Lúc Sầm Thâm tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong vòng tay Hoàn Nhạc.
Vết thương trên lưng vẫn còn loáng thoáng đau, nhưng cũng lờ mờ có một cảm giác mát mẻ như đã được bôi thuốc.
Chiếc chăn mỏng chỉ phủ đến eo hắn để tránh không đụng tới chỗ bị thương, thế nhưng hắn không thấy lạnh, bởi Hoàn Nhạc giống cái lò sưởi nhỏ, mãi mãi lan toả hơi ấm.
Đau đớn tước đoạt phần lớn năng lượng của Sầm Thâm, xương khớp như bị đập nát rồi nối lại, hắn đã tỉnh nhưng chẳng buồn nhúc nhích dù chỉ một chút.
Giống như kẻ sức cùng lực kiệt rốt cuộc tìm được nơi nương náu, cứ muốn nằm như vậy, nghe từng tế bào trong mình đều phát ra tiếng thở dài dễ chịu.
Bỗng có bàn tay to lớn dịu dàng xoa tóc hắn, tựa thuỷ triều nhẹ nhàng vồ lên bãi biển, khép mắt lại, ấy là chiều tà an lành.
“A Sầm à, người doạ em sợ quá.” Tiếng chim hải âu kêu nghe sao mà thoáng tủi thân, chàng cúi đầu quấy rầy gò má Sầm Thâm, tóc dài cọ cổ hắn hơi ngứa.
Sầm Thâm giật giật, đổi lại là đối phương thật lo lắng.
“Người đừng động đậy, đừng nhúc nhích, chỗ nào không khoẻ người nói em hay.” Hoàn Nhạc cẩn thận tỉ mỉ thay đổi tư thế để Sầm Thâm nằm thoải mái hơn, “Người đói bụng chưa? Em ninh cháo trong nồi cơm điện.”
Sầm Thâm không đáp, cả người vẫn còn mệt mỏi, đôi mắt bình tĩnh không chút phản ứng.
Hoàn Nhạc đành phải tự quyết định, đắp kín chăn giúp hắn, đoạn đứng dậy đi qua nhà bếp.
Phòng ngủ chỉ còn lại một mình Sầm Thâm, rèm cửa sổ mở phân nửa, ánh dương chiếu xuống bên chân, mắt cá chân của hắn trắng tới phát sáng dưới nắng.
Mặt trời hôm nay rất đẹp, là vẻ ôn hoà hiếm thấy vào những ngày hè, trong không gian cũng không còn mùi máu tanh, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái, như thể máu me đầm đìa tối qua chỉ là cơn ác mộng.
Sầm Thâm khép mắt, đầu óc trở nên mơ màng như ban nãy.
Cảm xúc tiêu cực bùng nổ vĩnh viễn là tai hoạ không thể nào đoán trước, nhưng hắn cũng không phải người theo chủ nghĩa lạc quan, mặc dù biết nên tránh, cũng không có biện pháp hay.
Có lúc hắn cũng thấy bản thân như vậy đạo đức giả quá mức, giống như đứa nhỏ không đòi được kẹo thì trốn ở góc phòng cao giọng khóc quấy.
Mất khống chế.
Tối tăm.
Nóng nảy, bất an.
Nhưng lúc này tỉnh lại, Sầm Thâm ngoài ý muốn đạt được sự bình yên nào đó.
Hiện thời, giờ phút này, nơi đây, đặc biệt an nhiên.
Hắn phảng phất còn có thể cảm nhận được tay Hoàn Nhạc đang khẽ vuốt tóc mình khi nhắm mắt lại.
Rất thư thái.
Hắn đã muốn liu thiu, gió nhẹ êm thổi từ cửa sổ nửa mở cũng vừa phải, không nóng không lạnh.
Hoàn Nhạc lại gọi hắn thức, đưa muỗng tới bên môi hắn, dỗ hắn há miệng ăn cháo, “Thử chút thôi được không? Em bỏ chút đường vào cháo này rồi, nghe nói rất ngọt.”
Nhưng đáp lại chàng là Sầm Thâm từ từ đỏ vành mắt.
Trông hắn không hề đau thương, cũng không lộ vẻ muốn khóc, vậy mà hai mắt cứ đỏ hoe, đôi con ngươi đen thẳm kia vẫn nhìn chàng trong im lặng như thế.
Hoàn Nhạc ước chi có thể trộm hắn mang về nhà giấu đi.
“Ăn một miếng đi mà.” Chàng giơ muỗng tới cho hắn, nằm úp bên giường, cười đến là toả nắng rực rỡ.
Cặp mắt kia chớp rồi chớp này, tựa gió xuân phất liễu, chàng hỏi: “Có được hay không?”
Cuối cùng Sầm Thâm há miệng nuốt cháo xuống.
Thực ra hắn không thích ăn cháo ngọt, hắn thích mặn hơn so với ngọt.
Nhưng độ ngọt của cháo này rất phù hợp, vừa vặn bù cho cháo hoa nhạt nhẽo vô vị.
Có một câu nói rằng, ăn đồ ngọt có thể làm người ta cảm thấy hạnh phúc, có lẽ là đúng.
Húp hết cháo, Sầm Thâm ngủ chốc lát.
Hoàn Nhạc nằm bên cạnh cùng hắn, hắn cũng không từ chối, dịu dàng ngoan ngoãn khiến Hoàn Nhạc khó thể tin nổi.
“A Sầm?” Chàng thử cầm tay Sầm Thâm, Sầm Thâm cũng không giãy.
Mặc kệ hắn thực sự kiệt sức để cự tuyệt hay thế nào, Hoàn Nhạc đều vui vẻ.
Đầu giờ chiều, Sầm Thâm mơ mơ màng màng tỉnh lại lần nữa, ăn thêm một chút rồi được Hoàn Nhạc bồng bế ra hiên nhà tắm nắng.
Hoàn Nhạc đã học được một từ mới, chính là —– quang hợp.
A Quý châm chọc chàng: “Ba yêu quái ở đây chẳng ai thuộc hệ thực vật, chỗ nào của ngươi cần quang hợp?”
Hoàn Nhạc nhíu mày: “Vậy ta thích sưởi nắng, có bản lĩnh ông đừng phơi nắng nữa.”
A Quý “chậc” một tiếng, phớt lờ chàng.
Hoàn Nhạc cũng chẳng rỗi hơi quan tâm ông, vừa chỉnh đệm dựa cho Sầm Thâm vừa hỏi hắn việc tìm thầy chạy chữa.
Giọng chàng đượm vẻ dè dặt thăm dò, chỉ lo Sầm Thâm không muốn đi.
“Nghe nói thầy thuốc kia là người lợi hại nhất yêu giới hiện tại, nhưng hắn không ra đường, mình phải tới tận nơi.
Kiều Phong Miên biết hắn, có thể dẫn mình qua.
Ngày mai mình đi nhé, được không?”
Sầm Thâm từng nghe danh Nam Anh, chỉ là tuy y thuật của hắn rất cao nhưng xưa nay hắn đơn giản, bình dị, ít giao du với bên ngoài, chẳng mấy ai có thể gặp hắn.
Hơn nữa nghe đâu chung quanh nơi hắn sống được mê trận bao phủ, không có cửa, cơ bản là không vào được, đây cũng là nguyên nhân trước kia Sầm Thâm không tìm hắn xem bệnh.
Nhưng bây giờ chuyện bỗng có khả năng chuyển biến tốt, thật là kỳ diệu.
Hoàn Nhạc thấy thần sắc Sầm Thâm thoáng sững sờ, không khỏi hơi lo lắng, song ngoài dự liệu của chàng chính là Sầm Thâm đồng ý rất mau chóng.
“Được.” Sầm Thâm nói chữ đầu tiên trong hôm nay.
“Thật sao?!” Hoàn Nhạc chợt nở nụ cười, vui vẻ đến mức lập tức bật đứng lên với niềm phấn khởi lồ lộ trên mặt.
Nhận được sự khẳng định từ Sầm Thâm lần thứ hai, Hoàn Nhạc sốt ruột như hơ.
Trước nhất gọi điện hẹn ngày giờ với Kiều Phong Miên đàng hoàng, sau bắt đầu thu dọn đồ đạc, như học sinh cấp một sẽ đi du xuân vào ngày mai, cầm balo và cố gắng hết sức nhét đồ vào đó.
Sầm Thâm cũng không cản chàng, chỉ dựa vào cột ở hành lang nhìn chàng, thời gian chậm rãi ung dung, gió thì lặng lẽ, hết thảy đều thật an bình.
Sáng sớm hôm sau, Hoàn Nhạc rời giường bận rộn, mà đến lúc cần ra ngoài, chàng lại hơi lúng túng —— Sầm Thâm có thể xuống đất đi bộ, nhưng chàng sợ hắn mệt mỏi, xe taxi thì không lái vào hẻm được nên chàng muốn cõng Sầm Thâm đi.
Vết thương của Sầm Thâm tập trung trên lưng, chàng cũng sợ mình bất cẩn động đến, xoắn xuýt cực kỳ.
Giữa lúc chàng gặp khó khăn trong việc lựa chọn, tiếng gõ cửa không hẹn mà tới.
Cửa mở toang, Kiều Phong Miên mang kính râm tựa vào cửa, tai trái còn đeo một chiếc khuyên dài mảnh lấp la lấp lánh, phong tao mấy ai bì kịp.
“Chuẩn bị xong chưa?” Anh kéo kính râm xuống một chút.
“Rồi.” Hoàn Nhạc không nhịn được tưởng tượng dáng vẻ Sầm Thâm khi mặc bộ trang phục này, âm thầm kích động rồi lại khẩn trương lắc đầu, xoay người đỡ Sầm Thâm ra ngoài.
Sầm Thâm tự đi, vết thương trên lưng hắn còn ổn, chỉ là cơ thể hơi suy yếu thôi.
Kiều Phong Miên quan sát họ từ đầu tới chân vài lần, nhíu mày: “Các anh muốn đi bộ đường dài hả?”
Hoàn Nhạc đưa ra một lời giải thích của người hiện đại: “Nhỡ đâu phải nhập viện rồi sao?”
“Cũng được đi.” Kiều Phong Miên chẳng đủ hơi sức phun tào, khoé mắt lướt qua hẻm Tây Tử, xác định phút giây này không có ai, anh tức khắc móc lá bùa màu vàng khỏi ống tay áo.
Hai ngón tay anh kẹp bùa, quơ qua quơ lại trên không trung, lá bùa chia làm hai, rồi tiếp tục chia làm bốn, nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt anh.
Lá bùa theo tiếng búng tay nổi lửa, nhưng lửa bốc lên kia lại hình thành đám khói màu đen.
Ba người bị bao phủ trong màn khói mù màu đen, đương lần nữa tầm mắt trở nên rõ ràng, bọn họ đã tới nơi sâu trong rừng hoa đào.
“Đi thôi.
Theo tôi, đừng để lạc.” Kiều Phong Miên dẫn trước, băng qua cây cầu gỗ rồi mê trận hoa đào thì đến cổng toà nhà kiểu Giang Nam.
Ngói đen cùng tường trắng, cánh cổng đỏ son, thanh u và yên tĩnh.
Kiều Phong Miên quen thuộc như thể đây là nhà mình vậy, mở cửa ra, bước lên con đường nhỏ lát đá xanh đi thẳng vào trong, cuối cùng tới một khoảng sân có xích đu và đình bốn góc.
Trong đình có người, người ấy mặc quần áo màu ánh trăng, tóc đen như suối, phút chốc Hoàn Nhạc tưởng chừng mình lại trở về thời cổ đại.
Người đàn ông đang đọc sách nghe tiếng thì quay đầu lại, mặt mũi thanh tú, riêng đôi mắt được điểm trang hoa đào, nhàn nhạt sắc hồng.
Giọng hắn lạnh mà cũng cực độ dịu dàng, làm người nghe nhớ ngay đến xuân thuỷ chốn Giang Nam, “Tiểu Kiều tới đó à.”
“Nam Anh đại ca.” Kiều Phong Miên trước mặt Nam Anh vâng lời hiếm thấy, còn vạn phần lễ phép giới thiệu Hoàn Nhạc và Sầm Thâm, Hoàn Nhạc nhìn mà lòng không khỏi lấy làm lạ tấm tắc.
Quả nhiên trời cao biển rộng bao la chẳng thiếu chuyện gì.
“Ngồi đi, đừng câu nệ.” Nam Anh mỉm cười, nói chuyện cũng khách sáo, “Ta biết đại khái tình huống rồi, đưa tay ra, đầu tiên ta bắt mạch cho anh.”
Sầm Thâm gật đầu, vươn tay tới, lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Hoàn Nhạc thì căng thẳng chú ý hết thảy thay đổi trên mặt Nam Anh, tiếc thay từ đầu chí cuối Nam Anh đều mang dáng vẻ dịu dàng như nước, thực tế là không nhìn ra được biến hoá gì.
“Kết quả thế nào?” Chàng nhịn không được hỏi.
Nam Anh không đáp ngay mà quay đầu nói với Tiểu Kiều: “Trước nhất đưa hòm thuốc lại giúp ta.”
Đợi Tiểu Kiều đi rồi, Nam Anh mới châm chước từ ngữ, bảo: “Các anh không phải người đầu tiên tìm ta trị cho bệnh nhân mắc chứng bán yêu, ta thực lòng nói cho các anh biết, chỉ duy nhất một người thành công sống sót.”
“Vậy nghĩa là vẫn còn hi vọng?” Hoàn Nhạc vui mừng, thậm chí Sầm Thâm cũng bỗng dưng nảy sinh một luồng hi vọng.
“Cũng không thể nói thế.” Nam Anh lại lắc đầu, tiếp lời, “Bán yêu ấy sống được là tình huống đặc thù, cũng không phải cô được thuốc thang chữa trị, mà là bất ngờ đạt được một đường sống hết sức mạnh mẽ, cưỡng chế bù đắp vào thiếu khuyết ở dòng máu bán yêu của mình.
Nhưng phương pháp này lại không thích hợp dùng cho các anh.”
Hoàn Nhạc nhíu mày: “Tại sao?”
Nam Anh kiên nhẫn giải thích: “Vị bán yêu kia họ Hồ, có một nửa huyết thống Hồ tộc.
Chồng cô là ảnh yêu hùng mạnh nhất tự cổ chí kim, hơn nữa còn là ảnh yêu đã qua biến dị.
Các anh đều biết, yêu quái như ảnh yêu vốn dĩ sở hữu pháp lực yếu kém, thậm chí không phân chia mạnh yếu, điểm lợi hại nhất chính ở sức sống mãnh liệt và năng lực sinh sản.
Ảnh yêu sau biến dị đã hình thành giới tính, cũng nắm giữ sức sống càng mạnh mẽ hơn, mà khi vị Hồ tiểu thư này mạo hiểm mang thai con của hắn, ma xui quỷ khiến làm sao phần năng lượng đấy lưu lại trong cơ thể cô.
Như đời sau của ảnh yêu biến dị tương tự sự tồn tại không tưởng, lúc cô vượt cạn thì thành công bắt được sinh mệnh thứ hai.”
Nghe vậy, Hoàn Nhạc và Sầm Thâm cùng rơi vào im lặng.
Đúng như Nam Anh vừa nói, biện pháp này không phù hợp với bọn họ, trước hết chưa nói tới việc ảnh yêu biến dị là hiếm có trên thế gian, mỗi chuyện sinh con này….
Cũng không thể làm được.
Một lúc lâu sau, Sầm Thâm hỏi: “Cô Hồ… từ đầu đã biết sinh con có thể cứu mạng mình sao?”
Nam Anh cười lắc đầu, “Không, cô không biết.
Cô chỉ làm thế bằng phần sinh mệnh cuối cùng của mình thôi.”
Sầm Thâm nhìn Nam Anh thật sâu, khoé môi cũng khó ngăn được một nét cười rất nông, bĩnh tĩnh hỏi tiếp: “Vậy trường hợp của tôi, còn cơ hội liều mạng nào không?”.