy Thừa tướng gửi thư nhờ âm sứ.
Ngụy Trưng: là một nhà chính trị và sử học thời đầu thời nhà Đường.

Tiểu thuyết Tây du ký của Ngô Thừa Ân xây dựng ông thành một ẩn thần, thẳng thắn, làm thừa tướng dưới triều vua Đường Thái Tông, nhận lệnh của trời chém Long vương Kinh Hà, đó gọi là “Câu chuyện Ngụy Trưng xử trảm Long Vương”.

Câu chuyện tóm tắt như sau.
Khối giám kính: Đại khái là món đồ cổ, em không tìm được tài liệu nào khác ngoài mấy hình và video này:
ban-yeu-va-ban-son-4-0.jpg
ban-yeu-va-ban-son-4-1.jpg
ban-yeu-va-ban-son-4-2.jpg
ban-yeu-va-ban-son-4-3.jpg
ban-yeu-va-ban-son-4-4.jpg.

Bình Luận (0)
Comment