Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 57


Sầm Thâm nghe Hoàn Nhạc nói muốn giao hàng cho người ta, còn tưởng rằng việc bán chữ của chàng đã thất bại.

Khi biết người gọi đồ ăn là ai thì mới hiểu ra.
A Quý lập tức bảo: “Trời cao giao sứ mệnh trọng đại cho kẻ nào, trước tiên sẽ để hắn chịu nỗi khổ tâm chí, mệt nhọc gân cốt, đói khát thể xác.”
Hoàn Nhạc liếc ông, sau đó nghiêm túc nhìn Sầm Thâm: “Lần này em đi một mình, em sẽ không để A Sầm theo em cùng chịu khổ đâu.”
“Ờ.” Sầm Thâm nhẹ nhàng đáp lời: “Anh vốn cũng không tính đi chung.”
Hoàn Nhạc: “…”
“Ha ha ha ha ha ha ha!” A Quý cười ngã ngửa, cho dù bị Hoàn Nhạc trừng vẫn cười tới bến, “Thượng lộ bình an nha, thiếu niên lang!”
Hoàn Nhạc ném ông lên cây, sau đó ai oán mà ra ngoài, ai oán chạy đi mua đầy đủ đồ đã được dặn, cuối cùng đụng phải Sầm Thâm ở trạm tàu điện ngầm gần phố Đông.
Sầm Thâm đứng dưới tán cây chơi điện thoại, thỉnh thoảng ngó về phía cổng vào trạm tàu điện ngầm, trên người phả ra hơi lạnh người sống chớ lại gần hoàn toàn không ăn nhập với cái nóng nực của ngày hè.
Trong thoáng chốc như vậy, Hoàn Nhạc dường như nhìn thấy Sầm Thâm hồi mới gặp.
Nhưng một giây sau, khi ánh mắt của Sầm Thâm và của chàng va vào nhau, cảm giác đó lại biến mất.

Giống như hắn từ bên ngoài bước vào bên trong bức tranh, ánh dương đột nhiên rọi xuống người hắn, bóng cây loang lổ nhảy nhót trên vai hắn, lạnh lẽo và nóng cháy lần nữa giao thoa, từng chút một từ từ gột tẩy chỗ không hài hoà trên mình hắn.
Hoàn Nhạc ngơ ngác, Sầm Thâm thấy chàng không lại đây thì tự mình bước tới.

Hắn chưa nói gì cả, chỉ lấy trà sữa Hoàn Nhạc đang cầm rồi nhét một ly đồ uống lạnh vào tay chàng, sau đó xoay người đi về phía trước.
Hoàn Nhạc gấp gáp đuổi theo, bấy giờ nét cười mới chậm rãi sánh ra, “Mới nãy A Sầm đang chờ em hả?”
“Ừa.” Sầm Thâm ghét ngày nóng, giọng cũng nhẹ nhàng hơn, như lơ lửng giữa không khí khô nóng.
“Là vị Coca em thích nhất nè!” Kem vị Coca làm giọng Hoàn Nhạc cũng thoáng nhẹ nhàng, mà cái nhẹ nhàng này đương nhiên khác với của Sầm Thâm.
Chàng chia cây kem lớn làm đôi, một nửa cho vào miệng ngậm, một nửa dâng tới trước mặt Sầm Thâm, “Bây giờ đang nóng, ăn chút kem cũng được á.”
Sầm Thâm đón lấy, hai người vừa ăn cùng một cây kem vừa rảo bước về phía Đông, tới nhà số 47.
Con đường này cũng coi như phố tình yêu, có thể dễ dàng bắt gặp những hàng quán trang trí lãng mạn và lôi cuốn.


Mà phần lớn người lui tới trên đường là học sinh, sinh viên trẻ trung phơi phới, mỗi bước chân đều giống như tự có một luồng gió tự do.
Hoàn Nhạc xem một chốc, không khỏi thở dài than: “Học trò ở chỗ các anh thật khác với lúc ở Đại Đường.”
“Khác làm sao?”
“Khó giải thích lắm.” Hoàn Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đoạn đáp: “Nhưng mà đều rất tốt, mỗi bên mỗi chỗ hay riêng.”
Hai người trò chuyện với nhau suốt, lẫn vào dòng học trò, tình cờ thu hoạch được những ánh mắt tán thưởng nhan sắc, Hoàn Nhạc cứ vui vẻ thật lâu.
Bởi vì A Sầm đẹp như vậy là của chàng, mấy tên nhóc nhân loại này chỉ có thể ước ao mà thôi.
Sầm Thâm nhìn Hoàn Nhạc phấn khởi, như thể chợt một thoáng gặp được Hoàn tam công tử trên cầu Nam Lưu.

Tuy chàng đổi hồng y thành áo chữ T, bảo đao thành túi thức ăn, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến nét điển trai của chàng.
Ánh sáng hăng hái trong con ngươi của học trò khắp phố sá cũng vô phương sánh kịp chàng dù chỉ một phần.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã tới nhà số 47 phố Đông.
Đẩy cổng ra, nhưng hình như trong cửa hiệu không có một bóng người.
Hoàn Nhạc và Sầm Thâm nhìn đối phương, lớn gan đi vào, hãy còn quan sát nơi không kém thư viện cổ đại bao nhiêu này, chợt nghe mấy tiếng hoan hô non nớt chồng lên nhau.
“Đồ ăn! Đồ ăn!”
“Giao hàng tới rồi à!”
“Rau câu cà phê nà!”
“Macaron nà!”
Giọng này nghe không quen tai chút nào, Hoàn Nhạc nghi ngờ chau mày, tìm kiếm nguồn âm khắp tứ phía, cuối cùng phát hiện một chiếc xe thể thao đồ chơi màu đỏ nhỏ cỡ cái gầu sau giá sách nào đó.
Xe thể thao biubiubiu chạy về phía trước, có hai đứa bé như búp bê mặc yếm trắng đen ngồi bên trong, buộc kiểu tóc Na Tra, cánh tay mập mạp như ngó sen.
Xe thể thao tiếp tục thẳng tiến, hai nhóc mập vỗ vô lăng bộp bộp bộp, “Dừng xe!”
“Dừng xe!”
“Thái Bạch/ Thái Hắc muốn xuống xe!”

Nhưng xe không ngừng, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn, như trình diễn lại thước phim Thomas và những người bạn.
Hai nhóc mập nhanh chóng “hu hu hu”, còn loáng thoáng kêu rau câu cà phê và macaron.
Hoàn Nhạc chỉ cảm thấy ảnh yêu thời hiện đại thật sự là một loài yêu quái có cảm giác tồn tại quá thể cao, làm gì mà tất cả mọi người cứ hu hu hu.
Hay hu hu hu đã trở thành trào lưu?
Nếu chàng hu hu hu với Sầm Thâm, chàng sẽ bị đánh không nhỉ?
Nghĩ tới đây, Hoàn Nhạc không khỏi liếc xem vẻ mặt Sầm Thâm, sau đó rất nhanh đã thấy —- sợ quá hà! Sao trông A Sầm như nhìn thấu mình đang tưởng tượng cái gì chứ!
Lúc này, kẻ đầu sỏ thao túng đồ chơi rốt cuộc xuất hiện, chính là Kiều Phong Miên với biệt danh Tiểu Ma Vương được một tay Đại Ma Vương nuôi dưỡng.
“Trễ giờ rồi, không trả tiền.” Kiều Phong Miên nói.
“Coi như quà gặp mặt của chúng tôi đi.” Sầm Thâm quyết định thật nhanh.
Kiều Phong Miên gật gật, khá là thoả mãn với cách làm của người trưởng thành này từ Sầm Thâm, cuối cùng mời người ta vào.

Hai nhóc mập thì vẫn nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay Hoàn Nhạc không tha, nước miếng thiếu điều thấm ướt cả yếm.
“Đây là tuỳ tùng nhỏ của Thương Tứ.” Kiều Phong Miên giới thiệu chung bằng một câu.
Hai nhóc mập lại không chịu, bưng mặt thẹn thùng sửa: “Chúng ta là bảo bối bé nhỏ trong tim chủ nhân nha.”
“Rầm.” Trong phòng khách, hình như Thương Tứ té xuống đất.
Kiều Phong Miên lập tức nở nụ cười tàn ác, điều khiển xe thể thao đỏ phóng về phía phòng khách, muốn cán Thương Tứ.
Hoàn Nhạc ngơ ngác nhìn cảnh này, chần chờ hỏi: “Mình tới đúng nhà rồi hả anh?”
Sầm Thâm: “Anh thấy mấy đứa sẽ thành bạn của nhau đấy.”
“Trong mắt anh em ngây thơ như vậy hả?” Hoàn Nhạc hơi tổn thương rồi, nhưng dưới tầm mắt chất vấn của Sầm Thâm, chàng vẫn thức thời ngậm miệng.
Ầm ĩ trong phòng cũng mau chóng hạ màn, hai nhóc mập bị tét đít, nhưng nhờ một trận hu hu hu vô cùng hữu dụng, cuối cùng chúng cũng thỏa nguyện chở đi một xe macaron.
Hoàn Nhạc và Sầm Thâm ngồi đối diện Thương Tứ, Kiều Phong Miên ở bên cạnh ung dung thong thả pha trà, hôm nay tiểu thiếu gia đeo cặp kính viền vàng, rất có dáng dấp văn nhã bại hoại.
Thương Tứ đánh ngáp, đi thẳng vào vấn đề, “Đưa tay ra.”

Hiển nhiên Hoàn Nhạc biết đây là kêu mình, chỉ là khi chàng duỗi tay thì đồng thời cũng sáng quắc đôi mắt nhìn Thương Tứ, hỏi: “Tứ gia không gì không biết, không gì không làm được, chẳng hay có thể giải thích nghi hoặc cho tôi không?”
Thương Tứ nhíu mi: “Nhóc con, đừng có đào hố chờ ông.”
Dứt lời, Thương Tứ vươn tay, trong nháy mắt pháp lực màu đen hướng về lòng bàn tay Hoàn Nhạc, chui vào cơ thể chàng.
Sầm Thâm bỗng căng thẳng, tay lại bị tay Hoàn Nhạc giữ lại, giống như nói với hắn — Đừng lo lắng.
Nhưng Sầm Thâm vẫn không thể bình tĩnh, cứ hơi buồn bực, thậm chí còn muốn hút thuốc.
Giờ phút này hắn buộc lòng phải thừa nhận, kẻ lo lắng nhất khi lai lịch của Hoàn Nhạc bị vạch trần vẫn là hắn.
Thương Tứ định làm gì?
Y sẽ trực tiếp đưa Hoàn Nhạc về sao?
Hay bắt chàng lại đây, không cho chàng đi đâu nữa?
Sự lo lắng này bị che giấu rất kỹ trong cặp mắt trầm tĩnh, cho đến phút giây này mới xuất hiện dấu hiệu vỡ đê.
Cũng may Thương Tứ đã nhanh chóng kiểm tra xong, y mỉm cười nhìn đôi bàn tay hai người nắm lấy nhau, ghẹo: “Sao lại căng thẳng thế, ta cũng đâu phải người lớn cổ hủ chia rẽ uyên ương.”
“Cạch.” Kiều Phong Miên đặt chung trà nóng trước mặt y, “Nói chính sự.”
Thương Tứ nhún vai, nhìn Hoàn Nhạc bảo: “Ta đã thấy cậu, trong đầu cậu còn phong ấn ta đã hạ xuống.”
“Phong ấn?!” Lời này vừa thoát ra, kể cả Hoàn Nhạc hay cũng là Sầm Thâm đều không hẹn mà cùng bộc lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Kiều Phong Miên cũng không ngờ chuyện sẽ đi theo hướng này.
Anh lập tức hỏi: “Năm mười sáu ngươi mới tỉnh lại, mấy năm nay đi đâu cũng có chúng ta, lúc nào hạ phong ấn cho người ta hả?”
Sầm Thâm ngộ ra rất nhanh, Thương Tứ không hạ phong ấn vào Hoàn Nhạc ở thời hiện đại thì chắc chắn phải ở Đại Đường!
“Quỷ Yến?” Hoàn Nhạc mắt nhìn thẳng, không lảng chẳng tránh.
Thương Tứ nâng chung trà lên thổi hơi nóng, nói thật lúc tra trúng phong ấn kia y cũng hơi giật mình.

Bởi vì thời gian của phong ấn này quá xa xưa, mà chó sói nhỏ này thì quá trẻ tuổi.
Cái này khiến y sinh ra một suy đoán khó ai mường tượng nổi.
“Cậu từ đâu tới?”
“Trường An.”
Hoàn Nhạc đã hiểu rõ trong lòng, chàng lặp lại lần nữa: “Tôi tới từ Trường An, đó là năm Trinh Quán thứ mười bảy.

Bữa Tết Trung Nguyên, tôi đi tháp Vãng Sinh tham gia Quỷ Yến, phu tử của tôi cũng rơi xuống giếng mà chết.”

Nghe vậy, ký ức năm xưa trùng điệp lên khuôn mặt Hoàn Nhạc, Thương Tứ còn đang nghĩ về chuyện này.
Song, trí nhớ của y lại có chỗ khác với Hoàn Nhạc.
“Cậu nhớ lộn rồi, ngày đó không có ai chết hết.” Thương Tứ nói.
“Không ai chết?” Đầu tiên Hoàn Nhạc nhíu mày, ngay sau đó lộ vẻ mừng như điên.
Đúng rồi, Thương Tứ nói y hạ phong ấn cho mình, chắc chắn phong ấn đó liên quan tới ký ức của mình.

Cho nên Phu tử không chết, là mình nhớ lầm thôi!
Nhất định là chàng nhớ lầm!
Nhưng Thương Tứ lại nói: “Người rơi xuống giếng không phải chết ở thời khắc đó mà hắn đã chết từ trước rồi.”
Hoàn Nhạc choáng váng: “Đây là ý gì? Ngươi đang nói hắn đã chết trước khi vào tháp Vãng Sinh ư?”
Tháp Vãng Sinh, Quỷ Yến… Đó chẳng phải là nơi quỷ tài lui tới sao?
Không, không đúng.
“Ta nhớ rõ ràng hắn có thực thể, ta chạm vào hắn được!” Hoàn Nhạc trầm giọng.
“Đúng thế.” Thương Tứ thờ ơ uống trà, “Hắn phải chết, nhưng hắn vẫn sống như người bình thường, cậu biết tại sao không? Bởi vì số mệnh của hắn bị sửa rồi.”
Người vốn nên chết lại còn sống, sửa mệnh số, thoát khỏi sinh tử….
Liễu Thất!
Hoàn Nhạc nghĩ một chút đã thông suốt then chốt bên trong, Liễu Thất đưa cho Tống Lê bút thần, hoặc là thông qua xuyên thời không cải biến số mạng của Phu tử, mục đích đều giống nhau —— cũng là vì nghiệm chứng công dụng của Tú Cầu Nhỏ.
Vậy Thương Tứ thì sao?
Chính vì y phải tu bổ bug Liễu Thất tạo ra cho nên có thể nói, Phu tử chết là tất nhiên.
Nhưng ngày đó Thương Tứ đang ở đâu chứ?
Hoàn Nhạc tỉ mỉ lục lọi ký ức, nhưng không thấy gương mặt nào giống Thương Tứ, mãi đến khi Thương Tứ cười bảo: “Ta từng uống rượu của cậu, Bách Hoa tửu mỗi tháng chỉ ra lò một vò, quả nhiên rất ngon.”
Nhớ ra rồi.
Ngày đó có hai quỷ sai quản lý tháp Vãng Sinh, một người đồ đỏ như lửa, một người đồ xanh cao quý.

Hoàn Nhạc đưa rượu và lệnh bài Đài Chu Tước khi dâng lễ vào cửa, người áo xanh không chịu nhận, áo đỏ lại đồng ý: “Thấy ngươi hôm nay mặc hồng y giống ta, cứ việc chơi đi, coi như ta.”
Cái người kia chính là Thương Tứ đang che giấu thân phận..

Bình Luận (0)
Comment